Đọc truyện Xuân Mang Lưu Luyến – Chương 17: Đàn phấn thung điều
Thẩm Thanh Lạc hồi hồn thì xiêm áo trên người đã bị lột sạch, Cầu Thế Trinh ôm nàng thật chặt vào trong ngực, dán chặt vào làn da của nàng không ngừng cọ xát.
“Thanh Lạc, thân thể của ngươi thật trơn. . . . . .” Thân thể chạm đến da thịt oánh nhuận nhẵn nhụi, như tơ lụa nhu hòa trơn mền. Những xúc cảm ấy khiến Cầu Thế Trinh không ngừng được tâm tạng cuồng loạn, cả người không cách nào ức chế bắt đầu run rẩy.
Thẩm Thanh Lạc ngượng ngùng không dứt, nàng cố gắng nghĩ đẩy Cầu Thế Trinh ra, nhưng là tay cứ giống như không phải là của mình, mềm yếu vô lực khoác lên trên bả vai Cầu Thế Trinh không nhúc nhích được.
“Thanh Lạc. . . . . . A!” Một tiếng đè nén buồn bực rống lên, Thẩm Thanh Lạc thân thể run lên, chợt ý thức được dán ở khe hở của nàng có một cây gậy nóng rực không an phận đang cọ động, “Cầu Thế Trinh, ngươi xuống, ta muốn mặc quần áo.” Thẩm Thanh Lạc kêu lên, tay nhỏ bé hướng Cầu Thế Trinh đấm đấm.
“Chỉ cọ cọ thôi, hắn sẽ không làm loạn.” Cầu Thế Trinh cực kỳ hưởng thụ cảm giác da thịt dán chặt, trong miệng không biết xấu hổ lừa gạt, tỏ rõ mình là quân tử, bàn tay lại hướng giữa hai chân Thẩm Thanh Lạc tìm kiếm, nơi đó quang – trượt – trượt không hề chống đỡ, Cầu Thế Trinh dễ dàng sờ tới nhụy hoa, hoa tâm Thẩm Thanh Lạc đã sớm bùn lầy một mảnh, Cầu Thế Trinh mới vừa tham tiến vào một ngón tay, Thẩm Thanh Lạc liền rên lên một tiếng, ngẩng đầu cắn vào bả vai Cầu Thế Trinh phát run co quắp lại.
Cầu Thế Trinh kích động đến cơ hồ muốn phát tiết, mấy ngày không có nghịch qua nó đã khá hơn chút, thật có chút không chịu nổi, ngón giữa ở bên trong sôi trào, ngón cái ở tại cửa ra vào không ngừng mài. . . . . .
“Cầu Thế Trinh. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc hai tay nắm cả phần lưng của Cầu Thế Trinh chợt buộc chặt, thân thể căng thẳng, một tiếng đè nén rên rỉ từ trong cổ họng như mưa phùn nhỏ giọt xuống mái nhà cong một loại hư hư truyền tới, Cầu Thế Trinh chỉ cảm thấy nhị hoa của Thẩm Thanh Lạc một hồi run run, ngón tay của mình bị thịt non gắt gao cắn chặt, một dòng nước ấm áp chảy ra, làm ướt ngón tay cả trong và ngoài của hắn.
“Thanh Lạc Thanh Lạc. . . . . .” Cầu Thế Trinh kích động đến giọng nói cũng thay đổi, cúi người liếm liếm cổ của Thẩm Thanh Lạc, ngón tay lại nhanh chóng khuấy động, Thẩm Thanh Lạc vừa khẽ run rẩy, trong thời gian thật ngắn, hẳn là lại ra lần nữa mất.
“Thanh Lạc, ta. . . . . . Ta đi trước. . . . . .” Cầu Thế Trinh buông ra Thẩm Thanh Lạc, lung tung nắm lên xiêm áo, cũng không kịp mặc, liền lảo đảo chạy đi.
Nều không đi, hắn thật không khống chế nổi.
Thẩm Thanh Lạc thân thể mềm nũn, ngồi phịch ở trên giường thở dốc, dư vị còn sót lại khiến cho thân thể nàng từng trận run rẩy. Một đêm này của nàng giống như tôm luộc chín co rúc ở trong chăn, lúc ngủ cũng cảm thấy được một cỗ hương vị ngọt ngào.
Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh nói Ngô Cẩm Lam hình như đối với nàng có địch ý, Cầu Thế Trinh tuy là an ủi nàng sau khi từ hôn sẽ đưa Cấm di nương đi, không cần để ở trong lòng. Trong lòng mình lại với Ngô Cẩm Lam sinh phòng bị. Buổi sáng hôm sau, hắn phân phó Ngô Cẩm Lam, không phải bước ra liệu Phong Hiên. Lại triệu tập tất cả các hạ nhân trong phủ, lấy lý do Ngô Cẩm lam muốn thanh tĩnh dưỡng thai, lệnh cho tất cả người làm đều không được vào liệu Phong Hiên quấy rầy, cũng để cho Lý thị chỉ định hai vú già đưa thức ăn rửa mặt quần áo, làm nha hoàn hầu hạ trong liệu Phong Hiên, trước khi Ngô Cẩm Lam, cũng không được bước ra liệu Phong Hiên nửa bước.
Cầu Thế Trinh sau khi đi, Tiểu Đồng thắt tay áo, bất an hỏi: “Lam tỷ, Cầu gia tại sao lại phân phó như vậy?”
“Tại sao phân phó như vậy?” Ngô Cẩm Lam đem ly trà trong tay hung hăng đập mạnh lên trên bàn, cười lạnh nói: “Chắc chắn Thẩm Thanh Lạc cùng Gia nói qua cái gì rồi.”
Cầu Thế Trinh sợ nàng trong phủ gây sóng gió, rõ ràng là che chở nàng, kì thực đem nàng cô lập.
Cầu Thế Trinh cưng chiều Thẩm Thanh Lạc như thế, xem ra cố nhân của hắn có tướng mạo tương tự như mình, ở trong lòng hắn có lẽ có chút bất đồng, nhưng là căn bản không có phương pháp cùng Thẩm Thanh Lạc đánh đồng, Ngô Cẩm Lam hận đến cắn răng nghiến lợi, Cầu Thế Trinh tính toán đem nàng giam cầm, nàng muốn cho Thẩm Thanh Lạc từ góc tối đi ra chỗ sáng, bại lộ ở trước mặt Tiêu gia sẽ không có cách nào thực hiện rồi.
Ngô Cẩm Lam không thể hành động, Tiêu Nhữ Xương cũng đang gia tăng hành động.
Hậu viện Cầu Thế Trinh mỹ nhân tuy nhiều, nhưng không có có một nào có thai, Tiêu Nguyệt Mị còn đắc ý, con của Cầu Thế Trinh chỉ có thể chờ mình sinh cho hắn, sau khi tin vui Cấm di nương truyền tới Tiêu gia, Tiêu Nguyệt Mị liền muốn điên rồi, quấn lấy Tiêu Nhữ Xương muốn hắn nghĩ biện pháp giết chết Cấm di nương.
Có ái thiếp nhưng không con cùng có cực kỳ bất đồng, không cần Tiêu Nguyệt Mị nói, Tiêu Nhữ Xương cũng sẽ nghĩ biện pháp, nhưng mà hắn nghĩ muốn diệt trừ khối thịt kia trong bụng Cấm di nương, không nghĩ muốn giết chết gấm di nương. Hắn đã bố trí an bài thỏa đáng, lại bị Cầu Thế Trinh ra lệnh cấm làm rối loạn, hắn an bài xong người hạ thuốc nhưng lại không có biện pháp vào được liệu Phong Hiên, cũng không tiếp xúc được người lo chuyện ăn uống cho Cẩm di nương.
Người hầu trong Cầu phủ không được tùy tiện vào liệu Phong Hiên, Tiêu Nhữ Xương hỏi thăm một chút, Cầu Thế Trinh vẫn thỉnh thoảng cho mời đại phu vào phủ chẩn mạch cho Ngô Cẩm Lam, hắn liền tìm tới Nhan Tử Khải người chẩn mạch cho Ngô Cẩm Lam.
“Cấm lam, Tiêu Nhữ Xương hôm qua tìm tới ta, cho ta rất nhều bạc, muốn ta cho hạ xương vào trong thuốc dưỡng thai của ngươi, ngươi xem chuyện này làm thế nào?” Nhan Tử Khải ngày hôm đó lại vào Cầu phủ chẩn mạch, thấy Ngô Cẩm Lam vội vàng nói.
“Hạ xương?”
“Là một vị thuốc có thể khiến ngươi bị sẩy thai.”
Nàng không có thai, không có gì phải sợ sợ, chỉ là! Ngô Cẩm Lam cười, nhỏ giọng nói: “Ngươi hồi bẩm Tiêu Nhữ Xương, nói đã hạ dược vào trong thuốc của ta, chuyện này xảy ra Cầu Thế Trinh sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi hãy tìm cơ hội đem xạ hương đến cho ta sẽ hun chúng lên quần áo của trẻ nhỏ để đổi tội cho người khác, xạ hương ngươi mang tới chưa?”
“Không có.”
“Ngày mai ngươi mang đến cho ta.”
**
Yến Ninh đã chuyển vật phẩm lên đường nhiều ngày rồi, Tế Châu và các quận kia có bị bão tuyết lớn hay không tin tức còn chưa có truyền tới, trong lòng Thẩm Thanh Lạc thấp thỏm chờ tin tức, nhưng mãi mà không có tin tức gì, ngân hàng tư nhân ở các nơi cũng không truyền tin về được, nên Cầu Thế Trinh đích thân đi xuống dò xét, Thẩm Thanh Lạc ban ngày sầu lo, ban đêm cũng không có người nói chuyện, những ngày sau đều mệt mỏi buồn bã ỉu xìu.
Ngày hôm đó Thẩm Thanh Lạc ngồi ở ký trong phòng, nhàm chán nâng quai hàm nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời xám xịt thì Lý thị mang theo hai vú già tiến vào.
“Thanh Lạc, cùng ta đi gặp Cấm di nương.” Lý thị vung tay lên, hai vú già tiến lên, một tả một hữu chế trụ Thẩm Thanh lạc bả vai.
Lý thị nhìn nàng vẫn là vô cùng hòa khí, Thẩm Thanh Lạc không hiểu, kinh ngạc hỏi: “Lý đại nương, đây là?”
“Thanh Lạc, không nghĩ tới ngươi lại là người có tâm cơ như vậy, ngươi làm ra chuyện này, ta cũng không thể bảo vệ được ngươi.” Lý thị lắc đầu mà thở dài .
Lý thị không nói chuyện gì, Thẩm Thanh Lạc trong đầu mơ hồ, nhìn hai vú già một cái, mỉm cười nói: “Lý đại nương, ta đem công việc giao phó lại cho ngươi một chút.”
Lý thị hơi do dự một chút, gật đầu một cái, đối với này hai vú già nói: “Các ngươi đến bên này chờ.”
“Lý đại nương, quyển sách đưa cho ngươi, ta đã kiểm tra đối chiếu. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc đọc vật phẩm một, một mặt âm thầm nghiêng mắt nhìn hai vú già dò xét chờ cơ hội hai người không để ý, hạ thấp giọng thật nhanh nói: “Lý đại nương, Cấm di nương nếu là muốn trách phạt ta, phiền ngươi hoãn lại, chờ Gia trở lại xử trí. được không?.”
Lý thị thân thể hơi rung, nhìn Thẩm Thanh Lạc một cái, yên lặng chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thấy Lý thị gật đầu, Thẩm Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, vật phẩm thẩm tra đối chiếu xong, Thẩm Thanh Lạc cũng không đợi hai vú già áp bả vai nàng, chủ động đi theo Lý thị hướng liệu Phong Hiên đi tới.
Một đường im lặng vào liệu Phong Hiên, Lý thị đứng ở cửa Tây Sương, cung kính nói: “Cẩm di nương, Thẩm Thanh Lạc đã đến.”
“Mang vào. . . . . .” Thanh âm khàn khàn nói. ‘
“Thanh Lạc bái kiến di nương.” Vào phòng, Thẩm Thanh Lạc như thường địa hành lễ, cũng không hỏi mình rốt cuộc phạm vào chuyện gì.
“Thẩm quản sự, sao ngươi có thể ác độc như thế?” Ngô Cẩm Lam cầm khăn gạt lệ, đến run rẩy hết cả người buồn bã khóc không dứt.
“Thanh Lạc không biết bà cô nói gì?” Thẩm Thanh Lạc đôi lông mày nhíu lại, không hiểu hỏi.
cấm di nương từng ngón tay chỉ Thẩm Thanh Lạc, bộ dạng bi phẫn khó tả, Tiểu Đồng thay nàng mắng: “Ngươi lại dám đưa cho di nương quần áo có hun xạ hương, muốn hại di nương sảy thai, ngươi cho rằng không ai biết phải không?”
“Ở trong quần áo có hun xạ hương hại di nương sảy thai?” Thẩm Thanh Lạc như vẹt nói lại từng chữ từng chữ nhìn chằm chằm Cấm di nương hỏi. Ngô Cẩm Lam đỏ mặt, đột nhiên cũng cảm thấy, Thẩm Thanh Lạc đã biết nàng là mang thai giả.
Ngô Cẩm Lam con ngươi đảo lòng vòng, cũng không thẩm vấn Thẩm Thanh Lạc, nức nở nói: “Gia không có ở trong phủ, ta chỉ là một di nương, cũng nói không được rồi, Lý đại nương, ngươi nói nên làm cái gì?”
Một di nương quả thật không có trọng lượng gì, nhưng trong Cầu phủ chỉ có một di nương là nàng, Cầu Thế Trinh không có ở đây, di nương lại đang có tin mừng, theo lý nên do nàng tới phạt Thanh Lạc, nhưng nàng trong lòng biết hỉ của mình là giả, Thẩm Thanh Lạc lại là người quan trọng trong long Cầu Thế Trinh, tất nhiên sẽ không mở miệng phạt Thẩm Thanh Lạc chọc giận Cầu Thế Trinh, nàng nghĩ ván này, cũng không phải là muốn mạng của Thẩm Thanh Lạc . Dĩ nhiên, nếu như có thể mượn tay Lý thị trừ khử Thẩm Thanh Lạc, thì không thể tốt hơn.
Hại chết nhi tử của Cầu gia có thể nào dễ dàng tha thứ? Lý thị trái tim lay động, nàng mới vừa rồi nghe Thẩm Thanh Lạc nói nhỏ, đã quyết định muốn trì hoãn, bảo vệ Thẩm Thanh Lạc một lần, chờ Cầu gia trở lại rồi xử trí . Sau lại nghe Cẩm di nương nói, lại sinh lòng cảnh giác, lại càng quyết tâm muốn bảo vệ Thẩm Thanh Lạc. Nàng ý định đi lòng vòng, quyết định lấy lui làm tiến.
“Thẩm Thanh Lạc bình thường nhìn quy củ hiểu lễ, không nghĩ tới lại bí mật làm ra một chuyện ác độc như vậy.” Lý thị mặt thống hận biểu tình nói: “Di nương, người nói xử trí như thế nào liền xử trí như thế vậy.”