Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 73


Đọc truyện Xuân Mang Lưu Luyến – Chương 73

Đi theo Ứng Viễn Phi còn có đoàn tùy tùng của khâm sai, hắn lần này lập được công lớn, lại được thánh chỉ khen ngợi thăng quan, còn là Thế tử Hầu phủ, những nơi đi qua, quan lại địa phương ai nấy cũng đều vỗ ngựa xu nịnh; Ứng Viễn Phi tuy là người thanh liêm, nhưng cũng không câu lệ tiểu tiết, nếu không liên quan đến quốc gia đại sự, cũng không so đo nhiều, những sản vật địa phương không đáng giá bạc thu được không ít, cũng không biết chính hắn giữ lại bao nhiêu, Thẩm Thanh Lạc mỗi ngày lại có thứ mới để xem.

Cầu Thế Trinh theo Ứng Viễn Phi đi xã giao gặp mặt các quan viên địa phương thì Thẩm Thanh Lạc ở lại dịch quán loay hoay với những đồ vật mà Ứng Viễn Phi được tặng, những đồ gốm tinh xảo lạ mắt cùng những vật dụng nhỏ xinh bằng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, cũng không có cảm thấy buồn chán.

Nửa tháng sau xa giá (xe của quan lại) tiến vào Đông Dương, cách Phượng thành ba mươi dặm, Thẩm Thanh Lạc muốn ghé thăm Trì Châu (thầy thuốc người đã giúp Bệ Mộng Giao và Thẩm Thanh Lạc chứng minh mình còn trong sạch).

“Thế Trinh, Ứng công tử có công vụ (công việc) trong người, cũng sắp đến kinh thành rồi, chàng nói với ngài ấy, để cho ngài ấy đi trước thôi.” (cách xưng hô ko được nhất quán, mong mọi người lượng thứ)

Ứng Viễn Phi nghe nói Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc muốn lưu lại Đông Dương, lại bày tỏ không có gì đáng ngại, nghỉ một ngày rồi cùng nhau hồi kinh cũng không sao.

Cầu Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc hẹn gặp Trì Châu, buổi trưa ở quán rượu ăn cơm ôn chuyện, Ứng Viễn Phi tất nhiên cũng đi cùng, lúc nói chuyện nhắc đến Lam Điền, Trì Châu than thở không dứt.

Lam Điềm sau khi cưới lại tìm hắn hỏi thăm nơi ở của Bệ Mộng Dao, hắn mới nghe nói Lam Điềm đồng ý cha mẹ từ hôn là do có nỗi khổ tâm. huynh trưởng Lam Điềm làm công trong thương hào ở Ngụy gia, không may làm mất một số đồ trang sức giá trị ngàn lượng bạc mà Ngụy gia giao cho hắn đưa sang cửa hàng khác, Ngụy gia bắt hắn bồi thường, bồi không ra liền đưa lên quan. Lam gia không trả nổi khoản bạc này, nên Lam Điềm đến Ngụy gia cầu cạnh, bị Ngụy lão thái nhìn trúng, tiểu thư Ngụy gia, năm nay đã hai mươi bốn tuổi tuổi, nếu Lam Điềm chịu cưới, không chỉ không truy cứu huynh trưởng hắn, còn có của hồi môn cùng một cửa hàng, Lam Điềm mới bắt đầu không chịu, vừa vặn khi đó lại truyền ra tin Bệ Mộng Dao thất trinh, mẹ hắn lại lấy cái chết ra để uy hiếp. . . . . .


“Tạo hóa trêu ngươi, khi đó, Bệ cô nương cùng với Lam Điềm nếu có thể gặp được hai vị. . . . . .”

Thẩm Thanh Lạc cảm khái vô hạn, sắc mặt buồn bực, Ứng Viễn Phi cười nói: “Trở về ta sẽ nghĩ biện pháp để cho hắn sớm thoát khỏi địa lao, mọi người nếm thử món ăn này một chút, nhìn rất tốt.”

Trước khi chia tay, Trì Châu lại bắt mạch giúp Thẩm Thanh Lạc, vui vẻ cười, nói: “Rất tốt, rất tốt! Không cần phải dùng thuốc dưỡng thai gì cả.”

Bốn người chắp tay từ biệt, Cầu Thế Trinh bảo Thẩm Thanh Lạc cùng Ứng Viễn Phi về quán dịch trước, hắn nhân tiện muốn đến tiền trang Khánh Phong ở Đông Dương để kiểm tra sổ sách.

Thẩm Thanh Lạc cùng Ứng Viễn Phi vào cửa chính dịch quán thì Ứng Phàm cùng Cầu Hải đúng lúc muốn đi ra ngoài, vừa vặn chạm mặt.

“Phu nhân, trong kinh thành có người đưa tới một rương nhỏ, nô tài đã để vào trong phòng người cùng Gia rồi.”

“Đại nhân, trong kinh thành có người đưa tới một rương nhỏ, nô tài đã đặt ở trong phòng ngài rồi.”


Hai người đồng thanh cùng nói một câu, Thẩm Thanh Lạc mỉm cười, Ứng Viễn Phi cũng khẽ mỉm cười, hai người gật đầu từ biệt, trở về phòng của mình.

Gian phòng trung gian(phòng giữa) trên bàn để một rương gỗ xa lạ, theo lời Cầu Hải nói thì rương này từ Kinh Thành đưa tới.

Đi đường một lúc lâu, Thẩm Thanh Lạc hơi mệt, cũng không vội vã mở cái rương ra nhìn, ngồi vào trên ghế đấm đấm bắp đùi, rót một ly trà, uống một chút một chút một. . . . . .

Két một tiếng, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Thẩm Thanh Lạc sợ hết hồn, ly trà từ trong bàn tay rơi xuống mặt đất tạo thành tiếng vang giòn tan.

“Thanh Lạc. . . . . .” Đẩy cửa đi vào chính là Ứng Viễn Phi, sắc mặt hắn trắng bệch, bờ môi run rẩy, thân thể đang kịch liệt run rẩy.

Hắn bình thường đều gọi là Thẩm cô nương, gọi tên thân mật như thế, trong lòng Thẩm Thanh Lạc dâng lên tia không vui, nhưng tia không vui kia rất nhanh bị vẻ mặt kinh hoàng chưa từng thấy trên mặt Ứng Viễn Phi phá vỡ.


“Xảy ra chuyện gì?” Hắn vẫn luôn nhẹ nhàng, luống cuống như vậy, nhất định là xảy ra đại sự, Thẩm Thanh Lạc bất an.

“Thanh Lạc. . . . . .” Ứng Viễn Phi giọng nói run rẩy khẽ gọi, tiếng gọi Thanh Lạc kia giống như chứa đựng triền miên đau khổ, Thẩm Thanh Lạc ngẩn người, có chút xấu hổ, rất muốn nổi giận, lại có chút không biết làm sao.

Ứng Viễn Phi nhìn nàng, sau lại giống như từ trong hoảng sợ từ từ tỉnh táo lại, Thẩm Thanh Lạc thấy hắn mím môi hít thật sâu, thân thể run rẩy dần bình tĩnh lại, đôi môi run rẩy yên tĩnh trở lại.

“Thẩm cô nương, nàng trước hít thật sâu, trấn định, chúng ta thương lượng một chút xem nên làm thế nào. Ta và nàng không thẹn với lương tâm, không có việc gì.”

Câu này là có ý gì? Ngược lại giống như hắn với mình có gì mập mờ không rõ, Thẩm Thanh Lạc giận đến mặt đỏ bừng, muốn phản bác lại câu nói đó, ánh mắt Ứng Viễn Phi đã từ trên mặt nàng dời đi, rơi vào cái rương trên bàn kia.

Hai tay hắn đặt trên rương gỗ, đôi tay trắng – sạch gần như trong suốt, cân xứng thon – dài, vốn rất đẹp mắt, nhưng lúc này đặt ở trên rương gỗ này, nhưng lại làm cho Thẩm Thanh Lạc có cảm giác, réo rắt thảm thiết đau xót.

“Thẩm cô nương, chuyện này một mình ta không nghĩ ra cách giải quyết như thế nào? Chỉ có thể cùng nàng thương lượng, mong nàng trấn định.” Ứng Viễn Phi cắn răng, giống như chuẩn bị bước vào quỷ môn quan vậy, mở cái rương gỗ ra.

Trong rương là một điệt quyển trục(cuốn tranh), xem ra là một bức tranh, Thẩm Thanh Lạc giương mắt nhìn Ứng Viễn Phi, trong thoáng chốc lại có chút không dám đụng vào.


“Ta thật sự muốn lấy một cây đuốc đốt những thứ đồ này, không để cho nàng thấy được.” Một giọt lệ từ trong mắt Ứng Viễn Phi chảy xuống, “Nhưng ta hiểu rõ, đốt những thứ này, sẽ còn có vô số thứ khác xuất hiện.”

Hắn cầm lên một bức họa, vô cùng chậm chạp mở ra.

“Làm sao có thể? Làm sao có thể? Tại sao có thể vẽ như vậy?”

Thẩm Thanh Lạc một hồi ngất xỉu, mắt nhắm lại mềm nũn ngã xuống trên đất.

“Thẩm cô nương. . . . . .” Kêu to một tiếng, Ứng Viễn Phi ném bức tranh trong tay, bước một bước dài xông lên trước, Thẩm Thanh Lạc không bị ngã xuống đất, mà được hắn ôm vào trong ngực.

Bức tranh bị Ứng Viễn Phi vứt bỏ tung bay trên không trung, chậm rãi rơi xuống đất, mặt bức tranh hướng lên, trong bức tranh có hai người, một nam một nữ, nam khẽ mỉm cười nhìn cô gái, ánh mắt dịu dàng nhưng lại tràn đầy dục – vọng. Nữ mắt đẹp nửa khép, mắt ửng hồng triều, lệ quang điểm một cái, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, dường như có thể nghe được trong miệng nàng bật ra thanh âm rên rỉ trêu chọc lòng người.

Trong bức tranh hai người này đều trần truồng, nam tử chỉ thấy phần lưng cùng gò má, nữ tử cả khuôn mặt cùng thân thể cũng hiển lộ không bỏ sót, tóc dài mềm mại như tơ lụa nhẹ buông, đường cong thân thể lả lướt uyển chuyển, da thịt trần trụi bóng loáng, bắp đùi có một nốt ruồi chút Chu Sa đỏ tươi, rõ ràng động lòng người, nốt ruồi đỏ thẫm này khiến cho vật oánh nhuận thuần khiết giữa hai chân kia trở nên tươi đẹp yêu mị.

Bức họa vẽ rất tuyệt diệu, nhân vật rõ ràng rành mạch giống như đúc, người biết Ứng Viễn Phi cùng Thẩm Thanh Lạc, thấy bức họa nhất định có thể không chút do dự chỉ ra, hai người trần truồng ôm nhau trong bức tranh, chính là Ứng Viễn Phi cùng Thẩm Thanh Lạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.