Đọc truyện Xuyên Không Vào Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa: Ta là Bạch Phượng Cửu – Chương 6
“Thái Tử phi!”
“Đông Hoa Đế Quân có ở Cung Thái Thần không?”
“Dạ có! Mời nương nương!”
Bạch Thiển đi thoe một cung nga vào thư phòng của Đông Hoa Đế Quân.
“Thái Tử phi được ngọn gió nào đưa tới đây vậy?” Đông Hoa vừa uống trà vừa liếc nhìn Bạch Thiển đang đi tới.
“Đế Quân hôm nay ta tới đây là có chuyện muốn hỏi ngài!” Bạch Thiển Thượng Thần khí chất thanh tao trong bộ trang phục trắng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
“Có chuyện gì cô cứ hỏi bản Đế Quân nhất định không giấu.”
“Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng ta chỉ muốn hỏi ngài, nửa tháng trước lúc Cục bột nhỏ tới Thanh Khâu tìm ta là ngài đưa nó tới?” Bạch Thiển được sự đồng ý của Đế Quân thì mới lên tiếng hỏi.
“Phải! Lần đó ta tới tìm Chiết Nhan đúng lúc A Ly muốn tới Thanh Khâu nên ta mới đưa đi!” Đế Quân tuy chưa biết Bạch Thiển muốn hỏi gì nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Ta muốn hỏi ngài, ngài có thấy một tiểu hồ ly tên Bạch Phượng Cửu?”
“Đã thấy! Cô ta hiện ở cung ta!” Đế Quân vừa nghe liền biết Bạch Thiển muốn hỏi gì.
“Tiểu Cửu ở chổ ngài?” Bạch Thiển không ngờ tiểu Cửu nhà mình lại lớn mật như vậy, dám vào cung của Đông Hoa Đế Quân để báo ơn?
“Cô ta ở chổ ta muốn báo ơn không biết làm gì đã trở thành cung nga!” Đế Quân đương nhiên biết Bạch Thiển lo cho Phượng Cửu nên cũng không tiếc lời mà nói tình trạng của Phượng Cửu cho nàng ta nghe.
“Cung nga sao? Lần này thì xong rồi! Nhị ca mà nghe được chuyện này nhất định sẽ đánh tiệu Cửu đến thập tử nhất sinh.” Bạch Thiển vô thức thốt ra những gì suy nghĩ trong lòng.
“Cô ta đến kìa!” Đế Quân nhìn thấy Phượng Cửu từ xa liền nhắc Bạch Thiển một tiếng.
“Tiểu Cửu!”
“Cô cô!” Phượng Cửu nhìn thấy cô cô của mình sợ hãi tới mức đánh rơi cả lọ hoa trên tay xuống đất. Tuy nàng biết cô cô của nàng rất thương nang nhưng không phải chuyện gì cũng có thể bao dung được. Nàng là Đế Cơ của Thanh Khâu cũng không lâu nửa sẽ là Nữ Đế Thanh Khâu mà lại hạ mình làm một cung nga hầu hạ người khác không phải đang tự hủy thể diện của Thanh khâu sao? Sợ là người có thương nàng thế nào cũng sẽ giận dữ.
“Bạch Phượng Cửu con được lắm lại dám chạy tới chổ của Đế Quân lấy cớ báo ơn làm một cung nga con có từng mghĩ phụ thân con nghiêm khắc như vậy sẽ xử lý con ra sao hay không?” Bạch Thiển đưa Bạch Phượng Cửu tới Nhất Lãm Phương Hoa liền giáo huấn nàng.
“Cô cô! Chẳng phải người từng dạy con làm thần tiên không cần quá câu nệ tiểu tiết, không nên quá coi trọng thể diện hay sao? Chẳng phải người đã dạy con có ơn phải báo lấy của người ta cọng rơm thì phải trả bằng cục vàng sao? Đế Quân ngài là ân nhân cứu mạng của con đó con chỉ muốn báo ơn cho ngài thôi mà, nhưng mà nếu muốn báo ơn thì con phải vào được Cung Thái Thần mà con cũng nghĩ nếu đã là báo ơn nên tận tâm báo ơn không để thân phận làm ảnh hưởng vì thế nên con mới làm cung nga vào cung của Đế Quân. Cô cô! Người có thể giúp con được không? Con muốn báo ơn cho Đế Quân!” Phượng Cửu vô cùng thành khẩn nói ra suy nghĩ trong lòng của mình. Đương nhiên với những lời Phượng Cửu nói ra đề do Bạch Thiển dạy cho nàng thử hỏi Bạch Thiển lấy cái gì để cản trở Phượng Cửu?
“Ta… Tiểu Cửu à con phải biết con sắp thành Nữ Đế của Thanh Khâu sao có thể tự tiện trở thành cung nga được chứ?”
“Cô cô à chính vì con sắp là Nữ Đế Thanh Khâu nên mới phải trả nhanh món nợ này!”
“Vậy ta hỏi con con đã trả được gì rồi?” Bạch Thiển đến nước này cũng đâu còn lời gì để nói với Phượng Cửu liền chuyển sang chuyện khác.
“Cô cô người đừng nhắc nữa! Con đúng là quá thảm mà, con chưa trả được chút ơn nào cho Đế Quân thì đã ghi thêm nợ rồi!” Phượng Cửu ảo não ngồi xuống ghế kể lại quá khứ mấy ngày này của mình ở Cung Thái Thần cho Bạch Thuển nghe.
Khi vừa vào Cung Thái Thần, Phượng Cửu không biết làm sao lại làm phật lòng Tri Hạc công chúa-nghĩa muội của Đông Hoa Đế Quân nhưng người này lại thầm mến mộ ngài. Vừa thấy Phượng Cửu thì vị công chúa kia đã không thích nàng, viện đại một lý do nói nàng không hiểu phép tắc đã cho nàng đến phòng giặc đồ, khó khăn lắm nàng mới thay đổi được công việc là rửa chén pha trà, nhưng mà khi đó ở trong kho của Đế Quân có quá nhiều tách trà nàng muốn rửa cho nhành liền đem hết chúng bỏ vào một cái giỏ tre lớn không ngờ còn chưa kịp mang đi rửa thì lại bị Chức Việt công chúa làm giật mình liền đem số tách trà đó đánh rơi hết xuống đất. Đáng lẽ số tách trà đó không có gì là quan trọng nhưng trong đó lại có một bộ tách trà của Phụ Thần đích thân tặng cho Đế Quân kết quả là nàng nợ Đế Quân ngày càng nhiều.
“Tiểu Cửu à! Con đúng là xui xẻo mà ở Thiên Cung này ai cũng biết hai người đó là người ái mộ Đế Quân, con lại bị họ nhìn trúng là tình địch xem ra sau này con khó sống rồi!” Bạch Thiển nghe xong những lời Phượng Cửu nói liền dùng giọng bởm cợt trêu yrọc nàng.
“Cô cô! Con không phải tình địch của họ mà!” Phượng Cửu mặt có hơi hồng lên phủ nhận câu nói của cô cô.
“Thật sao? Con có dám nói con không thích Đế Quân?” Bạch Thiển vừa nhìn qua đã biết rõ sự tình vậy mà Phượng Cửu lại có tư chất kém như vậy, cả bản thân có thích người ta hay không cũng không biết.
“Con… có chút thích ngài!” Nói nàng không thích Đế Quân là giả tuy nàng biết mình không phải là Bạch Phượng Cửu thật nhưng nàng thật sự không thể không thích Đế Quân cho dù lý trí không cho phép nàng cướp nhân duyên của người khác nhưng trái tim nàng lại luôn rung lên mỗi khi gần Đế Quân. Nàng phải làm sao? Nàng thực sự thích ngài rồi!
“Tiểu Cửu! Con nếu thích Đế Quân vậy con nói đi con có tính theo đuổi người ta không?”
“Con… con” Cô Cô hỏi vậy nàng biết trả lời thế nào đây?
“Tiểu Cửu con hãy nhớ người Thanh Khâu chúng ta giỏi nhất là việc theo đuổi tình yêu, con cũng phải biết Thanh Khâu tuy là Hồ tộc nhưng tấm lòng vô cùng chung thủy một khi đã động lòng nếu không phải người ta phụ mình thì tuyệt đối không từ bỏ. Tuy con và Đế Quân ta nghĩ hơi khó khăn bất quá cứ để con thử sau này con cũng sẽ không hối tiếc!” Bạch Thiển là người từng trải nàng hiểu nếu tình yêu trong tay không biết nắm giữ thì nhất định sẽ hối hận. Nàng không muốn cho cháu gái mình cũng phải chịu đau khổ như nàng lúc tưởng Dạ Hoa đã mất tưởng sẽ không thể ở bên nhau nữa. Khi đó Bạch Thiển nàng vô cùng đau đớn và hối hận,nàng muốn Tiểu Cửu nhà nàng có thể sống mà không cần hối hận.
“Cô cô vậy là người ủng hộ con?” Phượng Cửu nghe những lời này của Bạch Thiển có chút chấn động nhưng ngay sau đó liền vui vẻ ôm lấy người cô cô mình nói đa tạ.
Lại nói ở Thiên Cung này người làm chư vị tiên nhân sợ nhất không phải Thiên Quân cũng không phải Đông Hoa Đế Quân cũng không phải Thái tử Dạ Hoa hay Mặc Uyên Thượng Thần ở Côn Luân Hư mà là vị nữ nhân trong mộng của Liên Tống Tam điện hạ- Thành Ngọc Nguyên Quân. Vỉ Nguyên Quân này tính khí vô cùng thất thường ở đâu có chuyện ở đó có nàng ta. Nàng ta thuộc dạng sợ thiên hạ chưa đủ loạn nếu không gieo thêm ít loạn đại loạn nữa thì không được. Ở Thiên Cung ở đâu có nàng ta ở đó thị phi, những lần ở Thiên Cung có tiệc nếu là quà của Thành Ngọc người khác tuyệt không dám mở ra. Nhưng tất cả những điều đó có người lại ngốc nghếch không biết đến còn ngoan ngoãn nhận đồ của Thành Ngọc, người này không ai khác chính là Phượng Cửu.
Phượng Cửu nhận của Thành Ngọc một giỏ hoa quả, vừa ăn một miến đầu óc liền không tỉnh táo nói ra hết những thứ trong lòng mình. Phượng Cửu cầm theo giỏ hoa quả về Thái Thần Cung, đầu óc mơ mơ màng màng Phượng Cửu vô thức vào thư phòng của Đế Quân.
“Á!” Kết quả của sự mất tập trung là Phượng cửu vấp phải thềm cửa.
“Tiểu Cửu!” Hai giọng nói với nàng không thể quen thuộc hơn nữa vang lên. Phượng Cửu nghe giọng liền lờ mờ nói ra tên của họ.
“Chiết Nhan, Tứ thúc!”
“Tiểu Cửu à, sao ngươi lại ở chổ của Đế Quân?” Chiết Nhan thấy bộ dạng hậu đậu này của Phượng Cửu đã bị dọa tới xanh cả mặt, tiểu nha đầu này trước giờ vô cùng cẩn thận lại khéo léo học cái tính hậu đậu này ở đâu ra chứ?
“Báo ơn! Còn hay người… tới đây làm gì?” Phượng Cửu vừa phủi đồ vừa ăn quả lại vừa hỏi.
“Báo ơn? Tiểu Cửu à con rốt cuộc đã làm gì để Đế Quân phải cứu con?” Bạch Chân Thượng Thần nhìn bộ dạng của cháu gái mình mà ngán ngẫm lắc đầu.
“Tứ thúc à, người đâu phải không biết con còn nhỏ đương nhiên sẽ gặp khó khăn để Đế Quân cứu đâu phải con cô ý?” Phượng Cửu khuôn mặt ủ rủ vừa ăn quả vừa nói với Bạch Chân.
“Cô đang ăn gì đó?” Đông Hoa nhìn dáng vẻ của Phượng Cửu liền biết nàng ăn phải thứ gì không bình thường.
“Đế Quânnnnnn!” Phượng Cửu ôm theo giỏ quả nằm gục mặt xuống bàn ánh mắt si mê nhìn Đông Hoa Đế Quân. Tuy ở Thiên Cung này người ái mộ chàng không phải một ngàn cũng chín trăm chín chín người nhưng chưa ai dám thể hiện rõ như Phượng Cửu lại còn dùng ánh mắt “trong mắt ta chỉ có chàng” để nhìn Đế Quân thì dù là sắt đá cũng thấy không thoải mái huống hồ gì Đế Quân còn là vị thần tiên không biết đến phàm trần lại bị tấn công như vậy đương nhiên có chút khô tự nhiên.
“Rốt cuộc là ai cho cô quả này?” Đông Hoa nhẫn nại nhìn Phượng Cửu tiếo tục lặp lại câu hỏi trước.
“Hình như là… Thành Ngọc!” Phượng Cửu cười ngây ngô trả lời câu hỏi của Đế Quân.
“Thứ mà cô ta cho mà cô cũng dám ăn? Thiên Cung này sợ là chỉ có mình cô!” Đế Quân vừa nghe đến món đồ do Thành Ngọc tặng liền nhếch miệng cười khuẩy, cả Thiên Cung này lại sợ một người như nàng ta vậy mà tiểu hồ ly không có đầu óc này lại ngoan ngoãn nhận đồ của nàng ta cho, đúng là vạn năm mới thấy một người!
“Thật sự rất ngon! Đế Quân ngài ăn đi!” Phượng Cửu dịch người lại gần Đế Quân hơn một tay đưa ra một quả cho ngài tay kia vừa ôm giỏ quả vừa ăn.
“Sợ là thần trí của ngươi bây giờ không ổn định chắc không biết bản thân đang nói cái gì nữa!” Đông Hoa gạt tay Phượng Cửu xuống bàn.
“Ngài… không ăn sao? Vậy… tứ thúc… Chiết Nhan hai người… hai người ăn không?” Phượng Cửu vô cùng ngây ngô đưa cho hai vị trưởng bối hai quả thất hồn.
“Xem ra Đế Quân nói là sự thật rồi!” Chiết Nhan nở nụ cười nửa miệng nói với Bạch Chân Thượng Thần.
“Đế Quân!” Phượng Cửu không để ý hai vị trưởng bối kia nữa mà nhìn chằm chằm Đông Hoa Đế Quân
“Nói thật thì… Phượng Cửu rất thích nài! Rất thích rất thích rất thích ngài! Phượng Cửu thích ngài tới chết được!” Phượng Cửu đưa tay ôm lấy người Đông Hoa Đế Quân, đầu dụi dụi vào ngực Đế Quân miệng vẫn còn nhai quả thất hồn.
“Ta biết!” Đông Hoa đối với lời nói của Phượng Cửu cũng không hề động lòng mà gạt tay Phượng Cửu đang ôm mình ra.
“Đế Quân, ngài quả thật là một mỹ nam, thật là một mỹ nam đó! Chỉ có điều khuôn mặt này của người thật làm người khác khó gần!” Phượng Cửu bị Đông Hoa đẩy ra liền đưa hai tay bẹo má chàng. Chiết Nhan và Bạch Chân nhìn một màn này nhịn cười tới nội thương trầm trọng. Đế Quân chưa từng bị người khác đụng vào mặt mà lại còn là nữ nhân vậy mà một tiểu hồ ly lại dám bẹo má chàng xem như gan to.
“Đông Hoa… ta…” Phượng Cửu mở miệng như muốn nói gì đó với chàng nhưng lại ngất vào người của Đông Hoa, môi Phượng Cửu áp lên mặt chàng ở chổ gần môi chàng. Đế Quân đối với sự tiếp xúc gần gủi này có phần không phải ứng được cơ mặt nhất thời hóa đá.
“Đế Quân chuyện ta đề nghị người cứ từ từ xem xét ta và Chân Chân phải về Thanh Khâu!” Chiết Nhan vô cùng không nghĩa khí mà kéo Bạch Chân đang muốn cứu tiểu Cửu ra khỏi tình huống này đi. Cả thư phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người, Đế Quân bất đắc dĩ ngã Phượng Cửu xuống tay mình rồi mới ôm nàng đi về phía phòng của cung nga.