Đọc truyện Xuân Mang Lưu Luyến – Chương 72: Hoan tình Như Mộng
Cầu Thế Trinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm đỏ trơn bóng Như Ngọc của Thẩm Thanh Lạc, hai mắt trong suốt trở nên mông lung, bên trong hơi nước mờ mịt, thần trí hắn liền bay mất, cơ hồ khống chế không được tự mình muốn nhanh chóng vọt vào.”Không được, phải dịu dàng, Thanh Lạc còn có đứa bé!” Cầu Thế Trinh ở trong lòng khuyên răn mình, hết sức nhẫn nại, vật trong khố càng thêm trướng đau hơn.
“Thanh Lạc, cho nó đi vào có được không?” Càng lúc càng khó chịu, Cầu Thế Trinh trong miệng ăn vạ cầu hoan, bàn tay bỏ qua cỏ thơm của Thẩm Thanh Lạc trượt xuống dưới, ngón tay thô ráp có lực ở cửa động ra vào hư hư nhẹ nhàng trêu chọc nàng. . . . . .
Thẩm Thanh Lạc bị hắn làm cho nhột, thống khổ nhíu mày. Cầu Thế Trinh trêu chọc một hồi lâu, đột nhiên không có nửa phần báo trước, ba ngón tay khép lại, có lực thọc đi vào.
“A. . . . . . Thế Trinh. . . . . .” Ngón tay Cầu Thế Trinh đụng trúng điểm mẫn cảm nhất, cảm giác từng đợt sóng sung sướng bắt đầu khởi động, vẻ cay nóng này sảng khoái như Tiểu Đao(dao nhỏ) nhẹ lướt qua các giác quan thần kinh, vui thích chí cực cũng làm cho người ta có tiếc nuối đau đớn, loại cảm giác này biến mất quá nhanh không thể luôn lưu lại. . . . . . Thẩm Thanh Lạc luống cuống rít lên, nhiệt lưu trong suốt mãnh liệt chảy ra, ngón tay Cầu Thế Trinh ướt nhẹp, quần lót của nàng cũng ướt thành một mảng.
“Thanh Lạc, ở trong xe ngựa lấy, nàng sẽ càng thấy thoải mái, cho nó đi vào, tới một lần đi, có được hay không?” Cầu Thế Trinh rút ngón tay ra đưa đến trước mắt Thẩm Thanh Lạc để cho nàng nhìn chứng cớ, mấy ngón tay của hắn dính đầy nước, ánh mắt của hắn cũng sáng long lanh .
“. . . . . . . . . . . .” Thẩm Thanh Lạc thở gấp – tức nói không nên lời, bằng chứng như núi, muốn phản bác cũng không thể nào phản bác được, ở trong xe ngựa chọc ghẹo, thân thể của nàng thật dường như mẫn – cảm hơn.
“Thanh Lạc, ta cho nó vào nha?” Cầu Thế Trinh khàn giọng hỏi, Thẩm Thanh Lạc oán não duỗi chân, yêu có tới hay không, đem người biến thành cái bộ dáng này, còn hỏi cái gì?
Cầu Thế Trinh hiểu ý, không hỏi lại nữa, nhưng động tác của hắn lại chậm lại, từ từ chậm rãi cởi y phục của nàng, hắn cởi cái váy gấm màu xanh ngọc mất một hồi lâu, giống như là đang cởi chiến giáp, cẩn thận từng động tác một, dừng lại chốc lát, mới lại thật chậm cởi quần lót màu trắng của Thẩm Thanh Lạc, hoa tâm Thẩm Thanh Lạc lúc này vẫn còn co rút sau dư âm vừa rồi, không chịu nổi, đợi không được hắn phơi nắng mình như vậy, tức giận nhéo tóc Cầu Thế Trinh, đem hắn kéo dậy, thân thể hai người dán chặt, một ít cây gậy – nóng bỏng – cứng rắn rất linh hoạt chống đỡ khe hở, Thẩm Thanh Lạc vặn eo hừ hừ bày tỏ bất mãn.
Cầu Thế Trinh quỷ kế được như ý, mừng rỡ cười khúc khích, chân vừa đạp, mới vừa rồi mất nửa ngày trêu chọc cũng chỉ có thể làm cách qua cái quần Thẩm Thanh Lạc thật không thỏa mãn.
Thẩm Thanh Lạc nơi đó đã ẩm ướt dính dính, khiến cây gậy của hắn kìm nén đến phát điên, phát hiện không có trở ngại, liền như mãnh hổ trên núi chợt vọt vào.
“Thế Trinh. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc thở dài thật thấp, trong thanh âm bao hàm sung sướng, rốt cuộc đã đạt được ước muốn.
Tiếng va chạm tích tích bá bá vang lên, còn có tiếng nước chảy xì xì, rên rỉ một tiếng thật nhỏ, tiếng rên đè nén cùng âm thanh ở trong xe ngựa không ngừng vàng lên. . . . . .
Ước chừng chạy nước rút được hơn ngàn lần(nguyên văn, tác giả có viết điêu quá ko nhỉ – ôi ngại quá mình cũng ko biết), Cầu Thế Trinh chợt rút ra, nhiệt dịch vẩy đầy trên bắp đùi Thẩm Thanh Lạc.
Sau mấy lần chạy nước rút điên cuồng, hắn lại không xuất ở bên trong, Thẩm Thanh Lạc có chút tiếc nuối, đột nhiên địa phương trống không kia lại một lần nữa trướng lên, Cầu Thế Trinh thừa dịp vừa mới phóng ra ngoài cây gậy còn chưa mềm xuống, trong giây lát lại thọc vào, Thẩm Thanh Lạc sảng khoái kêu rên luôn miệng, tay nắm lấy bả vai Cầu Thế Trinh thật chặt, không muốn để cho hắn rời đi.
Vật kia từ từ có chút mềm đi, không còn đủ cứng rắn, Cầu Thế Trinh không tiếp tục chạy nước rút nữa, mà ở tại cửa ra vào nhẹ nhàng cọ xát, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy ngứa cực kỳ, khó chịu khóc thút thít, đang lúc ngứa muốn chết, cây gậy của Cầu Thế Trinh lại bắt đầu phát lực, một ít cây gậy lại khôi phục dũng mãnh phi thường, ở trong hang động không ngừng. . . . . . Rút ra. . . . . . Đi vào. . . . . .
Hắn dịu dàng triền miên, rồi lại là cuồng dã thô bạo, Thẩm Thanh Lạc say mê ở bên trong Cuồng Triều sóng lớn mà Cầu thế Trinh mang đến, hận không thể khiến thời gian dừng lại ở giờ khắc này, hai người tan ra ở một chỗ ── chết cũng cam nguyện.
Si ngốc mê mẩn nhưng vẫn ở trong mờ mịt sinh ra một loại ảo giác, giống như nhìn thấy bản thân cùng Cầu thế Trinh biến thành hai con Điệp nhi( 2 con bướm), ở trong bụi hoa cùng nhau nhảy múa. . . . . .
Thẩm Thanh Lạc tâm thần đều say thì Cầu Thế Trinh lui ra ngoài, nằm ở bên người Thẩm Thanh Lạc, giọng nói đè nén cơ hồ có chút khàn khàn: “Thanh Lạc, thật muốn vẫn muốn tiếp tục làm. . . . . .”
Vẫn tiếp tục làm, thật sự sẽ chết người.
Thẩm Thanh Lạc bị hắn đảo qua đảo lại, mấy phen giày vò, sảng khoái đến không có hơi sức, ở trong lòng thoải mái than thở một tiếng, đưa tay vòng chắc eo hẹp Cầu thế Trinh cọ xát.
Dưới bụng lại có một cây gậy chỉa vào nàng, Thẩm Thanh Lạc ngẩn ngơ, mới nhớ ra vừa rồi Cầu thế Trinh còn chưa phát tiết ra ngoài.
“Nó còn chưa có đi ra, chàng không thoải mái đi?” Thẩm Thanh Lạc có chút ngượng ngùng cầm cây gậy trơn ẩm dính dính, nhẹ nhàng lắc lắc hỏi.
“Cứ như vậy, sẽ không không thoải mái, ở trên xe bắn – ra ngoài vật kia sẽ dính vào nàng, không có nước tắm rửa nhơn nhớt dính dính nàng sẽ không thoải mái.” Cầu Thế Trinh cười, bưng lấy mặt của Thẩm Thanh Lạc hôn mấy cái. Vô hạn thỏa mãn nói: “Mấy ngày nay quả thực là đang nằm mơ, thật sợ tỉnh mộng, nàng lại giống như trước kia đối với ta hờ hững, lại muốn rời đi ta.”
“Ngu ngốc.” Thẩm Thanh Lạc chỉ chỉ vào ngực Cầu Thế Trinh, hừ nói: “Đứa bé cũng đã có, còn thế nào rời khỏi chàng?”
“Đúng vậy!” Cầu Thế Trinh cười ngây ngô, đem Thẩm Thanh Lạc ôm sát lại, bàn tay ở trên người nàng vò loạn.
“Đừng sờ nữa. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc thở, còn tiếp tục nữa, Cầu Hải trở lại thì…
“Được, không lấy.” Cầu Thế Trinh thật biết điều mà đáp ứng, không có động tay động chân nữa, buông Thẩm Thanh Lạc ra ngồi dậy, thay nàng đem dịch nhờn giữa hai chân lau đi.
“Di, quần đây?” Cầu Thế Trinh không tìm được quần lót của Thẩm Thanh Lạc.
“Có phải chàng đã nén nó ra ngoài xe rồi không?” Thẩm Thanh Lạc gấp đến độ khuôn mặt đỏ lên, cũng không biết mới vừa rồi bên ngoài có người đi ngang qua hay không.”Mau lấy cái quần khác trong bọc quần áo cho ta mặc vào, rồi xem một chút có rơi ra bên ngoài hay không.”
Bên ngoài trừ quần, còn có một người nữa, Cầu Hải xách theo gói thuốc, đứng dựa vào cây đại thụ phía xa, thấy Cầu Thế Trinh xốc rèm xe ra ngoài nhặt quần, nhấc chân liền hướng xe ngựa đi tới, Cầu Thế Trinh vội vàng ra dấu tay.
Ý bảo hắn đừng đến vội, sợ Thẩm Thanh Lạc thẹn thùng nóng nảy! Cầu Hải âm thầm oán thầm, bước chân dừng lại.
Sơn dân chất phác nhiệt tình, bọn họ tìm chỗ nghỉ chân cũng không cần phải tốn công tốn phí gì, ba người xin ở nhờ nhà dân dưới chân núi Cảnh Dương vài ngày.
Cầu Hải không muốn lưu lại chướng mắt, ngày ngày buổi sáng liền lập tức chạy xe vào thành đi giúp Yến Ninh, Cầu Thế Trinh đã hỏi trong núi không có mãnh thú gì, vui vẻ dẫn Thẩm Thanh Lạc, mỗi ngày ở trong núi rừng đi dạo.
Trong núi rừng không khí mát mẻ, trăm hoa tươi tốt, cây cối tầng tầng lớp lớp tựa như cái ô lớn, trên đất lá khô chất đống phải thật dầy mềm mại giống như thảm, suối ở giữa rừng quanh co chảy qua, tiếng nước chảy leng keng làm cho thanh âm rừng núi tăng thêm nhạc khúc huyền ảo câu lòng người, thoáng như yểu điệu yêu kiều lúc đậm lúc nhạt hòa với cảnh sắc cùng nhau ngâm xướng.
Thẩm Thanh Lạc ở rừng núi dạo chơi càng lúc càng cao hứng, nhưng Cầu Thế Trinh có chút lo lắng, sợ nàng mệt mỏi, không thể cõng trên lưng, hắn liền ôm ngang, mỗi ngày chỉ để Thẩm Thanh Lạc đi một nửa đường, thời gian còn lại cũng là hắn ôm đi.
Trong lúc hai người vui vẻ đùa giỡn, Ứng Viễn Phi tới đây nói có thể đi thì Thẩm Thanh Lạc mới giật mình, nàng đã ở nơi này được nửa tháng, cách nàng từ lúc rời kinh hôm đó là đã qua một tháng.
Yến Ninh cùng người làm của Lạc Ninh thương hào vẫn không thể đi, Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh đi theo Ứng Viễn Phi về kinh trước.