Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 77: Nhau thai 2


Đọc truyện Xông Vào Ngõ Âm Dương – Chương 77: Nhau thai 2

Thật ra Ngỗi Tuyên không thích đám đông, cô bé chỉ thích Trần Dương, vì vậy cũng thích bạn bè của Trần Dương. Nhưng cô không ghét những người đối xử tốt với cô, những người đó rất tốt, cô sẽ không ghét những gì tốt đẹp.

Đối với Ngỗi Tuyên mà nói, trường học là nơi giúp cô bé tiếp thu những điều mới mẻ, nhanh chóng hòa nhập vào xã hội. Từ khi sinh ra đến lúc chết đi, Ngỗi Tuyên chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô bé bị ép đứng một bên quan sát. Thế nên cô có một sở thích là yên tĩnh quan sát, dù là những điều nhỏ nhất mà mọi người không chú ý đến. Chuyện này cũng không có gì sai, nhưng đối với các học sinh cấp 2 vừa bắt đầu trưởng thành thì cô bé chính là một đứa quái gở.

Nhất là khi đứa kỳ dị này lại có ngoại hình yếu ớt nhưng xinh đẹp cùng đôi mắt trùng đồng nhiều màu, trong thế giới của mấy học sinh, điều này thật đặc biệt. Ai cũng mong muốn bản thân có thể trở nên đặc biệt, trong mắt họ, kỳ dị trở thành hành xử khác người.

Có vài người thích, vài người lại ghét và đố kỵ. Và một số ít những người đó, ghen ghét đố kỵ sẽ như chất độc, từ từ lớn lên trong lòng họ.

“Ngay từ đầu, đố kỵ sẽ như một hồ nước, sau khi tôi luyện, chưng cất, dần dần sẽ trở thành một thùng nước, một chén nước, cuối cùng là một giọt nước. Một giọt nước đố kỵ cũng độc như máu cương thi.” Ngỗi Tuyên thì thầm than thở như bà cụ non.

“Trần Ngỗi Tuyên, ra đây.” Lớp phó học tập gọi lớn.

Bầu không khí trong lớp học lập tức như bị đông lạnh, lớp phó học tập nhìn chằm chằm Ngỗi Tuyên, cô cắn môi, ánh mắt hơi bất an. Ngỗi Tuyên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô bạn. Đối phương cả kinh, không dám nhìn thẳng vào mắt Ngỗi Tuyên: “Nhanh, nhanh lên, cậu muốn người khác phải chờ sao?”

Một lúc sau Ngỗi Tuyên mới đứng dậy, đi đến trước mặt cô bạn học nói: “Có việc gì?”

Lớp phó không dám nhìn Ngỗi Tuyên, nhỏ giọng nói: “Đến nhà kho. Cô giáo gọi cậu đến đó.” Cô lo lắng Ngỗi Tuyên sẽ hỏi tại sao, may mà đối phương không hỏi tiếp.

Ngỗi Tuyên đi lướt qua người cô, nhàn nhạt nói: “Đừng sợ.”

Lớp phó học tập sợ đến nỗi suýt khóc lên, cô sợ Ngỗi Tuyên, vừa sợ vừa ghen ghét. Thế nhưng cô không nghĩ mình làm sai, vả lại không chỉ một mình cô ghét Ngỗi Tuyên. Trong lớp có rất nhiều người ngứa mắt Ngỗi Tuyên, đối phương đột nhiên chuyển vào, nhỏ tuổi hơn họ lại thông minh hơn, các giáo viên cũng rất thích Ngỗi Tuyên.

Quan trọng nhất là, Ngỗi Tuyên không hòa đồng với tập thể. Người không hòa nhập phải bị loại bỏ mới không liên lụy đến người khác.

Lớp phó học tập trở lại chỗ ngồi, tròng mắt chuyển động giống như mắt tắc kè, cực kỳ quỷ dị. Cô bạn bàn trước quay đầu lại, định hỏi lớp phó gọi Ngỗi Tuyên ra ngoài làm gì, vừa quay đầu thì thấy hai mắt quỷ dị như tắc kỳ của cô, cô bạn hoảng sợ hét lên.

Bạn cùng bạn bên cạnh đẩy cô một cái, hỏi cô đang yên lành sao lại hét lên. Cô chỉ vào lớp phó nói: “Hai… hai mắt của cậu ấy…”

“Mắt cậu ấy làm sao?”

Cô trấn định tập trung nhìn lại lần nữa, phát hiện hai mắt của lớp phó vẫn là màu nâu bình thường. Giờ đây cặp mắt này đầy vẻ hiếu kỳ, kinh ngạc và ngầm chán ghét.

Trước khi Ngỗi Tuyên chuyển vào lớp, lớp phó là người luôn đứng hạng nhất trong lớp, vừa dịu dàng vừa tốt bụng và rất dễ nói chuyện, còn hay giúp đỡ người khác, nhân duyên rất tốt. Nhưng cô biết đây chỉ là vẻ ngoài, thật ra lòng ganh tỵ của lớp phó rất nặng. Nếu ví lòng đố kỵ này như một cây châm, phỏng chừng lớp phó đã bị đâm đến vỡ nát.

Lớp phó ôn hòa hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Không sao…” Cô vẫn chưa hoàn hồn, không dám nhìn thẳng vào lớp phó. Cô có cảm giác, trên người lớp phó đầy mùi máu tanh, vốn muốn hỏi chuyện của Ngỗi Tuyên, hiện tại cô không dám hỏi nữa.

Lớp phó nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn trước mặt, không tiếng động nở nụ cười. Con ngươi nháy mắt biến thành mắt kép của côn trùng, mũi mấp máy phát ra mấy tiếng khò khè nho nhỏ. Cô gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt lại nghỉ trưa. Buổi trưa phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không buổi chiều không có tinh thần học tập.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Nhà kho mà lớp phó nói nằm phía tây nam, trong một góc của trường học, tương đối vắng vẻ. Bên ngoài nhà kho mọc đầy cỏ dại, trong nhà kho chứa một vài dụng cụ thể dục cũ kỹ. Có lẽ vì nhà kho này bị bỏ hoang từ lâu nên có vài lời đồn là nơi này có ma.

Ngỗi Tuyên đẩy cửa sắt, vang lên tiếng kẽo kẹt khó nghe. Cô bé bước vào, đi một vòng quanh nhà kho, không có một ai ở đây. Ngỗi Tuyên xoay người muốn rời đi, không ngờ lúc này cửa nhà kho đóng sầm lại. Cô thử mở cửa nhưng có vẻ cánh cửa đã bị khóa ngoài, không mở được.

Ngỗi Tuyên lùi ra sau mấy bước rồi ngẩng đầu nhìn lên. Gần nóc nhà có một cái cửa sổ áp mái, là nơi nhà kho lấy ánh sáng. Thế nhưng cửa sổ này cách mặt đất đến 3m, học sinh bình thường bị nhốt trong này tuyệt đối không ra được.

Đáng tiếc, Ngỗi Tuyên là phi cương.

Ngỗi Tuyên ngồi trên nóc nhìn hai tên du côn bên ngoài nhà kho, một tên đứng và một tên ngồi đang nói chuyện phiếm với nhau. Ngỗi Tuyên nghe không sót một chữ đoạn đối thoại của chúng.

“Anh, sao không nghe thấy tiếng động gì hết vậy? Không phải bị dọa ngất rồi đó chứ? Ngất rồi sẽ không có cảm giác sợ hãi, cấp bậc rớt xuống rất nhiều, giá không cao.” Tên lưu manh đang ngồi nói.


Tên đứng đang hút thuốc lá, nghe vậy hắn ném thuốc lá xuống đất, giơ chân nghiền vài cái rồi nói: “Vào xem. Lay tỉnh nó rồi tiêm cho nó ít thuốc.”

“Vậy cũng được. Thuốc hưng phấn cũng sẽ khiến cảm xúc thay đổi, nhưng không thích làm đất ấm.”

“Hừ, một đứa con nít chín tuổi, nếu không phải quá thông minh và vẻ ngoài không tệ, sao lại bị nhắm vào? Vốn không thích hợp làm đất ấm, chín tuổi… Quá nhỏ. Ít ra phải nuôi đến mười ba tuổi, thiếu dinh dưỡng, nuôi cũng không có chất lượng tốt.”

“Nói cũng đúng, thế nhưng hiếm khi có được hàng cao cấp. Tiếc là tuổi tác… đáng tiếc.” Tên du côn vỗ quần đứng lên: “Mở cửa đi, hai chúng ta đi vào dọa nó. Chậc, thuần túy sợ hãi bồi dưỡng cũng khó, quên đi, dù sao cũng kiếm thêm được một khoản.”

Hai tên đứng lên định mở cửa, Ngỗi Tuyên suy nghĩ một chút rồi bò vào trong nhà kho theo cửa sổ áp mái, treo người trên cửa. Cô bé nhớ lại cảnh tiểu quỷ xuất hiện trong trò chơi kinh dị cô chơi, nó cũng xuất hiện như vậy.

Cửa vừa mở, một thi thể đột nhiên rơi xuống đối mặt với tên lưu manh, gần như là mặt dán mặt với hắn, óc trắng nhỏ giọt rơi xuống mũi hắn rồi chảy xuống môi, mát mát lạnh lạnh.

Tên lưu manh vô thức liếm môi, sau đó hắn bỗng hoàn hồn, giật mình hoảng sợ lùi ra sau một bước dài. Hắn cố nhìn kỹ, là bé gái bị nhốt vừa nãy: “Chết, chết rồi?”

Tên còn lại cũng lùi ra sau: “Tao nghe nói nhà kho này có ma, sẽ không hung ác như vậy chứ, con bé này vừa bị ném vào đã bị giết?”

“Anh, chúng ta đi trước đi. Mặc kệ nó.”

“Ừ, đúng, đi thôi. Cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Hai tên lưu manh lảo đảo bỏ chạy, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể chạy trối chết chứ không ngất xỉu, có thể nói là lá gan rất lớn. Ngỗi Tuyên nghe tiếng chuông reo vào học, cô khôi phục dáng vẻ sạch sẽ rồi quay về phòng học.

Lớp phó nhìn thấy Ngỗi Tuyên quay về thì hơi bất an. Cô thấy giáo viên và bạn học hỏi thăm vì sao Ngỗi Tuyên vào lớp muộn thì càng ghen tỵ hơn, nó cứ chứ chất độc tràn ra, làm cho cô càng thêm bứt rứt không yên. Lớp phó giận dữ nghĩ, tất cả mọi người đều hư tình giả ý, bọn họ vốn hận tại sao Ngỗi Tuyên không chết dưới lớp bùn đât dơ bẩn. Bé gái mới chín tuổi, tương lai khẳng định tươi sáng hơn những người ở đây, chắc chắn bọn họ cũng rất ghen tỵ.

Chỗ ngồi của Ngỗi Tuyên phía trên cách xa lớp phó. Cô bé quay về chỗ ngồi, đột nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh nhìn chòng chòng của lớp phó, nở nụ cười âm trầm, rồi đột nhiên biến thành dáng vẻ đáng sợ của ác quỷ. Lớp phó hoảng sợ, rụt vai vùi mặt vào cánh tay lạnh run cả người, nhịn không được cắn lên cánh tay. Lớp phó mơ hồ kêu lên vài tiếng khò khè đứt quảng, nhỏ đến nỗi bạn cùng bàn cũng không nghe rõ.

Ngỗi Tuyên thấy thế kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó khôi phục vẻ mặt bình thường như cũ. Đến giờ tan học, mấy bạn học đi đến nói: “Trần Ngỗi Tuyên, cùng đi ăn kem không?”

Ngỗi Tuyên lắc đầu: “Không đi.”

“Vậy thôi.” Mấy nữ sinh hơi tiếc nuối, sau đó nhìn lớp phó ngồi phía sau, xổ đẩy nhau rồi mới miễn cưỡng cười hỏi: “Chúng tớ định đi ăn kem, cậu đi không?”

Gương mặt lớp phó tái nhợt: “Ở đâu?”

“Quán kem ngoài trường học đó, đông khách lắm.”

“Quán đó à.” Lớp phó nở nụ cười âm u quỷ dị: “Tớ không đi.” Dứt lời, cô đi lướt qua mấy cô bạn và Ngỗi Tuyên, mắt nhìn thẳng đi về phía cổng trường.

Mấy nữ sinh châu đầu ghé tai tám chuyện: “Chậc, mấy cậu có thấy lớp phó cười không? Nhìn thấy ghê quá.”

“Gần đây lớp phó lạ lắm, bị cậu ấy nhìn chằm chằm làm tớ có cảm giác khó chịu.”

“Hồi nãy tớ quay đầu lại nhìn lớp phó, trông thấy hai mắt bạn ấy y hệt như mắt của côn trùng, làm tớ sợ muốn chết.”

“Đêm qua cậu chơi game khuya quá rồi nhìn lầm chứ gì. Mắt người sao có thể giống côn trùng? Có phải là quái vật đâu chứ.”

“Ai mà biết được. Tớ nghe mẹ nói, gần đây trong hẻm nhỏ cũ bên khu Tây Thành xảy ra mấy vụ tấn công người đi đường, hút máu ăn thịt rất kinh khủng. Có người chụp được hình kẻ tấn công, những người này gầy như que củi, trông rất đáng sợ. Mà đáng sợ nhất là, trước đây họ đều là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi xinh tươi mơn mởn. Nghe nói là họ đột nhiên bị bệnh, chữa trị thế nào cũng vô dụng. Tớ nghe mẹ nói, mấy cô gái ấy bị “thứ đó” quấn lên.”

“Thứ đó?”

“Còn có thể là cái gì? Là đồ dơ đó.”

“Nói bậy. Nghe cậu nói càng giống tang thi.”

“Cậu không tin thì thôi. Dù sao tôi sẽ không đi đến khu Tây Thành đâu, đáng sợ lắm.”


“Không phải đã bác bỏ tin đồn rồi sao? Công bố những người tấn công đó là hít thuốc phiện.”

Đột nhiên một nữ sinh lên tiếng: “Thật ra không phải là “thứ đó”, là cổ.”

“Cổ? So với “thứ đó” còn khó tin hơn.”

Mấy nữ sinh cười cười nói nói, cùng nhau đi ra cổng trường, nữ sinh vừa lên tiếng muốn nói lại thôi, cuối cùng cô dừng bước, quẹo sang hướng khác rời đi.

Nữ sinh ôm vai, cúi đầu vội vàng chạy đi. Cô rất sợ, rất sợ, cô chạy càng lúc càng nhanh, chợt có người gọi cô: “Tô Ni Ni.”

Tô Ni Ni quay đầu lại, trông thấy học sinh mới chuyển vào Ngỗi Tuyên: “Trần Ngỗi Tuyên? Có chuyện gì sao?”

Ngỗi Tuyên hỏi: “Vừa nãy cậu nói cổ là có ý gì?”

Con ngươi của Tô Ni Ni co rụt lại, sợ hãi không thôi: “Tớ không nói gì cả, cậu nghe lầm rồi.” Tô Ni Ni sợ đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, bờ môi tái nhợt, toàn phân phát run, tâm trạng bất ổn.

“Tớ thật sự không nói gì cả, đừng hỏi tớ, tớ không biết.” Nữ sinh vừa lắc đầu vừa lùi ra sau, đột nhiên xoay lưng bỏ chạy, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, như có thứ gì đang đuổi theo cô vậy.

Sợ hãi đến không bình thường.

Trần Dương đang phân tích đơn hàng mới, lần này do Hiệp hội Đạo giáo trực tiếp phát ra, tiền thưởng rất nhiều, bao gồm cả một vị trí phó hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo. Ai giải quyết đơn hàng này trước, người đó lập tức đi đến Hiệp hội, sát hạch vào vị trí phó hội trưởng.

Trần Dương vừa xem tài liệu vừa nói: “Không phải chức phó hội trưởng luôn dành cho thiên sư đức cao vọng trọng, có nhiều cống hiến cho xã hội hoặc có tư lịch có công đức sao? Tại sao bây giờ lại thành phần thưởng thế này?”

Mã Sơn Phong trả lời: “Hiệp hội Đạo giáo phải cải tiến, có đôi khi thiên sư thế hệ trước xử lý tình huống không linh hoạt, tư duy chưa tiến bộ. Người trẻ tuổi thì khác, tư duy tiến bộ lại lớn gan, đôi khi muốn tiến bộ phải dựa vào những người trẻ.” Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Vị trí này để đó chứ không dễ lấy đâu. Sát hạch nhiều cửa, qua ải này còn ải khác. Cuối cùng còn phải tổng hợp tất cả các phương diện, bao gồm nhân phẩm, v.v…”

Trần Dương gật đầu, sau đó lại hỏi: “Chú Mã, chuyện của lão Khấu, chú thấy thế nào?” Hai ngày trước Khấu Tuyên Linh đề xuất mời Lục Tu Chi gia nhập phân cục, cậu và Mã Sơn Phong quyết định suy xét vài ngày rồi mới trả lời. Thật ra là không có ý tốt đùa lão Khấu mà thôi.

Mã Sơn Phong hỏi: “Ý của cháu thế nào?”

“Cháu đồng ý.”

Mục tiêu của Lục Tu Chi rất rõ ràng, chỉ cần Khấu Tuyên Linh còn ở phân cục thì hắn sẽ gia nhập không đi khác.

“Thực lực của Lục Tu Chi không tầm thường, hắn sẽ không tuân theo sự an bài của bất cứ kẻ nào, nhưng có lão Khấu ở đây thì lại khác.”

Mã Sơn Phong đã gặp Lục Tu Chi, là một thanh niên không nhìn ra sâu cạn.

“Lục Tu Chi không tầm thường, ánh mắt hắn như một cái giếng sâu không thấy đáy, bên ngoài gió yên sống lặng, phía dưới lại sâu không lường trước được.” Dưới cái nhìn của ông, Lục Tu Chi là một miệng giếng nghìn năm, không những nước không khô cạn đi mà còn khó dò không nhìn ra sâu cạn. Cuối cùng ông kết luận: “Hắn ẩn rất sâu.”

Trần Dương gật đầu đồng ý: “Chú đoán xem Lục Tu Chi có thân phận gì?”

Ánh mắt sắc bén của Mã Sơn Phong lướt nhìn Trần Dương, vì câu hỏi của cậu mà ông nâng thân phận của Lục Tu Chi lên một bậc. Ông vốn nghĩ hắn là con cháu một gia tộc lánh đời nào đó, nhưng câu hỏi của Trần Dương đã làm ông nghĩ khác, vì vậy ông lên tiếng: “Cháu nói đi.”

Trần Dương kề sát vào tai Mã Sơn Phong, nói ra thân phận thật của Lục Tu Chi. Hai mắt ông lóe lên tia sáng, như mãnh hổ sổng chuồng, nhìn ra được vài phần phong thái khi còn trẻ.

“Thật không?”

Trần Dương gật đầu, Mã Sơn Phong như có điều suy nghĩ. Ông cầm tách trà uống vài ngụm: “Chỉ cần không phải hắn nghĩ Khấu Tuyên Linh thú vị nên đến quấn lấy là được.”

“Cháu thấy không giống.”


Mã Sơn Phong cau mày nhìn Trần Dương, trong đầu nhớ lại dáng vẻ ngốc ngốc của Khấu Tuyên Linh mỗi lần vái lạy sư tổ, thật dễ khiến người ta cảm thấy hứng thú. Cũng có khả năng hắn thấy hứng thú rồi đùa bỡn tâm tư Khấu Tuyên Linh, nếu thật sự là vậy thì bọn họ cũng không thể làm gì. Mã Sơn Phong chậc lưỡi, lại lắc đầu thở dài: “Không lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết thì yêu đương không bảo đảm. Cháu và cục trưởng Độ đã kết hôn nhưng không chắc Lục Tu Chi và Khấu Tuyên Linh cũng sẽ kết hôn. Nếu như Khấu Tuyên Linh bị lừa hôn lừa tâm, ôi chao!”

Mã Sơn Phong sầu lo đến nỗi muốn rụng tóc, Trần Dương an ủi ông: “Còn chưa đến mức đó, lão Khấu vẫn chưa thông suốt, vẫn thẳng như sắt thép.”

Nhưng nghĩ lại, kết hôn thì là gả hay là cưới đây?

“Nếu hai người bọn họ kết hôn, ai cưới ai gả?”

“Chỉ cần kết hôn, cưới gả gì cũng được.” Mã Sơn Phong kiên định hôn nhân mới là tình yêu đích thực.

Trần Dương lấy tài liệu ra, trong lòng tính toán xúi giục lão Khấu cưới Lục Tu Chi về phân cục. Nếu gả hắn đi thì lại mất hai người, mất nhiều hơn được. Cậu nghe Mã Sơn Phong hỏi: “Cháu nghĩ thế nào?” Trần Dương liên tục trả lời ủng hộ.

“Quay lại đơn hàng này… Gần đây khu Tây Thành xảy ra nhiều vụ tấn công người qua đường. Người tấn công gầy như que củi, dáng vẻ tiều tụy, cử động cứng ngắt, ánh mắt đờ đẫn, lúc tấn công người đi đường sẽ hút máu ăn thịt, bị truyền là tang thi. Chính phủ hồi đáp là do hít ma túy mới nên phát cuồng, thoạt nhìn triệu chứng rất giống.” Trần Dương cầm một phần danh sách khác, mở ra nói tiếp: “Thế nhưng tài liệu này lại ghi rõ, những người tấn công đều là thiếu nữ trẻ, tuổi tác đa số từ 15 đến 18, nhỏ nhất là 13, lớn nhất là 20.”

Cậu cầm lại phần tài liệu trước, trên đó có ảnh chụp người tấn công, vẻ mặt hoảng sợ tột độ, tướng mạo già nua, tóc khô thưa thớt giống như rau bị phơi khô.

“Đây là bệnh án của họ, trước đó họ đều từng bị bệnh tâm lý.”

Bệnh tâm lý, tên như nghĩa, một chứng bệnh vì cảm xúc mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Chứng cưỡng bách, sợ hãi, lo lắng, uất ức quá độ đều được gọi là bệnh tâm lý. Vì tác động bên ngoài hoặc tâm lý của bản thân mà khiến những cảm xúc này tăng vọt, ảnh hướng lớn đến sinh hoạt.

“Mấy nữ sinh này đều bị bệnh tâm lý, sau khi điều trị đã khôi phục bình thường. Người nhà và chính họ cũng nghĩ bản thân đã khôi phục. Thế nhưng họ khỏe mạnh bình thường chỉ được một tháng, sau đó cơ thể nhanh chóng suy nhược, trở nên già nua, phảng phất như bị rút mất sinh khí, cực kỳ khao khát có được máu thịt. Đủ loại hành vi thể hiện rõ họ không bình thường. Nhưng nguyên nhân tại sao bị bệnh tâm lý, khôi phục khỏe mạnh rồi cơ thể nhanh chóng suy nhược thì vẫn không tra được.” Trần Dương đặt tài liệu lên đầu gối, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Bởi vì họ đều đã chết hết.”

Bàn tay đang cầm tách trà của Mã Sơn Phong khựng lại: “Vụ án này ác liệt như vậy à.”

Ngỗi Tuyên tan học về nhà, vừa vào phòng khách trong phân cục liền nhìn thấy Trần Dương, cô bé đeo cặp sách đi đến gần rồi ngồi xuống nói: “Trần Tiểu Dương, anh đang làm việc hả?”

Trần Dương ôn hòa cười nói: “Ừ. Về rồi à? Có bài tập về nhà không?”

“Có.” Ngỗi Tuyên không thích làm bài tập.

“Làm xong chưa? Chưa xong thì ngồi đây làm luôn đi.”

Ngỗi Tuyên lắc đầu: “Em về phòng làm bài.” Cô thoáng nhìn hai phần tài liệu trên đầu gối Trần Dương, nhìn lướt qua đã hiểu đại khái, nhớ lại lời mấy nữ sinh nói về người tấn công người đi đường ở khu Tây Thành. Cô nghi ngờ hỏi: “Bệnh tâm lý?”

“Chứng bệnh tâm lý có chướng ngại.”

Ngỗi Tuyên à một tiếng, suy nghĩ một chút rồi quyết định không kể chuyện xảy ra hôm nay cho Trần Dương biết, tránh cho cậu lo lắng. Cô bé đeo cặp sách nặng hơn 5kg lên lầu, lúc đi còn ngoan ngoãn hứa hẹn với Trần Dương sẽ làm bài tập đầy đủ. Ngỗi Tuyên vào phòng, vừa đóng cửa lại, cô bé đặt cặp xuống đất, mở cửa sổ ló đầu ra: “Mau đi ra.”

Cơ Khương và hai mao cương từ nóc nhà bò xuống, theo cửa sổ chui vào phòng. Ngỗi Tuyên cầm sách vở vừa dày vừa nặng và notebook mở ra đặt trên bàn: “Tất cả bài tập đây, không được phép dùng chữ cổ và bút lông, phải dùng bút máy và chữ giản thể.”

Cơ Khương nghe vậy lặng lẽ đẩy toàn bộ bài tập đến trước mặt hai mao cương: “Cố lên.”

Hai mao cương vừa lấy dao khắc và bút lông ra, nghe vậy cứng ngắc cả người, tội nghiệp giơ cổ tay bị đóng đinh, ám chỉ họ đã tàn phế.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

dao khắc

Ngỗi Tuyên: “Các ngươi muốn ta tự làm bài tập?”

Hai mao cương yên lặng thu tay về, co quắt tay chân mở sách giáo khoa bắt đầu làm bài tập. Thật ra bài tập không làm khó được họ, chỉ là họ quen dùng bút lông và dao khắc, đối với chữ giản thể chỉ mới học tập giai đoạn đầu.

Buổi tối, Trần Dương kiểm tra bài tập của Ngỗi Tuyên, cậu lật tới lật lui xem rồi cau mày: “Chữ viết của Ngỗi Tuyên không đẹp lắm, rõ ràng dùng bút lông thì viết rất đẹp. Anh nói xem em có nên mua bảng chữ mẫu cho cô bé luyện tập không? Hửm?” Một lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, cậu gọi to: “Lão Độ?”

Độ Sóc tháo nút áo, cởi áo khoác ra, nghe vậy đến gần Trần Dương xem chữ của Ngỗi Tuyên. Cậu nói không đẹp đã là khách sáo lắm rồi, này mà chỉ là không đẹp. Học sinh tiểu học còn viết đẹp hơn Ngỗi Tuyên. Độ Sóc chỉ nhìn một trang đã nhìn thấu mánh khóe của cô bé, hắn lên tiếng: “Vô lực, cứng ngắt, không giống chữ Ngỗi Tuyên viết.”

“Không phải cô bé thì là ai?” Trần Dương không thèm để ý nói: “Ngỗi Tuyên mới bắt đầu dùng bút đầu cứng, chữ xấu chút cũng là bình thường.”

Độ Sóc bỗng ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, cậu liếc mắt tò mò hỏi: “Sao vậy anh?”

Hắn lắc đầu, đi về phía cửa sổ, đột nhiên hắn mở cửa sổ nhìn lên trên, trông thấy một góc áo từ từ rút lên mái nhà. Một lúc lâu sau hắn đóng cửa sổ lại.

“Anh đồng ý mua bảng chữ mẫu cho Ngỗi Tuyên luyện viết, chữ này đúng là quá xấu.”


“Ừm. Ngày mai em đi mua, có điều phải hỏi trước xem Ngỗi Tuyên thích kiểu chữ gì.”

Hắn lơ đãng hỏi: “Em có từng cùng Ngỗi Tuyên làm bài tập chưa?”

“Chưa.”

“Thỉnh thoảng dạy cô bé học cũng tốt, người nhà cùng học với trẻ có thể giúp tinh thần và cơ thể trẻ phát triển.”

Trần Dương thầm nghĩ hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng cậu không nghĩ ra được. Thế là cậu đồng ý đề nghị của Độ Sóc, xem ngày nào đó rảnh rỗi cùng Ngỗi Tuyên làm bài tập. Hắn rút bài tập trong tay Trần Dương ra: “Nghỉ ngơi đi, không cần xem, không có sai.”

“Sao anh biết?”

“Anh chắc chắn.” Mấy tên mao cương sao dám làm sai bài tập của tiểu chủ nhân?

“Được rồi.” Trần Dương rất tin tưởng Độ Sóc, cũng vì cậu đã kiểm tra bài tập xong rồi, ngoại trừ chữ xấu thì đúng là không có sai.

Đêm khuya. Tô Ni Ni nắm chặt dây đeo ba lô, cúi đầu chạy nhanh trên đường, phía sau có thứ đang đuổi theo cô. Cô không cần quay đầu cũng biết thứ đó có hình dạng gì, đó là một con quái vật. Da màu xanh thẫm, mắt kép giống côn trùng, hàm răng đến mấy trăm cái mọc chìa cả ra ngoài môi, trong vô cùng đáng sợ. Nó mặt trang phục màu đỏ rách nát, tóc đen bay bay, nó đang tìm người sống để ký sinh.

Nếu nó nhìn thấy cô, cô đúng là đối tượng thích hợp để nó ký sinh. Nó sẽ theo sát cô, dù cô chạy đến đâu nó cũng sẽ bắt được.

Tô Ni Ni sợ hãi đến cực điểm, cô vừa chạy vừa gọi điện thoại cho ba cô. Ngay giây phút đường dây được kết nối, Tô Ni Ni khóc to: “Ba, mau đến cứu con. Có người theo dõi con.”

Đầu dây bên kia, ông Tô lo lắng nhưng cố an ủi cô: “Đừng sợ, con chạy đến chỗ nào đông người. Bây giờ ba đến đón con ngay, đừng sợ.”

“Ba đến nhanh đi.” Tô Ni Ni hoảng sợ khóc lớn.

Trông thấy ánh đèn ở tiểu khu nhà cô từ đằng xa, Tô Ni Ni tăng tốc, trông thấy có người bên trong chốt bảo vệ, cô hơi yên lòng. Tô Ni Ni đứng dưới ngọn đèn, lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn, con quái vật đã biến mất, phía sau không có ai. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có. Trái tim Tô Ni Ni như bị một bàn tay to siết chặt, giống như ngay giây sau có thể bóp nát trái tim cô, tuyên bố cô đã tử vong.

Tô Ni Ni lùi ra sau vài bước, cầm chìa khóa mở cửa bước vào tiểu khu. Vừa đi vài bước, cô bỗng nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn vào chốt bảo vệ, bóng người bên trong nghiêng đầu, xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể thấy rõ hình dạng: làn da xanh lục, mắt kép của côn trùng, mấy trăm cái răng chìa ra ngoài môi. Nó đang mở cửa chốt an ninh, từ bên trong leo ra.

Tô Ni Ni hét lên chói tai: “Á á á á!!”

Cô xoay người định chạy thì va vào một người khiến cô giật mình sợ hãi hét lên. Người nọ nắm lấy cô: “Ni Ni, là ba đây!”

Tô Ni Ni ngẩng đầu lên, đúng là ba của cô, cô lập tức nhào vào lòng ông òa khóc: “Con sợ quá, ba, thứ kia đuổi theo con, con sợ quá. Nó mê hoặc đầu óc con, nửa đêm lừa con ra ngoài, nó muốn ký sinh trong người con… Con sợ quá.”

Ông an ủi con gái rồi dẫn cô vào thang máy. Từ cửa đến thang máy là đại sảnh, một người đang ngủ gà ngủ gật ở quầy lễ tân, còn ngáy to, bên cạnh là một cái quạt máy nhỏ đang quay vù vù. Phía sau là ngọn đèn thỉnh thoảng vang lên tiếng “xẹt xẹt”, ngoài ra yên tĩnh đến quỷ dị.

Sàn nhà rất trơn, Tô Ni Ni cố ý giẫm mạnh chân để phát ra âm thanh, cô sợ bầu không khí yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông này. Mỗi lần thứ đó xuất hiện, xung quanh sẽ yên tĩnh như vậy. Giống như chỉ có một mình cô và thứ đó ở cùng nhau trong một thế giới riêng, những người khác bị ngăn cách bên ngoài, không nghe không thấy được.

Ông Tô lên tiếng: “Trực đêm mà lười biếng ngủ gục, nếu không đã phát hiện con đi ra ngoài rồi. Ngày mai ba phải khiển trách…” Ông thao thao nói, nhưng giọng nói của ông lại vang vọng như cách đó rất xa, rõ ràng ông đang đi bên cạnh cô mà.

Tô Ni Ni bỗng cảm thấy buồn ngủ, như có một cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, cô cố mở to mắt, đột nhiên thấy thứ đó từ bên ngoài xông tới, nó hướng về phía cô gào to, giương nanh múa vuốt tấn công. Tô Ni Ni hoảng sợ cực độ, nhanh chóng ấn nút mở thang máy, sau đó cô vội vã tiến vào cùng ông Tô rồi điên cuồng ấn nút đóng cửa.

Rốt cuộc thứ đó bị chặn lại ngoài cửa thang máy, thế nên Tô Ni Ni không nghe thấy con quái vật đó la to: “Mau chạy ra, thứ đứng cạnh cháu không phải là người.”

Ngày hôm sau, sáng sớm báo đăng một tin, thiếu nữ sống ở tiểu khu Tây Thành ma xui quỷ khiến đi vào thang máy, bị dọa phát điên, sau khi điều tra bị xếp vào “sự kiện thần quái”.

______________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

“Không phải mình cô ghét Ngỗi Tuyên…” Để tránh hiểu lầm, nói rõ đoạn này là lớp phó ghen tỵ tự suy đoán.

Cơ Khương và tám mao cương có thể rời khỏi cổ mộ, chẳng qua không thể đi cùng một lúc, phải có người ở lại trấn thủ. Không có họ, Ngỗi Tuyên làm sao hoàn thành được bài tập về nhà?

___________

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

mắt trùng đồng

Bạn Dương lo xa ghê, chưa gì lo cưới gả rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.