Đọc truyện Xuân nhật tử – Chương 7:
Tạ Diễm không đem chuyện này nói cho A Trì, nhận được tin tức, hắn đi đến Mộ phủ.
Mộ phủ người bởi vì Mộ Vãn Từ bị thương mấy ngày tới đều âm u, có chút áp lực.
Tạ Diễm đi thăm Mộ Vãn Từ trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng khí sắc thoạt nhìn khá hơn nhiều.
Tạ Diễm cũng không muốn giáp mặt chất vấn chuyện nàng bị thương, chỉ là giống thường lui tới thăm hỏi một phen. Hai người trong lòng đều rõ ràng, nhưng không nói ra cũng không vạch trần việc này.
Sau đó hắn đi gặp Mộ tướng.
Mộ tướng vẻ mặt tiều tụy như cũ, cả người đều ốm đi không ít. Mộ Vãn Từ bị thương đã làm thân thể hắn ăn không tiêu, lại biết Mộ Tranh một mình đi hoàng cung đâm bị thương Vương phi càng dậu đổ bìm leo. Chuyện này bị Vương phi đè ép xuống dưới, hiển nhiên là không muốn lộ ra, hắn trong lòng hổ thẹn, một khi thượng tấu Hoàng Thượng chính là muốn chém đầu trọng tội, cũng không dám nói cho Tạ Diễm trong đó ngọn nguồn, chỉ coi như chưa bao giờ phát sinh.
Hắn không có giấu giếm, trực tiếp nói rõ ý đồ: Hắn muốn cùng Mộ tướng bắt tay giảng hòa, liên thủ vặn ngã Thái Tử.
Hắn lại tiếp theo nói cho Mộ tướng, Mộ Vãn Từ bị thương có quan hệ với Thái Tử, cũng đem chi tiết rõ.
Mộ tướng nghe xong rất là khiếp sợ. Nữ nhi bảo bối của hắn thế nhưng làm ra chuyện như vậy, làm hắn vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, vừa tức vừa hận. Nếu Tạ Diễm nói thật, trong lòng hắn càng áy náy với Tạ Diễm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ tức giận tan đi, hắn suy nghĩ trong chốc lát. Mộ Vãn Từ hiện giờ tàn tật, hôn sự khó khăn, gả cho Tạ Diễm là tốt nhất. Lúc này Tạ Diễm đem việc này từ đầu chí cuối nói cho chính mình, cũng không phải do hắn không tin, huống hồ Mộ Tranh ban đêm ra tay làm bị thương Vương phi, việc này vẫn luôn bị Tả A Trì đè nặng không truy cứu. Nếu hắn không chịu thừa nhận hết thảy sự tình đều là bởi vì Thái Tử dựng lên, khó đảm bảo sau khi Tạ Diễm biết có tức giận hay không. Cho nên hắn cuối cùng vẫn là nguyện ý cùng Tạ Diễm không so đo hiềm khích trước đây, nối lại tình xưa.
Bất quá, như vậy, hắn nhất định phải đứng về phe Tạ Diễm, trợ giúp hắn được đến ngôi vị hoàng đế.
Mộ tướng vốn không muốn liên lụy đến cuộc tranh đoạt ngai vị. Vì chuyện lần này, hắn muốn tránh cũng không được, đành thuận theo.
Hắn cuối cùng là bất đắc dĩ mà lắc đầu, thở dài: “Nhị điện hạ, tính mạng nhà lão thần… Từ đây tất cả đều giao cho ngài.”
Sự tình làm thỏa đáng, ai cũng vui mừng. Ra khỏi Mộ phủ, Tạ Diễm lại nghĩ tới A Trì, có chút hối hận ngày ấy đối nàng nói nặng như vậy. Nàng bơ vơ không nơi nương tựa, có thể dựa vào cũng chỉ có hắn. Hắn thở dài, trong lòng hối hận lại có chút âm thầm may mắn: Còn tốt, ngày tháng còn dài, về sau hắn nhất định sẽ chậm rãi giải thích cho A Trì nghe.
Nhị hoàng tử cùng Mộ tướng quan hệ không như trong dự đoán phát sinh khoảng cách, như nước với lửa, ngược lại ngày càng hòa thuận lên, này thật ngoài dự kiến, càng làm Thái Tử nóng nảy mắt.
Chuyện trước đó, là Tạ Diễm sơ ý. Hắn không nghĩ tới Trần Chính Tắc có thể vì Thái Tử không tiếc hy sinh đến như vậy. Nếu như không phải lúc trước hắn phản chiến, Mộ tướng cũng sẽ không ở dưới tình thế cấp bách bị bắt lộ ra lập trường bên Tạ Diễm, hai nhà càng sẽ không bởi vậy suýt nữa bị Thái Tử mượn cơ hội châm ngòi quan hệ. Từ chuyện này, hắn đối Thái Tử có đề phòng, hành sự cẩn thận rất nhiều. Thái Tử ở biên cương, đối với thế cục trong triều không hiểu nhiều lắm, tình thế bất lợi lại nóng lòng cầu thành, nôn nóng bên trong thế nhưng đi một bước cờ hiểm — tham tấu Tạ Diễm mưu nghịch.
Nhị hoàng tử Tạ Diễm, ý đồ đoạt đích, thỉnh Hoàng Thượng minh giám!
Trên triều đình một mảnh đại thần đen nghìn nghịt mà quỳ xuống.
Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
Hành động này làm Tạ Diễm bất ngờ, việc hắn âm thầm làm Hoàng Thượng vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt ngầm đồng ý, nhưng Thái Tử đem chuyện này bày trên mặt bàn, không thể không bức hoàng đế lựa chọn. Nếu hoàng đế trị tội, tức là Thái Tử vĩnh diệt hậu hoạn — nhưng nếu hoàng đế áp xuống việc này, như vậy, Tạ Diễm không thể nghi ngờ chính là người bước lên ngôi vị hoàng đế. Thái Tử xem ra cùng đường bí lối, nhất định phải cùng Tạ Diễm đua một sống một chết.
Hoàng tử mưu nghịch, tội danh chứng thực, chính là muốn lăng trì xử tử trọng tội. Nếu hoàng đế thật sự tin vào đồn đãi, muốn trị tội Tạ Diễm, hắn phải ăn bữa hôm lo bữa mai. Nhưng, may mà Tạ Diễm luôn luôn hành sự kín đáo, Thái Tử không lấy được chứng cứ thiết thực, cũng chỉ thả mấy lời đồn hư hư thật thật muốn nhiễu loạn nghe nhìn, cũng làm những đại thần nhân cơ hội thượng gián mượn lời dân chúng ở trước mặt hoàng thượng phát huy một phen. Mặc dù Hoàng Thượng truy tra xuống dưới, việc này cũng coi như không tra đến trên đầu Thái Tử, có thể nói là kê cao gối mà ngủ.
Hoàng đế nghe xong đám thần tử từng điều trần trình bày lời đồn đãi đoạt đích trên phố, tuy là giận cực, sắc mặt âm trầm trên triều lên án mạnh mẽ Tạ Diễm một hồi, nhưng lại tạm thời cũng không có cái gì thực chất điều tra.
Mọi người nhất thời không phỏng đoán được ý tứ Thánh Thượng. Loại lời đồn đãi này, nói trắng ra là muốn định tội liền xem Hoàng Thượng tin hay không, tin tức có, không tin tức không. Chậm chạp kéo dài không điều tra Tạ Diễm, rõ ràng hình như là Hoàng Thượng thiên vị hắn, nhưng kéo đến lâu rồi, chờ người phía dưới đem đồn đãi hết thảy chứng thực, Tạ Diễm chính là tử tội khó chạy thoát. Cũng không biết Hoàng Thượng đến tột cùng là muốn thiên vị Nhị hoàng tử, hay là muốn giết hắn.
Nhưng lần này, Nhị hoàng tử chỉ sợ là chọc đại phiền toái. Nhiều năm trước tới nay, người phía dưới đều cho rằng Hoàng Thượng che chở Tạ Diễm, Thái Tử bị phế là tất nhiên, lấy thế cục hiện tại, Hoàng Thượng ở chuyện Thái tử vẫn có do dự, thế mới biết được, ai có thể lên ngôi hoàng đế còn chưa biết đâu. Đám quan lại nhất nhất nghe lời phía dưới Tạ Diễm bắt đầu tìm đường lui, hoặc đã có ý niệm đầu nhập vào Thái Tử, lục tục mà cùng Thái Tử lén liên hệ. Tình thế càng nháo càng lớn, mắt thấy việc không cong, nhưng Hoàng Thượng vẫn không có một tia động tĩnh.
Xem ra, Hoàng Thượng cũng đang phân vân.
Chuyện này đồng dạng kinh động Yến thế tử Tạ Yên Tầm vẫn còn ở lại kinh thành.
A Trì biết thời thế hung hiểm, chỉ sợ Tạ Diễm bởi vậy mất mạng. Nàng vội vàng đi tìm Yên Tầm, cầu hắn giúp Tạ Diễm.
Yên Tầm nhìn nàng, thở dài một hơi nói: “A Trì, muội nên biết. Nếu Tạ Diễm không thành công…”
“Ca ca… Ta chỉ hy vọng huynh có thể cứu chàng một mạng. Ngày nào đó nếu ta không còn nữa, cầu huynh nhất định phải thay ta giữ được chàng bình an.” Nàng đánh gãy hắn nói, thanh âm có chút dồn dập.
Yên Tầm có chút tức giận: “Muội đây là đang nói lời ngốc gì!” Hắn nhịn xuống tức giận, trừng mắt nhìn nàng một lát, lại thấy nàng nhiều ngày tới bởi vì lo lắng lo âu gầy ốm không ít, chung quy vẫn không đành lòng. Hắn thả chậm khẩu khí, thở dài: “Thật hết cách với muội… Ta đáp ứng muội là được.”
A Trì nghe hắn đồng ý, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe Yên Tầm nói: “Nhưng muội cũng phải đồng ý với ta, sau khi ta trở về đất phong, không được xằng bậy.”
“Ta đều đồng ý với huynh. Chỉ cần Tạ Diễm bình an, ta đều nghe huynh.” A Trì liên tục gật đầu.
Yên Tầm lúc này mới yên tâm mà vỗ đầu nàng: “Chuyện Tạ Diễm, ta sẽ làm hết sức.”
Yên Tầm luôn nói chuyện giữ lời. Bảy ngày sau, Yến thế tử truyền lên một phần tấu chương: Chính mình phụng mệnh điều tra cống phẩm cắt xén một chuyện đã có kết quả.
Các đất phong tiến cống cống phẩm cuối cùng đều đi qua Đông Cung, mà người bên trong lén kiếm tiền lời, đúng là đại tổng quản đang ở Đông Cung làm việc. Kỳ quặc chính là, sau khi tróc nã thẩm vấn lão thái giám, vẫn có một phần tài vật chẳng biết đi đâu, bởi vậy đặc biệt hướng Hoàng Thượng bỉnh tấu.
Chờ đến khi Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng mà đương triều chất vấn việc này, hơn mười vị quan lại lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Thái Tử nuốt nhiều tiền tài như vậy, thế nhưng lại chẳng biết đi đâu, đây chính là tánh mạng du quan đại sự! Thái Tử đưa ra chuyện mưu nghịch vốn là muốn vặn ngã Tạ Diễm, việc này vừa ra, ngược lại chính mình dẫn lửa thiêu thân. Vốn dĩ Yên Tầm từ trung thu tới nay vẫn luôn gắng sức điều tra việc này, Thái Tử là có thể mượn sự tình tra ra manh mối phía trước qua loa, nhưng mấy ngày trước đây bởi vì muốn mau chóng giải quyết Tạ Diễm mà đi nước cờ hiểm, khiến cho hắn ốc còn không mang nổi mình ốc. Việc này tới trước mặt hoàng thượng, không còn đường cứu vãn, so với Nhị Hoàng Tử mưu nghịch không rõ thật giả, chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều!
Bên này Thái Tử còn không biết như thế nào giải thích này chuyện nuốt cống phẩm tử tội, bên kia Hoàng Thượng cũng rốt cuộc mở miệng.
Nhị hoàng tử Tạ Diễm mưu nghịch, chưa điều tra rõ, còn cần thương thảo. Trẫm đối với A Diễm hiểu biết, hắn quả quyết không làm chuyện thương thiên hại lí này, trẫm cảm thấy, chưa chắc không phải kẻ xấu bịa đặt, ý đồ mưu hại với hắn.
Mọi người vừa thấy, hoàng đế trong lúc Thái tử địa vị nguy ngập, lại thái độ khác thường sửa lại khẩu phong, không hề ba phải cái nào cũng được, ngược lại rõ ràng mà vì Nhị hoàng tử giải vây, trong lòng cũng liền tám chín phần mười hiểu rõ.
Thái Tử ít ngày nữa bị phế.
Chỉ là việc này vẫn chưa bình ổn. Trên phố lời đồn đãi quá mức, bận tâm đến thanh danh Tạ Diễm, tự nhiên cần phải có người ra mặt bình ổn chuyện này. Trước mắt liền xem hoàng đế làm như thế nào.
Mặt khác, Hoàng Thượng nếu động tâm tư phế Thái Tử, Mộ tướng nữ nhi Mộ Vãn Từ cũng liền không cần lại cố kỵ phía trước những cái đó khuôn sáo, có thể thuận lý thành chương mà gả cho Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử lúc này giang sơn mỹ nhân đều có đủ, thật là thiên đại hỉ sự.
Tạ Diễm tẩy sạch tội danh, đi Mộ phủ thăm Mộ Vãn Từ.
Tay nàng còn đang điều dưỡng. Không cần Tạ Diễm nói cho nàng, nàng đã đối với chuyện Thái Tử bị thua đều nghe thấy.
“…Thái Tử hắn, thật sự không về được sao?” Nàng ỷ trên giường, hơi hơi nhắm mắt, nhẹ giọng hỏi.
Tạ Diễm không có trả lời.
Mộ Vãn Từ cười khổ. Thái Tử bị phế đi, mặc dù một ngày kia hắn từ biên cương trở về, nàng cũng không có khả năng gả cho hắn. Huống chi, hắn ở biên cương, ngược lại so trở lại triều đình càng an toàn hơn nhiều.
Trầm mặc thời gian rất lâu, Mộ Vãn Từ rốt cuộc gian nan mà mở miệng:
“Nhị hoàng tử…… Ngươi còn, nguyện ý cưới ta sao……”
Tạ Diễm trong nháy mắt ngạc nhiên.