Bạn đang đọc Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi – Chương 107
Sau khi Liễu Thiên Kỳ bị viện trưởng mỹ nữ mang đi, Kiều Thụy vẫn luôn lo lắng sốt ruột, cả tâm tình xem Lãnh Nguyệt thi đấu cũng không có.
Bên này trận thứ hai của Lãnh Nguyệt cũng so xong rồi, đại đa số người đều đã tan đi, Liễu Thiên Kỳ mới về tới bên cạnh bọn người Kiều Thụy.
“Thiên Kỳ, không có chuyện gì chứ?” Nhìn thấy ái nhân trở về, Kiều Thụy là người đầu tiên đón lên trước.
“Là chuyện tốt gì vậy, Thiên Kỳ?” Thấy Liễu Thiên Kỳ trở về, Đổng Phong cười hỏi.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ, tuy Mộng Phỉ và Chung Linh không có dò hỏi ra tiếng, nhưng cũng mang nghi hoặc đầy mắt.
“Không có chuyện lớn gì, chỉ là bán mấy tấm linh phù mà thôi!” Liễu Thiên Kỳ xua xua tay, cười nói.
“Bán phù? Những tổng viện trưởng của ba nước kia muốn mua phù của ngươi à? Vậy ngươi cũng bán mười vạn một lá sao?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Đổng Phong hồ nghi hỏi.
Tiểu tử này không phải chèn ép người chèn đến nghiện, nói người ta mười vạn linh thạch một lá đó chứ?
“Ta đương nhiên đối xử bình đẳng rồi!” Liễu Thiên Kỳ cong khóe miệng, nói theo lý thường.
Giá chính là một phân không giảm, chỉ là tặng thêm hai lá phù mà thôi.
“Thiên Kỳ, những người đó đều là tổng viện trưởng ấy! Là đại năng Nguyên Anh ấy! Huynh hố bọn họ như vậy ổn không?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy thật cẩn thận hỏi.
Những viện trưởng đó sẽ không quay đầu rồi tới tìm bọn họ phiền toái chứ?
“Ha ha ha, yên tâm, bọn họ sẽ không tính sổ sau thu đâu!” Đối với chuyện này, Liễu Thiên Kỳ vẫn có tin tưởng.
Hai lão gia hỏa dù có không biết xấu hổ, cũng sẽ không chạy tới tìm một tiểu bối như hắn đòi linh thạch, quá mất giá!
“À!” Nghe ái nhân nói như vậy, Kiều Thụy khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, Lãnh Nguyệt sư tỷ thi đấu thế nào?” Liễu Thiên Kỳ cười liếc ái nhân, dời đề tài đi.
“Chuyện này……” Y chỉ biết lo lắng Thiên Kỳ, cũng không lo xem thi đấu!
“À, thua, Lãnh Nguyệt sư tỷ thua, học viện Lam Thủy – Thủy Chi Linh thắng.” Đổng Phong báo đáp án.
“Thủy Chi Linh này thật đúng là giảo hoạt nhỉ!” Xem ra, đối phương là cố ý không đối đầu với mình và Dạ Phi Tuyết rồi.
“Đúng vậy, Thủy Chi Linh đây là biết rõ thực lực của Liễu sư đệ, cho nên mới không dám đối đầu với ngươi!” Chung Linh gật đầu, cũng cảm thấy đối phương đã cố ý.
“Đi thôi, chúng ta đi chúc mừng một chút!” Nhìn mọi người, Liễu Thiên Kỳ hào phóng mà nói, một chút đã kiếm lời hai trăm vạn linh thạch, bây giờ hắn thật sự không thiếu tiền!
“Được thôi!” mọi người gật đầu, cùng nhau rời đi.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.
Ngày thứ tư thi đấu đan thuật, như trong nguyên tác đã viết, Hiên Viên Hoằng thuận lợi thắng được, kiếm cho học viện Thánh Đô năm cái danh ngạch.
Ngày thứ năm thi đấu luyện khí thi bị Ô Nhĩ Quốc và Lam Thủy Quốc thắng, Mộng Phỉ thảm bại.
Ngày thứ sáu là thi đấu ngự thú thuật, học viện Thánh Đô vẫn thảm bại.
Đến ngày thứ bảy, cũng là ngày thi đấu trận pháp cuối cùng.
Đám người Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ sáng sớm đã tới quan khán thi đấu.
Trong nguyên tác nói, Chung Linh đối đầu với nữ hai Lâm Nhan Nhan thảm bại, không có tư cách tiến vào bí cảnh, không biết lúc này sẽ như thế nào.
Trận đầu so chính là Sấm Mê Trận, từ bốn cái học viện, mỗi viện đưa ra một Trận Pháp Sư, bốn người cùng nhau bố trí Sấm Mê trận, sau đó để bốn đệ tử dự thi vào Sấm Mê Trận, ai ra tới trước thì người đó thắng lợi.
Trận đầu, học viện Thánh Đô bên này dự thi cũng không phải Chung Linh, mà là trận pháp trình độ chỉ sau Chung Linh – Khương Đào, nhưng thật đáng tiếc, Khương Đào là người thứ hai ra khỏi Mê trận, cho nên trận đầu Lam Thủy Quốc thắng.
Trận đấu thứ hai tiến hành sau giờ ngọ, so chính là Phòng Hộ Trận.
Từ bốn đệ tử dự thi bày ra một tòa Phòng Hộ trận mình cho rằng kiên cố nhất, sau đó bốn người rút thăm quyết định xem ai đi công phá Phòng Hộ trận của ai, người nào cuối cùng công phá được Phòng Hộ trận được tính là thắng.
Vào thời điểm bày trận, bốn người vì không để lẫn nhau nhìn thấy thủ đoạn của mình, đều sử dụng kết giới, thẳng đến khi bày trận hoàn thành xong mới từng người phá vỡ kết giới.
Nhìn thấy Chung Linh bố trí chính là Thiên Phù Phòng Hộ Trận hai người cùng nhau nghiên cứu ra, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng.
Nữ hai, lần này ta chống mắt lên xem ngươi có thể thắng được hay không.
“Cũng không biết Chung sư tỷ bố trí trận pháp có thể thắng không nữa?” Nhìn Chung Linh giữa sân đã bố trí hoàn thành, Kiều Thụy lo lắng mà nói.
“Đệ nên tin tưởng Chung sư tỷ, Chung sư tỷ chính là thiên tài trận pháp mà!” Liễu Thiên Kỳ cười liếc ái nhân, nghiêm túc mà nói.
Nếu là Thiên Phù Phòng Hộ Trận mà nói, phần thắng vẫn rất lớn.
“Dạ, đúng vậy!” Kiều Thụy gật đầu tán đồng.
“Thực lực trận pháp của Linh Linh tuy không yếu, nhưng Lâm Nhan Nhan của Thiên U Quốc, còn có Lưu Ngạn Đình của Lam Thủy Quốc cũng đều là thiên tài trận pháp, lúc này thật sự là gặp phải đối thủ rồi!” Nhìn tình huống trên đài, Mộng Phỉ nôn nóng không thôi.
Rút thăm kết thúc, đầu tiên là Lưu Ngạn Đình của Lam Thủy Quốc công kích Phòng Hộ trận của Ô Nhĩ Quốc.
Đối phương không hổ là thiên tài trận pháp, chỉ dùng nửa canh giờ đã công phá Phòng Hộ Trận của đối thủ.
Sau đó là đệ tử Ô Nhĩ Quốc công kích Phòng Hộ trận của Lưu Ngạn Đình, đối phương dùng một canh giờ ba khắc, công phá Phòng Hộ trận của Lưu Ngạn Đình.
Sau đó, đến phiên Chung Linh công kích trận pháp của nữ hai Lâm Nhan Nhan.
Không thể không nói, Trận Pháp Sư nữ hai này thật sự không tồi.
Phòng Hộ trận nàng bố trí vững chắc, thật sự là khó phá mười phần.
Dù có là Chung Linh cũng tiêu phí sức lực thật lớn, dùng chừng hai canh giờ mới phá vỡ được trận pháp của đối phương.
Cuối cùng, là Lâm Nhan Nhan bài trừ trận pháp của Chung Linh.
Đi tới trước trận pháp của Chung Linh, Lâm Nhan Nhan nhìn một vòng, cảm thấy Chung Linh vốn bố trí chính là Thiên Sơn Phòng Hộ trận.
Chỉ là, vào thời điểm nàng ra tay bắt đầu công kích mấy cái mắt trận, nàng lại kinh ngạc phát hiện, nàng càng công đánh mắt trận, Phòng Hộ Trận ngược lại càng thêm kiên cố.
Càng công kích càng kiên cố.
Mặc kệ công kích như thế nào cũng đều như thế.
Công kích mắt trận không được, Lâm Nhan Nhan bèn ngược lại đổi thành công kích trận cơ.
Chỉ là kết quả công kích trận cơ và mắt trận là giống nhau, cũng là càng công kích thì trận pháp càng vững chắc.
Nhìn đến đây, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày.
Xem ra Chung Linh sư tỷ là không dùng Công Kích phù phù vào rồi.
Cũng đúng, đây là thi đấu, không cho phép giấu sát chiêu.
Nhưng mặc dù không có Phản Đạn phù và Công Kích phù, một tòa Phòng Hộ trận phòng thủ kiên cố như vậy, hẳn là cũng đủ để Lâm Nhan Nhan phá suốt mười ngày nửa tháng!
Hai canh giờ sau…
Nhìn trận pháp trước mắt vẫn không có nửa điểm manh mối như cũ, Lâm Nhan Nhan buồn rầu dị thường.
Sao lại như vậy? Sao lại có một cái trận pháp tà môn như vậy? Càng công kích trận pháp càng hấp thu sức mạnh công kích, ngược lại càng trở nên kiên cố, tại sao lại như vậy?
“Nếu hai canh giờ đã qua, Lâm sư điệt vẫn vô pháp phá trận như vũ, vậy lúc này đây chính là Chung Linh đã chiến thắng!” viện trưởng chú lùn cười ha hả mà tuyên bố kết quả thi đấu.
“Oa, Chung sư tỷ thắng Chung sư tỷ thắng rồi!”
“Chung sư tỷ không hổ là người đệ nhất của Trận Pháp Viện, đúng là lợi hại ghê!”
“Đúng vậy đúng vậy, trận pháp thuật của Chung sư tỷ lợi hại nhất!”
Nghe được viện trưởng chú lùn tuyên bố Chung Linh thắng lợi, các đệ tử học viện Thánh Đô dưới đài đều sôi trào.
Nhìn các đệ tử hoan hô, tâm tình các viện trưởng, các trưởng lão và các đạo sư của học viện Thánh Đô đều rất tốt.
Nghe thấy kết quả này, sắc mặt Lâm Nhan Nhan trắng bệch.
Nhưng nàng không có lời nào để nói, đừng nói là hai canh giờ, dù có cho nàng thêm hai canh giờ nữa, nàng cũng chưa chắc có thể phá được trận pháp này.
“Thật là Chung sư tỷ kỹ cao một bậc.
Ta nhận thua!” Lâm Nhan Nhan cúi đầu, tỏ vẻ nhận thua.
“Lâm sư muội quá khen!”
“Chung sư tỷ, ta muốn hỏi một câu, Phòng Hộ trận phòng thủ kiên cố này của ngươi là trận pháp gì?” Nhìn Chung Linh, Lâm Nhan Nhan nghiêm túc mà dò hỏi.
“Trận này tên là Thiên Phù Phòng Hộ Trận.
Là trận pháp ta và Liễu Thiên Kỳ sư đệ, hai người bọn ta cùng tham thảo trong suốt một năm, tự nghĩ ra được.” Chung Linh đúng sự thật trả lời, cũng không hề giấu giếm.
Lời này vừa nói ra, mọi người dưới đài càng châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
“Hóa ra là trận pháp Chung sư tỷ và Liễu sư đệ tự nghĩ ra đó!”
“Đúng vậy, Liễu sư đệ và Chung sư tỷ thật là không đơn giản, thế mà có thể tự nghĩ ra trận pháp luôn!”
“Đúng vậy, ai nói không phải đâu!”
Nghe được ba chữ tự nghĩ ra, nam chính không khỏi nhìn Chung Linh nhưng hơn vài lần.
Chung Linh trước kia bởi vì dung mạo xấu xí, vẫn luôn có danh xưng là cô gái xấu xí nhất Trận Pháp Viện, mà nay, Chung Linh khôi phục dung mạo lại đoan trang tú lệ, mỹ diễm đại phương, người theo đuổi vô số, nhưng đáng tiếc, Chung Linh thì ai cũng chướng mắt.
Hiện tại, Chung Linh và Liễu Thiên Kỳ rất thân, nam chính vẫn luôn cho rằng Liễu Thiên Kỳ và Chung Linh có vài phần ám muội.
Không nghĩ tới, hai người chẳng những quan hệ không bình thường, lại còn có cùng nhau nghiên cứu ra trận pháp, việc này thật đúng là khiến người ta bất ngờ!
“Thất đệ biết trận pháp sao? Không nên a?” Nhìn Liễu Ti, nữ chính hoang mang hỏi.
“Đúng vậy, Thất đệ không biết trận pháp mà?!” Liễu Ti gật đầu, cũng cảm thấy Liễu Thiên Kỳ không nên tinh thông trận pháp mới phải.
“Vậy, nếu Liễu Thiên Kỳ không biết trận pháp, tại sao Chung Linh nói là hai người cùng nhau nghiên cứu trận pháp chứ? Chẳng lẽ, hai người kia……” Nói đến đây, Vu Thanh U vui vẻ.
“Người ta có quan hệ gì không liên quan gì đến chúng ta! Tóm lại, Chung sư tỷ thắng rồi!” Trong mắt Hiên Viên Hoằng, chuyện khác đều không quan trọng, thắng mới là quan trọng nhất.
Không phải sao?
“Đúng đó, thắng mới quan trọng nhất!” Vu Thanh U gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Tự nghĩ ra???” Nghe thấy cái này, Lâm Nhan Nhan khiếp sợ không thôi.
Cùng lúc đó, bốn vị tổng viện trưởng cũng khiếp sợ không thôi.
“Ha ha ha ha, Phong Cốc đạo hữu, học viện Thánh Đô các ngươi thật đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp!” Liếc Phong Cốc, viện trưởng Bàng của Lam Thủy Quốc cười nói.
“Đúng vậy, một chốc có Liễu Thiên Kỳ tự nghĩ ra linh phù, một chốc có Chung Linh tự nghĩ ra trận pháp.
Thiên tài thật đúng là nhiều nha!” Nhìn Phong Cốc, viện trưởng Lâm Thiên U Quốc xụ mặt nói.
Vốn dĩ, Dạ Phi Tuyết và Lâm Nhan Nhan đều là thiên tài đỉnh cấp trong học viện bọn họ, một người là đệ nhất Phù Viện, một người là đệ nhất Trận Pháp Viện.
Chỉ là không nghĩ tới, lúc này đây lại gặp hai thiên tài tự nghĩ ra, kết quả sôi nổi thua cuộc, khiến học viện Thiên U bọn họ thua trận mười cái danh ngạch.
“Ha ha ha, chuyện này, đệ tử có thể tự nghĩ ra, tự ngộ là chuyện tốt, chúng ta làm trưởng bối hẳn là vì chúng mà cao hứng, ba vị đạo hữu nói có phải hay không?” Liễu Thiên Kỳ có thể tự nghĩ ra Kim Hỏa phù, chuyện này Phong Cốc không ngoài ý muốn, vì Kim Hỏa phù của đối phương đã là chuyện mọi người ở học viện Thánh Đô đều biết.
Nhưng Chung Linh có thể tự nghĩ ra trận pháp thật đúng là làm Phong Cốc cũng lắp bắp kinh hãi không nhỏ.
Nha đầu này, lúc Trận Pháp Viện thi đua, nàng chính là một chút gió cũng chưa lộ, không thể tưởng được lúc này thế mà đem trận pháp của mình ra, làm đối thủ thua cuộc hết thảy.
Xem ra đây là cố ý giấu bài!
“Ta nói nè Linh Linh, ngươi mân mê ra trận pháp lợi hại như vậy từ bao giờ thế? Sao sư phụ là ta đây cũng không biết vậy?” Nhìn đồ đệ, viện trưởng chú lùn nhỏ giọng hỏi.
“Sư phụ, trận pháp này là con và Liễu sư đệ cùng nhau nghiên cứu ra tới, cũng không phải của một mình con.
Hơn nữa, lão nhân gia ngài vẫn luôn bận rộn, con tự nhiên là không để việc nhỏ này quấy rầy ngài rồi, ngài nói có phải hay không?” Chung Linh chớp chớp mắt, ứng đối tự nhiên.
“Hừ, nha đầu này, ngươi học được cách giấu tâm nhãn với sư phụ ngươi rồi, có phải hay không?”
“Sư phụ nói lời này, đồ nhi cũng không dám.
Đồ nhi lần này đắc thắng ít nhiều nhờ Liễu sư đệ hỗ trợ, đồ nhi muốn đi mời các bằng hữu ăn cơm, không bồi sư phụ được ạ!” Nói rồi, Chung Linh cất bước rời đi.
“Hừ, nha đầu này!” Nhìn bóng dáng đồ đệ rời đi, viện trưởng chú lùn mặt mày buồn bực.
Lúc này đây đổi thành Chung Linh mời khách, năm người cùng nhau đến nhà ăn, đặt một phòng, ăn uống no say.
“Ta nói nè Thiên Kỳ, ngươi học được trận pháp hồi nào vậy? Thế mà còn cùng Chung sư tỷ nghiên cứu trận pháp!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, vẻ mặt Đổng Phong nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, Linh Linh, Thiên Kỳ, hai người các ngươi quá thiếu nghĩa khí nha! Chuyện lớn như vậy mà ta cũng không biết!” Nhìn hai người, Mộng Phỉ mang vẻ mặt trách cứ.
“Ha ha ha, cái gì mà biết trận pháp chứ! Chẳng qua là cho Chung sư tỷ một ít chủ ý mà thôi!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, vẻ mặt khiêm tốn mà nói.
“Không, nếu là không có những kiến nghị đó của Liễu sư đệ, Thiên Phù Phòng Hộ Trận của chúng ta sẽ không thể nghiên cứu chế tạo thành công.
Cho nên, Thiên Phù Phòng Hộ Trận có thể thành công, hôm nay ta có thể thủ thắng, đều là công lao của Liễu sư đệ.
Liễu sư đệ, ta kính ngươi một ly!” Chung Linh nâng chén rượu lên, trịnh trọng kính rượu.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ cười.
“Được, đa tạ Chung sư tỷ!”
Hai người cúi đầu chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
“Được rồi hai người các ngươi đừng thổi phồng nhau nữa, mau nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Nhìn hai người, Mộng Phỉ sốt ruột chất vấn.
“Đúng vậy, nói nhanh lên đi, chuyện này thật là quá kỳ lạ luôn!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ và Chung Linh, Đổng Phong cũng mang vẻ mặt tò mò.
“À, là thế này……” Nhìn hai người, Chung Linh bèn kể lại một lần chuyện cùng Liễu Thiên Kỳ hợp tác nghiên cứu trận pháp.
“À, nếu nói như vậy, Thiên Phù Phòng Hộ Trận là dùng linh phù và trận pháp kết hợp nghiên cứu ra tới?” Nhìn Chung Linh, Đổng Phong tò mò hỏi.
“Đúng vậy, là vậy đó!” Chung Linh gật đầu tán đồng.
“Liễu Thiên Kỳ, đầu óc tiểu tử ngươi vận động đúng là nhanh nha.
Nếu lần này không có Thiên Phù Phòng Hộ Trận, vậy Linh Linh muốn thắng Lâm Nhan Nhan không dễ dàng đâu! Tới đây, ta cũng kính ngươi một ly!” Nói rồi, Mộng Phỉ cũng nâng chén kính rượu.
“Đa tạ Mộng sư tỷ!”
“Ta nói nè Thiên Kỳ, sao ngươi lại nghĩ đến dùng linh phù kết hợp với trận pháp vậy?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Đổng Phong hồ nghi hỏi.
“Là vào lúc chúng ta rèn luyện ở Thiên Mục Sơn nghĩ đến.
Lúc ấy, ta chỉ dùng phù và Thiên Tàm Ti bố trí một cái vòng phòng hộ.
Lúc ấy ta đã suy nghĩ, có thể không dùng phù làm ra một cái trận pháp, hoặc là đem phù kết hợp vào trận pháp, làm ra một trận pháp có uy lực lớn hơn nữa hay không.”
“Ha ha ha, tiểu tử ngươi đó! Thật đúng là thiên tài!” Nói rồi, Đổng Phong cười ha hả mà vỗ vỗ bả vai Liễu Thiên Kỳ.
“Thiên Kỳ nhà ta đương nhiên là thiên tài!” Nhìn chằm chằm tay Đổng Phong đáp trên vai Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy bĩu môi, ý bảo đối phương dời đi.
“Hừ, bình dấm chua nhà ngươi!” Đổng Phong trừng mắt, tức giận mà nói.
“Thiên Kỳ là bạn lữ của ta, đâu phải bạn lữ ngươi!” Lời này, Kiều Thụy nói theo lý thường.
“Ha ha ha!” Nhìn ái nhân đúng lý hợp tình như vậy, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.
“Linh Linh, lần này thắng được học viện Thiên U Lâm Nhan Nhan.
Sau này vào bí cảnh, ngươi cần phải ngàn vạn lần cẩn thận đó.
Nha đầu này lòng dạ hẹp hòi, ta sợ nàng sẽ trả thù ngươi!” Nhìn bạn tốt, Mộng Phỉ lo lắng mà nói.
“Ừm, ngươi yên tâm đi Phỉ Phỉ, ta sẽ cẩn thận!”
“Lâm Nhan Nhan rất lợi hại sao?” Nhìn hai người, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Trong nguyên tác giảng giải về bối cảnh gia đình nữ hai cũng không nhiều, nên Liễu Thiên Kỳ cũng không biết quá kĩ càng tỉ mỉ.
“À, Lâm Nhan Nhan này là đích nữ* của trận pháp thế gia.
Bối cảnh gia tộc rất cường đại.
Hơn nữa, trong nhà còn có một ông nội là Nguyên Anh tọa trấn.
Có thể nói, bối cảnh Lâm gia ở Thiên U Quốc không thua kém gì bối cảnh Chung gia ở Kim Vũ Quốc.”
(*con gái do vợ cả sinh ra)
Nghe được Chung Linh nói, Liễu Thiên Kỳ gật đầu liên tục.
“Thì ra là thế!”
Xem ra nữ hai cũng coi như là trận nhị đại*.
Không, có lẽ là trận tam đại.
Khó trách, trận pháp chi thuật của nữ hai lại cao siêu như thế.
Thì ra là vậy!
(*giống phú nhị đại là con của gia đình giàu có, thì trận nhị đại là con cái trong gia đình trận pháp)
Sau bữa cơm chiều, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy cùng nhau về nhà.
“Thiên Kỳ……” Nhìn ái nhân vừa vào phòng đã trực tiếp ôm mình lên giường, sắc mặt Kiều Thụy đỏ bừng.
“Mấy ngày nữa là chúng ta phải đi đến chỗ bí cảnh sẽ mở, sau đó lại phải vào bí cảnh rồi.
Tới bí cảnh rồi tìm được nhau cũng rất khó khăn, càng không cần phải nói đến chuyện ân ái thân mật!” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ ôm người vào trong lồng ngực, vừa hôn vừa thơm lên môi Kiều Thụy không tha.
“Thiên Kỳ, huynh đừng lo lắng, tới bí cảnh rồi ta nhất định nghĩ cách tìm được huynh, gặp lại huynh!”
“Được.” Liễu Thiên Kỳ khẽ lên tiếng, cởi áo ngoài Kiều Thụy ra.
Kiều Thụy cúi đầu, cũng đỏ mặt giúp Liễu Thiên Kỳ cởi quần áo…..
Trong phòng Hiên Viên Hoằng.
Liễu Ti theo hẹn mà đến, vốn tưởng rằng Hiên Viên Hoằng là muốn cùng nàng hoan ái một hồi, lại không nghĩ……
“Chuyện này……” Nhìn nữ nhân cao quý mỹ mạo ngồi trong phòng Hiên Viên Hoằng, Liễu Thiên Kỳ hơi cả kinh.
“Đừng hiểu lầm nha, đây là mẫu phi của ta – Lan phi!” Hiên Viên Hoằng giữ chặt tay Liễu Ti, vội vàng giải thích thân phận của đối phương.
“A, bái kiến Lan phi nương nương!” Liễu Ti cúi đầu, vội vàng hành lễ.
Nghe nói, Lan phi này chính là phi tử được quân chủ sủng ái nhất!
“Không cần đa lễ, ngẩng đầu lên để ta xem xem!” Nữ tử cong khóe miệng lên, nhẹ giọng nói.
“Dạ!” Theo tiếng, Liễu Ti mới ngẩng đầu lên.
Lan phi nhìn chằm chằm Liễu Ti, đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Dung mạo Liễu Ti tiểu xảo, thiên về loại hình tiểu gia bích ngọc*, tuy không coi là đại khí, diễm lệ, nhưng cũng là dịu dàng đoan trang, rất phù hợp yêu cầu của nam nhân đối với tiểu nữ nhân.
(*tiểu gia bích ngọc: thường chỉ những người thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường.
Hoặc chỉ những người có thể không quá xinh đẹp nhưng vẫn khả ái, có điểm giống em gái nhà bên, hoạt bát, làm người ta thoải mái)
“Ừm, lớn lên rất đẹp!” Lan phi gật đầu liên tục, cũng rất vừa lòng con dâu tương lai này.
“Mẫu phi, người ngài xem qua rồi, ngọc bội đâu? Ngài mau đem tới đi!” Hiên Viên Hoằng đứng một bên, có chút nôn nóng mà nói.
“Hầy, đứa nhỏ này!” Lan phi khẽ thở dài một tiếng, lấy ra một khối ngọc bội đưa cho nhi tử.
Hiên Viên Hoằng nhận lấy, như là hiến vật quý vậy, đưa đến trước mặt Liễu Ti.
“Ti Ti, đây là tín vật của hoàng thất chúng ta.
Nàng đeo nó lên, chúng ta sẽ coi như chính thức đính hôn.
Chờ khi chúng ta từ bí cảnh trở về rồi lại thành thân, được không?”
Nếu không phải thời gian gấp gáp, mẫu phi nói trong ba tháng không có ngày lành, Hiên Viên Hoằng bây giờ đã muốn thành thân ngay.
“Hiên Viên, ta……” Nhìn vẻ mặt Hiên Viên Hoằng vui mừng, Liễu Ti nhíu nhíu mày.
Nàng định nói rằng nàng cũng không yêu đối phương, nàng định nói rằng nàng sẽ không gả cho đối phương.
Chỉ là, nghĩ đến bí cảnh, nghĩ đến kẻ thù của mình, Liễu Ti lại nuốt những lời này vào lòng.
“Ti Ti, thời gian thật sự là quá gấp, hơn nữa, mẫu phi ta đã tìm thuật sĩ xem qua, trong ba tháng không có ngày lành.
Nên chúng ta chỉ có thể chờ từ bí cảnh trở về rồi lại thành thân.
Thật xin lỗi, lại muốn để nàng chờ đã lâu.” Nói đến cái này, Hiên Viên Hoằng vội vàng nhận lỗi.
“Không, không sao cả!” Không thành thân đối với Liễu Ti mà nói tự nhiên là chuyện tốt.
Ít nhất, nàng vẫn còn thời gian có thể giải thích rõ ràng.
“Tới đây, mang ngọc bội lên đi!” Nói rồi, Hiên Viên Hoằng đeo ngọc bội lên cổ Liễu Ti.
“Hiên Viên, chàng cần gì phải như thế cơ chứ? Chàng là hoàng tử thân phận tôn quý, mà ta bất quá chỉ là một dân nữ thân thế nhấp nhô mà thôi.
Chàng và ta khác nhau một trời một vực.” Nhìn nam nhân đeo ngọc bội cho mình, Liễu Ti bất đắc dĩ nói.
“Đừng nói mấy lời này, mẫu phi sẽ không ghét bỏ nàng.
Ta càng sẽ không! Đúng không mẫu phi?” Hiên Viên Hoằng quay đầu, nhìn về phía mẫu thân mình.
“Ừ, chỉ cần các ngươi có thể tương thân tương ái, trông coi lẫn nhau, ta tự nhiên sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này.”
Nghe được Lan phi nói như vậy, Liễu Ti khẽ gật đầu.
“Đa tạ Lan phi nương nương!”
Cuộc thi bốn nước kết thúc, học viện Thánh Đô thắng bốn trận thi đấu, đạt được hai mươi danh ngạch.
Hai mươi danh ngạch này ngoại trừ cho bốn vị thắng cuộc tám cái ra, còn lại mười hai cái.
Bảy danh ngạch được phân phối đến bảy viện của trường, mỗi viện được một danh ngạch.
Cuối cùng còn lại năm cái được công khai bán đấu giá ở học viện Thánh Đô, ai ra giá cao thì được.
Năm ngày sau, danh sách hai mươi người tiến vào bí cảnh đã xác định xong.
Từ tổng viện trưởng Phong Cốc, Phù Viện Vô Tình, Ngự Thú Viện Yêu Diễm, ba vị viện trưởng dẫn đội, có ba vị trưởng lão Kim Đan âm thầm đi theo.
Đoàn người ngồi tàu bay bôn ba đến miền nam của Kim Vũ Quốc, nơi mà thuật sĩ sở bặc tính được bí cảnh sắp sửa mở ra.
Từ Thánh Đô đến Tuần Thiên thành ở miền nam đường xá tương đối xa xôi, đại khái cần phải mất năm ngày, Phong Cốc bảo mọi người từng người nghỉ ngơi trong phòng mình.
Trên tàu bay, Liễu Thiên Kỳ bắt đầu liều mạng vẽ bùa, mỗi một ngày đều phải vẽ 40 lá phù.
Công Kích phù cấp ba thượng phẩm đều dịch dịch phù văn kiểu mới vẽ ra.
Phòng Hộ phù, Định Hướng Truyền Tống phù, Phong phù cùng với Gia Tốc phù, những loại phù dùng để chạy trốn hắn cũng vẽ từng lá từng lá một..