Xuân Hạ Thu Đông

Chương 32: Xử Thử (2)


Đọc truyện Xuân Hạ Thu Đông – Chương 32: Xử Thử (2)

Các nàng ra khỏi trạm tàu điện ngầm, đi không bao xa, Đường Chu dừng bước trước một cửa tiệm.
Meet Fresh Tiên Dụ Tiên?
Thi Từ liếc nhìn dãy lồng đèn xinh xắn màu đỏ kia, nhất thời đột nhiên không biết nên nói cái gì.
“Cô không thích ăn cái này sao?” Đường Chu đi tới chỗ xếp hàng, quay đầu lại hỏi nàng.
“Cô chưa từng ăn.” Thi Từ thành thật mà nói, đi theo bên cạnh cô.
Đường Chu ngửa lên mặt cười, “Không sao, em gọi giúp cô. Có phải cô không ăn quá ngọt không?”
Thi Từ gật gật đầu, “Tốt nhất đừng quá ngọt.”
Đường Chu nháy một cái mắt, “Còn có những thứ khác không ăn sao?”
Thi Từ nhìn các món tráng miệng cùng topping được quảng cáo trên poster, “Đừng quá ngọt, cũng đừng bỏ nhiều đá, không ăn đậu đỏ, không ăn sữa đặc, không ăn khoai lang.”
Đường Chu: “. . .”
Thi Từ nhìn cô nhướng mày, thần sắc kia tựa như đang nói là do em muốn hỏi mà.
Đường Chu chỉ kịp nhìn nàng một cái, bởi vì đã đến lượt cô.
Đường Chu suy nghĩ một chút, “Tôi muốn mua một phần khoai viên số 4, thêm một phần khoai viên nhỏ, thêm hai phần khoai sọ, hai phần khoai lang, lại thêm một ly kem đá bào.”
Thi Từ cho rằng Đường Chu còn muốn gọi tiếp, ai biết cô rất nhanh quét số trả tiền, bước vào trong tìm chỗ ngồi.
Thi Từ nghi hoặc mà nháy mắt mấy cái.
A? Không gọi cho nàng? Không cho nàng ăn à?
Nàng đi tới trước mặt Đường Chu, Đường Chu đã ngồi xuống, cô nói với Thi Từ, “Em gọi tương đối nhiều, đủ cho hai người chúng ta ăn, cùng nhau ăn nhé?”
Thi Từ: “. . .”
Nàng chậm rãi ngồi xuống một ghế khác.
Nhìn một vòng xung quanh, phần lớn đều là con gái, cũng có mấy cặp nam nữ ở bên nhau, nhưng mà đa số đều là những cô gái trẻ kết bạn với nhau, cũng mua một phần ăn chung.
Cho nên, Đường Chu coi nàng là bạn thân?
Thi Từ không nói ra được cảm giác hiện tại trong lòng là gì, có chút muốn cười, lại có chút cảm khái, có lúc nàng sẽ hiếu kỳ mình ở trong lòng Đường Chu là dáng vẻ gì, cô hiểu rõ mình bao nhiêu.
Nhìn cô bé ở trước mặt mình lộ ra một mặt nhẹ nhõm tự tại lại có chút nghịch ngợm không đề phòng như thế, nhất định là rất tín nhiệm mình.
Bất quá cô cũng không biết một số chuyện riêng tư của nàng.

Lúc nàng đi xem mắt ở “Tiểu Mân Côi”, sau đó cùng Thi Hải cãi nhau, đã lộ ra bao nhiêu chuyện tư mật của nàng, hơn nữa Đường Chu cũng ở đó, nhưng mà nhìn thái độ của cô đối với mình có thể thu được một kết luận — Đường Chu cũng không biết tính hướng của mình.
Em ấy thật sự coi mình là bạn, đối xử với mình như một người chị gái lớn tuổi.
Đây là thứ mình muốn sao?
Nàng muốn là cái gì đây?
Thi Từ đột nhiên chặn đứng cái loại phân tích bản thân theo bản năng này lại.
Sau đó bánh ngọt được mang ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Chu hơi toả sáng.
Nhìn bộ dáng là thật sự rất thích ăn.
Thi Từ để ý vừa nãy tính tiền hình như là hơn 40 tệ, nàng không xác định trình độ chi tiêu của Đường Chu có thể thường xuyên ăn những món này hay không.
“Không phải nói để cô mời em sao?” Thi Từ mở miệng nói.
Đường Chu mím mím môi, ngại ngùng nói: “Lâu lâu ăn một chút vẫn được mà. . .” Cô đưa cái thìa cho Thi Từ, chỉ chỉ khoai sọ vừa mềm vừa tròn trong bát, “Khoai sọ ăn rất ngon, cô thử xem?”
“Khoai lang cô không ăn, để em ăn là được.” Cô múc một miếng khoai lang đút vào trong miệng.
Thi Từ múc một miếng khoai sọ nhỏ lên ăn.
Người trẻ tuổi à, cô không phải em, cô không thể ăn nhiều đường như vậy, cô là người có thể chất dễ mập. . .
Chờ chút, em rõ ràng biết cô là người có thể chất dễ mập, còn để cô ăn nhiều như vậy? Đâylà cái “rắp tâm” gì?
“Sao ạ? Ăn không ngon sao?” Đường Chu lại múc một muỗng khoai viên cùng đá bào, đậu đỏ ngậm vào, mặt mày đều vui vẻ đến cong lên.
— em cảm thấy cô lúc ấy khẳng định cũng rất đáng yêu rất ưa nhìn.
Thi Từ lại múc một miếng khoai sọ nhỏ.
“A, cô đừng ăn cái này a, ăn khoai viên đi, rất ngon.” Đường Chu ghé sát vào nàng, đôi mắt ám chỉ thức ăn trong bát, tràn đầy ý tứ chờ mong nàng ăn.
Thi Từ muốn cười.
Nàng không phải người bạn thân kia của Đường Chu, tên Trương Tử Nam gì đó.
Loại thân cận này của nữ sinh, xưa nay nàng chưa từng cảm thụ.
Vòng công việc trước đây của Thi Từ đều là bạn cùng tuổi, làm giảng viên đại học lại tiếp xúc với những sinh viên so với mình còn nhỏ hơn rất nhiều. Những người trẻ tuổi nửa quen biết nửa không này, trước kia nàng chưa từng nghĩ tới có thể tiếp xúc thân cận như thế.
Thi Từ nhai mấy viên khoai viên trong miệng, nuốt vào.
Xưa nay nàng cũng chưa từng đi tới những chỗ thế này, chưa từng ăn những món thế này.

Cái cảm giác gì đây?
Không bài xích, cũng không thể nói là không thích.
Nàng ý thức được phát hiện này, kỳ thực căn bản không phải bởi vì những cái này, mà là đến từ người cùng với nàng tham gia vào những chuyện này – Đường Chu.
Người đầu tiên là Đường Chu, mà trùng hợp em ấy lại trẻ hơn rất nhiều so với nàng.
Đổi thành người khác là không được.
Hai người bọn họ vui vẻ ăn tráng miệng, câu được câu không trò chuyện.
Đường Chu đem những món Thi Từ không thích ăn đều ăn vào bụng, trên thực tế phần lớn cũng đều do cô ăn.
Đường Chu cảm thấy Thi Từ có lẽ đúng là kén ăn, cũng có thể thật sự không thích ăn những thứ này, lại đồng ý ăn cùng cô, động tác nàng cầm cái thìa đều phải đẹp hơn nhiều lần so với người khác, động tác miễn cưỡng, có chút hờ hững , nhưng mà đôi mắt sẽ lưu ý đến mình, nhìn mình.
Ánh mắt nhu hòa nhàn nhạt, lại có loại ma lực khiến cô như đang bị khóa chặt tại chỗ không nhúc nhích được.
Thường ngày Đường Chu sẽ không xa xỉ như vậy, thường ngày cô cũng sẽ không tùy hứng như thế.
Đường Chu có loại cảm giác tội lỗi giống như đang đoạt lấy chị gái của người ta.
Chờ các nàng đi ra, đã là hơn bảy giờ, buổi tối cuối tuần, tàu điện ngầm lướt qua nơi này, rộn rộn ràng ràng, đều là người đi dạo phố giải trí.
“Còn muốn ăn cái gì sao?” Thi Từ cười hỏi.
Đường Chu lắc đầu, “Không ăn nữa, em phải trở về.”
“Ngày mai còn phải đến Tiểu Mân Côi?”
“Vâng, năm ngày cuối cùng.” Đường Chu khẽ nhả ra một hơi.
“Làm sao em về nhà? Đi tàu điện ngầm?” Thi Từ lại hỏi.
“Tàu điện ngầm không thể trực tiếp đến trường học, vẫn phải đi xe bus, em ra tàu điện ngầm lại đi xe bus là được rồi.” Đường Chu giải thích.
Hai người ra tàu điện ngầm, ra tới mặt đường, người đông nghìn nghịt, quảng trường phía trước đang làm hoạt động sales off gì đó, có người biểu diễn.
Hai người bọn họ đi ngang qua.
Chuyển qua một khúc cua yên tĩnh, có ca sĩ lang thang đang hát, “Ngày nắng rất đẹp, em như vẫn còn ở. . .”
Thi Từ dừng chân, nhìn sang.
Đường Chu cũng dừng lại theo.

Ca sĩ lang thang kia có nửa tóc dài, ăn mặc quần áo màu xám, đánh đàn ghi ta, thanh âm so với người hát còn khàn hơn, khẩu âm tiếng Quảng rất tiêu chuẩn, càng thể hiện được những năm tháng tang thương đã trải qua.
“Có thể cùng em ngẫu nhiên gặp nhau ở trên hành tinh này, thắp sáng nhân sinh mờ ảo, tôi may mắn cỡ nào. . .”
Đường Chu rất ít nghe các bài hát tiếng Quảng, tự nhiên cũng không biết bài hát này, cô cũng không thể nghe hiểu được tiếng Quảng, chẳng qua là cảm thấy từ khúc này ôn nhu uyển chuyển, rất êm tai.
Đêm hè Nam thành rất đẹp, cây cối hai bên đều sáng lên dưới ánh đèn, lấy bầu trời màu tím mực làm phông nền, còn có biển sao có những màu sắc rực rỡ sặc sỡ.
Thi Từ ở dưới ánh đèn cùng bầu không khí này, cả người nàng không những sẽ không bị nhấn chìm, trái lại càng thêm xuất xắc. Tóc dài của nàng, cách ăn mặc của nàng, vóc người của nàng, thần thái của nàng, dáng dấp nàng lẳng lặng nghe bài hát, đều phát ra ánh sáng.
Đường Chu cảm thấy việc nàng lắng nghe khiến ca sĩ lang thang cũng càng ra sức hát.
“Bài hát này gọi là « Xuân Hạ Thu Đông », ” Thi Từ đột nhiên nói, giọng nói của nàng so với bóng đêm còn phải ôn nhu đa tình hơn, “Khi còn bé cô ở Dương thành sinh sống qua một quãng thời gian, khi đó nghe rất nhiều bài hát tiếng Quảng. Cô rất thích bài này.”
Thích đến mức vừa nghe liền nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm về trước, mối tình đầu của nàng chính là lấy vị ca sĩ Trương Quốc Vinh này làm đề tài quen thuộc giữa hai nàng.
“Ừm.” Đường Chu từ trong giọng nói của Thi Từ đoán được sau lưng bài hát này khẳng định có một câu chuyện. Cô dừng một chút, hỏi lại: “Vậy cô nói được tiếng Quảng sao?”
“Nghe được, không nói được.” Thi Từ cười khẽ.
“Chúng ta đi thôi.” Thi Từ cũng không tính nghe hết. Đường Chu cùng nàng mới vừa cất đi vài bước, ca sĩ lang thang kia nóng ruột “ha” một tiếng, hai người theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy hắn đứng lên, nâng một cái bảng nhựa lên, là mã QR, lộ ra hàm răng cười.
Thi Từ cùng Đường Chu hai mặt nhìn nhau một hồi, Thi Từ cười nhạt, đi qua quét cho hắn. Ca sĩ lang thang nhìn thấy tiền, wow một tiếng, cái khí tức tang thương trước đó đã hồn nhiên biến mất.
Sau khi đi một đoạn, Đường Chu ngẫm lại tình cảnh vừa nãy, thực sự không nhịn được xì một tiếng bật cười, nghĩ lại lại cảm thấy sinh sống không dễ, nghệ thuật không thể làm cơm ăn, thu lại tiếng cười, nghĩ đến tình huống của bản thân, giữa lông mày hơi nhíu lên.
Cô nhìn về phía Thi Từ ở bên cạnh, Thi Từ bên trong ánh đèn mơ hồ nở nụ cười với cô, Đường Chu buông ra một hơi, cũng cười lên.
Cô tính toán thời gian đã không còn sớm, cô cũng nói cô phải đi về, lại giống như có chút không nỡ trở về.
Không được, đã chiếm lấy quá nhiều thời gian của Thi Từ.
“Phải đi về sao?” Thi Từ cụp mắt hỏi cô, thu hồi cánh tay lại muốn đi sờ đầu cô.
Là một người thuần cong, nhiều lúc luôn phải đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của mình, nếu như là những người khác thì cũng thôi, nhưng mà bởi vì là Đường Chu, nàng càng phải thêm chú ý đúng mực.
“Ừm.” Đột nhiên trong lòng Đường Chu trống rỗng, cô không quá thích ứng cái cảm giác này, liền dời ánh mắt đi chỗ khác, cách mấy giây chuẩn bị nói chuyện, “Em đi chờ xe bus. . .”
Thi Từ chặn đứng lời của cô, “Em chờ một chút, xe cô gọi sắp đến rồi.”
“?” Đường Chu nghi hoặc nhìn nàng.
“Cô gọi xe, em ngồi xe trở lại, cô nhìn thấy xe rồi.” Thi Từ cười phất phất tay.
Thi Từ nhìn Đường Chu ngồi vào chỗ ngồi ở phía sau xe, đốt ngón tay gõ gõ cửa sổ xe.
Mặt của Đường Chu lộ ra từ cửa sổ xe hạ thấp một nửa xuống, màu da dưới ánh đèn hiện ra nhẵn nhụi như sinh tố bơ.
Thi Từ nói: “Trở về gửi WeChat cho cô.”
Đường Chu hơi cong con mắt, gật gật đầu.
Chiếc váy màu tím nhạt này trên người cô, kiểu dáng rất đơn giản, mộc mạc, chỉ ở phần eo hơi bo lại, không hẹp không ngắn, lúc Đường Chu ngồi dậy, làn váy ngắn lại một chút, lộ ra đầu gối trơn bóng như đám mây của cô.
Dưới chân nhưng vẫn là đôi giày đế bằng Mary màu nâu đỏ nàng đã thấy qua rất nhiều lần.

Thi Từ từ lúc nhìn thấy cô hôm nay cũng rất muốn nói, cô mặc như vậy, ngồi như vậy, rất ưa nhìn. Trưởng thành quá tốt rồi, trang điểm nhẹ một chút, chính là làm người đã gặp qua là không quên được.
Thi Từ cho rằng nàng không nói ra câu đó, nhưng mà một giây sau, Đường Chu kinh ngạc nhìn nàng, cái vẻ kinh ngạc kia rất nhanh rút đi, trong đôi mắt đen láy trong suốt tức thì mịt mờ một chút nước.
Thi Từ hơi đổi sắc mặt, cảm thấy này chút nước này tựa hồ lan tràn đến trong lòng nàng.
Hai người nhất thời yên lặng nhìn nhau, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Tài xế không nhịn được mở miệng: “Xin hỏi có thể đi chưa? Tôi còn muốn nhận những chuyến khác.”
“A, đi thôi.” Thi Từ cười cười với Đường Chu.
Xe rời đi, Đường Chu quay đầu lại nhìn một cái, bóng dáng Thi Từ cách cô càng ngày càng xa. Phần mềm trong tay nàng có thể thấy được con đường của mình, cô vẫn đang được Thi Từ dõi theo.
Con mắt của cô dần dần hồng lên.
“Sinh nhật Thu Thu chính là chuyện quan trọng nhất nhà chúng ta, chuyện ba mẹ vui vẻ nhất chính là cho Thu Thu trải qua sinh nhật.” Khi đó cô ba tuổi, có ký ức về sinh nhật lần thứ nhất, ba cười nói với cô, “Trong cuộc sống mỗi một ngày đều là quan trọng, chúng ta đều phải sống tốt, nhưng mà nếu như sinh nhật năm nay trải qua hài lòng, tiếp đó cả năm cũng đều sẽ hài lòng hạnh phúc nha.”
Chờ đến khi lại lớn thêm một chút, cô mới từ trong miệng mẹ biết chuyện của ba, biết ông lúc tuổi còn trẻ bôn ba lênh đênh, đừng nói sinh nhật của mình, có một quãng thời gian rất dài liền ngay cả tháng ngày bình thường đều không thể bảo đảm ấm no.
Cho nên, cố gắng cho Đường Chu đón sinh nhật, là tâm nguyện của ba.
Cái này cũng là lý do, khi đó thời khắc mẹ ở trên giường bệnh hấp hối, cũng phải tận lực tổ chức sinh nhật 18 tuổi cho cô, tận sức mạnh cuối cùng của bà cho cô một cái lễ thành niên.
“Thu Thu, “Ngày đó ngoài ý muốn tinh thần của bà rất tốt, gò má có một chút hồng hào dị thường, môi cũng vậy, có thể gọi ra nhũ danh của cô tựa hồ tiêu tốn rất nhiều khí lực, liên tục thở dốc.
Dung mạo Đường Chu giống với ba hơn, điều này khiến cho ánh mắt của mẹ càng nhu hòa hơn, cười rưng rưng nói: “Hôm nay trải qua thật tốt, trải qua hài lòng, sau đó, tương lai, Thu Thu sinh hoạt cũng sẽ vẫn là hài lòng hạnh phúc.”
“Hàng năm như vậy, hàng năm như vậy.”
“Cho dù, cho dù. . .”
Đường Chu hiện tại đương nhiên biết câu chưa nói hết kia của mẹ là gì.
Cho dù cha mẹ đều không ở bên người cô.
Nhưng tâm nguyện của bọn họ sẽ luôn luôn ở bên.
Hai giọt nước mắt chậm rãi từ hốc mắt của cô chảy ra.
Hôm nay cô trải qua rất vui vẻ, sinh nhật năm nay của cô rất vui vẻ.
Cô ăn cơm thịt kho mình rất thích, ăn khoai viên mình rất muốn ăn.
Thi Từ khen ngợi váy của cô rất ưa nhìn, nói hôm nay cô rất đẹp.
Kỳ thực cô không nghèo túng như trong miệng của người khác.
Cô cũng có cha mẹ đặt cô ở trong lòng mà thương yêu.
Cô không cô đơn chút nào.
Mỗi một năm sau này, cô cũng phải qua sinh nhật, cho dù một mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.