Xuyên Không Vào Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa: Ta là Bạch Phượng Cửu

Chương 7


Đọc truyện Xuyên Không Vào Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa: Ta là Bạch Phượng Cửu – Chương 7

Phượng Cửu tỉnh lại đã là trong tình trạng đầu óc mơ hồ, những chuyện hôm qua xảy ra cơ bản nàng không thể nhớ. Có điều không phải nàng đang ở Thái Thần Cung báo ơn sao? Từ khi nào nàng lại chạy tới Tẩy Ngô Cung của Dạ Hoa Quân còn ở trong Nhất Lãm Phương Hoa của cô cô nàng nữa chứ?

“Tiểu Cửu! Con cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi?” Bạch Thiển rất không giữ dáng vẻ nghiêm trang đáng có mà ung dung dựa cửa sổ nhìn nàng.

“Cô cô! Sao con lại ở đây?” Phượng Cửu mò xuống giừơng chạy lại ôm cánh tay của cô cô mình.

“Tiểu Cửu con thật lợi hại! Con có biết hôm qua vì con ăn phải quả thất hồn của Thành Ngọc mà ở trước mặt Đế Quân con đã nói con thích ngài ta không? Con có biết hôm qua con còn bẹo má của ngài ta nữa không?” Bạch Thiển đem những gì mình biết thuật lại toàn bộ cho Phượng Cửu nghe. Phượng Cửu nghe xong liền ôm lấy mặt mình muốn đập đầu xuống đất cho chết. Sao nàng lại có thể làm được như vậy chứ? Nói ra những lời đó với Đế Quân sau này nàng làm sao ở trước mặt ngài mà tự nhiên được chứ?

“Cô cô con thật sự đã làm như vậy?”

“Không! Con không chỉ làm như vậy con còn cứ ôm chặt lấy Đế Quân nói muốn tới chổ ta. Đế Quân là không còn cách nào mới miễn cưỡng bế con tới đây!” Bạch Thiển đúng là không cho Phượng Cửu mặt mũi mà lại nói rõ ràng như vậy, nhưng mà


“Đế Quân không ohải có tiên pháp sao? Người thực sự bế con tới đây?” Đế Quân là người thế nào mà lại có thể bế một nữ nhân như nàng từ Thái Thần Cung tới Tẩy Ngô Cung chứ?

“Đế Quân là lười dùng pháp thuật nên mới miễn cưỡng bế con tới đây thôi. Tiểu Cửu ta nói con. Con cũng thực lợi hại lại có thể ở trước mặt Đế Quân làm ra chuyện như vậy! Cô cô cũng thật khâm phục con đó!”

“Cô cô!” Phượng Cửu vô cùng uốt ức nhìn Bạch Thiển Thượng Thần nhưng đáp lại nàng lại là nụ cười thích thú.

“Thôi vậy! Cô cô, con vẫn nên về Cung Thái Thần thì hơn!”

Phượng Cửu ảo não cáo từ cô cô mình rồi mới ủê oải rời đi.

“Tiểu điện hạ! Sao người không vào?” Ti Mệnh muốn tới gặp Đế Quân báo cáo một số việc thì lại bất ngờ thấy Phượng Cửu đi đi lại lại ở trước thư phòng của Đế Quân liền muốn hỏi chuyện nàng. Chuyện ngày hôm qua ở thư phòng này Ti Mệnh cùng Thành Ngọc và cả Liên Tống đã nhìn thấy hết nhưng vẫn nên để cho người ta chút thể diện thì hơn.

“Ti Mệnh, ta đã làm một việc không nên làm với Đế Quân ngươi nói xem ta nên xin lỗi người thế nào?” Gặp Ti Mệnh Phượng Cửu như gặp cứu tinh liền vui hơn lúc nãy một chút.

“Tiểu điện hạ hay là người làm món canh hoa đào lần trước đi! Tiểu tiên thấy Đế Quân có vẻ thích món đó của người!” Ti Mệnh suy nghĩ một lát cuối cùng cũng nghĩ ra cách giúp cho Phượng Cửu.

“Thật sao?”


“Tiểu điện hạ! Người không tin ta còn có thể tin ai? À mà còn chuyện này ta chưa nói với người. Tri Hạc công chúa đó lại về rồi!” Ti Mệnh thêm lần nữa khẳng định với Phượng Cửu rồi lại nhớ tới vị nghĩa muội kia của Đế Quân nghĩ thế nào thì cũng vẫn nên nói cho Phượng Cửu biết.

“Ta biết rồi! Sau này sẽ tránh mặt cô ta là được!” Phượng Cửu nói xong với Ti Mệnh liền chạy về phía nhà bếp.

Phượng Cửu đối với những chuyện liên quan đến Đông Hoa Đế Quân đều vô cùng cẩn thận, bình thường nàng nấu một chén canh hoa đào không tới thời gian một nén nhang vậy mà khi nấu cho Đông Hoa lại mất tới thời gian một canh giờ. Những cánh hoa nàng chọn đều là hoa tươi, mỗi cành đều vô cùng lộng lẫy. Chén canh được Phượng Cửu nấu vô cùng kĩ lưỡng tỏa mùi thơm trước bàn trà của Đế Quân.

“Đế Quân! Chuyện hôm qua… Phượng Cửu… Phượng Cửu thật có lỗi với người. Nghe nói người đã ôm ta hai canh giờ về Nhất Lãm Phương Hoa của cô cô? Chuyện này thật xin lỗi người!” Phượng Cửu vô cùng ái ngại không dám nhìn thẳng Đế Quân.

“Không phải! Là năm canh giờ không phải hai canh giờ! Ta còn bị ngươi giữ áo choàng suốt năm canh giờ, chỉ có thể ngồi đúng một tư thế. Vô cùng khó chịu!” Đế Quân làm như không nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Cửu đem tất cả những lời sai trong câu nói của nàng sửa lại toàn bộ. Phượng Cửu nghe những lời này thật là muốn độn thổ luôn rồi.

“Đế Quân! Phượng Cửu biết sai rồi, xin lỗi người!”


“Ta cũng không rãnh rỗi đàm chuyện cùng ngươi. Bản Đế Quân còn phải lên triều nữa.” Đông Hoa nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của Phượng Cửu khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhẹ bất quá nụ cười này của chàng không ai có vinh dự được thấy rồi.

“Vậy Đế Quân, Phượng Cửu phải trả người món nợ này thế nào đây?” Phượng Cửu đối với những món nợ dù là nhỏ nhất cũng phải ghi nhớ rõ ràng.

“Ta không ngại cho cô ghi nhớ nó vào nợ ơn cứu mạng đâu!”

“Hả? Như vậy sao được chứ? Đế Quân nợ thứ gì ra thứ đó Phượng Cửu sẽ từ tửtra lại cho người!”

“Tùy ngươi! Ta phải lên triều rồi! Canh,ày của ngươi… không tệ!” Đế Quân rứt câu liền rời đi trong chớp mắt. Đế Quân nói canh này của nàng không tệ là đang khen nàng sao? Đê Quân là tìm thấy ở nàng có điểm tốt sao? Phượng Cửu như truốt được nổi nặng nề trong lòng vô cùng thoải mái lại chạy tới chổ Thành Ngọc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.