Đọc truyện Xuyên Qua, Bất Đắc Dĩ Ta Thành Vương Phi – Chương 16: Lời Nói Mập Mờ
Ngày qua ngày bệnh tình của Tử Lan vẫn không hề thuyên giảm dù cho có uống bao nhiêu thuốc bổ đi chăng nữa như là: nhân sâm ngàn năm hiếm gặp; Thiên sơn Tuyết Liên, Đông trùng hạ thảo,… Thì tất cả đều thành ra công dã tràng. Dùng nhiều thảo dược tốt như vậy bệnh tình, sức khỏe không tăng lên mà lại đổi lấy là sự ganh ghét, hận thù sâu đậm trong mắt của các phi tử trong hoàng cung càng ngày càng tăng.
Ngẫm lại thì Tử Lan cũng biết cách hành hạ Phương Liên quá đi . Buổi sáng hay tối đều nhất quyết ôm chặt nàng, không cho nàng ngủ. Đôi lúc nàng cũng tức giận vì Tử Lan được voi đòi tiên nhưng nàng nhịn a, nếu nàng không nhịn thì nàng không có cách nào lấy đi sự sủng ái của Hoàng thượng , hoàng hậu, cả Thái hậu nữa mục đích là lấy từ trong miệng họ tin tức về Đông quốc. Nói chung lần chăm sóc này coi như là một mũi tên trúng hai con nhạn…. haha
Tối ngày hôm qua nàng lén buông Tử Lan ra để đi tìm sư phụ của nàng, cũng chính là lão quái nhân nàng từng nói, đi tìm ông mà nhờ ông giúp cứu Tử Lan, nếu cứu được thì hay rồi, vị trí trong lòng của nàng đối với những người đó lại tăng lên một bậc. Thế nên ngay tối hôm qua nàng mang bộ mặt thật dày đi tìm ông, uy hiếp ông, van xin ông để cứu Tử Lan. Kết quả thì khỏi nói sư phụ nàng chấp nhận rồi nhưng ông lại bắt nàng lặp lại lời hứa của mình là trở về hiện đại cùng ông.
Hôm nay mới sáng sớm, Tử Lan nàng ấy đã lên cơn đau rồi, hằng ngày cứ là như vậy hết đau lại ngủ, hết ngủ lại đau. Tần suất cứ càng ngày càng nhiều, cơn đau cứ ngày càng kéo dài. Nhưng hôm nay thì may rồi nàng sẽ không để cho Tử Lan cịu đau khổ nữa.
-Tử Lan à, muội cố gắng chịu một chút, nhất định tỷ sẽ tìm cách trị hết cho muội, muội an tâm.- Phương Liên đối với đám người lớn kia tình cảm đa phần là giả nhưng tình cảm đối với phụ thân nàng ở Đông quốc, với Tử Lan với Vân Chi, Tiểu Xuân đều là thật. Nàng đối với Tử Hiên lại càng là tình cảm không rõ ràng không phải không yêu, không phải không hận, không phải không ghét nhưng mà tình cảm rất khó nói, trộn lẫn yêu thương hện thù căm ghét vào nhau.
– Tỷ tỷ…muội…muội không sao, vì tỷ muội sẽ kiên cường, không khóc… Muội muốn mạnh mẽ, lý trí giống tỷ, muội….
– Hảo hảo, được rồi khi muội khỏi bệnh tỷ sẽ dạy muội cách kiên cường, mạnh mẽ há, bây giờ tỷ muốn muội im lặng mà dưỡng sức khỏe đi, sức khỏe không tốt mà cứ nói chuyện hoài.
Nói rồi tay nhéo vào chóp mũi, lực tay rất vừa phải như trách cứ lại như thương yêu khiến năm người ngoài cửa vừa đi vào không khỏi bật cười.Tiếng động làm cho Phương Liên quay người lại thì ra là Hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu đang ôn nhu nhìn nàng còn riêng Tử Hiên đang nhìn nàng bằng cặp mắt thiêu đốt người, Tử Thuần khóe miệng lại cong lên thành một độ công hoàn mỹ. Những cảm xúc, hành động diễn ra trên mặt bọn họ Phương Liên điều thu vào tầm mắt.
– Hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu vạn phúc kim an, Tam vương gia cát tường, Tứ vương gia cát tường.
Nói xong thì Hoàng hậu lại vội chạy lên phía trước đỡ nàng dậy trong lòng thương yêu Phương Liên này vạn phần. Sau đó là những câu hỏi xoay quanh Tử Lan đang ngủ trên giường nào là: Lan nhi có làm con mệt không, Lan nhi dạo này khỏe không, Lan nhi nó sắp hết bệnh chưa. Ngoài mặt Phương Liên lễ phép trả lời nhưng trong lòng từ lâu đã có ý định thăm hỏi mười tám đời tổ tông của bọn họ. Cứ hỏi như vậy thì tại sao họ lại không tự chăm sóc Lan nhi đi.
Dời tầm mắt về phía cửa, Phương Liên nếu không lần thì nàng đã thấy một bóng người đang đứng ở cửa, nhìn rõ hơn chút nữa thì à… đó là sư phụ của nàng. Đứng bật dạy nhanh chân có thể nói là dùng hết tốc độ chạy ra ngoài, nhưng muộn rồi, nàng không thấy sư phụ đâu. Đứng dưới tán cây có thể che bóng mát nàng sốt sắng gọi sư phụ nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng gió thổi. Định bước vào thì” Rầm” một cái, trên sân lúc này đã có một nữ tử nằm dài dưới đất với khuôn mặt hết sức khó coi, phải nói là thập phần khó coi. Trên lưng là một cành cây lớn cùng một lão quái nhân đang ngồi trên lưng Phương Liên thong thả nhắm mắt dưỡng thần, trông ông phi thường dễ chịu. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến đám người ngồi ở trong trở tay không kịp. Đi ra thì đã thấy cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
– Liên nhi nàng có sao không?
– Ở trên trời vào giờ này không có sao! Lão quái nhân lập tức phản bác lại Tử Hiên.
– Ý bổ vương nói không phải vậy.
– Nhưng theo ta ý ngươi là như vậy
– …..
Hai người nói qua nói lại, người một câu ta một câu. Hoàn toàn không để ý đến Phương Liên nàng còn nằm ở dưới cùng với khuôn mặt đang ngày càng đen lại.
– Im- hết- đi, các người có im không thì bảo.
Tử Hiên và Lão quái nhân lại đồng loại nhìn nhau rồi đồng loạt quay về hướng nàng đang nằm, quát một chữ:
– Không!
Trên trán lại xuất hiện vài đường hắc tuyết, không ngờ nàng cũng có một ngày bị ghẻ lạnh như vậy. Tay nổi lên gân xanh định dùng lực ngồi dậy để cho ông sư phụ bật ngửa chơi. Nhưng Phương Liên đã lầm, nàng vừa mới dùng sức thì hai người vừa trừng mắt với nàng nhảy lên đánh nhau.
Cả hai đều dùng nội lực, xuất hết võ công của mình ra. Đánh cho đến long trời lở đất mà vẫn không chịu dừng, càng đánh càng hăng, càng đánh càng say. Thấy tình hình không ổn, Tử Hạo uy nghiêm đi lại nhìn khuôn mặt đang đỏ hồng của Phương Liên, cố gắng nhịn cười rồi làm ra vẻ uy nghiêm.
-Liên nhi, trẫm không ngờ tài năng quản người của con hay thật.
– Hoàng thượng quá khen, ngài yên tâm khi về con sẽ hảo hảo dạy dỗ lại cho thật tốt.
Nàng nhìn Tử Hiên và sư phụ của nàng đánh nhau, đột nhiên nhớ ra Tử Lan muội muội vẫn đợi ông chữa trị thế mà ông còn…. Lại còn cùng tên tiểu tử háo thắng đó so tài… đây là do cố ý. Bàn tay nắm chặt lại càng nổi rõ gân xanh… hảo nàng hôm nay không dạy dỗ nàng không phải họ Liễu.
Phương Liên định nhào tới thì cánh tay đã bị ai đó nắm chặt lại còn dùng lực nữa chứ… nàng đã tức giận đến cực điểm rồi lại có người không biết sự tức giận của nàng. Khi xoay lại thì không ngờ đó là Tứ Vương gia, tức giận trong mắt không giảm xuống mà còn tăng lên gấp đôi…. Vì cái gì mà hắn lại cười ôn như tuyệt hảo như vậy, nhưng rất tiếc là hắn cười không đúng lúc
-Tam tẩu, để đệ giúp.
Dùng nội lực bay lên không trung hòa vào đánh với hai người còn lại. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ hai người mà còn là ba người. Đây không phải là đánh bình thường mà là cuộc tỉ thí so tài võ công. Nháy mắt cơn giận ùa tới như cuồng phong bạo vũ. Dù nàng không có nội lực thì nàng vẫn có teawondo…. Quá mất mặt.
Chạy nhanh như gió đến bên gốc cây to, mượn lực đó mà nhảy lên, tay chân không biết từ đâu có dũng khí ra đòn thật mạnh. Lập tức ba người kia đều cùng một suy nghĩ muốn thọ giáo vài chiêu thức của nàng. Ba người đó lại cùng lên một lượt làm Phương Liên nàng suýt chút nữa không kịp trở tay. Nàng như vậy lại ra chiêu càng hiểm ác hơn, ba người kia lại càng chật vật né tránh, mỗi đòn mỗi chiêu thức của nàng tung ra đều đánh vào chỗ hiển yếu nhất của địch. Thân thủ lại nhanh nhẹn như gió, nhẹ nhàng như mây. Thoắt cái chỗ này, thoắt cái chỗ kia. Lúc đầu là ba người kia chiếm thế chủ động nhưng bị giờ họ lại bị lọt vào thế bị động. Hoàn toàn phòng bị cùng cảnh giác với chiêu thức lạ lẫm chưa từng học qua này.
Kết thúc cuộc tỉ thí phần lợt tất nhiên sẽ về tay Phương Liên, ba nam nhân đó lại trợn mắt há mồm ganh ghét không thôi. Đây là một sự sỉ nhục lớn đối với họ. Còn Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu lại khen ngợi làm cho nàng ngại chết đi được hà…
– Được rồi, sư phụ người có thể nghiêm chỉnh tìm cách cứu Tử Lan muội rồi chứ.
– Tất nhiên nhưng nếu muốn cứu Tử Lan từ quỷ môn quan trở về thì phải xem Liên nhi con có thành tâm hay không.
Lời nói vừa nói ra Phương Liên thầm khan khỏ trong lòng….. Vì đau, tại sao lại nhắm vào nàng. Nàng có gây thù chuốc quán gì với ông đâu chứ( có đó tỷ ơi, mới hồi nảy ấy.). Nàng định mở miệng từ chối nhưng thôi… nàng sợ khi từ chối thì cái đầu của nàng có dịp đổi chỗ hoạc hơn là có dịp đi du lịch a~. Đắng lòng chấp nhận lời yêu cầu này nhưng định ra về thì nàng và Tử Hiên lại bị Thái hậu, Hoàng hậu lôi lôi kéo kéo đến một góc nàng đó.
– Này, Tử Hiên, Liên Nhi , hai con khi nào thì sẽ sinh cho ai da mấy đứa cháu hả.- Thái hậu mở lời thì lập tức Phương Liên và Tử Hiên cứng họng….
Cái gì mà có thai… cái gì mà sinh với đẻ. Phương Liên nàng khinh. Nàng chưa bao giờ để Tử Hiên nam nhân bẩn ngủ chung hay chỉ là một lần làm chuyện đó với nàng nữa nói chi là có con… Xí… lý do là bởi vì hắn có tới mấy người thiếp thất. Nhưng ngoài mặt vẫn ngọt ngào nũng nịu với thái hậu sẵn cho Tử Hiên một bài học luôn haha.
– Thái hậu à, Liên nhi không có lỗi nha, chúng con… chúng con vẫn thực hiện điều đặn mỗi a…mỗi này một lần, là tại hắn bất lực chứ không phải con nha.
Hai ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau cố gắng làm vẻ e thẹn, khuôn mặt cũng không biết từ đâu mà phối hợp thêm một tầng đỏ ửng làm cho Thái hậu, Hoàng hậu cười phá lên. Còn Tử Hiên khóe miệng cũng giật giật vài cái suy nghĩ thầm nàng cũng giỏi diễn kịch quá đi. Hắn cũng vô tội a là nàng và hắn đều đi tới hôn môi thì lại thôi. Mỗi lần muốn tiến thêm bước nữa thì nàng lại không ngần ngại mà dùng chân đá đệ đệ của hắn. Hảo nàng đã nói như vậy thì hắn cũng không ngần ngại làm bạn diễn cùng nàng.
– Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, nhi thần không phải là bất lực, tại Liên nhi nàng cứ xong là ngủ say như chết, nhi thần lại chưa thỏa mãn nên đành nhịn, lỗi tại nàng chứ không phải tại nhi thần mà. Có buổi nhi thần tức giận quá nên không phải một ngày một lần đâu ạ.
Lời nói mập mờ không rõ ràng lại khiếng thái hậu và Hoàng hậu cười đến híp mắt có thể dùng một câu là: cười không thất tổ quốc đâu. Hoàng hậu lại vui vẻ hỏi tới
– Thế vậy mẫu hậu hỏi, nếu một ngày không phải một lần thì là mấy hửm?
Cả hai người nhìn nhau rồi ra hiệu rồi đồng loạt giơ ba ngón tay lên, thái hậu và hoàng hậu lúc đầu sửng sốt sau đó là cười phá lên lần hai. Hoàng hậu lại cầm tay Thái hậu kích động nói:
– Thôi mặc kệ chúng nói đi mẫu hậu ơi. Chúng nó còn sức khỏe dẻo dai, nên việc như thế cũng không có gì là thừa haha.
Thái hậu cười rồi quay sang nói nhỏ với Phương Liên và Tử Hiên:
– Này hai đứa, về phòng mà luyện tập lại, Tốc độ và tần suất như thế là còn chậm, còn ít đấy. Hiểu chưa?hhaha
Cả hai người đồng thời đen mặt, không biết lấy từ đâu ra ở phủ có việc rồi tìm cách chuồn đi mất.