Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 5: Hố Xương Vạn Đứa Trẻ


Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 5: Hố Xương Vạn Đứa Trẻ

Chương 22: Đống xương vạn đứa trẻ (A)


Edit: OnlyU

Cao Yến nói: “Dẫn một người đến à? Ừ, tôi biết rồi.”

Cậu cúp điện thoại, vừa xoay người thì đụng vào một lồng ngực rộng lớn, trên đỉnh đầu vang lên câu nói trêu ghẹo: “Bắt được anh bạn nhỏ đầu *hoài tống bão rồi nha.”

*Nhào vào lòng người khác lấy lòng với mục đích gì đó.

Da đầu Cao Yến ngứa ran, cậu rụt rụt vai lùi ra sau hai bước rồi ngẩng đầu nhìn Chử Toái Bích, vừa chạm vào ánh mắt đầy ý cười của hắn, cậu như bị bỏng, vội dời tầm mắt nói: “Tối nay tôi xuống bếp, anh muốn ăn gì?”

Chử Toái Bích: “Tôi có thể chọn món à?”

Cao Yến hắng giọng: “Có thể, mỗi người được chọn ba món.”

Hắn chậm rì rì nói: “Vậy cà rốt xào thịt nạc đừng bỏ cà rốt, rau hẹ trứng rán không bỏ hẹ, cải bó xôi tôm bóc vỏ không bỏ cải.”

Cậu sửng sốt: “Sao không bỏ những thứ kia?”

Nếu không ăn cà rốt, rau hẹ và cải bó xôi, vậy cố ý gọi làm gì? Trực tiếp chọn rau xanh xào là được.

Chử Toái Bích nhìn chằm chằm Cao Yến, cố tình nói thật chậm: “Vì trong người nóng quá, ăn mấy thứ đó khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.”

“Có ý gì…” Cậu bỗng hiểu ra, vì cà rốt, rau hẹ và cải bó xôi đều là thức ăn tráng dương!

Ăn nhiều khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, ý nói đang nóng trong người?

Cao Yến cúi đầu hàm hồ nói: “Được, được rồi, tôi biết phải làm gì…”

Cậu muốn ra khỏi ban công chật hẹp đi mua thức ăn, nhưng có lẽ vì lần nắm tay thành công ở sân chơi mà Chử Toái Bích lớn gan chó, lúc này không kiềm được cợt nhả hết câu này đến câu khác.

Hắn chặn cậu lại, cố ý hạ giọng, khàn khàn gợi cảm nói: “Cậu biết vì sao tôi nóng trong người không? Vì mỗi ngày đối mặt với anh bạn nhỏ cứ đụng vào lòng tôi. Anh bạn nhỏ trêu chọc xong không chịu trách nhiệm, cơn nóng trong người chồng chất không xả ra được, cậu nói xem, anh bạn nhỏ này có xấu hay không?”

Cao Yến gần như trợn mắt há hốc mồm, bị Chử Toái Bích vây trong góc tường làm đầu óc cậu nóng đến choáng váng, viền mắt bắt đầu ẩm ướt. Cậu giơ tay che mắt, sợ là sẽ thật sự rơi nước mắt.

Vì vài câu cợt nhả mà bị kích thích đến rơi nước mắt, đúng là xấu hổ muốn chết cho rồi.

“Cậu nói xem… anh bạn nhỏ có nên bồi thường cho tôi không? Ví dụ như nói mấy câu dịu dàng dễ nghe, sau đó ôm một cái?”

Cao Yến trầm mặc một lúc lâu, miễn cưỡng khôi phục cảm xúc bình tĩnh: “Chử tiên sinh.”

“Ừm, cậu có thể gọi là tiên sinh, đừng quá khách sáo.”

Tiên sinh tiên sinh, kêu đến quen rồi, không chừng thật sự có thể sinh?! Đương nhiên hắn quan tâm quá trình, có kết quả hay không không quan trọng.

Cao Yến: “Anh luôn gọi tôi là anh bạn nhỏ, vậy anh bao lớn?”

Chử Toái Bích: “Hơn 18cm.”

Thái dương Cao Yến giật giật: “Ý tôi là tuổi tác.”

Hắn cố ý xuyên tạc ý của cậu: “Không có chuyện sức eo không tốt đâu, không cần lo lắng.”

Cao Yến: “…” Cợt nhả liên tục như vậy, dù da mặt cậu có dày cỡ nào cũng chịu không nổi.

Chử Toái Bích thấy bạn đời định mệnh đỏ cả hai tai, dưới ánh mặt trời như một khối huyết ngọc, thẹn quá thành giận còn cố ngẩng đầu trừng mắt, ánh mắt trong suốt, vô cùng mê người.

Mới liếc mắt nhìn một cái mà xung động quen thuộc nào đó đã lan tràn trong mạch máu, chạy loạn khắp nơi. Dòng máu lạnh lùng trong người như bị đốt nóng trong nháy mắt, như có một đốm lửa rơi xuống đồng cỏ rồi nhanh chóng lan tràn, chớp mắt đã cháy hừng hực.

Chử Toái Bích vốn là người vô cùng lãnh tĩnh và kiềm chế, từ trong xương đều là tàn khốc và máu lạnh, ai có thể ngờ chỉ một ánh mắt của Cao Yến đã khiến hắn xao động mãnh liệt.

Quả thật như thuốc xxx.

Chử Toái Bích cúi đầu, hắn do dự hai giây, sau đó cắn lên vành tai Cao Yến, hàm hồ nói: “Nếu cậu còn như vậy trước mặt người khác, tôi sẽ…” Hắn sẽ nghiền người khác thành tro, sau đó nhốt cậu bên người, dù là một người tàn phế cũng phải là của hắn!

Lúc Cao Yến ra ngoài đi mua thức ăn, cậu đi dưới ánh nắng chói chang mà cảm thấy vành tai vẫn ẩm ướt như trước, phảng phất còn lưu lại xúc cảm khi bị thứ gì đó thô ráp quét qua. Cũng may Chử Toái Bích không theo kịp, bằng không có lẽ không mua nổi thức ăn tối nay.

Mục tiêu của Chử Toái Bích rất rõ ràng, nhưng Cao Yến còn do dự, cậu không am hiểu xử lý các vấn đề tình cảm, thế nên tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu, chờ sau này tìm thời gian từ từ suy nghĩ thật kỹ, phân tích xem tình cảm của cậu đối với hắn là thế nào.

Sáu giờ chiều, Túc Giang kết thúc công việc trở về, hắn nằm liệt trên sô pha, vừa thấy Cao Yến liền giơ tay chào: “Anh Yến.”

Cậu rót ly nước cho hắn: “Sao không còn chút sức lực vậy?”

Túc Giang miễn cưỡng cười một cái: “Cơ thể nhỏ bé đáng thương của em vừa bị cuộc sống hung hăng quật qua quật lại, anh nghĩ em còn khỏe được sao?”

Cao Yến: “Cuộc sống là ai?”

Túc Giang: “…”

Cậu bình thản nói: “Không phải cậu thường bị làm một ngày một đêm mà vẫn khỏe sao?”

Túc Giang u oán: “Anh Yến, nằm hưởng thụ và bị ép vận động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Không có bị nghiền hỏng, chỉ có xe ba bánh rút motor.”

Cao Yến: “…” Khá lắm, phỏng chừng còn là motor chạy bằng điện. “Được rồi, chừng nào thì cậu vào game?”

Túc Giang: “Ngày mốt.”

“Vậy là cùng lúc với Dương Miên.”

“Bọn em đã hẹn nhau, chủ yếu là người dẫn dắt bọn em chọn cùng ngày.”

Cậu hỏi lại: “Bọn họ đều là thành viên Chư Thần à?”

Túc Giang lắc đầu: “Không biết, người dẫn em vẫn chưa liên lạc với em.”

Cao Yến gật đầu biểu thị đã biết. Túc Giang bỗng nói: “Em định mua nhà, ngay lầu trên.”

Cậu suy nghĩ một chút, sau đó cũng không nhiều lời, chỉ bảo hắn có việc cần giúp đỡ thì tìm cậu.

Thực tế, Túc Giang ở nhà cậu không tiện lắm. Khi thuê nhà ở đây, Túc Giang còn chưa thành niên. Sau đó hắn thành niên, ra nước ngoài đăng ký kết hôn. Mỗi lần ông xã nhà hắn về nước, Túc Giang lại dọn ra ngoài ở một hai tháng, nói cho cùng vẫn không tiện. Còn nữa, hiện tại Chử Toái Bích dọn vào ở, ba người ở hơi chật chội.

Nửa tiếng sau, Dương Miên dẫn một thiếu niên da đen người nước ngoài đến.

Thiếu niên nói tiếng Trung rất thành thục và rõ ràng, nghe đâu học theo bản tin thời sự, tuy rằng đúng chuẩn nhưng một gương mặt nước ngoài nói theo giọng đọc bản tin thời sự, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Thiếu niên nói: “Chào mọi người, tôi là Hill, người Roma ở Italia. Tên tiếng Trung của tôi là Tạ Tam Thu.”

Tạ Tam Thu?

Cao Yến nhớ rõ trong Chư Thần có ba thành viên là người chơi cấp Ngụy Chủ Thần, Chử Toái Bích hiện đã qua cửa cấp bậc Chủ Thần, còn lại hai người, một người tên là Tạ Tam Thu.

Thái độ của Tạ Tam Thu rất phóng khoáng, thẳng thắn thừa nhận y chính là thành viên Chư Thần. Mà sau khi nhìn thấy Cao Yến, y lộ vẻ ngạc nhiên, cẩn thận quan sát cậu, cuối cùng gật đầu nói: “Đúng là rất đáng yêu.”

Tóc đen da trắng, khí chất an tĩnh, đúng là rất đáng yêu.

Cao Yến nghe vậy cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Tạ Tam Thu còn trẻ nhưng lại cố tình bày dáng vẻ ông cụ non, còn dùng giọng điệu như đọc bản tin thời sự đánh giá cậu là… đáng yêu?

Tạ Tam Thu chắp tay sau mông, ánh mắt nhìn Cao Yến đầy từ ái, ngay cả vẻ mặt cũng dạt dào tình cảm như tình thương của cha.

Chử Toái Bích từ phòng ngủ bước ra liền phát hiện phòng khách yên tĩnh dị thường, mà ba người Cao Yến thì vẻ mặt quỷ dị, vừa thấy Tạ Tam Thu, hắn lập tức hiểu ra. Chử Toái Bích nhấc chân đá Tạ Tam Thu rớt đất, sau đó chiếm chỗ ngồi trên sô pha.

“Tạ Tam Thu, giả làm cha ai đó?”

Lưng Tạ Tam Thu lập tức cứng ngắc – Đệt, không ai nói cho y biết Chử Toái Bích đang ở đây!

Ai dám chiếm lợi của lão súc sinh này thì chuẩn bị tâm lý bị lóc da cạo thịt đi, thật sự không cần chống cự.

Tạ Tam Thu thức thời: “Ngài là cha tôi.” Mà cha hắn đã mất sớm rồi.

Quần chúng ăn dưa – Dương Miên và Túc Giang – lập tức kinh ngạc, cha, vừa nãy ngài không như thế.


Chử Toái Bích chỉ vào Cao Yến: “Gọi mẹ.”

Cậu chưa kịp lên tiếng, Tạ Tam Thu đã dùng giọng nói đọc bản tin, dạt dào tình cảm hô to: “Mẹ ơiiiiiiii.”

Cao Yến: “… Cha không có đứa con bất hiếu này.” Cậu quay người bỏ vào bếp làm cơm tối, lúc đi ngang còn trừng mắt nhìn Chử Toái Bích.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu cười ha hả.

Tạ Tam Thu híp mắt nhìn hai người, bầu không khí không đúng nha. Mới bao lâu đâu, lão súc sinh theo đuổi được vợ rồi sao? Không thể, không có khả năng.

Buổi chiều mới phát một đống bài rác rưởi trong group, vậy là vừa bị kích thích quá lớn, tinh thần bị tổn thương, nếu không ai có thể làm mấy chuyện cầm thú như vậy?

Tạ Tam Thu nghĩ chuyện này không có khả năng bèn lén hỏi Chử Toái Bích, hắn hơi châm biếm nhìn y, chỉ chỉ về phía phòng ngủ rồi nói: “Có thấy anh mày vừa từ đâu bước ra không?”

Tạ Tam Thu nhìn theo, gương mặt lập tức đố kỵ đến vặn vẹo – Phòng ngủ chính? Không chỉ ở chung mà còn chung phòng luôn rồi!

Chung nhà, chung phòng, không phải giống chung giường sao? Chắc hai ngày nữa là đăng ký đãi rượu mừng à nha.

Chử Toái Bích cười nhạo: “Một ngày là cha, cả đời là cha.”

Tạ Tam Thu ôm ngực tự kỷ.

Bốn người ngồi trong phòng khách, Chử Toái Bích không nói nhiều, hắn vốn không phải người thân thiện. Tạ Tam Thu thì hướng ngoại, rất nhanh đã tạo mối quan hệ tốt với Dương Miên và Túc Giang.

Hơn 20 phút sau, Cao Yến bưng món ăn cuối cùng lên bàn rồi hô: “Ăn cơm thôi.”

Dương Miên và Túc Giang đồng loạt “Dạ” một tiếng rồi nhảy lên vọt vào bàn ăn làm Tạ Tam Thu còn đang nói chuyện phiếm với hai người sửng sốt, sau đó y bỗng ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng đứng dậy đi đến cạnh bàn ăn.

“Chín món mặn một món canh, rất thịnh soạn, màu sắc hương vị đầy đủ… Cao Yến, cậu là đầu bếp à?” Tạ Tam Thu vừa nói vừa kéo ghế ngồi, còn chưa đặt mông xuống đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn y. Vừa quay đầu nhìn đã thấy Chử Toái Bích đứng bên cạnh, hơn nữa bên cạnh chính là chỗ ngồi của Cao Yến, y lập tức hiểu ra.

“Anh Chử, mời ngồi.”

Tạ Tam Thu vội kéo ghế cho Chử Toái Bích ngồi xuống, sau đó thong thả xoay người đi đến vị trí cuối cùng.

Dương Miên đang cầm đũa bỗng dừng lại, ánh mắt quét qua lại giữa Chử Toái Bích và Tạ Tam Thu.

Lúc vừa biết người dẫn dắt cô là Tạ Tam Thu của Chư Thần, cô không tin, sau đó kinh ngạc đến hoảng hốt. Hiện tại cô khôi phục tinh thần, bắt đầu suy nghĩ vài chuyện, ví dụ như – Chử tiên sinh dẫn Cao Yến có tên họ đầy đủ là gì?

Trong lòng Dương Miên thầm vang lên một cái tên, sau đó bị chấn động đến hoảng hốt, thế nên tốc độ ăn cơm nhanh gấp bội so với bình thường.

Trời đất tía má ơi!!!

Vậy là Cao Yến chính là nữ chính trong truyền thuyết, còn cô là “gay mật” của nữ chính đi theo bên cạnh cả họ được nhờ sao?

“…” Dương Miên bị tưởng tượng của bản thân làm đổ mồ hôi lạnh.

Cao Yến đưa đũa cho Chử Toái Bích, thuận miệng nói: “Trong tủ lạnh có bia ướp lạnh, ai muốn uống thì tự lấy.”

Tạ Tam Thu đứng dậy: “Mọi người ngồi đi, tôi lấy cho.”

Y nhanh chóng mang mười mấy chai bia đến, không ai không uống, ngay cả Dương Miên cũng uống đến bốn năm chai. Cao Yến lại chỉ uống nửa chai, còn bỏ thêm câu kỷ tử như thường lệ. Chử Toái Bích cũng không uống nhiều, hắn không thích bia lắm, chỉ uống một chai rưỡi, mà nửa chai kia là của Cao Yến còn dư.

Tạ Tam Thu, Dương Miên và Túc Giang uống rất nhiều, cảm giác say đến nơi bèn kề vai sát cánh ra phòng khách nằm liệt trên sàn bắt đầu nói chuyện trời nam đất bắc.

Cao Yến lườm bọn họ, bất đắc dĩ đi dọn bàn.

Chử Toái Bích nhận lấy chồng bát đũa bẩn mang vào phòng bếp, đồng thời giục cậu đi nghỉ ngơi: “Cậu làm cơm tối hơn hai tiếng rồi, việc còn lại để họ làm.”

Cao Yến cau mày: “Quá bẩn.”

Chử Toái Bích kéo cậu, vừa đi vừa đẩy vào phòng ngủ: “Tôi bảo đảm mọi thứ sẽ sạch sẽ trong vòng một tiếng. Lát nữa tôi sẽ vào canh chừng xem cậu ngủ chưa.”

Cao Yến: “…” Chịu thua luôn.

Cậu đứng ở cửa phòng, đột nhiên lắc đầu cười, sau đó lấy quần áo đi tắm. Đến cửa tủ quần áo thì thấy vali của Chử Toái Bích bên cạnh, đồ đạc bên trong chưa lấy ra.

Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy quần áo hàng ngày của hắn treo vào tủ, còn cầm quần áo bẩn của đối phương mang vào phòng tắm giặt giúp.

Ba người ngoài phòng khách còn đang say rượu, lúc này đang cắn hạt dưa ngồi chém gió, gọi họ làm việc là không thể.

Chử Toái Bích bèn ra ban công gọi điện thoại, không quá mười phút sau, dì giúp việc đến nhà dọn dẹp bát đũa và phòng bếp, trong vòng một tiếng đã dọn dẹp sạch sẽ.

Lúc Chử Toái Bích mở cửa phòng ngủ định báo cáo kết quả thì thấy Cao Yến đã nằm trên giường, gương mặt an tĩnh, hắn hơi sửng sốt, sau đó bước nhẹ vào phòng. Hắn ngồi trên mép giường nhìn cậu thật lâu, Cao Yến vẫn không tỉnh, hiển nhiên là cậu rất mệt mỏi.

Ở thế giới hiện thực chỉ qua hai ba giây, nhưng trong game, cậu đã lo lắng đề phòng suốt sáu ngày, vừa về nhà lại lập tức chuẩn bị một bữa linh đình, căn bản không được nghỉ ngơi, đương nhiên rất mệt mỏi.

Chử Toái Bích nhìn chằm chằm Cao Yến đang an ổn ngủ, hơi đau lòng đối phương hiểu chuyện.

Cao Yến mới 22 nhưng đã sớm có thói quen mạnh mẽ và chăm sóc người khác, cậu đã quen cứng rắn không tỏ ra yếu kém.

Cao Yến như vậy khiến Chử Toái Bích càng đau lòng và muốn bảo vệ.

Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên trán cậu một cái. Sau đó hắn đứng dậy mở hành lý tìm quần áo, bên trong trống không, hắn chần chừ mở tủ quần áo ra, bên trái là quần áo của Cao Yến, còn bên phải là của hắn. Ngay cả đồ lót và vớ cũng ngay ngắn chỉnh tề để cạnh của cậu.

Hắn cười cười, lại không nhịn được giơ tay xoa trán.

Thật quá đáng yêu mà, sao anh bạn nhỏ của hắn lại đáng yêu như vậy chứ? Làm sao bây giờ? Quả thực không thể không thích.

Chương 22: Đống xương vạn đứa trẻ (B)

Edit: OnlyU

Hai ngày sau, Túc Giang và Dương Miên cùng lúc tiến vào trò chơi.

Cao Yến làm một bữa chờ hai người về. Hai tiếng sau, Túc Giang và Dương Miên mặt mày trắng bệch trở về, nhào về phía sô pha nằm liệt không muốn nói chuyện.

Túc Giang mặt mày phờ phạc nói: “Anh Yến, tạm thời em không muốn ăn cơm đâu. Dạ dày đang sôi lên, trong đầu toàn là cảnh tượng máu me của tứ chi nát bét.”

Dương Miên cũng gật đầu phụ họa: “Cả đời này em không bao giờ muốn ăn mực ống nữa.”

Cao Yến nhướng mày, rất muốn hỏi họ đã gặp chuyện gì.

Thế nhưng Tạ Tam Thu không bị ảnh hưởng gì, một tay cầm bia ướp lạnh, tay kia cầm tôm hùm đất, món ăn sảng khoái ngày hè. Y cười tủm tỉm nói: “Người mới rèn luyện chưa tốt, sau này hai người thấy nhiều sẽ quen, có thể đối mặt với thi thể bị phân thây mà vẫn ăn cơm ngon.”

Dương Miên tức giận trừng Tạ Tam Thu, thiếu niên nước ngoài cười híp mắt, da đen ngay cả tim gan cũng đen.

Thần tượng của cô sụp đổ rồi, Tạ Tam Thu không còn là thần tượng của cô nữa!

Cao Yến ngồi xuống cạnh Túc Giang, trông hắn rất mệt mỏi và không có tinh thần.

“Người dẫn dắt cậu đâu rồi?”

“Lúc rời khỏi game đã về rồi, hắn không để ý đến em lắm.”

Cao Yến vỗ vỗ cánh tay Túc Giang rồi quay qua nói với Dương Miên: “Ở lại đây nghỉ ngơi một chút đi, tối nay cùng ăn cơm.”

Hai người gật đầu, nằm trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi rồi từ từ ngủ mất. Lúc Cao Yến trở ra, trên tay cầm một cái chăn đắp cho hai người. Tuy đang là mùa hè nhưng trong phòng mở điều hòa quạt gió, ngủ mà không đắp chăn dễ cảm lạnh.

Tạ Tam Thu nhìn một màn này, khoanh tay dựa tường nói với Chử Toái Bích: “Cậu ta không tồi nha.”

Tài nấu nướng hạng nhất, tính tình cũng tốt, đối xử với bạn bè rất nghĩa khí, còn biết chăm sóc người khác, mấu chốt là thao tác qua cửa rất bất ngờ, giống như *xà bì tẩu vị.

* 蛇皮走位 một phương pháp chạy chỗ trong DOTA, DOTA 2, LMHT, MOBA

Chử Toái Bích cười khẽ: “Còn cần chú mày nói à?”

Hắn đã biết từ lâu, từ rất rất lâu về trước.


Ánh mắt hắn nhìn Cao Yến đầy dịu dàng sâu lắng, đồng thời không quên quan tâm đến đồng đội: “Cậu thoát FA chưa?”

Tạ Tam Thu: “Đệt!”

Buổi tối, Cao Yến nằm mơ thấy tượng Quan Âm hai tay dễ thương lần nữa. Bé Quan Âm phồng má, không nghiêm mặt như lần trước, giọng nói hơi khinh người.

[Chúc mừng người chơi Cao Yến qua cửa, hoàn thành nhiệm vụ màn sơ cấp “Nói cho Nanako biết trụ cột hoàng kim bị mất.”]

[Đánh giá màn sơ cấp: A.]

[Thưởng nhiệm vụ: Kẹo các anh linh thích, tưởng niệm của người mẹ, huy chương đồng nói dối.]

[Kẹo các anh linh thích: Tên như nghĩa, các anh linh thường xuyên không có đồ ăn vặt cực kỳ thích, nếu tặng chúng kẹo, chúng sẽ thích bạn.]

[Tưởng niệm của người mẹ: Không hề nghi ngờ, bất kỳ đứa trẻ nào cũng yêu mẹ.]

[Huy chương đồng nói dối: Ba câu nói dối, dù là chân lý cũng trở thành lời nói dối.]

Bé Quan Âm nói xong không vội rời đi mà đứng tại chỗ nhăn nhó một lúc mới nói tiếp: “Coi như anh không tệ, tôi miễn cưỡng thừa nhận anh. Nhưng anh không phải là người duy nhất có dấu ấn thần linh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.”

Cao Yến nhướng mày, cười cười hỏi ngược lại: “Phải không?”

Cậu vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Dường như bé Quan Âm đang mong chờ gì đó, nhưng thấy Cao Yến vẫn không có phản ứng gì, nó tức giận giậm chân chạy đi.

Ngày hôm sau, Cao Yến thức dậy kể lại chuyện này cho Chử Toái Bích nghe, đồng thời hỏi hắn: “Quan Âm nhỏ kia như vậy là sao? Không phải dấu ấn thần linh duy nhất là chuyện gì?”

Chử Toái Bích đè trán, sắp xếp suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi vốn định đợi cậu lên đến màn trung cấp mới nói, nhưng giờ cậu đã phát hiện thì nói sớm một chút cũng tốt.”

Cao Yến nghiêm túc lắng nghe.

“Không cần quá nghiêm túc như vậy đâu.” Hắn cười nói: “Trò chơi thần linh, nói chính xác là bồi dưỡng đồ chứa thần linh.”

Cao Yến không khỏi chấn động, mở to hai mắt.

Chử Toái Bích: “Giống như nuôi cổ, chọn trúng người có tư chất kéo vào game, trải qua sinh tử, người sống sót cuối cùng trở thành người chờ được tuyển chọn làm thần linh, cũng chính là người chơi cao cấp. Sau khi người chơi có thực lực ngang ngửa thần linh, lại đối mặt giao chiến, kết quả sẽ thay thế vị trí thần linh, hoặc bị thần linh thay thế.”

“Thật ra cũng trong dự đoán, con người tìm ra cội nguồn của sự sống và mật mã gen khiến thời đại của thần linh xuống dốc. Không đề cập đến hệ thống thần linh nhỏ, trong hệ thống sáu đại thần linh toàn cầu, gần như đều nhắc tới Hoàng hôn của Chư Thần.”

*Ragnarök (“Hoàng hôn của chư thần”) là một chuỗi các sự kiện đen tối trong tương lai mà dẫn đến một trận chiến lớn – sự kết thúc của vũ trụ trong thần thoại Bắc Âu. Nó là sự xuất hiện của hàng loạt thảm họa tự nhiên khác nhau, sự đốt cháy chín thế giới và mặt đất chìm xuống đại dương. Sau đó, thế giới sẽ lại nổi lên lần nữa và màu mỡ, những vị thần còn sống sót sau cuộc chiến sẽ trở về và thế giới sẽ được phục hồi bởi hai người còn sống sót. Ragnarök là một sự kiện quan trọng trong thần thoại Bắc Âu, và đã là chủ đề của luận học thuật, lý thuyết trong suốt lịch sử của nghiên cứu Đức.

Về điểm này, Cao Yến từng làm tổng kết.

Hệ thống sáu đại thần linh thế giới, từ phát triển đến cuối cùng đều là Hoàng hôn của Chư Thần. Hoặc là cùng nhân loại đối kháng, hoặc là phát sinh tranh đấu giữa thần và thần, cuối cùng rời khỏi võ đài lịch sử, con người tiến vào kỷ nguyên vô thần.

“Trong thần linh, chia làm thần linh cao cấp và thần linh thông thường. Ví dụ như Quan Âm là thần linh cao cấp. Dấu ấn thần linh trên người cậu là của Quan Âm, thế nên khi cậu mạnh lên sẽ trở thành thần linh cao cấp.”

Cao Yến khẽ hỏi: “Còn anh?”

“Tôi là người chơi cấp Chủ Thần, đồng thời cũng là thần linh cao cấp, nhưng chỉ khi đối mặt chiến đấu với thần linh tương ứng với dấu ấn của tôi thì tôi mới có thể thay thế địa vị của đối phương, trở thành thần linh chân chính.”

Cao Yến lại hỏi: “Là gì vậy?” Dấn ấn thần linh của hắn là gì?

Chử Toái Bích cười cười nhìn cậu: “Đến khi cậu vào màn trung cấp mới có thể nhìn được, nếu không, nó sẽ thiêu đốt mắt cậu.”

Nó?

Cao Yến không hiểu lắm nhưng không hỏi lại.

“Vậy chừng nào thì anh chiến đấu với… Thần linh?”

“Còn sớm.”

“Ừm.” Xem ra không hỏi được gì nữa.

Những ngày tiếp theo rất yên ả, Tạ Tam Thu rất ít khi xuất hiện, nghe nói bay về tổng bộ ở thủ đô. Còn nhóm Cao Yến, cuộc sống vẫn không thay đổi gì, cho đến hai tháng sau, màn mới mở ra.

Lần này Túc Giang cùng tham gia với Cao Yến và Chử Toái Bích.

Túc Giang: “Người dẫn dắt em đang ở trong game, không thể ra ngay lập tức, cho em theo hai người nha.”

Cao Yến không phản đối, nhưng Chử Toái Bích nghe thấy người dẫn dắt Túc Giang không ra được thì hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không từ chối.

Cao Yến hỏi: “Lần này phải đi đâu?”

Chử Toái Bích: “Thái Lan.”

“Chưa xin visa.”

“Không sao, tôi đã chuẩn bị từ hai tháng trước.”

Cậu hỏi lại: “Còn Túc Giang thì sao?”

Hắn trả lời: “Em từng đến Thái Lan quay phim, visa vẫn còn thời hạn.”

Chử Toái Bích: “Vậy đi thôi.”

Ba người xuất phát, đi máy bay đến Bangkok Thái Lan, nghỉ ngơi trong khách sạn một đêm. Ngày hôm sau, bọn họ đến một ngôi chùa lớn nhất ở Bangkok, mấy năm trước, nơi này từng có một tin chấn động, nghe nói là phát hiện hơn 2000 thi hài trẻ em trong nhà xác ở chùa này.

Vì vậy ngôi chùa có cái tên nổi tiếng: Chùa quỷ anh/ Chùa anh linh.

Ba người vào chùa dâng một nén nhang, lúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt họ là cánh cổng của một ngôi biệt thự. Bên tai không phải giọng điện tử máy móc lạnh như băng mà là tiếng trẻ con yếu ớt cầu xin.

[Hoan nghênh tiến vào trò chơi thần linh.]

[Màn sơ cấp: Đống xương vạn đứa trẻ.]

[Cục cưng: Không thấy những người bạn của em đâu cả, có thể giúp em tìm họ không?]

[Lòng tốt từ thần linh: Vừa đến ngày mưa dầm là nghe thấy tiếng khóc, bực mình chết được!!!]

[Quy tắc: Xin nghe lời thần linh!]

[Nhắc nhở thân thiện: Chú ý không nên đến gần đồ bẩn, nếu chết, thần linh không chịu trách nhiệm.]

“Đống xương vạn đứa trẻ? Cái tên này hung tà quá.” Túc Giang ôm hai cánh tay run run: “Em không hiểu rõ về quỷ thần mà vẫn biết anh linh khủng bố đến cỡ nào, nhất là khi chúng nó kết thành đàn xông đến, không có thời gian nói lý… Xong đời.”

Cao Yến lên tiếng: “Anh linh đáng sợ ở chỗ nhân loại có lỗi với chúng, nếu cậu không hại con gái người ta phá thai vô số lần, chúng sẽ không quấn lấy cậu.”

Trước mặt ba người là một biệt thự sân vườn sang trọng, sau cổng sắt màu đen mạ vàng là sân cỏ rộng lớn, đi qua sân cỏ là ngôi biệt thự ba tầng.

Chử Toái Bích đẩy cánh cổng ra: “Cổng không khóa, vào đi thôi.”

Ba người bước vào vườn, mặt cỏ rộng lớn dường như vừa được đổi mới không lâu. Sân cỏ này rất rộng, chừng 200m2, bao xung quanh ngôi biệt thự.

Túc Giang nghi ngờ nói: “Sân cỏ rộng như vậy mà một bông hoa, một gốc cây cũng không trồng, làm sân golf hay sân bóng đá thì diện tích lại không đủ, hơn nữa ngay cả chòi mát, ghế ngồi cũng không có, sân cỏ trống không, thiết kế kỳ quái quá.”

Đúng là thiết kế này vô cùng kỳ quái, theo lý mà nói, biệt thự sân vườn có khoảnh đất trống rộng như vậy sẽ xây đường đi, trồng các loại hoa cỏ, cây xanh, xây chòi nghỉ mát hoặc nhà kính. Nhưng căn biệt thự này, ngoại trừ sân cỏ trống không thì không còn gì khác, không hiểu sao sinh ra cảm giác hoang vắng.

Chử Toái Bích nửa đùa nửa thật: “Nói không chừng là dùng để chôn xác.”

Cao Yến phụ họa: “Không chừng sân này đúng là có chôn xác.”

“Hai papa đừng nói nữa, phía sau hai người còn một đứa nhỏ sợ ma đáng thương đang chờ hai người chăm sóc đó.”


Túc Giang sợ hãi thật sự, quỷ quái gì hắn không sợ, chỉ sợ quỷ anh.

Cao Yến an ủi: “Cậu đừng quá sợ hãi, thật ra trong màn này, chúng ta không gặp nguy hiểm đâu, chắc chắn anh linh sẽ không trả thù chúng ta.”

Túc Giang hỏi lại: “Sao vậy?”

Cậu nhàn nhạt nói: “Vì chúng ta đều là gay, không có công năng đó, càng không có thú tính như vậy.”

Hết chương 22

Chương 23: Khóc nỉ non (A)


Edit: OnlyU

Túc Giang: “…” Nói có lý lắm.

Khoan đã, hình như hắn vừa phát hiện bí mật gì đó?!

Hắn quay đầu nhìn Chử Toái Bích, đối phương đang chăm chú nhìn ngôi biệt thự mà không phản đối lời Cao Yến vừa nói. Nói cách khác, người dẫn dắt Cao Yến cũng là gay?

Ánh mắt Túc Giang lướt qua lướt lại giữa Chử Toái Bích và Cao Yến, không biết suy nghĩ gì, đột nhiên hắn bật cười há há.

Cao Yến thấy thế bất đắc dĩ nói: “Lão Túc à, anh biết cậu đã trống vắng ba bốn tháng, không được gặp ông xã nhà cậu. Nhưng với tình huống đặc thù hiện tại, cậu không thể nhịn một chút, đừng lên cơn tùy thời tùy chỗ được không?”

Gương mặt cười tươi của Túc Giang lập tức cứng ngắc, môi giật giật nhưng không nói hắn đang nghĩ về quan hệ giữa Chử Toái Bích và Cao Yến. Túc Giang bĩu môi, thầm ưu sầu thở dài trong lòng, bạn gay đúng chuẩn thì phải nhọc tấm lòng Nguyệt Lão.

Sân cỏ rộng như vậy mà chỉ có một con đường đá, từ cổng sắt kéo dài đến cửa biệt thự, ba người dọc theo đường đá đi đến cửa. Lúc Cao Yến giơ tay định gõ cửa thì bỗng vang lên một tràng tiếng quạ kêu, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Ba người quay đầu nhìn về phía một căn nhà gỗ nhỏ ở phía xa. Không biết từ bao giờ, trên nóc nhà gỗ tụ tập một bầy quạ đen dày đặc, chúng còn đậu cả trên nhánh cây. Quạ đen lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía này.

Túc Giang lên tiếng: “Quạ đen rất tà môn.”

“Quạ đen có tà hay không thì anh không biết, anh chỉ biết nó ăn thịt thối.” Cao Yến dời tầm mắt, giơ tay gõ ba cái lên cửa biệt thự.

Khoảng hai phút sau, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quần dài áo ngắn tay mở cửa, ánh mắt lạnh như băng đảo qua ba người, quan sát một lúc rồi mới nói: “Vào đi.”

Cao Yến thầm nghĩ ánh mắt người này khi quan sát người khác hơi cổ quái, nhưng cụ thể kỳ lạ chỗ nào thì cậu không hình dung được, chỉ thấy rất phản cảm đáng ghét.

Người đàn ông trung niên là chủ nhân ngôi biệt thự, ông ta dẫn ba người vào phòng khách, có 10 người chơi đang ở đây.

Màn “Đống xương vạn đứa trẻ” có tổng cộng 13 người chơi.

Chủ nhà lên tiếng: “Tất cả đến đông đủ chưa?”

Cao Yến không trả lời, làm một người chơi sơ cấp bình thường khiêm tốn. Khóe mắt cậu thoáng liếc nhìn Chử Toái Bích, hắn cũng yên tĩnh không nói. Hai người ăn ý lạ thường.

Túc Giang thấy Chử Toái Bích và Cao Yến không lên tiếng, thầm nghĩ trời sập cũng đã có người to con đỡ nên hắn cũng im lặng không nói gì.

Thế là nhiệm vụ giao lưu với chủ nhà rơi vào một cô gái tóc vàng mắt xanh, cô ta dùng tiếng Anh, có vài người nghe không hiểu nhưng trò chơi sẽ tự động phiên dịch lời của chủ nhà sang tiếng mẹ đẻ của người chơi, thế nên ai cũng nghe hiểu.

Cô gái tóc vàng mắt xanh nhận ra điểm này lập tức hơi hối hận đã ra mặt hỏi, nhưng có cô dẫn đầu, những người sau mới lục tục hỏi chuyện chủ nhà.

Chủ nhà lên tiếng: “Năm ngày sau, trong biệt thự cần tổ chức một buổi tiệc long trọng, tôi cần đầu bếp, nhân viên vệ sinh, người làm vườn và nhà thiết kế buổi tiệc.” Hắn âm u đảo mắt nhìn 13 người chơi, chậm rãi nói: “Bây giờ mấy người nói cho tôi biết, ai là đầu bếp, nhân viên vệ sinh, người làm vườn và nhà thiết kế.”

Mọi người im lặng, họ đang suy nghĩ nên chọn thân phận gì mới tìm được toàn bộ đầu mối và tin tức.

Đầu bếp, phạm vi hoạt động ở sau bếp, phạm vi hoạt động trong biệt thự không lớn nhưng hẳn là không có nhiều nguy hiểm.

Người làm vườn hoạt động cố định ngoài sân cỏ, sân cỏ có vấn đề lớn nhất, tu sửa sân cỏ có thể quang minh chính đại lật mặt cỏ lên xem. Nhưng vấn đề lớn tương đương nguy hiểm nhiều.

Phạm vi hoạt động của nhân viên vệ sinh là phổ biến nhất, có thể tự do ra vào tất cả các căn phòng và mọi ngóc ngách trong biệt thự.

Công việc của nhà thiết kế buổi tiệc là nhẹ nhàng nhất, dù sao chỉ là buổi tiệc trong game, làm hỏng cũng không phải trừ tiền, tùy tiện có thể ứng phó. Việc dễ dàng nhưng phạm vi hoạt động bị hạn chế ở đại sảnh.

Đại sảnh nhìn một cái là thấy hết, trống không có thể có bí mật gì?

Thế là trong những người chơi, không ai ứng cử làm nhà thiết kế buổi tiệc, hai người chơi giành vị trí người làm vườn, ba người làm đầu bếp, còn lại năm người làm nhân viên vệ sinh.

Trong đó hai người làm vườn và 2 nhân viên vệ sinh tổ đội, 1 đầu bếp và 3 nhân viên vệ sinh tổ đội, 2 đầu bếp còn lại tổ đội, 10 người chơi đã có 3 đội.

Còn lại 3 người chơi vẫn chưa chọn thân phận, chủ nhà và những người còn lại nhìn về phía nhóm Cao Yến.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện mọi người đang nhìn chằm chằm bèn nói: “Chọn xong rồi? Còn thừa vị trí gì?”

Chủ nhà: “Nhà thiết kế buổi tiệc.”

Cao Yến không để ý nói: “Vậy làm nhà thiết kế buổi tiệc.”

Trả lời tùy tiện, lựa chọn cũng tùy tiện, có thể nói là người chơi nghiệp dư nhất.

Chủ nhà: “… Mấy người thì sao?” Hắn nhìn Chử Toái Bích và Túc Giang.

Chử Toái Bích lười biếng trả lời: “Nhà thiết kế buổi tiệc đi.”

“Tôi sao cũng được…” Túc Giang vừa mới nói chuyện thì nhận được ánh mắt lạnh lùng ác độc của chủ nhà, hắn tủi thân đổi giọng: “Vậy tôi cũng là nhà thiết kế buổi tiệc.”

… Mẹ nó rất có lệ.

Chủ nhà giận tái mặt, đột nhiên làm khó dễ: “Tụi bây hợp lại lừa tao phải không? Hay là cố ý làm có lệ?”

Mặc dù những người chơi khác ngạc nhiên khi hắn đột ngột trở mặt nhưng không ngu đến mức đi khuyên giải, vừa lúc có ba người Cao Yến thử trước, nhìn xem chủ nhà là NPC hay là BOSS. Thế là 10 người còn lại đứng xem.

Nghe chủ nhà làm khó dễ, Cao Yến bày vẻ ngạc nhiên: “Sao đột nhiên ngài lại nói thế…”

Chủ nhà hừ một tiếng, định cảnh cáo vài câu rồi sẽ nương theo bậc thang đi xuống nhưng lại bị Cao Yến cắt ngang: “Nói trắng ra như vậy dễ làm tổn thương tình cảm đó, mọi người cứ vờ như không biết đi, miễn cưỡng duy trì quan hệ tốt đẹp không tốt hơn sao?”

Gương mặt chủ nhà lập tức đen thui, mấy người đứng gần còn có thể nghe thấy tiếng hắn nghiến răng, đoán chừng là tức muốn nổ phổi rồi.

Mấy người chơi còn lại căng thẳng nhìn chằm chằm chủ nhà, không biết hắn có đột nhiên nổi giận giết chết người chơi khiêu khích hắn không?!

Cao Yến vẫn cười cười nhưng ánh mắt không hề có ý cười, tay trái thò vào túi nắm chặt cành liễu. Túc Giang cũng nhìn chằm chằm chủ nhà, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Người duy nhất thong thả ở đây, chỉ có Chử Toái Bích.

Một lúc lâu sau, chủ nhà vẫn không phát tác mà lên tiếng: “Giữ đúng bổn phận và làm tốt nhiệm vụ của các người, không được phép đi lung tung trong biệt thự, cũng không được đến gần căn nhà gỗ đối diện đằng xa kia, nếu xảy ra chuyện, tao không chịu trách nhiệm.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng được thả lỏng.

Chỉ cần chủ nhà không bạo phát, có khả năng lớn hắn là NPC.

Dù sao đa số BOSS màn sơ cấp dễ nổi giận, nếu chọc giận hắn thì hắn có thể trực tiếp giết chết người chơi.

“Còn nữa…” Chủ nhà quay đầu nhìn hai người chơi nhận vị trí người làm vườn, cực kỳ nghiêm nghị ra lệnh: “Các người cần chú ý không được để bầy quạ đen chết tiệt kia đậu xuống sân cỏ, không được phép giày xéo mặt cỏ! Không được phép lật mặt cỏ lên!”

Hắn nhếch khóe miệng, nở nụ cười quỷ dị nói: “Bằng không, chọc giận họ thì tao cũng không cứu được chúng mày.”

Bọn họ? Bọn họ là ai?

Người chơi muốn hỏi nhưng chủ nhà không muốn nói thêm, dặn dò vài câu rồi bỏ đi.

Thấy hắn đi rồi, những người còn lại không muốn tiếp tục ở phòng khách, hơn nữa ngày đầu thường không tìm được manh mối gì nên tất cả đi tìm phòng ở.

Ba người Cao Yến cũng đi lên lầu tìm một căn phòng.

Đóng cửa phòng lại, Cao Yến ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu phân tích: “Tên màn này là “Đống xương vạn đứa trẻ”, rõ ràng là liên quan đến trẻ em. Vạn, đống xương, có thể là hố xương trẻ em. Địa điểm chúng ta tiến vào trò chơi là chùa quỷ anh nổi tiếng, là nơi từng tìm được hơn 2000 hài cốt trẻ em bị bỏ hoang.”

“Thế nên, màn này chắc chắn liên quan đến anh linh.”

“Thứ hai, “không thấy những người bạn của em, có thể giúp em tìm họ không?”, trong câu này, “những người bạn” là bạn của ai? Cục cưng nhắc nhở trước đó là ai? Căn cứ theo quy tắc nhắc nhở, mấy câu này là đầu mối mấu chốt để qua cửa.”

“Cuối cùng, Lòng tốt của thần linh – nội dung được nhắc đến thường mấu chốt qua cửa hoặc là liên quan đến BOSS. Câu đó nói gì nhỉ?” Cao Yến nhớ lại hai giây, sau đó chậm rãi đọc lên: “… Vừa đến ngày mưa dầm liền nghe thấy tiếng khóc, phiền chết được!”

Những lời này đầy oán giận và lệ khí, cơ bản có thể loại trừ khả năng đây là đầu mối qua cửa. Như vậy câu này có liên quan đến BOSS.

Ngày mưa dầm, tiếng khóc… Chẳng phải tiếng khóc của trẻ sơ sinh rất ầm ĩ làm ồn người ta sao?

Túc Giang đột nhiên nói: “Anh Yến, hình như trời mưa rồi.”

Trời mưa?

Cao Yến bước xuống giường, đi qua kéo cửa sổ nhìn bầu trời u ám tối tăm bên ngoài, mây đen dày đặc, mưa rả rích không ngừng. Cửa sổ của căn phòng này đối diện với căn nhà gỗ nhỏ có bầy quạ đen ban nãy, bầy quạ đang lục tục bay về phương xa.

Cao Yến nhìn căn nhà gỗ một lúc rồi dời tầm mắt, đột nhiên thoáng thấy một cái bóng màu đỏ. Con ngươi cậu co rút, vội tập trung nhìn lại, quả nhiên trông thấy một cô bé mặc đầm đỏ đứng dưới mái hiên căn nhà gỗ. Khoảng cách quá xa cộng thêm màn mưa ngăn cản tầm mắt, cậu không thấy rõ hình dáng cô bé.

Chử Toái Bích đi tới, đứng phía sau Cao Yến hỏi: “Có phát hiện à?”

Hắn vừa dứt lời, bóng dáng cô bé lập tức biến mất.

Cậu mím môi: “Tôi nhìn thấy một bé gái mặc đầm đỏ đứng ở cửa nhà gỗ nhìn sang biệt thự, vừa chớp mắt đã không thấy đâu nữa.”


Chử Toái Bích: “Rất chủ động.”

“Cái gì?”

Hắn cười nói: “Quỷ quái trong game rất ít khi chủ động xuất hiện trước mặt người chơi, nhưng một khi chúng chủ động xuất hiện, chứng tỏ chúng muốn thấy máu.”

Cao Yến cau mày: “Quá nóng vội.”

Người chơi vừa mới vào sân chơi mà quỷ quái đã vội đi ra, cảm giác chúng rất nóng lòng.

Chử Toái Bích vươn tay lướt qua vai Cao Yến đóng cửa sổ lại: “Xuất hiện sớm thì càng dễ tìm đầu mối.”

Lỗ tai Cao Yến hơi ngứa, nhịn không được rụt rụt vai, Chử Toái Bích thấy thế bèn cố ý cúi đầu trêu chọc cậu: “Anh bạn nhỏ, có phải hai ta đứng gần quá rồi không?”

Cậu nghe vậy mới kinh ngạc phát hiện gần như lưng cậu dựa hẳn vào ngực hắn, cậu vội nhích người lùi ra, lưng gần như dán vào vách tường, dáng vẻ như con chim non bị hoảng sợ.

Hai mắt đen nhánh trên gương mặt trắng nõn trừng hắn, đôi môi hơi tái như không quá khỏe mạnh hơi hé mở, hai tay buông thõng bên hông, còn kém nắm áo hét lên mà thôi.

Dáng vẻ này không giống Cao Yến trầm ổn đáng tin ngày thường, cũng không an tĩnh ngoan ngoãn như khi đang ngủ mà trái lại thêm chút sức sống và ngây thơ, đúng là dáng vẻ nên có ở độ tuổi này.

Chử Toái Bích yêu thích dáng vẻ lãnh đạm của cậu, cũng thích khi cậu an tĩnh, càng thích cậu thỉnh thoảng lộ tính trẻ con phù hợp với độ tuổi.

Hiếm khi cậu đáng yêu như thế, mà Chử Toái Bích vốn không phải là người, hắn là lão súc sinh. Vì vậy hắn được một tấc lại muốn thêm một thước, rất giống ác bá chặn bắt gái nhà lành: “Lúc trước tôi mà đứng sát cậu như vậy thì cậu đã sớm cảnh cáo tôi cút xa một chút, nếu không cũng đâm chọt tôi vài câu. Vừa nãy tôi đứng sát cậu như thế… Khoảng cách chỉ 2cm, đại khái đứng đến năm sáu phút, nếu tôi không nhắc, phỏng chừng tôi ôm cậu vào lòng cậu cũng không phản ứng.”

Chương 23: Khóc nỉ non (B)


Edit: OnlyU

Cao Yến mím chặt môi, trong mắt ánh lên tia không thể tin.

Lão súc sinh thấy thế vui vẻ không thôi, lửa cháy đổ thêm dầu, dẫn dắt từng bước: “Anh bạn nhỏ à, cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải cậu thích tôi ôm cậu không? Có phải cậu đã quen được tôi ôm? Hay ý cậu là chờ tôi chủ động? Cậu gật đầu một cái, lúc nào tôi cũng có thể ôm cậu, hửm? Anh bạn nhỏ, gật đầu một cái, được không?”

Cao Yến siết chặt nắm tay, sau đó buông ra, cậu thở ra một hơi thật dài, sau đó cười cười nhìn Chử Toái Bích: “Không có chuyện này, anh đừng nghĩ nhiều.”

Cậu bỗng đẩy mạnh Chử Toái Bích đang đứng chắn trước mặt ra, làm như không có việc gì trải giường, rồi nói với Túc Giang: “Chỉ có hai cái giường đúng không? Lão Túc, anh với cậu ngủ một giường, chừa cái giường còn lại cho Chử tiên sinh ngủ một mình.”

Chử Toái Bích: “…”

Túc Giang: “???” Hắn chần chừ một chút, nghi ngờ hỏi: “Thế nhưng anh Yến, không phải anh không thích ngủ chung với em sao?” Hắn vẫn rất tự biết bản thân, tư thế ngủ kém đến nỗi Cao Yến mấy lần từ chối cùng hắn trò chuyện suốt đêm.

Chử Toái Bích: “!!!”

Lão súc sinh tự cầm đá đập chân mình, chuyện này mà truyền đi, phỏng chừng phải viết thành quyển tiểu thuyết tình cảm dạt dào mười ngàn chữ, lại viết lên bản tin phát online, một giây được share hơn một vạn.

Cao Yến khẽ nói: “Việc gì cũng phải có lần đầu tiên.”

Mà lần đầu tiên cậu ngủ chung với Chử Toái Bích đã bị đối phương cợt nhả không thôi.

Lão súc sinh hối hận, lão súc sinh úp mặt vào tường hối lỗi, lão súc sinh quyết định mỗi ngày tự xét bản thân ba lần, tranh thủ cợt nhả ngoài miệng, hành động thì phóng túng, cảm tình có thể đạp bằng sóng gió.

Đến giờ cơm, 13 người chơi đúng giờ có mặt trên bàn cơm, mà điều làm người ta ngạc nhiên chính là nam chủ nhà ngồi ở vị trí đầu.

Trong biệt thự có người giúp việc, họ chỉ xuất hiện vài giây đưa cơm, bước đi không hề phát ra tiếng động, toàn bộ quá trình luôn cúi đầu như u linh khiến người ta nhìn mà cảm thấy không thoải mái.

Cả ngôi biệt thự, từ cổng đến sân cỏ, từ nhà gỗ đến biệt thự, từ người giúp việc đến nam chủ nhà đều làm người ta khó chịu.

Đó là cảm giác không thoải mái, bứt rứt, đứng ngồi không yên, cảm giác nguy hiểm hoàn toàn khác các màn khác, như là mưa dầm phương nam, đối mặt với cơn mưa liên tục hai tháng không ngớt.

Người chơi bắt đầu dùng cơm, Cao Yến chú ý thấy mỗi khi người khác ăn cơm mà bát đũa phát ra âm thanh, vẻ mặt chủ nhà trở nên không vui, đầy kiềm nén và chán ghét. Dù âm thanh nhỏ đến nỗi khó nghe được, hắn vẫn phản ứng rất lớn.

Chủ nhà không thể chịu được tiếng động lớn.

Cao Yến thầm phán đoán trong lòng.

Chủ nhà giải quyết bữa tối rất nhanh rồi đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn dặn người chơi: “Buổi tối cố giữ yên lặng, đồ vật trong biệt thự ghét tiếng ồn. Họ nghe thấy tiếng động sẽ tìm các người, vậy nên không muốn bị quầy rầy giấc ngủ thì nhớ giữ yên lặng.”

Người chơi cẩn thận ghi nhớ câu này, dù trong lòng nổi sóng nhưng ngoài mặt vẫn bình thản không phản ứng gì lớn. Mọi người im lặng ăn xong bữa tối rồi mạnh ai nấy về phòng riêng.

Đêm khuya, Cao Yến nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, bên cạnh là Túc Giang đang ngủ say với tư thế cực xấu. Sự thật chứng minh, có một số việc vẫn đừng nên thử.

Cậu im lặng thở dài, sau đó đứng dậy xuống giường, định đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, kết quả vừa định mở đèn hành lang thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Cậu xoay người nhìn chằm chằm cửa phòng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Bước chân dừng trước cửa phòng, một người đứng bên ngoài, mà có thể đối phương không phải là người. Ngoài cửa rất yên tĩnh, đối phương đứng lại không phát ra tiếng động nào nữa.

Cửa phòng không có mắt mèo, Cao Yến do dự vài giây rồi chậm rãi kề tai sát vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, rất nhanh nghe thấy âm thanh có tần suất đều đặn.

Rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là vật gì phát ra âm thanh này.

Cao Yến tập trung lắng nghe, bất tri bất giác điều chỉnh hô hấp của cậu cùng tần suất này.

Cho đến khi cậu hít một hơi quá dài đến đau ngực, nhịn không được thở mạnh ra trước, cắt ngang tần suất đều đặn kia, khiến âm thanh ngoài cửa dừng lại.

Cao Yến hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên nhận ra âm thanh có tần suất đều đặn ngoài cửa là gì…

Tiếng hít thở!

Có thứ gì đó đang dán vào cửa nghe trộm?!

Cậu phản ứng cực nhanh, thậm chí không kịp suy nghĩ đã né ra, vừa kịp tránh một mũi dao nhỏ nhọn hoắc đâm thủng cánh cửa.

Nếu cậu chậm một giây thôi thì e là con dao trước mặt đã đâm thẳng vào lỗ tai rồi xuyên qua đầu cậu. Con dao nhỏ dừng hai giây rồi ác độc khuấy một vòng, nhìn con dao xoay kiểu này, phỏng chừng não cũng bị moi ra luôn.

Thứ ngoài cửa phát hiện con dao sạch sẽ không đâm trúng được gì, nó tiếc nuối lầm bầm một câu: “Không có óc…”

Dù từ trước đến giờ Cao Yến luôn an tĩnh ôn hòa nhưng nghe thế cũng lạnh mặt, rất muốn mở cửa mà bẻ đầu thứ bên ngoài. Nhưng cậu ráng nhịn, dù sao vừa vào game, không biết rõ tình huống thì không nên tự ý đối mặt với thứ không biết là BOSS hay là quỷ quái bình thường, dễ xảy ra chuyện.

Cao Yến hít sâu mấy hơi, cảm xúc phẫn nộ khiến đầu óc cậu càng tỉnh táo hơn. Ngay lúc cậu đang nghĩ xem phải làm sao để trả thù thì Chử Toái Bích đi tới. Hắn im lặng không một tiếng động, đột nhiên xuất hiện khiến cậu giật cả mình.

Chử Toái Bích liếc mắt nhìn Cao Yến: “Để người ta bắt nạt cũng không tìm tôi? Yên tâm đi, tôi giúp cậu báo thù.” Hắn cầm tay nắm cửa vặn mở cửa ra: “Người của tôi phải nhớ kỹ, có thù thì phải báo ngay lập tức, tự báo thù không được thì tìm đồng đội hỗ trợ. Bởi vì bỏ qua, có thể sau này sẽ không tìm được cơ hội báo thù nữa.”

Cánh cửa đột nhiên bật mở, bên ngoài là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, hắn cầm một con dao nhọn, gương mặt trống trơn không có ngũ quan.

Nhưng Cao Yến nghĩ thứ rác rưởi này bị kinh sợ, hiển nhiên không bối rối hoảng sợ như những người chơi khác.

Chử Toái Bích giơ tay nắm cổ áo gã đàn ông kéo vào sau cửa ngay huyền quan, lúc đối phương vung dao chống cự, hắn dứt khoát bẻ gãy tay đối phương, sau đó mượn cành liễu của Cao Yến trói cứng gã đàn ông không mặt.

“Cậu nhặt con dao lên.” Chử Toái Bích hất cằm ra hiệu cho Cao Yến: “Muốn đâm chỗ nào thì tùy ý.”

Cao Yến nhặt con dao lên, quay đầu mỉm cười nhìn người đàn ông không mặt.

Hắn sửng sốt, sau đó bắt đầu vùng vẫy như điên, còn lớn tiếng kêu lên, nhưng tiếng kêu lại vang lên từ bụng gã. Cậu xốc áo hắn lên thì phát hiện trước bụng là một cái miệng cá quái dị.

“Ồ! Thứ gì đây?”

Cậu hơi tò mò, cơ thể giống người, mặt không có ngũ quan, bụng thì lại có thêm một cái miệng cá, trông vừa buồn nôn vừa khiến người ta hiếu kỳ.

“Lúc còn sống làm chuyện tán tận lương tâm, bị trả thù giết chết ném xuống sông cho cá ăn, sau đó có thứ này. Hai bên cổ hắn còn có mang cá, nếu phơi ngoài nắng hai tiếng, hắn sẽ mất nước mà chết.”

Cậu gật đầu nói: “Kỹ năng mổ cá của tôi rất giỏi, anh nhìn thấy chưa?”

Chử Toái Bích: “Đúng là chưa từng thấy.”

“Bây giờ biểu diễn cho anh xem một chút. Đầu tiên là đập đầu cá.” Cao Yến nện khuỷu tay cứng rắn vào mặt gã đàn ông rồi nói tiếp: “Tiếp theo là mổ bụng.”

Cân nhắc đến việc còn phải ngủ trong căn phòng này, mổ bụng dễ làm dơ thảm, Cao Yến đâm con dao vào cái miệng đang hét ỏm tỏi không ngừng kia. Gã đàn ông vừa im lặng thì lập tức kéo vào phòng tắm, dự định hôm sau mang đi phơi nắng thành cá khô.

Cao Yến vừa kéo gã đàn ông không mặt vào phòng tắm thì Túc Giang mơ mơ màng màng mở cửa, nhìn thấy tình cảnh bên trong, hắn giật mình tỉnh cả ngủ: “Anh Yến, anh chơi lớn như vậy sao?”

Cao Yến: “Sớm muộn gì cũng có ngày cậu khiến người ta đến kiểm tra đồng hồ nước.”

“…” Túc Giang tủi thân, sao lại nói hắn như vậy? Cũng không phải hắn chơi 3 cái gì P. “Em có thể sử dụng WC không?”

“Dùng đi.” Cao Yến và Chử Toái Bích vẫn không nhúc nhích.

Túc Giang xấu hổ: “Không tốt lắm đâu, em còn nhỏ mà.”

Cao Yến: “…” Cậu quay sang nói với Chử Toái Bích: “Đi ngủ trước đi.”

Hắn gật đầu, đi theo cậu ra ngoài.

Túc Giang tò mò đi vào: “Không phải còn một người sao? Ai đây… Tía má ơi!”

Đập vào mắt hắn là gã đàn ông không có mặt, con dao nhọn đang đâm vào cái miệng cá ở bụng. Túc Giang tê cả da đầu, lập tức buồn nôn, nhịn không được hung hăng đạp hai cú, muốn đi vệ sinh gì đó hoàn toàn bay sạch.

Hắn vội chạy ra, đặc biệt u oán nhìn chằm chằm Cao Yến: “Hai papa, đêm khuya hai người chơi trò tình thú gì đó cũng nên thương xót con một chút chứ.”

Hắn vẫn còn nhỏ, sao phải đối mặt với thế giới dơ bẩn của người trưởng thành?

Cao Yến híp mắt, đang muốn nói gì đó thì chợt nhớ tới một chuyện: “Vừa rồi cậu bị đánh thức à?”

Túc Giang luôn ngủ rất ngon khiến người ta đố kỵ không thôi, đầu vừa chạm gối là hai mắt nhắm lại, ngay cả động đất cũng không tỉnh. Thế mà lần này hắn thức dậy vào giữa đêm làm Cao Yến rất ngạc nhiên. Dù gã không mặt hét chói tai nhưng chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, hẳn không thể đánh thức Túc Giang mới đúng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.