Đọc truyện Xuân Thụ Mộ Vân – Chương 11
CHƯƠNG 11
Kỳ thật, nói ra, Mạc Thụ người này, đích xác là một gia hỏa kỳ quái.
Nam Ca Nhi có lúc sẽ nghĩ, trong lịch trình nhân sinh dài đăng đẳng hơn ba mươi năm gần bốn mươi năm của mình, trước giờ chưa từng gặp qua người như Mạc Thụ.
Hắn nhìn thì rất là siêu phàm thoát tục, nhưng trên thực tế, trừ mớ não nghèo nàn còn sót lại có tính đột phát, hắn cũng đích thật không có một chút thói quen hẹp hòi của người bình thường.
Ít nhất trong đoạn thời gian mà mình biết, y không biết huyện lệnh đại nhân có đi phiêu kỹ gì đó không___
Cái này không liên quan đến chuyện không có tiền, nếu như Mạc Thụ nguyện ý, đừng nói trả tiền cho các nàng, cho dù bảo các nàng trả tiền thì chắc cũng không có ai phật lòng.
Cũng không thấy huyện lệnh đại nhân lấy quyền mưu riêng___
Trên thực tế, huyện lệnh đại nhân không mưu riêng cũng coi như xong đi, hắn quả thật còn quá hơn nữa, có ai từng gặp qua huyện lệnh đại nhân đem bổng lộc của mình cho huyện dân, để tự mình đói bụng chưa? Làm người cũng phải có chuẩn mực chứ!
Còn những quyển sách mà Mạc Thụ xem___ Trên giá sách cũ kỹ nhét chật kín các sách toàn bộ đều là những loại sách có tính học thuật rất mạnh hoặc tính thực dụng mạnh, không có một quyển truyền kỳ nhàn thoại càng không có mấy loại thư tịch hoan lạc như xuân cung đồ này nọ, duy nhất có thể coi là nhàn thư chính là những quyển thơ từ ca phú khúc phổ họa sách rách nát nhất…..
Mỗi quyển sách trên cơ bản tuy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cũng có thể nhìn ra sự cũ kỹ, tàn phá vì bị người ta lật xem vô số lần, mỗi trang đều có vài bút tích chú giải, nhận xét các loại.
Nội dung sách thì rộng rãi mênh mông, có nông điền thủy lợi, có những sách cơ bản nhân sinh kiến dựng phòng ốc, còn có…..
Thư luật hành binh đánh trận, các loại sách trị quốc an dân căn bản không thể nào được bán….
Nam Ca Nhi mỗi lần nhìn thấy những quyển sách chỉ có thể xuất hiện ở trong thư sách hoàng gia này nhưng hiện tại lại rách nát cũ kỹ bày công khai cùng với những thư sách mà gia đình bình dân có thể xem, đều sẽ trầm mặc một trận.
Còn có một điều càng kỳ quái là, Quảng Điền này, tuy nói là lệ thuộc quân quyền, nhưng từ mức sống bình thường của dân chúng trong huyện thành có thể thấy, đích xác đã được tính là một nơi rất phồn vinh, tại một quốc gia đương nhiên có thể đảm nhận vai trò khuôn mẫu, nếu đã như vậy, sao mình có thể chưa từng nghe qua, vấn đề là, trong ký ức của y thì không hề có ấn tượng về cái huyện thành Quảng Điền này.
Hơn nữa, y đã ở đây hơn nửa năm rồi, lại chưa từng nhìn thấy phủ doãn thượng cấp đến tra xét gì đó___ Cái này lại càng kỳ quái, một nơi phú túc như thế cư nhiên không có quan viên thị sát, trừ phi là vị quân vương không muốn làm nữa.
Điều khiến người ta kỳ quái nhất chính là, người của huyện thành này rất ít bàn luận đến chuyện thời sự chính trị, được thôi, là gần như không có người nào bàn luận về vấn đề chính sách đương triều các loại____ Điều này đối với cư dân, nông gia bình thường mà nói, quả thật là chuyện không thể tin, dù sao chính sách của một quốc gia sẽ quyết định đường sống của họ.
Còn có, huyện thành này tuy là có trường học, nhưng trước giờ y chưa từng nghe qua có bất cứ hài tử nào có chí hướng theo đuổi công danh, thậm chí phụ mẫu tiên sinh của chúng cũng không hề cảm thấy chút gì không đúng.
Ngược lại đối với đánh trận thì lại rất có hứng thú, đứa nào cũng nói trưởng thành rồi muốn làm đại tướng quân….
Quảng Điền huyện, lãnh địa huyện không lớn, nhưng vì các loại trang bị phúc lợi đều hoàn thiện mà mức sống sinh hoạt của cư dân đều khá cao, cho nên nhân khẩu nhiều, nói lợi hại một chút thì có thể tính bằng một huyện lớn rồi.
Chiếu theo cách nhìn của Nam Ca Nhi, thì không mấy khác biệt so với số dân trong một tỉnh thành.
Nói thật, nếu như không phải nhìn thấy mọi người trong huyện đều an cư lạc nghiệp, không có một chút không khí khẩn trương, y cũng muốn hoài nghi gia hỏa Mạc Thụ này có phải là muốn tạo phản hay không.
Dù sao chuyện này cũng quá không hợp lý.
Cảm giác ở Quảng Điền, đầu lĩnh duy nhất của tất cả mọi người là Mạc Thụ, đó là vương trong đô thành của họ, đối với họ tựa hồ lại không có bất cứ lực uy chấn nào.
Càng ở đây lâu, càng cảm thấy đây là một nơi kỳ lạ.
Một nơi hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của vương quyền như vậy, vô luận đối với vị quân vương nào cũng đều là rất nguy hiểm, nhưng cư dân ở Quảng Điền chính là mắt vô vương quyền sống qua từng ngày an ổn, không có ai đến quấy nhiễu.
Mà Nam Ca Nhi từ mới đầu trăm suy ngàn nghĩ không hiểu giờ đã từ từ trở thành thản nhiên____
Tùy tiện thôi, không phải còn có vị Mạc Thụ huyện lệnh ở đây sao?
Hơn nữa, ta có thể sống sót tiếp, vốn đã là một chuyện kỳ quái rồi, cho nên mới lạc đến một nơi kỳ quái thế này.
Gặp phải những người kỳ quái như vậy.
Tỉ mỉ mà nghĩ, thật ra, Nam Ca Nhi cũng có thể lý giải sự sùng bái mù quáng của dân huyện với Mạc Thụ.
Dù sao một người lãnh đạo như vậy, trên cơ bản là nghe như không nghe, quả thật chính là đầy tớ của nhân dân.
Càng huống hồ Mạc Thụ cũng đích thật là học thức uyên bác, tài cao bát đẩu, cầm kỳ thi họa, không cái nào không tinh thông.
Bất cứ vị tiên sinh phu tử nào trong huyện cũng đều sùng bái hắn không thôi, xưng là tài tình vô song.
Đương nhiên, đối với Nam Ca Nhi mà nói, cho dù đến thế giới này đã mười sáu năm, y cũng vô pháp tán thưởng mấy thứ văn nghệ đó.
Trước đây còn vì hoàn cảnh cần thiết mà không thể không tự ép buộc mình học mấy thứ không ít lợi này để thuận tiện cho hành động, hiện tại sống trong huyện thành này, căn bản không ai quản mình về chuyện này, thế là, y với tốc độ phi thường nhanh chóng, nhanh chóng…..
Quên biến hết…..
Cho nên trong mắt Nam Ca Nhi, chỗ đáng quý nhất của Mạc Thụ là người ta biết làm rau nấu cơm còn biết giặt y phục dọn dẹp vệ sinh…..
Thật sự có thể coi là từ trên công đường xuống tới nhà bếp….
Trừ bản tính đã nghèo còn cực thích tán tài sản thỉnh thoảng phát tác và có chút tính phúc hắc ẩn giấu ra, Mạc Thụ đại nhân thật sự là không khác biệt gì thánh nhân.
Nam Ca Nhi dám nói, nếu như Mạc Thụ không làm huyện lệnh gì đó, tuyệt đối sẽ có mức sống tốt ít nhất là gấp đôi so với hiện tại____ Dù sao người ta là toàn tài nha, không thể nào nghèo như khi làm huyện lệnh, hắn căn bản sẽ không lo đến chuyện cơm ăn, tình trạng kinh tế cũng tuyệt đối tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, trước hết phải có người ở cạnh hắn giúp hắn kiếm tiền___ y có lĩnh hội rất sâu về công lực tán gia sản của Mạc Thụ.
Nên nói Mạc Thụ đối với tiền tài không có chút xíu ý thức xem trọng đi?
Ân, có lẽ Mạc Thụ người ta đã hoàn toàn xem nhẹ tính quan trọng của tiền đối với một người rồi…..
Nhưng mà, cho dù khuyết điểm đống đống, Nam Ca Nhi cũng không thể không thừa nhận, Mạc Thụ là một nam nhân rất hoàn mỹ.
Trước khi đến Quảng Điền, y không dám tin sẽ có loại người này tồn tại.
Y tuy không phải rất hiểu những thơ khúc mà Mạc Thụ viết, nhưng từ trình độ truyền ca của mọi người, và biểu tình kích động kinh diễm của những lão tiên sinh râu dài, y cũng biết Mạc Thụ nhất định rất lợi hại.
Y từng thấy qua nét chữ chú thích sau quyển sách của Mạc Thụ, tiêu sái phiêu dật, như hành vân lưu thủy, hệt như con người hắn, cho người ta cảm giác thanh tú ưu nhã lại thoát tục.
Hơn nữa, nội dung chú thích tuy chữ không nhiều, nhưng quan điểm được trình bày trong đó lại khiến người ta kinh ngạc.
Nam Ca Nhi tuy không cách nào lĩnh hội sâu sắc những thơ từ ca phú đó, nhưng dù sao từng tự mình đưa một thiếu niên lên vương tọa, ít nhất đối với uy hiếp tiềm tàng của một quân chủ, y có thể đủ mẫn cảm để cảm ứng được.
Mà các loại quan điểm của Mạc Thụ, đủ để hấp dẫn bất cứ quân vương nào có ý thức nguy cơ nảy sinh cảnh giác thật lớn.
Nhìn Mạc Thụ đánh dấu bên cạnh những chú giải đó , Nam Ca Nhi cho rằng, góc độ nhìn sự vật của Mạc Thụ, hoàn toàn là xuất phát từ thân phận một quân chủ, hơn nữa tinh chuẩn sắc bén đến trình độ đáng sợ.
Nói tóm lại, nếu như thân phận của Mạc Thụ chỉ là một huyện lệnh bình thường thì tính đáng tin là bằng không.
Nhưng mà, đối với Nam Ca Nhi hiện tại mà nói, bất kể thân phận Mạc Thụ ẩn giấu là gì, huyện thành này còn có bí mật gì, y đều không có hứng thú tìm hiểu.
Dù sao, hiện tại cho dù y có biết thêm cái gì, cũng không có tác dụng gì hết.
Hiện tại y chỉ là cần sống mà thôi, trước khi biết được mục đích, cứ bình thường sống theo bản năng ở huyện thành nhỏ bé này.
Có lẽ kiếp này cũng chỉ có thể sống như khúc gỗ cho đến khi chết lần nữa thôi.
Nếu như vừa bắt đầu, khi mình vừa xuyên tới, sinh ra tại Quảng Điền, có lẽ mình thật sự sẽ tiếp nhận thân phận tại dị thế này, sau đó an tâm mà trưởng thành, sau đó tìm được nữ nhân thích hợp kết hôn rồi sinh con, an gia tại nơi này.
Nhưng là hiện tại, ta đã không có cách nghĩ như vậy nữa.
Có thể sống, chính là sống, chết thì cứ tự nhiên mà chết.
Trước đây, y không tin mấy thứ như vận mệnh gì đó, luôn có một xung lực khẳng định mệnh của mình không phải do trời, hiện tại y cuối cùng cảm thấy, thì ra vận mệnh của mỗi người đại khái từ khi bắt đầu đã có quỹ đạo được định sẵn, cho dù thử cải biến bao lần, cũng sẽ không trở nên tốt hơn____ Ví như trong vương cung hôn ám đó, quân vương vĩnh viễn là cô độc, hiện tại trong cung điện rộng lớn đó, không phải chỉ còn lại một mình người đó sao?
Ví như khi mình đến dị thế đã cho rằng linh hồn của người trưởng thành trong cơ thể hài đồng thì có thể thực hiện được giấc mộng vinh hiển chói lòa của nam nhân sao.
Kết quả hiện tại mình chỉ ở nơi này bận rộn nấu cơm làm bếp___ Đây là ông trời đại phát thiện tâm mới cho mình có được cơ hội tạm thời sống tiếp đi.
….. Cho nên mới nói, mỗi một người đều có quỹ đạo vận mệnh của mình, mà điều y có thể làm được chính là cứ như vậy tùy tùy tiện tiện mà sống thôi, sau đó bình thản chết đi.
….. Nếu là như vậy, thì sẽ không có giày vò gì nữa đúng không?
Vì ta cái gì cũng không cần nữa.