Đọc truyện Xuân Như Cựu – Chương 117: Ngoại truyện
Mấy ngày gần đây, triều đình không có việc gì nhiều, quân thần đều rảnh rỗi.
Sau khi lâm triều, Bộc Dương liền đi thẳng về hậu cung, Vệ Tú đang ở trong đình vẽ tranh.
Thường ngày nàng không có việc gì làm, luôn muốn vài chuyện thú vị để giải sầu, vừa lúc trong cung có một vị họa sư mới, giỏi về việc vẽ những nét tỉ mỉ, nhiều kĩ xảo, dùng màu sắc thanh nhã, đường cong thanh thoát khác hẳn sự tráng lệ, chí khí trong cung một trời một vực, rất hợp mắt Vệ Tú. Nàng lập tức theo họa sư đó học vẽ tranh.
Một lần học này là học hai năm mới thấy tiến bộ.
Hôm nay cảnh xuân rất đẹp, thích hợp để vẽ lên tranh nên Vệ Tú lệnh cho cung nhân chuẩn bị vải vẽ và bút để vẽ tranh sơn dầu muốn miêu tả cảnh sắc mùa xuân.
Bộc Dương vào cửa thì lặng lẽ đi tới sau lưng nàng, dừng chân lại xem xét một lúc lâu.
Vệ Tú mặc một bộ y phục thuần trắng, từng nét bút lượn lờ hiện lên trên lụa, vẽ nên cảnh xuân đẹp đẽ trước mặt. Vệ Tú cũng đẹp như cảnh xuân. Bộc Dương trước tiên là thưởng thức tranh vẽ sau lại nhìn người, ánh mắt vẫn luôn gắn chặt trên mặt của Vệ Tú, luyến tiếc rời đi.
Vệ Tú chuyên chú vẽ tranh, dùng bút phát họa trước rồi mới tô màu lên, cảnh sắc như được dọn từ trong đình lên trên mặt lụa, cực kì sinh động.
Vệ Tú gác bút, tự mình nhìn lại một chút rồi mới thuận miệng lên tiếng hỏi.
“Nàng thấy sao?”
“Không thể so với nàng được.” Bộc Dương vẫn toàn tâm toàn ý mà chìm đắm trong sắc đẹp trước mắt.
“Ta đang nói tranh.” Vệ Tú bất đắc dĩ quay đầu nhìn Bộc Dương.
“Thì là nói tranh mà, cảnh đẹp mùa xuân thường phải có người vẽ nên. Dưới ngòi bút cả Tú Tú thì lại càng có thêm một phần linh khí.” Bộc Dương ho nhẹ một tiếng, hoàn hồn lại nói.
So về miệng lưỡi thì Hoành Nhi của nàng vẫn là không ai sánh kịp.
Vệ Tú thở dài lắc đầu, vẫy tay lệnh cho cung nữ tới đây thu dọn lại bút mực, bản thân mình lại cùng với Bộc Dương đi vào trong điện.
Bộc Dương còn đang mặc triều phục, cần đi thay đổi trước. Cung nữ đã sớm chuẩn bị thường phục cho nàng. Sau khi thay quần áo thì Bộc Dương lại ngồi xuống trước bàn chỉnh lại búi tóc của mình. Vệ Tú ngồi ở cửa sổ cách đó không xa, thỉnh thoảng nhìn qua bên này một chút, phần lớn thời gian vẫn chú ý tới ván cờ đang bày trước mặt mình.
Sau khi búi lên một kiểu tùy vây, cung nữ lấy ra một bộ trâm trong hộp trên bàn, giúp Bộc Dương cài lên. Búi tóc xong thì cung nữ lập tức hành lễ rồi lui ra, cung nữ khác đã đứng đợi một lúc mới tiến lên giúp Bộc Dương trang điểm.
Bộc Dương quay đầu nhìn thì thấy Vệ Tú đang cầm trên tay một quân cờ đen mà trầm ngâm. Ánh mắt Bộc Dương hơi chuyển động, nhìn lướt qua cung nữ bên cạnh mình. Cung nữ hiểu ý, cung kính lui về chỗ cũ.
“Tú Tú.” Bộc Dương kêu.
Vệ Tú nghe tiếng nên nhìn lại, Bộc Dương lại không nói gì mà chỉ nhìn nàng. Vệ Tú có chút nghi hoặc đặt con cờ đen trở lại vào hộp cờ mới đẩy xe lăn qua chỗ nàng, cười hỏi.
“Chuyện gì?”
Bộc Dương vẫn không lên tiếng chỉ đưa ánh mắt rơi xuống trên bút vẽ chân mày. Vệ Tú hiểu ra mới đẩy xe lại gần một chút, cười nhìn Bộc Dương.
“Mấy ngày gần đây luôn vẽ tranh, trùng hợp lại nghĩ ra vài kiểu để vẽ chân mày, để ta thử vẽ cho nàng xem?”
“Cũng được.” Trong mắt Bộc Dương lộ ra ý cười.
Các cung nữ xung quanh cũng đều đang cười. Vệ Tú cầm bút, tiến tới trước mặt Bộc Dương, tỉ mỉ vẽ từng đường nét trên mi nàng. Bộc Dương không nhúc nhích, Vệ Tú rướn người tới rất gần nàng, gần đến mức hô hấp giao hòa. Bút lướt qua chân mày như từng cơn gió nhẹ lướt qua trướng lụa, mềm mại nhẹ nhàng.
Bộc Dương nhìn khuôn mặt thanh tú của Vệ Tú, trong lòng như nở ra một đóa hoa.
Chân mày vẽ xong, Vệ Tú cũng lui về một chút, nghiêm túc nhìn, trên môi lộ ra một nụ cười. Nàng lấy gương đồng đưa tới trước mặt Bộc Dương.
Người trong gương rất đẹp, nét vẽ trên đôi chân mày rất tỉ mỉ càng khiến nàng đẹp hơn rất nhiều, vẻ đẹp bất phàm.
Bộc Dương cảm thấy Vệ Tú vẽ cái gì cũng đều rất tốt, nàng vừa định lên tiếng thì thấy Tần Khôn từ ngoài cửa vội vàng mà tiến vào.
Lúc này mà hắn tới đây thì chắc chắn có việc.
Bộc Dương vẫn chưa thu lại nụ cười, nàng đưa gương đồng cho cung nữ rồi mới hỏi.
“Hoang mang rối loạn như vậy, có chuyện gì sao?”
“Bệ hạ, Thừa tướng yết kiến.” Tần Khôn khom người hành lễ, nhìn Vệ Tú một cái, trong mắt lộ ra chút ngượng nghịu nhưng miệng cũng đã lên tiếng.
Nếu chỉ có Thừa tướng thì sẽ không có sắc mặt như vậy. Bộc Dương thu lại nụ cười, nhìn thẳng Tần Khôn. Tần Khôn không thể không nói, sự ngượng ngùng lộ ra trên mặt.
“Thừa tướng tới lần này là mong bệ hạ nghênh thị quân vào cung.”
Trong điện bất giác không một tiếng động.
Bộc Dương vội vàng nhìn Vệ Tú, sắc mặt thật sự là xấu hổ. Trong tay Vệ Tú còn đang cầm bút vẽ mày, nghe lời này cũng chỉ nhẹ cười liếc mắt nhìn Bộc Dương một cái rồi đặt bút lại trên bàn trang điểm.
“Chính sự quan trọng, bệ hạ thong thả.”
Bộc Dương vốn đang muốn giải thích là nàng chưa từng đề cập chuyện thị quân với quần thần. Nàng có được Vệ Tú đã là tam sinh hữu hạnh, sao lại có thể nghĩ tới người khác được chứ. Nhưng chỉ một câu nghênh thị quân vào cung thì dường như đã quyết định được người rồi, chỉ chờ nạp người nọ vào trong cung thôi.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Vệ Tú đã kêu nàng rời đi, hỏi cũng không hỏi một câu.
Bộc Dương mím môi, gật đầu rồi lập tức ra ngoài. Vệ Tú lại quay lại chỗ bàn cờ, tiếp tục tìm cách giải tàn cục đó.
Chuyện thị quân đã không phải là lần đầu nhắc tới. Lần trước vì hoàng phu vừa mới hồi cung nên mới không giải quyết được, lần này, các đại thần đều để lộ hoàn toàn tâm tư chắc chắn phải cầu được một kết quả.
Thừa tướng cũng là lo lắng hoàng đế không có con nối dõi nên mới tới hỏi thăm một chút trước.
Bệ hạ và hoàng phu thành thân đã bảy năm mà vẫn chưa có một hoàng tử công chúa nào, nghĩ tới nguyên do không phải vì bệ hạ mà là vì hoàng phu. Trong triều đã có vài đại thần động tâm muốn đưa con cháu mình vào cung.
Bộc Dương có thể đồng ý, chỉ đáp lời với Thừa tướng cho có lệ vài câu. Thừa tướng dù sao cũng là nam nhân, không thể nói quá rõ ràng với Bộc Dương nhưng cũng ngầm ám chỉ hối thúc, Bộc Dương lại không hề có hứng thú, nói vài câu lại không muốn nói tiếp nữa.
Bệ hạ kháng cự chuyện này như vậy, nguyên nhân chắc chắn là vì hoàng phu. Thừa tướng thở dài, chỉ có thể đỏ mặt nói rõ một lần.
“Bệ hạ không con là việc lớn của quốc gia, hoàng phu điện hạ chắc chắn cũng hiểu rõ. Trong thời gian ngắn này sẽ cảm thấy ghen nhưng thời gian dần rồi thì cũng qua thôi.”
Bộc Dương nghĩ tới lúc nãy, Vệ Tú không hề có dáng vẻ nào để ý chuyện này, không biết là khi nàng ấy ghen thì sẽ ra sao.
Bộc Dương bất giác cảm thấy buồn.
Thừa tướng thấy sắc mặt hoàng đế buông lỏng, dường như là có chút động tâm thì lập tức phấn chấn một chút, vội vàng muốn thừa thắng xông lên tiếp tục khuyên vài câu thì thấy bệ hạ lắc đầu nói.
“Việc này không cần nhắc lại.”
Thừa tướng ủ rũ cuối đầu quay trở về.
Bộc Dương thấy ông ấy đã rời đi thì cũng cuối đầu, rầu rĩ không vui trở về tìm Vệ Tú.
Nàng và Vệ Tú chắc chắn không thể có con được, nhưng mà Đông Cung cũng không thể vô chủ. Nàng vốn trông cậy vào Hán Vương, con cái của Hán Vương cũng là huyết mạch của Cao Đế, tóm lại cũng không phải là người ngoài. Ai ngờ nhiều năm như vậy mà Hán Vương cũng không có con.
Bộc Dương thật sự bất đắc dĩ, dựa vào trên vai Vệ Tú, oán giận hạ thấp giọng nói của mình.
“Huyết mạch hoàng thất suy tàn như vậy, nếu tiếp tục không thể thịnh vượn trở lại thì các đại thần càng sẽ lên tiếng nhiều hơn.”
“Luôn sẽ có cách thôi mà.” Vệ Tú ôn nhu an ủi.
Bộc Dương lặng lẽ liếc mắt nhìn Vệ Tú. Vệ Tú trấn định tự nhiên dường như là không để ý việc này chút nào. Bộc Dương biết rõ, với trí tuệ của Tú Tú, với tình cảm sâu đậm của hai người thì Tú Tú chắc chắn biết nàng sẽ không đáp ứng lời nói của các đại thần. Cái gọi là thị quân cũng chỉ là lời nói trên miệng mà thôi.
Giữa hai người, đời này chắc chắn sẽ không có người thứ ba chen chân vào.
Nhưng mà tuy nói như vậy, Tú Tú thật sự không có chút nào đề ý chuyện này sao?
Bộc Dương suy nghĩ, nếu Tú Tú là hoàng đế mà các đại thần năm lần bảy lược muốn nhét thêm người vào bên cạnh nàng ấy… Bộc Dương cực kì tức giận, không chỉ giận mà còn chua xót, ghen ghét dâng đầy trong người. Ghen đến mức trong lòng chỉ muốn bốc hỏa.
Nàng chỉ là suy nghĩ một chút mà đã khó chịu như vậy, Tú Tú lại bất động như núi, bình thản an nhiên.
Bộc Dương càng thêm ai oán.
Sau chuyện lần đó mấy ngày là tới tiết Thượng tị.
Mỗi năm tới tiết Thượng tị, trong cung sẽ mở tiệc, mời tất cả công hầu khanh tước.
Yến thiết bên cạnh hồ Thái Dịch, bên hồ có Lưu Bôi đình, quân thần đều ngồi trong đó mở tiệc đàn hát. Tiệc Thượng tị vốn là bữa tiệc phong nhã, ngoại trừ khúc lưu thủy lưu thương thì còn có thi tài văn chương, ca vũ trợ hứng. Tiết Thượng tị mỗi năm đều mở tiệc trong cung, thường có văn sĩ tài hoa xuất khẩu thành thơ được lưu truyền trong kinh thành.
Năm nay chắc cũng không có chuyện gì bất ngờ.
Yến tiệc quan trọng như vậy, Vệ Tú cũng tới tham dự. Tài văn chương của nàng vốn cũng rất nổi bật, là văn sĩ tài hoa, lúc nói chuyện với người khác đều có thể nhả ngọc phun châu, mỗi lời nói đều khiến người người tán thưởng.
Lúc đầu, yến tiệc cũng có không ít tài tuấn tụ tập bên cạnh Vệ Tú, muốn lãnh giáo học thức của nàng.
Bộc Dương thì ở một bên khác nói chuyện với các đại thần. Nàng thỉnh thoảng lưu ý bên phía Vệ Tú, thấy trên mặt nàng ấy luôn treo nụ cười, trên môi nàng cũng khẽ cong lên.
Yến tiệc thiết đãi bên bờ hồ, cỏ xanh trải dài, cây cối xanh tươi, nước hồ theo từng cơn gió mà dập dồn, cảnh sắc rất đẹp. Ngự tọa cách đó không xa, một đại thần thấy tâm tình của hoàng đế vui vẻ nên nâng cốc tiến lên.
Vị đại thần này cao lắm là bốn mươi, đáng vẻ sạch sẽ, hiên ngang, con trai ông ta đi theo sau lưng phụ thân mình cũng rất đẹp trai, phong thái tự nhiên hào phóng.
“Bệ hạ.” Vị đại thần đó trước tiên là thi lễ.
Ánh mắt Bộc Dương từ chỗ Vệ Tú nhìn qua bên này, thấy người tới là Ngự sử đại phu thì cười cười nói.
“Liễu khanh.” Bộc Dương lại nhìn tới phía sau lưng ông ta. “Đây chắc là con trai của ái khanh?”
“Đúng là khuyển tử, trong nhà đứng thứ tư.” Ngự Sử đại phu vội đáp lời, lại nghiêng người ra sau lệnh người kia tiến lên.
Liễu tứ công tử bước lên một bước, đưa mắt nhìn Bộc Dương, trong mắt lộ ra ánh nhìn ái mộ, vội vàng cúi đầu, khom người hành lễ.
“Thần bái kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ trường nhạc vị ương.”
“Miễn lễ.” Bộc Dương cười nói, quay đầu muốn hạ lệnh cho thái giám phía sau tiến lên ban rượu thì thấy Vệ Tú đang ở bên kia đang nói chuyện với một nam tử một lúc lâu rồi. Bộc Dương nhận ra người kia là con trai nhỏ nhất của An Ấp quận chúa, họ Chu, tên Sâm, là người yêu thích thi văn, trời sinh tính tình phong lưu, ở Bí Thư giám là chức Thị Lang, cũng là một người tuổi trẻ tài cao.
Chu Sâm từ khi khai tiệc đã ở bên cạnh Vệ Tú, đến bây giờ gần tan tiệc cũng vẫn còn ngồi bên cạnh Vệ Tú.
Bộc Dương âm thầm nhíu mày, quay đầu, cũng không thay đổi sắc mặt.
“Ban rượu.”
Thái giám phía sau dâng lên một bình rượu.
Ngự Sử đại phu liên tục cười, Liễu tứ công tử cũng cười, tiến lên nửa bước, nâng chén chúc thọ.
Bộc Dương cũng cho hắn thể diện, uống nửa chung.
“Bệ hạ, thần nghe nói bệ hạ giỏi vẽ giỏi thơ, thần có tác phẩm kém cỏi …” Liễu tứ công tử uống rượu rồi thì thả lỏng một chút mới bắt đầu mở lời câu chuyện.
Bộc Dương vốn không có kiên nhẫn nghe hắn nói đông nói tây, tâm tư đã sớm bay tới bên chỗ Vệ Tú.
Chu Sâm mang nét mặt vui vẻ, ánh mắt luôn không rời khỏi Vệ Tú, một tay hắn cầm ly, một tay bầm bình rượu. Vệ Tú nói gì đó, hắn ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Vệ Tú cười cười, Chu Sâm lập tức nhìn nàng, ánh mắt trừng lớn.
Trong ly của Vệ Tú là nước lọc, trước khi khai tiệc thì Bộc Dương đã lệnh cho người chuẩn bị. Vệ Tú không uống được nhiều rượu, mỗi lần có yến tiệc thì đều như vậy.
Vẻ mặt Chu Sâm như mất hồn lại ân cần muốn giúp Vệ Tú rót đầy ly rượu. Bộc Dương nhíu mày, lại nhìn thấy Vệ Tú nói với hắn cái gì đó thì động tác nghiêng bình rượu của hắn dừng lại một chút rồi lắc lắc đầu, muốn khuyên nàng ấy một chút.
Có phiền hay không! Tú Tú đều đã từ chối rồi mà! Tú Tú chỉ thích uống nước lọc mà trẫm chuẩn bị thôi! Bộc Dương cực kỳ không vui.
Bên này Liễu tứ công tử đã ngâm xong một bài thơ, có chút thẹn thùng đỏ mặt nói.
“Bệ hạ thấy bài thơ này của thần như thế nào?”
“Thi phú thời nay đang là Trương tử dẫn đầu, Trương tử đồng ý lời mời của trẫm, vào Sùng Văn Quán làm quan, nếu khanh có ý học tập, không ngại tới lãnh giáo một chút.” Bộc Dương không thể không phục hồi tỉnh thần, có lệ trả lời.
“Tác phẩm kém cỏi này của thần nếu không thể làm bệ hạ hài lòng thì thần trở về sẽ nghiên cứu học tập.” Sắc mặt hồng thuận của Liễu tứ công tử bỗng trắng nhợt, có chút miễng cường.
“Khanh có lòng tranh đấu là rất tốt.” Bộc Dương vui vẻ cười.
Nàng nói xong lại nhìn qua bên Vệ Tú, thấy Chu Sâm nói gì đó mà đã có thể thuyết phục Vệ Tú. Vệ Tú cầm ly đưa tới trước người, tùy ý để Chu Sâm rót đầy ly rượu!
—————