Đọc truyện Xuân Như Cựu – Chương 24
Đêm qua Vệ Tú ngủ không được an giấc. Có lẽ là trở về chốn cũ, kí ức lúc nhỏ liên tục xuất hiện. Những kí ức đã bị niêm phong, những vết thương lòng vẫn còn chưa lành lặn, toàn bộ được ghi lại trong từng giấc mộng đau thương.
Trong phòng tối đen, Vệ Tú nằm thẳng trên giường, nàng vẫn đang ngủ mà trên trán lại xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Mộng cảnh của nàng bị bao phủ bởi màu đỏ của máu.
Trong ánh lửa, phụ thân nàng cao giọng hét lên, kiểm của ông vung lên lập tức thấy máu của ai đó bắn lên khắp mặt ông, mẫu thân nàng thì đã ngã xuống, nằm trên vũng máu, máu đỏ thấm ướt cả y phục của nàng. Nàng biết rõ từ giờ, giọng nói dịu dàng của mẫu thân sẽ không còn có thể vang lên lần nữa. Phụ thân sau khi tàn sát xung quanh mới quay đầu hét lên với nàng và huynh trưởng.
“Chạy mau! Không thể cùng chết ở chỗ này được !”
Vừa dứt lời, ông liền tiếp tục nhảy vào sát trận.
Huynh trưởng che chở nàng chạy đi, nhưng một thiếu niên mười lăm tuổi cũng không thể cản được quá nhiều truy binh. Hắn giấu nàng trong một bụi cỏ, giọng nói vẫn luôn nhỏ nhẹ như trước.
“A Mông, muội trốn ở trong này, không được lên tiếng. Huynh sẽ dụ bọn họ rời đi.”
Hắn mới mười lăm tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn nét non nớt của của thiếu niên, hắn cũng sợ chết nhưng không thể không gánh trọng trách của mình. Nàng lúc đó còn nhỏ cũng không dám lên tiếng, nàng biết huynh trưởng nếu đi chắc chắn sẽ chết, cũng chỉ có thể nắm chặt lấy ống tay áo của hắn không buông. Huynh trưởng cuối cùng, hạ thấp giọng nói dỗ dành nàng buông tay. Chung quy hắn cũng không cam tâm, hắn không muốn bản thân chết khi trẻ như vậy, hắn chinh chiến sa trường, dưới sự dẫn dắt của phụ thân mà giết vô số quân địch. Nhưng hôm nay, hắn lại phải chết trong tay của những người trong cùng một nước. Nước mắt của huynh trưởng rơi xuống, lời nói của hắn vang bên tai nàng.
“A Mông, sống sót, vì cha mẹ báo thù!”
Huynh trưởng lao ra khỏi bụi cây, những tên truy binh sài lang đó cũng xông tới rất nhanh. Hắn rút kiếm đánh tới, lợi dụng vòng chiến mà chạy. Nàng nhìn qua khe hở của nhánh lá, nhìn đến những anh lửa di động, nghe được tiếng gào thét thảm thiết. Huynh trưởng võ nghệ rất tốt nhưng hắn cũng chạy không được xa thì đã chết dưới loạn đao của truy binh.
Giết được con trai của đại tướng quân, những truy binh này cũng rời đi, người đứng sau bọn họ cũng yên tâm. Lúc này trên mặt nàng toàn là nước mắt, rốt cục có thể lớn tiếng khóc, nhưng nàng lại không khóc được. Tiếng khóc cực kì bi ai chỉ có thể quanh quẩn trong lòng, cho dù làm thế nào cũng không khóc ra được. Hai chân của nàng bị đao chém thương, nàng kiên trì chạy trên bụi cỏ, mấy lần vấp té vì những cành khô trên đường nhưng nàng cũng không có cảm giác đau. Ở trong đống xác chết trên đất, nàng tìm được huynh trưởng.
Mặt hắn toàn là máu, trong này còn cầm kiếm, ánh mắt mở to. Trên người hắn chi chít vết thương, một cánh tay cũng đã không thấy đâu.
Một màu đen tối, ánh lửa làm cho đất giống như đã nhuộm đầy máu tươi đỏ hồng. Tất cả những thứ này phủ đầy giấc mộng của Vệ Tú. Trong khoảnh khắc mẫu thân ngã xuống, phụ thân điên cuồng chém giết, huynh trưởng không thể mở mắt nhìn nàng, tất cả hình ảnh cứ không ngừng lặp lại trong giấc mơ của nàng. Mỗi một hình ảnh đều nhắc nhở nàng không thể quên bọn họ đã chết như thế nào, không thể quên mình sống sót như thế nào, không thể quên báo thù vì bọn họ.
Vệ Tú giật mình tỉnh giấc, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cho dù là qua bao nhiêu năm, mỗi khi nhớ tới đêm đó đều chỉ có thù hận khắc cốt ghi tâm. Vệ Tú mở mắt, ngoài cửa sổ đã có một chút ánh nắng mờ mờ chiếu vào, nàng nhìn đến có chút xuất thần. Ánh sáng từ mờ mờ dần rõ ràng hơn, lúc đầu trong phòng vốn chỉ có chút ánh sáng ở cửa sổ, dần dần thì ánh sáng đã chiếm trọn bên trong căn phòng.
Trên khóe mắt có một giọt lệ trượt xuống nhưng Vệ Tú không hề có cảm giác.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vệ Tú hoàn hồn, nàng quay đầu nhìn về phía cánh cửa, đưa tay lau nước mắt giống như là vốn không có việc gì xảy ra, lên tiếng hỏi.
“Ai đó?” Giọng nói vững vàng, giọng điệu vẫn là một kiểu vân đạm phong kinh như trước.
“Chủ nhân, công chúa đến rồi.” Người ngoài cửa là A Dung.
“Xin công chúa chờ một chút.” Vệ Tú nhíu mi, nhẹ giọng đáp lại.
Chỉ chốc lát sau, Vệ Tú nhanh chóng đi ra.
Bộc Dương ngồi ở chính sảnh trong sân, khoát trên người một bộ cung trang váy dài, tóc được vấn lên bằng phượng thoa. Thấy Vệ Tú tới, nàng liền đứng lên nghênh đón. Vệ Tú khom người hành lễ.
“Tham kiến điện hạ.”
Khí sắc của nàng không tốt, trên mắt có một viền đen, Bôc Dương liền hỏi thăm, giọng có chút thân thiết.
“Đêm qua, tiên sinh ngủ không tốt sao?”
“Ta bị lạ chỗ có chút không quen. Không có việc gì, qua vài ngày thì cũng sẽ quen thôi.” Vệ Tú cười cười, lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Bộc Dương cũng không hỏi nhiều nữa nhưng sự nghi ngờ trong lòng nàng càng nhiều hơn, cuối cùng là do lạ chỗ hay là nhớ đến những chuyện cũ?
Một nhóm tì nữ mang điểm tâm dâng lên, cháo trắng cùng vài món rau, nhẹ nhàng khoan khoái, cũng rất giống một bữa cơm nhà.
Vệ Tú ôn hòa, thong thả mời Bộc Dương.
“Thời gian vẫn còn sớm, chắc điện hạ còn chưa ăn sáng phải không?”
Bộc Dương đương nhiên không từ chối, nàng nhìn Vệ Tú, ngoại trừ đôi mắt có chút viền đen, tinh thần của nàng ấy không có gì lo lắng cả, ánh mắt bình lặng dường như không giấu diếm việc gì.
Trong cung đấu, có người nào không giỏi ngụy trang, khẩu phật tâm xà đâu? Bộc Dương vốn đã sớm quen thuộc với những việc này.
Hai người ăn xong bữa sáng, Bộc Dương mới đứng lên, đi tới cửa. Ngày thu ánh mặt trời ấm áp trải dài, chiếu vào phiến đá trước đình, rơi trên cành lá. Những chiếc lá không trụ được chỉ có thể bị cuốn đi, trở thành bùn xuân.
Đây có thể coi là một ngày đẹp trời nhất trong mùa thu.
“Tiên sinh lần đầu tới chỗ này, có lẽ không biết được kiến trúc của nơi này, ta hôm nay rảnh rỗi sẽ cùng tiên sinh tham quan xung quanh một chút, được không?” Bộc Dương lên tiếng hỏi.
“Cũng được.” Vệ Tú suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Đại tướng quân là người thống lĩnh toàn bộ binh mã, các đại thần nhìn thấy cũng phải quỳ bái, đương nhiên là có tư cách có phủ đệ của riêng mình. Tòa phủ đệ này vốn là được xây dựng theo đúng quy cách, tiền viện là nha môn, cũng có nơi cho những môn khách làm việc, hậu viện mới là nơi ở.
Nơi này quả thật rất đúng ý của Bộc Dương, sớm hay muộn cũng có một ngày nàng xuất cung lập phủ, nếu đã có thì cũng không cần di dời hay thay đổi. Cho nên có nhiều chỗ trong phủ vốn vẫn được duy trì như ban đầu.
Bộc Dương đi bê cạnh Vệ Tú, A Dung đẩy xe lăn, những tì nữ, thái giám khác thì đều đi cách một khoảng ở phía sau.
Tay Bộc Dương chỉ tới mảnh rừng trúc lên tiếng nói.
“Ta ưng ý nơi này là vì có khu rừng trúc nhỏ đó. Ta nghĩ tiên sinh chắc chắn thích nó.”
Rừng trúc lúc ban ngày và ban đêm không giống nhau, có lẽ là do ánh sáng, rừng trúc càng xanh ngắt, rậm rạp hơn. Trong lòng Vệ Tú đau xót nhưng chỉ đơn giản đưa ánh mắt nhìn lướt khắp khu rừng, gật đầu mỉm cười.
“Cây trúc bốn mùa đều xanh, cho dù là mùa đông tuyết trắng cũng có thể nhìn được một khoảng xanh lục của trúc. Ta thích, đa tạ điện hạ bỏ ra tâm tư vì ta.”
Bộc Dương im lặng quan sát thần thái của Vệ Tú, nhìn không ra được có điều gì bất ổn, trong lòng nàng giống như buông bỏ được gánh nặng, cũng an tâm hơn nhiều. Nàng nhẹ nhàng tươi cười, ánh mắt cũng nhu hòa hơn.
“Chỉ là nói cho cùng thì nơi này cũng là của người trước để lại, nếu tiên sinh có chỗ nào không thích thì ta sẽ cho người sửa lại.”
“Như vậy cũng rất tốt.” Vệ Tú quay đầu, nhìn Bộc Dương mỉm cười. “Điện hạ đối đãi với ta vẫn luôn rất tận tâm. Tâm ý của điện hạ, ta hiểu được cũng rất cảm kích.”
“Chỉ cần tiên sinh cũng thành tâm với ta là đủ rồi, cần gì phải nói lời cảm kích? Như vậy thật xa lạ.” Bộc Dương mềm lòng, cười nói. Sau đó, nàng nhìn thấy bên cạnh là một đường mòn nhỏ yên tĩnh, thanh tịnh. “Cách đây không xa là Thái Viên, chỗ đó thanh tịnh, có một khu rừng phong, thời tiết này rất thích hợp để dạo rừng phong. Tiên sinh muốn đến xem không?”
Thái Viên, là khu vườn ở chỗ của Từ lão phu nhân.
Bộc Dương nghe nói, Từ lão phu nhân là người từ ái, thích xem con cháu chơi đùa trong vườn.
Nếu Vệ Tú thật sự là từ dịch đình trốn ra, chắc chắn được toàn bộ nữ quyến Từ gia hỗ trợ, có thể thấy được trong phủ nàng ấy rất được được yêu thương, Thái Viên chắc chắn chứa đựng rất nhiều kí ức vui vẻ của thời niên thiếu. Sau khi trải qua sinh ly tử biệt mà trở về thăm chốn cũ, không ai có thể không có chút xíu xao động, không sợ hãi.
Trong lòng Bộc Dương có chút không đành, muốn nhìn được sơ hở của tiên sinh không khác nào đánh thẳng vào vết thương cũ của nàng ấy. Nhưng Bộc Dương nghĩ tới tiên sinh tính kế bản thân, lợi dụng, thậm chí là hại mình, nàng cực kì thống hận.
“Trong phủ này có rừng phong?” Giọng điệu của Vệ Tú hơi hư ảo.
“Đúng vậy” Bộc Dương chăm chú nhìn mỗi một chút biến hóa trong cử chỉ và trên sắc mặt của Vệ Tú.
“Khó có được điện hạ cũng ở đây, vậy cùng đi xem một chút.”
Vệ Tú dường như có chút vui vẻ, trong mắt cũng đều có ý muốn tới đó, hoàn toàn không có ý gì khác.
Hai người cùng đi tới rừng phong, mặt đất phủ đầy lá phong đỏ thành một tầng dày. Thật sự là một nơi yên bình.
Lá phong rơi xuống tùy ý lại tự nhiên, như nước chảy, như núi cao, hòa hợp với dòng chảy của nhân gian, cũng như trăm sông đổ về biển cả. Trong mắt Vệ Tú dần hiện lên vẻ hoàn niệm, trong lòng Bộc Dương có chút căng thẳng, nàng đưa tay khoát lên vai Vệ Tú, thân hình dưới lòng bàn tay có chút run lên, dường như là bị kinh sợ.
Vệ Tú quay đầu nhìn, hơi cười như là đáp lại sự thân cận của nàng, tựa như là nàng ấy chỉ đơn giản là bị động tác đột ngột của Bộc Dương dọa sợ.
Một nơi yên tĩnh, bình thản, nếu là ngắm cảnh đơn thuần thì tốt biết bao nhiêu? Bộc Dương không muốn thử lại, nhưng nàng vẫn không thể để yên sự hoài nghi, vướng mắt này ở trong lòng.
Thong thả tiến về phía trước, Bộc Dương quay đầu, bắt đầu đặt một cái bẫy.
“Tiên sinh cũng biết nơi này trước đây là phủ của người khác?”
“Hôm qua vào cửa có đi qua tiền viện, ta thấy các nơi được sắp xếp ngay ngắn, có rất nhiều phòng, tổng quan thì không giống như quy chế của phủ công chúa. Từ đó suy ra là của chủ nhân trước để lại. Có thể được phép xây phủ đệ như vậy, có lẽ là người đó thuộc hàng ngũ Tam Công Tam Tư(1).” Tam Công Tam Tư đều có quyền mở phủ.
(1) Tam công gồm ba chức quan là (太師), (太傅) và (太保). Tam tư gồm Tư đồ (司徒), Tư mã (司馬), Tư không (司空).
“Không sai, nơi này trước đây là phủ của đại tướng quân Từ Loan. Ngươi biết người này hay không?” Bộc Dương cười hỏi.
“Ba năm trước bị phán tội phản nghịch, Thánh Thượng giận dữ nên hạ chỉ tru di tam tộc, nam tử từ người lớn cho tới đứa bé còn trong tả lót cũng không tha, nữ quyến may mắn hơn, nhờ có các quan hệ thông gia cầu tình chỉ giáng làm nô tỳ, sung vào dịch đình. Tuy là như vậy nhưng Từ gia cũng sụp đổ từ lúc đó.”
Vệ Tú giải thích cực kì rõ ràng. Bộc Dương lại hỏi tiếp.
“Sao tiên sinh lại biết rõ như vậy?”
“Đại án năm đó, điện hạ muốn hỏi thì đa phần ai cũng biết chuyện này. Ta tuy ở trong núi nhưng cũng không phải là không để ý những chuyện xảy ra bên ngoài.”
Một lý do thoái thác rất tốt, Bộc Dương không tìm được sơ hở. Vệ Tú lúc này mới hỏi.
“Chuyện này có quan hệ gì với điện hạ sao?”
“Sắp tới là thời gian trong cung sẽ để vài cung nữ xuất cung, lại gặp đúng dịp Hoàng thái hậu đi cúng tế, phụ hoàng muốn vì hoàng tổ mẫu tích đức nên có ý định ân xá cho những gia quyến của phạm nhân. Chỉ là theo ta biết thì số người được ân xá cũng không nhiều lắm. Vì vậy, có mấy nhà bị liên lụy vì có quan hệ thông gia với Từ gia cũng có tới cửa cầu xin.” Nửa câu đầu là thật, còn về phần nhà thông gia của Từ gia tới cửa cầu thì là giả.
Nếu Vệ Tú thật sự là hậu nhân của Từ gia, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ở dịch đình chịu tội vẫn còn mẫu thân, tỷ muội của nàng ấy, những người có huyết mạch tương liên với nàng ấy. Có được cơ hội này, Vệ Tú chắc chắn nghĩ cách cứu bọn họ ra.
Bộc Dương vừa nói xong liền quay nhìn Vệ Tú, thở dài làm ra vẻ như chuyện này rất khó xử lý.
“Mang tội mưu phản, lại chỉ mới có ba năm, không biết phụ hoàng có ý định bỏ qua hay không, ta vốn không muốn dính đến những chuyện rắc rối này, chỉ là nghe bọn họ đau khổ cầu xin, cũng có chút không đành lòng.”
Vệ Tú nắm chặt tay vịn, thân thể hơi cương lại một chút nhưng nàng đã nhanh chóng khắc chể bản thân bình thường, nghiêm mặt nói.
“Điện hạ đợi một chút, chúng ta trở về bàn kĩ lại chuyện này.”
Bộc Dương đứng phía sau nhìn mái tóc đen mượt của Vệ Tú, trong lòng hơi buồn và khó chịu. Nàng ấy thật sự để ý chuyện này mới khẩn trương và nghiêm túc như vậy. Bộc Dương lại nhớ tới hình ảnh hoài niệm của Vệ Tú trong rừng phong, lòng nàng hoàn toàn thất vọng.
—————