Xuyên Không: Bất Tử

Chương 44: Thôn làng


Đọc truyện Xuyên Không: Bất Tử – Chương 44: Thôn làng

Vô Minh đang nằm trên một đống rơm trên một chiếc xe do một con bò kéo.

Hắn cắn một cộng cỏ bên miệng vừa nói: “Tiểu tử đây nên gọi huynh là gì đây?”

Một người đàn ông trung niên tuổi chừng 35 ở phía trước điều khiển xe rơm cười nói: “Ta tên Ngưu Sơn cứ gọi là Ngưu đại ca là được.”

Vô Minh cũng cười nhẹ đáp: “Tiểu đệ Vô Minh, cứ gọi là A Minh hoặc tiểu Minh là được.”

“Mà này Ngưu huynh, thôn của huynh cách bao xa nữa?”

Ngưu Sơn cười đáp: “Không xa đâu, chúng ta sẽ đến đó trước buổi chiều.”

Vô Minh nhúc nhích một chút cho tư thế thoải mái rồi nhắm mắt nói: “Vậy thì tiểu đệ đây sẽ ngủ một giấc, tới nơi cứ gọi đệ một tiếng.”

Ngưu Sơn bật cười trêu chọc nói: “A Minh ngươi không sợ bị ta cướp của giết người sao?”.

Vô Minh lẩm bẩm: “Tiểu đệ trên người ngoài sắc đẹp chả có gì khác mà cướp, với lại chết một lần cũng không quan trọng cho lắm.”

Ngưu Sơn bất đất dĩ cảm thán: “Tuổi trẻ ngày nay ngông cuồng thật, chẳng sợ thứ gì cả.”

Đã hai tuần trôi qua kể từ lúc hắn rời khỏi Bạch Quân Thành, trên đường hắn gặp khá nhiều những thôn làng khác nhau.


Hắn vẫn như ở phía lục địa kia đi về hướng nam nhưng lần này thì khác, có rất nhiều chuyện thú vị và rất nhiều màu sắc khác nhau của một xã hội mà hắn tưởng gần mình đã lãng quên từ rất lâu về trước.

Điều đó khiến tốc độ của hắn chậm lại rất nhiều nhưng cũng chẳng sao cả, hắn thấy tình trạng bây giờ rất tốt.

Cứ đi về phương nam, thỉnh thoảng ngưng lại vài thôn làng tá túc, nô đùa cùng lũ trẻ và tỏ tình với các cô nương, còn gì tốt hơn nữa chứ.

Còn về vị trí hiện tại thì hắn cũng không biết mình đang ở đâu cả, vì đơn giản hắn không hỏi hoặc đơn giản hơn hắn chẳng quan tâm.

Vô Minh bị ai đó vỗ vỗ vai đánh thức, hắn mở mắt ra lẩm bẩm: “Ngưu đại ca, tới nơi rồi à.”

Ngưu Sơn đứng bên cạnh gật đầu nói: “Đúng vậy, đã đến nhà của ta, xuống xe mau.”

Vô Minh bật dậy nhảy xuống xe và tiện tay gỡ hai con thỏ mập mạp đang được treo cạnh xe xuống.

Ngưu Sơn điều khiển con trâu đi về phía sau nhà, bỏ hắn lại đó.

Vô Minh xoa xoa mắt làm cho mình tỉnh táo lại rồi quan sát xung quanh.

Nơi này là một thôn nhỏ với những ngôi nhà gỗ được nhuộm bởi màu vàng úa màu của lá, phía trước hắn cũng là một ngôi nhà như thế.

Hắn nhìn thì thấy có hai đứa trẻ đang đuổi nhau phía trước hắn, cả hai điều là nam hài.

Một đứa tám tuổi đứa còn lại khoản mười hai.

Ngưu Sơn an bài mọi thứ xong xuôi dẫn phu nhân của mình ra cửa chào đón khách nhân.

Ngưu Sơn chỉ Vô Minh nói với phu nhân của mình: “Huynh đệ đây là Vô Minh, ta gặp đệ ấy trên đường về, đệ ấy đi lạc nên xin tá túc một đêm.”

Vô Minh chấp tay gật đầu nói: “Đại tẩu”

Ngưu Sơn chỉ vợ mình nói: “Còn đây là phu nhân của ta.”

Thúy đại tẩu gật đầu cười từ ái nói: “Vô Minh huynh đệ mời vào trong dùng bữa cơm với gia đình.”

Vô Minh giơ hai con thỏ lên đưa cho đại tẩu nói: “Quà của tiểu đệ, coi như là phí ăn nhờ ở đậu đêm nay.”

Ngưu Sơn chen lên trước cầm hai con thỏ nói: “Đã tiểu đệ ngươi khách khí, ta đành xấu hổ nhận lấy.” Rồi dẫn đầu vào nhà.


Thúy đại tẩu xấu hổ cười nói: “Tiểu đệ thứ lỗi, huynh ấy luôn thô lỗ như thế.”

Vô Minh khoác khoác tay nói: “Không sao, huynh ấy nhận là ta vui rồi.”

“Vậy thì mời tiểu đệ vào nhà dùng cơm” “A Phiêu, A Hoàng tới giờ dùng cơm rồi.” Thúy đại tẩu mời hắn vào nhà sẵn tiện gọi hai đứa nhóc của mình vào ăn cơm.

Vô Minh vào căn nhà nhỏ của gia đình bốn người, căn nhà khá là đơn sơ nhưng lại có cảm giác ấm cúng lạ thường.

Hắn nhập gia tùy tục rất là nhanh, sau khi dùng bữa cơm đạm bạc của gia đình Ngưu Sơn, hắn ra ngoài an tọa trên một cái ghế bên phải cửa nhà nghĩ ngơi.

Hắn ngồi chưa được bao lâu thì Ngưu Sơn cũng ra ngồi cạnh hắn nói: “Tiểu Minh ngươi muốn đi về đâu? Nếu được để huynh đây chỉ đường cho.”

Vô Minh nhìn bầu trời đỏ cam của hoàng hôn nói: “Đệ đang đi về phía nam, còn đi tới đâu thì không rõ lắm.”

Ngưu Sơn cười khổ nói: “Huynh đệ ngươi thật kì lạ, mình muốn đi tới đâu cũng không biết, thôi được rồi để ta chỉ đường cho ngươi.”

Ngưu Sơn chỉ cửa làng nói: “Ra khỏi thôn rẽ trái, đi khoảng hai mươi dặm sẽ gặp ngã ba, tiếp tục rẽ trái, đi khoảng mười dặm đường ngươi sẽ thấy Bắc Bộ Sơn, qua ngọn núi đó chính là Bắc Thành.”

“Ngưu Sơn ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây mà thôi, tại vì ta chưa bao giờ đi xa hơn Bắc Thành bao giờ.”

Vô Minh gật gật đầu cười cảm kích: “Đa tạ Ngưu ca.”

Ngưu Sơn khoác tay nói: “Dù mới gặp ta đã biết ngươi không phải hạn người xấu gì, vì thế ta mới giúp ngươi như vậy, Ngưu Sơn này không có tài năng gì nhưng nhìn người thì lúc nào cũng đúng.”

Vô Minh bất đất dĩ cười trừ: “Ngày mai, trước khi đi đệ sẽ lên núi săn một chuyến, coi như quà cảm tạ vì huynh đã giúp đệ rất nhiều.”

Ngưu Sơn nhìn hắn lắc đầu: “Ngươi không cần làm thế đâu.”


Hắn cũng không để ý nói: “Không sao, chỉ tiện tay mà thôi.”

Khi hai người đang mải mê nói chuyện một tiếng thét giận dữ đã khiến hai bọn họ sững sờ.

Vô Minh nhìn Ngưu Sơn hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ngưu Sơn nhìn hướng trưởng làng nói: “Không có gì, đó là người của Lưu gia, năm nay mùa màn khá bội thu, vì thế Lưu gia đã nâng giá cống nạp cao hơn mọi năm.”

Trong khi Ngưu Sơn nói chuyện có một tên mặc đồ gia đinh cưỡi ngựa xẹt qua bọn hắn.

Ngưu Sơn nhìn Vô Minh nói: “Đó là nô tài của Lưu gia.”

Vô Minh gật đầu ra hiệu đã hiểu.

Chuyện khá đơn giản, thôn này năm nay thu hoạch khá dồi dào từ lúa, và người Lưu gia này thấy thế đã nâng giá cống nạp hàng năm cao hơn, nhưng có vẻ như trưởng làng không đồng ý nên đã xảy ra cãi nhau.

Khi biết chuyện hắn cũng không còn hứng thú cho lắm, vì với điều kiện hiện tại hắn cũng chẳng giúp được gì.

Không lẽ đi tới phủ nhà họ Lưu nói đạo lý? Rồi nhà Lưu không chịu hiểu đạo lý, rồi hắn phải cho bọn họ hiểu bằng nắm đấm?

Xì! Kịch bản cũ mèm, hắn không rãnh như thế.Ps: Chương này tại hạ chủ yếu là để luyện những màn đối thoại.

Và cũng là mở đầu một tình tiết mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.