Bạn đang đọc Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát – Chương 132: Thanh Xuân Năm Ấy Nợ Chúng Ta Một Lời Xin Lỗi!
” Mặc Thiên à cậu mau tỉnh lại đi Tử Du con bé mất rồi.
Phải lo hậu sự cho Du nhi để em ấy còn an nghỉ chứ, cậu muốn như thế tới bao giờ nữa hả?” Du nhi trước khi chết đã muốn bọn họ sống thật hạnh phúc để thêm cho cả phần của em ấy nữa.
Hắn thật là một người anh trai vô dụng mà tới em gái cũng không thể bảo vệ được, hắn đúng là đáng chết mà. Nhưng Hàn Mặc hắn không thể phụ lại nguyện vọng cuối cùng của Du nhi được
Mặc Thiên bị câu nói của Hàn Mặc làm cho bình tĩnh lại từ trong cơn điên loạn.Anh không khóc, cũng không nói sau đó chỉ trầm lặng nhìn cơ thể Tử Du được bỏ vào quan tài rồi lại an táng.
Anh bắt đầu chìm đắm trong công việc từ sáng tới khuya không màng đến ăn uống và sức khỏe của mình.
Mặc Thiên đem tất cả thời gian lấp đầy công việc vì anh muốn dùng sự bận rộn để quên đi sự ra đi của Tử Du. Hoặc cũng có thể là do anh không thể chấp nhận được cái chết của Tử Du nên không muốn tiếp xúc với bất cứ ai bất cứ cái gì để nhằm phủ nhận mọi thứ liên quan tới cô.
Sau khi chuyện Trần Lập giết người bị công khai ra ngoài Trần gia bị khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng cộng thêm sự chèn ép của ba gia tộc Mặc gia, Diệp gia và Hàn gia thì Trần gia phải tuyên bố phá sản kéo theo nợ nần chồng chất.
Trần Thiên Phong hắn ta gây ra rất nhiều tội ác bây giờ cũng nhận được báo ứng thích đáng sau khi phá sản thì phải đi làm trai bao trong khu phố đèn đỏ và trong một lần thì bị tai nạn giao thông nghiêm trọng rồi qua đời ngay trên đường tới bệnh viện cấp cứu.
Trần Lập và Ly Dao bị tòa tuyên án tù chung thân.
Mặc Thiên vì muốn bọn họ trả giá đắt đã bỏ ra một số tiền để khiến cho bọn chúng ở trong tù chịu đủ mọi giày vò, thống khổ tới mức sống cũng không được mà chết cũng không xong.
Cuối cùng ác giả cũng đã có ác báo nhưng ai có thể trả lại những năm tháng hạnh phúc cho Mặc Thiên cơ chứ. Người chịu nhiều thống khổ và tổn thưởng nhất từ đầu tới cuối cũng chỉ có mình Mặc Thiên. Hạnh phúc tưởng chừng như chớm nở kể từ ngày Tử Du xuất hiện nhưng bây giờ hai người lại âm dương cách biệt.
Sau cái chết của Tử Du một năm thì Diệp Như quyết định gả cho Hàn Mặc để thực hiện mong muốn trước lúc qua đời của Tử Du.
Diệp Như cô ấy và Hàn Mặc đã có hai đứa con là 1 tàu và một gái rất hoạt bát và đáng yêu hai người sống với nhau rất hạnh phúc.
Còn Mặc Thiên thì sau khi lấy lại được bình tĩnh được từ chuyện Tử Du không còn nữa thì cũng trở nên vô cùng lãnh đạm và một lòng chỉ chung thủy với Tử Du.
Thật ra lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ linh hồn của Tử Du không có giống những lần trước quay về không gian hệ thống mà vẫn lại thế giới này.
Cô cùng với hệ thống đã hóa thành hình dạng của một cậu thiếu niên luôn đi theo quan sát mọi thứ.
Sau một thời gian dài quan sát và nhẫn nhịn cuối cùng tính tò mò của hệ thống không nhịn được mà bộc phát. Hệ thống trầm lặng một chút rồi hỏi Tử Du:
” Kí chủ à với thân thủ lúc đó của người thì cho dù có mưa đạn ngập trời thì cũng không ăn thua gì với người sao lúc đó người lại không tránh? Hay là lúc đó kí chủ chịu sự chi phối của thiên đạo nên không thể nào tránh được?” Kí chủ nhà nó thật vô tình nói đi là đi.Gãi nhưng mà voi tình thế cũng tốt lưu luyến sẽ chỉ rước họa vào thân mà thôi.
Tử Du nghe hệ thống nói vậy vẫn cứ ung dung cho thêm một trái nho đỏ mọng vào miệng và đáp lại hệ thống:
” Nhiệm vụ của ta hoàn thành nhiệm vụ.
Nên sau khi hoàn thành thì nên rời đi. Hơn nữa ta dường như đối với boss phản diện có một cảm giác thân quen tới lạ lùng. Biết trước tương lai không thể cùng nhau răng long đầu bạc chi bằng sớm cắt đứt. Dù gì đi nữa đau dài cũng không bằng đua ngắn nên cứ thế dứt khoát cắt đứt thôi! ” Hơ hơ hệ thống nó hôm nay lạ ghê còn bày đặt tâm trạng các kiểu con đà điểu nhất định là nó đang có ý đồ xấu gì đây mà!
Thời gian không bao giờ vì ai mà dừng lại thanh xuân năm đó giờ cũng chỉ còn lại trong hồi ức. Mười năm rồi vật đổi sao dời, ai cũng đã trưởng thành theo thời gian, nhưng thứ không thể thay đổi chính là hình ảnh của Tử Du đối với nhũng người thân quen. Hôm nay chính là ngày giỗ làn thứ mười của cô rồi.
Một người đàn ông khoác lên mình một bộ đồ vest màu đen tuyền đang đứng trước bia mộ nhẹ nhàng lau chùi bức ảnh và cắm nhưng bông hoa thật xinh đẹp.
Người đàn ông không ai khác chình là Mặc Thiên còn ngôi mộ đó không cần nghĩ cũng biết là của Tử Du.
Mặc Thiên anh ngày nào cũng vùi đầu vào công việc để quên cô nhưng qua bao nhiêu năm rồi mỗi ngày anh cũng đều sẽ không nhịn được mà mặc kệ nắng mưa đến đứng trước ngôi mộ trò chuyện và tâm sự với Tử Du.
Hôm nay khác với bình thường đó là hôm nay là ngày giỗ của Tử Du.
” Bảo bối à 10 năm rồi anh đứng đây đợi em rất lâu rồi sao em còn chưa quay lại nữa vậy? Thiên ca ca sắp không đợi được ngày Du nhi quay lại nữa rồi! Thiên ca ca phải làm sao bây giờ? ” Mặc Thiên không nhịn nổ nước mắt mà ôm lấy bia mộ của Tử Du khóc lóc và thì thầm tâm sự.
” Chú ơi lớn rồi không nên khóc nhè! Khóc nhè là rất xấu sẽ không được mọi người yêu thích đâu đó! Con cho chú một viên kẹo này nín đi! ” Cô bé chạy đến hồn nhiên nói với Mặc Thiên còn chia cho anh kẹo của mình.
” Dung nhi ơi không được chạy lung tung.
Đừng có bướng bỉnh! ” Diệp Như thấy con gái chạy lung tung liền lên tiếng gọi.
” Chị ơi chú đó là ai vậy? Sao chú lớn rồi mà còn khóc nhè hư quá vậy?” Đứa em trai nhỏ lại trưng ra bộ mặt cụ non thắc mắc hỏi chị gái.
Hai đứa bé này chính là con của Hàn Mặc và Diệp Như bé gái tên là Hàn Dung, bé trai tên là Diệp Thần.
” Bảo bối à Thiên ca ca khóc nhè rất hư hay em phạt anh đi được không? Anh có kẹo nè em đừng có giận dỗi nữa! ” Mặc Thiên không cầm lấy kẹo của Hàn Dung đưa mà lấy trong bao áo ra rất nhiều loại kẹo khác nhau đưa ra trước tấm ảnh của Tử Du đang tươi được đặt trên bia mộ.
Anh cố gắng nở nụ cười rồi lau nước mắt.
” Dung nhi, Thần nhi mau chào chú Mặc với dì Du đi.
Mặc Thiên cậu bao lớn rồi mà còn ngồi đây khóc lóc ăn vạ với Du nhi vậy hả? ” Hàn Mặc hắn cũng rất đau khổ nhưng hắn cũng đã dần vượt qua.Nhưng Mặc Thiên lại khác đã bao nhiêu năm rồi chưa buông bỏ và chấp nhận quên đi Tử Du.
” Bảo bối rất thích kẹo cậu có mang kẹo tới cho em ấy không? Chuyện của mình cậu quản được chắc? Du nhi em ấy sẽ tình nguyện để mình ăn vạ!” Mặc Thiên đánh trống lảng và bâng quơ nói sang chuyện khác tỏ ý lảng tránh không muốn trả lời.
” Có mang, còn mang rất nhiều là đăng khác! Tôi và Như Như mang rất nhiều kẹo Du nhi em ấy chắc chắn sẽ không thèm quan tâm tới cậu đâu! ” Bao năm rồi Hàn Mặc hắn luôn nhớ như in câu nói của em ấy năm đó phải sống thật hạnh phúc thay cả phần của Du nhi
” Em ấy sẽ mới không thèm quan tâm các người tránh ra đi, bảo bối là của mình tôi! Đừng có mà chạy tới cướp sự chú ý của em ấy với tôi! ” Mặc Thiên anh hiếm hoi lắm mới cười rồi đúng giờ nhìn nụ cười cũng rất gượng gạo.
Bảo bối em ấy đi còn mang theo luôn trái tim và linh hồn của anh rồi.
Cuối cùng sau bao nhiêu năm chờ đợi trong vô vọng thì Mặc Thiên đã chọn tự sát vào ngay ngày giỗ của Tử Du. Người chết thì vẫn còn vấn vương, người sống thì lại không thể nào buông bỏ nên có lẽ đây là cái kết tốt nhất cho tất cả!.