Đọc truyện Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần – Chương 133: Ký Sinh Trùng
Trong lúc Tịnh Nhã đang ganh tị với Châu Thanh và mọi người thì đang kinh sợ khi thấy Phùng Cửu Lâm lại hành lễ với Thiên Tử Dật, sau đó gọi hắn là Thái Tử, thì Châu Thanh đứng bên cạnh lại để tâm đến một chuyện khó tin khác hơn.
Đối với thân phận của Thiên Tử Dật, Châu Thanh đúng là có kinh ngạc, nhưng lại có một chuyện khiến cậu kinh ngạc hơn.
Châu Thanh nhíu mày nhìn Phùng Cửu Lâm, một mùi hôi thối quen thuộc toát ra từ cơ thể ông.
Không riêng gì Phùng Cửu Lâm, những binh sĩ khác đều toát ra một mùi như nhau.
Châu Thanh không nghĩ mình lại có thể ngửi được mùi này ở thế giới mới này.
Mùi của kẻ bị ký sinh!
Thiên Tử Dật sau khi ra lệnh cho Phùng Cửu Lâm xong, hắn cúi đầu, lại thấy Châu Thanh chăm chú nhìn Phùng Cửu Lâm không rời mắt, Thiên Tử Dật nhíu mày, hỏi cậu: “Nhìn gì thế?”
“Ông ta thật thối!” Châu Thanh ghét bỏ nói, mùi hôi thối khiến cơn buồn nôn của cậu vốn bị ép xuống lại một lần nữa trỗi dậy.
Thiên Tử Dật: “…”
Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây: “…”
Thiên Sinh Tây đưa mũi hít hít, toàn mùi cháy khét.
“Mùi khét lèn lẹt luôn.” Thiên Sinh Tây bịt mũi chề môi.
Nhìn hành động của nhóc, Châu Thanh cảm thấy thật buồn cười, cậu đưa tay xoa đầu nhóc.
Thiên Tử Dật cũng ngửi thử, đúng là toàn mùi thịt khét!
Biết Thiên Tử Dật không hiểu ý mình, Châu Thanh lập tức giải thích: “Anh không ngửi được đâu, chỉ có đan sư mới ngửi được mùi này.”
“Mùi gì?” Thiên Tử Dật tò mò, mùi gì mà chỉ có đan sư mới có thể ngửi thấy mà người bình thường hay đan pháp sư lại không ngửi được.
“Ký sinh!”
“Ý em là gì?” Thiên Tử Dật nhíu mày.
“Ở thế giới trước kia –” Châu Thanh nói tới đây thì khựng lại, chợt nhớ ra hai tiểu bảo bối cũng ở đây.
“Ở chỗ trước kia, có một sinh vật sống bằng cách ký sinh vào sinh vật khác, vật chủ bị ký sinh sẽ dần dần chết đi, sau cùng chỉ còn lại cái xác không hồn biết đi.” Châu Thanh nhanh chóng sửa lại.
“Những kẻ bị ký sinh sẽ tỏa ra một mùi thối đặc trưng, chỉ có đan sư cấp cao mới có thể ngửi ra được, kẻ bị ký sinh càng lâu, mùi thối càng nồng.” Châu Thanh tiếp tục nói.
“Có thối bằng mùi cống không hả ba ba?” Thiên Sinh Tây đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thiên Sinh Tây nhớ tới lúc trước còn ở hành tinh Ray, bồn cầu bị nghẹt, nhóc phải đi thông, cái mùi thối từ bồn cầu đến bây giờ nhớ lại nhóc vẫn còn kinh tởm chết đi được.
Thiên Tử Dật: “…”
Thiên Sinh Đông: “…”
Châu Thanh: “…”
“Em ngửi thấy trên người Phùng Cửu Lâm?” Thiên Tử Dật hỏi.
Châu Thanh gật đầu, cậu nhìn những binh sĩ khác: “Bọn họ cũng vậy.”
Thế nhưng có một điều khiến Châu Thanh không hiểu được chính là mùi thối bọn họ toát ra đều đạt ở mức độ cái xác biết đi, chứng tỏ bọn họ đã chết, thứ điều khiển bọn họ lúc này chỉ là một con ký sinh vật.
Tuy nhiên hành động của nhóm Phùng Cửu Lâm lại không giống, bọn họ biết nói chuyện, biết nhận biết người khác là ai, đây là đâu, biết sử dụng ma pháp, biết hỗ trợ, sinh hoạt như một người bình thường, hoàn toàn không giống như các tu luyện giả sau khi bị ký sinh vật hút hết sinh mệnh, chỉ là cái xác đi lòng vòng không mục đích.
Thiên Tử Dật nhíu mày lạnh lùng nhìn nhóm Phùng Cửu Lâm, hắn lần đầu tiên nghe thấy một sinh vật có khả năng ký sinh vào con người, tuy rằng chưa bao giờ gặp nhưng hắn lại tin tưởng Châu Thanh.
“Có cách giải không?” Thiên Tử Dật hỏi Châu Thanh.
“Chỉ cần luyện Ký Sinh Đan là được.” Châu Thanh gật đầu.
Thế nhưng Ký Sinh Đan ở thế giới này Châu Thanh không biết phải dùng những pháp thảo nào mới có thể luyện thành được, huống hồ tình huống lúc này cũng không cho phép cậu luyện đan.
Đột nhiên Châu Thanh nghĩ tới chuyện gì đó, cậu từ trong không gian giới của mình lấy ra một cốc nước đưa cho Thiên Tử Dật.
“Là nước trong không gian, anh thử xem?”
Thiên Tử Dật nhận lấy cốc nước, hắn gọi một binh sĩ gần đó lại.
“Uống đi.” Thiên Tử Dật nói với binh sĩ.
Binh sĩ: “…”
“Không có độc đâu.” Châu Thanh ở bên cạnh cười hiền.
Binh sĩ: “…”
Binh sĩ khó xử, nhưng người trước mặt này hắn lại không thể đắc tội, đành phải nhận lấy cốc nước uống hết.
Cốc nước vào miệng, vài giây sau đột nhiên vị binh sĩ đau đớn ngã xuống đất, ôm lấy chiếc bụng quặn thắt của mình.
Vị binh sĩ ôm bụng lăn lộn trên mặt đất khiến Phùng Cửu Lâm chú ý tới, ông ta lập tức chạy tới hỏi han, nhưng vị binh sĩ kia vì quá đau mà không thể thốt ra lời.
Hết cách, Phùng Cửu Lâm đành phải hỏi Thiên Tử Dật: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lúc này hốc mắt, mũi, tai, miệng của binh sĩ kia bắt đầu đổ máu, nhưng máu của hắn ta lại có màu đen hơn nữa còn rất thối.
Thiên Tử Dật nhíu mày.
Những người gần đó không chịu nổi mùi thối mà bịt mũi lại, kinh tởm mà lùi ra xa.
“Ông nói xem?” Thiên Tử Dật lạnh lẽo nhìn Phùng Cửu Lâm.
Phùng Cửu Lâm khó tin mà nhìn binh sĩ lăn lộn đau đớn trong bãi máu thối, nghe thấy Thiên Tử Dật hỏi, ông ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ tột độ không kịp thu hồi đã bị Thiên Tử Dật bắt lấy.
Đúng lúc này binh sĩ kia đột nhiên ói ra một lượng lớn máu đen lớn, mà bên trong vũng máu đó còn có một thứ gì đó đang ngoe nguẩy.
Thiên Tử Dật nhanh chóng đá bay thứ đó đi, mà binh sĩ kia lúc này chỉ còn là cơ thể lạnh ngắt không còn cử động.
Cái thứ quái dị kia rơi xuống mặt đất hiện rõ nguyên hình khiến ai nấy đều sởn cả gai óc.
Đó là một sinh vật như giun nhưng lại lớn hơn rất nhiều, nó không có mắt hay mũi, không thể phân biệt được đâu là đầu đâu là đuôi.
Nó có một cơ thể trơn tru bóng lưỡng màu đỏ tím, dài 15cm và to bằng bắp tay của một người phụ nữ trưởng thành.
“Con gì thế? Nó sống trong người anh ta sao?” Paul kinh hãi thốt lên, một sinh vật ghê tởm như vậy lại sống trong người mình.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Thiên Tử Dật phóng tới một lưỡi dao bằng nước, cơ thể sinh vật đó lập tức bị chém làm đôi.
“Ký sinh trùng, nó hấp thụ dinh dưỡng từ cơ thể anh ta cho nên mới lớn như vậy, anh ta có lẽ đã chết từ lâu.” Châu Thanh nhìn sinh vật bị chẻ làm đôi, lòng lạnh lẽo.
Ký sinh vật không mạnh, nhưng người bị ký sinh lại không biết mình bị ký sinh, vì vậy sinh vật này cũng rất nguy hiểm.
Thế nhưng ký sinh trùng lại mạnh mẽ hơn, hay còn gọi là cụ tổ của ký sinh vật.
Ở Đại Lục Tôn Minh, ký sinh trùng là yêu thú cổ đại, là yêu thú bị tuyệt chủng từ lâu.
Ký sinh trùng khác với ký sinh vật ở chỗ nó có trí tuệ, có thể hấp thu trí nhớ của vật chủ sau đó đóng giả thành vật chủ.
Thật không ngờ ở thế giới này cậu là gặp yêu thú cổ đại.
Lúc này cơn buồn nôn không thể nào kiềm lại được nữa, Châu Thanh vừa nói xong liền nôn ra nhưng lại không nôn ra được gì.
Thiên Tử Dật đỡ lấy Châu Thanh, vuốt lưng cậu, hắn lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Để anh xem cho em.”
Châu Thanh đúng là không biết vì sao mình lại buồn nôn như vậy, rõ ràng kiếp trước ngửi mùi thối như vậy rất nhiều nhưng chưa bao giờ cậu buồn nôn cả.
Thiên Tử Dật đặt tay lên bụng Châu Thanh, ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp chậm rãi đi vào bên trong cơ thể cậu.
Ánh sáng vàng kiểm tra mọi ngóc ngách trong cơ thể Châu Thanh, ngay lúc Thiên Tử Dật vừa cảm nhận được gì đó thì đột nhiên Phùng Cửu Lâm lên tiếng cắt ngang.
“Ngươi nói ký sinh trùng là có ý gì?”
Thiên Tử Dật dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phùng Cửu Lâm.
Lúc này Châu Thanh đã đỡ hơn phần nào, vì vậy cậu nói với Thiên Tử Dật mình không sao.
Thiên Tử Dật cúi đầu, hắn dùng ánh mắt sâu xa nhìn Châu Thanh.
Châu Thanh bị hắn nhìn đến nổi da gà.
Châu Thanh từ trong không gian lấy ra một cốc nước, hướng về phía Phùng Cửu Lâm vui vẻ nói: “Uống một ly cho mát không?”
Phùng Cửu Lâm: “…”
“Ông uống hết ly này thì tôi sẽ nói.”
Phùng Cửu Lâm không trả lời, ông ta cảnh giác nhìn Châu Thanh, đúng hơn là ly nước trong tay cậu.
Ly nước đó có thể làm thân phận của ông ta bại lộ.
Đúng lúc này quang não của Phùng Cửu Lâm đột nhiên vang lên, là một tin nhắn.
Phùng Cửu Lâm mở ra xem: “Công Chúa đã chết, mau tóm lấy Không Gian Năng Lượng Chính, là lệnh của Quốc Vương.”
Phùng Cửu Lâm xem xong thì hoảng hốt, khuôn mặt ông ta tái xanh.
Trùng Công Chúa chết rồi? Ả ta mạnh như vậy nhưng lại chết rồi? Rốt cuộc trước khi ông ta tới đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Phùng Cửu Lâm không có thời gian suy nghĩ, bởi vì Trùng Công Chúa chết là một thiệt hại nặng nề đối với Trùng tộc, huống hồ nhìn tình hình lúc này, sợ là ông ta cũng khó sống..