Đọc truyện Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị – Chương 112
Tin tức Vinh Thần trúng độc rất nhanh đã lan ra toàn hậu cung, Từ Tuệ nghe được thế sự nhịn không được cười to, “Hà Duyệt, đây chính là kết cục của ngươi, dám cùng bản cung đối nghịch, ngươi chờ chịu chết đi!”
“Nương nương vẫn là thận trọng lời nói thì hơn, hiện nay Hoàng Thượng đang nổi nóng, nếu Hoàng Thượng không cao hứng…. Hoàng Thượng đã biết nương nương người…”
“Bản cung biết, yên tâm đi, mấy ngày nay ta sẽ cẩn thận, ngươi cứ làm tốt bổn phận của mình.” Từ Tuệ nhìn người sau tấm bình phong không có âm thanh, cười lạnh một tiếng, ngay sau đó lại gợi lên ý cười, “Hà Duyệt, bản cung hảo muốn nhìn xem ngươi còn có thể bình an sinh hạ nghiệt chủng kia hay không, thậm chí… ngươi có còn khả năng sống sót hay không!”
Từ Tuệ bên này hưng phấn bên kia Hoa Thần đã sa sầm mặt, Hà Duyệt xảy ra chuyện, Hoa Thần không thể đoán trước được, theo lý thuyết Hà Duyệt sẽ không nên trúng độc, ai dám đối với Vinh Thần cao cao tại thượng hạ độc chứ, trừ phi người đó không muốn sống nữa. Nhưng mà Hà Duyệt trúng độc là sự thật, hơn nữa còn tùy thời uy hiếp tính mạng, như vậy rốt cuộc là trúng độc như thế nào?
“Chủ tử, Vinh Thần trúng độc thật sự kỳ quái, như thế nào lại đột ngột phát độc, rõ ràng mấy ngày trước còn trừng trị Đức Phi, tinh thần sáng láng mà?”
Thị nữ nhắc nhở làm Thượng Quan Tuyết bừng tỉnh, Hòa Hương Viên, ngày đở Hòa Hương Viên, không phải là từ đó chứ?
“Chủ tử người làm sao vậy?”
“Không có việc gì, mấy ngày nay nếu có người đến tìm bản quân liền nói bản quân không khỏe, không muốn gặp người khác.”
Thị nữ tuy rằng không hiểu lắm dụng ý của Thượng Quan Tuyết nhưng cũng đành lĩnh mệnh, nói: “Vâng.”
Thượng Quan Tuyết nắm chặt cố không cho tay mình run rẩy, bình ổn cảm xúc chính mình ngay sau đó trong lòng mặc niệm Hà Duyệt tốt nhất nên chết đi.
Lúc này Hà Duyệt cũng không biết ở hậu cung có bao nhiêu người nguyền rủa mình, hắn chỉ có thể tiếp tục áp chế lồng ngực đang đau như bị xé toạc ra. Mỗi một lần đau đều so với lần trước rất nhiều lần, vì không để cho Lãnh Diệc Hiên phát hiện vẫn là cắn răng chịu đựng.
Mẹ nó, đây là độc gì vậy, quả thật so với trúng cổ còn đau đớn hơn nhiều, thoáng giật giật báo hiệu trước một việc, hộc máu.
“Phốc…khụ khụ khụ… khụ khụ…”
“Chủ tử!”
“Không cần kinh hoảng, ta không có việc gì.”
Thải Hà mau chóc khóc thút thít, đều đã ba ngày, đan dược cũng đã uống hết, Hiên Viên Triệt còn chưa trở về, Thải Hà nhìn Tử Ngọc nói: “Tử Ngọc, ngươi mau ngẫm biện pháp a!”
“Thải Hà, ngươi đừng làm khó dễ Tử Ngọc, ta không có việc gì….”
Đã suy yếu đến mức nói còn không xong rồi còn nói không có việc gì, Thải Hà lòng nóng như lửa đốt thật hận người thay thế chủ tử chịu đau là mình.
Lãnh Diệc Hiên từ Ngự Thư Phòng trở về thấy sắc mặt Hà Duyệt trắng bệch nằm trên giường, nắm chặt đôi tay nói: “Đoan Vương đac trở về chưa?”
“Hồi Hoàng Thượng, còn chưa có…” Tôn Đạo Toàn lập tức quỳ trên mặt đất, thựa nhận lãnh khí bắn ra từ Lãnh Diệc Hiên.
Hà Duyệt vươn tay, “Diệc Hiên…” Lãnh Diệc Hiên vội vàng tiến lên cầm tay Hà Duyệt, ôn nhu nói: “Yên tâm, trẫm sẽ không để ngươi có việc gì.”
“Thực xin lỗi…”
“Duyệt…”
“Diệc Hiên, ngươi nghe ta nói hết, nếu ta không thể tránh được kiếp nạn này, ngươi đáp ứng ta một chuyện.”
“Không được!” Lãnh Diệc Hiên nắm chặt tay, phẫn nộ nói: “Chuyện kia ta tuyệt không đồng ý!” Ngay cả cách xưng hô “trẫm” cũng quên, có thể thấy Lãnh Diệc Hiên có bao nhiêu kinh hoảng.
Hà Duyệt minh bạch Lãnh Diệc Hiên phẫn nộ, nhưng nếu hắn mất mạng làm sao có thể kéo hài tử sắp xuất thế đi theo, cho nên, Hà Duyệt đưa ra thỉnh cầu phá bụng lấy con gì đó làm Lãnh Diệc Hiên sợ tới mức thiếu chút nữa không thở nổi.
“Diệc Hiên…”
“Ta nói không được.”
“Ngươi, khụ khụ khụ…” Hà Duyệt đột nhiên ho khan hộc máu, Lãnh Diệc Hiên vội vàng đỡ lấy Hà Duyệt, “Duyệt, Duyệt Nhi, ngươi sẽ không có việc gì.”
Hà Duyệt nắm chặt quần áo Lãnh Diệc Hiên, cắn chặt môi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa thống khổ kêu: “Ngô….đau quá!”
Lãnh Diệc Hiên ôm chặt Hà Duyệt đang thống khổ, phẫn nộ quát: “Ngự y, ngự y!”
Lý Minh vội vàng chạy vào, đi đến bên giường Hà Duyệt bắt mạch.
“Được rồi, Diệc Hiên, ta không xong rồi…”
“Không, Duyệt, ngươi kiên trì chờ, ngươi nhất định không có chuyện gì.” Lãnh Diệc Hiên chưa từng sợ hãi qua, cho dù đối mặt với sinh tử Lãnh Diệc Hiên cũng không sợ, chính là…. Hiện nay Hà Duyệt mang bộ dáng thống khổ thực sự làm Lãnh Diệc Hiên bị dọa, ngữ khí tràn ngập sợ hãi, tay chặt chẽ nắm tay Hà Duyệt, “Duyệt, thực mau liền không đau nữa.”
Hà Duyệt sợ hãi, hắn sợ một khi chính mình nhắm mắt lại liền vĩnh viễn không thể mở ra được nữa, sẽ không còn gặp lại Lãnh Diệc Hiên nữa còn có hài tử chưa xuất thế của hắn nữa…
Lý Minh bắt mạch một khắc sau vội vàng quỳ xuống, “Thần vô năng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Lãnh Diệc Hiên ngay khi Lý Minh quỳ xuống đã nhịn không được nữa, tức giận hỏi: “Sao lại thế này? Nói!”
“Thần… Vinh Thần độc phát tác, chỉ sợ nguy hiểm đến hoàng tử, thần vô năng, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Lãnh Diệc Hiên nghe xong liền đạp vào vai Lý Minh một cước, “Cút, trẫm nuôi dàn phế vật các ngươi làm cái gì, đều đi chết cho trẫm!”
“Diệc Hiên…” Lãnh Diệc Hiên vội vàng ôm lấy Hà Duyệt, “Ta ở đây, Duyệt, ngươi không sao mà.”
Ôm ấp ám áp, khẩu khí lo lắng, Hà Duyệt lúc này minh bạch nếu bản thân xảy ra chuyện gì, Lãnh Diệc Hiên sẽ điên mất, mà đám người đang quỳ đầy đất này sẽ đi đời nhà ma, nắm chặt đệm chăn, nhịn xuống cơn đau tê tâm liệt phế, lộ ra tia cười nhàn nhạt, nói: “Ta, ta không có việc gì, khá hơn nhiều rồi, ngô…”
Lãnh Diệc Hiên liếc mặt một cái liền biết người này đang nói dối, càng thêm sợ hãi mà Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên đang tiến vào nội điện cũng kinh ngạc.
Tiêu Sở Nhiên vội chạy đến bên giường, “Duyệt Quân.” Sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi, môi cắn chặt, đây là có bao nhiêu đau a, ngón tay bị thương làm Tiêu Sở Nhiên đau lòng không thôi, duỗi tay cầm tay Hà Duyệt, “Duyệt Quân, Hiên Viên Triệt thực mau liền trở lại, ngươi nhất định phải kiên trì.”
“Sở Nhiên…” Một tiếng Sở Nhiên rơi xuống, bụng lập tức phát ra cảnh cáo mãnh liệt, có thể so với chuyện bị nướng trong lửa địa ngục còn thống khổ hơn, hơn nữa trong cở thể mang độc, Hà Duyệt nhịn không được, tiếp tục phun ra một ngụm máu đen.
“Duyệt!”
Hà Duyệt ngất xỉu làm Lãnh Diệc Hiên sợ tái mặt, “Duyệt, Duyệt, ngươi tỉnh.”
Hiên Viên Triệt bước vào mang theo một nam tử áo trắng, tóc đen dài khí chất như tiên nhân làm mọi người ở đây kinh ngạc, nam tử ôn tồn lễ độ tiến lên điểm huyệt vị của Hà Duyệt, ngay sau đó vươn tay bắt mạch.
“Hiên Viên Triệt, ngươi…”
Hiên Viên Triệt làm ra một tín hiệu giữ im lặng, ngay sau đó ánh mắt nhìn Hà Duyệt, “Sư phụ đang bắt mạch.”
Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên kinh ngạc nhảy dựng, nam tử tuấn lãng khí chất hiên ngang này là sư phụ của Hiên Viên Triệt! Lãnh Diệc Hiên thế nhưng không có thời gian quan tâm đến vẻ bề ngoài của người kia, ánh mắt hắn vẫn luôn dõi trên người mà hắn yêu nhất, một khắc qua đi, Công Tôn Trường Nhạc thu hồi tay, sắc mặt nghiêm túc nhìn Lãnh Diệc Hiên nói: “Ngươi là Hoàng Đế Huyền Minh Quốc?”
“Là ta, Duyệt hắn thế nào rồi?”
“Diêm tiếu đã phát độc, hơn nữa Lân nhi đã dị biến, muốn sống rất khó.”
“Sư phụ, người nói là thân thể Hà Duyệt đang dị biến?”
“Lân nhi sinh sản vỗn đã không dễ dàng, Lân nhi thiên thần bảo hộ có kim thân dị biến, có thể bình an sinh hài tử, bất quá dị biến này là một sự kiện cực kỳ nguy hiểm, đắc biệt là đối với người mới mang thai lần đầu, nếu không chú ý, Lân nhi khó giữ mạng.”
Mọi người đều biết Lân nhi dị biến có bao nhiêu khủng bố nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, Hà Duyệt đã dị biến hơn nữa còn trúng độc, sắc mặt mội người đều không có tốt qua, đắc biệt là Lãnh Diệc Hiên.
“Sư phụ, người có thể chế ra giải dược Diêm tiếu, nhất định cứu được Hà Duyệt.””
Giải dược Diêm tiếu, mọi người kinh ngạc, Lãnh Diệc Hiên nhìn chằm chằm Công Tôn Trường Nhạc đối diện, Công Tôn Trường Nhạc sắc mặt ngưng trọng nói: “Vị Lân nhi này trúng độc sâu, bằng giải dược khó có thể giải trừ hết độc Diêm tiếu.”
“Vậy…”
Công Tôn Trường Nhạc nghiêm túc nhìn Lãnh Diệc Hiên, nói: “Ta có biện pháp cứu Lân nhi, nhưng không có biện pháp cứu hài tử, ngươi muốn người hay hài tử?”
Vấn đề này làm mọi người khiếp sợ, Tiêu Sở Nhiên lảo đảo bước chân ngã vào ngực Lãnh Vân Diệu, “Không, hài tử của Duyệt Quân đã chín tháng, hắn nhất định không buông hài tử.”
“Ta muốn người.” Lãnh Diệc Hiên nghiêm túc cũng bí mật mang theo một tia thống khổ, “Ta muốn hắn sống sót.”
Là thiên tử không thể vì tình trả giá, một khi đã lụy tình nghĩa là cam đoan cùng người kia cả đời bỉ dực song phi, cho nên thiên tử bình thường có thể thương, có thể sủng, có thể cưng chiều nhưng duy nhất độc tình thì không bao giờ trao.
Nhưng mà, Lãnh Diệc Hiên sớm đã nhận thức mình cùng Hà Duyệt có chân tình, ở thời khắc Hà Duyệt rơi xuống Huyền Nhai Cốc kia, hắn biết nếu Hà Duyệt biến mất khỏi thế giới của hắn, hắn cũng không sống nổi.
Công Tôn Trường Nhạc câu môi cười, nói: “Ngươi cũng biết nếu lúc này ngươi không cần đứa nhỏ, rất có thể đến cuối đời các ngươi sẽ không còn có cơ hội có con nữa.”
Cả đời…. Cái này quả thực là sét đánh giữa trời quang, Tiêu Sở Nhiên cùng ;vd sợ ngây người, cho dù là Hiên Viên Triệt vẫn luôn giữ bình tĩnh cũng không giữ được tâm tình bản thân, nhìn Lãnh Diệc Hiên, nghe Lãnh Diệc Hiên cực độ dau lòng trả lời, “Ta muốn Duyệt, chẳng sợ vô còn nối dõi, ta cũng muốn hắn sống sót, còn hài tử, coi như ta nợ nó đi.”
“Không!” Hà Duyệt mở to mắt, nhìn nhìn Công Tôn Trường Nhạc như tiên nhân trước mặt, ngay sau đó nói: “Ngươi là sư phụ của Hiên Viên Triệt đi, thần y đi? Ngươi đáp ứng ta, cứu hài tử, ta…”
“Không được!” Lãnh Diệc Hiên ôm chặt Hà Duyệt, “Duyệt, ta không thể mất ngươi, chúng ta không cần hài tử, ngươi muốn hài tử ta có thể nói Thất đệ cho chúng ta một đứa mà…”
“Diệc Hiên, kia chính là con của chúng ta, ngươi như thế nào…”
Một tia run rẩy làm Hà Duyệt im tiếng, nhắm mắt chảy xuống nước mắt, đau lòng vuốt hài tử trong bụng, Hiên Viên Triệt nhìn không được đi qua nói: “Sư phụ, thật sự không được sao?”
Công Tôn Trường Nhạc nhìn Hiên Viên Triệt, nói: “Các ngươi đi ra ngoài.”
Mọi người kinh ngạc, sau đó Hiên Viên Triệt hiểu được ý vội vàng nói: “Hoàng thượng, sư phụ trị liệu không thích người khác quấy rầy, còn thỉnh Hoàng Thượng minh giám.”
Lãnh Diệc Hiên hoàn toàn không muốn rời đi, chính hắn rõ ràng nếu đắc tội Công Tôn Trường Nhạc liền không có kết quả tốt, nắm chặt tay, cúi đầu hôn hôn cái trán Hà Duyệt, ở bên tai đối phương an ủi đôi chút rồi mới rời đi.
Đám người Lãnh Diệc Hiên rời khỏi nội điện, đám cung nữ nô tài cũng ra bên ngoài, lúc này Công Tôn Trường Nhạc mới nhìn Hà Duyệt cười nói: “Hắn thực sự rất yêu ngươi.”
Hà Duyệt cũng câu môi cười, hắn biết, không chỉ có hắn yêu Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên cũng rất yêu hắn, Công Tôn Trường Nhạc sờ sờ bụng Hà Duyệt, trấn an nói: “Yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực bảo hộ ngươi cùng hài tử này.”
“Thần y, ngươi nói là sự thật?”
“Gọi ta Công Tôn Trường Nhạc đi, tình hình lúc sau rất đau khổ, nếu là…”
“Ta sẽ kiên trì.” Hà Duyệt nghiêm túc nói.
Công Tôn Trường Nhạc gật đầu, ngay sau đó từ trong tay áo lấy ra một lọ dược cùng một khối vải bố, trong khối vải bố cắm một thanh tiểu dao cùng ngân châm, Công Tôn Trường Nhạc lấy một cây ngân châm thạt dài ngay sau đó cởi áo Hà Duyệt ra, ở trên bụng cắm xuống.
Ngân châm cắm xuống, Công Tôn Trường Nhạc lấy ra thuốc giải Diêm tiếu đút cho Hà Duyệt, Hà Duyệt nuốt vào, Công Tôn Trường Nhạc nói: “Ta sẽ đưa nội lực vào trong bụng của ngươi giúp gia tăng tốc độ hiểu quả của thuốc giải, bất quá cư như vậy quá trình dị biến của ngươi sẽ tăng tốc lên, nếu ngươi nhịn không được, cả ngươi cùng hài tử sẽ không cứu được.”
Dị biến phát sinh như thế nào Hà Duyệt cũng không rõ lắm nhưng hắn rõ ràng cái dị biến này chắc chắn rất thống khổ, vì Diệc Hiên cùng hài tử, hắn nhất định phải kiên trì, Hà Duyệt nghiêm túc gật gật đầu.
Công Tôn Trường Nhạc dùng ngân châm cắm vào hai tay hai chân Hà Duyệt, đưa cho Hà Duyệt ngậm một miếng bố sạch ngay sau đó truyền nội lực vào, Hà Duyệt cảm nhận được một cỗ nhiệt khí trải rộng toàn thân, nhưng thực mau một cỗ đau đớn khó hình dung ập tới, Hà Duyệt cắn chặt bố, “Ngô…”
(*Tác giả có điều muốn nói: Đừng đánh ta, ta thật sự không phải cố ý!)
(Editor có điều muốn nói: Đừng đánh ta, ta thật sự không phải cố ý!)