Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 46: Vương Quốc Minh Hà


Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 46: Vương Quốc Minh Hà

Chương 91: vương quốc Minh Hà 14

Edit: OnlyU

Cao Yến rời khỏi trung đình Sphinx ở thần điện trung tâm, Chử Toái Bích tiễn cậu một đoạn đường.

“Thần” Sphinx xuất hiện lần nữa, ngài nói với Cao Yến: “Tương lai ta đã thấy ngươi.”

Cao Yến: “Bây giờ ngài cũng nhìn thấy tôi rồi.”

“Thần” Sphinx nói tiếp: “Người mà ta gặp được không phải là ngươi chân thật, chúng ta không ở cùng một thời gian.”

Cao Yến bỗng tò mò: “Lẽ nào chúng ta cũng không ở cùng một không gian?”

“Chúng ta ở cùng một không gian.”

“Ý của ngài là thời gian và không gian tồn tại độc lập?”

Hiện tại Cao Yến và “thần” Sphinx ở cùng một không gian, nhưng thời gian của họ không giống nhau. Họ có thể nói chuyện với nhau, thậm chí còn có thể ảnh hưởng lẫn nhau, chuyện này hoàn toàn trái ngược với lý thuyết mà cậu đã học.

Lý thuyết ở thế giới hiện thực thì thời gian và không gian không thể tồn tại độc lập, chúng cùng tồn tại nên thường được gọi là thời không.

“Thần có thể phân tách thời gian và không gian.”

“Thì ra là vậy.” Cao Yến cong môi, lập tức hiểu ra: “Tôi cần quay về.”

“Ngươi tìm được đáp án chưa?”

Cậu chỉ cười mà không nói, “Thần” Sphinx im lặng.

Một giây sau, đối phương lên tiếng: “Ngươi đã trở về.”

Ánh mắt Cao Yến lóe lên tia kinh ngạc, im hơi lặng tiếng, chớp mắt một cái mà đã quay về mười năm sau rồi.

Quả nhiên thời gian và không gian có thể phân chia.

“Ngươi có khám phá được bí ẩn của Sphinx không?”

Sau khi Cao Yến rời đi, quỹ đạo số phận không có bất kỳ thay đổi gì, Chử Toái Bích dùng nọc độc của Apep khiến các vị thần tê liệt, hắn mở trái tim của minh thần Osiris, lấy nửa quyển Vong Linh Thư, thành công sống lại.

Hắn vốn muốn lấy luôn toàn bộ Vong Linh Thư, nhưng nghĩ lại không có nhiều thời gian đành từ bỏ mà đi đến trung đình Sphinx lần nữa.

Lúc hắn trở ra, độc rắn mất hiệu lực, các vị thần phẫn nộ, toàn bộ vương quốc Minh Hà truy sát Chử Toái Bích. Nhưng sau khi sống lại, hắn vẫn còn ở lại vương quốc Minh Hà một thời gian, che giấu thân phận, mỗi ngày đổi một pháp thân tướng, gây ra không ít phiền phức cho các vị thần ở 8 thành phố lớn.

Chử Toái Bích đến thành của Osiris, hủy sạch cả tòa thành, ngoại trừ thần điện trung tâm tọa lạc ngay giữa.

Bốn phía đổ nát, duy chỉ có thần điện trung tâm hoàn hảo không chút sứt mẻ, nguy nga đồ sộ như cũ, đối lập quá lớn càng lộ rõ vẻ trào phúng.

Người ta đã đánh đến cửa nhà, mặt cũng bị đè ra vả bốp bốp, minh thần ngồi không yên, các vị chủ thần còn lại càng không yên, tộc duệ chủ thần tám khu còn lại liên hợp, tất cả vệ binh, cư dân vĩnh hằng đều truy lùng Chử Toái Bích.

Nhưng hắn đổi các pháp thân tướng khác nhau lẫn vào dân chúng tiếp tục phá rối, một đường hướng ra Minh Hà, liên tục gây chuyện, lúc đi ngang qua rừng cây tùng đen còn tung một mồi lửa đốt sạch toàn bộ.

Lúc đó lửa cháy ba ngày ba đêm, rừng cây tùng – với tư cách là bức tường thành che chở lớn thứ hai vương quốc Minh Hà – bị thiêu rụi toàn bộ. Các vị thần giận sôi lên, thậm chí minh thần Osiris còn rời khỏi ngai vàng đi truy nã Chử Toái Bích.

Nhưng lúc đó hắn đã thành công rời khỏi vương quốc Minh Hà dưới sự giúp đỡ của Tống Bắc Lưu. Vả lại khi rời đi còn không quên để lại chút quà, ví dụ như khắc mấy chữ Ai Cập thật to ở bến cảng Minh Hà.

Dịch lại chính là: Ăn miếng trả miếng. Ngày sau phụng bồi.

Phụng bồi con mẹ ngươi!

Minh thần Osiris tức giận muốn nghẽn cơ tim, quay lại ngai vàng ở thần điện, càng nghĩ càng tức bèn dứt khoát hạ chỉ, đuổi tất cả người chơi ra, vĩnh viễn đóng cổng vương quốc Minh Hà, cứng rắn rời khỏi sân chơi thần linh.

Vài năm sau, Chử Toái Bích trở thành người chơi đầu tiên thăng cấp Chủ Thần trên toàn cầu, chuyện đầu tiên hắn làm khi đi ra chính là chạy đến sân chơi Quan Lạc Âm.

Không có khống chế tốt, chạy đến sân chơi Quan Lạc Âm cao cấp.

Nhưng mà, hắn tìm được Cao Yến rồi!

“Trong mắt ngươi, bí ẩn của Sphinx là cái gì?”

Cao Yến hoàn hồn, nhìn “thần” lại hóa thành “Tiểu Quan Âm” trước mặt, cậu không trả lời mà hỏi lại: “Ngài luôn cho rằng đó là hiện thực và số phận, mà hiện thực thì bi kịch, số phận thì tàn khốc. Nếu ngài đã nhận định đáp án là vậy, sao còn chấp nhất đáp án khác? Dù tôi đáp câu gì thì cũng sẽ không là đáp án chính xác, vì tôi chỉ cần thuyết phục ngài.”

Đối phương lên tiếng: “Vậy bây giờ ngươi thuyết phục ta đi.”

Cao Yến lắc đầu: “Tôi không cần thuyết phục ngài, ít nhất không phải hiện tại.”

“Ngươi không nghĩ ra?”

“Ngài sẽ thả tôi ra ngoài.”

“Tiểu Quan Âm” hừ lạnh: “Cuồng vọng.”

Cao Yến: “Ngài là số phận?”

“Ta đã nói từ lâu.”

“Ngài là số phận, thế nên so với bất cứ ai, ngài càng hiểu rõ số phận không thể thay đổi, ngài cho rằng bản chất của số phận là tàn khốc, hiện thực thì bi kịch, nếu đã tuyệt vọng không cách nào cứu vãng, vậy hủy diệt cũng không sao?” Cao Yến cười khẽ: “Ngài muốn thay đổi, lại nghĩ không còn hy vọng, chính ngài cũng đang hoang mang bối rối.”

“Tiểu Quan Âm” bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống Cao Yến, nét mặt không đổi dù bị chọt trúng tâm tư. Đối phương không tức giận hay căm thù, càng không có bất kỳ biến hóa gì.

“Ngươi không sợ hãi, không kính nể ta.”

Cao Yến đáp: “Có lẽ do khoảng cách giữa tôi và ngài quá xa nên tôi không có cảm giác chân thật.”

“Tiểu Quan Âm” nói tiếp: “Không khám phá được bí ẩn của Sphinx, ngươi sẽ bị kẹt ở đây vĩnh viễn.”

Cao Yến nhún vai: “Được rồi. Bí ẩn của Sphinx chính là… tuần hoàn. Tuần hoàn bất tận.”

“Khôn lỏi.”

Cao Yến: “Không ai có thể thuyết phục được thần linh.”

“Tiểu Quan Âm” nói một câu tiên đoán như lời sấm truyền: “Ngươi không thay đổi được số phận.”

Cao Yến nở nụ cười: “Tôi không muốn thay đổi, mà là tự cứu. Vả lại ngài đừng dùng ngoại hình của “Tiểu Quan Âm” nữa, đó là con trai tôi mà.”

Vẻ mặt “Tiểu Quan Âm” vẫn không thay đổi, giống như hoàn toàn không để ý bị Cao Yến trêu chọc.

Cậu thầm “chậc” một tiếng, “Tiểu Quan Âm” không còn hoạt bát như trước kia nữa rồi. Mà những lần phá sân chơi thần linh đều có phản ứng, lúc đó trêu chọc mới thú vị.

Hiện giờ vững như lão cẩu, không có ý nghĩa.

Cậu nói tiếp: “Tôi có thể đi được chưa?”

“Tiểu Quan Âm” thâm trầm nhìn Cao Yến, cuối cùng nhả ra: “Đi đi.”

Cậu cười một tiếng, vừa xoay người bước một bước đã trực tiếp đi ra khỏi không gian yên tĩnh kia, xuất hiện ở trung đình Sphinx. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, nhân sư ngồi trên chỗ của nó đã rơi vào trạng thái ngủ say.

Cao Yến đút hai tay vào túi quần, đứng yên chờ Tống Bắc Lưu và Kikuno Karin. Cậu chờ rất lâu vẫn không thấy hai người xuất hiện, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Cậu nhớ lại đáp án vừa rồi, “thần” nói cậu khôn lỏi, cậu xác thực đã khôn lỏi.

Bởi vì trong mắt “thần”, sự phát triển của vạn vật thế gian đều phải có sự cho phép của số phận. Thế giới ra đời, các hành tinh xuất hiện, loài người sinh tồn, vạn vật đơn giản tiến hóa phức tạp, không khí, nước, độ ẩm… Tất cả các nguyên tố tự nhiên đều là sự an bài của số phận, nó sẽ xuất hiện vào thời khắc thích hợp. Mà số phận nằm ngay trong mắt “thần”, hàng ngàn hàng vạn số phận, tất cả nằm trong mắt “thần”.

Số phận nói cho “thần” biết, vạn vật thế gian cuối cùng chỉ có một kết cục, đó chính là hủy diệt.

Vậy nên trong mắt “thần”, bí ẩn của Sphinx chính là hiện thực, là số phận, mà số phận đại biểu tàn khốc, vô vọng, là một bi kịch từ đầu đến cuối.

Cao Yến không cách nào thuyết phục “thần”, cậu chỉ là một con người bình thường sống hơn hai mươi năm, lấy đâu ra tự tin có thể thuyết phục một vị “thần” không biết đã bao nhiêu tuổi thay đổi tư tưởng thâm căn cố đế?

Huống chi, cậu không nghĩ tư tưởng đó của “thần” là sai.

Bất kỳ thứ gì, sự vật gì đều có kết cục là sự hủy diệt, đây là sự thật không thể phủ nhận.

Chẳng qua cuộc đời con người quá ngắn, tuổi thọ ngắn ngủi, họ không nhìn thấy kết cuộc hủy diệt của vạn vật. Nhưng “thần” thấy được, “thần” cho rằng những gì nhìn thấy là số phận, sau đó rút ra kết luận.

Sinh mạng lại hồi sinh trong hủy diệt, cuối cùng lại đi đến kết cuộc hủy diệt, đây là tuần hoàn.

Tuần hoàn là biểu hiện căn bản của số phận, đồng thời cũng là nguồn gốc của bi kịch.


Vì nó đại biểu tàn khốc vô vọng không có ngày kết thúc.

Cao Yến thở dài, hơi đau đầu.

“Muốn thuyết phục một vị “thần” bi quan là chuyện vô cùng phiền phức.”

Cậu vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng động từ phía sau truyền tới, thì ra là Tống Bắc Lưu và Kikuno Karin đã ra được.

Tống Bắc Lưu vừa thấy Cao Yến lập tức nở nụ cười yếu ớt, sau đó hắn hỏi: “Bây giờ có thể hồi sinh tôi chưa?”

“Có thể rồi.” Cậu gật đầu, không từ chối hắn nữa.

Tống Bắc Lưu: “Tôi có thể tăng giá… Hả? Cậu đồng ý? Mẹ nó! Cao Yến, cậu bị mất não rồi à?”

Cao Yến lập tức muốn đổi ý.

Tống Bắc Lưu hoàn hồn, vội cười tươi lấy lòng: “Cậu nhớ chuyện mười năm trước rồi?”

“Vừa quay lại.”

“A. Vậy là còn nóng sốt luôn.”

Cao Yến liếc hắn một cái, không nhiều lời mà dứt khoát lấy một giọt dương chi cam lộ ra, xòe tay giơ trước mặt hắn: “Cầm lấy đi.”

Mười năm trước hai người giao dịch, Tống Bắc Lưu có thể nói là bạn hợp tác đủ tiêu chuẩn. Mười năm qua hắn cẩn trọng không ngừng gây sự, cuối cùng thành công kéo cậu vào vương quốc Minh Hà.

Tống Bắc Lưu nhận giọt dương chi cam lộ, sau đó ngước mắt nhìn Cao Yến, hiếm khi nghiêm túc nói: “Cám ơn.”

Cậu lên tiếng: “Thuận tiện nói cho cậu biết, thằng anh Địa Tạng của cậu đang ở sông sa mạc, nhưng gã phải đi đến vùng đất bình minh. Muốn chặn giết gã thì có thể đến đó chờ trước.”

“Quả nhiên rác rưởi cũng tới.”

“Vong Linh Thư hoàn chỉnh, chắc chắn gã thèm đến đỏ cả mắt.”

Mười năm trước không lấy được Vong Linh Thư, bây giờ đường đường chính chính có thể lấy được, sao Địa Tạng khốn nạn có thể bỏ qua được?

Cao Yến: “Ờ mà, phiền cậu xả giận cho lão Chử nhà tôi.”

“Không thành vấn đề, hai ta là ai với ai chứ?”

“Xin giữ khoảng cách, cám ơn.”

“Chậc.” Tống Bắc Lưu bảo Kikuno Karin ra xa một chút, sau đó nhờ vả Cao Yến: “Karin rất bướng bỉnh, nếu tôi chết, phiền cậu chăm sóc con bé.”

Cao Yến không hề suy nghĩ đã từ chối: “Tôi không làm đâu. Kikuno Karin không phải là đứa trẻ to xác, cậu cũng không chắc sẽ chết, đừng có nhờ tôi.”

Tống Bắc Lưu: “Karin không phải người.”

Cao Yến: “Nói xấu sau lưng người ta như vậy đó hả?”

Tống Bắc Lưu: “… Kikuno Karin là thức thần của tôi, được tôi chia một nửa dòng máu, khi đó tôi chưa bị nguyền rủa. Karin không biết, rất ỷ lại vào tôi, từ một đứa bé dần dần trưởng thành thành thiếu nữ, giống hệt người bình thường. Tôi vốn muốn dùng cơ thể đó làm lọ chứa, lỡ như giết anh tôi thất bại thì còn có đường lui.”

Cao Yến: “Chơi lớn vậy. Sau đó thì sao?”

“Không nỡ.” Tống Bắc Lưu lau mắt: “Tôi vừa làm cha mẹ, vừa làm chị cả nuôi dưỡng Kikuno Karin, sao nỡ dùng con bé làm lọ chứa?”

Bằng không hắn đã không cực cực khổ khổ chạy khắp sân chơi tìm đạo cụ hồi sinh.

Hiện tại Cao Yến đã hiểu vì sao tính tình Kikuno Karin lại kỳ quái như vậy rồi, vì cô là thức thần, bản tính trời sinh là bắt chước theo tính cách người ta.

“Chưa chắc cậu sẽ chết mà.”

Tống Bắc Lưu chưa nói cho Cao Yến biết giao hẹn giữa hắn và thần mèo Bastet, hắn chỉ lặp lại: “Nếu thật sự tôi bị giết, chắc chắn Kikuno Karin sẽ muốn chết theo. Đến lúc đó cậu giúp tôi một việc được không? Tôi giao hết tài sản cho cậu.”

“Không cần phải vậy đâu.” Cao Yến thỏa hiệp: “Tôi sẽ giúp cậu để ý Kikuno Karin một chút.”

“Cám ơn.”

Trước khi hồi sinh, Tống Bắc Lưu đưa công đức chói mù mắt người ta cho Cao Yến.

Cậu dùng công đức đúc kim thân cho Tiểu Quan Âm, nếu đúc được kim thân là sẽ thành thần.

Tống Bắc Lưu thì dẫn Kikuno Karin đi về phía vùng đất bình minh, còn Cao Yến thì đi đến thần điện trung tâm.

Lúc chia tay, Tống Bắc Lưu nói: “Có lẽ cửa ải tiếp theo của cậu chính là cân tim, cửa này dễ qua. Có điều cửa tiếp theo chính là đại sảnh hai sự thật, bị các vị thần thẩm vấn, tương đối khó khăn, dễ phạm sai lầm. Tôi đoán, “thần” và minh thần Osiris đánh cược hẳn là vượt qua các vị thần thần xét xử.”

Cổng lớn vương quốc Minh Hà đã mở, vì “thần” dùng Vong Linh Thư làm cái giá đánh cược với minh thần Osiris, người chơi cũng không biết nội dung.

Có điều Tống Bắc Lưu đoán nội dung chính là người chơi vượt qua cửa ải các vị thần xét xử.

Cao Yến đáp: “Tôi biết rồi.”

Hết chương 91

Chương 92: vương quốc Minh Hà 15

Edit: OnlyU

Túc Giang nhảy xuống khỏi cột buồm, mở cái lọ vừa nhặt được cho mọi người xem: “Bên trong có đựng chất dịch không rõ.”

Tạ Tam Thu hỏi: “Có ích gì không?”

Túc Giang: “Không biết, nhưng chắc chắn có ích gì đó. Đây là anh Yến để lại.”

Tạ Tam Thu hỏi lại: “Sao cậu biết chắc?”

“Cái này… là hình vẽ tượng Quan Thế Âm tám tay bị chém.”

Dương Miên lại gần xem, cô nhìn hình vẽ sơ sài trên lọ rồi gật đầu nói: “Là của anh Yến.”

Tạ Tam Thu do dự: “Chưa chắc là của cậu ấy, hình này cũng có thể do người khác vẽ mà.”

“Hình vẽ không phải độc quyền của anh Yến, nhưng phong cách này là của riêng ảnh, tôi nhận ra được.”

Ánh mắt Tạ Tam Thu nhìn xuống hình vẽ, thầm nghĩ mẹ nó xấu vậy còn có phong cách riêng? Phong cách riêng là xấu vậy đó hả?

Dương Miên lên tiếng hỏi: “Vậy hình này có ý gì?”

Túc Giang đáp: “Tôi nghĩ anh Yến muốn cho chúng ta biết đây là vật ảnh để lại, còn ký tự bên cạnh mới là nhắc nhở quan trọng.”

Du Tiểu Kiệt nghe vậy hiếu kỳ hỏi: “Vậy sao không khắc hết luôn.”

“Vì nhiều nét quá.”

Du Tiểu Kiệt nhìn xuống hình vẽ, lại so với hai chữ của Cao Yến, đúng là nét chữ khá nhiều. Với chỉ vài nét ít ỏi có thể khiến Túc Giang và Dương Miên nhận ra đây là hình tượng Quan Thế Âm, có thể nói là tay nghề vẽ khá cao.

“Thần Isis và thần Ra cùng chung.”

“Hết rồi? Cùng chung cái gì?”

“Thần lực.” Túc Giang lên tiếng: “Thần Isis là người duy nhất trong các vị thần Ai Cập có chung thần lực với thần Ra, vì Isis biết tên thật của thần Ra.”

Túc Giang mở nắp lọ ra, khẽ lắc lắc, chất dịch bên trong cũng lắc nhẹ. Hắn đổ một chút lên mạn thuyền mà không phải lòng bàn tay, chỉ một chút chất dịch nhưng khiến mạn thuyền lập tức bị ăn mòn.

“Đệt!” Du Tiểu Kiệt khẽ mắng một tiếng: “Tôi nhớ chiếc thuyền này không thể bị phá hủy.”

Chiếc thuyền dưới chân họ rất vững chắc, nhiều lần bị bọ cạp và rắn khổng lồ tấn công, đao kiếm chém nhau tơi bời mà không hề bị trầy xước một đường nào. Thế mà lúc này chỉ với một giọt chất dịch kia đã khiến mạn thuyền bị ăn mòn, hơn nữa phạm vi ăn mòn còn đang lan rộng ra, đủ thấy độc tính của chất dịch này mạnh đến cỡ nào.

Du Tiểu Kiệt hỏi: “Cao Yến có ý gì?”

Túc Giang đáp: “Theo những gì tôi hiểu về anh Yến thì ảnh để lại chất độc cho chúng ta giết chết người lái thuyền.”

Mọi người vô thức quay đầu lại, thấy người lái thuyền đang lẻ loi cầm bánh lái, chẳng biết tại sao, họ đột nhiên cảm thấy hắn thật yếu đuối, vừa vô tội vừa đáng thương.

Lúc này Tạ Tam Thu tàn nhẫn phá vỡ ảo giác của họ: “Bản thể của hắn rất có thể là đại xà Apep.”

Shit!

Mọi người lập tức tỉnh táo, quay đầu cảm thán Cao Yến trâu bò: “Quả nhiên vẫn là phong cách khó đoán của anh Yến.”

“Ý của Cao Yến có ý tứ là muốn chúng ta giết đại xà Apep?” Đường Tắc hoài nghi: “Vì sao?”

Túc Giang: “Khẳng định có lý do, ảnh sẽ không hại chúng ta.”


Đường Tắc: “Tôi biết, có điều…” Hắn nhìn về phía đám người mặc áo choàng xám đối diện: “Mọi người có chú ý đến họ không? Nhiều lần chúng ta không trả lời được gợi ý của người lái thuyền thì họ cũng không trả lời được, nhưng đa số là chúng ta bị tấn công. Còn nếu chúng ta trả lời được thì họ chắc chắn cũng trả lời được, và còn luôn nhanh hơn chúng ta đúng một giây đồng hồ.”

Dương Miên: “Chú ý từ lâu rồi.” Rõ ràng như vậy mà, dù cô không thích động não cũng đã nhận ra không thích hợp.

“Điểm thứ nhất, xác suất chúng ta đã bị tấn công quá lớn, ngoại trừ lần đầu tiên nhóm áo xám kia bị tấn công, 7 lần còn lại toàn là chúng ta bị. Trong đó 4 lần trả lời chậm một giây, 3 lần không trả lời. Không trả lời thì xác suất bị tấn công của hai bên phải như nhau chứ, nhưng nhóm kia luôn là 0% còn chúng ta thì 100% bị tấn công.”

Túc Giang nói tiếp: “Điểm thứ hai, mỗi câu trả lời đều nhanh hơn chúng ta đúng một giây. Điều này khiến tôi có cảm giác họ không chỉ đáp án của chúng ta mà còn có cách biết sớm một bước rồi giành trả lời trước.”

Đường Tắc và Tạ Tam Thu liếc nhìn nhau, sau đó ăn ý dùng khẩu hình đối thoại.

Đường Tắc: Có hai khả năng, họ biết thuật đọc tâm, do đó biết được đáp án của chúng ta. Hai là nhóm họ có người thính lực tốt, nghe được thảo luận của chúng ta.

Tạ Tam Thu: Có một lần chúng ta thảo luận không ra đáp án, nhưng một phút cuối cùng Túc Giang đột nhiên nghĩ ra đáp án, thế nhưng họ vẫn trả lời nhanh hơn chúng ta một bước.”

Dương Miên nhích đến gần: Lúc đó tôi còn thuận miệng nói nếu nhanh hơn một chút thì tốt rồi, Túc Giang quay qua bảo lúc đó cậu ta vừa nghĩ ra đã bật thốt lên, nhưng vẫn chậm một giây.

Túc Giang: Không thích hợp.”

Tạ Tam Thu suy nghĩ một chút rồi nói: Tôi nghĩ hai khả năng trên đều không đúng. Hiện tại có thể phủ định trường hợp họ thính tai, còn lại là thuật đọc tâm. Nhưng lúc đó Túc Giang vừa nghĩ ra đã thốt lên, nên cũng không thể là thuật đọc tâm. Không loại trừ khả năng là đồng thời trùng hợp nghĩ ra. Nhưng lần nào cũng trước chúng ta một giây, thời gian chênh lệch quá chuẩn.

Túc Giang: Đúng, chính là vấn đề hơn kém thời gian.

Du Tiểu Kiệt đột nhiên kề sát lại: Trong màn Du Bồ Tát, Cao Yến đã dùng đạo cụ hạng nhất, chính là không gian trọng tổ ba giây đồng hồ, có nghĩa là quay ngược thời gian và không gian về ba giây trước.

Dương Miên: Năng lực không gian của cô gái tóc bím?

Tạ Tam Thu: Giả thuyết tổng thời gian chúng ta nói ra đáp án và họ dùng năng lực là hai giây, họ giành trả lời trước một giây, cộng lại vừa đúng ba giây đồng hồ.

Đường Tắc đột nhiên mở miệng nói ra tiếng: “Thử xem sao.”

Tạ Tam Thu vẫn quan sát hàng động của nhóm áo xám, hắn phát hiện Đường Tắc vừa lên tiếng thì bên kia lập tức nhìn qua.

Quả nhiên là quan sát bọn họ.

“Mọi người có biết sông sa mạc đi qua nơi nào không?” Túc Giang bỗng nói sang chuyện khác.

Đường Tắc: “Không phải thần điện trung tâm sao?”

Du Tiểu Kiệt: “Hả? Lúc nãy nói rời khỏi đây là đến thành của thần Osiris mà?”

“Hình như không phải. Tôi nghe nói rằng sau khi đi ra ngoài sẽ dẫn đến vùng đất hoàng hôn và bình minh, từ đó đi ra, nếu chúng ta may mắn sẽ đi thẳng đến đại sảnh xét xử. Vì nghe nói sông sa mạc trực tiếp thông đến đại sảnh xét xử ở thần điện trung tâm, một trong bảy cửa ải. “

Mọi người quay đầu nhìn Dương Miên, hơi ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Cô nhún vai đáp: “Lúc tới tán gẫu với người ta, nghe được chút tin tức.”

“Sao cô không nói hả?”

“Mọi người đâu có hỏi.”

… Bó tay.

Tạ Tam Thu giơ tay về phía Túc Giang: “Đưa cho tôi.”

Túc Giang nhìn Tạ Tam Thu, Dương Miên cũng nhìn về phía y.

Một lúc lâu sau, cô nói với Túc Giang: “Đưa cho lão Tạ đi. Tuy rằng da đen thui thùi lùi, già rồi mà nhìn trẻ măng, nhưng vào lúc mấu chốt vẫn rất đáng tin.”

Tạ Tam Thu không nói hai lời lập tức ấn đầu Dương Miên xuống, cô linh hoạt né tránh, ai ngờ thuận thế bị y ấn vào lòng. Ngay giây sau, Tạ Tam Thu như không có chuyện gì đẩy cô ra.

Dương Miên cũng không cảm thấy gì bất thường, chỉ lo sửa lại mái tóc bị vò rối.

Túc Giang rũ mắt nhìn lòng bàn tay, hắn cau mày, tâm thần không yên. Hắn có linh tính sẽ có chuyện không hay xảy ra nên cũng không chú ý đến Tạ Tam Thu và Dương Miên.

Đường Tắc thì cúi đầu thì thầm gì đó với Du Tiểu Kiệt.

Cái lọ này, ngoại trừ bên ngoài có hình vẽ tượng Quan Thế Âm tám tay và mấy chữ nhắc nhở thì còn có một ký tự.

Tạ Tam Thu chỉ vào ký tự kia hỏi: “q là có ý gì?”

Dương Miên nhìn qua: “Không phải là số 9 à?”

Tạ Tam Thu: “Số 9?”

Dương Miên nói tiếp: “Anh Yến có một thói quen, số 9 viết như chữ q, còn chữ q thì thích móc một cái.”

Tạ Tam Thu: “Số 9 có nghĩ gì?”

“Chắc là thuận tay?”

Tạ Tam Thu không lên tiếng, y đang nghĩ xem số 9 có ý nghĩa gì. Cao Yến sẽ không lưu lại gợi ý vô ích.

Lúc này người lái thuyền đầu cò trắng quay đầu nhìn chằm chằm nhóm Dương Miên rồi nói: “Gợi ý thứ 9, mặt trời và mặt trăng gặp nhau ở đâu?”

Tạ Tam Thu, Túc Giang và Đường Tắc gọi Dương Miên và Du Tiểu Kiệt đi qua một bên thương lượng, cuối cùng Du Tiểu Kiệt nói một câu, bốn người còn lại đều đồng ý.

Nhưng Tạ Tam Thu bỗng nói: “Gợi ý thứ 9 của hắn có bẫy gì không?” Y thuật lại số 9 mà Cao Yến khắc lên cái lọ cho mọi người kẻ.

Túc Giang lên tiếng: “Nơi mặt trời và mặt trăng gặp nhau cũng là nơi các vị thần đấu với đại xà Apep đúng không?”

Tạ Tam Thu như có điều suy nghĩ: “Đại xà Apep muốn giết thần Ra ở đó, con cái thần Ra cũng chiến đấu với Apep.”

Đường Tắc: “Gợi ý thứ 9 có liên quan đến Apep.”

Nói đến đây, ba người đột nhiên trầm mặc, dường như đã đoán ra mấu chốt gợi ý mà Cao Yến để lại.

Dương Miên nhướng mày: “Vậy là đại xà Apep sẽ xuất hiện ở vùng đất bình minh hoặc hoàng hôn để giết chết chúng ta?”

Có khả năng sông sa mạc thông với vùng đất bình minh và hoàng hôn, Apep thường mai phục ở đó. Mặt trời và mặt trăng gặp nhau chính là lúc bình minh và lúc hoàng hôn, người lái thuyền cho họ chọn đi nơi nào sao?

“Hai chọn một, 50% cơ hội sẽ không gặp phải Apep.”

Tạ Tam Thu nói: “Nhưng tôi có linh tính chúng ta sẽ nằm vào 50% gặp phải Apep.”

Túc Giang: “Bởi vì Cao Yến để lại cái lọ, anh Yến sẽ không lưu lại tin tức vô dụng. Chất độc, gợi ý và số 9, rất rõ ràng rồi.”

Đường Tắc nói tiếp: “Chất độc để giết đại xà Apep.”

Du Tiểu Kiệt nghiêm túc, phát huy trí não: “Sẽ không phải là nọc độc của Apep đó chứ? Vả lại, làm sao Cao Yến biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm? Cao Yến đã tới đây? Hay là Cao Yến trong tương lai nhắc nhở chúng ta?”

Dù suy đoán của Du Tiểu Kiệt có sai lệch nhưng cũng gần đúng.

Mấy người còn lại không để ý tới trí tưởng tượng của hắn mà bắt đầu lên kế hoạch hành động.

Ba phút trôi qua, người lái thuyền hỏi đáp áp người chơi.

Du Tiểu Kiệt giành trả lời trước: “Vùng đất hoàng…”

Cùng lúc đó, nhóm người áo xám nhanh chóng trả lời: “Vùng đất bình minh.”

Đường Tắc vội giơ tay bịt miệng Du Tiểu Kiệt, ngẩng đầu cười nói: “Vùng đất bình minh.”

Người áo xám được bảo vệ ở giữa quay phắt qua nhìn Đường Tắc, Dương Miên lập tức tiến lên một bước che trước mặt Đường Tắc, cô rút kiếm rồi thình lình xông lên hung hăng chém tới. Hai người áo xám vội tiến lên đỡ đòn nhưng vẫn bị chém trúng bị thương, mà kình khí cuồn cuộn phát ra từ thanh kiếm cũng thanh công chém trúng tay người áo xám được bảo vệ ở giữa.

Tay gã không chảy một giọt máu, Dương Miên thấy thế cười nhạo: “Không có máu? Thì ra đã chết từ lâu.”

Cô chém xong lập tức rút lui, boong thuyền nơi cô vừa đứng lập tức xuất hiện vết chém. Nếu vừa nãy cô chậm một bước thì phỏng chừng đã bị chém làm hai rồi.

“Ha, boong thuyền tôi chém không sứt mẻ gì thế mà giờ đã bị chém ngang.”

Dương Miên vỗ tay tán thưởng nhưng thật ra cô còn không kịp nhìn thấy đối phương ra tay.

Gã rất lợi hại!


Gã mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Chúng mày lừa tao?”

“Chẳng lẽ không phải tụi bây gài bẫy tụi tao tám lần?” Tạ Tam Thu che trước Dương Miên: “Chắc là dùng đạo cụ không gian trọng tổ hoặc thời gian trọng tổ, lặp lại vài lần chứ gì? Giờ thì mày không thể dùng năng lực đó nữa rồi.”

Túc Giang cũng lên tiếng: “Tiêu hao quá mức, không thể tùy tiện thay đổi thời gian.”

Đúng là đối phương có đạo cụ đó, có thể quay ngược thời gian ngắn ngủi vài giây. Họ dùng mấy giây ngắn ngủi biết được đáp án, thường giành trả lời trước một bước.

Vừa nãy hẳn là nhóm áo xám đã dùng đạo cụ có kỹ năng tương tự, vì thế họ biết câu trả lời chính xác là “Vùng đất bình minh.”

Vì chỉ có hai đáp án, hai chọn một là được.

Ở lần trả lời đầu tiên, Du Tiểu Kiệt đáp là “Vùng đất hoàng hôn…”, đó hẳn là đáp án sai, thế nên đối phương dùng đạo cụ quay ngược thời gian chọn đáp án đúng.

Nhưng khi Du Tiểu Kiệt đang nói gì cố ý kéo dài thời gian hơn một giây, khiến đối phương giành trước hai giây nói ra đáp án, sau đó Đường Tắc nhanh chóng che miệng Du Tiểu Kiệt nói đáp án giống nhau.

Du Tiểu Kiệt gỡ tay Đường Tắc ra: “Có một vấn đề, nếu hai chọn một, bọn tao chọn sai rồi thì bọn mày có thể dễ dàng biết đáp án đúng, sao còn phải dùng quay ngược thời gian?”

Đối phương không trả lời.

Nhưng người lái thuyền đã giải đáp thắc mắc giùm hắn: “Vì trả lời đáp án chính xác quá chậm thì bọn chúng sẽ bị kéo vào không gian lệch lạc.”

Du Tiểu Kiệt: “Hả?”

“Nhớ lại bài học về sai lầm mười năm trước, ta sửa quy tắc. Hôm nay không có con mèo đáng ghét lén lên thuyền, đây là chuyện tốt.” Người lái thuyền buông bánh lái, cái đầu quay trái quay phải, nhìn hai nhóm người rồi nói: “Con người tính kế lẫn nhau, khôn lỏi lại tự cho là thông minh, giống hệt con kiến.”

Chiếc thuyền dừng lại, không gian đang lay động, gợn sóng cực nhỏ lan ra nhưng không ai phát hiện được.

Người lái thuyền nói tiếp: “Ta không biết đáp án chuẩn xác, ta sửa lại quy tắc, sông sa mạc cũng sửa đổi quy tắc với ta. Ha ha ha, ta không biết đáp án chính xác, các ngươi hãy cầu xin thần may mắn không để các ngươi gặp ta ở vùng đất bình minh!”

Người áo xám trùm kín áo choàng, vẻ mặt không thay đổi. Nhóm Tạ Tam Thu thì nhún vai bày tỏ chả sao cả, một là họ đã có chất độc trong tay, hai là “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, trong lòng rất an ủi.

Người áo choàng xám đã tính sai.

Trong lần đầu chưa quay ngược thời gian, Du Tiểu Kiệt đáp “vùng đất hoàng hôn”, nét mặt người lái thuyền lập tức mừng rỡ khi hắn đáp sai.

Nhóm áo xám thấy thế cho rằng đáp án đương nhiên là “vùng đất bình minh “, nhưng lúc họ nói ra đáp án thì người lái thuyền lại nói họ trả lời quá chậm, đáp án đầy đủ là “Vùng đất hoàng hôn”.

Thế nên nhóm áo xám dùng quay ngược thời gian, giành trả lời trước. Cùng lúc đó Đường Tắc cũng giành trả lời.

Nhưng thực tế thì người lái thuyền cũng không biết đáp án chính xác, nên họ không biết sẽ gặp Apep ở đâu.

Nhóm Tạ Tam Thu đã hố nhóm áo xám một vố, đối phương tự cho là thông minh muốn tính kế họ, kết quả bị người lái thuyền tính kế, khiến nhóm Tạ Tam Thu cũng liên lụy.

Giờ đây tất cả mọi người chỉ có thể thuận theo ý trời.

Xủi xẻo thì gặp phải Apep.

May mắn thì họ đi đến vùng đất bình minh, Apep thì chờ ở vùng đất hoàng hôn.

Chiếc thuyền đâm thủng không gian sông sa mạc, đi về phía vùng đất bình minh. Mọi người quay đầu lại, không còn thấy người lái thuyền đâu nữa.

Tất cả thở phào nhẹ nhõm, vừa định cảm thán may mắn thì mặt đất bất chờ chấn động, mọi người tưởng Apep sắp chui lên thì chấn động bỗng dừng lại.

Một lúc lâu sau, tiếng rắn kêu vang lên từ dưới đất, nhưng Apep vẫn chưa lộ diện.

“Nghe đồn vùng đất hoàng hôn và bình minh giống như hai mặt của đồng tiền xu vậy, chúng ta đang ở vùng đất bình minh, đại xà Apep ở vùng đất hoàng hôn bên dưới. Hai không gian thời gian khác nhau, vĩnh viễn không có khả năng gặp nhau.”

“Không có khả năng gặp nhau sao?”

“Trừ phi thời gian và không gian bị tách ra, mất đi thời gian thì hai không gian không chịu quy tắc trói buộc phải dùng chung khoảng thời gian. Hai không gian khác nhau có thể gặp nhau, đi song song nhau, đan xen nhau, còn thời gian thì không thể đan xen nhau được.”

Tạ Tam Thu mỉm cười: “Xem ra không cần dùng đến chất độc.”

Năm người đang rời khỏi thuyền, Tạ Tam Thu nhạy bén thoáng thấy có gì đó từ đằng xa, y lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Kikuno Karin, cũng tính là người quen.

Dương Miên thắc mắc: “Sao họ lại ở đây?”

Tống Bắc Lưu và Kikuno Karin nhanh chóng chạy đến trước mặt mọi người, Tống Bắc Lưu lên tiếng trước: “Các cậu là người Cao Yến muốn cứu?”

Dương Miên: “Anh biết Cao Yến?”

Tống Bắc Lưu: “Người quen cũ. Xem ra mọi người không đụng phải Apep, đây coi như là thay đổi tương lai sao?”

Tạ Tam Thu nhìn hắn: “Thay đổi tương lai?”

Tống Bắc Lưu nhún vai: “Cao Yến nói cậu ta thấy mọi người đi ra khỏi sông sa mạc thì đụng phải Apep, còn đánh nhau với nó. Xem ra tương lai đã bị thay đổi, nhưng thay đổi quá nhiều thế này thì hơi bất an.”

Tạ Tam Thu hỏi: “Cậu tới đây có việc gì?”

Tống Bắc Lưu cười cười, chỉ vào nhóm áo xám phía sau: “Giải quyết chút việc riêng.”

Tạ Tam Thu: “Vậy cứ tự nhiên, không quấy rầy.”

Sau đó nhóm Tạ Tam Thu rời đi.

Tống Bắc Lưu nhìn theo bóng dáng họ rời đi, nụ cười từ từ biến mất, hắn quay lại đối mặt với người áo xám: “Đã lâu không gặp, anh trai.”

Người áo xám im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nổi giận hô to: “Công đức của mày… đâu hết rồi?!”

Hết chương 92

Chương 93: vương quốc Minh Hà 16

Edit: OnlyU

Tống Bắc Lưu huýt sáo: “Vừa tặng cho người ra rồi, đừng nghi ngờ, tao nói thật, đúng hai phút trước thôi.”

Người áo xám, cũng chính là Địa Tạng lên tiếng: “Đưa cho ai?”

Tống Bắc Lưu: “Kẻ thù của mày đó.”

Địa Tạng: “Tại sao mày luôn chống đối tao?”

Tống Bắc Lưu hơi nghiêng đầu, phiền não nói: “Sao mày lại nói ngược vậy? Rõ ràng là mày không buông tha cho tao.”

Vừa dứt lời, Tống Bắc Lưu lập tức tấn công, ba người tùy tùng bên cạnh Địa Tạng vội ngăn cản. Hắn không né tránh, trước mặt ba người kia đồng loạt xuất hiện ba loại thú dữ là hổ, báo và sư tử.

Kikuno Karin ở sau lưng Tống Bắc Lưu nhảy lên, giúp hắn đấu với ba người kia.

Tống Bắc Lưu xông lên đối mặt với Địa Tạng, gã phất tay một cái, mặt đất nháy mắt xuất hiện một khe nứt thật sâu.

Đất đá dưới khe nứt xếp chồng lên nhau thành bức tường ngăn cản Tống Bắc Lưu, khi bị chém nát thành đá vụn lại nhanh chóng tụ lại thành một người khổng lồ bằng đá cao đến 3m.

Địa Tạng điều khiển người khổng lồ bằng đá ngăn cản Tống Bắc Lưu, cũng muốn bắt lấy hắn, vì gã muốn cơ thể nhẹ nhàng khỏe mạnh của Tống Bắc Lưu sau khi sống lại. Gã rất giỏi chuẩn bị đường lui, giống như con chuột đào hang vậy. Nếu không lấy được Vong Linh Thư thì có thể sử dụng cơ thể của Tống Bắc Lưu.

Tống Bắc Lưu nhảy xuống đất rồi vội nhảy ra xa năm sáu mét, chỗ hắn vừa đứng lập tức bị gã người đá nện xuống thành một cái hố sâu. Đá vụng văng ra tứ tung, hắn giơ thẳng hai ngón tay niệm chú, đồng thời cũng tụ đám đá vụn thành người đá đấu với người của Địa Tạng.

Tống Bắc Lưu lên tiếng: “Mày học trộm sơ sơ Kỳ Môn Độn Giáp nhưng không bằng tao tinh thông Âm Dương Thuật.”

Địa Tạng chỉ cười nhạt mà không nhiều lời, gã điều khiển người khổng lồ đá đánh nát đầu người đá của Tống Bắc Lưu, nhưng người đá của Tống Bắc Lưu đã kịp dán một lá bùa một trắng rất nhỏ sau lưng đối phương.

Ngay giây sau, người đá nổ tung ngay trước mặt Địa Tạng, lần này không thể tụ lại được nữa.

Sau khi khói bụi và đá vụn văng hết, trước mặt Địa Tạng không còn bóng dáng Tống Bắc Lưu nữa, bỗng gã hơi nghiêng người, áo choàng xám bị hất qua một bên, lộ ra cơ thể bên trong.

Cơ thể Địa Tạng gầy như que củi, đáng sợ như một thây khô vậy.

Tống Bắc Lưu vừa thấy lập tức trào phúng: “Xem mày biến thành cái quái gì kìa? Người không phải người, quỷ không phải quỷ, một thây khô xấu xí, mẹ nó, vậy mà mày còn muốn thành thần?”

Nét mặt Địa Tạng âm u, gã nhìn dáng vẻ trẻ trung của Tống Bắc Lưu, ánh mắt lóe lên tia ghen ghét.

“Tống Bắc Lưu, mày không giết được tao, hà tất phải đấu đến ngươi sống ta chết? Bây giờ mày đã sống lại, sao không buông tha chính mình?”

“Vì chỉ có giết mày thì tao mới có thể buông tha bản thân.”

Tống Bắc Lưu cười híp mắt, trong tay hắn bỗng xuất hiện một cái dùi ngắn màu đen, hắn nhảy vọt ra sau lưng Địa Tạng, mũi dùi ngắn nhọn nhắm ngay gáy gã đâm mạnh.

“Phập” một tiếng, giống như đâm vào đậu hủ vậy.

Tống Bắc Lưu biến sắc, hắn rút mũi dùi ra thì không thấy máu tươi, trên gáy Địa Tạng bị đâm một cái lỗ, nhưng cái lỗ này đang từ từ khép lại.

“Mày đã biến thành thứ gì?”

Địa Tạng: “Mày từng nghe về thân phật chưa?”

Thân phật là di hài Lạt Ma được xử lý đặc biệt, thi thể không thối rữa không xấu đi, diện mạo sống động như cũ. Đây là một biện pháp chống phân hủy, khá giống cách xử lý xác ướp của Ai Cập.

Nội tạng và máu được lấy ra, chỉ còn cái xác không, chứa đựng một linh hồn mục nát. Muốn tiến hành phương pháp này thì người phải còn sống, chịu đựng cơ thể bị mổ ra, móc nội tạng, sau đó phải “ngồi vạc” ít nhất ba năm.

“Ngồi vạc” chính là đặt thi thể đã qua xử lý vào trong một cái vạc lớn, ba năm sau mở vạc ra.

Tống Bắc Lưu ghét bỏ: “Mày điên thật rồi!”

Địa Tạng không thèm để ý: “Nếu mày chướng mắt thì cho tao cơ thể của mày đi.”

Gã nói xong lập tức tóm lấy Tống Bắc Lưu, há miếng cắn xuống mu bàn tay hắn một miếng thịt lớn. Tống Bắc Lưu giơ chân đá gã văng ra ngoài, mặt hắn trắng bệnh vội vàng cầm máu.

Địa Tạng cười gằn, gã nhai nuốt miếng thịt vừa cắn được.

Tống Bắc Lưu nhìn mà buồn nôn, hắn lạnh lùng nhìn đối phương nhai nuốt miếng thịt của hắn vào bụng. Ngay giây sau, Địa Tạng vốn đang nhe răng cười đắc ý đột ngột biến sắc, gã vội xé rách lớp áo đang mặc, tận mắt nhìn thấy bụng bị máu trong bụng cắt lìa.

Nhưng coi như cắt đứt cũng có thể trông thấy phần bụng bên trong trống rỗng, không có một cơ quan nội tạng nào.

Địa Tạng đã mất hết mọi cảm giác từ lâu, đột nhiên gã kêu lên thảm thiết, thì ra gã cảm nhận được đau đớn khi bụng bị cắt.


“Mày…” Địa Tạng không tin nổi: “Máu thịt của mày có vấn đề!”

Tống Bắc Lưu xé áo băng bó cổ tay, sau đó quay qua Địa Tạng nói: “Trước đây tao giết mày thất bại, mày hạ huyết chú tao. Vì huyết chú mà tao chết, nhưng tao với mày là song sinh, nhân quả giữa chúng ta có độc. Tao không giết được mày, mày giết được tao sao?”

Một miếng thịt đã nhai nát từ trong bụng Địa Tạng rớt ra, gã trừng mắt nhìn miếng thịt rồi ngẩng đầu nhìn Tống Bắc Lưu.

Hắn cười híp mắt nói: “Tao tìm rất nhiều biện pháp để giết được mày, cuối cùng biết được một cách. Chúng ta là song sinh, thù hận từ trong máu, vậy nên cách giải quyết thù hận cũng là máu.”

Thế nên hắn mới cực cực khổ khổ muốn sống lại, lấy lại máu của hắn.

Tống Bắc Lưu cầm cái dùi ngắn cắt mạch máu ở cổ tay, máu tươi chảy ra ướt cả cái dùi, hắn từ từ đi đến gần Địa Tạng: “Bây giờ tao có thể giết mày nhưng mày lại không giết được tao. Vì tao đã từ bỏ cơ thể và máu, chỉ còn lại một linh hồn dơ bẩn.”

Cuối cùng Địa Tạng cũng lộ vẻ hoảng hốt, gã xoay người muốn chạy trốn. Cái dùi trong tay Tống Bắc Lưu đã ăn no máu, hắn lập tức đuổi theo. Hắn đang dùng cách hao tổn chính mạng sống của mình để giết chết Địa Tạng.

Kikuno Karin đã giải quyết xong ba tăng nhân mặc áo xám, cô chú ý thấy Tống Bắc Lưu mất quá nhiều máu, lập tức hoảng hốt đuổi theo hắn.

Máu tươi và thi thể nhanh chóng bị cát vàng ở vùng đất bình minh bao phủ.

Không ai chú ý thấy mặt đất đang run nhẹ, đất cát giống như nước sôi, ngọn lửa phía dưới càng lúc càng mạnh. Sâu trong lòng đất, tiếng rắn kêu như đang gào thét, ý đồ nuốt sạch thái dương.

Chử Toái Bích và Asuro đến được nền đất dưới thần điện ở đáy sông Minh Hà, hắn từng bị giam cầm ở đây nhiều năm, bên trong vốn có rất nhiều linh hồn từng làm việc ác bị nghiền nát thành sương đen.

Sương đen đốt cháy tâm trí con người, giết chết thần hồn, sau đó bị Chử Toái Bích dùng dương hỏa cắn nuốt sạch sẽ, đó là lý do vì sao mà dương hỏa của hắn có thể thăng cấp, vạn vật đều có thể bị nó đốt cháy.

Vài năm không đến đây, hiện giờ sương đen lại tràn ngập dưới nền thần điện lần nữa, hơn nữa trọng lực nước sông Minh Hà còn nặng hơn mười năm trước.

Cao Yến siêu độ uổng công rồi.

Có điều nói theo cách khác chính là 10 năm qua có rất nhiều linh hồn tiến vào, mà những linh hồn này đều rơi xuống Minh Hà, mang theo độc ác tội lỗi, làm ô nhiễm thần điện dưới đáy sông.

Asuro cảm thán: “Minh Hà nhìn sạch sẽ mà đáy sông bẩn thấy ớn, không nhìn rõ gì cả.”

Cô bé là A Tu La, trời sinh sẽ đứng đầu quản lý Quỷ Đạo, đương nhiên sẽ thấy được dưới đáy sông dày đặc linh hồn.

Chử Toái Bích vung tay đánh tan màn sương đen, quét sạch thành một con đường sạch sẽ thông đến nền đất dưới thần điện. Bên dưới nền đất có chôn một cái hộp nhỏ, hắn xách cái hộp đi.

Asuro lên tiếng hỏi: “Bên trong có gì vậy cha?”

Chử Toái Bích bình thản đáp: “Tín vật đính ước ba nhỏ con để lại cho cha.”

Asuro ghen ghét: “Gạt người, con không tin.”

“Tin hay không kệ con.”

“Chậc, cha định đi đâu?”

Chử Toái Bích đáp: “Thần điện trung tâm.”

Đương nhiên là thần điện trung tâm, hắn muốn đến đó gặp Cao Yến.

Tất cả người chơi tập hợp ở đại sảnh xét xử trong thần điện trung tâm, cái cân to lớn đặt ở giữa, bên trái sẽ đặt trái tim và linh hồn, bên phải sẽ là lông chim chân lý.

Bên cạnh có thần Anubis, thần trí tuệ, nữ thần chân lý và nữ thần Isis, chủ tọa là minh thần Osiris, bên cạnh có một con mèo Ai Cập cao lãnh ngồi nghiêm chỉnh.

Hai bên là bốn mươi hai vị thần, lạnh lùng nhìn kỹ người chơi.

Thật ra trước mắt không phải là chân thân của các vị thần, chân thân của họ chân chính ở thần điện dưới đáy Minh Hà, chẳng qua người chơi không biết. Mà các vị thần chẳng qua chỉ thực hiện lời hứa với vị “thần” kia, nếu xét xử ra một người chân chính công nghĩa thì người chơi sẽ thắng Vong Linh Thư.

Đáng tiếc, đã xét xử ba người chơi rồi mà vẫn không có ai nhẹ hơn lông chim chân lý.

Ba người chơi muốn chạy trốn, nhưng thần linh có mặt ở đó, cuối cùng họ bị quái vật ăn thịt.

Những người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, họ đứng một bên ngẫm nghĩ xem có nên tiếp tục hay là từ bỏ Vong Linh Thư, rời khỏi vương quốc Minh Hà.

Cao Yến đi đến đại sảnh xét xử, nhưng thần linh không xét xử cậu mà bảo cậu tiếp tục đi vào trong.

Cậu đi đến đại sảnh hai sự thật.

Nữ thần chân lý tên là Maat, đại biểu cho chân thật, chính nghĩa và trật tự.

Nghe đồn là lúc xét xử, nữ thần chân lý sẽ đứng ở hai đầu sảnh xét xử, phân biệt là chân thật và trật tự, vì thế được gọi là đại sảnh hai sự thật hoặc đại sảnh hai công chính.

Sảnh xét xử của những người chơi khác có rất nhiều thần linh, nữ thần chân lý cũng không hề biến thành hai người.

Còn đại sảnh hai sự thật chân chính lại không có thần linh, chỉ có cái cân to lớn cùng ngai vàng.

Cao Yến đứng giữa đại sảnh, nghe “thần” thẩm vấn.

“Thần” lên tiếng: “Phản bác luận điệu hoang đường của thần, chứng minh chân lý về sự tồn tại của thần.”

Cao Yến đã sớm biết mục đích của thần, thần muốn tận thế nhưng vẫn còn do dự.

Thần lại nói tiếp: “Ngươi đã đoán ra ta muốn diệt thế, sinh mạng của tất cả sinh vật trên trời dưới biển, ta muốn hủy diệt tất cả. Thần sáng thế và thần linh thời viễn cổ đã biến mất, rơi vào đám mây bụi vũ trụ,chỉ còn lại các ngươi, con người nhỏ bé.”

“Nếu ngươi có thể phản bác bác bỏ luận điệu sai lầm của thần, chứng minh chân lý về sự tồn tại của thần, lúc đó kế hoạch diệt thế sẽ dừng lại.”

“Nếu như ngươi không làm được, trật tự sụp đổ, thế giới vô thần, chúng sinh đều vong.”

Cao Yến: “…” Gánh nặng này thật sự quá nặng nề.

Vương quốc Minh Hà thình lình có động đất, cư dân vĩnh hằng và người chơi hoảng hốt. Lát sau động đất dừng lại, mọi người bỗng nghe tiếng động như tiếng trứng vỡ, ban đầu khá nhỏ rồi từ từ gần trong gang tấc, ai cũng nghe được.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, gồm cả những người chơi đang ở trong sảnh xét xử ở thần điện trung tâm, khi họ ngẩng đầu có thể thấy được bầu trời đang bị tách ra làm hai.

Không, nói cho đúng thì phải là hai không gian đang cố dung hợp, bởi vậy thoạt nhìn như bị tách ra làm hai.

“Đây là… chuyện gì thế này?” Du Tiểu Kiệt đang ở cửa sảnh xét xử kinh ngạc hỏi.

Câu hỏi tương tự cũng nảy ra trong đầu mỗi người.

Không gian dung hợp, mặt trời bị nuốt một nửa, một cái bóng khổng lồ bao phủ bầu trời, lờ mờ có thể thấy được đó là cái đầu rắn.

“Đại xà… Apep.”

“Móa! Không phải Apep bị nhốt ở vùng đất hoàng hôn sao?”

“Cậu không phát hiện ra sao? Hoàng hôn và bình minh đang dung hợp. Không chỉ dung hợp mà nó còn xuất hiện ở vương quốc Minh Hà, mấy không gian đang dung hợp trùng điệp vào nhau.”

“Tôi không phát hiện ra. Sao thấy được vậy?”

Tạ Tam Thu giơ tay chỉ lên trời: “Có ba mặt trời.”

Nói cho đúng thì là hai mặt trời rưỡi, vì một mặt trời đã bị nuốt một nửa rồi.

Du Tiểu Kiệt hô lên: “Đệt! Dấu hiệu tận thế!”

“Vương quốc Minh Hà sẽ không sụp đổ chứ?!”

Người chơi xôn xao, tất cả đều muốn rời khỏi vương quốc Minh Hà trở về thế giới hiện thực. Nhưng các vị thần vẫn bất động, ngồi yên trên ngai nhìn đại xà Apep xuất hiện.

Một lúc lâu, thần mèo Ai Cập Bastet nhảy lên vai một pho tượng to lớn trong sảnh xét xử, nhìn cái bóng Apep xa xa nói: “Trốn không thoát. Vùng đất bình minh và hoàng hôn đang dung hợp với vương quốc Minh Hà, những không gian khác cũng sẽ lần lượt dung hợp. Khi tất cả hoàn tất dung hợp, vương quốc Minh Hà sẽ xuất hiện ở thế giới hiện thật.”

Dương Miên quay đầu lại: “Nói vậy là có ý gì?”

Túc Giang đáp: “Ý là sân chơi dung hợp với thế giới hiện thực, thần linh, Apep cũng đến, nó sẽ hủy diệt thế giới hiện thực.”

“Vương quốc Minh Hà cũng sẽ bị hủy diệt, không chỉ có thể giới hiện thực. Tất cả các thế giới hợp thành vũ trụ sẽ bị quy nạp thành một thế giới thống nhất, lúc này tất cả sinh mạng trên thế giới sẽ bị hủy diệt, gồm cả thần linh.” Bastet lên tiếng: “Chúng ta có thể gọi đó là… kế hoạch diệt thế của thần linh.”

“Điên rồi sao?” Dương Miên nói: “Chẳng lẽ bị người chơi mắng thần linh chó má, thần linh khốn nạn nhiều quá nên thẹn quá thành giận?”

Không ai trả lời cô, không ai có tâm trạng bông đùa.

Tạ Tam Thu hỏi Bastet: “Tại sao đột nhiên tận thế? Không cần phải thế, thần linh năm xưa ngã xuống, thần linh mới đang thay thế, cũng duy trì quy tắc vận chuyển, trước đây cũng từng xảy ra chuyện thần linh mới thay thế thần linh cũ, căn bản không xảy ra tận thế. Trong hệ thống thần thoại, dù xuất hiện tận thế nhưng không hề có tiền lệ thần linh cũng diệt vong theo.”

Bastet: “Ai nói không có?”

….

“Ai nói không có tiền lệ?” Chử Toái Bích nói với Asuro: “Chúng ta đều biết Thần Sáng Thế là Thần Sáng Thế của chúng ta, không phải là Thần Sáng Thế của kỷ nguyên thần linh khác.”

Asuro ngơ ra: “Hả? Nói gì không hiểu.”

Chử Toái Bích đáp: “Toàn cầu có rất nhiều hệ thống thần thoại, gồm cả những hệ thống thần thoại không nổi tiếng, tất cả ít nhiều đều có điểm giống nhau. Đầu tiên là sáng thế, Thần Sáng Thế sáng tạo ra trời đất, nguyên tố tự nhiên, sau đó một thế hệ thần linh biến mất, hóa thân về trời, hóa thành trụ cột cơ bản trong trời đất.”

Asuro: “Vậy nên?”

Chử Toái Bích nói tiếp: “Sự xuất hiện của Thần Sáng Thế là do vận mệnh an bài.”

Asuro nhảy mấy cái lên vai Chử Toái Bích, ánh mắt đầy tò mò: “Chúng ta đều không tin chuyện hoang đường số phận an bài gì đó. Chử lão cậu, cha vậy mà tin sao?”

Hắn nắm lấy cô bé ném ra ngoài: “Ngu ngốc! Con cho rằng số phận chỉ là bịa đặt gạt người sao?”

Asuro lắc lư đi đến gần: “Thật sự có sao?”

Chử Toái Bích: “Thật, tồn tại chân chân thật thật. Nhưng số phận không dùng để khống chế sinh linh mà là quyết định hướng đi của thế giới. Số phận quyết định thần linh được tạo ra, phát triển thế giới và các sinh linh trong thế giới. Ví dụ như vũ trụ ban đầu chỉ là hỗn độn, Thần Sáng Thế sinh ra trong hỗn độn, lúc này số phận sẽ tỉnh lại.”

“Thần Sáng Thế sáng tạo thế giới, sinh linh và thần linh đời tiếp theo, số phận sẽ quyết định Thần Sáng Thế tử vong. Thần linh thế hệ mới ra đời, duy trì vận chuyển thế giới mới, cho đến khi thế giới ổn định, thần linh thế hệ hai lại bắt đầu sinh ra. Lặp đi lặp lại, cho đến khi thần linh, thế giới và sinh linh bị kẹt trong trạng thái cân bằng, một khi cân bằng bị phá vỡ, tận thế đến.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.