Xuân Hạ Thu Đông

Chương 31: Xử Thử (1)


Đọc truyện Xuân Hạ Thu Đông – Chương 31: Xử Thử (1)

Thi Từ đi đến trạm xe bus trước, lại gọi tiếp một cuộc điện thoại, lần này không ai bắt máy, nàng đè nén sự nôn nóng khó có thể diễn tả thành lời đang nổi lên trong lòng này xuống, xoay người muốn rời khỏi.
Đúng lúc này, ánh mắt nàng ngưng lại.
Đường Chu chậm chạp từ một đầu đường khác đi tới.
Thi Từ không lên tiếng, thoáng nhíu nhíu mày, chỉ là nhìn cô chăm chú.
Cảm giác có chỗ không đúng.
Đường Chu hơi hơi khom eo, co rúc hai vai nhìn qua rất suy nhược, vừa lúc cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thi Từ.
Thi Từ hơi run run.
Đường Chu vừa nhìn thấy nàng liền theo bản năng liền quay mặt sang một bên, dừng lại một hồi, ngôn ngữ cơ thể bỗng chốc liền thả lỏng không ít, sau khi đứng thẳng tự nhiên mới nhìn về hướng Thi Từ.
Thi Từ đứng ở đó mấy giây thu được không ít tin tức, nàng cũng không lên tiếng gọi Đường Chu, rất tự nhiên đi đến chỗ cô, Đường Chu chớp mắt một cái.
Thi Từ mặc một cái áo thun tơ tằm cổ tròn không có tay, quần dài cao đến eo đắp màu xanh bạc hà, mang giày cao gót đầu nhọn có dây buộc màu đen, dáng đi mềm mại mà yêu kiều, xua tan đi thời tiết khô nóng cùng những phiền lòng nơi đây, bóng cây dồn dập phất qua trên người nàng.
Thế giới của Đường Chu như ngừng lại khoảng một vài giây, hoặc là một vài phút, Thi Từ liền đi tới trước mặt cô.
Môi Đường Chu giật giật, không nói ra được chữ nào, chỉ là theo bản năng cong môi lên với nàng.
Thi Từ nhìn cô, cũng giương khóe môi mà cười.
Hai người mặt đối mặt mỉm cười vài giây, đều không lên tiếng.
Đường Chu nhìn Thi Từ buột tóc dài lên, vài sợi tóc mai bị gió thổi loạn, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó bị hòa tan.
“Em. . .” Cô chỉ thốt ra được chữ này liền không biết làm sao tiếp tục.
“Ừ?” Thi Từ cũng không có giục cô, tiện tay vén mấy sợi tóc dán lấy da.
Đường Chu hút mới hơi, rốt cục cũng nói ra một câu, “Em đói.”
Thi Từ nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười rộ lên, “Vậy cô dẫn em đi ăn cơm được không?”
Đường Chu hạ thấp mặt xuống, gật gật đầu.
Khắp toàn thân Thi Từ từ trên xuống dưới chỉ có một cái di động, thậm chí cả túi cũng không có, nàng muốn trở lại lái xe mang Đường Chu đi ra ngoài.
Đường Chu lại chủ động nói: “Em có thể chọn ăn cái gì sao?”
“Ừ, đương nhiên có thể, ” Thi Từ vui vẻ đáp ứng.
“Cái gì cũng đều nghe em sao?” Lời này vừa bật thốt lên, Đường Chu liền ngẩn người. Thật giống như rất tự nhiên, không hề áp lực liền nói ra.
Rất kỳ quái.
Ánh mắt Thi Từ rơi xuống, nhẹ nhàng, nhìn về phía tầm mắt của mình, “Có thể.”
Trong mắt của nàng còn có ý cười trong suốt như nước, “Nghe em an bài hết.”
Thi Từ căn bản không biết Nam thành có bao nhiêu xe công cộng, cũng không biết xe công cộng M36 là loại xe công cộng vừa đổi mới năm nay. Trên thực tế, chỉ có lúc nàng vừa mới vị thành niên mới bắt qua xe công cộng.
Lúc này, nàng cùng Đường Chu ngồi ở ghế cuối cùng của xe, vị trí trên cao, có thể nhìn thấy người đi đường ngồi đầy phía trước, người không nhiều, giữa toa xe cũng trống không, từ ghế sau có thể nhìn thấy phía trước.
Xe một đoạn dừng, một đoạn chạy, lúc nào cũng xóc nảy.
Sao đột nhiên mình phải ngồi xe buýt đây?

Có phải là mình đáp ứng quá vội vàng rồi hay không?
Thi Từ liếc mắt nhìn Đường Chu bên cạnh, cô rất quen thuộc hoàn cảnh như vậy, ngồi thấp hơn một chút so với nàng, cánh tay trắng như tuyết một bên đặt lên túi xách, một bên đặt trên đầu gối. Bên dưới váy là cẳng chân cùng màu, cùng với đôi giày Mary đáy bằng đầu tròn màu nâu đỏ kia, đôi chân trắng như tuyết kia giống một kem bơ ngon miệng.
“Rất nhanh là đến rồi.” Cô quay đầu, hơi ngửa mặt, môi hồng cong lên.
Được rồi. . .
Sau năm trạm, các nàng xuống xe.
Thi Từ giơ tay che trên trán, híp mắt nhìn. Không phải khu buôn bán, giống như một khu dân cư nhỏ quanh Thân thành, các quán ven đường đều là một vài tiệm tạp hóa cùng quán ăn nhỏ.
Trong không khí bay lên một mùi đồ ăn rất thơm, có thể là nước mì của Lý gia, cũng có thể là dầu hành khô của Sài ký, cũng không loại trừ nước dứa muối bán ven đường.
Người lui tới rất nhiều, tiếng người huyên náo.
Có một mùi dầu khói dày đặc bốc lên.
“Đi thôi.” Đường Chu nhìn biểu hiện của Thi Từ ở trong mắt, nếu như là bình thường, có thể cô còn muốn xoắn xuýt một lúc. Dù sao nơi này thực sự không giống chỗ mà Thi giáo sư sẽ đến. Nhưng từ một khắc cô nhìn thấy Thi Từ, cô quyết định cái gì cũng không nghĩ nữa.
Con người nàng ấy vẫn luôn rất tốt, hôm nay liền để cho mình tùy hứng một hồi đi.
Đường Chu hiếm thấy có chút nghịch ngợm, đi trước mấy bước.
Thi Từ đương nhiên đi theo coo, cái trán hoàn mỹ trơn bóng hơi thấm mồ hôi, hình dáng của Đường Chu, dưới ánh mặt trời nhuộm lên một lớp nhàn nhạt màu vàng, khiến cho cô nhìn không giống như đang ở trong phố xá sầm uất, mà là thiếu nữ đang ở trong một khu vườn đầy hoa oải hương.
Thi Từ đem cái ý niệm “quả nhiên mình đáp ứng quá vội vàng” này đè xuống.
Đường Chu mang nàng tới một tiệm mì nho nhỏ, bên trong cũng có sáu, bảy bàn trống như vậy.
Quả nhiên quả nhiên mình vẫn là đáp ứng quá vội vàng rồi.
Thi Từ không thích ứng hoàn cảnh như vậy vẫn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là nàng mời người khác ăn cơm, làm sao có thể ở quán cơm nhỏ như thế này đây?
Cho nên nàng mở miệng, “Em muốn ăn ở chỗ này sao?”
Có phải là cô vượt quá ranh giới rồi không?
Đường Chu bỗng nhiên nói: “Vừa nãy em không nghĩ tới, Đinh a di muốn cùng Mã a di một nhà đi ăn cơm, có phải là cô muốn cùng đi họ không?”
Thi Từ nhìn cô, nhận ra được một chút tâm tình chuyển biến vi diệu của cô, nàng chớp chớp mắt với Đường Chu, “Không phải cô đồng ý đi với em rồi sao? Những người khác liền mặc kệ đi.”
Cùng một thời gian, đoàn người Đinh nữ sĩ đang ở bên trong Thư thành.
Thư thành tọa lạc ở bên cạnh phòng các nàng muốn ăn, trước khi ăn cơm, Lục Mễ Tuyết lôi kéo Thi Hải giúp nàng ta chọn sách phụ đạo, trong lúc đó Đinh nữ sĩ cùng Mã nữ sĩ hai người cũng chầm chậm đi qua một giá sách cao làm bằng gỗ.
Hoa Mã Lan nữ sĩ liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi đằng trước, nói với Đinh nữ sĩ: “Tôi vẫn có chút băn khoăn, Mễ Tuyết nói chuyện với Tiểu Đường quá bất lịch sự.”
Đinh nữ sĩ thả xuống quyển « Tuế Triêu Thanh Cung » đang cầm trên tay, suy nghĩ một chút, quyết định nói lời thật, “Chúng ta hiểu rõ đứa nhỏ Mễ Tuyết này, khẳng định không có ý xấu, chúng ta cũng biết nó là tâm tình quấy phá, thế nhưng có lúc ngôn ngữ xác thực rất có thể hại người.”
“Đúng đấy, ” Mã nữ sĩ thở dài, “Một hai năm gần đây nó càng ngày càng không nghe lời, tôi cũng là tự lo không xong. . .”
Đinh nữ sĩ liếc mắt nhìn bà, người bạn già này của bà rất có tu dưỡng, đối với bản thân yêu cầu rất cao, cũng chú trọng mặt mũi, một mặt yếu thế như thế rất hiếm thấy.
“Bà xem nó còn chưa ý thức được vấn đề của mình.” Mã nữ sĩ nhìn Lục Mễ Tuyết lần thứ hai thở dài.
Số lần thở dài ngày càng nhiều. Có chút khác thường.
Đinh nữ sĩ: “Hai người bọn nó vấn đề tương tự, có lúc quá mức chú trọng bản thân, khó tránh khỏi không nhìn thấy người bên ngoài. Nhưng bà cũng không cần quá lo lắng. . .”

“Nếu không để bà yên tâm, đợi lát nữa về đến nhà tôi sẽ tìm Mễ Tuyết nói chuyện một chút?” Đinh nữ sĩ trấn an bạn già.
Mã nữ sĩ thả lỏng hai hàng lông mày ra, nhợt nhạt nở nụ cười, “Đối với bà tôi còn có cái gì không yên lòng, bà xem bà dạy Thi Từ tốt biết bao?”
Đinh nữ sĩ nghĩ đến Thi Từ, cũng là một bụng nói không ra lời, chỉ có thể hời hợt nói, “Nói thật, Thi Từ đúng là tự nó trưởng thành như vậy, quan hệ giữa mẹ con chúng ta chính là. . .”
Đấu trí đấu dũng.
Đinh nữ sĩ ở trong lòng bổ sung.
Mã nữ sĩ lại chỉ nở nụ cười, tiện đà nghĩ đến cái gì, “Bà có số điện thoại của Tiểu Đường không? Ta muốn nói xin lỗi cô bé.”
Đinh nữ sĩ kéo cánh tay của bà lên, “Bọn nhỏ tuy rằng còn nhỏ, nhưng là đã đến tuổi nên hiểu chuyện rồi, một trưởng bối như bà gọi tới, Tiểu Đường cũng không tiện nói gì, hay là để Mễ Tuyết hiểu được chỗ thất lễ của nó trước đã.”
“Ừm. ” Mã nữ sĩ bị Đinh nữ sĩ thuyết phục.
Đinh nữ sĩ nói: “Hay là đi ăn cơm trước đi.”
Nếu như một cú điện thoại kia của bà hữu dụng, nếu như đúng là nó muốn nói như vậy. . .
Tiệm ăn nhỏ mà Đường Chu tìm đến này vẫn tính sạch sẽ, bàn là gỗ chế tác, nhiều năm rồi. Không có điều hòa, trên tường treo bốn chiếc quạt, kẹt kẹt kẹt kẹt thổi ra gió.
Chân dài của Thi Từ đặt ở dưới bàn thấp có chút khó khăn, nàng cầm lấy chén nước, trong ly nổi lơ lửng mấy nụ hoa cúc còn chưa nở hết. Người có địa vị cao như Thi giáo sư lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà uống một ngụm nhỏ, thả xuống, đẩy ra xa.
Nàng nhìn gương mặt trơn bóng của Đường Chu ở đối diện, không nói gì.
“Cơm thịt kho ở chỗ này ăn rất ngon, em muốn ăn cái này, cô ăn cái gì?” Đường Chu cầm giấy ăn từ trong túi của mình đưa cho nàng.
Thi Từ nhận lấy, lần gặp gỡ này Đường Chu không gọi nàng là Thi giáo sư, cũng không xưng hô “cô” theo kiểu kính trọng, ngữ khí thân cận ôn hòa nhiều lắm, nghĩ tới đây, tâm tình của nàng có chút vui sướng, “Em quen thuộc chỗ này, em giúp cô gọi đi.”
“Hình như cô không ăn thịt lợn, vậy ăn thịt gà đi, gà xào xả ớt nơi này cũng ăn rất ngon, cô có thể ăn cay không?”
Tâm tình của Thi Từ càng thêm vui vẻ, “Có thể ăn.”
“Vâng, vậy em đi nói với chủ tiệm bỏ ít dầu muối một chút, cũng không cần quá cay.” Đường Chu nói xong liền đứng dậy chạy chậm tới cửa bếp, làn váy xòe ra như một đóa hoa lớn.
Vui tai vui mắt.
Cơm nước gọi xong rất nhanh sẽ được đưa lên.
Bát sứ Thanh Hoa lớn miệng tròn đáy sâu, bên dưới là một lớp cơm tẻ, phía trên lại là mấy miếng thịt ba chỉ màu trà to nhỏ lẫn lộn, mấy hạt dẻ đỏ màu trà lớn, nửa quả trứng gà luộc, cùng với rau xanh.
Nhìn qua béo mà không ngấy, thơm nồng bổ dưỡng.
Mà gà xào xả ớt Đường Chu gọi cho Thi Từ cũng phi thường ngon mắt. Rất nhiều miếng gà xé phay màu mật ong, cùng ớt đinh cay nồng bổ sung lẫn nhau, ngoại trừ phần rau bên ngoài, còn có một vài hạt bắp ngô cà rốt cùng vỏ đậu xanh.
Chủ tiệm còn cho thêm rau trộn giấm tự làm.
Đường Chu nói chuyện với Thi Từ.
Cô nói là trước đây trong lúc đi làm vô tình phát hiện tiệm này.
Ngoại trừ mùi vị ngon, thức ăn nhiều, cơm thịt kho ở quán này rất đặc biệt chính là sẽ thêm hạt dẻ.
Thi Từ nhìn cô đăm chiêu, cũng không vội mà nói tiếp vấn đề này.
Đường Chu nhìn chằm chằm cái bát trước mặt, “Ba của em giỏi nhất chính là cơm thịt kho, ông ấy thích ăn hạt dẻ, cho nên cũng sẽ bỏ hạt dẻ. . .”

Cô nói tới chỗ này liền ngừng lại.
Thi Từ đợi mấy giây, cũng không nghe thấy cô tiếp tục nói thêm gì nữa.
Lông mi dài như con tằm của Đường Chu đổ bóng xuống, nốt ruồi lệ lấp ló dưới cái bóng đó. Cái bóng kia như cánh bướm đang chập chờn, là vẻ u sầu không ngôn ngữ nào tả nổi. Lại là bất động, giống như ngủ đông, tan vào trong trí nhớ.
Trái tim của Thi Từ như bị một cây kẹo bông đột nhiên bọc lại, có một loại cảm giác thấu cảm mềm mại.
Cũng bất quá thời gian rất ngắn, Đường Chu cúi thấp đầu xuống lộ ra một nụ cười, ngại ngùng, mềm mại, cô ngẩng mặt nói với Thi Từ: “Không biết cô có ăn quen hay không?”
Thi Từ không lộ ra dấu vết tâm tình phập phồng của mình, cười nói: “Cô có kén ăn như vậy sao?”
“Dì Đinh nói khi còn bé cô rất kén ăn.”
Đường Chu cầm cái muỗng sứ bắt đầu ăn, xem ra đúng là đói bụng, cô ăn rất ngon miệng, không tính là ăn nhỏ nhẹ, cũng không khó nhìn, trái lại có một loại khí tức trẻ thơ không nói ra được.
Thi Từ bị cô làm cho có khẩu vị, tuy rằng cầm thìa không quá quen, nàng cũng bắt đầu ăn. Thịt gà non mềm ít cay, cơm tẻ bọc quanh không cứng không mềm, nhưng cũng cần nhai mạnh một chút, nàng thường ăn thức ăn có khẩu vị nhạt nên lần đầu có chút không thích ứng, ăn được vài miếng đầu lưỡi liền tê, trong miệng lưu lại hương vị.
Thi Từ thường ngày ăn cơm đều ở hoàn cảnh trang nhã, từ từ ăn, tán gẫu, uống nước, phần lớn là hưởng thụ bầu không khí.
Nàng đối với việc ăn uống cũng không phải chú trọng, khẩu vị từ trước đến giờ không cao, còn là lần đầu tiên tới cái nơi giản dị chân thành chỉ cần vì chắc bụng là được, ăn chưa tới một nửa cũng đã no rồi. Nàng thả cái thìa xuống, cầm giấy ăn lau miệng, nhìn Đường Chu ăn cơm.
Nàng vẫn đúng là chưa thấy qua dáng vẻ ăn cơm của Đường Chu, nàng nhìn qua cô ăn pizza, ăn mì, đều là ăn rất nghiêm túc.
Cũng không có dáng vẻ đói bụng như thế.
Vừa nãy cây kẹo bông dán vào trong lòng kia tựa hồ còn có một đống kim, từng chút từng chút đâm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng. Thi Từ đưa tay đi cầm cốc nước mới vừa rồi bị nàng đẩy ra xa. Ngậm vào một ngụm nước, lần này không chỉ có không tư không vị, còn có chút đắng.
Tính toán một chút, Thi Từ lại một lần nữa đẩy cốc ra xa.
Đường Chu cũng ăn xong bát cơm lớn rất nhanh rất nhanh.
“Cô không ăn sao?” Cô chớp chớp đôi mắt to vô tội.
“A, ừ.” Thi Từ gật đầu một cái.
Kỳ thực đối với nàng mà nói đã là ăn rất nhiều.
Đường Chu nhìn bát của nàng, lại ngẩng đầu nhìn nàng một chút, “Cô không ngại chứ?”
Thi Từ hiếm thấy buồn bực, ngại cái gì?
Đường Chu dùng hành động giải đáp, cô dời bát của mình đi, bàn tay trắng mịn nhỏ gầy chồm tới lấy bát của nàng qua, không cầm cái thìa bên trong, mà là cầm cái thìa của mình.
Cô nhỏ giọng nói: “Không thể lãng phí.” Tiếp đó bắt đầu ăn.
Thi Từ ngẩn ngơ.
Có thể ăn như vậy?
Trước đây vẫn đúng là không nhìn ra.
Còn có còn có, Đường Chu không để ý chút nào là bát mà nàng ăn qua, một hồi một hồi múc như cũ ăn rất ngon miệng.
. . .
Mất tới vài giây, nội tâm chập trùng lên xuống của Thi Từ bỗng thấy thoải mái đến kỳ lạ.
Nàng hất tóc về phía sau, rồi lại sờ cái cốc.
Mấy nụ hoa cúc nhỏ đã nở ra hình ra dạng, nàng lại uống một hớp, lúc này rốt cục nếm được một chút vị thơm ngọt.
Cơm nước xong, tính tiền, các nàng rốt cục có thể rời khỏi quán ăn này.
Lúc đi ra, nhiệt độ đã không còn cao như trước, chân trời có áng mây lửa xán lạn mỹ lệ.
“Lát nữa cô còn có việc sao?” Đường Chu nhìn về phía chân trời.
“Sao cơ?” Thi Từ nhìn gò má bóng loáng no đủ của cô, phát ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Em còn muốn ăn những thứ khác.” Đường Chu quay đầu, đối với nàng nhe răng nở nụ cười.
Thi Từ: “. . .”
“Thi giáo sư, cô đổi ý không kịp nữa rồi.” Nụ cười của Đường Chu càng thêm xán lạn, không xa cách như thường ngày, mà là mang theo nghịch ngợm phù hợp với tuổi của cô.
Thi Từ nở nụ cười, “Đổi ý hồi nào, toàn bộ do em làm chủ.”
Các nàng đi bắt tàu điện ngầm.
Khoảng thời gian năm sáu giờ vào cuối tuần, bên trong tàu điện ngầm chất đầy người, không có chỗ ngồi trống, các nàng chỉ có thể đứng.
Đường Chu dựa vào trên thành xe, tàu điện ngầm gào thét chạy đi, gió thổi phất qua làn váy của cô, cũng thổi phất qua mái tóc của Thi Từ đang đứng ở phía trước cô.
Bảng quảng cáo bên ngàoi toa xe bị đèn LED chiếu sáng nhanh chóng xẹt qua, loa phát thanh vang lên, một đoàn khách xuống xe, đổi một đoàn khách khác lên, Đường Chu đứng đứng ở trong một bên, người đi tàu tràn tới, cô lùi vào góc. Một bàn tay bên cạnh đưa sang nắm lấy tay cô, cô hạ mắt liền thấy được cổ tay Thi Từ.
Trên tay nàng đeo một chiếc đồng hồ, dây đeo da rắn màu tím lam, bên ngoài mặt đồng hồ khảm một vòng ngọc thạch cùng hạt cườm, trong ngoài lại là phong cách sạch sẽ ngắn gọn.
Có một dòng chữ bằng tiếng Anh –Van Cleef & Arpels.
Hình như là nhãn hiệu này?
Nàng hình như rất thích đồng hồ.
Cái màu tím lam này làm nổi bật làn da của nàng, cái đồng hồ màu nâu hiệu Chopard trước đó cũng rất hợp với nàng.
Đường Chu nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết làm sao, giơ ngón tay lên liền sờ lên cái dây đồng hồ kia.
Một giây sau cô liền chấn kinh lúng túng thu tay trở về.
Cùng lúc cô thu trở về, bàn tay của Thi Từ không dễ phát hiện ra cũng giật nhẹ, cũng chỉ là giật nhẹ mà thôi.
Đường Chu cũng không biết tại sao cô lại sờ lên, lại không biết tại sao cô lại rút về, cũng không rõ tại sao theo bản năng cô liền cảm thấy động tác này không được tốt lắm?
Hình như cũng không có gì đi. . .
Trong radio lại vang lên tên của trạm tiếp theo, cửa xe mở ra, gió cũng tràn vào, người trong buồng xe bắt đầu lấn tới lấn lui.
Thi Từ xích đến gần cô ở bên này một chút, Đường Chu nghe thấy được mùi vị trên người nàng, từng tí từng tí thẩm thấu trong không khí chung quanh cô.
“Là trạm tiếp theo sao?” Thanh âm Thi Từ từ đỉnh đầu vang lên.
“Ừm.” Đường Chu nhẹ nhàng phát ra một tiếng.
Nàng thật sự quá cao.
Cô cúi đầu xuống nhìn mũi giày của cả hai.
Đầu nhọn đối đầu tròn.
Của nàng là giày cao gót sáu, bảy centimet. Của cô là giày đế bằng.
Nếu như mình mang giày cao gót có thể đẹp mắt như nàng hay không?
Mang vào sẽ không thấp nhiều như hiện tại chứ?
Bất quá cô cũng có thể cao như vậy — Đường Chu thử nhón chân lên.
Trên đỉnh đầu giống như tâm linh tương thông truyền đến một tiếng cười nhẹ.
Động tác của Đường Chu nhất thời cứng đờ, yên lặng dừng lại.
Cách một hai giây, cô mới ngửa mặt lên.
Con mắt của Thi Từ đang nhìn cô chăm chú, tựa hồ sớm đã chờ mắt của cô nhìn lên.
Ý cười mờ mịt trong đáy mắt của nàng toát ra, giơ tay, dùng bàn tay nhẹ nhàng, ôn nhu chạm một cái lên đỉnh đầu của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.