Đọc truyện Xông Vào Ngõ Âm Dương – Chương 76: Nhau thai
Lúc Ngỗi Tuyên thay máu cương thi, những người khác đều ở ngoài. Một mình Độ Sóc tiến vào hoàn thành quá trình thay máu, ngoại trừ giữa chừng Trần Dương đi vào cung cấp máu một lần. Máu người không cần yêu cầu đặc biệt là máu trong tim, bởi vậy cậu cho máu xong thì chỉ hơi choáng, còn lại vẫn ổn.
Trần Dương vừa đi ra, Cơ Khương đã sốt ruột hỏi: “Thế nào rồi?” Phía sau cô là tám con mao cương, có con cảm thấy đứng mệt quá bèn nằm dài dưới đất giương mắt nhìn Trần Dương. Chúng định đến gần nhưng sợ hù dọa cậu, mà chúng cũng sợ đồng tiền cổ và sợi dây đỏ của cậu nữa.
Trần Dương trả lời: “Vẫn đang tiến hành, có lẽ không có vấn đề gì.”
Mọi người im lặng, lo lắng chờ đợi. Thời gian trôi qua từng chút, cuối cùng cửa phòng mộ mở ra. Độ Sóc bước ra, Cơ Khương và tám con mao cương sợ hãi lùi ra sau vài bước nhưng vẫn ráng rướn cổ nhìn vào trong phòng. Trần Dương đi qua hỏi: “Sao rồi?”
Độ Sóc trả lời: “Tốt rồi.”
Cơ Khương và tám con mao cương lập tức hò reo hoan hô, mấy người còn lại cũng vui mừng. Trần Dương kéo tay Độ Sóc, nhỏ giọng nói: “Anh vất vả rồi.”
Hắn cười cười, sau đó nói: “Hai ngày nữa dẫn Ngỗi Tuyên ra ngoài, hiện tại để cô bé thích ứng trước. Mặc dù là phi cương không sợ nắng nhưng đã thay máu, đột nhiên xuất hiện dưới ánh nắng sẽ bị thương.” Hiếm khi hắn nhắc nhở nhiều như vậy.
Cơ Khương cung kính nói: “Vâng.” Sau đó cô và tám con mao cương đồng loạt hành lễ ba quỳ chín lạy với Độ Sóc và Trần Dương: “Chúng tôi vô cùng cảm kích.” Ân tình nặng như núi, lúc này nói mấy lời hứa hẹn báo đáp gì cũng đều không sánh bằng, chỉ có thể khắc sâu vào lòng, muôn chết không từ.
Độ Sóc đan mười ngón tay vào tay Trần Dương: “Đi thôi. Hai ngày sau đến đón Ngỗi Tuyên.” Cậu gật đầu, hai người cùng bước ra khỏi cổ mộ.
Cơ Khương quay sang xin lỗi Khấu Tuyên Linh, cũng hứa hẹn sẽ khôi phục phong thủy ở núi Bút Giá như ban đầu. Khi biết người nhà họ Khấu đã quyết định dời mộ, cô nói: “Vậy để chúng tôi giúp mọi người tìm nơi có phong thủy bảo địa. Tám vị phía sau tôi đều là kỳ nhân dị sĩ, lúc đó ở nước Tấn, vị tiên sinh này là một đại sư phong thủy.”
Khấu Tuyên Linh không từ chối, thời Chiến Quốc, đại sư phong thủy có thể gặp nhưng không thể cầu, đương nhiên hắn lập tức đồng ý: “Cám ơn.” Sau đó hắn nói với Lục Tu Chi: “A Chi, chúng ta đi thôi.”
Lục Tu Chi đáp một tiếng, ngước mắt nhìn mười ngón tay đan vào nhau của Độ Sóc và Trần Dương, lại nhìn khoảng cách 1m của hắn và Khấu Tuyên Linh, trong lòng vô cùng hâm mộ. Lúc đi ngang qua Cơ Khương, đối phương nhét một quyển sách vào tay hắn. Lục Tu Chi ngước mắt nhìn Cơ Khương, ánh mắt đối phương mờ ám đầy ý cười sâu xa. Hắn cau mày không vui, đang định ném quyển sách thì thoáng nhìn thấy mấy chữ: Xuân Tiêu Mật Hí Đồ.
Lục Tu Chi khựng lại vài giây, cuối cùng nhận phần lễ này. Khấu Tuyên Linh quay đầu, thoáng thấy quyển sách bèn tò mò hỏi: “A Chi, anh cầm cái gì trong tay vậy?”
“Trong tay tôi đâu có gì.” Lục Tu Chi xòe hai bàn tay ra, trống không, không có gì cả.
Khấu Tuyên Linh nghĩ là hắn hoa mắt bèn cười nói: “Tôi nhìn lầm rồi, đi nhanh lên, Trần Dương và Độ Sóc đang chờ chúng ta.”
“Ừ.”
Trần Dương nghi ngờ hỏi Độ Sóc: “Anh Độ, Lục Tu Chi vừa cầm sách đúng không? Hình như em thấy có cầm.”
Độ Sóc như có điều suy nghĩ, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Không có, em nhìn lầm rồi.”
“Vậy à.” Cậu rất tin tưởng lời hắn nói. Mà hắn thì đang tính toán lúc nào đó mượn Lục Tu Chi quyển sách này xem, dù sao không biết đến bao giờ Lục Tu Chi mới theo đuổi được Khấu Tuyên Linh, không bằng để người có gia đình xem trước. Như vậy mới không lãng phí tài nguyên.
Vĩnh viễn không thể xem nhẹ giới hạn của người có gia đình hay chưa có gia đình, dù bề ngoài họ đứng đắn và ra vẻ cấm dục thế nào đi nữa. Nhưng hiện tại Trần Dương và Khấu Tuyên Linh hoàn toàn không biết gì cả.
Người lớn nhà họ Kháu nghe nói hai ngày nữa có thể gặp Ngỗi Tuyên, thế là tranh thủ sửa sang phòng ốc, lại mua rất nhiều đồ chơi mà bé gái chín tuổi yêu thích. Trần Dương cân nhắc việc Ngỗi Tuyên sống hơn 2000 năm trong cổ mộ, cuối cùng quyết định tặng cho cô bé một cái smartphone.
Trần Dương đưa điện thoại cho Độ Sóc: “Download mấy trò chơi nhỏ, mấy trò mà bé gái thích chơi như game thời trang thay quần áo giúp em. Đừng download mấy trò online, tránh bị mê game như Trương Cầu Đạo.”
Độ Sóc nhận điện thoại, theo yêu cầu của Trần Dương download mấy game thời trang. Sau đó cậu lại cầm laptop chạy đi tìm mấy bác gái nhà họ Khấu, nhờ họ dạy cách nuôi trẻ em cho tốt. Bận rộn hai ba ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng chuẩn bị xong xuôi, Trần Dương xuất phát đến núi Thiết Vi đón Ngỗi Tuyên.
Cùng đi còn có người nhà họ Khấu, cuối cùng vốn chỉ hai người đi phát triển thành đội ngũ trùng trùng điệp điệp. Lúc họ đi lên núi Thiết Vi, cư dân thị trấn trông thấy còn tưởng là xuất quân đi tiêu diệt cô hồn dã quỷ trên núi.
Có hai cửa vào cổ mộ, một cửa mở từ bên trong theo giờ cố định, một cửa vào từ hang động chật hẹp Trần Dương đi vào lần trước. Ngỗi Tuyên đi ra theo cửa động chật hẹp, Cơ Khương đi sau lưng che dù, đảm bảo Ngỗi Tuyên không bị nắng chiếu vào. Tám con mao cương bơi dưới nước kéo bè trúc, đến nơi thì dừng lại.
Ngỗi Tuyên mặc cung phục (trang phục của hậu phi) vừa dày vừa nặng, gương mặt nhỏ nhắn khẩn trương căng cứng, ngẩng đầu ưỡn ngực. Cô bé định bước lên bờ, lại phát hiện chân ngắn quá, duỗi nửa ngày cũng không với tới bờ.
Gương mặt Ngỗi Tuyên đỏ bừng, nhìn về phía mọi người đang chờ cô bé trên bờ. Những người còn lại sợ Ngỗi Tuyên mất mặt, người thì ngẩng đầu nhìn trời, người thì cúi đầu nhìn đất, hoặc là châu đầu ghé tai thì thầm, nhưng không ai nhìn Ngỗi Tuyên. Cô bé lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn Cơ Khương.
Cơ Khương cũng đang cố nén cười, trông thấy Ngỗi Tuyên nhìn lên thì nhanh chóng khôi phục vẻ cung kính, ôm Ngỗi Tuyên đặt lên bờ rồi đưa cây dù cho cô bé. Ngỗi Tuyên cầm dù giấy, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn như rất trấn định nhưng thật ra bé đang cực kỳ khẩn trương đi về phía Trần Dương: “Trần, Trần Tiểu Dương, chào anh.”
Cậu bế Ngỗi Tuyên lên, cười nói: “Chào Ngỗi Tuyên.”
Ngỗi Tuyên không thích người khác bế cô bé, vì như vậy trông cô có vẻ rất thấp. Nhưng Trần Dương thì khác, cô bé rất thích được cậu bế. Ngỗi Tuyên cầm dù giấy, che ánh mặt trời trên đầu hai người, căng thẳng nhìn Độ Sóc, gật đầu nói: “Cám ơn.” Ngỗi Tuyên cám ơn Độ Sóc đã thay máu cương thi cho cô bé.
Độ Sóc nói: “Không cần.”
Trần Dương giới thiệu người nhà họ Khấu cho Ngỗi Tuyên, cô bé cố nghiêm mặt, trang trọng và không thất lễ hướng bọn họ chào hỏi: “Chào hàng xóm, cám ơn mọi người ngăn cản bọn trộm mộ, không để bọn chúng vào phá hỏng mộ của tôi. Xin nhận lấy quà tạ lễ, Khương.”
Cơ Khương phất phất tay, tám con mao cương dưới nước leo lên bờ, sau lưng có đeo một cái hộp gỗ. Chúng đặt mấy cái hộp xuống trước mặt người nhà họ Khấu rồi mở ra, bên trong đầy vàng bạc châu báu, ánh sáng chói lóa suýt làm mù mắt mọi người.
Ngỗi Tuyên nói: “Tâm ý nho nhỏ, bất thành kính ý.”
*Bất thành kính ý: quà nhỏ tình ý nặng, còn chưa đạt đủ lòng thành, mong rằng nhận cho, tỏ vẻ khiêm tốn.
Người nhà họ Khấu không muốn nhận tiền tài ngoài ý muốn này, Cơ Khương cười híp mắt khuyên họ cứ nhận lấy, vừa nói tình cảm vừa nói đạo lý khiến người ta không cách nào từ chối. Dù sao cũng là “nhân viên ngoại giao” hàng đầu của Ngỗi Tuyên, tài ăn nói rất siêu.
Bác Khấu chen đến trước mặt Ngỗi Tuyên, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cô bé. Ông đối diện với cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Cháu chính là Ngỗi Tuyên?”
“Vâng.”
Bác Khấu xoa xoa đầu Ngỗi Tuyên, cảm thán nói: “Ngoan quá.” Hai mắt ông bỗng ngấn lệ, không khống chế được lại muốn khóc lóc kể lể. Cha Khấu nhanh tay lẹ mắt bịt miệng bác Khấu, mấy anh em khác cũng nhanh chân vọt lên, kéo ông đi ra phía sau.
Ngỗi Tuyên không hiểu ra sao: “Sao vậy???”
Trần Dương lên tiếng: “Không có việc gì, chúng ta đi về thôi. Mọi người đã chuẩn bị cho em một căn phòng, còn có rất nhiều quà, để anh dẫn em đi xem.”
Thế là đoàn người trùng trùng điệp điệp rời khỏi núi Thiết Vi, đi càng lúc càng xa. Ngỗi Tuyên nâng dù, quay đầu lại nhìn phía sau, xa xa là Cơ Khương và tám con mao cương đứng ở đó, lẳng lặng nhìn cô bé đi xa.
Ngỗi Tuyên là cương thi, trái tim không biết đau, hai mắt không chua xót, không thể rơi nước mắt bày tỏ cảm xúc phức tạp của bé lúc này. Tuy Ngỗi Tuyên tiếp xúc rất ít với con người, càng chưa từng nhìn xem thế giới bên ngoài, nhưng vì vậy mà cô bé càng quý trọng tình cảm.
Với Ngỗi Tuyên mà nói, cha không phải cha, mẹ không phải mẹ, anh chị em đã sớm hóa thành một nắm đất. Duy chỉ có Cơ Khương và tám con mao cương là luôn ở bên cạnh cô bé, từ thời Chiến Quốc hai nghìn năm trước cho đến tận bây giờ, không rời không bỏ. Tám mao cương coi cô bé như chủ nhân, nhưng càng xem cô bé là người thân trong nhà hơn. Cơ Khương vừa là cha vừa là mẹ, tâm nguyện lớn nhất của cô là đưa Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ, vì thế mà cô từ bỏ cơ hội đầu thai, lựa chọn hoàn dương trở thành cương thi.
Ngỗi Tuyên lẳng lặng nhìn Cơ Khương và tám con mao cương, đối phương cũng yên lặng nhìn bé, như là không tiếng động từ biệt và chúc phúc.
Căn phòng của Ngỗi Tuyên được mấy người phụ nữ người nhà họ Khấu sắp xếp và trang trí, cân nhấc đến tuổi thật của bé nên không chọn màu hồng phấn mà là màu vàng nhạt, hài hòa và ấm áp. Canh đàn ông thì mua vài món đồ chơi có lợi cho trí não và búp bê, còn có một vài món quà bình thường. Tư duy của đàn ông Khấu gia thẳng đến đáng sợ, thế mà có người còn tặng dao bầu, cung tên, còn có trang phục Ultraman kiểu người lớn.
Trần Dương đặt Ngỗi Tuyên xuống đất, dẫn cô bé đi vào phòng, cậu cười ôn hòa hỏi: “Thích không?”
Ngỗi Tuyên gật đầu: “Thích. Trần Tiểu Dương ở đâu?”
“Ngay phòng bên cạnh.”
Ngỗi Tuyên mỉm cười vào phòng, ngồi trên cái giường mềm mại quơ quơ đôi chân ngắn ngủn: “Giường thật mềm, rất thoải mái.” Bé nghiêng đầu nói: “Trước đây em ngủ trong quan tài đồng, sau đó có người chôn vào, em thích quan tài đá của cô ta, thế là em trao đổi với cô ta. Em ngủ trong quan tài đá, cô ta ngủ trong quan tài đồng.”
Trần Dương hỏi: “Trao đổi? Đối phương đồng ý à?”
“Cô ta chết rồi, không nói được.”
“Vậy là em đơn phương đổi?”
Ngỗi Tuyên lắc đầu: “Không phải. Em gọi hồn cô ta lên rồi hỏi ý.”
Trần Dương có chút không hiểu tư duy của Ngỗi Tuyên: “Vậy sao em còn chôn quan tài đồng trong phần mộ tổ tiên Khấu gia? Đối phương cũng đồng ý sao?”
Ngỗi Tuyên ngiêng đầu, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên: “Cô ta đi đầu thai rồi, thi cốt vô dụng. Làm vậy không đúng sao?”
Trần Dương xoa xoa gáy, thầm nghĩ làm vậy không đúng, rồi lại không biết nói sao: “Cũng được đi.”
Ngỗi Tuyên cười đến cong mặt mày, cô bé nhảy xuống giường, chạy đến kéo Trần Dương ngồi lên mép giường: “Trần Tiểu Dương có quà muốn tặng em hả?”
“Ừ.” Cậu lấy một cái hộp trong ba lô ra đưa cho Ngỗi Tuyên: “Sao em biết vậy?”
“Trong lòng Trần Tiểu Dương nghĩ cái gì đều viết lên mặt hết, nhìn là biết ngay.” Ngỗi Tuyên quay qua, khoa tay múa chân nói: “Em nhìn ra được liền. Trần Tiểu Dương như vậy sẽ rất dễ bị gạt.” Sau đó cô bé thở dài như bà cụ non: “Thảo nào bị lừa lâu như vậy.”
Cậu cảm thấy mất mặt, véo má Ngỗi Tuyên nói: “Làm ra vẻ bà cụ non như vậy làm gì hả?” Ngỗi Tuyên lầu bầu, cô bé vốn rất lớn tuổi mà, bà cụ non gì chứ. Trần Dương buông tay: “Mở ra nhìn xem có thích không?”
Ngỗi Tuyên vừa mở hộp vừa nói: “Chắc chắn em sẽ thích.” Bé cầm di động trong hộp ra, ánh mắt hơi ngạc nhiên và tò mò: “Điện thoại di động?”
Trần Dương kinh ngạc: “Em biết điện thoại à?”
“Vâng, trước đây Khương có đưa cho em, Khương nói có thể dùng nó trò chuyện với Trần Tiểu Dương, còn có thể nói chuyện qua video. Thế nhưng không có tín hiệu, gọi không được, chỉ có thể chơi vài trò chơi nhỏ. Hơn nữa rất hao pin, trong cổ mộ không thể sạc pin, chơi một lần thấy không có ý nghĩa.” Ngỗi Tuyên nói lời thật lòng: “Nhưng là Trần Tiểu Dương tặng, em sẽ rất quý trọng.”
Ngỗi Tuyên cực kỳ quý đó, sau này cô bé còn nhờ Mao Tiểu Lỵ mang điện thoại ra cửa hàng trang sức khảm đầy kim cương đá quý, may là vì còn nhỏ, cầm ra ngoài người ta tưởng là đồ giả nên không thèm trộm.
Trần Dương nói: “Anh đã nhờ anh Độ download mấy trò chơi thời trang thay quần áo, rất thú vị. Em mở chơi thử đi, nhưng không được quá mê chơi đó. Di động đã đầy pin, có sóng, em có thể trò chuyện video với anh.”
Ngỗi Tuyên lập tức yêu thích không buông tay, sau đó bé bấm mở màn hình, đập vào mắt là trò thay trang phục mà Trần Dương nói. Vì icon là hình ác quỷ kinh dị, ngay lập tức khiến bé hứng thú bấm mở “Sinh Nhân Cấm Địa” chơi thử. Ngỗi Tuyên hưng phấn nói: “Đúng là rất vui.”
Trần Dương vừa nhìn sang lập tức đen mặt. Cậu nhờ Độ Sóc download mấy trò chơi thời trang nho nhỏ mà bé gái thích, kết quả hắn tải game kinh dị. Cậu lên mạng tra một chút, phát hiện trò kinh dị này đang rất hot trên mạng nhờ độ chân thật của nó, và vì nhân vật chính có rất nhiều kiểu quần áo hợp mode nên nó được gọi đùa là game thời trang.
Ngỗi Tuyên hỏi: “Trần Tiểu Dương, anh không vui sao?”
“Không có. Một lần chơi không được quá nửa tiếng, biết không?”
“Dạ.” Ngỗi Tuyên ngoan ngoãn trả lời.
Tiếp theo Trần Dương dẫn Ngỗi Tuyên ra ngoài một vòng để làm quen hoàn cảnh xung quanh và gặp gỡ mọi người. Người nhà họ Khấu biết thân phận của cô bé, thái độ đều rất tốt, hơn nữa thuộc hạ của Ngỗi Tuyên thay bọn họ tìm được một nơi phong thủy bảo địa còn tốt hơn cả núi Bút Giá khiến họ càng có ấn tượng tốt. Khấu gia đã dời thi cốt tổ tiên đến nơi ở mới, tổ tiên hết sức hài lòng.
Trần Dương ở lại nhà họ Khấu gần nửa tháng mới về lại phân cục. Phụ nữ nhà họ Khấu rất kỹ tính, chuẩn bị các món quà khác nhau cho mỗi người ở phân cục tùy theo sở thích. Còn cánh đàn ông Khấu gia thì tặng mỗi người pháp khí và… một bộ đồ Ultraman.
Mấy phụ nữ cảm thấy mất mặt, che mặt không muốn nhìn, cánh đàn ông thì tỉnh bơ. Cháu trai lớn nhất của Khấu Tuyên Linh mới tám tuổi, cậu bé vỗ ngực nói đầy nghĩa khí: “Cầm đi. Không sao, sau này lớn lên tớ mua cái khác.” Miệng thì nói thế nhưng vẻ mặt lại như mất một miếng thịt.
Ngỗi Tuyên trịnh trọng nói: “Cám ơn.”
Sau đó cô bé lấy một bộ cung trang màu đỏ dưới đáy rương: “Tặng cho cậu.”
Cậu bé lập tức có cảm giác như bị sỉ nhục, nhưng nhìn vẻ mặt thành thật của Ngỗi Tuyên, cậu bé chỉ có thể im lặng, rưng rưng nhận lấy bộ đồ đỏ. Rõ ràng cậu là con trai, có “trái ớt” mà, thật là đau lòng.
Trên đường trở về, Ngỗi Tuyên hỏi Khấu Tuyên Linh: “Hắn không vui sao? Em tặng quà không đúng à?”
Khấu Tuyên Linh nhịn cười: “Không có. Nó vui đến phát điên đó chứ.”
Trong phân cục, Mao Tiểu Lỵ chống cằm nhìn chằm chằm. Trương Cầu Đạo đang chơi game, thỉnh thoảng liếc một cái, không ngờ bị chém chết, thế là hắn quang minh chính đại nhìn chằm chằm luôn. Mã Sơn Phong ngồi đối diện, cầm tách trà uống từng ngụm.
Bầu không khí thật quỷ dị.
Trần Dương vào cửa, hơi sửng sốt: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt Mao Tiểu Lỵ rất phức tạp: “Mới không gặp nửa tháng mà có con gái chín tuổi luôn rồi. Không hổ là anh Trần.”
Trương Cầu Đạo tiếp lời: “Không hổ là cục trưởng Độ.”
Mã Sơn Phong nhấp một ngụm trà: “Hai người chưa kết hôn đã có con?” Ông nhớ Độ Sóc và Trần Dương mới kết hôn được năm năm thôi.
Trần Dương: “… Cái quỷ gì?”
Mao Tiểu Lỵ chỉ vào Khấu Tuyên Linh đang thoải mái nhàn nhã ngồi một bên: “Ảnh nói là con gái của hai anh.”
Khấu Tuyên Linh: “Nếu như nhập hộ khẩu cho Ngỗi Tuyên vào nhà cậu thì là con gái nuôi của cậu. Tôi nói đâu có sai.”
Trần Dương nhướng mày: “Ngoại trừ con gái, không thể là em gái à?” Cậu ngồi xuống cạnh Ngỗi Tuyên, giới thiệu với mọi người trong phân cục: “Ngỗi Tuyên là phi cương hai nghìn năm, từ giờ sẽ sống ở phân cục.”
“Phi cương? Máu cương thi?” Mã Sơn Phong lập tức nghĩ đến điểm này, Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo cũng trở nên cảnh giác và nghiêm túc. Trần Dương giải thích: “Không cần căng thẳng, máu cương thi trong người Ngỗi Tuyên đã được thay bằng máu người.”
Cậu kể lại chuyện Độ Sóc thay máu cho Ngỗi Tuyên, mọi người nghe xong mới thả lỏng tinh thần. Mấy người Trần Dương không thành thạo xử lý chuyện của Ngỗi Tuyên, may mà có Mã Sơn Phong. Ông giao thiệp rộng, làm người khéo đưa đẩy, lại chu đáo cẩn thận. Cuối cùng toàn bộ việc nhập hộ khẩu và nhập học đều giao cho ông xử lý.
“Đi học?” Trần Dương và Ngỗi Tuyên hai mặt nhìn nhau: “Ngỗi Tuyên học trường nào? Tiểu học à?” Bảo Ngỗi Tuyên hai nghìn tuổi cùng mấy bé học ghép vần thì đúng là làm khó cô bé.
Mã Sơn Phong trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nếu như Ngỗi Tuyên có thể học hết nội dung của bậc tiểu học trong thời gian ngắn thì có thể nhảy lên cấp 2. Chín tuổi học cấp hai, ở thủ đô này cũng không tính là thần đồng xuất sắc gì, sẽ không khiến người ta chú ý. Cho Ngỗi Tuyên đi học, phải học làm sao hòa nhập vào xã hội. Nếu như đưa Ngỗi Tuyên về phân cục lại không giao tiếp với xã hội thì có khác gì lúc ở trong cổ mộ đâu.”
Trần Dương gật đầu: “Chú nói đúng.”
Ngỗi Tuyên nghiêng đầu: “Trần Tiểu Dương, em phải đi học sao?”
“Em không thích à?”
Ngỗi Tuyên lắc đầu: “Không phải.”
Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, cặp mắt trùng đồng mở to càng làm người ta mềm lòng không thôi. Mã Sơn Phong đặt tách trà xuống, đi qua chen vào giữa Trần Dương và Ngỗi Tuyên, nói với cô bé: “Ngỗi Tuyên, gọi ông nội Mã.” Ông không hề xấu hổ khi bảo một đứa trẻ hai ngàn tuổi gọi ông là ông nội.
Nhưng Ngỗi Tuyên vẫn ngoan ngoãn gọi, sau đó Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo cũng chen vào bảo bé gọi chị gái anh trai loạn xạ. Trần Dương co rút khóe miệng, một đám đồng nghiệp không biết xấu hổ.
Lúc này Đại Béo từ bên ngoài đi vào, hô to: “Trần Tiểu Dương, nghe nói cậu về rồi?” Đại Béo vừa bước vào, mọi người liền trông thấy một núi thịt hình tròn biết bước đi.
Trần Dương lên tiếng: “Đại Béo, mày ăn nhiều lắm hả? Sao lại béo lên rồi?”
Đại Béo chậm chạp xoay cái đầu to như trái banh bóng rổ nói: “Địa quan xá tội, quỷ môn mở rộng, các Đạo quan và chùa miếu bố thí rất nhiề, nhang đèn cung phụng tăng mạnh. Đều là thứ tốt, có thể ăn no. Tiêu hóa xong sẽ gầy lại.”
Nhang đèn cung phụng là một loại thức ăn, ăn vào khí của nó. Đúng là có thể no bụng, hiện giờ Đại Béo ăn quá nhiều, chờ tiêu hóa xong sẽ khôi phục còn 25 kg như trước. Lúc trước Mã Sơn Phong thấy nó chỉ hơi mập, bây giờ đúng là mập thật sự, có cảm giác Đại Béo như trái bóng bay, cột thêm sợi dây rồi cầm thả chơi được luôn.
Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo liếc mắt nhìn nhau, hai người lặng lẽ vòng ra sau lưng mèo mập, đồng loạt ôm nó đặt lên bàn cân: 40 kg.
Cả người Đại Béo cứng đờ, không thể tin nổi. Sau đó nó vẫy đuôi, bình tĩnh nói: “Không sau, sẽ gầy lại.”
Trần Dương lên tiếng: “Hay là tao nhờ Mao Tiểu Lỵ vẽ cho mày một lá bùa tiêu hóa? Mày đúng là ăn quá no.”
Mèo mập từ chối: “Khó khăn lắm gia mới có cảm giác ăn no, dù ăn đến no căng cũng rất thích.” Nó là mèo quỷ, ngoại trừ cung phụng, bất kỳ vật gì đều ăn không đủ no. Về điểm này Đại Béo rất không vui, ăn cá rán không thể no bụng, lại làm nó béo lên.
Trước đây bởi vì chuyện của Từ A Ni mà nó không dám ăn đồ cúng, đói bụng hơn một ngàn năm, cho đến khi Từ A Ni bị bắt nó mới dám ăn nhiều. Ai ngờ không chú ý lại thành ăn quá no.
Ngỗi Tuyên tò mò nhìn chằm chằm Đại Béo, trong mắt cô bé đây là một con mèo quỷ vừa già vừa béo. Mèo ú và Ngỗi Tuyên hai mặt nhìn nhau, bỗng cả người anh chàng xù lông cả lên: “Cương thi!!!”
Ngỗi Tuyên chớp mắt mấy cái, nhe răng nanh hướng Đại Béo khò khè hai tiếng. Anh chàng như mèo bị dẫm phải đuôi gào một tiếng chói tai, bày ra tư thế công kích, muốn nhảy lên bàn đối mặt với Ngỗi Tuyên. Thế nhưng Đại Béo chưa ý thức được thể trọng của nó, anh chàng vừa mới nhảy lên một nửa thì va phải cái bàn, “rầm” một tiếng.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Trần Dương hỏi: “Mày muốn bùa không? Giúp tiêu hóa.”
“… Muốn.” Đại Béo trượt vào gầm bàn, cả người bẹp bẹp như cái thảm lông. Giống như thịt mỡ trên người nó toàn là nước vậy, tùy ý tạo hình gì cũng được.
Ngỗi Tuyên dẫm dẫm Đại Béo mềm như bông, núi thịt dưới chân cô bé sợ hãi run lên hai cái. Cô bé cười đến cong mặt mày, như là vừa phát hiện một trò chơi mới rất vui.
Mã Sơn Phong nhanh chóng làm xong thủ tục nhập học và cả hộ khẩu cho Ngỗi Tuyên. Ông chọn một trường học cách phân cục không xa, chất lượng dạy học cũng coi như ưu tú, quan trọng nhất là không cần ở lại trường, buổi trưa có thể về phân cục ăn cơm.
Ngỗi Tuyên nhập hộ khẩu vào nhà Trần Dương, trở thành em gái Trần Ngỗi Tuyên của cậu. Sau khi nhận được giấy chứng nhận, Trần Dương đích thân đưa Ngỗi Tuyên đi thi nhảy lớp. Cô bé rất thông minh, chữ giản thể hơi xa lạ nhưng không làm khó được cô.
Kết quả Ngỗi Tuyên thuận lợi vượt qua kỳ thi nhảy lớp, chính thức trở thành học sinh trung học…
_____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tuy rất đánh sợ nhưng có người cho rằng nhau thai rất bổ, có người lại cho rằng nó có bệnh truyền nhiễm.
Phần này không tả “cuống rốn” chân chính, không đáng sợ, bảo đảm.
_____________________
Không đáng sợ, tin nổi không.
Mấy bé mao cương 2000 năm dễ thương quá.