Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 6: Hố Xương Vạn Đứa Trẻ
Chương 27: Xác trong rương (A)
Edit: OnlyU
Đi được nửa đường, Asuro muốn rời đi, cô bé nói không thể vào căn biệt thự kia, chủ nhà không cho phép bé vào.
Cao Yến suy nghĩ một lúc, đoán là cô bé bị quy tắc hạn chế đành đặt Asuro xuống, để cô tùy tiện tìm một căn hộ trong trấn ở.
Asuro vẫy tay chào: “Nhớ đến gặp em đó.”
Cậu cười cười vẫy tay chào lại.
Hai người đi về phía biệt thự, Asuro nằm sấp trên tường nhìn theo Cao Yến, cho đến khi không thấy bóng dáng mới nhảy xuống khỏi đầu tường, cơ thể nhỏ bé chiếu ra cái bóng thật dài, bé từ từ đi vào một căn nhà trống.
Cao Yến và Chử Toái Bích vừa quay lại biệt thự thì trời lập tức đổ mưa, đám mây nhanh chóng che khuất mặt trời, sắc trời trở tối trong chớp mắt.
Người chơi đang tụ tập ở phòng khách quan sát hai người về đến nhà, trong lòng đều trù tính đầu mối họ có được, nhưng thấy hai người mặt mày bình thản, nhìn không ra bất thường gì bèn phẫn nộ dời tầm mắt.
Túc Giang ai oán: “Hai papa có còn nhớ đến con không?”
Cao Yến kinh ngạc, chợt nhớ ra lúc sáng đi ra ngoài đã quên thứ gì, cậu quên dẫn Túc Giang theo. Cậu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Bên ngoài quá nguy hiểm, cậu sẽ bị thương.”
Hắn nghi ngờ: “Thật sao?”
Vẻ mặt Cao Yến rất chân thành: “Chúng ta cùng ở chung gần hai năm, có lúc nào anh quên cậu chưa?”
Nói cũng đúng, Cao Yến chăm sóc người ta như vậy, căn bản không có khả năng quên hắn. Chắc chắn là bên ngoài quá nguy hiểm, lo hắn bị thương nên mới không dẫn hắn theo.
Cao Yến chính là người quan tâm chăm sóc người ta như vậy đó.
Túc Giang cảm thán, sau đó chân thành cám ơn: “Dù gì em cũng là bạn của anh mà, đừng luôn bảo vệ em. Lần tới dù có nguy hiểm cũng phải gọi em đến cùng anh đối mặt.”
Cao Yến gật đầu: “Anh biết, là anh không nỡ để cậu bị thương.”
Túc Giang cảm động không thôi: “Sao anh lại tốt như vậy chứ?” Hắn ôm Cao Yến thật chặt, tiếc nuối và bi thương nói: “Sao anh lại là 0 chứ?”
Cao Yến: “Nếu anh là 1, gặp phải cậu, bao nhiêu *Hối Nguyên Thận Bảo Phiến cũng không đủ dùng.”
*Thuốc bổ thận tráng dương
Túc Giang suy nghĩ một chút, cảm thấy Cao Yến nói rất đúng bèn gật đầu. Sau đó hắn nhìn thấy vòng hoa lài trên cổ cậu, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Anh, trên cổ anh đeo cái gì vậy?”
Cậu sờ vòng hoa lài, vô thức nhìn về phía Chử Toái Bích, gương mặt hắn đầy ý cười nhìn lại cậu, chờ cậu trả lời câu hỏi của Túc Giang.
Cậu khẽ ho hai tiếng, sau đó tháo vòng hoa trên cổ xuống quấn hai vòng quanh cổ tay, hời hợt nói: “Ven đường nhìn thấy vòng hoa, thấy đẹp bèn mang về.”
“Nhìn có vẻ xui.”
Cao Yến sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”
“Anh không thấy nó rất giống tràng hoa sao?” Túc Giang chỉ vào vòng hoa lài: “Dù là hoa lài nhưng cơ bản đều là màu trắng, còn hình vòng, dán tờ giấy trắng chính giữa rồi viết chữ “Điện” (奠) là có thể đưa cho chủ nhà rồi.”
Cao Yến nghe vậy nhìn chằm chằm vòng hoa một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Chử Toái Bích – người không miễn cưỡng cười nổi nữa – không hiểu sao tâm trạng cậu khá sảng khoái, vỗ vai Túc Giang nói: “Biết ăn nói rồi thì nói chuyện nhiều một chút.”
Túc Giang: “???” Không phải trước đây anh Yến hay ghét hắn, bảo hắn nói ít thôi sao?
Chử Toái Bích ngoài cười nhưng trong không cười: “Hôm nay kỵ mở miệng, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
Túc Giang đáng thương: “???” Đệt, hắn chọc phải đôi cẩu nam nam này lúc nào vậy?
Cao Yến nhìn quanh một vòng phòng khách, có tám người chơi đang ở đây, trong đó có cả hai người từng trao đổi đầu mối với cậu, còn sáu người còn lại chưa từng rời khỏi biệt thự, hình như đi tìm manh mối trong biệt thự, nhưng có lẽ tình hình không khả quan lắm.
“Ban ngày có gì xảy ra trong biệt thự không?”
Túc Giang đáp: “Có hai người chơi muốn nhân lúc quét dọn phòng tìm manh mối, nhưng dường như đi vào nơi không được phép, chủ nhà còn làm mất vật gì đó rất quan trọng, kết quả bị yêu cầu bồi thường toàn bộ. Hai người chơi không có cách nào khác đành bồi thường. Nhưng họ không chịu dùng đạo cụ bồi thường, vì vậy bị chủ nhà yêu cầu làm công việc thay thế.”
Cao Yến nhướng mày nhìn theo hướng Túc Giang chỉ, phát hiện một trong số đó là cô gái tóc ngắn, đồng đội của gã khiêu khích cậu, sau đó lại đến vờ chỉ trích.
Cô ta cùng một người nữa im lặng không nói gì, thoạt nhìn rất suy sụp tinh thần.
Khóe miệng Cao Yến nhếch lên ý cười: “Không phải là bị yêu cầu phụ trách công việc người làm vườn, mỗi ngày xua đuổi quạ đen đó chứ?”
Túc Giang: “Đúng vậy! Anh Yến thật thông minh.”
Cậu suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Chủ nhà thật thú vị nha.”
Hai vai Túc Giang run một cái: “Đó là một gã biến thái, lúc nhìn người chơi thật rợn người.”
“Thái độ rất thú vị… Còn chuyện gì khác không?”
Túc Giang nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không còn. Không có chuyện gì đặc biệt.”
Hắn vừa dứt lời, Cao Yến lập tức xâu chuỗi các manh mối có được trong đầu, đồng thời nhỏ giọng trò chuyện với Chử Toái Bích. Đa số là cậu nói, thỉnh thoảng hắn mới đáp hai câu, cơ bản là nói những điểm mấu chốt, hoặc là dẫn dắt suy nghĩ của cậu.
Nếu người chơi có kinh nghiệm nghe được đoạn đối thoại của họ sẽ nhận ra Chử Toái Bích là người lãnh đạo, là người dẫn dắt, đang hướng dẫn Cao Yến làm sao thuần thục qua cửa, chỉ dẫn cậu làm quen với quy tắc trò chơi và phỏng đoán ý của thần linh.
Đương nhiên Cao Yến cũng nhận ra điểm này, bởi vậy cậu rất chân thành lắng nghe.
Anh bạn nhỏ xinh đẹp rất nghiêm túc… ừm, càng ngon miệng.
Một nửa tâm tư của hắn đặt trên người Cao Yến, nửa còn lại thì đang hướng dẫn cậu qua cửa, vì vậy nhìn thoáng qua có vẻ hơi thờ ơ. Vẻ lười biếng ung dung này thoạt nhìn không giống người đang ở trong màn chơi nguy hiểm mà lại giống một người đang hẹn hò với người trong lòng, nhàn nhã dạo chơi trong công viên.
Có người chơi chú ý thấy thế bèn suy đoán, hoặc là hắn có kinh nghiệm phong phú, hoặc là đang giả vờ ngầu.
Lòng tự trọng khiến họ có khuynh hướng nghĩ theo vế sau, vì họ không tiếp thu sự thật rằng khi bản thân đang vất vả giằng co trong màn chơi kinh khủng thì lại có người nhân cơ hội “cua trai” trong trò chơi!
Làm người, đặc biệt là cẩu độc thân, chỉ cần có tôn nghiêm thì tuyệt đối không thể tiếp thu vế trước.
Bữa cơm bắt đầu, tất cả mọi người ngồi xuống, chủ nhà đi xuống lầu nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở Chử Toái Bích và Cao Yến. Hắn lên tiếng hỏi: “Hai người đi đến căn nhà gỗ rồi?”
Cao Yến mặt không thay đổi: “Không có.”
Hai người chơi trao đổi manh mối với cậu nghe vậy ngẩng đầu nhìn Cao Yến… và bụng của cậu.
Gương mặt chủ nhà âm trầm: “Chỉ có gần nhà gỗ mới trồng hoa lài.” Hắn nói lớn, giọng nói bỗng cực kỳ chói tai khó nghe: “Bọn mày dám nói dối tao?!”
Thái độ của hắn đối với căn nhà gỗ rất kỳ quái, dường như rất để ý, mà hắn từng mấy lần nhắc nhở người chơi không được phép đến đó.
Cao Yến vừa uống canh vừa phân tích hành vi kỳ quái của chủ nhà, miệng thì tùy tiện đáp: “Không có, nói không có là không có, vòng hoa đó là nhặt bên đường.”
Chủ nhà bỗng phát điên đập bàn khiến chén đĩa thìa đũa rơi xuống đất hết, hắn tức giận mắng chửi: “Mày dám gạt tao!!! Tao đã nói rồi, không được phép đi đến căn nhà gỗ nhỏ đó! Không được phép đến đó! Chết tiệt, mày sẽ dẫn “bọn họ” đến đây…”
Cao Yến: “Dẫn đến đây thì sẽ thế nào?”
“Họ sẽ….” Hắn bỗng khựng lại, âm u nhìn Cao Yến chòng chọc: “Mày muốn dụ tao nói ra? Ha ha, đừng khôn lỏi. Mày sẽ chọc giận họ, họ sẽ bao vây mày, cắn từng miếng thịt của mày, ăn gan uống máu mày.”
Người tóc vàng và người gầy gò từng đến nhà gỗ nghe vậy lộ vẻ hoảng sợ nhưng không ai chú ý tới.
Cao Yến vẫn bình tĩnh à một tiếng, khá vô lại nói: “Nhưng tôi không có đến đó.”
Đánh chết cũng không thừa nhận, xùy.
Cậu giương mắt, nổi giận trừng chủ nhà: “Có bằng chứng không? Không có bằng chứng thì tôi tố cáo ngài tội phỉ báng.”
Chủ nhà: “…” Bà mẹ thật muốn làm chết thằng này.
Người chơi: Thật già mồm cãi láo, thật vô sỉ, nhưng cũng thật thích!
Chủ nhà bị ghét bỏ, tên rác rưởi này thường xuất hiện trước mặt người chơi ăn nói quái gở đả kích họ, hơn nữa thường bất ngờ gài bẫy cố ý giết chết người chơi. Nếu điều kiện cho phép, họ đã sớm làm chết chủ nhà.
Cao Yến xì cười, tỏ vẻ xem thường.
Chủ nhà tức giận đến muốn nghẽn cơ tim, hắn thở sâu rồi ngồi xuống bàn, vừa định ăn cơm thì phát hiện chén bát đũa muỗng đã bị hất xuống sàn nhà.
Tình cảnh xấu hổ, cuối cùng hắn phất tay áo bỏ đi.
Cao Yến bình tĩnh ăn cơm, đón nhận ánh mắt kinh ngạc và khá bội phục của người khác, trong đó có hai ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Màn đêm buông xuống, căn biệt thự chìm vào sự tịch mịch đáng sợ, tất cả mọi người đều về phòng. Ba người Cao Yến cũng về phòng, mở cửa phòng liền nhìn thấy gã đàn ông không mặt vẫn còn trong đó.
Hiện tại hắn vẫn còn hơi thở nhưng da đã bắt đầu khô, giống như cá ra khỏi nước lâu, nước trên người bắt đầu bốc hơi.
Túc Giang thò đầu ra: “Phỏng chừng sống không quá ngày mai, nếu tiếp tục để gã ở đây sẽ bốc mùi hôi. Anh Yến, anh muốn hủy thi diệt tích thế nào?”
Cao Yến: “Cùng lắm thì ném xuống hồ.”
Cậu ngồi xổm xuống, vươn tay bóp mặt gã không mặt, xúc cảm làn da ở cằm hắn dinh dính, giống như chạm vào cá vậy. Cậu nghĩ một chút rồi dứt khoát cởi hết quần áo trên người hắn ra.
Túc Giang thấy thế há to miệng: “Anh, thứ này bẩn, quá nặng miệng, chúng ta không nên.”
Cao Yến: “…” Trong đầu thằng nhóc này toàn là mấy thứ đồi trụy.
Chử Toái Bích đi vào phòng tắm đóng cửa lại, hai người ở trong phòng tắm với gã không mặt đã bị cởi sạch. Túc Giang thì ở bên ngoài chậc chậc lắc đầu: “Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ nghiêm cấm mà.”
Chử Toái Bích rửa tay, nhìn Cao Yến từ trong gương nói: “Mỗi ngày giội nước có thể đảm bảo hắn còn thở, sẽ không chết.”
Cậu đáp một tiếng rồi lật gã không mặt lại xem phần lưng, phát hiện trên đó có một hoa văn quỷ dị bèn nói: “Chử tiên sinh, anh biết hình này không?”
Hắn lau sạch tay rồi ngồi xuống kiểm tra. Đây là hoa văn màu đen na ná mặt trời, được xăm dưới bả vai gã không mặt, kích cỡ đại khái cỡ một đồng tiền xu.
“Có giống hình vẽ nghuệch ngoạc mà ban ngày chúng ta thấy không?”
“Cái nào?”
“Hố xương vạn đứa trẻ.”
Cao Yến hơi nheo mắt, trong đầu nhớ lại hình vẽ hố xương trên tường, vì bị oán khí ảnh hưởng nên khi cậu nhìn hình vẽ hố xương thì trong đầu toàn là những tiếng kêu rên, vùng vẫy và ánh lửa. Nhưng bây giờ tỉnh táo nhớ lại, so sánh hai hình thì kinh ngạc phát hiện đúng là rất giống nhau.
Một hố tròn rất lớn, xung quanh là dấu vết méo mó do bị lửa đốt, nhìn như mặt trời to tròn.
Tro cốt trẻ em bị thiêu đốt thấm vào đất, còn lại vết tích màu đen trong hố.
“Có liên quan gì không nhỉ?” Cao Yến trầm tư, sau đó nói với Chử Toái Bích: “Tôi nghĩ đến hai khả năng.”
Chử Toái Bích: “Một là gã này từng là cư dân thị trấn nhưng phạm phải ác nghiệt, ác nghiệt này có liên quan đến hố xương, cái chết của hắn cũng liên quan đến hố xương, có lẽ hắn bị vạn anh linh trong hố nguyền rủa, mà cũng có thể bị anh linh giết chết, thế nên trên người mới có dấu ấn.”
Cao Yến nhìn hắn: “Hai là, họ là một tổ chức, hố xương là thành quả họ tạo ra.”
Chử Toái Bích nở nụ cười: “Tôi cũng nghĩ đến hai khả năng này. Chúng ta thế này có tính là rất ăn ý không?”
Cậu rũ mắt, không ngờ có người sẽ theo kịp mạch suy nghĩ của cậu. Điều này làm cậu có cảm giác đặc biệt, vừa phấn khích khi gặp kỳ phùng địch thủ, vừa có cảm giác thuộc về bạn đồng hành có thể kề vai sát cánh.
“Nếu là khả năng thứ nhất thì tính là quan hệ nhân quả, gã không mặt phạm ác nghiệt bị trả thù, vì vậy có dấu ấn. Còn nếu là khả năng thứ hai thì lại là quan hệ nhân quả đảo ngược, có dấu ấn trước, vì dấu ấn đại biểu cho tín ngưỡng nào đó, đó là lý do họ thiêu đốt xác trẻ em.”
Cao Yến biết có rất nhiều tà giáo với tín ngưỡng đặc biệt nhằm vào trẻ con, thậm chí là trẻ sơ sinh.
Cậu nghĩ đến khả năng thứ hai nhiều hơn: “13.025 anh linh, nói cách khác, thị trấn từng thiêu đốt 13.025 xác trẻ em. Đương nhiên quá trình này trải dài suốt 40, 50 năm, thậm chí trên 100 năm. Thế nhưng trong quá trình này, hố xương vẫn tồn tại. Mà trong thị trấn có rất nhiều hộ gia đình, tại sao họ không chú ý sự tồn tại của cái hố?”
Chử Toái Bích gật đầu, phân tích theo dòng suy nghĩ của cậu: “Người Thái Lan tin Phật, Phật giáo là quốc giáo, mà Phật giáo coi trọng siêu độ, thờ cúng quỷ, thần, Phật. Họ không tùy ý để một hố xương vạn đứa trẻ tồn tại mà không cử hành nghi thức siêu độ và không xây chùa miếu.”
“Khả năng duy nhất là người dân thị trấn này là thành viên của tà giáo nào đó, đời này qua đời khác, truyền thừa trăm năm, một mực tạo ra hố xương vạn đứa trẻ, mà cũng vì tạo xong cái hố này mà bị phản phệ, toàn trấn bị diệt.”
Cao Yến búng ngón tay, chợt nhớ ra: “Trong hình vẽ trên tường không có vẽ căn nhà gỗ.”
Chử Toái Bích cười một cái: “Đúng vậy.”
“Người dân trong trấn sẽ không siêu độ anh linh, vậy căn nhà gỗ không phải do họ xây dựng. Người duy nhất muốn siêu độ anh linh chỉ có thể là người ngoài, đó chính là “những người bạn biến mất” của Asuro, chính là chủ nhân căn biệt thự chuyển vào hai năm trước.”
Căn nhà gỗ chính là một Phật đường đơn sơ, dù sao một nhà sáu người và nữ giúp việc hẳn là không có năng lực xây dựng một ngôi chùa miếu hợp chuẩn.
Mà trong hình vẽ nghuệch ngoạc trên tường không vẽ căn nhà gỗ, có thể do liên quan đến quy tắc qua cửa, hoặc chính là Asuro không muốn vẽ, nếu không một nơi quan trọng như vậy sẽ không bị bỏ quên.
Như vậy có thể giải thích vì sao nam chủ nhà hiện tại sợ căn nhà gỗ như vậy.
“Bọn họ” trong lời hắn cũng chính là anh linh.
Cao Yến nói tiếp: “Nhưng tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, cần phải xác minh lại.” Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy hố xương vạn đứa trẻ ở đâu?”
Chử Toái Bích nhìn xuống chân, cậu theo bản năng nhìn theo, lập tức hiểu ra: “Tôi biết rồi.”
Chương 27: Xác trong rương (B)
Edit: OnlyU
Cậu đã đoán được đại khái bối cảnh của màn này, chỉ cần xác minh suy đoán của cậu là được, có điều…
“Trước khi chúng ta vào game đã đến một ngôi chùa bái lạy, có liên quan gì không?”
Cao Yến phát hiện bối cảnh trò chơi ít nhiều gì cũng có liên hệ đến chùa miếu, nhưng bối cảnh chính xác thì cần phải tự vào game điều tra, chuyện xảy ra ngoài thế giới thật chỉ là một manh mối mà thôi.
Chử Toái Bích đáp: “Trong hiện thực, hơn phân nửa sẽ không cung cấp bối cảnh chính xác và hoàn chỉnh, dù là người tham gia điều tra vụ án nào đó cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn sự tình. Màn chơi sẽ bù đắp, làm hoàn chỉnh bối cảnh. Ví dụ như chúng ta đến thăm ngôi chùa từng xuất hiện hơn 2000 xác trẻ em, nhưng còn có một nơi khác là thôn Ladda cũng từng xảy ra việc vứt bỏ xác trẻ em và các án mạng. Đồng dạng, ở nơi nào đó trên thế giới cũng từng xảy ra sự kiện giống màn này, mà điểm chính của những sự kiện này có điểm chung với ngôi chùa và thôn Ladda.”
Đó chính là lý do vì sao họ có thể thông qua việc thăm ngôi chùa là tiến vào game, mà bối cảnh trò chơi không nhất định là nguyên nhân xảy ra sự kiện ở ngôi chùa kia.
“Nếu không, tất cả người chơi vào màn này đều phải đến ngôi chùa ở Thái Lan để vào game rồi.”
Cao Yến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người bàn bạc xong, tiện tay giội chút nước lên người gã không mặt, kéo dài thời gian tử vong cho gã.
Lúc hai người bước ra khỏi phòng tắm, Túc Giang đang chán đến chết ngồi xổm trên sàn nhà chơi ngón tay, thấy hai người đồng thời đi ra thì hơi ngạc nhiên: “Nhanh như vậy?”
Hắn nhìn Chử Toái Bích… Sau đó nhanh như điện dời tầm mắt, sát khí quá đáng sợ.
Hắn vội nhìn đến vị trí quả thận của Cao Yến, vẻ mặt khiếp sợ: “Hối Nguyên Thận Bảo Phiến và Thái Thái Khẩu Phục Dịch, em đều có.” Hắn rụt rè hỏi: “Anh muốn không?”
*Thái thái khẩu phục dịch chọn dùng nhiều loại thuốc bắc hạng nhất, áp dụng công nghệ điều chế tiên tiến và thành phần tự nhiên, chứa thủ ô và nhiều loại thuốc bắc rất tốt cho phụ nữ trưởng thành.
Cao Yến nở nụ cười ôn hòa: “Nếu cậu bị thận hư thì nói sớm với anh, sau khi rời khỏi đây anh sẽ nấu các món bổ thận cho cậu suốt một tuần lễ.”
Túc Giang ậm ừ trả lời: “Không cần đâu.” Bổ nhiều mà không được giải tỏa mới là thảm nhất.
Cao Yến cười cười, mím môi không nói lời nào.
Túc Giang sụ mặt, tự đánh vào miệng hắn, thái độ này của Cao Yến chứng tỏ không thể thương lượng. Hoặc là ăn mấy món bổ thận tráng dương cả tuần, hoặc là ăn cơm ngoài một tuần.
Cao Yến vỗ tay, khẽ nói: “Được rồi, đi ngủ đi. Đêm nay hẳn sẽ có anh linh đi vào giấc mộng, nhưng cậu đừng sợ, chúng không có ác ý với cậu.”
Túc Giang gãi đầu: “Vâng, không có ác ý thì em không sợ.”
Ba người nằm xuống ngủ, Cao Yến và Chử Toái Bích nằm một giường, không hề bị đánh thức lúc nửa đêm. Nhưng Túc Giang vẫn nghe thấy tiếng khóc nỉ non, hắn gặp ác mộng. Đầu tiên hắn sợ hãi nhưng sau đó nhớ lại lời Cao Yến liền lớn gan không sợ nữa, sau nửa đêm thì không còn nghe thấy tiếng khóc, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ba người đi xuống phòng ăn dưới lầu.
Trong phòng ăn, tám người chơi khác tinh thần uể oải, sau khi nghe ngóng mới biết, thì ra ban đêm họ nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, rơi vào bóng tối khiến hít thở không thông cho đến khi hết mưa, tiếng khóc mới dừng lại.
Nói cách khác, bọn họ gặp ác mộng.
Cao Yến nhướng mày: “Mấy người có nhớ tiếng khóc kéo dài bao lâu không?”
Hai người chơi từng trao đổi tin tức rồi nói chuyện phiếm với Cao Yến và Chử Toái Bích hôm qua cũng có mặt, người gầy gò nói: “Tôi nhớ lúc chìm vào giấc ngủ là 9 giờ, sau khi tiếng khóc dừng thì tôi tỉnh dậy, đại khái 2 giờ khuya.”
Vậy là tiếng khóc của anh linh kéo dài liên tục hơn 5 tiếng, dài hơn đêm trước.
Lúc này nam chủ nhà đi vào phòng ăn, vẻ mặt còn khó xem hơn hai ngày trước, dường như có thêm một chút sầu lo và nóng nảy.
Hắn trừng mắt nhìn mười người chơi, chậm rãi nói: “Bầy quạ đen lại sắp tới rồi, người làm vườn ra ngoài đuổi chúng đi.”
Người chơi nhận vị trí người làm vườn lập tức cứng ngắc cả người, đùn đẩy nhau đứng dậy, dưới ánh mắt u ám của chủ nhà, hai người bất đắc dĩ đi ra ngoài cầm gậy trúc thật dài chờ bầy quạ đến.
Hai người đứng gần cửa, bảo đảm trước khi bầy quạ tấn công thì chạy được vào trong nhà.
Chủ nhà cũng ra đại sảnh, hắn đi qua đi lại, thỉnh thoảng liếc nhìn mặt cỏ và người chơi bên ngoài. Hắn không hề che dấu mục đích muốn toàn bộ người chơi chết hết, hoặc có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã không có ý che dấu.
Tất cả mọi người đều đến đại sảnh, chờ xem hai người bên ngoài có chết hay không.
Khoảng 10 phút sau, tiếng “quạ quạ” từ xa xa vọng đến, bầu trời bị một mảng đen tuyền che khuất từ từ bay đến, trước mắt mọi người tối sầm, chớp mắt bầy quạ đã đậu xuống đầy bãi cỏ.
Chủ nhà điên cuồng giậm chân, tức giận rống lên: “Nhanh đuổi chúng đi! Nếu không các người đừng hòng được ở lại đây! Tao sẽ đuổi đi hết, đuổi hết!”
Căn biệt thự là nơi người chơi cư ngụ, cũng là nơi qua cửa mấu chốt, nếu bị đuổi đi thì có khả năng sẽ không còn quy tắc bảo vệ người chơi. Chủ nhà dựa vào điểm này bắt bí người chơi, ra lệnh cho họ làm việc.
Nhưng sáng hôm qua, tình cảnh hai người chơi bị bầy quạ ăn sạch đã đe dọa thần kinh những người khác. Hai người bên ngoài cầm gậy trúc lạnh run, đứng tại chỗ do dự.
Cao Yến cắm ống hút vào hộp sữa giấy hút một hơi rồi mới hờ hững nhắc nhở: “Chỉ cần không đánh chết quạ đen thì sẽ không bị trả thù.”
Chủ nhà nghe vậy quay đầu nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt vô cùng thù hằn.
Mà hai người bên ngoài được nhắc nhở, hai mắt lập tức sáng lên, cầm gậy trúc khống chế lực đuổi bầy quạ, quả nhiên không bị báo thù.
Nửa tiếng sau, bầy quạ bay đi, mặt cỏ bị xới lên một ít nhưng không nghiêm trọng lắm, ít nhất tầng vôi trắng không bị moi lên.
Chủ nhà tức giận không thôi, mà hai người chơi vừa tìm được đường sống trong chỗ chết thở phào nhẹ nhõm, bọn họ vứt gậy trúc xuống lập tức đi qua cám ơn Cao Yến.
Cao Yến: “Đừng cám ơn quá sớm, thoát được kiếp này nhưng không biết cái bẫy khác ở nơi nào.”
Mọi người nghe vậy tâm trạng nặng nề, trái lại một người lạc quan nói: “Sáng sớm không ai gặp chuyện không may, chứng tỏ có điềm lành, mọi người không cần bi quan.”
Thực tế, nếu một ngày có một người chết lại khiến người chơi khác thả lỏng một chút. Bởi vì tử vong và máu tươi có thể trấn án quỷ quái sốt ruột trong trò chơi, dường như có người chết thì quỷ quái sẽ không đi ra hại người.
Một cô gái tóc dài nói: “Tôi hơi khát, vào bếp lấy nước đây, có ai muốn không?”
Người chơi vốn chia bốn đội tự hành động riêng, bởi vậy ngoại trừ đồng đội của cô gái tóc dài, những người khác đều từ chối ý tốt của cô. Cô bèn đi vào phòng bếp, những người khác vừa định rời đi chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi bén nhọn, tất cả căng thẳng thần kinh vội chạy vào bếp.
Cao Yến và Chử Toái Bích chạy vào đầu tiên, nhưng vẫn chậm một bước.
Cô gái tóc dài đã bị phân thây, mà cơ thể đã được xếp gọn gàng ngay ngắn trong tủ lạnh, đầu đặt phía trên cùng, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ méo mó vặn vẹo vì sợ hãi cực độ trước khi chết.
Mọi người nghe tiếng hét lập tức chạy vào, chỉ mất một phút đồng hồ mà thôi. Trong vòng một phút, cô gái tóc dài đã bị phân thây sạch sẽ, còn được xếp ngay ngắn chỉnh tề vào tủ lạnh.
“Xảy… xảy ra chuyện gì? Cái quỷ gì đã làm thế này?”
“Sao lại nguy hiểm như vậy? Rốt cuộc đây là màn cấp độ gì vậy?”
“Không thể nào! Màn sơ cấp không thể nguy hiểm như vậy? Chẳng phải thứ nguy hiểm nhất là bầy quạ sao? Trong biệt thự cũng có đồ vật?… Đúng rồi, gã chủ nhà từng nói phải cẩn thận đồ vật trong biệt thự.”
Người chơi hoảng sợ nói: “Vậy là trong biệt thự còn đồ vật khác ẩn nấp? Đây mới thật sự là BOSS?”
Cao Yến tiến lên, máu tươi của cô gái chảy dọc từ tủ lạnh xuống sàn nhà, cậu né máu tươi, mở cánh cửa dưới của tủ lạnh ra, vừa nhìn thấy rõ thứ bên trong, con ngươi cậu lập tức co rút.
Có người lớn gan tiến lên vài bước, trông thấy rõ thứ bên trong không khỏi chửi thề: Mẹ nó!
Phía dưới tủ lạnh là một xác nữ đông lạnh tái nhợt, cô và cô gái tóc dài vừa nãy chết cùng một kiểu.
Cao Yến khẽ nói: “Tôi nhớ gia đình sáu người nhà và nữ giúp việc biến mất ở thôn Ladda, cuối cùng thi thể nữ giúp việc được phát hiện giấu trong tủ lạnh.”
Chử Toái Bích nhìn từ đầu đến tứ chi và thân người của nữ thi, hắn nhìn rất kỹ nhưng đáy mắt không một gợn sóng, phảng phất như đây chẳng qua chỉ là thịt lợn chết.
Bỗng tầm mắt hắn dừng lại ở mắt cá chân nữ thi: “Dấu ấn hình mặt trời màu đen.”
Cao Yến ngẩng đầu nhìn theo, quả nhiên thấy được dấu ấn hình mặt trời màu đen ở mắt cá chân nữ thi. Cậu cau mày, không nghĩ suy đoán của cậu sẽ sai lầm.
Chử Toái Bích nói tiếp: “Một chân còn lại là của thi thể khác, không phải cái này.”
Cao Yến đóng cửa dưới của tủ lạnh lại rồi ngẩng đầu nhìn cô gái tóc dài chết không nhắm mắt, thở dài nói: “Tôi có thể xác định rõ ràng toàn bộ bối cảnh sân chơi rồi.”
Còn lại là tìm được “những người bạn mất tích” là có thể qua cửa.
Nhưng trước khi qua cửa, cậu phải để lại chút quà tặng trò chơi chó má này.
Lúc này gã chủ nhà tới kéo cừu hận.
Hắn thoang thả bước qua, nhìn thi thể cô gái tóc dài trong tủ lạnh mà vui vẻ huýt sáo: “Ái chà chà, cô ta đúng là một đầu bếp đủ tiêu chuẩn. Mấy người nhìn xem…” Nụ cười của hắn vô cùng kỳ quái: “Có nguyên liệu nấu ăn cho bữa tiệc rồi.”
Cô gái tóc dài là một trong ba người nhận vị trí đầu bếp.
Thì ra chủ nhà coi những người làm đầu bếp là nguyên liệu nấu ăn, ngay từ đầu hắn đã muốn bẫy chết bọn họ!
Mọi người nghe vậy cực kỳ tức giận, nhất là đồng đội của cô gái tóc dài, hắn hận không thể xông lên bất chấp tất cả giết chết chủ nhà.
Cao Yến lạnh lùng nhìn gã chủ nhà. Lúc này Chử Toái Bích tìm được một cái hộp tương đối tinh xảo trong bếp, tự tay đặt thi thể cô gái ngay ngắn vào hộp rồi đậy nắp lại, hai tay nâng cái hộp mang ra ngoài.
Chủ nhà lập tức ngăn cản: “Mày dám trộm nguyên liệu nấu ăn của bữa tiệc?!”
“Hả? Nguyên liệu nấu ăn gì?” Chử Toái Bích vừa cười vừa nói: “Không phải đã có sao?”
Chủ nhà mặt đen: “Buông cái hộp ra, tao có thể không truy cứu trách nhiệm của mày, nếu không mày phải thay vị trí của cô ta, trở thành đầu bếp mới.”
Chử Toái Bích giao cái hộp cho Cao Yến: “Mang ra bãi cỏ đào hố chôn đi.”
Sau đó hắn lấy một đôi găng tay trong túi ra, chậm rãi mang vào tay. Xong xuôi, hắn bỗng tấn công, bàn tay to bóp cổ chủ nhà, như xách cổ vịt kéo hắn đến tủ lạnh, nhét mặt hắn kề sát vào mặt nữ thi kia.
Hắn cười như không nói: “Đây không phải hả? Hiện tại, thịt sấy lâu năm, giá bên ngoài 60- 70 tệ 1 cân, lát đừng quên bù tiền.”
Chủ nhà tức giận không thôi, ra sức vùng vẫy cũng từ chối nguyên liệu nấu ăn này.
Chử Toái Bích lười nói với gã bèn nhét cả người chủ nhà vào tủ lạnh làm bạn với nữ thi, sau đó đóng sầm cửa lại. Ngón trỏ và ngón cái hắn ma sát với nhau, hơi muốn hút thuốc.
“Nhớ kỹ món nợ này, quay về lại xem giá cả chênh lệch.”
Cao Yến cười một cái: “Thịt khác nhau, giá một cân ổn định 98.”
Người chơi: Mẹ nó… Xin nhận một quỳ của đám sâu kiến bọn họ một cái.
Cao Yến cầm cái hộp ra đào mặt cỏ, chôn thi thể cô gái tóc dài xuống.
Lúc đào đất, dưới lớp vôi trắng tuôn ra chất lỏng màu đen sền sệt, bốc lên mùi xác thối khiến người ta muốn nôn mửa.
Đào xuống chút nữa liền thấy hài cốt xương trắng, hài cốt của người trưởng thành.
Cao Yến hơi khựng lại, sau đó chôn cái hộp xuống. Dù bình thường người chơi cạnh tranh nhau, nhưng rốt cuộc vẫn là con người với nhau, lúc này tâm trạng ai cũng nặng nề.
“Được rồi, nhân cơ hội này, tôi muốn xuống tầng hầm xem.” Cao Yến xoay người nhìn cô gái tóc ngắn từng thử khiêu khích họ: “Hai người phải biết nó ở đâu, đúng không?”
“Còn nữa, cái chìa khóa.”
Hết chương 27
Chương 28: Tầng hầm (A)
Edit: OnlyU
“Chìa khóa gì?” Cô gái tóc ngắn không hiểu hỏi: “Trong biệt thự có tầng hầm sao?”
Những người khác nghe vậy, lại thấy vẻ mặt cô gái không giống giả vờ bèn nhìn Cao Yến, chờ cậu nói tiếp. Chỉ có một thanh niên đứng cạnh cô, cũng là người chơi trong vai làm vườn nghi ngờ nhìn cô.
Cao Yến nói tiếp: “Chủ nhà bị mất đồ, người trộm là một trong các người.”
Cô gái không vui nói: “Chủ nhà vu tội cho chúng tôi, gã bịa đặt, cố ý vu oan giá họa chờ giết chết chúng tôi. Tôi nghi chính hắn ta mới là BOSS của màn, trăm phương ngàn kế lợi dụng các mối nguy hiểm bất ngờ giết hết mọi người. Vậy mà cậu còn tin gã BOSS nói xằng nói bậy mà chất vấn tôi?”
Giọng nói của cô đầy tức giận và không thể tin, chia người chơi và chủ nhà thành hai phe, dùng năng lực biểu đạt ngôn ngữ khéo léo có ý khiến Cao Yến đối lập với những người chơi khác. Nhưng không ai ở đây là không có đầu óc, Cao Yến vừa mới đấu khẩu với chủ nhà, bởi vậy họ không đến mức lập tức đối địch với cậu.
Cao Yến khẽ hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cô lại thừa nhận tội danh mà chủ nhà vu oan cho cô?” Cậu nhìn thanh niên trong vai người làm vườn, hỏi lần nữa: “Sao các người phải thừa nhận?”
Người này đầu bóng lưỡng, dáng vẻ thật thà, hắn nghe Cao Yến hỏi vừa định trả lời thì chợt khựng lại, hiển nhiên lúc này hắn mới nhận ra, tại sao hôm qua hắn lại thừa nhận tội danh.
Rõ ràng hắn không ăn trộm, dù khăng khăng phủ nhận và đó là tình huống thật đi chăng nữa thì chủ nhà căn bản không thể đuổi hắn ra khỏi biệt thự. Vì trong màn chơi, vài tình huống phải duy trì tính công bằng tuyệt đối và quỷ dị, khiến quỷ quái và BOSS trong sân chơi không thể vô duyên vô cớ phá hỏng nhân quả cơ bản để người chơi qua cửa.
Ví dụ như, người chơi phải ở trung tâm màn chơi mới có thể qua cửa là nhân quả cơ bản, quỷ quái và BOSS không được phép đuổi người chơi ra khỏi trung tâm sân chơi mà không có lý do.
Vì làm vậy sẽ phá hỏng nhân quả cơ bản nhất.
Thế nên nếu như người làm vườn này thật sự không ăn trộm thì dù chủ nhà uy hiếp đuổi hắn ra khỏi biệt thự, chính là trung tâm của màn này thì vẫn không thể thật sự đuổi được.
Nhưng tại sao lúc đó hắn lại thừa nhận tội danh chủ nhà gán cho hắn? Tại sao phải khuất phục uy hiếp của gã?
Người chơi trong vai người làm vườn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, bỗng nét mặt hắn thay đổi, quay đầu dữ tợn trừng cô gái tóc ngắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhớ ra rồi! Lúc đó cô chạy đến, va vào lưng tôi làm tôi đánh vỡ đồ Thanh Hoa ở đầu cầu thang. Ngay lúc đó chủ nhà xuất hiện, chưa ai nói gì thì cô đã mở miệng xin lỗi trước, nói chúng ta không cố ý làm vỡ đồ sứ Thanh Hoa, nếu phải bồi thường thì trừ vào tiền lương. Tiếp theo là chủ nhà muốn chúng ta bồi thường, nếu không sẽ đuổi ra khỏi sân chơi. Thế nhưng…”
Hắn lớn tiếng nói: “Gã chủ nhà không nói rõ ràng khoản bồi thường đồ sứ mà luôn miệng chỉ trích chúng tôi trộm đồ của gã! Lúc đó tôi bị cô nói chen vào, lại bị gã uy hiếp đuổi ra khỏi sân chơi nên hốt hoảng không suy nghĩ được nhiều. Mà chủ nhà nhắc tới ăn trộm là vì muốn sân chơi thừa nhận nhân quả cơ bản, gã vốn muốn tất cả người chơi chết hết cho nên thuận theo nói thêm câu đánh vỡ đồ sứ Thanh Hoa để kéo tôi liên lụy vào.”
“Nhưng thực tế, người chân chính khiến tôi bị liên lụy chính là cô! Cô chính là người trộm đồ!”
Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn cực kỳ phẫn nộ.
Làm vỡ đồ sứ Thanh Hoa thì dù hắn kiên trì không bồi thường, chủ nhà cũng không thể thật sự đuổi hắn ra khỏi biệt thự. Nhưng lúc đó hắn nhận vị trí nhân viên vệ sinh, lại sợ hãi chủ nhà nên vô thức nhận sai, không phản kháng đã đồng ý đổi thân phận, từ nhân viên vệ sinh thành người làm vườn.
Chắc chắn đồ vật mà cô gái tóc ngắn ăn trộm rất quan trọng, là đầu mối then chốt để qua cửa, chạm đến nhân quả cơ bản, chủ nhà có thể đuổi cô ta đi. Kết quả cô ta kiếm được thứ tốt còn kéo hắn xuống nước!
Ai cũng biết là người làm vườn xua đuổi bầy quạ nguy hiểm đến cỡ nào, không cẩn thận vung gậy mạnh đánh chết một con quạ thôi là sẽ bị chúng hợp lại tấn công. Hơn nữa nếu không có Cao Yến nhắc nhở, họ có thể vì sợ hãi mà thất thủ.
Cô gái tóc ngắn không chột dạ chút nào, cũng không sợ hãi mà nhún vai nói: “Bây giờ mấy người vu oan cho tôi, tôi không còn lời nào để nói.”
Cô ta có một đồng đội, người này đang đứng sau lưng cô yên lặng hỗ trợ.
Còn người làm vườn vừa bị chết một đồng đội, chính là cô gái tóc dài bị tủ lạnh phân thây. Lúc này còn lại hai người, đương nhiên cùng chung mối thù với người làm vườn.
Người tóc vàng và người gầy gò từng trao đổi đầu mối với Cao Yến thì tạm thời đứng về phe cậu.
“Chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn không thừa nhận?”
“Ai biết có phải các người thông đồng lừa tôi hay không.” Cô nhún vai, xì cười một tiếng.
Cao Yến gật đầu: “Đúng là đang lừa cô.”
“Cái gì?” Nụ cười giễu cợt trên mặt cô lập tức cứng ngắc.
“Tôi chỉ hoài nghi cô, dù sao từ hôm qua, đội của cô đã bắt đầu thử thăm dò người khác, tính cảnh giác rất mạnh. Hơn nữa hai người chết hôm qua đều là đồng đội của cô nhưng hai người không biểu hiện bi thương, chứng tỏ các người chỉ tạm thời tổ đội, đương nhiên trong đội bị chết hai người cũng khiến các người cảm thấy nguy cơ tương đối cao… Dưới tình huống như vậy, nếu như cô không trộm đạo cụ quan trọng để qua cửa, sao lại nhận tội để phải làm người làm vườn – chức vụ có tính nguy hiểm cao? Trừ phi thứ cô có được đáng để mạo hiểm.”
Cô gái tóc ngắn không cười giễu cợt nữa: “Tôi cũng làm vỡ đồ sứ Thanh Hoa… Nếu người trộm đồ thật sự là hắn ta thì sao?” Cô chỉ về phía người làm vườn.
Cao Yến: “Người làm vỡ là hắn, cô chỉ va phải hắn thôi, tại sao cô lại nhận tội? Giúp người làm niềm vui à?”
“…”
Cô gái tóc ngắn bị nghẹn.
Hiện tại trừ người cùng đội của cô, tất cả đều đứng về phía Cao Yến.
Đương nhiên đó chỉ là tạm thời mà thôi, dù sao mục đích của họ là chìa khóa tầng hầm.
Cô gái tóc ngắn im lặng một lúc, cuối cùng chán nản nói: “Sao cậu xác định thứ tôi trộm được là chìa khóa tầng hầm mà không phải thứ khác?”
“Đoán.”
Mọi người cạn lời, cũng không hề tin tưởng, cho là Cao Yến không muốn nói thôi.
Nhưng đúng là cậu chỉ đoán mà thôi, cậu nhớ Chử Toái Bích từng nói, rất nhiều sự kiện trong hiện thực tương tự nhau hợp lại thành bối cảnh sân chơi.
Mà trong vụ án hộ gia đình mất tích ở thôn Ladda, thi thể nữ giúp việc được phát hiện trong tủ lạnh, còn thi thể sáu người còn lại được phát hiện dưới tầng hầm. Nếu trong tủ lạnh chứng thực là thi thể nữ giúp việc mất tích, vậy biệt thự cũng có một tầng hầm.
Cho nên, Cao Yến đúng là chỉ đoán mà thôi.
Nhưng mọi người lại không tin.
Cậu không có ý định giải thích, chỉ nhìn cô gái tóc ngắn lạnh nhạt nói: “Cô xem, chúng ta có nên hợp tác không?”
“Hợp tác?”
“Biệt thự rộng lớn như vậy, muốn tìm được cửa vào tầng hầm rất đơn giản. Tương tự, thị trấn rộng lớn như vậy, đương nhiên có thể tìm công cụ mở cửa, không nhất định phải cần chìa khóa.”
Cô gái tóc ngắn suy nghĩ trong chốc lát, hiện tại tất cả người chơi đã biết chìa khóa trong tay cô, mà đội của cô chỉ có hai người, khẳng định khó giữ được chìa khóa.
Như vậy chi bằng tất cả cùng xuống tầng hầm, cùng lắm thì không được khen thưởng.
“Được.”
Người làm vườn cùng đội với cô vốn không đồng ý, muốn độc chiếm chìa khóa tầng hầm, nhưng những người khác không vui, hai bên giằng co.
Lúc này Chử Toái Bích bỗng nói: “Mấy người cứ vậy xác định “những người bạn mất tích” ở dưới tầng hầm?”
Cao Yến cười nói: “Tôi cũng rất tò mò, mọi người giành nhau mẻ đầu bể trán, nếu tầng hầm không có gì thì xấu hổ lắm, đúng không?”
“…”
Chử Toái Bích lại thêm một câu: “Mấy người biết “những người bạn mất tích” là ai không?”
“…” Không biết.
Hai phe đang giằng co bắt đầu lúng túng.
Cao Yến vỗ vỗ tay: “Được rồi, cùng đi thôi.” Cậu nhìn cô gái tóc ngắn: “Dẫn đường?”
Cô gật đầu, liếc nhìn đồng đội, hắn không nói gì biểu thị chấp nhận.
Tất cả 10 người do cô gái tóc ngắn dẫn đầu đi về phía cửa tầng hầm.
Lúc này chủ nhà bị nhét trong tủ lạnh đã vùng vẫy bò ra được, gã nổi giận đùng đùng chạy đi tìm người chơi nhưng không thấy một ai. Gã bỗng nghĩ đến tầng hầm, sắc mặt kịch biến vội chạy về phía cửa tầng hầm.
Cửa tầng hầm được giấu ở một nơi cực kỳ bí mật, trong phòng chứa đồ lặt vặt ngay dưới gầm cầu thang.
Người bình thường sẽ không ngờ trong phòng chứa đồ còn có một cánh cửa đi xuống tầng hầm, cô gái tóc ngắn có thể tìm được cánh cửa đồng thời trộm được chìa khóa của chủ nhà, chứng tỏ bản lĩnh không nhỏ.
Khiêng cái thùng giấy to trong góc phòng ra, trên tường hiện ra một cánh cửa chống trộm cao 1m. Dùng búa rìu tuyệt đối chém không được, trừ phi có chìa khóa hoặc cưa điện.
Cô gái tóc ngắn móc chìa khóa trong giày ra, đút vào lỗ khóa vặn hai cái, tiếng “cùm cụp” vang lên, cửa mở.
Kéo mở cửa, bên dưới là một cầu thang tối đen. Cô gái tóc ngắn giơ tay mò mẫm ở đầu cầu thang, rốt cuộc chạm được công tắc bèn nhấn xuống, ánh đèn mờ mờ bật lên.
Cô gái tóc ngắn nói: “Trong biệt thự nhà tôi cũng có tầng hầm, cửa xuống nằm trong phòng chứa đồ lặt vặt, có thể cất giấu đồ có giá trị, ăn trộm thường không tìm thấy cửa.”
Cao Yến nhướng mày: “Biệt thự?”
“Ừ, tôi còn có một tòa nhà nhưng cho thuê.”
Mọi người: Đệt! Có tiền như vậy còn tham gia trò chơi rác rưởi này làm gì?
Cô ta nhìn nét mặt mọi người lập tức hiểu ra, thẹn quá thành giận nói: “Tôi được chọn lựa sao? Là cái trò chơi chó má này cưỡng chế tôi vào!”
À ra vậy! Thì ra cái game khốn nạn này còn thù phú, đúng là rác rưởi mà.
Cao Yến còn đang mắc nợ mua nhà bày tỏ không muốn nói chuyện, mà lão súc sinh Chử Toái Bích lập tức chớp thời cơ đẩy mạnh tiêu thụ bản thân, kề sát vào tai cậu nói: “Tôi có vài căn nhà, tiền gửi ngân hàng đủ mua hai tòa nhà, ngay tại khu vực trung tâm Tuệ Hải, hai tòa nhà, thậm chí đất thổ cư cũng có thể mua.”
Cao Yến lạnh lùng liếc hắn: “Ha.”
Cậu đáp một tiếng rồi đi theo mọi người xuống cầu thang, bóng lưng lạnh lùng vô tình.
Chử Toái Bích thở dài trong lòng, sao anh bạn nhỏ không động lòng vậy? Sao lại không chịu ghi tên vào sổ hộ khẩu nhà hắn chứ?
Túc Giang nhìn qua nhìn lại hai người, cũng lặng lẽ thở dài theo, sao nghe hai người này nói chuyện lại làm hắn sốt ruột như vậy chứ?
Bày tỏ tình cảm, lăn giường hai trận, xác định quan hệ, hẹn hò yêu đương đơn giản như vậy thôi mà!
Mọi người đi xuống tầng hầm, tầng hầm rộng chừng 40 m2, có hai phòng ngủ lớn nhỏ, không có nhiều đồ lặt vặt nên liếc mắt là có thể nhìn thấy toàn cảnh.
Trên vách tường có khắc ký hiệu kỳ quái, đối diện bức tường đặt một điện thờ và một cái bàn, trên bàn là đồ cúng. Trên điện thờ là một bức tượng đen tuyền chỉ có nửa người trên, đang trợn mắt hung dữ.
Người chơi không nhận ra vị thần này, hơi hoảng sợ lùi ra sau, sợ đây là tà thần.
Nhưng Cao Yến vừa nhìn đã nhận ra: “Thần Rahu, còn gọi là thần Thiên Cẩu Bão Nguyệt, là thần bảo vệ A Tu La Phật giáo, có thể trừ tà.”
*Trong thần thoại Hindu, Rahu, phiên âm tiếng Việt thành La Hầu, là một con rắn đôi khi nuốt mặt trời hay Mặt Trăng gây ra hiện tượng thiên thực. Vị thần này được miêu tả trong nghệ thuật như là một con rồng không có thân, cưỡi trên một cỗ xe do tám con ngựa ô kéo. La Hầu là một trong các navagraha (chín hành tinh) của chiêm tinh học Vệ Đà.
Thần Rahu là một trong những vị thần của Phật giáo Thái Lan, thờ cúng vị thần này có thể trừ tà cản sát. Tuy là thần nhưng thật ra ngài là quỷ dạ xoa, thế nên bức tượng thoạt nhìn kinh khủng đáng sợ như vậy.
Chử Toái Bích nhìn những ký hiệu được khắc kín vách tường, một lúc lâu mới nói: “Hẳn là ký hiệu ngăn chặn thần Rahu.”
Thần Rahu có thể trừ tà cản sát, mà toàn bộ ngôi biệt thự này, thậm chí toàn bộ thị trấn đều là âm địa, nếu như không có ký hiệu ngăn cản năng lực của thần, e là một vài đồ bẩn không thể đi ra tác quái.
“Không ai ở đây cả, cũng không có thi hài, ngay cả tro cốt cũng không.”
“Chứng tỏ “những người bạn mất tích” mà chúng ta muốn tìm không có ở đây.”
Chương 28: Tầng hầm (B)
Edit: OnlyU
Mấy người chơi rất thất vọng.
Họ còn 3 ngày, nhưng ngày thứ sáu chính là ngày tổ chức bữa tiệc, hiển nhiên không phải là thời gian họ có thể xuất hiện. Nói cách khác, mọi người chỉ còn lại 2 ngày. Trong khoảng thời gian 2 ngày nay, ngay cả BOSS là gì mà họ cũng không biết.
Túc Giang đứng dựa tường, thấy trong góc có một cái rương bèn dứt khoát ngồi xuống luôn. Sau đó phát hiện cái rương rất chắc chắn bèn dựa ra sau, trọng tâm đặt sau lưng, kết quả một giây sau bỗng mất trọng tâm, cả người ngã vào trong rương.
Cùng lúc đó, một cánh tay khô héo đột nhiên vươn ra ngay trước mặt Túc Giang.
Hắn thấy thế trợn to mắt la lên: “Đệt! Anh Yến ơi, cứu mạng!”
Túc Giang như bị lửa đốt mông, lại linh hoạt như khỉ nhảy mạnh lên, mà cánh tay khô quắt kia vẫn vắt trên cổ hắn. Lúc hắn nhảy lên, một bộ thây khô dính với cánh tay bị kéo theo, thành ra nhìn như hắn đang vác cái thây khô sau lưng. Tất cả mọi người nhìn thấy mà hết hồn.
Túc Giang xoay mặt, đối diện với thây khô, mặt đối mặt, suýt nữa là hôn nhau được luôn. Trong hốc mắt trống rỗng của thây khô bỗng rơi ra một con sâu nhỏ, rơi xuống vai hắn. Túc Giang trợn trắng mắt, bỗng nhiên giật mạnh thây khô ném qua vai nện xuống sàn nhà.
“Bộp” một tiếng, bụi bay tung tóe.
Hắn bóp chết con sâu nhỏ trên vai, vẻ mặt dữ tợn: “Năm đó ông đây xách dao dưa hấu đi chém giết thì thằng nhóc nhà ngươi còn chưa chết đâu. Không dọa được ông đâu!”