Đọc truyện Xuyên Không: Bất Tử – Chương 43: Ra khỏi thành
Sáng ngày hôm sau.
Vô Minh thức dậy ra khỏi tửu quán, nhìn sắc trời thì có vẻ như là bảy hoặc tám giờ sáng.
Hắn đang đi chậm rãi trên đường thì hắn bắt gặp một nhóm bạch quân phía trước đang đến gần.
Hắn nhìn qua phải ở đó có một cửa hàng vải vóc và bên phải trước cửa tiệm có treo rất nhiều mũ khác nhau.
Vô Minh đi qua trước cửa tiệm tiện tay quăng cho trưởng quầy một thổi bạc rồi chụp một cái mũ vành rộng đội lên đầu.
Trưởng quầy cửa tiệm ngơ ngác nhìn thổi bạc trên tay không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Vô Minh đi sát đường bên phải, khẽ khom đầu xuống.
Một lúc sau, hắn và nhóm bạch quân tuần tra đi qua nhau như không hề quen biết.
Hắn liếc nhìn phía sau một mắt rồi trà trộn vào dòng người đông đúc vào buổi sáng.
Hắn đi qua vài ngã rẽ, dựa theo trí nhớ tìm đến cửa hàng mà hắn đặt may y phục ngày hôm qua.
Vô Minh đi đến trước quầy tháo mũ xuống nói: “Bà chủ, tại hạ đến lấy y phục.”
Bà chủ trưởng quầy nhận ra khách hàng của mình ngày hôm qua, mỉm cười cúi người xuống lấy một bao đồ được gói kỹ từ dưới quầy đặt trên bàn nói: “Y phục của công tử đây.”
Hắn tháo bao đồ ra nhìn sơ qua rồi gói lại nói: “Cảm tạ” rồi quay người đi.
Bà chủ khẽ gật đầu tiễn: “Công tử đi thông thả.”
“Bây giờ đã xong mọi chuyện nên ra khỏi đây thôi” Hắn thì thầm.
Lý do hắn muốn rời khỏi đây gấp gáp như thế một phần là vì những tên mặc bạch giáp.
Lý do tiếp theo là chả có nghĩa lý gì khi ở đây nữa cả.
Hắn cũng muốn tìm vài người để hỏi chi tiết về vùng đất này, nhưng cũng chẳng cần thiết nữa vì điều đó không còn quan trọng cho lắm.
Hắn đã biết phương hướng cần phải đi, giờ là lúc lên đường.
Vô Minh đi về hướng cổng thành mà ngày hôm qua đã đi vào, thỉnh thoảng hắn dừng lại mua vài món ăn nhắm nháp.
Một lúc sau hắn đã cách cổng thành một đoạn ngắn, không như hôm qua chỉ có bốn tên bạch quân canh gác, bây giờ số lượng đã hơn hai mươi người.
Hắn đứng xa quan sát những tên bạch quân khám xét dòng người ra và vào cổng thành, bọn chúng khám xét khá kỹ càng khi bắt buộc một số người tháo khăn trùm đầu ra.
Vô Minh âm thầm tính toán nghĩ: “Với số lượng quân như thế mình có thể xông ra một cách khá dễ dàng, nhưng như thế sẽ tạo ra một tình cảnh khá là hỗn loạn, nếu được mình không muốn tình huống phải phức tạp.”
“Có thể tên tướng quân Bạch Trung Hành kia nghi ngờ mình là một trong những kẻ phục kích hắn, bây giờ chỉ là sự nghi ngờ, nếu như mình làm mọi thứ phức tạp thêm, nghi ngờ sẽ thành khẳng định.”
Hắn không biết tầm ảnh hưởng của tên tướng quân kia là bao nhiêu, nếu làm không cẩn thận hắn có thể sẽ bị truy nã trên tất cả thành trấn.
“Vì thế im lặng ra đi có thể là lựa chọn sáng suốt.” Hắn thì thầm.
Vô Minh quan sát xung quanh với ý đồ tìm kiếm thứ gì đó hữu dụng, hắn bắt gặp một chiếc xe ngựa đang ngừng lại ở một tửu lâu bên kia đường.
Và xa phu đang điều hướng ngựa hướng về cổng thành, có vẻ như xe ngựa này sắp ra khỏi thành.
Hắn có thể dùng điều đó.
Vô Minh đi đến phía sau xe ngựa đó, cởi chiếc mũ vướng víu ra treo sau lưng, cuối người chui xuống phía dưới xe ngựa.
Có vài người đi đường đang đi ngang qua thấy hắn, nhưng cũng chẳng bận tâm hắn làm gì.
Hắn treo người trên hai thanh xà ngang phía dưới xe ngựa.
Nếu may mắn hắn có thể thoát ra khỏi đây trong im lặng, nếu xui xẻo có tên bạch quân nào đó kiểm tra phía dưới thì chỉ có thể xông ra mà thôi.
Một lúc sau có hai người đi ra khỏi tửu lâu, bọn họ dừng lại trước cửa một lúc rồi lên xe ngựa.
Qua giọng nói hắn biết cả hai là nữ nhân, nhưng cũng không quan tâm cho lắm.
Hắn điều chỉnh nhịp thở chậm lại và yên lặng chờ đợi.
Một giọng nữ phát ra từ trong xe ra lệnh xa phu có thể đi, xa phu nghe lệnh điều ngựa hướng về cổng thành đi.
Vô Minh tầm mắt hướng về phía trước nhưng không thể nhìn được nhiều.
Vì khoảng cách từ tửu lâu tới cổng thành không xa lắm nên chưa được một phút xe ngựa đã đến cổng thành.
Hắn có thể nghe thấy một tên bạch quân ra lệnh khám xét xe ngựa.
Hắn nhìn thấy chân của hai tên bạch quân một trái một phải cạnh xe ngựa, hắn yên lặng chuẩn bị nếu bị phát hiện hắn sẽ không chế một trong hai tên.
Nhưng có vẻ bọn chúng không có kiểm tra kĩ càng như thế, sau một lúc khám xét xe ngựa dễ dàng được đi qua.
Khi xe ngựa đi được một đoạn xa khỏi cổng thành hắn buông tay để cho mình rơi xuống đất, xe ngựa đi tiếp bỏ lại hắn nằm dưới đất.
Vô Minh đứng dậy phủi đất trên y phục cười: “Đơn giản như ăn bánh.” Rồi hướng về phương nam đi.
– ——————————————————————-
Thiên Nguyên Thành, Nguyệt Ly Điện, Ngự Hoa Viên.
Một phụ nữ có dung nhan 28-30 tuổi mặc y phục phượng bào đang ngồi trên ghế đá, bên cạnh là một nam nhân chừng 30 tuổi.
Bọn họ điều có một dung nhan hoàn mỹ, nam thì anh tuấn tiêu sái, giữa lông mày có một sự ngạo mạn không thể chối cãi và một khí tràn của một hoàng giả tại vị.
Nữ thì khuynh thành khuynh quốc, khuôn mặt chỉ có thể tả bằng hai từ hoàn mỹ, mái tóc xõa dài với hai cây trâm bằng ngọc đan chéo phía sau và đôi mắt phượng tràn đầy sự ôn nhu của một người mẹ.
Đó là Ngự Thiên Đế và Nguyệt Ly hoàng hậu.
Hoàng Hậu Nguyệt Ly dùng đôi tay ôn nhu sờ nhẹ đứa bé trong bụng của mình, nàng đã mang thai bốn năm rồi.
Nàng nhìn trượng phu ánh mắt dò hỏi nói: “Bệ hạ đã giải quyết xong chuyện của yêu tộc rồi sao?”
Ngự Thiên Đế bất đất dĩ lắc đầu nói: “Không hẳn là giải quyết, từ khi bọn chúng biết tin nàng có phượng thai, bọn chúng không còn quấy phá chúng ta như trước mà là ẩn trốn trong bóng tối, ta sợ rằng bọn chúng đang ngắm vào nàng và đứa bé.”
Nguyệt Ly hoàng hậu thở dài nói: “Bọn họ không phải là người ngu ngốc, chỉ cần là người có tu vi điều biết rằng với tu vi của thiếp và chàng bây giờ việc sinh đời sau đã là việc không thể, và thiếp đang mang thai, chàng cũng biết điều đó có nghĩa là gì.”
Ngự Thiên Đế cười mỉm nói: “Đúng vậy, ta biết, có chuyện gì đó đang tới và thiên đạo đang cảm thấy uy hiếp hơn bao giờ hết.”
Hắn thăm thẳm nói tiếp: “Từ lúc ta thành đạo tới bây giờ ta chưa bao giờ thấy Thiên Đạo lại khẩn trương tới như vậy.”
Nguyệt Ly hoàng hậu lo lắng hỏi: “Chàng nhìn thấy điều gì sẽ đến không?”
Ngự Thiên Đế lắc đầu nói: “Ta đã thử nhìn ngó một chút thiên đạo nhưng không nhìn thấy gì cả, kể cả Các lão cũng không thể, nếu có người biết thì chỉ có tên kia trong Thiên Cơ Các mà thôi.”
Nguyệt Ly hoàng hậu thở dài lo lắng.
Ngự Thiên Đế cho nàng mượn bờ vai khẽ dựa an ủi: “Nàng đừng lo, có ta ở đây, dù là thứ gì ta cũng sẽ biến chúng thành cát bụi.”
Nguyệt Ly hoàng hậu lắc đầu lấy tay sờ bụng nói: “Thiếp không lo cho chúng ta, thiếp lo cho đứa bé này.”
Ngự Thiên Đế cười lớn nói: “Chuyện đó nàng cũng không cần phải lo, nàng ta là con của ta và nàng, nàng ta sẽ ổn thôi.”