Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 117: Ta Xin Lỗi
Người đáng ghét hơn chính là nam nhân trước mặt nàng này.
Giây phút sinh tử của con mình nhưng hắn lại không màng ngó ngàng đến, khi ấy hắn đang ở đâu chứ…!
Hà Bảo Ngân siết chặt bàn tay lại, nàng căm phẫn tột cùng.
Hà Bảo Ngân ở trong lòng âm thầm thề với chính mình, người đã hại Hà Bảo Ngân nàng và con của nàng, nàng nhất quyết không thể tha thứ! Nàng sẽ điều tra đến cùng, bắt kẻ nợ máu phải trả bằng máu…!
Lê Hữu Quân đưa tay muốn ôm Hà Bảo Ngân vào lòng, nhưng bị nàng lạnh lùng đẩy ra.
“Đừng chạm vào ta…”
Lê Hữu Quân hụt hẫng, nhỏ giọng.
“Ta xin lỗi…”
Hà Bảo Ngân chua chát ngước mắt nhìn hắn.
“Xin lỗi ư…!Vậy thì không cần…”
Nàng lung tung đưa tay gạt đi nước mắt, nói.
“Ta sẽ trở về Hầu phủ trước, hưu thư là do vương gia ngài viết hay ta viết đều được, để cho ngài quyết định…”
“Không thể…”
Lê Hữu Quân luống cuống tay chân, vội hô lên.
Hà Bảo Ngân nhìn hắn cười.
“Trước đó ta đã từng nghĩ sẽ chờ vương gia tới giải thích cho ta…!Nhưng sau khi đi dạo quỷ môn quan lần thứ hai, mở mắt ra, ta mới hiểu…!Ta ở trong lòng của ngài cũng chỉ là một thứ đồ chơi không quan trọng mà thôi…”
“Không phải…!Bảo Ngân, nàng nghe ta nói…”
“Không cần…!Ta muốn giữ lấy tôn nghiêm của bản thân mình, không muốn tự dát vàng lên mặt, rước lấy nhục nữa…”
Lê Hữu Quân còn muốn nói Hà Bảo Ngân lại ngăn không cho hắn nói, nàng mệt mỏi xua tay.
“Ngài đi ra đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi…”
“Được…”
Lê Hữu Quân không thể làm gì khác, chỉ biết thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Cùng ngày, Hà Bảo Ngân cho người thu thập đồ muốn trở về Định An Hầu phủ.
Lê Hữu Quân đứng ở cửa phòng nhìn nàng.
“Nàng còn mệt, nếu muốn về nhà mẹ, cũng chờ qua mấy hôm nữa khỏe một chút hẵng về…”
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, khẽ nói.
“Đa tạ vương gia đã quan tâm…”
“Nàng…”
Lê Hữu Quân nâng trán, mệt mỏi thở dài một tiếng.
Hà Bảo Ngân trở về Hầu phủ, khiến cho Lê Hữu Quân như người lâm vào cuồng bạo.
Hắn cho người lục soát, điều tra tất cả sự việc ngày hôm trước, trên dưới Khánh vương phủ chìm trong bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
Lã Mộng Kỳ ngồi ở trong sân, thư thái uống trà, nghe thuộc hạ báo cáo sự tình, khóe môi khẽ cong lên.
“Mạng của nàng ta cũng thật cứng, chỉ là như vậy cũng tốt…”
Khi Lã Mộng Kỳ, đang âm thầm đắc ý thì bên phủ Thụy Vương, Lê Hữu Quân đã tìm đến Tam hoàng tử.
Tam hoàng Lê Đức Thụy nhìn thấy Lê Hữu Quân tới, ngạc nhiên vô cùng.
“Sao hôm nay, Thập nhất đệ lại có thời gian rảnh rỗi mà đến chỗ của ta thế này.”
Lê Hữu Quân đi qua hắn, lắc đầu, nói.
“Không rảnh rỗi chút nào, hôm nay ta tới tìm huynh là có chuyện cần bàn…”
“Hả???”
Trên đầu Lê Đức Thụy tràn đầy dấu hỏi chấm.
Từ bao giờ mà hắn cùng thập nhất đệ của mình lại có chuyện cần bàn vậy nhỉ.
Lê Hữu Quân không thèm để ý đến phản ứng của Lê Đức Thụy, tự mình đi thẳng tới thư phòng của hắn.
Lê Đức Thụy cũng vội vàng mà đi theo ở phía sau.
“Này…!Đệ…!Aizzz…”
Lê Hữu Quân tùy tiện nhặt lấy một cuốn sách trên thư án, nhìn qua, nói.
“Huynh muốn cải cách, muốn đổi mới, nhưng phụ hoàng vẫn không đồng ý…”
Lê Đức Thụy nghe hắn nói, khẽ cười khổ một tiếng.
“Phụ hoàng vẫn luôn không coi trọng ý kiến của ta, ta đã quen rồi…”
Lê Hữu Quân nhìn hắn, bộ dáng mười phần lãnh đạm.
“Nếu ta cho huynh một cơ hội để làm những thứ mà huynh muốn, huynh có dám làm hay không?”
“Ý của đệ là?”
Lê Đức Thụy như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, có chút ngây ngốc mà hỏi lại.
Lê Hữu Quân nhìn hắn.
“Yên tâm, sẽ không bắt huynh làm như tứ ca…”
Lê Đức Thụy hơi nhíu chân mày, thấp thỏm nói.
“Nhưng ta có thể hay sao?”
Lê Đức Thụy là kết quả sinh ra trong một lần say rượu của Thái Hòa đế và một cung nữ.
Sau khi cung nữ kia hoài thai, Thái Hòa đế liền phong nàng làm tiệp dư.
Chỉ trách nàng mệnh yểu, sau khi sinh Lê Đức Thụy được hai năm liền qua đời.
Lê Đức Thụy ngày thường tính tình ôn hòa, yêu thích đọc sách, là một người tài, nhưng do xuất thân của thân mẫu thấp, không có nhà ngoại hẫu thuẫn, Thái Hòa đế cũng không mấy coi trọng hắn, nên hắn vẫn luôn tự mình nghiên cứu học thuật.
Mấy năm trước, trong một lần vô tình cơ duyên xảo hợp, hắn gặp được quý nhân, sau khi cùng người nọ đàm đạo sự đời ba ngày bà đêm, trở về liền muốn lập ra kế hoạch cải cách nông nghiệp, thương nghiệp và hệ thống quan lại, phát triển Đại Nam.
Nhưng khi những kế hoạch kia được hắn trình lên Thái Hòa đế, liền bị ông ta cho là viển vông, hão huyền mà gạt đi.
Khiến hắn nản lòng thoái chí…!
Ngày hôm nay Lê Hữu Quân lại nói, muốn cho hắn cơ hội làm những điều hắn này, hắn thực sự có chút động tâm rồi.
Con người ai mà không có hoài bão chứ…!
Lê Hữu Quân yên lặng quan sát biểu tình của hắn, nói.
“Muốn làm những thứ mà mình yêu thích mà không có ai phản đối, bác bỏ, vậy trước tiên huynh phải ở trên cao, ở một nơi mà khi huynh nói, không một ai dám phản bác lại mới được…”
“Nhưng ta…”
Lê Hữu Quân thấy hắn ngập ngừng, biết hắn đang lo lắng điều gì, nói.
“Huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh phải làm những chuyện thương thiên hại lý, người đời phỉ nhổ đâu…”
Lê Đức Thụy khẽ lắc đầu.
“Đệ là người có năng lực, ta biết, ta không lo việc đứng về phía đệ, phò tá đệ…”
Lê Hữu Quân liếc hắn một cái, tức giận nói.
“Ta nói huynh phò tá ta khi nào?”
Lê Đức Thụy bị hắn nói ngây người, ngơ ngác hỏi.
“Không phò tá đệ, vậy chúng ta sẽ phò tá ai? Ta bình thường không cùng triều thần qua lại thân thiết, nhưng ta biết lão đại và lão nhị hai người này không ổn, nếu là bọn họ ngồi ở vị trí kia, con dân Đại Nam sẽ rất khổ…!Không được đâu…”
Lê Hữu Quân hận không thể một cước, đá bay đầu vị tam ca này của mình.
Nghiến răng mà nói.
“Không phò tá bọn chúng mà là phò tá huynh…”
“Phụt…!Khụ…!khụ…”
Lê Đức Thụy đáng thương, đang uống trà thì bị câu nói này của Lê Hữu Quân dọa cho hoảng sợ mà sặc, ho mãi một hồi lâu mới đỡ.
Quá dọa người rồi…!
“Sao…!Sao có thể là ta được…”
“Ta nói là huynh, thì chính là huynh…”
Lê Hữu Quân kiên định nói.
Lê Đức Thụy xua tay không ngớt.
“Không, không được đâu…Ta không làm được, vẫn là để ta phò tá cho đệ đi…”
Lê Hữu Quân cau mày, nói.
“Ta không thích hợp, cũng không muốn làm, xét thấy vẫn để huynh làm là ổn thỏa nhất…”
Sau đó là một hồi Lê Hữu Quân vừa dụ dỗ, tẩy não, vừa đe dọa mới khiến Lê Đức Thụy miễn cưỡng mà gật đầu.
Lê Đức Thụy thở dài trong lòng, là hắn muốn cải cách, muốn làm việc lớn vì con dân Đại Nam.
Hà Bảo Ngân trở về Định An Hầu phủ ở mười ngày, tĩnh dưỡng cơ thể đã ổn liền tìm người trong nhà nói chuyện.
“Sức khỏe của con đã ổn, con muốn đến Hồng Yến Cốc nghỉ một thời gian cho thư giãn.
Ở nơi đó có suối nước nóng tự nhiên, nghe nói rất tốt đối với tình trạng thân thể như con…”
Hà Trí Bình nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, do dự nói.
“Vậy để mẫu thân con đi cùng…”
Lý Thu Huyền cũng gật đầu.
“Phụ thân con nói đúng, sức khỏe của con như vậy, ta đi cùng có gì còn tiện bề mà chăm sóc…”
Hà Bảo Ngân khẽ lắc đầu, cười, nói.
“Tẩu tử mới sinh, trong nhà nhiều việc, mẫu thân vẫn nên ở nhà thì hơn.
Với lại con có Dương Nhung và Dương Thu chăm sóc rồi, mọi người không cần quá lo lắng như vậy đâu…”
Hà Trí Quang xua tay, nhìn nàng, nói.
“Tẩu tử của muội cùng tiểu hài tử có ta chiếu cố là được.
Sự vụ trong phủ đã có quản gia lo liệu, cứ để mẫu thân đi cùng muội, như thế chúng ta mới an tâm được…”
“Đúng vậy…”
Hà Trí Bình cũng đồng tình với Hà Trí Quang.
Lý Thu Huyền nắm tay nữ nhi, nhẹ giọng.
“Ta đưa con tới đó, nếu cảm thấy ổn ta sẽ trở về là được…”
Hà Bảo Ngân biết mọi người lo lắng cho mình nên cũng không kiên trì thêm nữa, nàng khẽ gật đầu, đồng ý.
“Vâng…”
Ngay ngày hôm sau trước cửa Hầu phủ đã có mấy cỗ xe ngựa đứng chờ, Hà Bảo Ngân cả người bọc kín, được Dương Nhung và Dương Thu dìu lên xe.
“Chờ…!Chờ ta…”
Đường Yên phi ngựa cũng không màng hình tượng mà vẫy tay, hét lớn gọi mấy người Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân nhìn Đường Yên một cái, rồi yên lặng xoay người lên xe, không nói gì.
Dương Nhung cũng theo nàng đi lên, chỉ có Dương Thu là tức giận, chống nạnh nhìn Đường Yên, nói.
“Ô!!! Đây không phải là Đường Yên thần y của Khánh Vương, à không là thần y quan phụ trách chăm sóc sức khỏe cho Mộng Kỳ phu nhân được Khánh Vương yêu thương mới đúng? Gọi chúng ta có việc gì vậy này?”
Đường Yên ngượng ngùng sờ mũi, nhìn Dương Thu nói.
“Thu muội muội nói cái gì vậy? Ta hôm nay tới chính là muốn đi theo chăm sóc cho vương phi mà…Cái gì mà Mộng Kỳ phu nhân chứ, ta đâu có biết gì đâu…”
“Dương Thu…!Lên xe đi…”
Hà Bảo Ngân nhẹ giọng gọi Dương Thu một tiếng.
Sau đó mới vén màn xe lên, nhìn Đường Yên nói.
“Ta và vương gia nhà các người sẽ sớm hưu bỏ, ngươi trở về đi, không nên đến tìm ta nữa…”
Đường Yên lo lắng không yên, run giọng hỏi.
“Vương phi…!Người giận nô tỳ sao?”
Hà Bảo Ngân nhìn nàng ấy, cười khổ một tiếng, nói.
“Ngươi cũng chỉ là làm theo lệnh, có gì để ta giận cơ chứ…!Nhưng ta cũng không thể tiếp nhận ngươi nữa, vì ngươi là người của hắn, nghe lời hắn làm việc…!Trở về đi…”
(còn tiếp)
T/g:
Năm mới đang đến gần, Kiều Lê xin kính chúc các bạn độc giả một năm mới, An Khang, Thịnh Vượng.
Sức khỏe dồi dào, sự nghiệp thăng hoa, học hành tấn tới…!
Chúc mừng năm mới…!
(nói nhỏ: Mình bật chế độ nhận lỳ xì bằng like, vote, theo dõi, quà tặng và xu nhé…)
Chúc Các Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ….