Đọc truyện Xuân nhật tử – Chương 6:
Hai tay Mộ Vãn Từ đã phế.
Tin tức này không cần bao lâu liền truyền đầy đô thành.
Ngày ấy Mộ Vãn Từ cùng A Trì đơn độc ra cửa, Mộ gia tiểu thư xảy ra chuyện mà A Trì lại bình yên vô sự, hơn nữa xưa nay đều không nghe đồn hai người có quen biết, này khó tránh khỏi không chọc người nghi kỵ. Đặc biệt là người Mộ gia, bên trong phẫn nộ đã là hận thấu A Trì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
A Trì hối hận, nhưng lại không biết nên làm gì.
Ban đêm nàng trằn trọc, khó ngủ.
Trong đầu lặp lại hình ảnh Mộ Vãn Từ hai tay đầm đìa máu. A Trì hận chính mình vì sao phải đáp ứng lời mời Mộ gia, lại hận chính mình vì sao khi đó không thể duỗi tay kéo Mộ Vãn Từ một phen… Nàng tính toán ngàn ngàn vạn vạn loại khả năng, bất luận loại nào đều tốt hơn tình huống bây giờ.
Đã là đêm khuya, nàng nằm trên giường, đang nghĩ ngợi tới chuyện Mộ gia tiểu thư, lúc này bỗng nhiên nghe được trong phòng có tiếng động lạ.
Nàng cảm giác không tốt, đang muốn đứng dậy xông ra, lại bị một cái bóng đen nhảy ra chế trụ khóa trái ở trên tường.
Còn chưa kịp phản ứng, một thanh đao nhọn tiếp theo hung hăng đâm xuyên tay nàng, khảm nhập da thịt xuyên thấu qua lòng bàn tay đem tay nàng gắt gao mà đóng ở trên tường.
Máu chảy không ngừng, kịch liệt đau đớn ập tới. Nàng đau đến bất lực mà run rẩy môi, lại một chữ cũng kêu không ra, tái nhợt trên mặt mất hết huyết sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nọ phỉ nhổ nước miếng, cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà chấn kinh chó má! Sao ngựa kia có thể bỗng nhiên bị chấn kinh? Trừ bỏ ngươi người khác cũng không có tiếp cận con ngựa kia, tay muội muội ta bị ngươi hại thành như vậy, ngươi lại dựa vào cái gì bình yên vô sự mà trốn ở chỗ này!”
A Trì đau đến nói không nên lời lời nói, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán rơi xuống. Nàng mơ màng hồ đồ mà nghe thích khách kia tiếp theo hùng hùng hổ hổ vừa nguyền rủa đắc ý cười, trên tay đau đớn càng thêm rõ ràng, gần như ngất xỉu.
Lần này cuối cùng là hòa nhau.
Ngoài cửa vệ sĩ nghe được tiếng động lạ, đã ở ngoài cửa lớn tiếng hỏi thăm nàng có việc gì hay không. Thích khách nghe được tiếng gọi ngoài cửa, nhảy một cái buông lỏng ra A Trì, từ hậu đường đào tẩu.
Chờ đến vệ sĩ xông vào, hắn đã không thấy bóng dáng.
Cấm vệ nghe tin đuổi tới nhìn thấy Vương phi ngã vào vũng máu, đại kinh thất sắc, lập tức hạ lệnh phong tỏa cửa cung, tăng mạnh đề phòng, phái ra rất nhiều tuần tra thị vệ bắt thích khách.
Thái y ở đêm khuya bị cấp triệu tiến cung.
Miệng vết thương của A Trì đã ngừng chảy máu, chỉ là lòng bàn tay bị đâm xuyên, để lại vết sẹo không lớn không nhỏ.
Thực mau, thích khách đã bắt được.
Một phen thẩm vẫn, thích khách không phải người khác, đúng là Mộ gia con thứ Mộ Tranh.
Biết được thích khách đã bị bắt được, nàng không có truy cứu việc này, ngược lại bình tĩnh mà nói cho cấm vệ trưởng, chính mình thương là ngoài ý muốn tạo thành, bọn họ bắt sai người rồi, hạ lệnh làm cho bọn họ thả thích khách.
A Trì trong lòng rõ ràng, Tạ Diễm muốn bước lên ngôi vị hoàng đế tất nhiên cần Mộ tướng phụ tá, lúc này nếu cùng Mộ tướng bởi vì ân oán sinh ra ngăn cách, chỉ có thể làm Thái Tử có cơ hội thừa nước đục thả câu, nàng không nghĩ hiện tại liền cùng Mộ gia người xé rách mặt.
Huống chi, chuyện này vốn chính là nàng sai. Nàng chỉ là trên tay để lại một khối vết sẹo mà thôi, mà Mộ gia tiểu thư, lại rơi vào kết cục cả đời không thể viết chữ.
A Trì tĩnh dưỡng một thời gian, cuối cùng khôi phục chút khí sắc.
Nhưng mà, chuyện nàng nhất sợ hãi đã xảy ra: Tạ Diễm đã trở lại.
Nàng không cách nào tưởng tượng nếu Tạ Diễm biết đôi tay Mộ Vãn Từ bị phế, sẽ phản ứng như thế nào. Đó là người hắn vẫn luôn nâng niu trong lòng, hiện giờ lại vì nàng biến thành dáng vẻ này, Tạ Diễm… Nhất định là oán hận nàng.
Nhận được tin tức Tạ Diễm trở về, nàng vội vàng mà chạy tới Nghị Sự Điện.
Mới vừa tiến cửa điện, liền nhìn đến Tạ Diễm đứng lẻ loi một mình, đưa lưng về phía cửa điện thật lâu.
“A Diễm……”
Hắn xoay người lại, nhìn nàng.
Tạ Diễm trong ánh mắt mang theo tức giận, hắn lần này thật sự tức giận.
A Trì há mồm muốn biện giải, nhưng lại cái gì cũng nói không nên lời.
Tạ Diễm không tin nàng.
Dù cho nàng có trăm ngàn loại lý do thoái thác muốn nhất nhất nói cho hắn nghe, hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Nàng trong lòng khổ sở.
Mộ Vãn Từ đôi tay phế đi.
Nàng nhớ tới cái ngày Mộ Vãn Từ đánh đàn kia, mười ngón thon dài, châu tròn ngọc sáng. Nhưng sau này không bao giờ có thể tấu ra tiếng đàn ngày đó, không bao giờ có thể viết chữ vẽ tranh.
Nàng biết, Tạ Diễm nhất định so với nàng còn muốn khổ sở.
Nhưng nàng không biết nên như thế nào an ủi hắn.
Nàng muốn nói với hắn: A Diễm, ngươi xem, tay ta cũng bị đâm, có khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không tốt lên.
Nhưng nàng hiểu rõ, bất luận nàng thế nào, đều không thắng nổi Mộ Vãn Từ bị phế bỏ một đôi tay.
Tạ Diễm sâu thẳm ánh mắt yên lặng nhìn nàng, đáy mắt đen nhánh một mảnh.
Nàng bị ánh mắt hắn như lưỡi đao đâm vào đứng ngồi không yên.
Cuối cùng, hắn rốt cuộc mở miệng.
“Ta chỉ hận cuộc đời này vì sao phải gặp được ngươi.”
Tạ Diễm xoay người mà đi.
A Trì rốt cuộc thương tâm địa khóc thành tiếng.
Hắn vừa mới nói hắn hối hận. Hắn hối hận gặp được nàng. Nếu có thể làm lại, hắn không bao giờ muốn gặp được nàng.
Nhưng hết thảy đều là nàng gieo gió gặt bão.
Trên tay nàng sẹo, là nàng trừng phạt đúng tội. Nàng thiếu Mộ Vãn Từ, đời này đều không hết.
Nàng rốt cuộc bị hắn hận hoàn toàn.
Lúc sau mấy ngày, A Trì đều không gặp lại Tạ Diễm. Nghe thủ vệ nói, Tạ Diễm đi Mộ tướng gia, buổi tối lại giống như trước trở về tẩm điện nghỉ tạm, hiện tại không muốn gặp nàng.
Tạ Diễm thật sự quá tức giận.
Hắn nhìn thấy Mộ Vãn Từ gân cốt, bàn tay biến dạng, càng đau lòng không thôi, đối với A Trì vừa phẫn nộ vừa thất vọng, cũng không có tâm tư đi quan tâm A Trì thương thế.
Điều tra xe ngựa chấn kinh chậm chạp không xong, Tạ Diễm cũng chậm rãi bình tĩnh lại, mới cảm thấy việc này kỳ quặc. Trong cung sở dụng xe ngựa, đều là ngựa tính tình hiền lành, làm sao sẽ vô cớ chấn kinh? Phía trước có người lén nghị luận là A Trì cố ý kinh mã dẫn tới Mộ tiểu thư bị thương, nhưng hắn quá hiểu biết A Trì, nàng tâm địa thiện lương, không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Cảm thấy sự tình không đúng, Tạ Diễm liền gọi cận vệ của mình, phái bọn họ ngầm cẩn thận điều tra chuyện này.
Không bao lâu, Tạ Diễm cận vệ liền truyền đến tin tức: Xe ngựa chấn kinh là Thái Tử làm.
Mà Mộ tiểu thư…… Cũng liên quan.
Đôi tay kia, lại vì Thái Tử, cam nguyện tự mình phế bỏ.