Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ – Chương 39: Thế Giới 2 Công Lược Quot;đại Bossquot; 12
#### Trước khi vô truyện##
Giải Viên: E hèm, chap này mình có quay xe nhẹ á, nên là mọi người nắm chắc tay lái giùm nha:>>
Lỡ mà có giật mình quá thì xin đừng bỏ truyện mình nha T~T.
………………….
Khả Lạc quay lưng rời đi, bỏ lại Trạch Duy Bách.
Cô vừa lại ngồi vào bàn làm việc của mình, chưa được 3 giây cuộc đời thì thấy nữ chủ đại nhân đang bước lại phía cô, tư thái nghênh ngang, cao ngạo, Khả Lạc thầm nghĩ: ” Hôm nay là ngày đẹp lắm hay sao, mà hết nam chủ đến nữ chủ làm phiền ta.
Tiểu Cửu Nhi, mai mốt nhớ xem tarot giùm ta, tránh hạn xui rủi.
“
Tiểu Cửu nghe thấy liền âm thầm đặt lịch xem tarot cho Khả Lạc, đồng thời tra google ” Tiểu tổ tông quá đam mê tâm linh phải làm sao,? online cầu giải đáp.
“
Tiết Dung tươi cười nhìn Khả Lạc, nói với giọng khoe khoang:
– Trợ lí Tiêu, không biết tối qua cô có nhận được tin nhắn gì từ tôi chưa nhở? À thật ra là giám đốc Trạch bảo tôi gửi cho cô đấy, chứ tôi không muốn như vậy đâu.
Cô đừng giận nha.
– Tra nam tiện nữ ở cùng nhau hợp lí quá còn gì, sao tôi lại giận được, tôi còn vỗ tay chúc phúc cho hai người nữa là.
Khả Lạc nhếch mép, nhìn mặt Tiết Dung xám đen, cô ta quát lớn:.
truyện xuyên nhanh
– Cô dám nói tôi là tiện nữ.
– Không có a, là do cô tự nhận mà.
Khả Lạc nhún vai, tỏ vẻ vô tội, cô nói tiếp:
– Đồng nghiệp Tiết, nếu không có việc gì quan trọng thì mời cô về chỗ làm, đừng làm phiền tôi.
Tiết Dung tức giận, cô ta hất xấp tài liệu trên bàn của Khả Lạc xuống đất.
” Bốp “
Tiết Dung giơ tay sờ má trái của mình, hét to:
– Tiêu Hạ Nhiên, cô dám tát tôi.
– Tôi không những dám tát cô mà tôi còn có thể đánh gãy chân chó của cô nữa đấy.
Chợt có giọng nam vang lên:
– Hai người đang làm gì đấy?
Trạch Duy Bách chạy về phía Khả Lạc và Tiết Dung.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt của Tiết Dung, cô ta khóc nức nở, sà vào lòng Trạch Duy Bách:
– Giám đốc Trạch, hic hic, đau quá.
Trạch Duy Bách hỏi:
– Chuyện gì đang xảy ra?
– Hức hức, là lỗi của tôi, tôi lỡ làm rớt tài liệu của trợ lí Tiêu xuống đất nên cô ấy mới tát tôi, là tại tôi, hức hức.
– Ừm, là tại cô ấy.
– Khả Lạc ung dung khoanh tay đứng nhìn cặp đôi nam nữ chủ.
Mặt nam nữ chủ đơ ra, Tiết Dung không ngờ là Khả Lạc không đi kịch bản, cô ta khóc to hơn.
– Nhưng cô cũng không cần làm quá đến nỗi đánh cô ấy chứ.
Trạch Duy Bách mặt lạnh, trầm giọng trách Khả Lạc.
Cô nhún vai:
– Tùy anh giải quyết, dù sao đây cũng không phải lỗi của tôi.
Trạch Duy Bách càng tức giận, anh chỉ tay hướng về phía Khả Lạc:
– Cô mau xin lỗi Tiết Dung.
– Không cần đâu, giám đốc Trạch, anh không cần trách trợ lí Tiêu vì tôi đâu.
Tiết Dung nép vào người Trạch Duy Bách, thầm đắc ý.
Khả Lạc càng không làm theo ý của nam chủ, cô hiên ngang nói:
– Tôi không làm sai, tại sao anh lại bắt tôi xin lỗi?
– Cô đánh cô ấy mà còn không nhận sai.
Mau xin lỗi Tiết Dung, ngay.
Trạch Duy Bách nói.
– Không.
– Khả Lạc dứt khoát đáp.
Trạch Duy Bách tức giận, anh có cảm giác Khả Lạc đang ra oai với uy quyền của anh, cô càng ngày càng không nghe lời anh, thả tay xuống, Trạch Duy Bách tĩnh lặng, lạnh lùng nói:
– Trợ lí Tiêu, cô bị cắt chức.
Từ nay Tiết Dung sẽ làm trợ lí cho tôi.
Khả Lạc gật đầu, tỏ vẻ đã rõ, cô thu dọn các đồ dùng của cô, nói:
– Ừm, tôi xin phép.
Nói rồi Khả Lạc rời đi, đến bàn làm việc mới, bỏ mặt Trạch Duy Bách và Tiết Dung đang đứng ở đó.
………………….
Ngồi vào bàn làm việc, Khả Lạc nghe thấy giọng Tiểu Cửu, cô im lặng lắng nghe:
– Hể Lạc Lạc à, sao ngươi thay đổi thái độ với nam chủ quá vậy?
Khả Lạc phì cười, đáp:
– Không cần công lược nữa thì ta đối xử tốt với hắn làm gì.
Với lại, loại tra nam như hắn, ta chưa đánh hắn là may rồi.
– Ỏoo.
Tiểu Cửu gật gật đầu.
Bỗng vị đồng nghiệp An chạy đến gần Khả Lạc, thở gấp nói:
– Hạ Nhiên, mau..
mau…mau ra đón Trịnh tổng.
– Trịnh tổng?
– Ừm ừm, con của chủ tịch vừa về nước, hôm nay sẽ chính thức tiếp nhận công ty.
– À, vậy mau đi thôi.
Khả Lạc cùng vị đồng nghiệp An bước ra cửa lớn của công ty, thấy toàn bộ nhân viên cùng nam nữ chủ đang đứng sẵn, Khả Lạc suy ngẫm, cô gọi Tiểu Cửu:
– ” Trong nguyên tác có nhắc đến Trịnh tổng sao? “
– ” Hình như là có, nhưng mờ nhạt lắm.
Ta không nắm rõ.
“
Tiểu Cửu đáp.
– ” Ừm.
“
Bỗng có chiếc xe du lịch chạy đến, dừng trước cổng công ty, Khả Lạc chả quan tâm đó là dòng xe gì, nhưng nhìn vẻ ngoài thì chắc cũng không phải dạng vừa.
Trong xe bước ra hai người vệ sĩ, sau đó người cuối cùng bước xuống, cô gái với bộ tây trang xanh đen, mái tóc dài được chải gọn, gương mặt sắc xảo, đầy nét quyền quý cùng uy nghiêm.
Trịnh Nhật Hinh lướt qua toàn thể công ty, dừng lại trước mặt Trạch Duy Bách bảo:
– Đưa tôi tới phòng làm việc của tôi.
– À vâng, Trịnh tổng.
Mọi người dần tan ra, quay về làm việc, chỉ riêng Khả Lạc đứng trời trồng tại chỗ, cô giơ tay đặt lên ngực trái – nơi mà trái tim ngự trị, cô ấp úng, có chút xao xuyến nói:
– Tiểu Cửu, hình như ta thích cô ấy rồi.
Tiểu Cửu giật mình:
– A chòi má, ngươi thích Trịnh Nhật Hinh?
Khả Lạc khép mắt lại, lát sau cô mở mắt ra, gương mặt cô trở về trạng thái cũ, bình tĩnh lại vô tâm:
– À không, là nguyên chủ.
Cô ấy thích Trịnh Nhật Hinh..