Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ – Chương 40: Thế Giới 2 Công Lược Quot;đại Bossquot; 13
Tiểu Cửu giật giật mí mắt, nhìn Khả Lạc, nó hỏi:
– Vậy giờ ngươi tính làm gì?
– Cửu Nhi, ngươi nhanh chóng đánh thức linh hồn Tiêu Hạ Nhiên liền, tối nay chúng ta sẽ hỏi rõ cô ấy.
– Hảo đát.
Khả Lạc thở dài, giơ tay xoa xoa thái dương, thầm nghĩ: ” Hi vọng mọi chuyện không đi theo hướng đó, lão nương hết công lược nam nhân rồi phải công lược nữ nhân nữa, mệt chết đi được.
“
Nói rồi cô đi về chỗ làm việc của mình, tiếp tục công việc cần giải quyết.
………………….
– Các tài liệu của công ty ta từ đầu năm tới giờ do ai quản lí?
Nghe thấy Trịnh Nhật Hinh hỏi, Trạch Duy Bách liền đáp:
– Là do trợ lí tôi quản lí ạ.
– Gọi trợ lí anh vào, báo cáo toàn bộ những việc của công ty từ đầu năm tới hiện tại.
Trạch Duy Bách gật đầu, anh gọi Tiết Dung vào phòng làm việc của Trịnh Nhật Hinh.
Tiết Dung có chút ngơ ngác, cô ta đang cố nhớ lại nhân vật Trịnh Nhật Hinh này xuất hiện từ lúc nào, là do cô ta xuyên vào nên có nhiều chuyện thay đổi sao? Bỗng có giọng nói phát lên làm cô ta giật mình:
– À hả?
Trịnh Nhật Hinh nhíu mày:
– Phiền cô tập trung vào.
– Vâng vâng, Trịnh tổng có thể hỏi lại không ạ?
Tiết Dung lo sợ.
Trạch Duy Bách nhận thấy Trịnh Nhật Hinh đang không vui, liền lên tiếng nói:
– Trịnh tổng kêu cô báo cáo tất cả các vấn đề của công ty ta từ đầu năm đến giờ.
Tiết Dung ngơ ngác, tay cô níu chặt váy, khiến chiếc váy từ phẳng phiu trở nên nhăn nhún, cô ta ấp úng nói:
– À, thật ra là tôi vừa lên chức trợ lí thôi, nên vẫn chưa nắm rõ những việc đó.
Trịnh Nhật Hinh ngả người, lưng dựa vào ghế, khoanh tay, cô trầm giọng nói:
– Trợ lí Tiết, cô có tin tôi sẽ sa thải cô không.
– Ơ…tôi..tại vì tôi mới lên chức thôi mà, Trịnh tổng, xin cô cho tôi thêm một cơ hội.
Tiết Dung đưa mắt cầu cứu nhìn Trạch Duy Bách, anh ta cũng giúp cô nói khéo với Trịnh Nhật Hinh:
– Trịnh tổng, cho cô ấy một cơ hội đi ạ, dù sao chuyện này không lớn lao đến nỗi sa thải cô ấy đâu.
Trịnh Nhật Hinh nhết mép cười:
– Cho dù mới lên chức thì cô cũng phải nắm rõ toàn bộ nghĩa vụ của một trợ lí chứ, nếu không làm được thì cô nên làm một nhân viên bình thường đi.
Dừng lại một chút, Trịnh Nhật Hinh nhìn vẻ mặt lo sợ của cặp nam nữ đứng đối diện, cô thong thả nhún vai, từ tốn nói:
– Mà thôi, dù sao đây cũng là ngày đâu tôi đến công ty, nên cũng không muốn làm khó dễ ai cả.
Cho hai người trong 30 phút, thống kê lại tất cả tài liệu rồi báo cáo cho tôi.
– Vâng, Trịnh tổng.
– Trạch Duy Bách đáp.
Tiết Dung bỗng nảy ra một ý tưởng ” Hay mình đẩy việc này qua cho Tiêu Hạ Nhiên nhở? Chắc cô ta sẽ làm được mà, còn không làm được á, thì kệ cô ta chứ.
” Dứt suy nghĩ Tiết Dung liền nói:
– Trịnh tổng, tôi nghĩ nhân viên Tiêu biết rõ về tài liệu công ty từ đầu năm đấy ạ, hay Trịnh tổng gọi cô ấy vào đi.
Trịnh Nhật Hinh nghi hoặc:
– Nhân viên Tiêu?
Tiết Dung liên tục gật đầu, nói:
– Phải, cô ấy từng làm trợ lí cho giám đốc Trạch, nhưng mà do đạo đức không tốt nên vừa bị cắt chức ạ.
Nữ chủ đại nhân của chúng ta cố ý nhấn mạnh chữ ” Đạo đức không tốt.
“
Trịnh Nhật Hinh không quan tâm lắm về lời nói của Tiết Dung, cô lên tiếng:
– Vậy gọi nhân viên Tiêu đó vào đây.
Khả Lạc nghe vị đồng nghiệp An truyền tin là Trịnh Nhật Hinh muốn gặp cô, liền nhanh chóng đi đến phòng làm việc, mở cửa ra thì Khả Lạc đã cảm nhận được bầu không khí đông lạnh giữa ba người, cô mỉm cười:
– Trịnh tổng, cô gọi tôi.
– Ừm, cô có nắm được tất cả thông tin của công ty từ đầu năm không.
– À có ạ.
– Báo cáo cho tôi.
Còn hai người ra ngoài được rồi đó.
Trịnh Nhật Hinh ra lệnh bảo Trạch Duy Bách cùng Tiết Dung ra ngoài, lúc nữ chủ đi ngang qua Khả Lạc, cô ta cười khinh miệt.
Khả Lạc cười đáp lễ ” Nữ chủ này não bộ không bình thường rồi.
“
Khả Lạc nói rõ tất cả vấn đề của công ty cho Trịnh Nhật Hinh nghe, cô tóm tắt được cốt lõi, không dài dòng mà còn rất tất yếu.
Trịnh Nhật Hinh cho Khả Lạc một ánh mắt tán thưởng, cô hỏi Khả Lạc:
– Cô tên gì?
– Tôi là Tiêu Hạ Nhiên, ” Nhiên ” trong ” Một đời an nhiên “.
Khả Lạc nở nụ cười tươi, cả người cô như tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực, khiến mọi người thấy cô liền cảm thấy thoải mái lại vui vẻ.
Trịnh Nhật Hinh cười theo:
– Tên hay.
– Cảm ơn ạ.
Khả Lạc lúc này nhìn rõ được tổng thể gương mặt của Trịnh Nhật Hinh, vị nữ nhân trước mặt cô đúng là quá hoàn mỹ rồi, gương mặt sắc sảo đến từng chi tiết, sống mũi cao thẳng, khóe môi có một nốt ruồi nhỏ, nhìn càng cuốn hút, nhưng đôi mắt Trịnh Nhật Hinh khá sâu, đen tối đến u buồn, khi đối mắt với cô ấy sẽ cảm thấy có chút run sợ.
Trịnh Nhật Hinh mang khí chất vương giả, uy quyền của một nam nhân chứ không giống một nữ nhân thường.
( Giải Viên: Nói rõ là chị mang mùi tiền ấy:>)
………………….
Tối đến, Khả Lạc ngồi trên giường ngủ, nói:
– Nguyên chủ thức tỉnh chưa.
– Rồi nà, đợi ta lôi linh hồn cô ấy ra khỏi không gian đã.
Tiểu Cửu trả lời.
Khả Lạc nghe vậy thì tiếp tục chờ đợi.
Sau khi lôi linh hồn nguyên chủ ra khỏi không gian, Khả Lạc nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Hạ Nhiên, nói:
– Được rồi, cô khai thiệt đi.
– Hả, khai thiệt? Về việc gì?
Tiêu Hạ Nhiên ngơ ngác, đối diện cô là một người một thú đang chằm chằm nhìn cô, như muốn soi đến từng kẽ tóc của cô..