Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 34: Như vậy rất tốt…


Đọc truyện Xui Xẻo, Chia Tay Đi – Chương 34: Như vậy rất tốt…

Xuất hiện tai nạn xe, tới nhanh nhất tự nhiên không phải cảnh sát giao thông, mà là quần chúng vây xem.

Ngay tại lúc Ngôn Tư Diễn còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài xe đã tụ tập một đống lớn quần chúng nhiệt tâm khí thế, hoặc hưng phấn, hoặc hiếu kỳ, hoặc lo lắng trông bọn cậu.

Quần chúng không rõ chân tướng một bên hướng tên bên cạnh nghe ngóng sự tình, một bên tiếc rẻ chiếc Ferrari xinh đẹp như vậy lại vỡ thành cái dạng này.

Ngôn Tư Diễn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe một đám nhiệt tình vây xem, đầu nghiêng nghiêng ánh mắt dừng trên khuỷu tay của Tần Húc Cẩn, “Bên trong rương dự bị có hộp cấp cứu chứ?”

Tần Húc Cẩn gặp sắc mặt Ngôn Tư Diễn không được tự nhiên, sờ sờ đầu cậu, “Tôi không sao.” Hai ngày nay anh hình như đã dưỡng thành thói quen sờ đầu Ngôn Tư Diễn, đây là thói quen tốt, ừm, phải tiếp tục giữ gìn.

Đối cái tay làm loạn trên đầu mình, Ngôn Tư Diễn nhịn nhẫn, cuối cùng không có gạt xuống, mà vội ho một tiếng, “Rốt cuộc có hay không, nói coi.”

“Có,” Tần Húc Cẩn thu tay lại, không chút để ý tới ánh mắt nhìn cánh tay mình, ánh mắt đó thật sự không giống như xem miệng vết thương của mình.

Ngôn Tư Diễn mở cửa xe, lúc xuống xe cảm giác đầu óc hơi choáng váng, quơ quơ đầu, đi đến phía sau xe mở rương dự bị lấy hộp thuốc trở lại chỗ ngồi trên xe, một bên cầm thuốc khử trùng, một bên cảm khái nghĩ, chính mình thời đại học học khóa cấp cứu vẫn cảm thấy cậu kém, tuy rằng khóa sau mình được một cái ưu, nhưng với việc về sau vẫn không có cơ hội thực hành cậu cảm thấy rất là tiếc nuối, hôm nay chút tay nghề của mình cuối cùng có thể sử dụng rồi.

Tần Húc Cẩn trông động tác Ngôn Tư Diễn mặc dù có chút không lưu loát, nhưng mà coi như quy phạm, vì vậy nhẹ thở ra, tuy anh không ngại một chút vết thương nhỏ thế này, nhưng mà anh vẫn hơi để ý miệng vết thương này càng biến càng lớn.

Hai người vốn đang tiến hành giai đoạn bạn tốt chữa thương, lúc này một người đàn ông nhìn cửa sổ xe nói, “Bạn thân, có việc gì thế?”


Ngôn Tư Diễn nhanh chóng đáp lời, đối người qua đường nhiệt tâm B nói, “Không có việc gì, đa tạ quan tâm.”

Ai ngờ vị anh giai kia lập tức đối một đám người sau lưng nói, “Tôi đã nói bọn họ không có việc gì mà.”

Một đám người lập tức lấy làm kỳ, dù sao đụng vậy mà không bị thương quả thực là không có khả năng, bấy giờ thấy vẻ mặt hai người không có vấn đề gì, bọn họ không khỏi cảm khái cái người mua chiếc Ferrari không chỉ có tiền, mà còn vận khí.

“Chúng ta bây giờ xuống xe trước, tôi đã gọi điện thoại kêu công ty bảo hiểm tới xe kéo,” Tần Húc Cẩn híp mắt nhìn chiếc Audi cách đó không xa bị đâm biến hình, kéo Ngôn Tư Diễn xuống xe, Ngôn Tư Diễn xuống xe cảm giác choáng váng lại xuất hiện trong đầu lần nữa, dưới chân mềm nhũn được Tần Húc Cẩn lập tức lấy.

“Cậu làm sao vậy?” Tần Húc Cẩn sắc mặt trở nên có chút khó coi, tay kia kín đáo xẹt qua cổ tay của Ngôn Tư Diễn, thần sắc mới chậm rãi dịu xuống.

“Không có việc gì, vừa rồi lúc đụng vào con lươn có thể đầu hơi choáng nặng,” Ngôn Tư Diễn liếc mắt mình đang được ôm, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, cậu nên bảo Boss buông tay tốt hay là cứ giả bộ như chưa phát giác thì tốt hơn?

“Hai vị tiên sinh, chúng tôi là phóng viên của XX TV, xin hỏi tai nạn xe lần này là như thế nào phát sinh, chủ xe Audi đã mất lái, nghe quần chúng chung quanh nói, là Audi đâm vào các anh, xin hỏi đối việc này có ý kiến gì không?”

Ngôn Tư Diễn ngó nữ phóng viên kích động, cậu hoài nghi vị nữ phóng viên này với vị chủ xe Audi kia có cừu oán, cậu vội ho một tiếng, “Vị phóng viên tiểu thư này, nhận định duy nhất hiện tại của tôi chính là chờ cảnh sát giao thông đến xử lý chuyện này, nếu quần chúng vây xem đã nói rõ cả chuyện rồi, tụi tôi còn có thể nói cái gì? Góc độ quan sát của quần chúng là 360°, mà tầm mắt của tôi chỉ có thể một khối phía trước, nếu như ngài đối cái tai nạn xe này cảm thấy hứng thú, xin mời hỏi thăm quần chúng vây xem.”

Người nữ phóng viên đây thấy Ngôn Tư Diễn nói một đống…, kết quả điểm mấu chốt nào cũng chả nhắc, vì vậy đặt sự chú ý lên người đàn ông anh tuấn bên cạnh cậu, “Vị tiên sinh này, xin hỏi…”

“Luật sư của tôi rất nhanh sẽ tới,” Tần Húc Cẩn nhìn cũng không nhìn phóng viên, “Có vấn đề chờ cậu ta đến rồi cô hãy hỏi.”


Nữ phóng viên hậm hực cười cười, trên mặt có chút không nén được giận, cảm thấy minh bạch người này không phải người bình thường, nhìn lại chiếc Ferrari số lượng có hạn ấy, lập tức hiểu rõ việc này là không thể truyền báo ra, cho người quay phim phía sau một ánh mắt, hai người thức thời ly khai hiện trường.

Không đầy một lát, cảnh sát giao thông với bác sĩ chạy tới hiện trường, cảnh sát giao thông sau khi hiểu rõ sự tình phát sinh, biết rõ chủ xe Ferrari là người tổn thất vô tội, hơn nữa nhìn kiểu xe cũng biết vị chủ xe này không đơn giản, cũng không hỏi nhiều, lại thấy một người đàn ông vội vàng chạy tới hiện trường, đúng là kim bài luật sư nổi danh bản thị.

Song phương nói chuyện với nhau trong chốc lát, vì vậy chưa bao lâu cảnh sát giao thông rời khỏi, bác sĩ rời khỏi, vị chủ xe Audi bị thương kia cũng được kéo đi, quần chúng vây xem thấy không còn náo nhiệt có thể xem, cũng tốp năm tốp ba tản ra.

Ngôn Tư Diễn từng trên TV gặp người đàn ông này, không nghĩ tới bản thân so trên TV thoạt nhìn càng ra vẻ yếu kém một ít.

Tần Húc Cẩn kéo Ngôn Tư Diễn lên xe của người đàn ông, nói câu “Cậu ta là luật sư đại diện của tôi” cũng chưa có bên dưới, dẫn tới người đàn ông có chút bất mãn.

“Tôi là luật sư đại diện kiêm bạn tốt của vị mặt liệt này Mao Hữu, xin chào.” Nói xong vươn bàn tay xinh đẹp tới trước mặt Ngôn Tư Diễn.

“Tôi là trợ lý của tổng giám đốc, Ngôn Tư Diễn,” Ngôn Tư Diễn và Mao Hữu bắt tay, mắt nhìn ông chủ mặt không biểu tình, danh tự của người bên cạnh ông chủ quả là thật cá tính, đào yêu, lan đen, chuột đồng đều xuất hiện, hiện tại lại lòi ra một con mèo, cha mẹ bọn họ quả thực rất có tài hoa nha.

Mao Hữu thu tay lại, mắt nhìn Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm sau mới quay đầu nói với Tần Húc Cẩn, “Đại ca, tôi bây giờ lái xe đưa các anh về, sự tình đằng sau tôi tới xử lý.”

Tần Húc Cẩn ánh mắt hơi đổi, “Chuyện này phải xử lý tốt.” Nói xong, tầm mắt rơi trên vẻ mặt mờ mịt của Ngôn Tư Diễn, “Nên xử lý tốt, thì xử lý.”


Mao Hữu trên mặt vốn tươi cười không chút để ý lúc này trở nên nhiều phần nghiêm túc hơn, ánh mắt như có như không đảo qua Ngôn Tư Diễn, nhẹ gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Trải qua giày vò cùng một chỗ thế này, đã sớm qua giờ cơm trưa, Ngôn Tư Diễn dựa vào ghế ngồi ỉu xìu ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, lại sờ sờ chỗ ngồi dưới thân, tại sao người bên cạnh cậu không phải mua BMWs thì lại là Audi, nếu không nữa thì mua Ferrari, mà cậu ngay cả một cỗ Alto cũng mua không nổi.

Người so đo người giận điên người, cậu nhớ tới cha ruột mình, ông già đó kỳ thật cũng rất có tiền, nếu không phải mẹ mình đích thực không muốn nhắc tới ông già đó, cậu năm đó cũng sẽ không kiên cường như vậy cự tuyệt chi phiếu ổng viết cho mình.

Tình cảm nhiều năm còn chưa đầy ba câu làm nũng, cậu thật sự cảm thấy hôn nhân kiểu này chẳng có ý nghĩa, nếu tương lai cậu cưới một người con gái, nhất định đối xử tốt với cô ấy, mà không phải giả dối dây dưa thời gian của cô ấy sau lại làm cho cô ấy cô độc một mình.

“Ngôn tiên sinh, Ngôn tiên sinh…”

Ngôn Tư Diễn lấy lại tinh thần, đối Mao Hữu cười cười, “Ngại quá, Mao tiên sinh, anh hỏi tôi cái gì?”

“Không có việc gì, không có việc gì, màn tại nạn xe vừa rồi tôi có thể lý giải,” Mao Hữu cởi mở phất phất tay, “tôi vừa hỏi cậu làm việc bên cạnh tổng giám đốc đã quen chưa?”

Ngôn Tư Diễn xem xét khuôn mặt không biểu tình của Tần Húc Cẩn, lập tức im lặng, trước mặt boss mà cho tôi câu hỏi kiểu này, cái này chỉ một sự lựa chọn, không phải song hướng a, khóe miệng cậu cong cong, “Ừm, rất quen.” Nụ cười xán lạn nọ khiến biểu tình trên mặt Mao Hữu cứng đờ.

Đại ca, ngài đến rốt cuộc đã làm cái gì, lại để cho bé ngoan nhà người ta nghĩ một đằng nói một nẻo thế này? Chỉ là đứa bé này ngược lại rất có ý tứ, mặc dù là một nhân loại, ngược lại so rất nhiều nhân loại hiểu biết hơn, bớt chút khom khom uốn uốn kẻ khác.

Nhưng mà cho dù là như vậy, trăm ngàn năm qua loại người thế này gặp được cũng không ít, ông chủ tại sao vừa ý cậu ta? Người thích ông chủ nhiều như vậy, ông chủ sao lại vừa ý người này rồi? Chẳng lẽ đây thật đúng là duyên phận trong truyền thuyết?

Nhìn khuôn mặt này, được rồi, tại trong nhân loại coi như là tốt rồi, nhưng mà tại Tiên Giới, bộ dáng kiểu này cũng không tính là cái gì; nói cậu ta thiện tâm, có rất nhiều tu vi thiện tâm hơn cậu ta; nói cậu ta có tính cách, cái đó cũng không phải độc nhất vô nhị, thật sự là làm cho người ta không nghĩ ra a không nghĩ ra.

Xe lái vào biệt thự Tần Húc Cẩn, xuống xe sau đó Mao Hữu liền tự tại đón tiếp Mai quản gia phía trước, tiêu sái phất phất tay, tiếp đó tự tại đi vào cửa chính.


Ngôn Tư Diễn đi bên cạnh Tần Húc Cẩn, cảm thấy vị Mai quản gia này phát hiện băng bó trên khuỷu tay boss thì ánh mắt nhìn cậu càng thêm quỷ dị, cậu rụt rụt cổ, hướng bên người Tần Húc Cẩn sáp sáp, tin boss, được sống yên ổn.

Quả thật sáp lại gần bên người Tần Húc Cẩn, ánh mắt quỷ dị kia lập tức biến mất không thấy gì nữa, Ngôn Tư Diễn đồng học tâm tình rất là vi diệu, ngẩng đầu nhìn Tần Húc Cẩn, liền phát hiện Tần Húc Cẩn to mắt cúi đầu nhìn cậu, không biết sao, cậu lại nghĩ đến tình hình mình được Tần Húc Cẩn bảo hộ trong ngực, trong lòng vẫn có chút cảm giác nói không nên lời.

Ngôn Tư Diễn không kỳ quặc được bao lâu, bởi bàn tay ấm áp nọ lại dừng trên đỉnh đầu cậu, vuốt sợi tóc mềm mại của cậu, “Vào thôi, cơm trưa chuẩn bị xong rồi.”

Cảm thấy có chút ấm áp, Ngôn Tư Diễn vỗ vỗ tay xoa đỉnh đầu mình, “Tôi là đàn ông, đàn ông, tóc không thể sờ bừa.”

Tần Húc Cẩn thấy bộ dạng này của cậu, trong mắt hàm chứa một tia ấm áp, thu tay lại, khóe miệng lại hơi hơi cong lên.

Mao Hữu đi ở phía trước quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Tần Húc Cẩn ý cười không rõ ràng, sắc mặt hơi đổi, “Ràng buộc sâu như thế sao…” Lại để cho một người từ trước đến nay lạnh lùng lộ ra nụ cười, quả bực nào gian nan.

“Thấy sao,” Đào Dao đứng ở vườn hoa bên cạnh, xa xa trông hai thân ảnh nọ, rành rành một người trong đó giống như mèo xù lông, lại làm cho cô cảm thấy, người này đứng bên cạnh chủ tử lại thích hợp cực kì, “Bọn họ với nhau, có cái gì không tốt?”

Mạt Lan thưởng thức một đóa hoa lan trong tay, ánh mắt lại rơi vào trên hai người kia, xa xa nhìn thấy ý cười nhè nhẹ trên khoé miệng Tần Húc Cẩn, nắm mạnh hoa lan, sau hồi lâu lại đột nhiên bật cười, “Hình như, hoàn toàn chính xác không có gì không tốt.”

Cho dù là nhân loại cũng không có vấn đề gì, có thể đi vào tâm chủ tử, đã là sự tình không dễ.

Đào Dao nhìn cậu ta một cái, cúi người nhổ đi một gốc cỏ giữa khóm lan, khóe mắt quét nhìn về phía hai người, chỉ thấy chủ tử từ trước đến nay lạnh lùng vỗ đầu của con người kia.

Giờ khắc này, cô cũng không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười, như vậy, thật sự quá tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.