Đọc truyện Xuân Mang Lưu Luyến – Chương 18: Xuy Hoa lấy nhụy
Lý thị nói câu này, là làm khó Ngô Cẩm Lam, mặc dù nàng biết nếu để chuyện Thẩm Thanh Lạc mang thai giả ra, có thể bảo đảm xử phạt Thẩm Thanh Lạc, cũng sẽ không chọc giận Cầu Thế Trih, nhưng dù sao chuyện này cũng có chút mạo hiểm.
Lý thị yên lặng đứng chờ Ngô Cẩm Lam chỉ thị. Trong lúc nhất thời trong nhà chỉ có thanh âm nức nở nghẹn ngào của Ngô Cẩm Lam, Thẩm Thanh Lạc nhìn Ngô Cẩm Lam diễn trò, rất muốn cười to, nàng biết Ngô Cẩm Lam đã xác định được điều gì rồi, chắc chắn Ngô Cẩm Lam biết được chuyện mình cùng Cầu Thế Trinh rồi.
Ngô Cẩm Lam cầm khăn lau mắt, nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lạc, mắt thấy khóe môi Thẩm Thanh Lạc nhếch lên, thì trái tim khẽ chấn động liền cười yếu ớt, vội vàng nghĩ tới nếuThẩm Thanh Lạc vì bảo vệ tánh mạng nói ra quan hệ của nàng với Cầu Thế Trinh, mình nên làm như thế nào?
Không thể! Không thể để cho Thẩm Thanh Lạc nói ra quan hệ thật sự giữa nàng và Cầu Thế Trinh.
Ngô Cẩm Lam trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng bén nhọn, nàng vẫn khóc thút thít, sắc mặt bình thản, hòa nhã nói: “Lý đại nương, tuy nói là ở Thẩm quản sự đưa xiêm áo lại phát hiện có xạ hương trong đó, nhưng vẫn có khả năng có người khác hãm hại Thẩm quản sự, như vậy, trước xử lý như thế này, tạm thời đem Thẩm quản sự nhốt vào phòng củi trong hậu viên, chờ Gia trở lại rồi xử lý sau.”
Cái phương thức xử trí này chính là ý Lý thị muốn, Lý thị ngoắc tay, dẫn theo Thẩm Thanh Lạc ra khỏi Liệu Phong Hiên.
“Thanh Lạc, ngươi tạm thời ở nơi này, ta sẽ nhờ người thông báo cho Gia .”
Thẩm Thanh Lạc gật đầu, nhìn Lý thị khẽ mỉm cười bày tỏ cảm tạ, liền nhắm hai mắt lại nương đến vách tường phòng chứa củi nghỉ ngơi.
Lý thị đóng cửa lại, khóa chặt, đi tới ngoại viện phòng nghị sự.
Tần Minh Trí ở trong sảnh thẩm tra đối chiếu sổ sách, Lý thị kéo hắn qua một bên, lặng lẽ nói sự việc vừa rồi, Tần Minh Trí cau mày nói: “Ngươi không phải nên đem người giam lại, phòng chứa củi âm u lạnh lẽo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì. . . . . .”
Lý thị trợn mắt hốc mồm, hồi lâu nói: “Mưu hại con cháu của Gia, tội như vậy nếu không phải giam lại, thì phải ăn nói thế nào?”
“Thật xấu hổ, ngươi ở trong phủ ngây người vài chục năm, Gia tính tình như thế nào còn đoán không ra? Xây hẳn sáu cái viện cho quản sự ở, thật là bởi vì lúc xây Hái Nguyệt lâu liền thuận tiện xây sao? Chuyện của Dao Quang lần trước, Gia liền hỏi cũng không hỏi Yến Ninh, liền mệnh ta bán nàng ta vào trong nhà chứa, đây là vì cái gì? Còn nữa, vô duyên vô cớ đuổi Yến Ninh rồi, lại quay đầu lại đem cửa hàng ở phía tây cho Yến Ninh dùng, ngươi đoán không ra sao?”
Lý thị hai hàng lông mày nhíu chặt, thất thanh nói: “Ý ngươi là, Gia thích Thẩm Thanh Lạc? Sa thải Yến Ninh là vì ghen? Đem cửa hàng cho Yến Ninh dùng là bởi vì Yến Ninh là nghĩa huynh của Thẩm Thanh Lạc?”
Tần Minh Trí gật đầu, nhỏ giọng nói: “Theo ta đoán, đương gia chủ mẫu sau này của Cầu phủ, chỉ sợ sẽ là vị Thẩm quản sự này. Đã giam lại thì không cần thả ra nữa, tìm hai người đáng tin canh giữ ở bên ngoài cửa phòng củi, đừng cho những người khác đến gần, vị chủ nhân Tiêu gia kia cũng không phải là người dễ dàng, cẩn thận hắn quấy nước đục.”
Sắc mặt Lý thị trắng bệch, run rẩy nói: “Như vậy nên làm thế nào cho tốt đây? Trời lại lạnh như vậy, thân thể Thẩm Thanh Lạc lại mảnh mai lắm.”
“Ta lập tức phái người đi thông báo gia, ngươi mang giường và mấy chăn bông dầy đi vào, chuẩn bị cả một ít thức ăn nữa, nếu vị Thẩm quản sự này xảy ra việc không hay trước lúc G ia trở lại, chỉ sợ hai ta không gánh nổi tội, đầu có thể giữ được hay không đều là vấn đề.”
Hoàng hôn rồi, gió rét không ngừng lùa vào, cánh cửa phòng chứa củi mấy là do mấy miếng gỗ hỏng ghép lại căn bản không chặn nỗi những cơn gió lạnh lùa vào, gió bấc rít gào lay động cành lá, thanh âm truyền đến như tiếng khóc thút thít nức nở nghẹn ngào, làm cho người ta có cảm giác thê lương.
Thẩm Thanh Lạc bọc chăn kín lại, qua khe hở của cánh cửa lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, chân trời tà dương đang từ từ phiêu tán, ánh sáng mờ ảm đạm xuống, cảnh vật trước mắt từ từ mơ hồ.
Mười ngày đã qua, hôm nay là ngày hai mươi hai tháng chạp, Thẩm Thanh Lạc thầm đếm ngày, theo như kiếp trước hành trình kiểm tra các cửa hiệu của Cầu Thế Trinh, thì sáu ngày nữa Cầu Thế Trinh mới trở về.
Thẩm Thanh Lạc thực sự có chút chờ Cầu Thế Trinh, nàng nghĩ, Cầu Thế Trinh sau khi trở lại, nàng muốn cho hắn đem Cấm di nương đưa đi, tuyệt không cho cái nữ nhân âm hiểm này đắc chí.
Thẩm Thanh Lạc nghĩ như vậy, đáy lòng đồng thời cảm giác sâu sắc tâm thần thấp thỏm, Cẩm di nương ày, biết rõ mình có quan hệ cùng Cầu Thế Trinh, vẫn còn dám nhổ lông trên đầu lão hổ, thừa dịp Cầu Thế Trinh không có ở đây mà làm ác, chẳng lẽ không sợ Cầu Thế Trinh sau khi trở lại truy cứu?
Cấm di nương tuyệt sẽ không chỉ có một chiêu này, Thẩm Thanh Lạc khổ khổ suy tư, lại nghĩ không ra Cấm di nương rốt cục còn có chiêu gì, nàng bị Cầu Thế Trinh Cấm túc ở bên trong Liệu Phong Hiên, có thể làm được cái gì đây?
Tại sao gặp phải tai họa bất ngờ này Cũng bởi vì mình không danh không phận.
Danh phận! Thẩm Thanh Lạc khẽ mất hồn.
Một đôi chân dài thẳng tắp có lực tiến vào trong tầm mắt Thẩm Thanh Lạc, đôi chân kia đi rất gấp, lúc nhấc chân như như bay trong gió tuyết. Thẩm Thanh Lạc có chút sững sờ chậm rãi ngẩng đầu, chủ nhân của đôi chân kia có vóc người to lớn cao ngạo, trong bóng đêm, xoải bước đi tới với khí thế bén nhọn, xông phá màn đêm xám xịt kia, mang đến ánh bình minh rực rỡ.
“Cầu Thế Trinh.” Thẩm Thanh Lạc tự lẩm bẩm, kinh ngạc đứng lên nhìn.
Cửa phòng củi được mở ra, lại nhanh chóng bị đóng vào. Thẩm Thanh Lạc còn chưa có phản ứng kịp, đã bị một Đại Lực kéo vào một lồng ngực kiên cố, lồng ngực tựa như vách sắt đụng vào nàng thật là đau, Thẩm Thanh Lạc rên lên một tiếng căm tức vặn vẹo uốn éo, tránh trái tránh phải muốn tránh ra khỏi Cầu Thế Trinh, rất nhanh liền phát hiện vô luận kháng cự như thế nào, cũng đối với sự nôn nóng của Cầu Thế Trinh căn bản không có tác dụng.
Cầu Thế Trinh bá đạo mà hôn điên cuồng, bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể nàng.
“Thanh Lạc, ngươi đừng đẩy ta ra, rời nhà những mấy ngày nay, ta mỗi đêm trời tối không ngủ được, nhớ ngươi muốn chết.” Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc đè vào trên tường, không thể chờ đợi liền kéo cổ áo của nàng xuống, giống như đói khát lâu ngày mà điên cuông gặm cắn.
Động tác của hắn dùng quá sức, khiến cảnh của gỗ lay động, Thẩm Thanh Lạc kêu lên: “Ngươi trước buông ta ra.”
“Không thả, ta muốn đem những ngày này bổ sung lại. . . . . . Thanh Lạc, ta nhớ ngươi muốn chết. . . . . .” Thanh âm Cầu Thế Trinh khàn khàn mơ hồ mà nói, đôi môi nóng bỏng ở trên tai của Thẩm Thanh Lạc không ngừng cọ sát lẫn nhau, bàn tay đưa vào trong áo Thẩm Thanh Lạc, vuốt ve đôi bồng đào đã dần cứng lại, sau đó lại dọc theo eo thon bóng loáng mềm mại đi xuống tìm kiếm. . . . . .
“Cầu Thế Trinh, đừng làm ở chỗ này, sẽ để cho người biết ta và ngươi. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc thân thể như nhũn ra, lý trí khổ sở vùng vẫy.
“Ta mới vừa rồi vào phủ lúc đã nói cho Minh Trí rồi, ngươi là chủ mẫu của Cầu phủ này, muốn hai vợ chồng hắn về sau lúc ta không có ở trong phủ thì bí mật che chở cho ngươi, hắn hiện tại canh giữ ở cửa viện, sẽ không có người tiến vào.”
Thẩm Thanh Lạc hơi sững sờ, trong lòng hoảng hốt, bị Cầu Thế Trinh một ôm lấy, thả nàng xuống tấm chăn bông trên mặt đất.
Hắn muốn làm cái gì? Thẩm Thanh Lạc nóng nảy: “Cầu Thế Trinh. . . . . .”
Cầu Thế Trinh không để cho nàng nói tiếp, hôn như mưa rơi vào trên mặt nàng, đầu ở trên cổ nàng ủn tới ủn lui, rất nhanh váy Thẩm Thanh Lạc bị cũng mở ra, đôi gò bồng đào đã đứng thẳng liền bị Cầu Thế Trinh ngậm vào.
Thô lỗ mà dùng sức mút – hút, ở trong cơ thể Thẩm Thanh Lạc đã khơi lên một luồng sóng nhiệt hưng phấn. Thẩm Thanh Lạc eo mềm nhũn, hai tay vô lực nắm tóc Cầu Thế Trinh, thở hổn hển nói không ra lời, cái loại cảm giác đó khiến cho nàng cảm thấy đói khát vô cùng, vả lại cảm giác hưng phấn quen thuộc, như thủy triều bao vây nàng.
“Thanh Lạc. . . . . . Thanh Lạc. . . . . .” Cầu Thế Trinh hét lên, bàn tay đi xuống xé rách quần Thẩm Thanh Lạc .
Không khí lạnh như băng xâm nhập vào da thịt, Thẩm Thanh Lạc từ dục – vọng tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt liền đỏ ửng.
“Cầu Thế Trinh.” Thẩm Thanh Lạc bắt được Cầu Thế Trinh kéo xuống dưới cánh tay, âm thanh kêu lên: “Cầu Thế Trinh, ngươi đã đáp ứng, cùng ta trước khi thành thân sẽ không tiến đến bước cuối cùng.”
“Không đến bước cuối cùng, ta bảo đảm, tuyệt không tới thật. . . . . .” Cầu Thế Trinh bởi vì dục vọng quấy nhiễu mà khẽ vặn vẹo, gương mặt màu mật ong của hắn sung huyết đỏ bừng, thường ngày lẫm liệt ánh mắt luôn lạnh lẽo nhưng bây giờ hai mắt hắn đỏ hồng tràn đầy dục vọng, hắn ách giọng nói thì thầm: “Thanh Lạc, ta không đến thật, chỉ cần cho ta nhìn, để ta cho ngươi vui vẻ. . . . . .”
“Không cần. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc khiếp đảm, vội vàng muốn kéo quần lên, Cầu Thế Trinh tay không nhượng bộ chút nào, nắm thật chặt. Thẩm Thanh Lạc rốt cuộc chịu thua, liền buông ta, ngay lập tức quần đã bị Cầu Thế Trinh kéo đến bắp chân.
“Cầu Thế Trinh. . . . . . Ta không muốn. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc sợ tới mức khóc lên.
“Không cần, sẽ không cần , ngươi xem, quần ta không có cởi hết, Ngươi thử dạng chân ra, chân của ngươi cũng không căng ra được, ta không thể tới được.” Cầu Thế Trinh bò lên trên, úp sấp trên người Thẩm Thanh Lạc, dùng lực liếm đi nước mắt của nàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, Thanh Lạc, hãy để ta cho ngươi khoái hoạt!”
Thẩm Thanh Lạc nước mắt càng chảy dữ tợn hơn, thân thể run rẩy như trong gió thu xào xạc tiêu điều, Cầu Thế Trinh vùi đầu đến phần chân của nàng không có chướng ngại vật, đầu lưỡi của hắn mang theo kích tình điên cuồng, không ngừng chọn – trêu chọc. . . . . . trong cơ thể Thẩm Thanh Lạc giống như bị núi lửa bộc phát, lúc đầu lưỡi Cầu Thế Trinh hạ không ngừng mãnh liệt. . . . . .
“Cầu Thế Trinh, ngươi dừng lại, ta không muốn . . . . . .” Thẩm Thanh Lạc khóc lên, nàng không chịu nổi.
“Muốn, ngươi muốn . . . . . . Thanh Lạc, rất ướt. . . . . . rất ướt. . . . . . Ngươi đã mất nhiều lần rồi.” Cầu Thế Trinh khàn giọng kêu, kích động không ngừng kích thích thân thể Thẩm Thanh Lạc.
Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, Thẩm Thanh Lạc thở dốc càng ngày càng nặng nề, cánh hoa từng trận run rẩy co rút lại, nhị hoa mền mại bị Cầu Thế Trinh trêu chọc có cảm giác ngứa ngáy từ tâm đến phổi tê tê, ánh mắt của hắn lướt qua bộ lông cùng khe rãnh trắng nõn, hai chân trắng như tuyết. . . . . . Chỉ cảm thấy bụng dưới như đốm lửa, thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, dưới khố càng ngày càng bành trướng đau đớn.
“Thanh Lạc. . . . . . Ngươi nói, nếu để cho nó đi vào, ngươi và ta là sẽ có cảm giác gì?”
“Cầu Thế Trinh. . . . . . Ngươi nói không vào được .” Thẩm Thanh Lạc nước mắt rơi như mưa, mang theo thanh âm cầu khẩn nói.
“Không muốn đi vào, chỉ là muốn. . . . . . không biết lúc đi vào sẽ có cảm giác gì.” Cầu Thế Trinh thở gấp giọng nói như cầu khẩn: “Thanh Lạc, ta chỉ là muốn thử cảm giác khi nó tiến vào rút cuộc có cảm giác gì. . . . . . Ta còn chưa từng thử qua cái loại tư vị đó. . . . . .”