Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 33: Người quan trọng nhất


Đọc truyện Xui Xẻo, Chia Tay Đi – Chương 33: Người quan trọng nhất

Ngôn Tư Diễn lúc nhỏ có một ý tưởng là làm giáo viên, sao đó dạy dỗ con cái của thầy mình, chỉ cần đứa nhỏ đi học nói câu nào liền phạt nó viết kiểm điểm đến run tay mới thôi. Về sau trưởng thành, nghe thầy giáo Văn nói tiền lương quá thấp, cậu vì vậy mới buông tha giấc mộng này. Nhưng khi cậu học đại học còn chưa đến thời điểm tốt nghiệp, tiền lương giáo viên đột nhên tăng mạnh, không chỉ có tiền lương mà phúc lợi cũng rất hời, Ngôn Tư Diễn lập tức cảm thấy cái không kiên trì theo đuổi lý tưởng của mình thật sự đáng hận.

Về sau tại trên một tầng lầu trường đại học cậu chứng kiến một giáo viên trẻ tuổi đang tập giảng bài trong một phòng học trống rỗng, lúc đó cậu mới tràn đầy cảm xúc. Chính mình không có cái tính kiên trì nhẫn nại bền bỉ kia, vẫn không muốn phá hư tương lai của người tỉa hoa kia.

Lại về sau, giáo viên trẻ tuổi kia biến mất, cậu mới biết được đấy không phải là giáo viên mà là linh hồn của một giảng viên trước một ngày chuẩn bị lưu lại trường dạy học thì chết, phòng học kia chính là phòng mà hắn chuẩn bị dậy tiết đầu tiên trước khi chết.

Sở dĩ có rất nhiều ma qủy tồn tại bởi vì còn vương lòng hoài niệm, mà con ma kia chính là còn lưu luyến lý tưởng của mình chưa thực hiện được mà đã phải chết, chỉ mà muốn giảng bải cho học sinh.

Ngày đó chính mình một mình làm học sinh của hắn, sau đó vào thời điểm nhìn con ma kia biến mất, cậu thấy mà cảm động, có khi chuyện người làm vườn kia không hẳn là không tốt.

Trước khi Ngôn Tư Diễn đi vào chi nhánh công ty thị sát công tác, trong lòng cậu cảm xúc càng nhiều. Nghĩ cậu chính là tai chi nhánh này nai lưng, lăn lộn làm một chân nhân viên, mỗi tháng cầm cố tiền lương cũng đủ, thật không ngờ hiện tại lại lên đến trợ lý tổng giám đốc.

Lúc tiến vào thang máy, Ngôn Tư Diễn kinh ngạc phát hiện nguyên lai ma nữ mặc bộ đồ trắng bồng bềnh trong thang máy vẫn còn, chỉ là lần này nhìn thấy nhiều người như vậy, nàng tựa hồ có vẻ rất sợ hãi, ngổi xổm nơi góc thang máy mà co rúm không ngừng run rẩy.

“Tiểu Ngôn, cậu nhìn chằm chẳm vào góc kia phát ngốc cái gì?” Tô Thanh Tâm nhìn nhìn nơi góc sạch sẽ kia, khó hiểu nhìn lại phía Ngôn Tư Diễn, chẳng lẽ nào cậu ta muốn đem góc kia nhìn thành cái hố.

“Ừm, mấy hôm trước có đọc qua một quyển sách, có nói nếu tập trung tinh thần nhìn vào một chỗ, có lẽ sẽ xuất hiện biến hóa không tưởng” Ngôn Tư Diễn vuốt cằm nói.

“Đương nhiên là có biến hóa”, Hàn Dương cười nhạo, “Tơ máu trong mắt cậu có thể nhiều hơn mấy cái”

Ngôn Tư Diễn cười gượng hai tiếng, không nói lời nào.


“Tiểu Ngôn, cậu không bằng ra dưới chỗ kia ngước lên mà luyện tập” Tô Thanh Tâm biểu lộ quen mắt nhìn Tư Diễn

“Vì cái gì?” Ngôn Tư Diễn khó hiểu, “Chẳng lẽ nhìn vào ống kính đó thì luyện tập tốt hơn?”

“Không, nếu luyện tập được hiệu quả sẽ có thưởng” Cửa thang máy mở ra, Tô Thanh ưu nhã đối Ngôn Tư Diễn cười cười, “Điều kiện tiên quyết trước tiên là cậu đem cái ống kính camera kia nhìn thành cái lỗ”

Tần Húc Cẩn một tay xách Ngôn Tư Diễn, đem cậu cùng Thanh Tâm từ khoảng cách ba bước biến thành năm bước, “Về sau cậu tốt nhất đừng xem cái loại sách vớ vẩn cùng TV kia đi”, Nói xong lại liếc mắt Thanh Tâm, ánh mắt kia thực sự không tính là hữu hảo.

Tô Thanh Tâm sờ sờ cái mũi, hậm hực tự giác dịch sang bên cạnh, một đoàn người đi ra khỏi thang máy, lại thấy một quản lý béo béo gần trung niên dẫn mấy người đợi ở bên ngoài.

Mấy người lúc nhìn thấy Tần tổng tài lạnh lùng theo Ngôn Tư Diễn chi nhánh công ty bọn họ đi ra, vốn nơm nớp lo sợ thì lại thêm một tia kinh ngạc, lập tức nghi hoặc, chẳng lẽ mới nửa tháng thôi Ngôn Tư Diễn từ một thực tập sinh nho nhỏ đã muốn chen chân lên làm quản lý?

Quản lý cẩn thận nghĩ đến biểu hiện của Ngôn Tư Diễn tại chi nhánh, bất kể chỗ nào cũng nghĩ không ra cậu ta có chỗ nào không yếu kém, vậy ông càng đâm ra thắc mắc tại sao Ngôn Tư Diễn lại ở cùng một chỗ trên tầng cao này.

Quản lý đẫn mấy người tiến vào cửa chi nhánh công ty, lần này từng không có sự xuất hiện của Ngôn Tư Diễn, tất cả mọi người đều không có xảy ra vấn đề gì, mà ngay tại cửa sổ đều sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, xem ra là sợ hãi tình huống BOSS nổi hứng đi kiểm tra một vòng cửa sổ.

Ngôn Tư Diễn nhìn sắc mặt Tần Húc Cẩn, ngoan ngoãn trầm mặc, chỉ là nghiêng đầu đối mấy khuôn mặt quen thuộc cười sáng lạn, sau đó thu được những ánh mắt đầy hâm mộ.

Nhìn những ánh mắt này, đột nhiên nhớ tới câu áo gấm vinh quy về làng.


Tần Húc Cẩn nghiêng đầu liền thấy Ngôn Tư Diễn đối hai cô gái phía trước cười sáng lạn, nhàn nhạt mởi miệng, “Thất thần trong lúc công tác, khấu trừ…”

“Tổng giám đốc, tôi là đang quan sát vệ sinh công ty, cảm thấy rất không tồi, không nhiễm một hạt bụi”. Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm nhìn Tần Húc Cẩn, “Mọi người làm việc cũng rất nghiêm túc.”

Mọi người trong công ty đều gật đầu, không hổ là người từng ở chi nhánh a, bây giờ còn nhớ rõ nói đỡ chúng ta.

“Không nhiễm một hạt bụi?” Tần Húc Cẩn khiêu mi, “Cậu có thể lăn một vòng trên mặt đất không?” Như vậy rõ ràng là bao che khuyết điểm, có lẽ nào anh nhìn không ra?

Ngôn Tư Diễn câm nín, yên lặng nhìn sàn gạch màu đen dưới chân, lại nhìn khuôn mặt không biểu tình của ông chủ, lại yên lặng lắc đầu.

“A, mấy vị tới trước phòng làm việc của tôi uống trà” Quản lý chi nhánh thấy tình huống này, đẩy đẩy mấy người gây áp lực kia vào phòng làm việc của mình, không chút chần chừ pha trà ngon

Nhìn một đám người này, ông có chút buồn bực, trước kia một hai tháng tổng bộ mới đến thị sát một lần, lần này như thế nào mới qua một hai tuần đã lại tới, chẳng lẽ lần trước tại đây xảy ra vấn đề khiến tổng giám đốc không vừa lòng?

Tần Húc Cẩn sắc mặt cũng gọi là khó coi, đương nhiên sắc mặt anh lúc nào cũng chưa bao giờ đẹp mắt, chỉ là lần này hàn khí đặc biệt nghiêm trọng. Quản lý một bên đem tình hình công tác báo cáo, nghĩ hôm qua bởi vì đi công tác không có tham gia hội nghị tổng bộ, hôm nay tốt hơn vậy nên một mình làm báo cáo miệng.

Sau khi quản lý báo cáo xong, ngón tay Tần Húc Cẩn điểm nhẹ lên mặt bàn, một tiếng lại một tiếng, tiện đem trái tim của quản lý nhấc lên nhấc xuống, hận không thể nhào đến ôm đùi BOSS Tần hỏi, ngài đến tột cùng muốn gì, cứ nói thẳng a, chết cũng xin làm người ta chết thống khoái một chút chứ.


Ngay tại thời điểm quản lý cho là sinh tử mình thật không xong, Tần Húc Cẩn mở miệng nói, “Ừm, làm rất khá”, nói xong đứng lên muốn đi.

Quản lý thở dài một hơi, lau lau mồ hôi bên trán, vậy mà giày vò mình lâu thế, chỉ sợ làm ông tổn thọ sớm. lại đưa mắt nhìn Ngôn Tư Diễn bên người Tần Húc Cẩn, đến tột cùng cậu ta có năng lực gì mà thích ứng được ở bên tổng giám đốc?

“Nghe trợ lý nói cậu trước đây thực tập ở chỗ này?” Thanh Tâm sau khi mở cửa, thấy mấy ánh mắt tò mò từ bốn phía phóng đến bên người Tư Diễn, cười nói, “Xem ra mọi người đối cậu rất tò mò” Thốt ra lời này, còn ai dám nhìn Tư Diễn, bất kể ghen ghét hay hâm mộ, bọn họ đều biết Ngôn Tư Diễn bây giờ là trợ lý tổng giám đốc a.

“Ừm, mọi người đều chiếu cố tôi” Ngôn Tư Diễn câu tiếp muốn nói rất thích mọi người, nhưng lại nhìn thấy mấy đồng sự quen biết trước đây của mình biến sắc, cậu cười cưởi, nuốt xuống câu kia.

Tần Húc Cẩn nhìn lướt bốn phía, lập tức dem mấy ánh mắt tò mò nhao nhao trên người Ngôn Tư Diễn thu trở về, “Trợ lý, đi thôi”

“Ah” Ngôn Tư Diễn lập tức đi theo bên người Tần Húc Cẩn, còn có ý quay người nhìn lại góc kia, ma nữ kia lúc này đã biến mất, không biết đầu thai chưa…

Quản lý cẩn thận từng ly từng tý đưa đoàn người ra khỏi cao ốc, mới thả lỏng trở về công ty, nhớ tới thái độ của tổng giám đốc đói với Tư Diễn, ông nhíu mày, cảm thấy trong chuyện này có gì quái dị. Nếu Ngôn Tư Diễn là nữ nhân, ông còn tưởng tổng giám đốc đối tiểu tử kia có ý, nthưng mà tiểu tử kia rõ ràng là nam nhân, tổng giám đốc mặt lạnh đem cậu ta cất nhắc lên chân trợ lý giám đốc là muốn làm gì?

“Các người nói sao, hôm nay tại chi nhánh khác có người bị tổng giám đốc phát hiện chơi game, kết quả một câu liền đuổi việc?

“Ah, thật là xui xẻo”

Quản lý biến sắc, đuổi việc? Ông nhớ tới Ngôn Tư Diễn bị tổng giám đốc phát hiện chính là lúc cậu ta đang trốn việc chơi game, trong chuyện này…… xem ra hậu thuẫn sau lưng Ngôn Tư Diễn không nhỏ, ông có chút cảm khái, may mắn tại thời điểm Tư Diễn thực tập không có ai làm khó cậu ta.

Ra khỏi công ty cũng vừa lúc giờ cơm trưa, Tần Húc Cẩn một câu phán tự mình an bài, các quản lý khác nửa khắc biến mất không tăm hơi. Ngôn Tư Diễn khóe miệng giật giật nhìn đường cái trống rỗng, vì cái gì không một ai thuận tay đem mình đi với?

Tần Húc Cẩn nhìn ra suy nghĩ của cậu, sắc mặt lại phi thường không tốt, giọng tức giận nói, “Còn không lên xe?”


Ngôn Tư Diễn nghe vậy lập tức ngoan ngoãn lên xe, điều này nghĩa là mình không cần tự vẫy taxi, không cần trả tiền cơm trưa, thế là tiết kiệm được không nhỏ?

Tần Húc Cẩn gần đây lái xe rất khá, không giống với cảm giác ngồi cùng xe với Hàn Dương, Tư Diễn nhìn bên cạnh Tần Húc Cẩn, chậm rãi thu hồi tầm mắt, ngón trỏ uốn uốn, đến tột cùng vì cái gì mà người này đối mình khác biệt?

Ngôn Tư Diễn thu hồi thần trí trên mây, lúc ngẩng đầu lên thấy một chiếc xe đối diện mất lái đang thẳng hướng mình đâm tới, cậu còn không kịp phản ứng, chỉ thấy Tần Húc Cẩn rất nhanh bẻ quặt tay lái, sau đó trong nháy mắt ôm mình vào ngực.

Tiếng phanh xe chói tai, tiếng thét ầm ĩ, giờ phút này tai cậu có chút mơ hồ, loại tình cảnh này so với TV chân thực hơn nhiều, không nghĩ tới mình bây giờ lại thành nhân vật được bảo hộ.

Lúc xe đâm vào rào chắn, cậu được người bên cạnh ôm vào trong ngực, căn bản không có bao nhiêu cảm giác, nhưng người kia lại rất lo lắng che chở mình.

“Cậu không sao chứ?” Lúc cậu còn chưa kịp lên tiếng hỏi, nam nhân từ trước đến nay vẫn lạnh lùng lại cất tiếng khẩn trương. Cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân, trong mắt thấy rõ ràng bóng của chính mình trong đó.

Nhất thời cậu không biết nên nói cái gì.

Tần Húc Cẩn nhìn biểu lộ ngơ ngác của Ngôn Tư Diễn, cho là cậu bị hoảng sợ kinh hãi, vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, “Đã không có việc gì” Khóe mắt anh quét về phía chiếc ô tô vừa đụng vào kia, trong mắt hiện lên đạo hàn quang.

“Tôi không sao” Tư Diễn lắc đầu, nhìn chỗ khuỷu tay nam nhân bị đập chảy máu, đột nhiên nhớ tới thời điểm linh hồn giáo viên đại học kia sắp rời đi cũng đối mình nói thế này.

Nếu như có một người tại thời điểm nguy hiểm nhất trước hết nghĩ đến ngươi, vậy thì người kia nhất định đem ngươi đặt ở vị trí trọng yếu nhất.

Linh hồn của người trẻ tuổi kia nói trước đây chính là từng học khoa phân tích tâm lý, mà cậu vừa nghe một tiết đã liền có thể phân biệt một người đối đãi một người thế nào là thật tình.

Cậu tựa hồ có chút minh bạch, lại tựa hồ không rõ, chính mình đối Tần Húc Cẩn mà nói đột tột cùng là có chút trọng yếu sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.