Đọc truyện Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang – Chương 147: Nuôi Lớn Bạo Quân
Editor: Hân
Beta: Tam Muội (Sam)
Bốn bề là địch, dân gian có bài ca dao truyền rằng hoàng đế bị ông trời trách tội.
Cũng có quan viên yêu cầu hoàng đế viết chiếu chỉ nêu rõ tội ác của chính mình, không chừng bão tuyết sẽ ngừng, bề cao sẽ không trị tội nữa.
Thần đế tức giận cực độ, suýt chút nữa biến thành cái máy phun máu, lão tử không làm gì cả, tại sao phải xin lỗi ông trời?
Tuy nhiên, Thần đế không còn lựa chọn nào khác, hắn viết chiếu thư nhận tội rồi đem đi tế trời, để ông trời biết rằng hắn đã…!biết lỗi!
Cho dù là Thần đế viết chiếu tự vạch tội, cũng không có tác dụng.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi, thậm chí tình hình còn nghiêm trọng hơn.
Phải làm sao đây, thật sự là hết cách rồi, bây giờ triều đình loạn thành đoàn.
Tình hình năm nay rất tệ, bên trong có thiên tai, bên ngoài thì có mấy tên du mục Man tộc dòm ngó.
Trời lạnh, phần lớn dê bò chắc chắn sẽ chết cóng, đám người Man di mọi rợ không có thức ăn sẽ tới cướp đồ.
Giang sơn này đang trên bờ vực sụp đổ, và sẽ sớm không còn gì, khiến lòng người hoang mang.
Hai bên tóc mai của Hoàng đế bạc trắng, khuôn mặt già nua, nhăn nheo, không tiền, cũng không lương thực, chằng làm được gì cả.
Hoà vương Dịch Hi xuất hiện ở cổng Chiêu vương phủ, đưa cho người trông coi phủ một túi tiền.
Người gác cửa vừa tham lam lại còn thận trọng: “Bệ hạ đã nói, không ai được vào.”
Dịch Hi lấy ra một chiếc túi tiền khác, người gác cửa không có cách nào từ chối, vội cất đi: “Nhanh lên.”
Khi Dịch Hi bước vào Chiêu vương phủ, không khí chán chường bảo phủ toàn bộ dinh thự, khắp nơi tràn ngập sự tuyệt vọng.
Trừ khi Chiêu Vương giành lại được sự sủng ái của hoàng đế, nếu không Chiêu Vương sẽ không có cơ hội làm lại cuộc đời.
Dịch Hi bước vào phòng của Chiêu vương, không khí nồng nặc mùi rượu.
Dịch Diệu kiêu ngạo và độc đoán giờ đang nằm trên mặt đất, xung quanh là vô số bình rượu.
Đúng là mốt đống bùn lầy tanh tưởi!
Dịch Hi nói với Điền Sinh: “Tới kêu hắn dậy.”
Điền Sinh đi tới, lay lay Dịch Diệu: “Vương gia xin tỉnh lại.”
Nhưng Chiêu Vương đã quá say, ngủ như chết.
Dịch Hi nói với người trong bóng tối, “Đưa đồ cho ta.”
Người trong bóng tối nhảy ra, trên tay xách một cái xô lớn, trong cái xô là máu chó tanh nồng, đổ thẳng lên người Chiêu vương còn đang mơ màng.
Chiêu vương bị tạt máu, vả lại còn kèm theo mùi tanh hôi gắt mũi, nên một lúc đã tỉnh dậy, nhưng đầu đau như búa bổ, hắn cáu kỉnh: “Con chó nào, bổn vương còn chưa có thua đâu, vậy mà đã dám mạo phạm.”
Chiêu vương lau gương mặt dính đầy máu chó đen, mơ hồ nhìn về phía người ngược sáng, hắn cố gắng nhìn rõ.
Dịch Hi: “Tam ca, sao lại ra nông nỗi này?”
Chiêu Vương vừa nghe thấy giọng đệ đệ hèn mọn của mình thì cười lạnh, dáng vẻ kiêu ngạo và tức giận: “Sao, định báo thù à, cho dù ta có bị nhốt lại thì ngôi vị cũng không đến lượt tên tạp chủng nhà ngươi.”
Dịch Hi thở dài: “Tam ca, người mà ca nên hận không phải là đệ.
Đệ thấp kém, nhưng bây giờ ca cũng giống như đệ thôi.
Chẳng qua chúng ta chỉ là những con tốt thí, muốn chúng ta vinh quang thì nâng chúng ta lên, muốn khiến chúng ta không có gì cũng chẳng khó.”
Chiêu Vương giễu cợt, không nói gì, Dịch Hi lại nói: “Nhìn Tam ca khổ sở như vậy, lòng đệ rất vui, giống như vũng bùn, càng lúc càng chìm xuống.
Tam ca à, ca đừng chết sớm quá, đệ đệ còn muốn kêu ca là ca ca.”
“Phải rồi, mẫu phi của ca, An Quý phi, là cái An quý phi cao quý kia đã bị đày vào lãnh cung, ca có mẫu phi bị phế, cũng không khác gì đứa con yêu quái là ta đâu, chúng ta giống nhau cả.”
Chiêu vương tức đến nổ mắt, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn về phía Dịch Hi, nhưng Dịch Hi lắc đầu: “Tam ca, ca nhìn đệ như vậy thì có ích gì? Ca phải đi cầu xin phụ hoàng mới đúng chứ.”.