Đọc truyện Xuân Thụ Mộ Vân – Chương 12
CHƯƠNG 12
Mạc Thụ đại nhân tuy không kén ăn, nhưng nếu như phải nói đến thích ăn, mọi người đều biết, Mạc Thụ tiên sinh thích ăn đồ ngọt.
Từ kẹo đường nhỏ, đến bánh ngọt lớn, không cái nào không thích.
Cho dù là kẹo đường ăn năm mới, hắn cũng không biết mất mặt mà len lén khoét vài muỗng….
Nam Ca Nhi bất đắc dĩ nhìn nam nhân không chút áy náy cầm cái muỗng gặm: “Mạc Thụ tiên sinh.” Ngươi rốt cuộc mò vào từ lúc nào a!
Mạc Thụ quay mặt, nhìn Nam Ca Nhi, hoàn toàn không có chút chột dạ khi bị người bắt gặp, rất thản nhiên chào hỏi với Nam Ca Nhi: “Tiểu Nam, ngươi sao lại tới rồi.” Trong tay vẫn cằm chặt cái muỗng.
…… Tiểu Nam cái đầu ngươi chứ Tiểu Nam!
Nam Ca Nhi bực bội nhìn gương mặt bình thản thoải mái kia___ ngươi có thể nào đừng không biết giới hạn như thế không a, hình tượng của ngươi trong lòng ta đã sụp đến điểm thấp nhất rồi a!
A không, hiện tại lại lần nữa tụt xuống điểm mới thấp hơn nữa.
“Ngươi có vẻ sắc mặt không tốt lắm.” Mạc Thụ đột nhiên lại nhìn y, nói.
Nam Ca Nhi nhíu mày, nhìn Mạc Thụ___ Không phải y muốn biểu thị rõ ràng ra sự bất đắc dĩ đối với Mạc Thụ, mà là từ sáng sớm hôm nay y đã không khỏe lắm, hiện tại nhìn người nào cũng thấy lắc lư không rõ.
Nhưng vì tình trạng thân thể luôn không tốt, tựa hồ trước giờ chưa từng thư sướng bao giờ, cho nên y cũng không mấy để ý.
Nghe Mạc Thụ nói như vậy, Nam Ca Nhi không kiên nhẫn hỏi: “Cái gì? Sắc mặt?” Ta có bao giờ có vẻ tốt đâu? Mùa đông ở đây quả thật đã sắp lấy mất cái mạng nhỏ của ta rồi có được không!
“Hơn nữa, giọng nói cũng có chút không đúng.” Mạc Thụ cuối cùng bỏ cái muỗng về chỗ cũ, quay người đi tới chỗ Nam Ca Nhi, tỉ mỉ quan sát.
“Này, đừng đem cái muỗng dính đầy nước miếng của ngươi bỏ lại chỗ đó!” Tuy đã bị ngươi liếm sạch sẽ, nhưng chỗ đó cắm đều là muỗng sạch để mọi người dùng!
Nam Ca Nhi rất bực bội đi qua, tính toán đem cái muỗng mà Mạc Thụ tùy tiện bỏ về ném ra.
…… Hả?
Sao vậy….
Mặt đất đang lắc lư?
A, là ta, ta…..
Tiếp đó cái gì cũng không biết nữa.
Khi mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau muốn chết, giống như trong đầu có nhét con trùng mập hiện tại đang cắn nuốt gân não. Nhưng may mà y đã có lực miễn dịch phi thường cường hãn đối với đau đớn, cũng chỉ cảm thấy rất đau, nhưng hoàn toàn không tới trình độ đau đến phát cuồng.
Nhưng thân thể cảm thấy phi thường ấm áp.
Y đã rất lâu rất lâu không có cảm giác như vậy rồi.
Ổ chăn ấm áp nhất trong mùa đông, khiến người ta cực độ nhẹ nhõm.
Y có chút mãn nguyện thở dài, dùng cầm dưới sờ sờ góc chăn.
….. Đây là cái gì!
Y cuối cùng chú ý được mình không phải đang ở trong căn phòng thường ngủ.
…. Đúng rồi, ta đã chết rồi, hiện tại không phải đang trong mộng.
Đây là dị thế.
Thoát khỏi cuộc sống vương thất như ác mộng, hiện tại đang lăn lộn trong một huyện thành kỳ quái.
Vì quá mức ấm áp mà tư duy có hơi trì trệ, nhưng vẫn kịp phản ứng lại.
Người bên cạnh cũng lười biếng ngáp một cái: “Ngươi tỉnh rồi, Tiểu Nam.” Một bên còn rất tự nhiên thò ta sờ sờ trán y, “Ân, sốt lui rồi.”
Này đây là tình huống gì tại sao gia hỏa này lại ở trên giường của y không phải tại sao ta lại ở trong phòng của hắn hơn nữa còn cùng nằm trên một cái giường này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!*
Nam Ca Nhi khẩn trương ngay cả nói chuyện cũng không ra hơi, chỉ mở mắt thật lớn trừng trừng như sắp bắn ra.
“A.” Phát giác được thân thể cứng ngắc của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ lúc này mới dùng động tác vừa rồi thuận tiện giúp Nam Ca Nhi chỉnh lý mái tóc: “Sao rồi.”
Nam Ca Nhi mở miệng, nửa ngày không nói ra tiếng.
“Vì ngươi nhiễm phong hàn, lại lao động quá độ, ưu tư triền thân, lại thêm vốn thể chất đã không tốt, cho nên mới bị bệnh.” Mạc Thụ hiểu rõ lòng người giải thích, “Trong phòng ngươi hở gió, cho nên mới đem ngươi tới chỗ này, hơn nữa hai người dù sao cũng ấm hơn.” Nhìn biểu tình Nam Ca Nhi lúc này mới từ từ hòa hoãn lại, Mạc Thụ ý thức được nên không nói ra là do Nam Ca Nhi nhất quyết kéo hắn lên giường.
“…. Ta không có làm chuyện gì kỳ quái, hay nói cái gì kỳ quái chứ?” Qua nửa ngày, Nam Ca Nhi mới có chút khó khăn, khàn giọng khẩn trương hỏi.
Y biết lần này thật sự là bệnh rất nghiêm trọng, một chút ý thức cũng không còn, cũng không biết là nghĩ thông rồi, hay là thật sự cảm thấy nơi này khiến mình có thể thả lỏng.
Trước giờ y chưa từng mất đi ý thức trong tình huống có người khác biết, y sợ mình sẽ nói ra gì đó làm tiết lộ thân phận của mình.
Y không sợ chết, nhưng cũng không đại biểu là y nguyện ý bị người ta dùng ánh mắt như nhìn quái vật để đối xử.
“Lời gì kỳ quái?” Mạc Thụ vẫn lười biếng không đứng lên, nằm bên cạnh hồi tưởng.
Khấu khấu điểu đi (mở điều hòa đi), lão mã lão đầu (lão mẹ lão cha), hàn bảo bảo (hăm bơ gơ)…..
Đích xác mà nói, không có một câu nào mình có thể nghe hiểu.
“Không nói cái gì kỳ quái cả.” Mạc Thụ trả lời. Toàn bộ đều là lời mình nghe không hiểu. “Nhưng mà, ngươi có nói rất khó chịu.” Vừa kéo y phục của ta, vừa khóc oán trách khó chịu quá, vết thương rất đau, không sống nổi nữa….
Mấy loại lời đó.
Cũng thật dễ thương a.
Vừa cho ra kết luận như vậy, Mạc Thụ lại nhịn không được lại đưa tay ra sờ sờ trán Nam Ca Nhi___ thật sự là hạ sốt rồi.
Có chút hối tiếc bỏ tay xuống.
Cho dù Mạc Thụ chỉ nói một câu như vậy, nhưng vẫn khiến Nam Ca Nhi cảm thấy có chút lúng túng___ Dù sao mình cũng là một đại nam nhân, cư nhiên lại nói ra mấy lời yếu đuối như vậy.
“Đúng rồi, đại phu nói, sau này buổi tối vào mùa đông ngươi tốt nhất ngủ cùng với ta.” Mạc Thụ quay mặt lại nói.
“Hả?” Nam Ca Nhi mở to mắt.
“Vì thể chất ngươi quá kém, căn bản không thể cảm nhiễm phong hàn, cho dù chỉ một chút, nếu nghiêm trọng, có thể sẽ khiến ngươi tán mạng.” Mạc Thụ trịnh trọng như thật nói.
“A….” Nam Ca Nhi chớp chớp mắt. Y không biết cư nhiên lại trở nên chết toi thế này.
“Mùa đông ở phương nam càng rét buốt hơn, cho nên ngươi càng phải chú ý hơn.” Mạc Thụ biểu tình nghiêm túc.
“Ân.” Thầm than nửa ngày, mới gật đầu, xong rồi lại hỏi, “Chuyện này, có thể chứ? Ngài là huyện lệnh đại nhân.” Ngủ chung giường với thượng cấp của mình, không phải là có hơi quái dị sao?
“Thường trú trong huyện nha này chỉ có hai người chúng ta.” Mạc Thụ nhắc nhở.
“…. A, đúng.” Nam Ca Nhi gật đầu.
“Sau này nếu có việc gì nhọc sức, nói với ta, ta sẽ làm.” Mạc Thụ cuối cùng dự định đứng lên, một bên đè lại góc chăn phía Nam Ca Nhi, không cho gió lùa vào, một bên nói: “Cũng đừng nghĩ gì nhiều, nếu đã đến đây thì cứ an cư đi.” Thật ra, tình trạng của Nam Ca Nhi rất tệ, Mạc Thụ nói trên cơ bản đều là nguyên văn của đại phu___ Chỉ trừ chuyện yêu cầu Nam Ca Nhi dọn qua đây ngủ.
“…. Ân.” Nam Ca Nhi chậm chạp gật đầu.
Đại phu nói mình ưu tư quá nặng, nhưng mà, ta rõ ràng không có nghĩ cái gì a.
“Ngươi cứ nằm đi, một lát sẽ có người mang cháo tới cho ngươi, hiện tại thân thể ngươi yếu, không thể ăn cơm.” Mạc Thụ mặc xong y phục, mang giày, xuống giường, sau đó không biết từ chỗ nào moi ra nửa cái gương đồng vỡ, tay cằm cái lượt đã rớt rất nhiều răng lên chải đầu, sau đó rất điêu luyện buộc lại.
Lấy ngoại bào móc trên móc áo mà Nam Ca Nhi đã đóng cho hắn mặc lên, cuối cùng đội mũ, dự tính xuất môn.
“Chuyện này, ta ngất bao lâu rồi?” Nam Ca Nhi vội vàng gọi hắn lại___ Sở dĩ vội vàng gọi, đó hoàn toàn là vì vừa rồi nhìn bị ngây ra.
Chỉ là những động tác tùy tùy tiện tiện ngày thường, nhưng khi Mạc Thụ làm ra, lại có một âm vị phiêu sái.
“Còn có ba ngày nữa là tới ba mươi rồi.” Mạc Thụ đáp một tiếng, đẩy cửa ra ngoài, “Ông táo đã đưa đi rồi, nha môn cũng đã quét dọn rồi, thịt năm mới cũng đã chuẩn bị xong rồi, buổi chiều ta sẽ bảo người đỡ ngươi đi tắm rửa.”
“A, ân.” Nam Ca Nhi gật đầu.
Người ta cũng đã an bài rất thỏa đáng rồi.
Dù sao trước khi mình tới đây, người ta không phải mỗi năm đều ăn tết sao.
Khi tới chiều, người tới đỡ mình đi___ quả nhiên, vẫn là Tiểu Hạ, Hạ Gia Phú.
Gia hỏa đó vừa đến liền lải nhải lảm nhảm luôn miệng không ngừng.
Nam Ca Nhi đầu muốn phồng lên, chỉ hy vọng người ta đổ nước xong, sau đó có thể tắm rửa thoải mái là mừng, không ngờ gia hỏa này đổ nước xong còn ngồi bên cạnh lải nhải không ngừng.
“Nam Ca Nhi a, ngươi biết hay không, khi Mạc Thụ tiên sinh thấy ngươi ngất đi do quá mệt, thì rất hổ thẹn đó….” Hạ Gia Phú tràn đầy sùng bái, “Thật không hổ là Mạc Thụ tiên sinh, cho dù là ngươi, hắn cũng rất lo lắng ngươi rất quan tâm ngươi nha.”
….. Cái gì mà cho dù là ta chứ! Ta có đến mức khiến người ta không chào đón thế không!
“Nam Ca Nhi a, ngươi có biết không, Mạc Thụ tiên sinh mỗi ngày đều sẽ đến bồi ngươi, còn giúp ngươi đút cháo nữa.” Hạ Gia Phú ngưỡng mộ nói, “Nhưng mà, ngươi sao lại không chịu mở miệng, cầm đũa thì cũng nâng không lên, cho nên rốt cuộc là làm sao mà đút được vậy? Nhưng Mạc Thụ tiên sinh không chịu cho chúng ta xem.”
…. Ta cũng rất kỳ quái! Hơn nữa không hiểu sao cảm thấy lông tơ dụng đứng a!
“Nam Ca Nhi a, ngươi có biết hay không, Mạc Thụ tiên sinh tuy nói đã đưa ông táo đi rồi, nhưng không có dùng kẹo đường để đưa, mà dùng mì để đưa a…..”
Nam Ca Nhi mặt đen thui___ Ta biết rồi, hỗn đàn đó nhất định là ăn hết rồi nên không thể dùng được, như vậy cũng quá mức đối phó đi!
“Nam Ca Nhi a.”
“Được rồi, Tiểu Hạ ca.” Nam Ca Nhi thật sự không muốn nghe tiếp nữa, cắt lời Hạ Gia Phú____ Y thật sự không muốn nghe tiếp nữa nha, tin tức liên tiếp ập tới đó thật sự không phải thứ mà linh hồn nhỏ bé yếu đuối của ta có thể thừa nhận, “Ta có thể tắm chưa? Ta sợ nước lạnh mất.”
“Ai da, ta quên mất.” Hạ Gia Phú vỗ đầu, đỡ Nam Ca Nhi lên, “Phải đỡ ngươi vào trong thùng nước sao?”
“…. Không cần đâu.” Ta thật sự không có hứng thú để một nam nhân tham quan ta tắm rửa!
“Vậy được, ta lát nữa sẽ đến bãi sông bên kia dạo, xem nhặt được người nào không.” Hạ Gia Phú vui vẻ đáp lời.
Này…..
Cho nên mới nói a, ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?
===============
-Chú thích:
*Đây là do Nam Ca Nhi đang bấn loạn nên suy nghĩ không có chấm phẩy, ta tôn trọng nguyên tác nên để nguyên. Sau đây xin mạng phép phiên dịch lại: “Này đây là tình huống gì tại sao gia hỏa này lại ở trên giường của y, không phải, tại sao ta lại ở trong phòng của hắn hơn nữa còn cùng nằm trên một cái giường, này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”