Xuân Như Cựu

Chương 116


Đọc truyện Xuân Như Cựu – Chương 116

Gió thu thổi lên, sắc thu càng lúc càng nhiều.
Vệ Tú càng ít ra khỏi điện, Bộc Dương cũng không cho phép nàng tiếp tục xem tấu chương nữa, lệnh người khác ra ngoài cung thu gom một số chuyện ly kì rồi lệnh cho Sùng Văn quán dâng lên ngự chế thư để Vệ Tú giải buồn.
Vệ Tú không muốn Bộc Dương lo lắng nên cũng tùy ý nàng.


Sau đó thì chính vụ lại đều do Bộc Dương tự mình xử lý.
May mà mười vạn đại quân của Lý Thọ nhìn như giương nanh múa vuốt, thật ra cũng chỉ là một chậu cát vụn, đại quân của triều đình hợp lực tấn công thì đã không chịu nổi một đòn. Sau trận thua mở màn thì cũng coi như đã thua hoàn toàn rồi.
Bộc Dương mỉm cười bỏ qua nhưng mà trái lại, bên phía Hình bộ lại tra ra một vụ án lớn.
Tên Lễ bộ thị lang mà ban đầu khuyên Hán Vương tự sát lại là người của Đằng Vương. Người mà Lý Thọ phò tá sợ không phải là Hán Vương mà chính là Đằng Vương. Bọn họ vốn là tính toán Hán Vương không rành chính sự, khuyên hắn tự sát thì coi như loại được một người. Sau đó thì ô danh thiên tử mắt mù tai điếc, bức tử người thân họ hàng cũng đã định xuống, chắc chắn sẽ kích thích nghĩa sĩ trong thiên hạ tức giận. Mà lúc đó thì trong số các con của Cao Đế cũng chỉ còn một mình Đằng Vương. Đằng Vương lại nghĩ cách thoát khỏi kinh thành đi tới chỗ quân của Lý Thọ đóng là được.
Kế này đúng là nhất tiễn hạ song điêu.
Tiếc là, Hán Vương nhát gan, không hiểu lý lẽ nhưng Hán Vương phi lại là người hiểu rõ trắng đen, ngăn cản Hán Vương.
Có khẩu cung của Lễ bộ thị lang, lại theo thú nhận của hắn là lục ra trong phủ của hắn khá nhiều thư qua lại, xác nhận chứng cứ chứng minh Đằng Vương tạo phản. Bộc Dương hạ chiếu bắt Đằng Vương vào nhà lao, để Hình bộ lại nghiêm túc điều tra thẩm vấn.
Đằng Vương nhỏ hơn Hán Vương hai tháng, không nghĩ là lại có khả năng và quyết đoán như vậy.
“Đáng tiếc, mưu kế này còn hơi đơn giản.” Vệ Tú dựa bằng mấy, thản nhiên cười nói.
Nàng thường ở trong điện cũng không có gì thấy vui, tuy có mấy câu chuyện ly kì và thi phú để làm bạn nhưng cũng không thể để nàng suốt ngày đọc sách. Bộc Dương cũng lấy việc này xem như một câu chuyện lấy ra bàn luận với nàng trong lúc nhàn rỗi.
Hiện tại Đằng Vương còn đang bị giam trong ngục để thẩm vấn, ô danh của Hán Vương cũng được tẩy sạch, mặc dù triều đình còn kiêng kị hắn cũng không lại tiếp tục lấy chuyện Lý Thọ để công kích nữa.
Bộc Dương lấy một chiếc chăn dày, chăn làm từ da hồ ly, êm dày lại nhẹ, đắp lên người Vệ Tú.

“Chỉ có mười vạn đại quân ở Lương Châu, trong triều không có trọng thần nội ứng, ở địa phương cũng không có tướng soái nào hưởng ứng mà hắn cũng dám tạo phản. Tất nhiên là mưu kế này không thể nào tính toán cho chặt chẽ được.”
Vệ Tú cười, kéo chăn về phía trước một chút, trong tay nàng còn cầm một cái thủ lô, thủ lô mới được đổi lửa than nên vẫn còn nóng, để sát vào trong lòng.
Còn chưa bắt đầu mùa đông, nàng đã thấy cả người đều lạnh, một tấm chăn dày như vậy đắp trên người mình, nàng cũng không thấy nóng chút nào.
Cung nữ bưng vào một chén mật mới được làm ra trong hôm nay, Vệ Tú biết có lẽ là thuốc đã nấu xong rồi. Quả nhiên là không lâu sau, một tên thái giám bưng một chén ngọc nhanh chân bước vào điện.
Trong chén ngọc là nước thuốc đen như mực, nhìn thôi đã thấy cực kì đắng rồi. Vệ Tú nhận lấy, nhìn vào trong chén một lần thì uống cạn trong một hơi.
Nước trắng đã được chuẩn bị trước rồi. Vệ Tú súc miệng rồi lại ngậm một chút mật, sự đắng chát trong miệng cũng nhạt bớt một chút. Bộc Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc chén thuốc được bưng tới, nàng giống như đang lâm đại địch. Vệ Tú dùng thuốc, chân mày của nàng còn nhíu chặt hơn cả Vệ Tú, chén thuốc cạn rồi thì nàng vội vàng rót nước, lại đưa mật, so với Vệ Tú còn khẩn trương hơn.
Vệ Tú thấy sắc mặt Bộc Dương như vừa hoàn thành một chuyện đại sự thì chỉ khẽ cười.
Thật ra thuốc có đắng hơn nữa thì uống nhiều rồi cũng không cảm thấy quá đắng. Số lần nàng uống thuốc có lẽ cũng không ít hơn dùng cơm bao nhiêu, sớm đã quen rồi. Chỉ là Hoành Nhi vẫn chưa quen được. Chén mật này là do nàng ấy chuẩn bị, đặc biệt để ngự trù theo khẩu vị của nàng mà chế biến để sau khi nàng dùng thuốc có thể ăn một chút để đỡ đắng hơn.
“Không đắng.” Vệ Tú ôn nhu nói “Nàng đừng lo quá.”
“Ừ.” Bộc Dương trả lời một tiếng chứng tỏ bản thân đã nghe. Nhưng Vệ Tú biết lần sau thì nàng ấy vẫn sẽ mang vẻ mặt như lâm đại địch này thôi.
Nàng cũng không khuyên nữa, cùng Bộc Dương nói mấy chuyện khác.
Bộc Dương cũng tùy ý Vệ Tú. Thật ra Chu thái y nói trước với nàng rồi, ngày đông thì cần phải chú ý nhiều hơn một chút, không thể để Hoàng phu chịu lạnh. Phổi của Vệ Tú bị tổn thương, tuy là vết thương đã lành lại nhưng phổi vẫn còn đang điều dưỡng, chưa hoàn toàn bình phục. Nếu lại bị phong hàn thì càng khó xử lý hơn.
Y thuật của Vệ Tú đương nhiên là trên Chu thái y, đương nhiên cũng hiểu điều đó. Cho nên ngày thường nàng càng chú ý thân thể của bản thân mình. Chỉ là nàng không thường nói về chuyện đó mà thôi.


Chuyện Đằng Vương tạo phản liên quan tới nhiều thứ, hơn nữa hắn còn là hoàng đệ của bệ hạ, thân phận cao quý. Cho dù đang chịu tội cũng không thể chịu nhục. Vì thận trọng nên Bộc Dương hạ chỉ lệnh cho tam tư là Hình bộ, Đại Lý Tự và Ngự sử đại phu cùng thẩm vấn. Tam tư hành động nhanh chóng, chỉ trong ba ngày đã có thể thu được toàn bộ lời khai Đằng Vương dâng lên trước mặt Bộc Dương.
Có lẽ là sơn cùng thủy tận, không còn đường có thể đi nữa nên Đằng Vương nhận tội rất thoải mái, điều duy nhất mà hắn cầu xin là có thể giữ lại một mạng này. Bộc Dương đột nhiên nghĩ tới ngày hôm đó Hán Vương chạy thẳng vào Tuyên Đức điện, nói thẳng là muốn lấy cái chết chứng minh trong sạch, chỉ mong là có thể bảo toàn Hán Vương phi. Nàng thuận miệng hỏi một câu.
“Đằng Vương có hỏi tới tình trạng của Đằng Vương phi như thế nào không?”

“Đằng Vương điện hạ không có hỏi tới Vương phi, chỉ nhiều lần nói với vi thần, mong vi thần có thể nói rõ với bệ hạ là ngài ấy bị Lý Thọ mê hoặc, không phải bản thân ngài ấy muốn tạo phản, mong là bệ hạ hạ thủ lưu tình tha cho ngài ấy một mạng.” Ngự Sử đại phu trả lời.
“Đẩy hết tội lỗi cho người khác nhỉ.” Bộc Dương cười nhạo.
“Theo ý kiến của thần thì chi bằng cứ giữ lại mạng của Đằng Vương.” Đại Lý Tự khanh tiến lên nói rõ. Chuyện tới bây giờ thì cho dù Đằng Vương còn sống cũng chỉ có thể ở trong đại lao, không thể gây nên sóng gió gì được. “Giữ lại một mạng của ngài ấy chứng tỏ là bệ hạ nhân hậu, lấy ân báo oán, người trong thiên hạ sẽ cảm thấy bệ hạ là người khoan dung. Nếu sau đó còn có người mượn danh hai vị Vương gia để làm loạn thì cũng không có người nào dám nói bệ hạ sai, chỉ trách đám loạn đảng đó có lòng lang dạ sói, không biết cảm ơn triều đình.”
Lúc này Lý Thọ tạo phản, ngoài việc động binh đao còn phải tung lời đồn khắp nơi nói là Hoàng đế lên ngôi danh không chính ngôn không thuận, kiêng kị nhị vương nên muốn đánh dẹp hết, hắn vì muốn giữ lại huyết mạch của Cao Đế nên “Không thể không phản”.
Giữ mạng cho Đằng Vương nói lên triều đình nhân nghĩa, nếu có lần sau thì dân chúng cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng lời đồn nữa.
Lời Đại Lý Tự khanh có lý, cũng là kết quả mà ba người bọn họ đã thương nghị. Bộc Dương sau khi suy tư thì chuẩn tấu.
Như vậy là mọi chuyện trong kinh xem như đã định, chỉ chờ Vương sư về kinh rồi luận công ban thưởng.
Trận chiến còn đang diễn ra, triều đình cũng không quá bận rộn. Chỉ có Hình bộ thượng thư đang rất phiền não. Chuyện Tiêu Ung ám sát Hoàng đế, ngộ thương Hoàng phu đã tra rõ từ lâu rồi nhưng bệ hạ vẫn chưa định tội. Hơn nữa năm rồi cũng không hỏi qua một câu, chỉ giam giữ Tiêu Ung trong đại lao của Hình bộ, giống như là đã quên mất người này tồn tại.
Tiêu Ung ám sát Hoàng đế, nếu luận tội thì chắc chắn bị giết, liên lụy cả nhà nhưng Hoàng đế cũng không hỏi tới, các đại thần thì càng tránh chuyện này. Tiêu Ung làm Hồng Lư tự khanh còn làm rất tốt, đột nhiên lại đi ám sát Hoàng đế. Cũng không biết bên trong có nội tình gì không, nếu cứ hỏi trái hỏi phải lại kéo thành án lớn, trong kinh thành sẽ lại có một trận phong ba. Các đại thần sao dám đụng tới chứ, nên đều xem như quên mất chuyện này.
Nhưng bản án trong Hình bộ, tội phạm trong ngục, đều thuộc trách nhiệm của thượng thư. Thấy cuối năm gần tới, Hình bộ thượng thư chỉnh sửa lại tấu chương về bản án của Tiêu Ung rồi cầm vào cung cầu kiến.
Bộc Dương cũng không phải là quên việc này, chỉ vì Tiêu Ung vốn là môn sinh của Trọng gia, việc hắn làm cũng chỉ muốn báo thù cho Trọng gia, cho nên không muốn nghĩ tới chuyện này.
Vệ Tú tỉnh lại nhưng vẫn không hỏi tới là ai ám sát, có lẽ cũng đã đoán được rồi. Trong kinh, có thể biết được hành tung của Hoàng đế cũng chỉ có vài người, trong đó dám ám sất thánh giá cũng chỉ có Tiêu Ung.
Sau khi Tiêu Ung bị giam, Bộc Dương cũng tự mình đi thẩm vấn.
Hồng Lư tự khanh là một chức vị thanh quý, không nắm binh quyền, cũng không nắm đại quyền. Thế lực trong quân của hắn sau khi hắn rời đi một ngày cũng đa tan rã rồi. Tiêu Ung thấy vậy mới thấy sốt ruột, sau khi biết được Hoàng đế vội vàng chạy tới Mang Sơn thăm bệnh thì cũng biết Hoàng phu đang ở Mang Sơn. Hắn lập tức có kết luận, Hoàng phu đang bệnh, Hoàng đế có đi thăm một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Bộc Dương không có con, Hán Vương, Đằng Vương đều không có căn cơ. Nếu Bộc Dương đột nhiên băng hà thì triều đình chắc chắn sẽ loạn thành một cục, Tiêu gia sẽ chịu họa nội loạn.
Hắn chỉ vì điểm này mà lên kế hoạch ám sát. Ai ngờ được, trước là Vũ Lâm lại phát hiện, sau thì Vệ Tú cản tên, cuối cùng ám sát thất bại trong gang tấc.
“Ám sát Hoàng đế là đồng tội với phản nghịch, theo luật là phải tru di toàn tộc.” Hình bộ thượng thư bẩm lên.
“Nếu có thể tính ngang với tạo phản thì lấy Đằng Vương làm ví dụ đi.” Bộc Dương suy nghĩ một lúc thì lên tiếng.

Hình bộ thượng thư giật mình, Đằng Vương có thể giữ mạng là vì triều đình muốn mượn vụ án của hắn để tạo tiếng khoan dung. Còn Tiêu Ung thì lý do là gì chứ?
“Năm đó, lúc Tấn Vương làm phản, trẫm ở trong cung bị nguy hiểm, chính Tiêu Ung đã dẫn binh bao vây phủ Tấn Vương để giải vây. Trẫm niệm tình công lao ngày đó của hắn nên xử nhẹ.” Bộc Dương thấy trên mặt Hình bộ thượng thư lộ vể nghi ngờ thì mới nói.
Hình bộ thượng thư hiểu rõ thì mới lĩnh mệnh lui xuống.
Bộc Dương thở dài, chuyện ngày đó vốn là nhân do Vệ Tú trồng xuống, nàng biến nó thành quả để cứu Tiêu Ung một mạng, coi như giảm bớt một chút áy náy trong lòng Vệ Tú.
Nàng nói chuyện này cho Vệ Tú, Vệ Tú im lặng một lúc lâu rồi mới nói.
“Vậy cũng tốt.”


Thời tiết đã bắt đầu vào đông, Vương sư đánh tan quân của Lý Thọ, bắt giữ Lý Thọ, trước Chính Đán mấy ngày cũng kịp khải hoàn về triều, dùng đầu phản tặc là lễ vật chúc mừng, ngay trong đại điển Chính Đán hiến lên cho thiên tử.
Trong triều cực kỳ phấn chấn, đây là trận đánh phản loạn đầu tiên từ khi Bộc Dương đăng cơ. Sau khi bình định thì uy vọng của nàng chắc chắn sẽ tăng thêm. Những nhân tài mới xuất hiện trong quân cũng sẽ trở thành tâm phúc của thiên tử.
Chuyện tốt như vậy nhưng Bộc Dương cũng không thấy vui mừng gì nhiều. Sau khi kết thúc chuyện này, nàng dành phân nửa thời gian để ở cạnh Vệ Tú. Mỗi ngày đều cùng nàng ấy đi dạo một chút rồi đọc sách cũng được, vẽ tranh cũng tốt, vẫn luôn ở cùng Vệ Tú, không để nàng có cảm giác buồn chán.
Trong điện để mấy chậu than, sự ấm áp bao quanh người, Vệ Tú lật ra một quyển sách thuốc, chính là quyển sách mà năm đó nàng bị bệnh đã dùng để dạy Bộc Dương bắt mạch. Lúc đó nàng tặng Bộc Dương để nàng ấy mang về từ từ đọc, nàng ấy cũng nghiêm túc mà đọc, đợi tới khi nàng lành bệnh rồi thì cũng khá hiệu quả.
Lúc đó vẫn còn ở phủ công chúa, không nghĩ là Hoành Nhi lại mang theo quyển sách này tiến cung luôn rồi.
Bộc Dương đang xem xét, thưởng thức bức cổ họa mà một vị đại thần vừa dâng lên, thấy Vệ Tú lấy trong tủ ra một quyển sách thì ngơ ngẩn một lúc. Nàng phất tay để hai tên thái giám đang cầm tranh cất lại, rồi lui xuống.
Vệ Tú đang muốn đặt lại quyển sách thuốc này lại vị trí ban đầu thì Bộc Dương đã lặng lẽ đi tới, nhìn qua quyển sách rồi tò mò hỏi.
“Nàng thấy cái gì vậy?”
“Sau khi nàng vào cung còn xem nó sao?” Vệ Tú đưa quyển sách thuốc cho Bộc Dương.
Bộc Dương nhận lấy sách, trên mặt đã lộ ra nụ cười.
“Cái này là ta đặc biệt quay về tiềm dinh (phủ công chúa cũ) mang tới đây.” Vệ Tú ở Mang Sơn hai năm, nàng thường xuyên cảm thấy cô đơn khó tả, nhớ tới nàng ấy từng dạy nàng bắt mạch nên tự mình tới tiềm dinh để lấy quyển sách này, lúc không có việc gì thì tự mình học một chút, xem như giết thời gian.
“Có hiểu hết sách này chưa?” Vệ Tú có hứng thú hỏi.
“Chi bằng thử đi?” Bộc Dương cũng thấy thú vị nên ngồi xuống đất bên cạnh Vệ Tú.

Vệ Tú cười đưa cổ tay, Bộc Dương đặt tay lên mạch của nàng ấy, cẩn thận chẩn đoán. Qua một lúc, nàng nhìn Vệ Tú, nét mặt cũng giãn ra, cười nói.
“Mạch tượng thong dong hòa hoãn, không mạnh không nhẹ, không nhanh không chậm, nhịp đều đều.”
Vệ Tú lộ ra nụ cười ôn nhu, Bộc Dương cũng nhìn nàng, nhẹ cười, giọng nói cũng hạ thấp xuống.
“Mạch tượng của người, theo ngón tay mà có lực.”
Vệ Tú cuối người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Bộc Dương.
“Định cùng người bạc đầu giai lão.”
Ngoài cửa sổ, cây già đã thêm nhánh mới, lại một mùa xuân nữa tới rồi.


————-


Tác giả có lời muốn nói: sau đó chính là phiên ngoại.


————–


Vậy là chúng ta kết thúc chính truyện ở đây thôi. Kết thúc Happy Ending.
Ngọt ngào của công chúa và tiên sinh sẽ còn tiếp tục ở phiên ngoại nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.