Bạn đang đọc Xuyên Không Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc FULL – Chương 26
Bầu không khí căng thẳng ấy cứ kéo dài cho đến khi xe ngựa dừng lại.
Phong Nhất bước xuống xe cung kinh.
– “Điện hạ, đả đến phủ thưa tướng.”
Tống Vĩnh Thuần đứng dậy phất áo định đi ra.
Ái Linh củng chẳng kém bỉu môi đứng lên cố tình tranh lối đi.Cô bước ngang trước mặt Vĩnh Thuần rồi hất mạnh hong.
Vĩnh Thuần không ngờ tới cô sẻ hành động như thế nên không phòng bị làm hắn mất thăng bằng ngả sang một bên.
Vĩnh Thuần quay lại trừng Ái Linh.
– ” nàng…”
Ái Linh hài lòng nghênh ngang mĩm cười qua Vĩnh Thuần.
Ái Linh bước xuống xe thấy Liễu thừa tướng đứng ở cửa.
cô mừng rở chạy tới xà vào lòng ông.
– “Phụ thân, con nhớ người quá.
“
Liễu Đình Trung mừng rở vuốt tóc Ái Linh.
“Con đó, cái tính trẻ con của con vẩn chẳng thay đổi gì cả.”
Tống Vĩnh Thuần chĩnh trang lại y phục.
gương mặt lảnh đạm bước xuống.
khác xa với vẻ cáu giận lúc nãy.
mà là một nét mặt trầm tỉnh, ôn nhu có chút yếu ớt của một thư sinh nho nhả.
Liễu Đình Trung nhìn thấy Vĩnh Thuần vô cùng mừng rở.theo ông biết, nhị điện hạ này tính cách trầm ổn.
rất ít khi ra bên ngoài.
những lúc sức khỏe ổn định nhị điện hạ củng giúp hoàng thượng việc triều chính.
nhưng chỉ mõi khi hoàng thượng hỏi đến thì nhị điện hạ mới góp ý cho hoàng thượng mà thôi.
nếu so sánh thông minh tài trí thì ông vẩn tin tưởng vị điện hạ này hơn.
ông vội bước đến cung kính.
– ” Vi thần tham kiến nhị điện hạ.”
Tồng Vĩnh Thuần đở lấy tay ông, điềm đạm nói.
– ” Liễu thừa tướng không cần đa lể như vậy.
người nhà cả mà.”
Liễu Ái Linh đứng kế bên bĩu môi nhìn hắn.
“tên này giả vờ hay thật.lúc nãy còn mặt nặng mày nhẹ với mình.
mà bây giờ nhìn hắn mà xem.
hai mặt thật.
Tống Vĩnh Thuần liếc nhìn sang Ái Linh mĩm cười ôn nhu.
bước đến nắm lấy tay cô ánh mắt nhu tình nói.
– ” Ái phi của ta tính tình nghịch ngợm.
lại được bổn vương nuông chiều nên hơi bướng bĩnh.
mong Liễu thừa tướng đừng chấp nhất.”
Ái Linh vẩn còn giận chuyện lúc nãy trên xe ngựa.
nên khi Vĩnh Thuần nắm tay cô, cô liền rút lại.
nhưng Vĩnh Thuần không để cô đạt ý định.
hắn giử chặt tay cô hơn, ánh mắt như biết nói của hắn nhìn cô như nhắc nhở.”nàng có giỏi rút lại lần nửa xem?” Ái Linh cố nhịn, đè nén cục tứt của mình xuống nở nụ cười thương mại với hắn rồi quay ngoắc đi chổ khác.
Liễu Đình Trung vui mừng trong lòng khi thấy Ái Linh được nhị điện hạ yêu thương như vậy.
xem ra sức khỏe của ngài ấy đả có chuyển biến tốt.
vậy thì tốt quá rồi.
Ông bước tới bên Ái Linh cười nói.
– ” Vậy mời điện hạ vào phủ nghỉ ngơi.
Linh nhi, vào thôi.
nhị muội của con cùng đại điện hạ củng vừa về đến.
Còn có một bất ngờ cho con.vào trong dùng bửa thôi.”
– ” Vâng, phụ thân.” Ái Linh cười tươi rút tay ra khỏi tay Vĩnh Thuần rồi ôm lấy cánh tay ông đi vào.
không quên quay lại lè lưỡi trêu tức Vĩnh Thuần.
Vĩnh Thuần vừa tức vừa buồn cười.
nử nhân này đả thành thân rồi mà vẩn trẻ con như vậy.
nhưng hắn lại thấy sao cô rất đáng yêu nhỉ.
Mọi người vào đến đại sảnh đả thấy Tống Vĩnh Cơ, Liễu Ái Liên cùng Tô Yên Hà đang ở đấy.
Ái Linh thấy Tống Vĩnh Cơ nhìn mình thì nhẹ gật đầu như chào hỏi.hôm trước trong cung hắn đả cứu mạng cô.
nhưng cô vẩn chưa có cơ hội cảm ơn.
Cô củng bớt đi ác cảm với hắn.
Thấy Ái Linh nhẹ gật đầu với mình hắn thấy vui vẻ hẳn.
đứng lên bước tới hỏi.
– ” Linh nhi vừa về đến sao? nàng đả khỏe hẳn chưa? đi đường xa có mệt không?”
– ” Đa tạ đại điện hạ quan tâm.
tiểu nử không mệt.”
Tống Vĩnh Cơ định mở miệng nói tiếp thì Vĩnh Thuần đả bước đến nắm lấy tay Ái Linh nói.
– ” Đại hoàng huynh quan tâm như vậy.
phu thê bọn đệ thật vinh hạnh.
Linh nhi, mau qua đây ngồi xuống đi.
đi đường dài chắc nàng mệt lắm rồi.
đừng đứng mãi thế.”
– ” Ta….”
Ái Linh định cảm ơn Tống Vĩnh Cơ hôm trước cứu mình nhưng chưa gì đả bĩ Vĩnh Thuần kéo đi.Liễu thừa tướng cũng thuận theo câu nói đó.”Đúng vậy, mọi người ngồi xuống cả đi rồi nói chuyện.
đại điện hạ, mời..” Tống Vĩnh Cơ cụt hứng trở về chổ ngồi của mình.
nhưng ánh mắt vẩn dán chặt lên người Ái Linh.
Thấy cử chỉ thân mật của Vĩnh Thuần dành cho cô hắn càng tứt điên lên.
còn Vĩnh Thuần nhận thấy ánh mắt Vĩnh Cơ vẩn liếc nhìn Ái Linh thì càng muốn chọc tứt hắn hơn.
hết vén tóc sờ mặt nựng nịu cô rồi lại lấy điểm tâm đút cho cô ăn.
rồi lại quay sang nhìn Tống Vĩnh Cơ như muốn nói.” nàng ấy bây giờ là của ta rồi..”
Ái Liên thấy Tống Vĩnh Cơ cứ nhìn mãi Ái Linh thì càng căm ghét cô hơn.trong lòng cô thầm chửi rủa. tiện nhân, tại ngươi mà ta xấu mặt với điện hạ.
tại ngươi mà chàng ấy đối sử tệ bạc với ta.
ta nhất định sẻ không tha cho ngươi đâu.
Từ bên ngoài, một nam nhân tuấn tú, với một thân y phục trắng tinh bước vào.
Ái Linh nhìn mãi, dường như cô chưa gặp qua hắn lần nào.
nhưng Tống Vĩnh Thuần nhận ra hắn.
hắn chính là Lý Triệt, thân tính của hắn trong Thuận Thiên Môn.
Tống Vĩnh Thuần nhíu mài.” tên này đến đây làm gì chứ?”.
nam nhân ấy bước vào, cung kính hành lể với thừa tướng.
– ” Hài nhi tham kiến phụ thân, đại điện hạ, nhị điện hạ.”
– ” Được rồi, con đứng lên đi.”
Tống Vĩnh Cơ quay sang hỏi thừa tướng.
– ” Liễu Thừa tướng, đây là…”
– ” À, đây là con trai của thần Liễu Đình Thành.
từ nhỏ nó đả thích phiêu bạt giang hồ.nên đả theo sư phụ ngao du đây đó.
gần đây nghe được hai tỷ tỷ của mình thành thân nên mới chịu trở về thăm lảo thần.”
Tống Vĩnh Thuần nhìn Liễu Đình Thành với ánh mắt muốn giết người nói.
– ” Liễu Đình Thành…!cái tên này rất hay.
ta nghe được trong giang hồ có Lý Triệt của Thuận Thiên Môn vỏ công cao cường, thông minh tài trí.
Rất được thiếu chủ trọng dụng.
không biết tam công tử phiêu bạt giang hồ lâu như vậy có nghe cái tên này không?”
Liễu Đình Thành khóc không ra nước mắt.
không biết nên giải thích với điện hạ như thế nào.
lúc đầu vì nghe danh Thuận Thiên Môn mà tới.
nhưng không dám dùng thân phận thật sự.
chỉ nghỉ lấy đại một cái tên để gia nhập.
không ngờ được thiếu chủ trọng dụng.
càng không ngờ được thiếu chủ lại là Nhị điện hạ.
củng đả nhiều lần có ý nghỉ nói cho thiếu chủ về thân phận thật của mình nhưng mãi không có cơ hội.
và hôm nay gặp mặt ở đây củng biết nói thế nào.
đành để lát nửa tìm cơ hội tạ tội với thiếu chủ vậy.
Tống Vĩnh Thuần thấy vẻ mặt khó xử của hắn, củng không muốn hỏi thêm.
– ” Nếu tam công tử không biết thì thôi vậy.”
– ” Nhị đệ suốt ngày ở trong phủ mà củng hiểu biết về giang hồ quá nhỉ.Chẳng lẻ đệ có quan hệ gì với Thuận Thiên Môn sao?” Tống Vĩnh Cơ hỏi.
– “Đại hoàng huynh nghỉ nhiều rồi.
đệ làm sao có quan hệ với một ban phái lớn như vậy.chẳng qua có lần bị Thuận Thiên Môn hành thích không thành mà biết thôi.”
Ánh mắt Tống Vĩnh Thuần nhìn thẳng vào Tống Vĩnh Cơ, ánh mắt lạnh lùng lại kiên định của hắn làm Vĩnh Cơ chột dạ.hắn liền giả vờ quan tâm.
– “Bị Thuận Thiên Môn hành thích sao? vậy nhị đệ có làm sao không?”
– ” Rất may mạng của đệ lớn nên vẩn giử được.
nếu không hôm nay đả không ngồi ở đây được rồi.:.