Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 108


Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi – Chương 108


Liễu Thiên Kỳ vẽ bùa, Kiều Thụy thì phụ trách hộ pháp.
Liễu Thiên Kỳ vẽ bùa 1suốt năm ngày, thẳng đến khi bọn họ đến Tuần Thiên thành, xuống tàu bay, Liễu Thiên Kỳ mới thu hồi tất cả dụng cụ, không vẽ nữa.
Sau khi vào Tuần Thiên thành, còn chưa tới ngày bí cảnh mở ra, nên đoàn người bèn tìm một khách điếm, ở lại trong thành.

Cũng không biết là trùng hợp hay là không khéo , mọi người học viện Thánh Đô và người bên học viện Thiên U ở cùng một khách điếm.
Liễu Thiên Kỳ ngồi trong phòng, lấy phù mấy ngày nay mình vẽ ra, cấp cho Kiều Thụy một nửa.
“Cảm ơn Thiên Kỳ!” Tiếp nhận một xấp linh phù thật dày, Kiều Thụy ngoan ngoãn mà hôn một cái lên mặt ái nhân.
“Ta nhìn tình huống, nếu mấy ngày nay không có chuyện gì khác thì ta sẽ ở lại khách điếm vẽ thêm một ít phù.

Như vậy thì sau khi vào bí cảnh thì chúng ta càng an toàn hơn một chút.”
“Được, ta hộ pháp cho huynh!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

“Không, đệ có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.

Giúp ta mua những linh thảo này!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một tờ giấy đưa cho ái nhân.
“À, những thứ này là linh thảo linh hoa chế tác dịch phù văn cấp ba đúng không?”
“Đúng vậy, linh hoa và linh thảo này dùng để chế tác dịch phù văn cấp ba.

Tuy bí cảnh chúng ta muốn đi có khả năng có linh hoa linh thảo này, nhưng mà để đảm bảo vạn toàn, ta quyết định mua một mớ mang theo bên người.

Như vậy tới bí cảnh rồi, dù không có linh phù, không có dịch phù văn, ta cũng có thể chế tạo ra được.”
Nghe được ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy gật đầu liên tục.

“Vậy, giấy phù văn và bút phù văn thì sao? Có muốn ta mua cho huynh luôn không?”
“Mua nhiều thêm một chút giấy phù văn đi! Còn bút phù văn thì mua một cây là được.

Cây bút sư phụ tặng ta còn chưa có sử dụng kìa.” Nghĩ nghĩ, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà nói.
“Dạ.

Huynh yên tâm đi Thiên Kỳ, ta nhớ kỹ rồi!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Ngày kế, Liễu Thiên Kỳ ở lại khách điếm vẽ bùa, Kiều Thụy ra cửa mua sắm.
Sáng sớm từ phòng mình ra ngoài, Kiều Thụy cũng không trực tiếp rời đi ngay, mà xoay người sang phòng Liễu Ti và Hiên Viên Hoằng.

Y đứng ngoài cửa phòng, cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ cửa phòng đối phương.
“Tới đây!” Hiên Viên Hoằng mơ mơ màng màng thức dậy, từ trên giường bò xuống, tùy tiện mặc một kiện quần áo rồi chạy ra mở cửa.

Mở cửa liếc thấy là Kiều Thụy, Hiên Viên Hoằng chớp chớp mắt.

“Kiều….

Kiều sư đệ!”
“Còn chưa dậy nữa hả? Cũng đủ lười ghê!” Nhìn đối phương một cái, Kiều Thụy bất đắc dĩ mà nói.
“Ha ha ha, ngủ muộn quá ấy mà.

Kiều sư đệ, ngươi có việc sao?”
“Ta muốn gặp Liễu Ti!”
“A, chờ một lát, chờ một lát nha!” Nói rồi, Hiên Viên Hoằng đóng cửa phòng lại, chạy vào trong.
“Ti Ti, dậy dậy, Kiều Thụy, Kiều Thụy tới!” Hiên Viên Hoằng đi đến mép giường, nhẹ nhàng gọi ái nhân trên giường.
“A?” Liễu Ti mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, nghi hoặc mà nhìn về phía Hiên Viên Hoằng.
“Ti Ti, bạn lữ của Thất đệ của nàng tới, Kiều Thụy tới!”
‘‘Hả? Tiểu Thụy ư? Mau bảo y vào đi!”
“Nàng….

Nàng mặc quần áo vào trước đi!” Nhìn ái nhân chủ đang mặc mỗi cái yếm, Hiên Viên Hoằng bất đắc dĩ mà nói.
“A…” Lúc này Liễu Ti mơ hồ mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến tối hôm qua nàng và Hiên Viên Hoằng phiên vân phúc vũ, lăn lộn đến nửa đêm, trên người chỉ có mỗi một cái yếm còn là sau đó Hiên Viên Hoằng mặc vào cho nàng!
Hiên Viên Hoằng nhận việc lấy quần áo sang, vội vàng giúp đỡ Liễu Ti mặc vào, rồi lại vội vàng chạy tới mở cửa cho Kiều Thụy.
Kiều Thụy đi vào phòng, ngửi được trong phòng còn sót lại mùi tình dục, y nhíu mày, nghĩ thầm: Thật không nên mới sáng sớm mà chạy tới phòng một phu thê sắp cưới!
“Tiểu Thụy, mau ngồi đi!” Đứng bên cạnh bàn, Liễu Ti cười tiếp đón Kiều Thụy.
“Không ngồi đâu.

Ta tới để đưa linh phù cho ngươi.


Những thứ này là Thiên Kỳ đưa cho ngươi.

Huynh ấy nói bí cảnh nguy hiểm, bảo Tứ tỷ ngươi phải chiếu cố bản thân mình cho tốt!” nói rồi, Kiều Thụy đưa qua một xấp linh phù.
Liễu Ti duỗi tay, tiếp nhận những linh phù đó, vừa thấy là mười lá Kim Hỏa phù, năm lá Dẫn Yêu phù, năm lá Định Hướng Truyền Tống phù, tổng cộng hai mươi lad linh phù cấp ba thượng phẩm.

“A, đa tạ Tiểu Thụy.

Phiền toái Tiểu Thụy chuyển lời cho Thất đệ, cứ nói, ta thật sự rất cảm kích hắn!” Thất đệ đây là đang giúp đỡ ta chuẩn bị lợi thế để báo thù!
“Ừm, ta sẽ!” Kiều Thụy gật đầu, xoay người rời đi.
“Thất đệ kia của ngươi ra tay thật đúng là hào phóng nha!” Nhìn phù trong tay Liễu Ti, Hiên Viên Hoằng cười nói.
Một lá Kim Hỏa phù chính là ba vạn linh thạch a, mười lá chính là 30 vạn linh thạch rồi! Còn có mười lá linh phù khác nữa!
“Ha ha ha, hắn là đệ đệ ta, tất nhiên là che chở ta rồi.” Liễu Ti nhàn nhạt nói, thật cẩn thận thu linh phù trong tay lại.

Liễu San, Lam Vũ Minh, lúc này đây, tất nhiên sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!
Kiều Thụy ra ngoài rất sớm, vì không dẫn người chú ý, y đem ba loại linh thảo và ba loại linh hoa Liễu Thiên Kỳ dặn tách ra mua, mỗi tiệm mua hai loại, đi vài tiệm mới mua đủ toàn bộ linh thảo linh hoa cấp ba.
Sau khi mua đủ linh hoa và linh thảo, Kiều Thụy lại đến của hàng bán linh phù mua giấy phù văn và bút phù văn cho Liễu Thiên Kỳ.

Nhưng Tuần Thiên thành này không lớn, Kiều Thụy đi ba cửa hàng cũng không chọn được bút phù văn thích hợp.

Lúc ra ngoài, Thiên Kỳ đã công đạo qua, giấy phù văn ít một chút cũng không sao, nhưng bút phù văn cần phải là bút phù văn cấp ba loại tốt nhất, bằng không sẽ ảnh hưởng đến uy lực của linh phù.

Nên bút phù văn là tuyệt đối không thể tạm chấp nhận.

Đi đến cửa hàng thứ tư, cửa hàng này lớn hơn ba cửa hàng kia rất nhiều, Kiều Thụy chọn chọn lựa lựa suốt nửa ngày, rốt cuộc đã chọn được một cây bút phù văn tương đối tốt.
“Ông chủ, bút phù văn này bán thế nào?”
“A, khách quan nhãn lực tốt quá, bút phù văn này là bút phù văn cấp ba thượng phẩm, là bút phù văn phẩm chất tốt nhất.

Chắc giá ba vạn linh thạch!”
“Ba vạn hở? Đắt quá, có thể giảm giá một chút được không?” Từ sáng sớm đến giờ mua mua mua, y đã tiêu hết sáu vạn linh thạch.

Nếu lại tiêu ba vạn nữa là chín vạn rồi! Nghĩ đến con số chín vạn này, trái tim Kiều Thụy muốn rỉ máu luôn!
Quả nhiên, bán linh phù tuy rằng kiếm tiền, nhưng mua tài liệu này kia cũng thật sự phí tiền ghê!
“Khách quan, ngài đừng mặc cả, đây là bút phù văn cấp ba tốt nhất của bổn tiệm.

Nếu ngài cảm thấy đắt thì có thể xem loại khác giá tiện nghi hơn, bên này chúng ta cũng có.”
“Không không không, không cần.

Vậy, lấy cây này đi!” Giá rẻ thì xác định vững chắc không thể mua.
“Bút phù văn này ta muốn!”
Bỗng nhiên, sau lưng đột ngột truyền đến một giọng nữ.
Kiều Thụy quay đầu vừa nhìn, người tới không phải ai khác, đúng là người trước đó thi đấu với Liễu Thiên Kỳ, thua còn không nhận – Dạ Phi Tuyết, và người đấu trận pháp với Chung Linh – Lâm Nhan Nhan, đều là người Thiên U Quốc.
“Tiền đây!” Kiều Thụy bỏ ra ba vạn linh thạch, y cầm bút phù văn lên, bèn trực tiếp thu vào vòng tay trữ vật của mình ngay.
“A!” Khóe miệng ông chủ giật giật, vội vàng lấy linh thạch sang đếm đếm, rồi lại thu nào nhẫn không gian của mình.

“Ê, ta nói ta muốn cái bút kia rồi, ngươi không nghe được hả?” Dạ Phi Tuyết ngăn cản đường đi Kiều Thụy, khó chịu hỏi.
“Hừ, đồ ta coi trọng trước, dựa vào cái gì mà nhường cho ngươi?” Nha đầu chết tiệt này, không cần mặt mũi vậy à?
“Ngươi……” Bị Kiều Thụy chọc giận quá sức, Dạ Phi Tuyết buồn bực mà trợn tròn mắt.
Nhìn Dạ Phi Tuyết tức giận đến đỏ mặt tía tai, Kiều Thụy cười nhạo ra tiếng.

“Nơi này là Kim Vũ Quốc, không phải Thiên U Quốc của các ngươi, không phải ngươi muốn cái gì là sẽ có cái đó đâu!”
“Ngươi, ngươi….

Tên này……” Dạ Phi Tuyết tự hỏi, mình chưa từng đắc tội song nhi trước mắt này, nhưng lời đối phương nói lại quá chọc người.
“Vị đạo hữu này, bút phù văn của Phi Tuyết đã hư hao.

Mấy cửa hàng linh phù ở Tuần Thiên thành này chúng ta đã chạy hết rồi, đây là một nhà cuối cùng.

Bọn ta đã đi bảy cửa hàng rồi mới thấy cây bút phù văn đạo hữu vừa lấy kia có thể dùng được, không biết đạo hữu có thể nhường cho bọn ta hay không? Bọn ta nguyện ý ra bốn vạn linh thạch!” Lâm Nhan Nhan mở miệng thương lượng với Kiều Thụy.
Nghe vậy, Kiều Thụy khinh thường mà hừ một tiếng.

“Nếu là người khác, ta có khả năng sẽ suy xét một chút, nhưng ngươi bảo ta nhường bút phù văn cho Dạ Phi Tuyết, không có cửa đâu!”
“Con người ngươi thật vô lễ, ta đã đắc tội ngươi bao giờ đâu, sao ngươi lại nhằm vào ta? Ngươi mua bút phù văn ba vạn, ta ra bốn bạn mà ngươi cũng không bán?” Nhìn Kiều Thụy kiêu căng, dầu muối không ăn như thế, Dạ Phi Tuyết càng giận đến đỉnh đầu bốc khói.
“Không sai, ngươi không có lỗi gì với ta, nhưng ngươi đắc tội bạn lữ ta.

Nha đầu thúi không biết xấu hổ nhà ngươi, đã thua còn không nhận thua, còn muốn lôi kéo bạn lữ ta đấu lại.


Ngươi cho rằng ngươi là ai kia chứ?” Nghĩ đến chuyện đấu lại, Kiều Thụy đã nổi giận.
“Ngươi…!ngươi là……” Dạ Phi Tuyết khiếp sợ mà trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn về phía đối phương.
“Kiều Thụy, ngươi là bạn lữ của Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy?” Lúc này, Lâm Nhan Nhan cũng đoán được thân phận của đối phương.
“Đúng vậy, ta chính là Kiều Thụy.

Nha đầu thúi ta nói cho ngươi hay, loại nha đầu thúi thi đấu thua còn không nhận như ngươi, căn bản không xứng dùng bút phù văn!”
“Kiều Thụy, ngươi tìm chết!” Nghe được Kiều Thụy nói, Dạ Phi Tuyết thẹn quá thành giận, lấy ra một lá Công Kích phù nắm trong tay.
“Hừ!” Kiều Thụy cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi nào, y cũng lấy ra năm lá Kim Hỏa phù nắm trong tay.
“Dạ Phi Tuyết, những lá phù rách nát ngươi vẽ so với phù của Thiên Kỳ cả chó má cũng không bằng.

Ngươi dám động ta thử xem, ta khiến ngươi thử kiến thức một chút uy lực của Kim Hỏa phù!” Kiều Thụy kiêu căng mà nhìn đối phương, không chút nào sợ hãi hai nha đầu đối diện.
Một người là phù tu, một người là Trận Pháp Sư, chỉ hai nha đầu thúi người, y tung hai quyền là có thể trực tiếp đánh bay rồi.
“Ngươi……” Nhìn năm lá Kim Hỏa phù trong tay Kiều Thụy, Dạ Phi Tuyết bất giác nhăn nhăn mày.

Uy lực của Kim Hỏa phù này người khác không biết nhưng chính nàng đã từng tận mắt chứng kiến.

Nên đối với Kim Hỏa phù, nàng vẫn có vài phần kiêng kị.
“Ha ha ha, các vị, các vị! Các ngươi muốn giải quyết ân oán, phiền các ngươi ra bên ngoài, ta đây chỉ làm ăn nhỏ mà thôi!” ông chủ đi tới, vội vàng khuyên bảo ba người.
“Được, ta đây nể mặt ông chủ, hôm nay tạm tha nha đầu thúi nhà ngươi!” Kiều Thụy liếc hai người một cái, vòng qua hai người, cất bước rời khỏi cửa hàng này.

Nhìn thấy Kiều Thụy rời đi, Dạ Phi Tuyết và Lâm Nhan Nhan cũng rời khỏi cửa hàng.
“Tên khốn đáng giận, cũng đáng giận như Liễu Thiên Kỳ vậy!” Nhìn theo bóng dáng Kiều Thụy, lòng bàn tay Dạ Phi Tuyết nhanh chóng ngưng tụ ra một cái thủy cầu.
“Phi Tuyết, đừng gây chuyện, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Kim Vũ Quốc!” Lâm Nhan Nhan bất đắc dĩ mà nói, kéo đối phương một phen.
“Nhan Nhan ngươi đừng động!” Nói rồi, Dạ Phi Tuyết kéo đối phương ra, một đường công kích linh thuật bèn đánh về lưng Kiều Thụy.
“Kiều Thụy cẩn thận!” Nhìn thấy một đường công kích hệ Thủy giống như một đường cầu vồng, gào thét lao ra đánh về lưng Kiều Thụy, nam chính kinh hô ra tiếng, chạy về phía Kiều Thụy bên này.

Nữ chính và Vu Thanh U cũng chạy đến theo.
“ẦM!!!”
Một đạo công kích vững chắc mà đánh vào lưng Kiều Thụy, Kiều Thụy cả trốn cũng chưa trốn.

Y chỉ dừng bước chân, dường như không có việc gì mà quay người lại, nhìn về phía kẻ đánh lén đứng phía sau.
“Kiều Thụy, ngươi thế nào rồi?” Nam chính đi tới bên cạnh Kiều Thụy, quan tâm hỏi.
“Có việc không phải ta, là nàng!” Nói rồi, Kiều Thụy chỉ về phía Dạ Phi Tuyết đang đứng cách xa hai mươi bước.
“Phụt……” Dạ Phi Tuyết há mồm, hộc ra một mồm máu to, nằm liệt trong lồng ngực Lâm Nhan Nhan.
“Phi Tuyết, ngươi sao rồi? Ngươi thế nào?” Lâm Nhan Nhan ôm Dạ Phi Tuyết trong lồng ngực, kinh hô ra tiếng
“Y….

Y dán Phản Đạn phù trên người.

Bắn ngược công kích của ta.” khuôn mặt Dạ Phi Tuyết trắng bệch, không cam lòng mà nói.
“Nha đầu thúi, chơi đánh lén với ta, ngươi quá non!” Nói rồi, Kiều Thụy cười chỉ chỉ Phản Đạn phù trên ngực mình.
“Ngươi, ngươi……” Nhìn Kiều Thụy cố ý đứng ở chọc giận mình, Dạ Phi Tuyết càng nổi điên.
“Phi Tuyết, đừng nói chuyện nữa, ta mang ngươi trở về chữa thương!” Nói rồi, Lâm Nhan Nhan đỡ Dạ Phi Tuyết bị thương rời đi.
“Ha ha ha, Kiều Thụy, tiểu tử ngươi còn rất tinh nha!” Nhìn Kiều Thụy, Vu Thanh U cười nói.
“Phía sau có hai con chó đi theo, tất nhiên là phải đề phòng một chút rồi!” Y cũng không phải thằng ngốc, chẳng lẽ thật sự đưa lưng mình cho kẻ địch hay sao?
“Không có việc gì thì tốt!” Nhìn thấy Kiều Thụy không có việc gì, nam chính cũng an tâm.
“Các ngươi chậm rãi dạo đi! Ta đi trước!” Đơn giản nói một câu, Kiều Thụy xoay người rời đi.

Lam Vũ Minh này rất tà môn, y không hy vọng có giao thoa gì với đối phương cả.
“Này……” Nhìn Kiều Thụy nói đi là đi, nam chính muốn gọi y lại, nhưng cuối cùng cũng không giữ người được.
Mà Liễu San nhìn thấy ái nhân hiến ân cần với Kiều Thụy, trong lòng nàng lại khó chịu một trận.

Nghĩ thầm: Kiều Thụy này rốt cuộc là có bản lĩnh gì, thế mà câu dẫn được cả linh hồn nhỏ bé của Vũ Minh!
Mọi người ở Tuần Thiên thành chờ đợi mười ngày, bí cảnh rốt cuộc đã mở ra.
Ngày bí cảnh mở ra này, ráng bảy màu bao phủ toàn bộ Tuần Thiên thành.

Bảy mươi tu sĩ trẻ tuổi muốn đi vào bí cảnh đều được đưa vào trong Truyền Tống trận đã chuẩn bị trước.
Khi ráng màu nơi chân trời chậm rãi tan đi, một tòa tiên sơn lơ lửng nơi chân trời dần dần lộ ra diện mạo chân thật của nó.
“Thiên Kỳ, đó chính là bí cảnh Hằng Dụ sao?” Kiều Thụy ngẩng đầu lên, nhìn lên tiên sơn lơ lửng giữa không trung, thấp giọng hỏi ái nhân.
“Ừm, đó chính là bí cảnh Hằng Dụ!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, nắm chặt tay Kiều Thụy.
Cảm giác được trên tay truyền đến đau đớn, Kiều Thụy nhíu nhíu mày, y cũng nắm chặt lấy tay ái nhân.


Liễu Thiên Kỳ không muốn tách khỏi Kiều Thụy, Kiều Thụy tất nhiên cũng không muốn tách khỏi hắn.
Một đạo kim quang chiếu rọi, Truyền Tống Trận bị kích hoạt, bảy mươi người đứng trong Truyền Tống Trận rất nhanh biến mất tại chỗ.

Theo đó, tiên sơn lơ lửng phía chân trời cũng mất đi bóng dáng.
Vô Tình đứng bên dưới, nhìn chằm chằm tiên sơn đã biến mất kia hồi lâu.
“Hy vọng Thiên Kỳ bình an!”
“Yên tâm đi, Thiên Kỳ thông minh như vậy sẽ không sao đâu!” Nhìh Vô Tình, Phong Cốc đứng bên cạnh nhẹ giọng an ủi.
“Phong Cốc đạo hữu, cáo từ!” Viện trưởng Lâm cất bước đi tới, viện trưởng Cổ và viện trưởng Bàng đều lại đây chào từ biệt.
“Ba đạo hữu một đường thuận gió!” Bí cảnh Hằng Dụ phải ba mươi năm sau mới đưa nhóm tu sĩ này về, lại phải bảy mươi năm sau mới mở ra đón đợt tu sĩ tiếp theo.

Nên mọi người ba nước khác tất nhiên không có khả năng ở lại Kim Vũ Quốc bên này chờ suốt ba mươi năm.

Tiễn mọi người ba nước kia đi, Phong Cốc cũng mang theo mọi người học viện Thánh Đô cùng quay trở về Thánh Đô.

Sau khi thân thể bị lôi kéo vặn vẹo một trận, Liễu Thiên Kỳ xuất hiện ở một mảnh rừng cây xa lạ.

Nhìn thấy bên người không có thân ảnh Kiều Thụy, hắn buồn bã mất mát, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.

Không thể tưởng được, hắn nắm chặt đến vậy rồi mà vẫn không thể cùng Tiểu Thụy truyền tống đến cùng một nơi.
Liễu Thiên Kỳ bò dậy khỏi mặt đất, cẩn thận mà đánh giá hết thảy xung quanh.
Đây là một rừng cây.

Cây ở đây mỗi một cây đều phải cao đến hai mét, lá trên cây có hình quả trám.

Nhìn bình thường mười phần, giống như cây du cùng bình thường vậy.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ sẽ không ngây thơ cho rằng kia là cây du.

Nơi này là bí cảnh, mỗi cọng cây ngọn cỏ ở đây hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.

Cây cối tất nhiên là không giống như cây cối bình thường bên ngoài rồi.
Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, cẩn thận nghĩ nghĩ.

Hắn nghĩ đến trong nguyên tác từng nhắc tới đến nơi này, nơi này là Thiên Du lâm, hẳn là thuộc về khu vực ngoài bí cảnh.

Nhưng mặc dù là bên ngoài, linh khí lại nồng đậm hơn Thánh Đô không chỉ gấp ba lần.

Đương nhiên, hoàn cảnh tu luyện tốt như vậy tất nhiên là không có khả năng không có yêu thú.

Thế nên Liễu Thiên Kỳ buộc phải chú ý cẩn thận mà dán Phòng Hộ phù và Phản Đạn phù lên người mình.

****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Trong nguyên tác có nói, nam chính, nữ chính, nữ hai, Kiều Thụy và Vu Thanh U, năm người cuối cùng hội họp, một đường tầm bảo trong bí cảnh, tìm được vô số cơ duyên.

Theo như lời nguyên tác, cơ duyên của Tiểu Thụy ở hướng đông, y bây giờ chắc là đã bị truyền tống đến hướng đông, mà Thiên Du Lâm nơi hắn đang đứng hẳn là phía đông nam, nên nếu hắn muốn tìm được Tiểu Thụy, hẳn là phải đi về hướng đông mới được.
Tinh tế suy tư một chút con đường của mình, Liễu Thiên Kỳ rất nhanh đã xác định phương hướng.
Kiều Thụy không giống Liễu Thiên Kỳ, y bị truyền tống tới một lùm cây cao bằng nửa người.

Phóng tầm mắt đi chỉ thấy một mảnh xanh biếc, nơi nơi đều là sắc xanh mượt, sinh cơ dạt dào, khiến người ta cảm giác được sức mạnh sinh mệnh mênh mông sinh trưởng.
“Thiên Kỳ nói, phải bảo vệ tốt cho bản thân, phải dán hai lá Phòng Hộ phù, lại thêm một l Phản Đạn phù!” Kiều Thụy một bên thì thầm, một bên nhi lấy linh phù ra dán lên người mình.

Sau khi dán xong, Kiều Thụy nhìn quanh khắp nơi, không phát hiện thấy thân ảnh ái nhân, y không khỏi nhíu nhíu mày.

Y nghĩ thầm: ban nãy tay nắm đến đau luôn mà cũng không cùng Thiên Kỳ truyền tống đến cùng một nơi, thật đáng giận!
Kiều Thụy nhìn nhìn một vòng, bay thẳng về hướng đông.

Bởi vì y rõ ràng cảm giác được bên này có cơ duyên thuộc về y.
Năm ngày sau.
Kiều Thụy tìm tìm kiếm kiếm trên mặt cỏ, y tìm được vài loại linh thảo cấp ba, còn tìm được một loại linh thảo có thể dùng để chế tác dịch phù văn dịch, việc này càng làm y vui mừng không thôi.
Lại đi về phía trước một đoạn đường, hai mắt Kiều Thụy tức khắc sáng lên.

“Kim Đỉnh nấm? Thế mà là kim đỉnh nấm? Đó chính là linh vật cấp ba hiếm có, đã có thể làm thuốc, còn có thể dùng để ăn nữa!”
Nghĩ vậy chút, Kiều Thụy lại tiến gần về phiến lùm cây đó.
“Xì xì xì….”
Đột nhiên, một con rắn toàn thân rực rỡ bò ra từ trong bụi cỏ, ngăn cản đường đi của Kiều Thụy.
Kiều Thụy nhìn con rắn nhỏ dài hơn hai mét, chỉ có cấp ba sơ kỳ trước mặt, y cong cong khóe miệng.

“Vừa lúc bắt mày trở về nướng ăn!”
Giọng nói Kiều Thụy lạc đi, y tung một thiết quyền đấm về phía đầu rắn.
Con rắn nhỏ há mồm, không sợ hãi chút nào mà hướng về Kiều Thụy, hộc ra một cụm lửa to.
“A!” Kiều Thụy kinh hô một tiếng, y vội vàng lui về phía sau, né tránh công kích của đối phương.
“Biết phun lửa, chẳng lẽ là Hỏa Diễm Xà?” Nghĩ đến đây, Kiều Thụy cong khóe miệng.


Hỏa Diễm Xà là hệ Hỏa, thuộc tính tương hợp với y, nếu ăn thịt của nó, thực lực của y sẽ tăng nhiều.

Hơn nữa, dùng yêu hạch của xà này luyện chế đan dược, đối với bản thân y cũng có chỗ tốt!
Nghĩ đến đây, Kiều Thụy ngưng tụ trong lòng bàn tay một khối cầu lửa cực lớn, oanh tạc thẳng về phía con rắn.
“ẦM….”
Con rắn bị cầu lửa của Kiều Thụy đánh trúng, trực tiếp bị nổ chết, thẳng tắp ngã xuống trên cỏ.
Kiều Thụy đi qua, trước tiên lấy máu rồi sau đó mới thu hồi thi thể con rắn nhỏ lại.
Mới thu hồi thi thể con rắn nhỏ kia, Kiều Thụy bỗng cảm giác được một trận ác hàn sau lưng.

Y đột ngột quay người lại, khiếp sợ phát hiện một con Hỏa Diễm Xà cao hơn năm mét xuất hiện trước mặt y.

Xem thực lực của đối phương, đã là cấp ba hậu kỳ, xấp xỉ với thực lực của y.
Đáng giận, đây nhất định là mẹ của con rắn nhỏ vừa rồi.

Nhìn thấy con thư xà* nhìn mình đầy căm thù như thế, Kiều Thụy thầm nghĩ không ổn.

Y lấy ra ba lá Thiên Lôi phù, ập thẳng về phía đối phương.
(*thư là con cái, hùng là con đực.

Thư xà đây là con rắn cái)
“Đùng! Đoàng!” Một đạo lôi điện màu tím công kích về phía Hỏa Diễm Xà nọ.
“Xì xì xì……” Hỏa Diễm Xà phun phun chiếc lưỡi màu đỏ tươi, thân mình uốn lượn trốn tránh những tia lôi điện đó, nhưng vẫn rất bất hạnh bị bổ trúng vài cái, trên thân thể màu lửa đỏ xuất hiện hai đường vết thương đầy máu.
“Khè khè khè….” Hỏa Diễm Xà vung cái đuôi dài, phẫn nộ mà công kích về hướng Kiều Thụy.
“Hây!” Một tay chặn đuôi răn quật lại đây, Kiều Thụy huy quyền đánh về phía thân rắn.
“Xì xì xì….” Hỏa Diễm Xà bị đánh, kêu lên một tiếng, quay đầu phun ra một ngụm lửa, phun lại hướng này.
“Đáng giận!” Kiều Thụy giận mắng một tiếng, vội vàng nghiêng đầu trốn tránh công kích của đối phương.
“Lạch cạch!” Đuôi của Hỏa Diễm Xà lại quật về đây lần nữa, lần này mãnh liệt quật về mặt Kiều Thụy.
“Ha!” Kiều Thụy hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, một chân dẫm lên đuôi răn, ba quyền tung ra trên thân rắn.
“Khè khè khè….”
Hỏa Diễm Xà bị đánh không nhẹ, thân mình xoay tròn vài vòng tại chỗ, lập tức dây dưa cuốn lấy hai chân Kiều Thụy.
Nhìn Hỏa Diễm Xà còn muốn cuốn lấy thân thể mình, Kiều Thụy trảo một cái đã bắt được cổ rắn, vung lên nắm tay bèn đập mạnh về phía đầu nó.
“Xì xì xì….” Hỏa Diễm Xà phun lưỡi, nghiêng đầu tránh thoát, một ngụm cắn vào cổ Kiều Thụy.
“Khốn kiếp!” Kiều Thụy quát to một tiếng, một quyền đấm thẳng vào đầu rắn.
“Xì xì xì……” Hỏa Diễm Xà quấn quanh vài vòng eo Kiều Thụy, lại một lần nữa công kích về phía Kiều Thụy.
“Hây!” Kiều Thụy nhắm ngay đầu rắn, trái phải tấn công, nắm tay mang theo ngọn lửa rơi như mưa công kích về Hỏa Diễm Xà.
“Khè xì xì……” Liên tiếp ăn vài quyền, một mắt trái của Hỏa Diễm Xà bị Kiều Thụy đánh máu tươi chảy ròng.

Thân mình nó bỗng nhiên buộc chặt một cái, hung hăng thít chặt lấy con mồi.
“Ha!” Kiều Thụy quát to một tiếng, từng đạo ngọn lửa từ cơ thể Kiều Thụy bộc phát ra, da Hỏa Diễm Xà lập tức bắt lửa.
“Xè xè xè……” Hỏa Diễm Xà mở cái mồm như bồn máu to, phẫn nộ cắn mạnh về phía Kiều Thụy.
Nhìn cái mõm rắn tấn công về phía mình, Kiều Thụy tung quyền về phía đối phương, Hỏa Diễm Xà lại không buông tha mà cắn mạnh vào bả vai Kiều Thụy.
“A!” Kiều Thụy đau đớn kêu lên một tiếng, một tay bắt lấy hàm trên của Hỏa Diễm Xà, một quyền đánh vào hàm dưới của nó, trực tiếp đập mạnh vào đầu rắn.

Cánh tay vừa chuyển, rìu đã xuất hiện trong tay Kiều Thụy, bổ thẳng đến đầu rắn.
“Xì xì……” Linh hoạt mà tránh trái tránh phải, Hỏa Diễm Xà rất thông minh mà tránh né chiếc rìu trong tay Kiều Thụy.
“Đáng giận!” Mấy rìu đi xuống cũng chưa chém được đầu rắn, Kiều Thụy bổ thẳng vào thân rắn đang dây dưa trên đùi mình.
“Khè khè….”
Trên người bị chém liền ba nhát, thân mình Hỏa Diễm Xà co rụt lại, phun một ngụm lửa lớn về phía Kiều Thụy.
“Chắn!” Kiều Thụy quát to một tiếng, ném ra ba lá Kim Thuẫn phù, chặn lại công kích của đối phương.

Theo đó y lấy ra ba lá Băng Phong phù, ném ra ngoài thẳng về phía nó.
Chỉ một thoáng, Hỏa Diễm Xà đã bị đóng băng toàn bộ.

“Ha!” Kiều Thụy múa may rìu, trực tiếp chém rớt đầu rắn, con thư xà cuối cùng cũng chết.
Thu lấy máu và thi thể Hỏa Diễm Xà xong, Kiều Thụy thở dài nhẹ nhõm một hơi, mệt đến ngồi liệt trên mặt đất.
“Xì xì xì……”
Cảm giác được trong bụi cỏ vẫn còn động tĩnh, Kiều Thụy lấy ra ba lá Kim Hỏa phù, trực tiếp ném ra ngoài.
“Đùng……” Một tiếng nổ vang lên, một con hùng xà kích cỡ bằng con thư xà trước đó bị tạc đứt một nửa đuôi, phun chiếc lưỡi đỏ tươi bò ra khỏi bụi cỏ.
Liếc thấy nó cũng là thực lực cấp ba hậu kỳ, Kiều Thụy cũng không đợi nó làm khó dễ, y bèn trực tiếp tung ra đại chiêu, một loạt Hỏa Diễm Kiếm công kích qua con hùng xà.
“Khè khè khè……”
Hùng xà phẫn nộ giãy giụa trong ngọn lửa, còn thường phun ra hai cụm lửa.

Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cũng không thể gây thương tổn đến Kiều Thụy.
Kiều Thụy lấy ra hai kiện pháp khí bán thành phẩm, tạc mạnh về phía đầu rắn.

Theo đó, một đạo kiếm khí sâm hàn cũng công kích về phía hùng xà.
“Ầm!!”
Pháp khí cấp ba nổ mạnh uy lực tuyệt đối không thua kém gì Kim Hỏa phù.

Hùng xà kia bị tạc cháy đen cả đầu, trực tiếp lăn xuống mặt đất.
“Thiên Kỳ?” Cảm giác được có người vừa trợ giúp mình, Kiều Thụy vui mừng không thôi, y xoay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng khi thấy rõ ràng người tới rồi, gương mặt tươi cười của Kiều Thụy nháy mắt suy sụp xuống ngay.

Thế mà… thế mà lại là gã?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.