Đọc truyện Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang – Chương 148: Nuôi Lớn Bạo Quân
Editor: Hân
Beta: Tam Muội (Sam)
Dịch Hi rời khỏi Chiêu vương phủ, lúc đi còn quay đầu lại nhìn một cái, nở nụ cười không rõ ràng.
Không lâu sau, Thần đế bị ám sát ở Chiêu Vương phủ, là do Chiêu vương hành thích, tuy không tổn thương nơi trọng yếu, nhưng trên dao găm tẩm độc, bệ hạ bị trúng độc.
Thần đế phẫn nộ, trực tiếp ban chết cho Chiêu vương.
Phù Gia:…
Sao lúc nào hoàng gia cũng xiên nhau như hồ lô viên ngào đường vậy, từng người từng người bị xiên.
Phù Gia lo lắng nói với Dịch Hi: “Vương gia, ngài phải cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện.”
Thời buổi loạn lạc, chuyện xấu lần lượt xảy ra, huynh đệ tương tàn, cha con tương tàn.
Hoàng thất đúng là đang diễn tuồng cho bá tánh xem mà.
Dịch Hi gật đầu: “Hồng Uyên tỷ đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Phù Gia hỏi: “Chưa phải là lúc sao?” Nếu cứ kéo dài, ngươi sẽ trở thành vương tử mất nước, đến lúc đó sống cuộc sống kẻ lưu vong, một đời lang bạt.
Bây giờ thiên tai nghiêm trọng, càng lúc càng có nhiều cuộc bạo loạn hơn.
Rất hỗn loạn, cả đất nước đang rối tung lên.
Dịch Hi: “Rất nhanh, sẽ không lâu đâu.”
Phù Gia nhìn hắn thật sâu, thằng oắt con này, ba ba rất thất vọng về ngươi, khoai tây trong hầm sắp mốc meo hết rồi.
Hệ thống ầm ĩ trong đầu Phù Gia: “Chờ, là chờ bao lâu, chờ mọi người chết hết sao, hoàng gia đúng thật là nhẫn tâm, làm chuyện không đâu.”
Chỉ cần làm chậm trễ việc hệ thống thu thập tín ngưỡng, công đức, khí vận thì đó chính là kẻ thù của nó.
Bây giờ thằng nhóc chết bầm này chính là kẻ thù của nó.
Phù Gia cảm thấy rất phiền cái hệ thống này: “Câm miệng.”
Người trong cung mời Dịch Hi vào cung, Dịch Hi thay quần áo rồi nói với Phù Gia: “Hồng Uyên, hãy tin ta, những thứ đó sắp dùng tới rồi.”
Thu Lộc ở bên cạnh tò mò nhìn Dịch Hi và Phù Gia, cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có hơi lạ.
Dịch Hi theo thái giám tiến cung.
Bên ngoài tẩm cung của hoàng đế đứng đầy các phi tần trong hậu cung.
Trên mặt những phi tần này không phải là vẻ mặt lo lắng, thì là hoảng sợ, hoặc là vô cảm…
Dịch Hi bước vào tẩm cung, đi về phía giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt xám xịt của hoàng đế, môi xanh đen, đầu đầy mồ hôi lạnh, cực kỳ yếu ớt.
Vị hoàng đế cao cao tại thượng kia giờ trở nên thảm hại, bất lực gì đâu.
Dịch Hi lên tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần đến rồi.”
Hoàng đế khó khăn mở mắt ra, ánh mắt chứa đầy tơ máu, tròng mắt chuyển sang màu vàng, giống như quả cầu thủy tinh bị vấn đục.
Thần đế đưa tay về phía Dịch Hi, nhưng Dịch Hi không nắm tay Thần đế, nhìn hắn đưa tay về phía mình.
Tay của Đế Thần dừng ở giữa không trung, không khí đình trệ, xấu hổ.
Thần đế nhìn dáng vẻ thờ ơ của Dịch Hi, hơi thở trở nên dồn dập: “Lão Thất, ngươi, ngươi…”
“Phụ hoàng, người có chuyện gì vậy?” Biểu cảm Dịch Hi không chút thay đổi mà khóc lên, đôi mắt hắn như van nước, muốn chảy thì chảy, muốn ngừng là ngừng.
Thần đế nhìn khuôn mặt Dịch Hi như nhìn thấy ma.
Ánh mắt Dịch Hi trong veo, bị nước mắt rửa sạch, lạnh như nước.
Dịch Hi cúi đầu nhéo vết thương trên cánh tay của Thần đế.
Ngay lập tức, Thần đế đau tới mặt mũi nhăn nhó, sắc mặt tái mét.
Nước mắt Dịch Hi lại rơi xuống, mặt không biểu cảm nhìn Thần Đế, “Phụ hoàng, người bị sao vậy, đau lắm à?”
Thần Đế hít vào một hơi, sắc mặt càng xấu hơn, hơi thở yếu ớt, hắn cắn răng nghiến lợi mắng Dịch Hi: “Sao ngươi dám…”
Nước mắt Dịch Hi dừng lại: “Dám, ta dám đó, phụ hoàng ơi, người đã già rồi.” Hắn càng nói tay càng bóp mạnh, Thần đế đau đến run rẩy tay chân, vội há miệng gọi những người ở ngoài điện.
Dịch Hi lấy ra một cái khăn, bụm chặt miệng của Thần đế..