Đọc truyện Xuyên Không: Bất Tử – Chương 9
Khi ở trong bộ lạc hắn cảm thấy cô đơn giữa đám đông kia, không chỉ vì khác biệt ngôn ngữ mà có lẽ là hắn là một kẻ ngoại lai.
Vô Minh cố gắng hòa nhập vào cộng đồng người cổ đại này, học một chút ngôn ngữ của họ học cách đi săn và nhiều thứ khác nữa.
Trong thời gian đó hắn ngạc nhiên phát hiện những người cổ đại này có hẳn một hệ thống tu luyện riêng, mặc dù không như hắn tưởng tượng như trong những quyển tiểu thuyết cho lắm.
Phương thức họ tu luyện đậm chất mùi kiếm hiệp không phải tiên hiệp, cụ thể hơn họ tu luyện là thể thuật với những hành động như dùng gậy va chạm với thân thể và những tản đá siêu to khổng lồ đã chứng minh điều đó, cộng với một phương thức hô hấp đặc thù mà hắn đang cố gắng học trộm từ họ, khỏi phải nói hiệu quả khá là khả quan.
Sau hai tháng, sức lực độ bền tốc độ của hắn tăng lên một cách rõ rệt và được tặng kèm một chút cơ bắp nữa.
Hai tháng đó hắn cũng học được một số ngôn ngữ cơ bản của họ, dù không nhiều lắm nhưng ít nhất hắn cũng đại khái hiểu được họ nói gì.
Vô Minh đã sống cùng bộ lạc này hai tháng có hơn, hắn đã cố gắng giao tiếp với mọi người trong bộ lạc để tăng độ thiện cảm với họ nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể xua tan cảm giác cô độc trong tâm trí.
Ngày qua ngày tháng qua tháng những gì hắn làm chỉ có là ăn ngủ tu luyện và săn. Đừng có nghĩ đến việc hi vọng hắn tạo ra muối hay chế đao kiếm bằng sắt, quặng sắt dáng dốc ra sao hắn còn không biết, còn muối Hừ! hắn biểu hiện hắn biết nó nhưng nó không biết hắn.
Cũng không thể trách hắn, ở Trái Đất hắn chỉ là một người bình thường với học lực trung bình, ra xã hội thì lo kiếm tiền nuôi cha mẹ già, không có thời gian để học những thứ vô ích kia.
Sáu tháng sau.
Khi hắn đang đi săn cùng với những người của bộ lạc, cả đội đã tình cờ thấy 2 đợt thú triều liên tục với quy mô vừa và lớn, may mắn không có ai bị thương, có vẻ như những con thú đang hoảng sợ và chạy khỏi thứ gì đó.
Vô Minh cảm thấy lòng ngực khó chịu dường như có gì sắp xảy ra.
Hơn ba mươi người mai phục và săn được vài con mồi khá to, chuyến săn lần khá là bội thu vì thế người dẫn đội ra lệnh quay về bộ lạc.
Cả đội thuận lợi an toàn quay về bộ lạc, nhưng cảm giác bất an của hắn lại không vơi đi phần nào, Vô Minh quay đầu nhìn về phía đội trưởng nói: “Đại Mãnh đội trưởng ngươi cảm thấy hai đợt thú triều kia thế nào?.”
Đại Mãnh không biết hắn nói “đội trưởng” có nghĩa là gì nhưng vẫn đáp: ” hai đợt thú triều chỉ cách bộ lạc nữa ngày đi đường, quá gần, ta sẽ thông báo cho tộc trưởng.”
Vô Minh gật gật đầu hắn biết bản năng thợ săn của Đại Mãnh biết điều này rất không ổn, nữa ngày đi đường của những thợ săn là 150-250 dặm đường rừng với những thợ săn lành nghề.
Hắn lấy hai con thỏ lớn treo sau lưng đi về căn nhà đơn sơ của hắn, hai con thỏ này tự tay hắn săn được, với một chút thủ đoạn nhỏ thì hai con thỏ có thể ăn được hai tuần, nên nhớ đây không phải là thỏ trái đất, đây là thỏ dị giới một con thỏ bằng một con sói chủng loại kia, mặc dù hắn gọi nó là thỏ nhưng càng nhìn hắn càng cảm giác mình vô lí, trừ hai lỗ tai dài ra thì thứ hắn đang vác có bốn chi bằng nhau màu lông trắng và một cái miệng của loài sói!.
Những người trong đội thợ săn thấy hắn lấy đi hai con thỏ thì không tỏa ra ý kiến gì, so với những con mồi săn được trong đợt này hai con thỏ chỉ là miếng thịt nhỏ, huống chi gần như tất cả con mồi ở đây Vô Minh đều có công rất lớn, vì thế mọi người không có ý kiến.
Vô Minh đi về đến ngôi nhà nhỏ của mình lấy dao đá cắt một cái đùi chuẩn bị củi lửa nướng. Vì không có gia vị gì nên hầu như không có mùi thơm nhưng quả là thế giới tiên hiệp mùi vị chẳng nhưng không tanh mà lại rất ngon.
Vô Minh ăn uống no nê liền phi thân lên giường tự chế của mình, nơi đây chẳng có gì giải trí cả, những cô nương thì toàn cơ bắp còn khuôn mặt thì thôi rồi khỏi phải nói.
Hắn gác tay lên đầu suy nghĩ miên man về trái đất, mặc dù những trí nhớ hình ảnh và những câu chuyện còn rất tốt, nhưng hắn đã quên toàn bộ những đồ ăn nước uống ở Trái Đất có mùi vị như thế nào rồi.