Xuân Như Cựu

Chương 23


Đọc truyện Xuân Như Cựu – Chương 23

Phủ đệ này là Bộc Dương tự mình chọn, các nơi đình đài xây lên cũng là theo quy chế không có chỗ nào không ổn. Cửa này cũng như vậy.
Bộc Dương lại nhìn một lúc, chân mày hơi chau lại. Vệ Tú đã đi xa, nàng cũng không thể cứ đứng ở đây lâu. Nếu như cửa không có điều gì khác thường, vậy làm cho tiên sinh thất thố cũng chỉ do chính phủ đệ này mà thôi.
Cung nhân xung quanh đều là tâm phúc Bộc Dương mang theo trong cung ra ngoài, nàng gọi một tiếng.
“Tần Khôn”
Lập tức có một tên thái giám đã bước lên, khom người, ứng tiếng.
“Điện hạ?”
Bộc Dương ngoắc bảo hắn đưa lỗ tai lại, nàng ghé vào lỗ tai hắn phân phó vài câu. Tần Khôn lưu ý nghe xong, thấy công chúa không có nói thêm gì nữa mới hành lễ.
“Thần sẽ đi thăm dò.”
Bộc Dương gật đầu. Bên ngoài cung quả nhiên tự tại hơn trong cung rất nhiều. Bộc Dương đưa Vệ Tú tới nơi ở mới của nàng ấy, sân viện mà nàng cố ý trùng tu, đồ dùng, vật trang trí bên trong đều đầy đủ, thanh tú, ý nhị ưu nhã.
Bậc cửa thì làm bằng phẳng, bậc thang thì đổi thành dốc nghiêng, giường chỉ cao ngang bằng xe lăn, độ cao của tủ bát hay những thứ khác đều được điều chỉnh để Vệ Tú có thể với tay lấy được. Nhìn toàn bộ căn phòng đều theo kiểu thấp thấp cổ xưa, cũng phù hợp với phong thái ôn thuận quân tử trên người Vệ Tú.
Làm được tới mức này, có thể nói là bỏ ra rất nhiều công sức.
Trong lòng Bộc Dương có chút chờ đợi được thấy nụ cười hài lòng khi Vệ Tú nhìn thấy được tâm ý của nàng. Vệ Tú quả thật nở nụ cười, vừa ôn hòa lại chân thành tha thiết, chỉ là sắc mặt nàng vẫn là tái nhợt. Trong ánh mắt ẩn sâu nét ủ rũ, vì vậy càng khiến cho nụ cười trên môi Vệ Tú hiện tại lại có chút hư ảo.
Bộc Dương có chút thất vọng, thấy Vệ Tú quả thật là mệt mỏi thì dời lại tiệc tẩy trần, chỉ dặn nàng nghỉ ngơi nhiều, có việc thì ngày mai nói chuyện tiếp.
Vệ Tú suy nghĩ một chút cũng lên tiếng đáp lại.
“Cũng tốt. Hôm nay, điện hạ cũng mệt mỏi rồi. Nơi này, …” Vệ Tú hơi dùng lại một chút, nhìn xung quanh rồi mới quay lại nhìn Bộc Dương chăm chú, lên tiếng tiếp tục. “Điện hạ cũng đã bỏ ra không ít tâm tư và công sức. Điện hạ cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

“Tiên sinh thích là tốt rồi.” Bộc Dương cười khẽ. Một chút thất vọng vừa rồi lại chỉ vì mấy lời nói này mà biến mất không chút tắm hơi.
Bộc Dương nói xong cũng cáo từ rời đi.
Dù sao, trong mắt mọi người thì Vệ Tú vẫn là nam tử, nam nữ khác biệt. Vì vậy nên tẩm điện của Bộc Dương cũng cách sân nhỏ của Vệ Tú khá xa. Nàng trở về, thay một thân xiêm y, một tiểu tì nữ đã tiến lên dâng bữa tối đến.
“Tần Khôn trở lại chưa?” Bộc Dương hỏi.
“Tần tự nhân chưa về.” Tì nữ cung kính trả lời.
Bộc Dương phất tay ý bảo nàng lui ra. Trong lòng nàng luôn có một chút bất an. Sự khác thường của tiên sinh mấy ngày gần đây khiến nàng chú ý. Nàng có cảm giác là sự thất thố của tiên sinh chắc chắn có liên quan tới thân thế của nàng.
Còn về chuyện Vệ thị ở Tiếu quận, có lẽ chỉ để che dấu mà thôi, vốn không phải là sự thật.
Bộc Dương tùy tiện dùng chút bữa tối rồi nằm trên ghế quý phi đợi Tần Khôn trở về, đồng thời cũng nhớ lại từng chút sự thay đổi của Vệ Tú lúc chiều. Sức lực khi Vệ Tú nắm chặt tay nàng, cả người lại vô lực tựa vào người nàng cũng với những lời nói giải thích đó. Mỗi một thứ, mỗi một việc đều không có gì không ổn, thân thể Vệ Tú vốn yếu, ngồi xe ngựa lắc lư cả một quảng đường dài thì mệt mỏi là chuyện thường tình thôi. Nhưng Bộc Dương càng nghĩ càng có cảm giác Vệ Tú như đang che giấu điều gì.


Phía Vệ Tú, nàng cũng đang dùng bữa tối. Thị nữ thấy nàng dường như không ăn được một chút cơm canh nào, không thể không lên tiếng khuyên nhủ.
“Cho dù ra sao thì chủ nhân cũng nên ăn một chút.”
“Đưa ta đi rừng trúc phía sau.” Vệ Tú phất tay áo ra lệnh.
Thị nữ trong nhất thời cũng không biết nên nói gì nữa, trong mắt thị nữ đó hiện lên một chút bi ai. Thị nữ đi lấy một kiện áo hồ cừu khoát lên người Vệ Tú, còn định khom người giúp nàng buộc lại thì nàng đã buộc xong, che lại một bên góc áo, Vệ Tú lên tiếng.
“Đi thôi.”
Rừng trúc cũng ở ngay bên cạnh, vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy. Nơi này đã được tu sửa lại rồi, cỏ dại cùng với mấy nhánh cây vụn được dọn dẹp sạch sẽ, như thế đã khiến cho rừng trúc trở lại như trước.
Vệ Tú không vào rừng mà chỉ đứng bên ngoài lẳng lặng xem. Gió thổi qua để tiếng xào xạc vang vọng trong mảnh rừng, gương mặt tái nhợt của nàng từ từ hiện lên một chút hồng nhuận, sau đó là một trận ho liên tục như muốn ho ra hết cả tim phổi.

Thị nữ khẩn trương vuốt lưng cho nàng.
Vệ Tú ho tới mức nước mắt đều không kiềm được rơi xuống, nàng lắc đầu, vất vả một lúc mới dừng lại được, đôi môi hồng lên như muốn chảy máu.
“Ngươi đừng lo, khi ta vừa bước chân lên con đường này, ngày này chắc chắn là phải tới.”
Đôi mắt trong suốt của thị nữ chỉ vì một câu nói này của nàng mà hơi đỏ lên. Vệ Tú không nhìn thấy, trong mắt nàng hiện tại chỉ còn lại một mảnh rừng trúc này. Nơi này là nơi mà phụ thân nàng thích nhất, toàn bộ trúc trong vườn này, mỗi một gốc đều do tự tay phụ thân vun trồng.
Vệ Tú đẩy xe lăn đi tới gần rừng trúc, những cây trúc này, cành lá xum xuê, xanh tốt, cho dù là đang lúc cuối thu cũng vẫn vươn cao một màu xanh biếc. Nhưng trong mắt nàng lúc này lại như thấy được hình ảnh nơi này nhuộm đầy máu của người thân, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt của Vệ Tú, nàng đưa tay vuốt ve thân trúc, cảm giác lạnh lẽo theo lòng bàn tay nàng từng chút một thấm dần vào toàn thân, làm cho cả người nàng phát lạnh.
Đã qua nhiều năm như vậy, cha mẹ và huynh trưởng đều đã vùi thân nơi đất lạ, chỉ còn lại một mình nàng còn sống nhưng chỉ như cô hồn dã quỷ, phiêu linh trên thế gian này.
Vệ Tú nhìn chăm chú nơi này, một nơi cùng nàng trải qua bao nhiêu vui sướng, cũng tại nơi này trải qua càng nhiều đau khổ hơn. Đầu lâu rơi xuống, máu chảy thành sông. Xe lăn của nàng mỗi khi nhích lên một chút là giống như lăn qua mỗi một xác chết của một người !
Năm đó, chính là năm dồn hết huyết lệ của đời nàng.
“Chủ nhân!” Thị nữ bất an bước nhanh lên phía trước.
Vệ Tú thấy được sự kinh hoàng trên khuôn mặt nàng, bất giác nở một nụ cười lạnh lẽo.
“A Dung, ngươi không vui sao? Nơi này mặc dù đã hoàn toàn thay đổi nhưng cũng từng là nhà của chúng ta. Chúng ta về nhà rồi.”


Bộc Dương không yên lòng ngồi dậy, càng nghĩ nàng càng cảm thấy bất an, nàng đi qua đi lại trong phòng, trời bên ngoài đã tối, sắp tới thời gian giới nghiêm, không cho phép đi lại trong đêm. Sau giờ giới nghiêm thì trên phố cũng không còn người. Bất luận có điều tra được gì hay không thì Tần Khôn cũng phải quay lại rồi chứ.
Bộc Dương thong thả bước tới trước mái hiên, nhìn thấy ánh đèn lồng đang tiến lại gần, sắc mặt nàng có chút chấn động.

Vệ Tú trở lại phòng, trên người toàn là khí lạnh. Thị nữ nhanh chóng rót một ly trà nóng mang tới.
Vệ Tú tiếp nhận, uống một ngụm trà, từ trong bụng tràn ra hơi ấm. Vẻ mặt nàng bình thản, dường như là người vừa mới trải qua đau xót tận xưởng tủy bên ngoài không phải là nàng.
Thị nữ nhìn nàng như vậy, lại càng lo lắng hơn. A Dung vốn là thị tì của tổ mẫu Vệ Tú, năm đó trong phủ gặp nạn, nàng cùng lắm chỉ mới được tám tuổi. Cũng may là nàng nhỏ tuổi, không khiến cho người khác chú ý mới có thể chạy thoát ra ngoài, lưu lại một mạng. Nhưng một hài tử tám tuổi thì làm được gì? Nàng muốn chạy ra khỏi kinh thành, đưa tin tức toàn gia gặp nạn đến cho phụ thân của Vệ Tú là người đang nhậm chức đại tướng quân, ai ngờ vừa ra khỏi thành đã bị người khác bắt cóc, thiếu chút nữa là mạng cũng không còn. Trong cái rủi có cái may, nàng được Vệ Tú cứu về.
Vệ Tú từ nhỏ đã không thích nói nhiều, trong lòng nàng luôn có chủ ý riêng của mình, đây cũng là chuyện tốt. Nhưng nếu những chuyện đau thương vẫn luôn giấu trong lòng, một mình chịu đựng, không khỏi thương thân thương tâm. A Dung xem xét thân phận mình cũng muốn khuyên một câu, đã nghe Vệ Tú nói.
“Buổi chiều ở ngoài phủ, công chúa có phát hiện ra điều gì không?”
“Dường như công chúa có điều nghi ngờ, nô tỳ đi vào cùng với chủ nhân, công chúa vẫn còn lui lại ở phía sau.” A Dung nhớ lại rồi mới nói.
“Ừ” Vệ Tú nhẹ giọng đáp lại cũng không hỏi thêm gì.
A Dung lại lo lắng, nếu công chúa cảm thấy khả nghi, muốn từ tòa nhà này điều tra tới, có lẽ sẽ điều tra được.
“Nếu công chúa phái người đi tra xét…”
“Nàng tra không được.” Vệ Tú thản nhiên nói, ánh mắt hiện lên vẻ thâm sâu khó lường “Ta đã sớm biết nàng xây phủ ở đây, nhưng không nghĩ rằng, một khi thực sự đặt chân tới đây vẫn làm lộ ra tâm tư của mình. Là do ý chí tôi luyện của ta không đủ. Để nàng đi tra một chút cũng tốt, không tự mình tra xét, làm sao khiến cho nàng yên tâm.”
A Dung nhíu mày, sự lo lắng không hề giảm bớt.


Bên ngoài tẩm điện của công chúa, Tần Khôn bước nhanh tới, quỳ xuống hành lễ. Bộc Dương thu hồi lại sự sốt ruột của mình đợi hắn hành lễ xong mới lên tiếng.
“Miễn lễ.” Nàng nhìn đám tì nữ thái giám đứng thành hàng trong đình lại lên tiếng. “Vào trong rồi nói.”
Xoay người đi vào điện, Bộc Dương ngồi trên ghế quí phi, lên tiếng hỏi.
“Điều tra ra ?”
“Vâng” Tần Khôn hồi đáp lại rất chi tiết “Theo những gì ti chức tra được, nơi này trước đây vốn là nhà của Từ Loan đại tướng quân. Ba năm trước, đại tướng quân bị khép vào tội mưu phản, cả tộc nam tử thì bị chém đầu, nữ quyến toàn bộ sung làm nô tì ở Dịch Đình.”

Ba năm trước. Bộc Dương tính thời gian, lúc đó Vệ Tú mười tám tuổi, tên họ có thể sửa được, tuổi tác chêch lệch cũng không nhiều.
Một cô nương ước chừng khoảng mười tám tuổi …
“Liệu thể chạy thoát không ?” Bộc Dương lại hỏi.
“Đều dựa theo danh sách để bắt người, nếu có để sót đương nhiên là có đánh dấu lại, Hình bộ sẽ phát lệnh truy nã… Nhưng không nghe nói là có để sót người nào.” Tần Khôn có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
Trong thời gian truy nã vẫn không có bị bắt tới, chẳng lẽ là lẩn trốn trong Dịch Đình? Bộc Dương không muốn nghĩ đến khả năng này nhưng trực giác của nàng lại khiến nàng phải suy nghĩ theo hướng này. Không chỉ như vậy, nàng dường như càng lúc càng đi gần tới sự thật.
Bộc Dương không hiểu được cảm giác hiện tại của mình là gì. Nếu tiên sinh thật sự là con cháu của tội nhân, nàng ấy tiếp cận nàng là vì cái gì? Hoặc là tất cả lời nói của tiên sinh đều là giả, vì nàng lên kế hoạch cũng chỉ là muốn lợi dụng nàng?
Nếu sự thật là như vậy thì sẽ khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu. Bộc Dương nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt dưới tay áo cũng đã run rẩy. Không nhắc tới kiếp trước, kiếp này nàng đối với Vệ Tú là dùng chân tâm đối đãi.
Bộc Dương bất giác nhớ tới việc Vệ Tú hiến kế cho Tiểu Đức Văn để chư vương rời kinh. Nếu nàng ấy thật sự là hậu nhân của Từ gia, nàng liền có thể hiểu được tại sao Vệ Tú lại làm như vậy. Trong lòng Bộc Dương như bị ai đó đánh một quyền, cả người cảm thấy lạnh lẽo, thất vọng nói không nên lời, thậm chí nàng còn có chút phẫn hận. Hận nàng ấy đã phản bội lại lòng tin của nàng, hận nàng ấy đã phũ nhận toàn bộ sự thành tâm đối đãi của nàng. Nhưng sau khi sự phẫn hận qua đi, Bộc Dương lại chỉ cảm thấy bất lực.
Tay nàng nắm lại thành quyền, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay. Một lát sau, nàng mở mắt ra. Đúng hay sai, nàng cũng cần nhìn tới chứng cứ xác thực! Nàng không muốn đổ oan cho tiên sinh, nhưng tốt nhất nàng ấy đừng để cho nàng đoán đúng. Bộc Dương lạnh lùng ra lệnh.
“Ngày mai, người đi dịch đình một chuyến, tra xét nữ quyến của Từ gia đến nay còn sống hay không, nếu chết thì mai táng ở đâu? Do ai kiểm tra xác chết? Tất cả đều phải tra rõ ràng.” Nàng dừng một chút mới nói tiếp. “Trong vòng ba ngày, bản công chúa muốn nhìn thấy kết quả.”
Mấy năm nay đưa vào dịch đình đâu phải chỉ có mỗi một nhà Từ gia? Trước khi định tội dù có tôn quý như thế nào thì khi tiến vào dịch đình đều chỉ là nô tì hạ đẳng, làm chết một hai người cũng không có chuyện gì kì lạ. Hơn nữa, cung nữ trong cung đều xuất thân từ dịch đình, người ra vào thường xuyên, danh sách cũng luôn thay đổi. Trong nhà của Từ Loan đại tướng quân, nữ quyến sợ là hơn trăm người, nhân khẩu rất đông, không phải là tra không được, mà chỉ sợ phải mất công sức rất lớn.
Sắt mặt Tần Khôn có chút khó xử, muốn xin công chúa thư thả cho hắn thêm hai ngày.
Lần trước gặp chuyện, Bộc Dương thanh tẩy Hàm Quang Điện, chẳng những trừ bỏ được những nội ứng của mấy vị vương gia, còn thu nạp hết nô tài vào trong tay, rồi lấy thêm vài người ở Nội thị tỉnh để bù chỗ thiếu. Tần Khôn là được đề bạt trong lần đó.
Hắn trong cung nhậm chức Tự nhân, chưởng quản cung nữ trong cung, qua lại với bên dịch đình cũng nhiều. Để cho hắn làm việc này là hợp tình hợp lý.
“Ngươi chỉ cần để ý tra xét là được, bên phía dịch đình sẽ không có người làm khó ngươi” Bộc Dương nhìn hắn một cái rồi nói.
Ngụ ý là trong dịch đình sẽ có người giúp cho hắn. Tần Khôn liền cảm giác thoải mái hơn, lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh.


—————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.