Đọc truyện Xuân nhật tử – Chương 12
Thu đến.
Hoàng đế hạ chiếu, chiếu cáo thiên hạ, lập Nhị hoàng tử Tạ Diễm làm trữ quân.
Mọi người không vì tin tức này mà chấn động quá lớn, người được chọn làm Thái tử đều sớm đã dự kiến.
Mấy ngày nay người bái phỏng Tạ Diễm liên tiếp không dứt. Đương nhiên, đều mang theo nữ nhi nhà mình.
Mắt thấy Thái Tử điện hạ lập tức liền phải tuyển phi, lại chậm chạp không có tin tức truyền ra, rốt cuộc Thái Tử điện hạ vừa ý tiểu thư nhà ai, điều này làm cho không ít người vừa phỏng đoán vừa nóng lòng muốn thử cơ hội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với việc này, Thái Tử giữ kín như bưng, phàm là có người hỏi từ trước đến nay chỉ cười không nói, một bộ đã định trước.
Rốt cuộc, cuối tháng, thánh chỉ cũng ban xuống.
Đã nghe Tả tướng chi nữ Tả A Trì, ôn lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng. Nay Hoàng Thái Tử đương lúc đón dâu, đương nhiên chọn hiền nữ xứng đôi. Giá trị Tả A Trì đãi vũ khuê trung, cùng Hoàng Thái Tử có thể nói trời đất tạo nên, thật là lương xứng, vì thành giai nhân chi mỹ, khâm định Thái Tử Phi, sang năm lập tức cùng Thái Tử thành hôn.
Cái này làm cho người người nhà nhà đều choáng váng.
Tả gia này không phải vẫn luôn không có con cái sao? Lại từ nơi nào lòi ra một cái nữ nhi?
Đồng thời, Tả tướng cũng choáng váng.
Nữ nhi nhà mình vân luôn ở đất Yến an dưỡng, bên trong cũng hiếm có người biết, Hoàng Thượng lại như thế nào biết mà muốn lập nữ nhi nhà ông?
Đến nỗi Tả A Trì…… Càng choáng váng đầu óc.
Đang êm đẹp như thế nào mình bỗng nhiên liền thành Thái Tử Phi? Còn là cái tên lưu manh không thèm để ý một hai muốn đem nàng khiêng vào cung không cho về……
Tả tướng là âu sầu rơi nước mắt, A Trì khóc không ra nước mắt.
Nhưng, thánh chỉ đã hạ, Thái Tử điện hạ lập tức tâm tình sung sướng mà chạy tới Tả phủ thăm nàng dâu tương lai. Vừa lúc gặp Tả tướng còn đầy mặt u sầu mà ở nhà thở ngắn than dài, bên này Thái Tử điện hạ đã khóe môi mang cười mà bước vào cửa. Tả tướng đành phải mang khuôn mặt khóc tang đi tiếp kiến.
Tạ Diễm ngồi xuống, đối với Tả tướng trước hỏi han ân cần một phen, sau đó không lộ dấu vết mà ám chỉ nói mình muốn gặp A Trì.
Biết được A Trì ở đâu, Tạ Diễm liền không dong dài, đứng dậy đi tiểu viện của A Trì.
A Trì vừa nghe bọn tỳ nữ báo Thái Tử điện hạ tới, luống cuống tay chân ở trong phòng trang điểm chải chuốt. Thật vất vả mặc chỉnh tề, nàng vội vội vàng vàng chạy đến chính sảnh bồi phụ thân hội kiến Thái Tử.
Ai ngờ A Trì vừa mới ra cửa phòng, liền trông thấy Tạ Diễm đơn độc ngồi ở ngoài cửa trong viện chờ nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngón tay hắn khớp xương thon dài nhấp nhẹ chén lạnh, bạch y phiêu nhiên, ngũ quan sáng ngời, giương mắt nhìn nơi xa, ánh mắt xa xăm. Một con gió thu hiu quạnh thổi qua, ống tay áo hắn tung bay, trong viện tiếng lá rụng rền vang, mọi vật dường như mờ đi, chỉ còn lại một người nổi bật.
A Trì nhìn đến ngẩn ngơ.
Tạ Diễm chú ý tới nàng, buông ly trà trong tay, đứng lên đi về phía nàng.
Trong đầu nàng trống rỗng, nhìn hắn càng ngày càng gần, đôi mắt ôn nhu như nước nhìn nàng, bên môi còn vương ý cười, từ xa xa đến gần, giống như bôn ba nghìn năm qua đi lại cùng nàng gặp nhau.
“Thái Tử điện hạ……”
Hắn đứng trước mặt nàng, nghe được thanh âm, mở miệng nói: “Từ nay về sau, gọi ta A Diễm mới đúng.”
A Trì chớp chớp mắt, không dám lên tiếng.
Tạ Diễm khẽ cười một tiếng, xoa đầu nàng, nói: “Tới, kêu một tiếng A Diễm.”
“…… A Diễm.” Dưới dâm uy của Thái Tử điện hạ, nàng rốt cuộc xấu hổ mà lí nhí lên tiếng, trên mặt đỏ ửng.
Nhìn nàng dáng vẻ xấu hổ và giận dữ muốn chết, Tạ Diễm nhấp môi cười cười, sau một lúc lâu còn nói thêm: “Ngoan, lại kêu một tiếng nghe một chút.”
A Trì mộc ngơ ngác lúc này mới phản ứng lại: Như thế nào cảm giác giống như bị người ta đùa giỡn……
Từ sau khi hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, Thái Tử liền ba ngày hai ngày hướng Tả phủ chạy.
Nhưng mà, A Trì không cao hứng như vậy. Mượn cớ chuẩn bị hôn sự, Tạ Diễm mệnh lệnh rõ ràng cấm nàng lại cùng Tạ Yên Tầm gặp mặt, muốn từ đây đoạn tuyệt. Chỉ là nàng và Yên Tầm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu, vô duyên vô cớ mà phải cùng hắn đoạn tuyệt không lui tới, nàng cảm thấy Thái Tử điện hạ quả thật có chút vô cớ gây rối.
Huống chi Yên Tầm ca ca cũng sắp rời đi, chờ tới lần sau gặp mặt, không biết là bao nhiêu năm……
Nhưng, nhìn từ tiếp xúc mấy này nay, Tạ Diễm kỳ thật là người lòng dạ vô vùng hẹp hòi. A Trì là người cái thức thời, biết hắn đối với Yên Tầm có địch ý không rõ, sợ hắn tức giận, nàng cũng đành phải không tình nguyện mà nghe lời hắn, thuận theo ý hắn.
“A Trì?”
Nghe thấy tiếng Tạ Diễm, A Trì từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần.
Tạ Diễm nhìn nàng một bụng tâm sự, biết nàng khẳng định lại nghĩ về chuyện Yên Tầm, cười cười nói: “Lại nghĩ đến Tạ Yên Tầm?”
A Trì chớp chớp mắt, tựa như là đang hỏi hắn làm sao mà biết được.
Tạ Diễm thở dài, nói: “Nàng nếu thật sự muốn gặp hắn, liền đi thôi. Hắn ước chừng sau đó phải về lại đất Yến, nàng có thể thuận tiện tiễn hắn.”
A Trì nghe xong tự nhiên là cao hứng cực kỳ, lôi kéo hắn tay áo nói: “Thái Tử điện hạ đối với ta thật tốt!”
Tạ Diễm không có nói tiếp, từ trong ngực móc ra một hộp nhỏ tinh xảo đưa cho nàng: “Mang lên ta nhìn xem.”
A Trì mở ra tráp, bên trong là một bạch ngọc trâm.
“Đây là……”
“Tặng cho nàng. Mang lên cho ta xem.”
Hắn ngồi ở một bên, nhìn A Trì buông tóc dài, lại dùng cây trâm kia cài lên, khóe môi rốt cuộc vẽ ra một độ cong vừa lòng.
“Về sau không cho phép lấy xuống, phải luôn cài như vậy.”
A Trì gật gật đầu, bỗng nhiên lại hứng thú bừng bừng mà nói: “Thái Tử điện hạ, ta cũng có lễ vật muốn tặng cho ngươi.”
Nói xong, nàng liền từ trong ngăn kéo trang điểm lấy ra một thứ, đưa cho hắn.
Tạ Diễm có chút ngoài ý muốn tiếp nhận, cúi đầu vừa thấy, nguyên lai là một chiếc khăn thêu.
Trên khăn thêu là hai chỉ chim én, nghĩ đến là A Trì tự mình thêu.
Tạ Diễm biểu tình có chút hoảng hốt.
Hắn cất kĩ khăn thêu, thở dài một hơi, vươn tay ôm lấy nàng, gắt gao mà ôm nàng.
Kiếp trước hôn sự của bọn họ làm vội vàng. Đời này, hắn nhất định phải cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ nhất.
Ngày đại hôn rốt cuộc tới rồi.
Trước bàn trang điểm, cung nữ chính cẩn thận giúp A Trì mang lên trang sức phức tạp, một bên kiên nhẫn mà dặn dò chốc nữa thấy Thái tử cần chú ý điều gì. A Trì trong lòng có chút khẩn trương, Thái Tử đại hôn, trường hợp cùng phô trương đều thập phần long trọng, mở tiệc chiêu đãi vô số quyền quý tông thân, lễ tiết đều là dựa theo tối cao quy cách mà chấp hành, một tia đều chậm trễ không được. Tỳ nữ ước chừng cũng biết A Trì lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như thế, trong lòng thấp thỏm, vẫn luôn tốt bụng an ủi nàng.
Giờ lành đã điểm.
Lễ nhạc vang lên, A Trì đi trên thảm đỏ rực, nơi xa Tạ Diễm một thân trang nghiêm đẹp đẽ quý giá lễ phục đứng đó, thân hình phá lệ cao lớn đĩnh bạt. A Trì tim đập nhanh, dưới chân có chút loạn.
Chờ khi nàng đỏ mặt, rốt cuộc đi đến trước mặt Tạ Diễm, người phía trước duỗi đến một đôi tay thon dài mềm mại, nhẹ nhàng cầm bàn tay hơi hơi phát ướt lòng của nàng, đem nàng dắt đến trước mặt hắn.
Trong mắt hắn tựa như có tinh quang kích động, hỉ đuốc bốn phía chiếu vào đôi mắt thanh triệt, ánh lên một tầng hơi nước mờ mịt.
Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ngũ quan rõ ràng, trong lòng không biết vì sao bỗng nhiên dâng lên một trận chua xót.
Bỗng nhiên đầu ngón tay hơi lạnh của hắn chạm lên gương mặt nàng, nghe bên tai ngữ khí nhu hòa mà cười nhẹ: “Suy nghĩ cái gì, lại xuất thần?”
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh đong đầy ý cười, gương mặt đỏ bừng mà ngẩng đầu nhìn hắn, hạnh phúc mà thỏa mãn thở dài: “Ta nghĩ…… A Diễm, có thể gả cho ngươi, thật sự là quá tốt.”
Tạ Diễm hơi giật mình, tiếp theo đôi mắt dường như nổi lên hơi nước. Một lát sau, hắn mới từ từ gật gật đầu, có chút nghẹn ngào mà cười trả lời: “Ta cũng vậy, A Trì.”
Dứt lời, hắn xoay người, từng bước một nắm tay nàng đi về phía trước.
Bên tai là quanh quẩn ngàn tiếng ca…
Xuân nhật yến, lục tửu một ly ca một lần.
Tái bái trần tam nguyện: Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân thường kiện,
Tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến.
Đôi lời: Nhiều bạn không hiểu về câu chuyện 3 kiếp nên mình giải thích một chút.
Kiếp thứ nhất n9 yêu A Trì tha thiết nhưng cầu mà không được, cuối cùng A Trì gả cho Mộ Tranh rồi bị tội mưu phản, xét tội cả nhà. Tình yêu của n9 khiến trời cao cảm động cho thêm một cơ hội.
Câu chuyện mở đầu là kiếp thứ 2, n9 có thêm cơ hội nhưng mất hết ký ức, một chút sai sót mà cho rằng mình thích người khác. Kiếp này nư9 không chết, cả nhà bình an nhưng chính n9 lại phụ nữ9. Bản chất n9 cố chấp, yêu là là chỉ duy nhất một người đấy nên cuối cùng hối hận không kịp, khổ cả hai người.
Cuối cùng sự cố chấp của n9 được chấp thuận, sống lại kiếp nữa mang theo ký ức làm lại tất cả chính là đoạn cuối của câu chuyện.