Đọc truyện Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị – Chương 113
Thanh âm truyền ra ngoài điện, Lãnh Diệc Hiên nghe được lòng nóng như lửa đốt, Lãnh Vân Diệu vội vàng kéo vai Lãnh Diệc Hiên lại, “Hoàng Thượng!”
Hiên Viên Triệt vội vàng tiến lên che cửa, nghiêm túc nói: “Lãnh Diệc Hiên, ngươi bình tĩnh lại đi!”
“Ta như thế nào bình tĩnh…”
Lời còn chưa nói xong, trong phòng lại truyền đến thanh âm còn kinh tâm động phách hơn, mội người đều bị dọa cho sợ run, chân run lẩy bẩy, sợ bên trong phát sinh sự tình không may.
Hà Duyệt đang cảm nhận cảm giác đau đơn như bị ngàn thanh đao không ngừng thay phiên nhau cắt thịt, như vô số ngân châm len lỏi trong xương tủy, nếu không phải tay chân Hà Duyệt bị Công Tôn Trường Nhạc dùng ngân châm phong bế, chỉ sợ đã sớm đau đến run giường.
Công Tôn Trường Nhạc nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Hà Duyệt, đầu đầy mồ hôi, gương mặt không tia máu như người chết, đồng tử trừng lớn, nói thật ra Công Tôn Trường Nhạc vẫn là lần đầu nhìn thấy một Lân nhi có sức chịu đựng giỏi như vậy.
Công Tôn Trường Nhạc minh bạch nếu kéo dài càng lâu đối với Hà Duyệt càng không có lợi, điều tức đan điền gia tăng nội lực truyền vào thân thể, kích thích Hà Duyệt đau đến xém chút hôn mê, bất tỉnh.
Hai khắc qua đi lâu như hai ngàn năm—–
Công Tôn Trường Nhạc buông tay, theo sau đó lập tức kéo quần Hà Duyệt xuống một chút, thấy dưới bụng Hà Duyệt xuất hiện vết hở đỏ tươi, Công Tôn Trường Nhạc bây giờ mới biết Lân nhi sinh tử bằng cách nào. Bất quá nhìn Hà Duyệt không còn sức lực, Công Tôn Trường Nhạc vội vàng đút Hà Duyệt một viên đan dược bổ huyết ngay sau đó đem ngân châm nhổ ra, nâng Hà Duyệt dậy, “Kiên trì chịu đựng.”
“Ngô…” Hà Duyệt có thể cạm nhận được hạ thân có một loại đau đớn như lửa nóng, loại đau đơn này như lấy thanh đao cắm vào bụng mình.
Thao! Như thế nào lại đau như vậy, quả thực mang thai so với nữ nhân còn khổ hơn, lão tử không muốn sinh a!
“Đã mở miệng.”
Mở miệng? Hà Duyệt mở đôi mắt ướt át, phát hiện bụng mình nhiều thêm một đừng hở ra, hận không thể ngất ngay tại chỗ, Công Tôn Trường Nhạc vội vàng nói: “Nếu không muốn hài tử chết liền nhịn xuống cho ta.”
Thao! Quả nhiên là không có chuyện tốt!
Trong phòng hồi lâu không truyền ra âm thanh, Tiêu Sở Nhiên khẩn trương dò hỏi: “Thanh âm có phải hay không biến mất?”
Lãnh Diệc Hiên đẩy Lãnh Vân Diệu ra, đẩy cửa đi vào, “Duyệt!”
“Im lặng!” Công Tôn Trường Nhạc trừng mắt nhìn Lãnh Diệc Hiên, “Hắn vừa mới ngủ.”
Lãnh Diệc Hiên vội vàng tiến lên nhìn Hà Duyệt đang ngủ, trên mặt vẫn còn lưu lại tia nước, nhịn không được cúi đầu hôn hôn môi Hà Duyệt, Hiên Viên Triệt ở sau tiến lên nói với Công Tôn Trường Nhạc, “Sư phụ…”
“Hắn thực kiên cường, chịu đựng rất tốt.”
“Nói như vậy, tiểu hoàng tử…” Tiêu Sở Nhiên kích động nhìn Công Tôn Trường Nhạc, Công Tôn Trường Nhạc mỉm cười gật đầu, “Bình an vô sự.”
“Thật tốt quá!” Tiêu Sở Nhiên kích động bắt lấy Lãnh Vân Diệu, “Hoàng tử còn sống, còn sống…”
“Không sai, còn sống, Hà Duyệt đã chịu đựng rất nhiều.” Lãnh Vân Diệu đối với sự kiên cường của Hà Duyệt thật bội phục, ôm lấy Tiêu Sở Nhiên đồng thời nhìn Lãnh Diệc Hiên ở bên cạnh Hà Duyệt dần bĩnh tĩnh trở lại, gợi lên tươi cười khó gặp.
Hài tử có thể bình an không có chuyện gì, như vậy độc của Hà Duyệt nhất định giải được rồi, Hiên Viên Triệt tươi cười, “Chúc mừng Hoàng Thượng.”
Lãnh Diệc Hiên nhe được tin Hà Duyệt bình an vô sự tâm cũng nhẹ bớt, đứng dậy đối với Hiên Viên Triệt cảm tạ, Hiên Viên Triệt, cảm ơn.”
“Hoàng Thượng không cần cảm tạ ta, nếu muốn tạ, vẫn là cảm tạ sư phu ta Công Tôn Trường Nhạc.”
Lãnh Diệc Hiên nhìn Công Tôn Trường Nhạc, còn chưa mở miệng, Công Tôn Trường Nhạc trước một bước nói: “Mấy lời cảm kích không cần nói nhiều, ngươi chỉ cần nhớ người đang nằm ở đây hôm nay vì ngươi mà chịu đựng đau đớn như địa ngục là được rồi.”
“Ta biết.” Lãnh Diệc Hiên trả lời không chút do dự, sạch sẽ lưu loát cũng làm Công Tôn Trường Nhạc hài lòng, gật đầu nói: “Độc tuy đã giải bất quá thân thể vẫn là chịu thương không nhỏm còn cần điều dưỡng mấy ngày.”
“Sư phụ, Hà Duyệt cũng sắp lâm bồn, sư phụ kiến thức rộng rãi, việc Lân nhi dựng dục ở đây chỉ có người hiểu rõ nhất, Hà Duyệt đối với ta có ân, đồ nhi khẩn cầu sư phụ lưu lại chờ Hà Duyệt sinh hạ hoàng tử rồi rời đi sau.”
Hiên Viên Triệt nói làm bừng tỉnh người trong cõi mộng, không sai, ai cũng không biết Lân nhi sainh sản thế nào, lúc sinh sẽ có phát sinh nguy hiểm gì, nếu Công Tôn Trường Nhạc không lưu lại, chỉ sợ….
“Sở Nhiên cũng cầu xin Công Tôn tiên sinh.”
Lãnh Vân Diệu không nói chuyện nhưng ánh mắt đã cho thấy dụng ý của hắn, Lãnh Diệc Hiên trực tiếp đứng ra, “Công Tôn tiên sinh, nếu ngươi chịu lưu lại trẫm nguyện làm theo bất cứ điều kiện nào của ngươi, cho dù là trả lại mười tòa thành trì cho Thanh Loan Quốc.”
Hiên Viên Triệt kinh ngạc, mười tòa thành trì kia chính là Lãnh Diệc Hiên vất vả lắm mới đánh được, kỳ thật là Hà Duyệt nghĩ cách bắt lấy thậm chí thiếu chút nữa vứt luôn cái mạng, hiện nay… “Hoàng Thượng, không cần như thế, Vinh Thần đối với bản vương có ân, không cần…”
“Được, các ngươi xem ta là kẻ máu lạnh vô tình không bằng!” Công Tôn Trường Nhạc nhìn về phía Hiên Viên Triệt, “Ngươi cứu hắn là chủ yếu, tiếp theo ngươi muốn mượn cơ hội này tiêu diệt Viên Cẩm Hồng?”
Hiên Viên Triệt kinh ngạc một chút, ngay sau đó chắp tay cười nói: “Vẫn là sư phụ minh giám, hiểu rõ dụng ý của đồ nhi.”
“Có thể dùng Diêm tiếu ở hậu cung Huyền Minh Quốc, trừ bỏ Viên Cẩm Hồng âm mưu thâm hiểm ra ta còn không nghĩ là có người khác.”
Nói đến âm mưu hạ độc khiến Lãnh Diệc Hiên nổi lên sát ý, Công Tôn Trường Nhạc hơi câu môi, “Bất quá lần này xác thực là một cơ hội.”
“Nhãn tuyến của Viên Cẩm Hồng ở hậu cung Huyền Minh Quốc đã tìm được rồi?”
Lãnh Vân Diệu lắc đầu, Hiên Viên Triệt nhướng mày, Công Tôn Trường Nhạc thở dài một tiếng, “Có thể hạ độc thủ trừ bỏ hậu cung phi thị thì còn ai? Việc này chờ Hà Duyệt tỉnh lại nói sau, hiện nay không cần rút dây động rừng tránh phiền toái.”
Thân ảnh Hà Duyệt ngủ say tiến vào trong mắt mọi người, tức khắc ai cũng minh bạch dụng ý của Công Tôn Trường Nhạc, an tĩnh rời đi.
Lãnh Diệc Hiên là người rời đi cuối cùng, ôn nhu hôn hôn trán Hà Duyệt, trước khi ra cửa nói với Tử Ngọc, Thải Hà. “Chiếu cố tốt chủ tử các ngươi.”
“Nô tỳ tuân chỉ.”
Hà Duyệt ngủ ba ngày ba đêm, tỉnh lại đã là giờ Thìn ngày thứ tư.
Mở mắt ra, tiến vào mi mắt là cung điện quen thuộc, hương mai nhàn nhạt, cung nữ nô tài ra ra vào vào. Giật giật ngón tay, tuy rằng không có sức lực gì nhưng ít ra còn có thể vận động.
Sờ sờ bụng, cảm giác được tiểu sinh mệnh bên trong nhảy nhảy lên, thật nhẹ nhàng thở ra, theo sau chậm rãi ngòi dậy, xốc màn lên, “Thải Hà.”
“Chủ tử, chủ tử tỉnh!” Một tiểu cung nữ vội vàng chạy đến bên người Hà Duyệt, treo màn lên, thật cẩn thận đỡ Hà Duyệt dựa người vào gối cao.
Tử Ngọc cùng Thải Hà cùng nhau tiến vào nội điện, nhìn thấy Hà Duyệt đang ngồi, Thải Hà vội vàng tiến lên ghe vào bên giường, “Chủ tử, ô ô, người cuối cùng cũng tỉnh, hù chết Thải Hà.”
Tử Ngọc tuy rằng không khóc thút thít nhưng trên mặt cũng lộ ra tươi cười, nhẹ giọng gọi: “Chủ tử.”
“Thực xin lỗi, để các ngươi lo lắng.”
“Không, là chúng ta sai, không có chiếu cố tốt cho chủ tử, hại chủ tử trúng độc, thiếu chút nữa…”
Chuyện trúng độc làm ai cũng đau lòng, Hà Duyệt cảm thấy hiện nay hắn có thể sống sót quả thật là kỳ tích, “Đúng rồi, vị thần y cứu ta đâu?”
“Chủ tử nói là Công Tôn tiên sinh đi?”
Hà Duyệt gật đầu, “Không sai, người đâu? Ta phải hảo hảo cảm tạ hắn.”
“Cảm tạ liền không cần!”Công Tôn Trường Nhạc mỉm cười tiến vào nội điện, một thân áo dài màu tím thoạt nhìn rất thần bí cùng cao quý, Hà Duyệt kinh ngạc cảm thán vẫn là nhịn không được nói: “Hà Duyệt cảm tạ Công Tôn tiên sinh cứu mạng!”
Công Tôn Trường Nhạc nâng tay Hà Duyệt, nhân tiện bắt mạch cho đối phương, “Ngươi thực kiên cường.”
Hà Duyệt kinh ngạc chớp chớp mắt, ngay sau đó nhìn ở trong mắt Công Tôn Trường Nhạc liền minh bạch, vuốt cụng cười nói: “Vì hắn cùng hài tử, ta cần phải kiên trì sống.”
“Trời cao có đức hiếu sinh, ngươi thiện lương nhất định sẽ nhận được nhiều may mắn.” (*Việc tưởng như sắp chết mấy lần mà được cứu kịp thời có tính là may mắn không ta?)
Hà Duyệt không hiểu nhìn Công Tôn Trường Nhạc, Công Tôn Trường Nhạc cười nói: “Thân thể ngươi còn suy yếu, đi ngao canh nhân sâm lại đây, nếu có tuyết tham càng tốt.”
“Có, Hoàng Thượng mấy ngày trước đã sai người đi Tử Mạch Quốc mua về rất nhiều kỳ trân thảo dược, nô tỳ liền đi ngay.” Thải Hà thỉnh an rời đi.
Tử Ngọc vốn dĩ muốn đi ra nhựng bị Công Tôn Trường Nhạc gọi lại, nói: “Ngươi ý thuật không tồi, trước khi chủ tử ngươi sinh nở liền theo ta học tập đi.”
Tử Ngọc kinh ngạc, Hà Duyệt vui mừng, “Tử Ngọc, còn không mau tạ ơn Công Tôn tiên sinh.” Y thuật của Công Tôn Trường Nhạc chính là không truyền ra ngoài, thậm chí không thu một đệ tử quan môn nào, Hiên Viên Triệt chỉ là đệ tử quan môn võ nghệ của Công Tôn Trường Nhạc, y thuật gì đó chỉ dạy hắn chút lông gà vỏ tỏi, hôm nay có thể coi trọng Tử Ngọc, đã nói lên tài năng của nàng, Hà Duyệt như thế nào không cao hứng. (*đệ tử quan môn là đệ tử cuối cùng, nhiều người chỉ nhận một đệ tử duy nhất cho môn phái của mình cũng được gọi là đệ tử quan môn)
Tử Ngọc bị lời nói của Công Tôn Trường Nhạc làm sợ, khi bừng tỉnh vội vàng quỳ xuống thỉnh an, “Nô tỳ nghe Công Tôn tiên sinh sai phái.”
“Ở bên người ta không có ai xưng nô tỳ.”
“Nô tỳ… Tử Ngọc nghe lệnh.”
Công Tôn Trường Nhạc gật đầu, theo sau nói: “Ngươi đi Ngự Thiện Phòng chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm, nhân tiện thông báo với Hoàng Thượng.”
“Vâng.”
Sau khi Tử Ngọc rời đi, Công Tôn Trường Nhạc xoay người rót cho Hà Duyệt một chén nước, ngồi bên giường hỏi: “Ngươi có biết ai đối ngươi hạ độc?”
Hà Duyệt đối với câu hỏi đột ngột này làm giật mình, nhưng thực mau lạnh mặt, lắc đầu nói: “Ta không biết, đồ ta ăn đều do Tử Ngọc và Thải Hà chuẩn bị, cung nữ nô tài Mai Hương Điện cũng là do Hoàng Thượng an bài, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, ta thực không biết mình như thế nào trúng độc.”
“Diêm tiếu cực kỳ quỷ dị, không màu không vị, ngửi một chút cũng có thể trúng độc, cần gì hạ độc vào đồ ăn.”
Thật đúng là loại độc quỷ dị, Hà Duyệt cảm thấy vận mình đen như phân chó, không ai trúng hết chỉ có mình!
“Ngươi không phát hiện cái người nào khả nghi sao?”
“Công Tôn tiên sinh…”
“Gọi ta Trường Nhạc.” (*má ơi cái tình tiết)
Ách… Người này quả thật cùng với bộ dáng cao quý tiên nhân bên ngoài chẳng hợp tý nào, lúng túng nói: “Trường Nhạc, người đối ta bất mãn ở hậu cung này không sao kể hết, từ khi thượng vị trừ vài người ta biết ra còn lại ai cũng có khả năng.”
“Trừ bỏ mấy người…” Công Tôn Trường Nhạc cười lạnh, “Ngươi như thế nào tin tưởng mấy người đó đối với ngươi không hạ độc?”
Hà Duyệt kinh ngạc nhìn Công Tôn Trường Nhạc, Công Tôn Trường Nhạc thật bình tĩnh nói: “Ta tuy không biết chuyện hậu cung ngươi nhưng cũng nghe nói không ít, trên giang hồ đều không có loại tín nhiệm bằng hữu hoàn toàn chứ đừng nói chi là hậu cung…. Ngươi tin tưởng hắn sẽ không làm hại ngươi nhưng không đại biểu hắn sẽ không phản bội ngươi.”
“Không, ta…” Hắn muốn nói cái gì, nói hắn tin tưởng, nhưng vì cái gì đột nhiên im bặt người, chẳng lẽ trong lòng hắn chưa từng có…. Hà Duyệt lắc lắc đầu, “Không, ta tin tưởng hắn sẽ không phản bội ta, nhất định sẽ không…”
“Biểu tình này của người…” Công Tôn Trường Nhạc cảm thấy thần sắc Hà Duyệt có chút hoảng loạn, vì không làm ảnh hưởng đến tâm tình đối phương, Công Tôn Trường Nhạc thay đổi chủ đề, “Trước không nói đến chuyện ai hạ độc, ta muốn nói với ngươi, nếu người kia biết ngươi bình an không có chuyện gì, nhất định sẽ lại một lần nữa hướng ngươi hạ độc thủ, có thể sử dụng Thanh Loan Quốc Diêm tiếu, điều đó nói lên người hạ độc cùng Viên Cẩm Hồng không thoát quan hệ đâu.”
Mỗi lần nghe thấy cái tên Viên Cẩm Hồng này, Hà Duyệt liền đại hỏa, nhưng…. Ai mang hiểm nghi lớn nhất, Hà Duyệt không đành lòng nhớ tới một màn ở Hòa Hương Viên, chẳng lẽ là một trong những kẻ này?
(*Mấy má đoán xem là ai hạ độc thủ Duyệt Nhi?)