Đọc truyện Xuyên Không: Bất Tử – Chương 8: Lần đầu đi săn
Khi tiến vào khu rừng vài trăm người bắt đầu tách nhau ra khác biệt phương hướng đi săn, cũng khá dễ hiểu khi phải nuôi một bộ lạc 2-3 sẽ cần lương thực rất nhiều, chia nhau ra là một lựa chọn tối ưu.
Vô Minh đi theo đoàn 28 người, một đoàn người di chuyển suốt hai giờ về phía tây.
Di chuyển thêm một lúc nữa, thì trung niên nhân chậm dần cước bộ và ngưng lại, ở phía trước có hàng loạt dấu chân.
Trung niên nhân cuối đầu xem xét và quay đầu nói với đồng bọn gì đó. Đoàn người tiếp tục lên đường nhưng lần này tốc độ rất chậm.
Vô Minh vừa đi theo sau vừa kiểm kê hành trang của mình, hắn có một cái roi làm bằng dây leo và con dao tự chế bằng đá, một hồ lô nước và một cái giỏ thu gọn.
Đột nhiên đoàn người phía trước dừng lại, trung niên nhân ra hiệu cho mọi người thấp đầu xuống, ở phía trước bọn hắn 100 dặm là một bầy hưu đang thảnh thơi nhai cỏ.
Trung niên nhân thấp giọng nói vài câu, 6 người tách ra chia hai hướng áp sát đàn nai.
22 người còn lại thấp thân hình lặng lẽ tiếp cận chính diện phía trước, 80 dặm, 70 dặm, 60 dặm, 50 dặm, 40 và ngưng lại, tất cả mọi người điều cảm nhận được đây đã là cực hạn.
Vô Minh cảm nhận được mọi người đang tụ lực ở dưới chân, hắn biết sắp tới là chuyện gì xảy ra, hắn cũng làm theo sẵn sàng bắn vọt.
Hai hơi về sau trung niên nhân tay cầm ngọn giáo phi nhanh về phía trước, tất cả mọi người giống như đã nhận tín hiệu từ trước, mọi người ở phía sau đều hành động cùng một lúc với trung niên nhân, chỉ có Vô Minh là chậm nữa nhịp.
Mặc dù hắn phản ứng chậm nhưng không có nghĩa tốc độ của hắn chậm, trái ngược hắn là người nhanh nhất trong đoàn.
Đàn nai đã sớm kinh động quay lưng chạy, tốc độ rất nhanh.
Đàn nai chỉ nhằm một phương hướng chạy, hắn biết tại sao, bởi vì bên trái và phải mỗi bên 3 người đang chạy song song với đám hưu, để ngăn bọn chúng chạy tán loạn.
Con dao tự chế đã sớm ở trong tay, mặc dù đàn nai rất nhanh nhưng hắn nhanh hơn, Vô Minh nhanh chóng tiếp cận con hưu đầu tiên rơi lại phía sau, chưa đợi nó phản ứng hắn đâm vào đuồi sau của nó.
Hắn đâm rồi rút ra ngay lập tức và không quan tâm tới nó nữa, cơn đau sẽ khiến nó thoát lực dù muốn hay không và nếu nó chậm lại những người phía sau sẽ giải quyết nó.
Vô Minh nhìn đến mục tiêu thứ hai, nhưng lần này hắn không còn thuận lợi cho lắm, con hưu vừa chạy vừa tấn công bằng hai chân sau, làm suýt nữa hắn bị in một dấu chân vào mặt rồi.
Vô Minh đang dằn co thì ánh mắt hắn quét về phía trước, ánh mắt hắn co rút lại, phía trước là một vực thẳm hai bờ.
Trung niên nhân ở phía sau cũng thấy được, hắn nhanh chóng hò hét báo hiệu cho mọi người và hướng về Vô Minh nói gì lớn gì đó.
Vô Minh đoán được hắn muốn mình dừng lại, hắn nhìn thấy hai bờ cách nhau không xa lắm, lũ hưu sẽ không ngưng lại bọn chúng sẽ nhảy qua, đó là cơ hội của hắn.
Chẳng mấy chốc đã cách khe vực 10 dặm, những con hưu đầu tiên đã nhảy qua bờ bên kia.
Vô Minh giảm tốc giữ khoảng cách với con gần mình nhất, hắn cắt dao đi và lấy roi ra.
Khoảng cách khe nứt đã rất gần, mục tiêu của nó là lấy lực ý đồ nhảy qua.
Khi nó vừa nhảy, Vô Minh hét lớn: “Đừng hòng!!” Hắn vung mạnh roi, lưỡi roi xé gió quần chặt đùi của con hưu to lớn.
Dây roi căng lên, cơn nai mất lực bắt đầu rơi xuống vực, còn Vô Minh hắn lấy hết lực hai chân phanh lại, nhưng do lực hắn đang chạy và trọng lượng của con hưu đã kéo hắn xuống vực, rất may hắn đã bắt được mép vực.
Vô Minh đang treo lơ lửng trên vách đá, một tay cầm roi đang treo một con hưu, tay khác thì bám vào vách đá, hắn vô lực la: “Có ai không!! Giúp!!”
Trung niên nhân ở phía sau nhìn thấy Vô Minh và hưu đồng quy vô tận ánh mắt toát ra vẻ tiếc nuối, nhưng khi hắn nghe tiếng ở bên vực hắn nhanh chóng chạy đến.
Khi thấy Vô Minh và hưu bình yên vô sự hắn vui mừng nói kỷ ba lạp.
Vô Minh nhìn hắn oa oa hắn la lên: “Đừng nói, Giúp!!”
Một lúc sao hắn được mọi người cứu lên, suýt nữa lại chết.
Hắn ở một bên nghỉ ngơi và xem những thợ săn xử lý 2 con hưu to béo kia, hắn vừa nhìn vừa rơi nước miếng đầy đất, hắn đã thèm thịt rất rất lâu rồi.
– ——————
Tất cả tập hợp lại với nhau lấy nửa con hưu là phần thưởng, nửa con hưu là hơi ít với 28 người nhưng mọi người đều có phần đặc biệt là Vô Minh, hai con hưu là hắn săn được không lạ gì khi hắn được thưởng thêm.
Mọi người nhóm lửa nướng thịt, từ lúc rửa thịt tới lúc thịt chín hắn đến không rời mắt, hắn vừa nhìn chằm chằm vừa rơi nước miếng như mưa, như kẻ chết đói từ rất lâu vậy.
Vô Minh là ngươi được ăn trước, trung niên nhân cắt 3 miếng thịt lớn để trên một chiếc lá đưa đến trước mặt hắn.
Vô Minh đưa tay run rẩy cầm miếng thịt nóng hổi lên, hắn chậm rãi há miệng cắn xuống một cái.
“Oh! Oh! Cảm giác này, xúc cảm này, mùi vị này. Mã mẹ nó ngon.” Vô Minh vừa rơi nước mắt vừa nghĩ.
– —————
Sau khi nghĩ một chút thì đoàn người lại lên đường tìm kiếm con mồi tiếp theo, thời điểm bây giờ còn khá sớm.
Vô Minh mở to mắt tìm kiếm con mồi tiếp theo, hắn công nhận mình đã bị thịt mê đảo tâm chí.
Đột nhiên Vô Minh nhìn thấy cái gì đó to to đen đen ở bên phải đoàn người, khi hắn nhìn kĩ xem đó là gì thì mắt hắn sáng lên những tia sáng lấp lánh, đó là một con Hắc Ngưu to bằng một con voi.
Vô Minh cấp tốc đập đập bờ vai của trung niên nhân, trung niên nhân quay lại nhìn hắn, hắn vẫn giữ đôi mắt lấp lánh chỉ chỉ con Hắc Ngưu, trung niên nhân nhìn về phía con Hắc Ngưu, rồi quay đầu về phía hắn lắc đầu.
Vô Minh nhìn thấy hắn lắc đầu, hắn nào chịu được, bây giờ trong đầu hắn chỉ còn thịt và thịt.
Vô Minh cướp cây thương từ tên vạm vỡ kế bên hướng về con Hắc Ngưu giết tới, mọi người ngơ ngác nhìn hắn đơn độc giết ngưu, trung niên nhân đối với đoàn người lắc đầu.
Hắc Ngưu phát giác được có thứ gì đó đang đến, nó ngưng việc ăn ngốc đầu lên xem xét, nó thấy Vô Minh đang cầm vũ khí giết tới, nó không quan tâm quay đầu lại ăn thực vật tiếp tục.
Vô Minh nhìn thấy nó nhìn mình mà không chạy hắn hưng phấn giết tới, nhưng khi mũi thương của hắn gần đâm trúng hắc ngưu, thì hắc ngưu động, nó dùng chân sau đá một phát.
Vô Minh giết tới nhanh bay ngược về càng nhanh, hắn bay xuyên qua nhóm người khảm trên một cái cây trượt xuống.
“Đau” rồi hắn ngất đi.