Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 45: Vương Quốc Minh Hà


Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 45: Vương Quốc Minh Hà

Chương 87: Vương quốc Minh Hà 10

Edit: OnlyU

“Đừng tin người chơi cậu sẽ hợp tác sau này.”

Trong đầu Chử Toái Bích đột nhiên lóe lên câu nói của Cao Yến trước khi đi, vừa giống như lời khuyên, lại vừa giống câu tiên đoán. Hắn hỏi đồng đội: “Địa Tạng? Tin được không? Có ai từng nghe qua cái tên này chưa?”

“Chưa nghe… Tên thật đặc biệt, nếu nổi tiếng thì sẽ không nghe xa lạ như vậy, hẳn là người chơi trung cấp bình thường không có danh tiếng gì. Nếu không yên tâm thì để tôi hỏi thăm thêm lần nữa.”

Chử Toái Bích không phản đối: “Cẩn thận một chút vẫn hơn, dù tỉ lệ tử vong ở sân chơi này bằng 0 nhưng không thể loại trừ hoàn toàn có người chơi che giấu tâm tư.”

Mấy đồng đội nghe vậy cực kỳ vui mừng: “Rốt cuộc tiểu Chử trưởng thành rồi, hiểu được đạo lý lòng người hiểm ác, các papa rất vui mừng.”

“Muốn trưởng thành thì cứ yêu đương rồi thất tình một lần. Câu này rất có lý.”

“Không phải đâu, tiểu Chử của chúng ta còn chưa kịp yêu đương đã thất tình rồi.”

“Chứng tỏ tiểu Chử có thiên phú khác biệt, tùy tiện nhất kiến chung tình, tùy tiện thất tình, tùy tiện trưởng thành.”

“… Nghe có vẻ “tùy tiện” rất tốt.”

Chử Toái Bích không thèm nhiều lời mà lập tức đánh đồng đội một trận, ra tay không lưu tình chút nào. Cuối cùng đồng đội của hắn lết thân xác tàn tạ đi tìm bác sĩ, vì thế kế hoạch đi đến thần điện trung tâm bị trễ một ngày.

Đêm khuya, Chử Toái Bích nằm trên nóc nhà ngắm trăng.

Đội trưởng cũng leo lên, lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, anh đưa cho hắn một bình rượu rồi nói: “Có muốn mượn rượu giải sầu không?”

Chử Toái Bích khinh miệt nhìn anh: “Trẻ trâu.”

Đội trưởng: “…”

Nếu không phải đã nhìn thằng nhóc này lớn lên thì anh đã sớm quơ dây mây đánh hắn một trận.

Lúc này đây anh đang dùng “tình thương cha mẹ” làm cái cớ cho việc anh không đánh Chử Toái Bích, chứ không phải anh đánh không lại hắn, đội trưởng nặng nề thở dài: “Thất tình thật hả?”

Chử Toái Bích mạnh miệng: “Không có.”

Đội trưởng nhất thời phiền não: “Mới gặp có một lần mà.”

“Anh thì biết cái gì? Chó độc thân. Anh biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu, chớp mắt vạn năm không?”

Lúc đó Chử Toái Bích trung nhị tin rằng tình yêu đẹp nhất là những lúc lơ đãng rung động, bởi vậy hắn rất khinh thường đội trưởng FA, thế là hắn quay qua lườm anh trắng mắt.

Đội trưởng đang tự thôi miên bản thân là người cha vĩ đại như núi Thái Sơn, làm vậy anh mới có thể kiềm chế không đập Chử Toái Bích một trận.

“Con mẹ nó cậu thì biết cái gì! Ông đây yêu đương không dưới 10 lần, lần nào cũng kinh tâm động phách. Bắt đầu là gặp gỡ như mơ, sau đó thề non hẹn biển, cuối cùng là kết thúc trong mưa to xối xả, chuẩn xác theo tình tiết phim thần tượng!”

“Chia tay 10 lần đều có mưa to?”

“Anh mày cố tình xem dự báo thời tiết.”

“Cặn bã.”

“Đệt! Công kích cá nhân không có ý nghĩa.”

Hai người vừa cà khịa nhau vừa uống rượu, bất tri bất giác đã quá nửa đêm.

Đội trưởng nấc một cái, khuyên Chử Toái Bích: “Vừa gặp đã yêu cái gì? Tất cả chỉ là thấy sắc thì nảy lòng tham thôi. Cậu thấy người ta trẻ tuổi đẹp trai, chờ đến lúc gặp người khác còn đẹp hơn sẽ không cảm thấy thất tình đau khổ nữa. Các papa là người từng trải, yêu đương còn nhiều hơn con ăn muối đó.”

Chử Toái Bích không phản bác lời của đội trưởng, hắn nghĩ đội trưởng nói không đúng nhưng lại không nghĩ ra lý do phản bác nên đành im lặng.

Đội trưởng vỗ vai hắn nói tiếp: “Nói cho cậu biết một bí mật nhỏ, bọn mình mua nhà ở vương quốc Minh Hà rồi.”

Chử Toái Bích: “Mua nhà trong sân chơi? Điên rồi à?”

“Đừng kích động, anh nghĩ nếu chúng ta không lên được màn cao cấp, đến lúc kết thúc trò chơi mà mọi người may mắn sống sót thì chúng ta sẽ ở lại vương quốc Minh Hà, sinh sống ở nơi này. Vả lại, cậu biết chuyện gì chưa? Có người mang cả lý luận kinh doanh bất động sản vào vương quốc Minh Hà, lén nâng giá. Cư dân vương quốc Minh Hà không hiểu rõ nhưng lẽ nào người chơi cũng không hiểu?”

“Sau này chắc chắn giá nhà sẽ tăng vọt. Chúng ta mua một căn, sau đó xoay tiền mua một căn gần thần điện trung tâm, coi như quà cưới cho cậu. Không có nhà cửa tử tế thì làm sao theo đuổi người ta được?”

Chử Toái Bích do dự: “Nhà cửa… rất quan trọng sao?”

“Đương nhiên rất quan trọng!” Đội trưởng vỗ đùi, kích động đến nỗi nói chuyện văng nước bọt tùm lùm: “Trong 10 cuộc tình của anh thì có ít nhất 8 cuộc tình kết thúc vì anh không có nhà!”

Chử Toái Bích: “Chứ không phải do anh xấu trai quá sao?”

Đội trưởng: “…”

Nếu anh không có tình cha như núi thì anh đã giết chết Chử Toái Bích từ lâu rồi.

Cuối cùng đội trưởng ngủ trên nóc nhà luôn.

Chử Toái Bích nhìn mặt trăng trắng bạc to lớn trên trời, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi thì thầm: “Thấy sắc nảy lòng tham chẳng qua chưa thích nhiều, lần sau hỏi xem bạn trai cậu ấy ở đâu.”

Cao Yến gặp lại Tống Bắc Lưu ở chỗ hẹn, đối phương không dẫn theo ai nhưng rất nhiều người muốn đến thần điện trung tâm, thế nên có ít nhất 30 linh hồn lên chiếc thuyền của người lái thuyền, cùng đi qua sông sa mạc.

Tống Bắc Lưu lên tiếng: “Người lái thuyền đầu cò trắng sắm vai tộc duệ của thần trí tuệ, thích khoe khoang trí tuệ, thích ra lệnh bảo linh hồn trên thuyền đoán tên thật của hắn. Nếu không đoán được thì hắn sẽ dừng thuyền, bọ cạp độc và rắn khổng lồ trong sa mạc sẽ chui lên giết chết hành khách trả lời sai hoặc không trả lời được.”

Cao Yến gật đầu, cậu đã thấy quá trình người lái thuyền gây khó dễ cho nhóm Tạ Tam Thu.

Bản thể của người lái thuyền đầu cò trắng chính là đại xà Apep, nhưng trong thần thoại Ai Cập, đại xà Apep có địa vị tương đương với thần mặt trời Ra. Nó liên tục phá hỏng tất cả quy tắc trật tự của thế giới, nó nấp ở cửa thứ 7 chờ đợi thần mặt trời Ra.

Mỗi ngày Apep đều bị các vị thần giết chết, nhưng luôn sống lại trong bóng tối vào ngày hôm sau, tiếp tục muốn giết thần Ra, lặp đi lặp lại, chiến đấu không bao giờ kết thúc.

Nếu nhắc đến vòng lặp và vĩnh hằng thì đại xà Apep là đại biểu tốt nhất.

Mèo Ai Cập trên bong thuyền nhảy lên mạn thuyền rồi leo lên cột buồm cao cao, nó ngồi trên cột buồm nhìn mặt trời xa xa trong sa mạc.

Người lái thuyền lên tiếng: “Ngoại trừ cơ thể bên ngoài, con người còn có 5 bộ phận, một chữ trong tên thật của ta là một trong năm bộ phận đó.”

“Nếu các ngươi không trả lời được thì bọ cạp trong sa mạc sẽ ăn thịt các ngươi.”


Tống Bắc Lưu nói với Cao Yến: “Tôi đã nghe ngóng được, lần nào hắn cũng dùng chiêu này để đe dọa, hắn không giữ lời hứa. Người lái thuyền sẽ không để người khác biết tên thật của hắn, nếu muốn đi qua sông sa mạc thì cách tốt nhất là vạch tội hắn, nhưng đừng vạch trần lời nói dối của hắn, nếu không hắn sẽ thẹn quá thành giận, vì hắn rất sĩ diện.”

“Hắn nói có tổng cộng ba gợi ý nhưng thật ra chỉ có hai cơ hội. Vì khi nói gợi ý thứ ba, hắn sẽ đột ngột phủ định hai gợi ý trước, nói không còn tính nữa. Cứ như vậy, chúng ta mãi mãi không đoán được tên thật của hắn. Nhưng chỉ cần vạch trần từng tội lỗi hắn phạm trong từng thân phận là có thể đi qua sông sa mạc, nhưng đừng vạch trần tội chân thật nhất của hắn.”

“Người lái thuyền sợ người khác vạch trần lời nói dối của hắn, có nghĩa là hắn sợ bị người khác biết hắn đang bị trừng phạt vì tội lỗi trước kia, vì nữ thần Vận Mệnh sẽ nghiêm phạt hắn.”

“Hắn đang sợ hãi.”

Cao Yến: “Cô biết rất nhiều.”

Tống Bắc Lưu: “Tôi bỏ một số tiền lớn tìm người ta để nghe ngóng tin tức, hơn phân nửa tài sản đã ném vào chuyện này.”

Cô nổi tiếng là gian thương nhưng thực tế tài sản không có bao nhiêu, vì tiền của đều dùng để mua tin tức.

“Không có giá trị nhiều.”

Tống Bắc Lưu: “Cái gì?”

Cao Yến không lên tiếng, Tống Bắc Lưu nghĩ cô lảng tai nghe nhầm.

Không ai trả lời gợi ý thứ nhất, chiếc thuyền dừng lại giữa sa mạc, cát sụt xuống, bọ cạp khổng lồ xuất hiện, chúng nhảy lên thuyền bắt đầu ăn linh hồn đang hoảng hốt.

Cao Yến nhanh nhẹn nhảy lên cột buồm, từ trên cao nhìn xuống tình hình chiến đấu bên dưới, cậu phát hiện Tống Bắc Lưu cũng trốn, hoàn toàn không có ý muốn ra tay. Ngay từ đầu không ai ra tay, tất cả lạnh lùng nhìn bọ cạp khổng lồ tàn sát bữa bãi. Linh hồn bị xé toạc tay chân, nhưng ý thức và đau đớn vẫn còn.

Chỉ cần cái đầu không rời khỏi cơ thể thì linh hồn tạm thời không tử vong.

Bọ cạp chích nọc độc vào linh hồn, họ ngã xuống đất, đau đớn không thôi.

Người lái thuyền cầm bánh lái, hắn vui vẻ nhìn cảnh tượng chém giết, hắn thích bạo hành và giết chóc.

Cao Yến không nhịn nổi nữa, cậu cầm Thánh Thương do cành liễu kết hợp biến thành nhảy xuống lưng một con bọ cạp, trước khi bị cái đuôi của nó đốt, cậu đã kịp đâm Thánh Thương vào đầu nó, máu tươi và não vọt ra, chảy xuống bong thuyền.

Bọ cạp độc ngã ầm xuống, Cao Yến nhảy xuống bong thuyền, như mũi tên rời khỏi cung phóng tới phía dưới bụng một con bọ cạp độc. Cái càng và đuôi của nó đan thành cái lưới chặt chẽ gió thổi không lọt, ngăn cản Cao Yến, đồng thời rít lên gọi mấy con bọ cạp khác tụ lại bao vây cậu.

Cao Yến rất bình tĩnh, cậu tìm kẽ hở rồi nhanh nhẹn trượt xuống bụng nó, nơi mềm nhất. Thánh Thương “phụp” một tiếng đâm xuyên qua bọ cạp độc. Cậu cầm thương dài, cổ tay vừa cử động, cây thương lập tức bung ra những cái vảy kim loại sắc bén.

Cậu dùng hết sức cắt mạnh, kim loại sắc bén cắt nửa người sau của bọ cạp thành hai nửa, thịt vụn bị xoắn rớt xuống. Cây thương rời khỏi cơ thể bọ cạp, vảy kim loại màu đỏ lập tức khép lại vào cây thương.

Cao Yến quơ quơ cây thương, cậu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn con bọ cạp tiếp theo. Thương dài như sinh trưởng trong lòng bàn tay cậu, linh hoạt hệt như một cánh tay thứ ba của cậu vậy. Cậu đâm thẳng lên, trực tiếp đâm vào con mắt của con bọ cạp thứ ba.

Chất lỏng sền sệt màu xanh lục chảy xuống, ăn mòn nửa bên mặt con bọ cạp.

Cao Yến thừa thắng xông lên, lúc này thời gian đã đến, tất cả bọ cạp hóa thành bột mịn, quay về sa mạc. Thương dài trong tay cậu gập lại, tách thành vô số vảy kim loại sắc bén sau đó tổ hợp lại lần nữa, cuối cùng biến thành viên cầu kim loại màu đỏ lơ lửng trên lòng bàn tay cậu.

“Ngầu quá!”

Tống Bắc Lưu chạy tới, ngạc nhiên và thán phục nhìn viên cầu kim loại, cô vỗ tay tán thưởng: “Xem ra tôi nhặt được bảo vật rồi.”

Cao Yến nhìn người lái thuyền, thật sự không nhìn ra nét mặt hắn có gì thay đổi, đôi mắt chỉ bằng hạt đậu nhìn chằm chằm một lát rồi chậm rãi dời đi.

Người lái thuyền đầu cò trắng lên tiếng: “Nữ thần bọ cạp phái 7 con bọ cạp bảo vệ nữ thần Isis, con bọ cạp thứ 7 lỡ giết chết Horus, thần mặt trời Ra thương hại, cứu Horus. Nhưng khi nữ thần Isis khôi phục thần lực thì không thể nào tha thứ cho con bọ cạp thứ 7, ngài trừng phạt nó phải vĩnh viễn ở trong sa mạc.”

“Các ngươi nói xem, nữ thần Isis lấy tội gì xử phạt con bọ cạp thứ 7?”

Không giống!

Cao Yến nhớ lại gợi ý thứ hai của nhóm Tạ Tam Thu, mặc dù giống câu chuyện xưa nhưng câu hỏi hoàn toàn thay đổi. Gợi ý thứ hai vốn vẫn là tên thật, tương đối đơn giản nhưng bây giờ đổi thành hỏi tội danh.

Tống Bắc Lưu: “Hả? Câu hỏi không giống?”

Cao Yến: “Câu hỏi cũ là gì?”

“Đáp án của gợi ý thứ hai là Serket, tên của nữ thần bọ cạp. Câu hỏi là hỏi tên, bây giờ thành hỏi tội gì, kỳ quái.”

Cao Yến bỗng quay đầu nhìn chằm chằm Tống Bắc Lưu, cô hoảng sợ: “Làm sao vậy?”

“Cô gạt tôi.”

“Hả? Tôi buôn bán rất quan trọng chữ tín, đừng vu oan cho tôi.”

“Tống Bắc Lưu, nói cô là gian thương cô còn không chịu thừa nhận, cô nói muốn nọc độc của bọ cạp, nhưng nọc độc đáng bao nhiêu tiền mà khiến cô ném hết tài sản đi nghe ngóng câu hỏi và đáp án của người lái thuyền sông sa mạc.”

“Nó đáng giá mà.”

Cao Yến xì cười một tiếng: “Nếu đáng giá như vậy, sao lúc nãy khi bọ cạp độc xuất hiện, cô không đi lấy nọc độc mà lại trốn? Nếu cô định nói là do cô sợ, vậy thì khi tôi giết chết chúng, sao cô vẫn không bước ra lấy nọc độc?”

“Hay là cô muốn nói cô sợ đến run chân, nhưng run chân chứng tỏ cô cực kỳ sợ hãi. Nếu đã sợ như vậy, cô còn làm liều dùng hết gia tài mua tin tức? Thậm chí cô còn không chắc có lấy được nọc độc hay không. Thật ra cô muốn cái gì? Theo tôi được biết, hiện tại người chơi ngoại lai và linh hồn muốn đến thần điện trung tâm cũng không cần phải đi qua sông sa mạc.”

Cao Yến nhìn chằm chằm Tống Bắc Lưu: “Cô muốn thứ mà chỉ sông sa mạc mới có, nhưng không phải nọc độc bọ cạp.”

Tống Bắc Lưu chịu thua, giơ tay ra hiệu đầu hàng: “Cậu rất thông minh, tôi không chọn lầm người. Được rồi, chủ yếu dưới sông sa mạc có rất nhiều châu báu, nghe nói dưới đất có một vương thành bị chôn vùi, tôi có bản đồ kho báu.”

Cao Yến lạnh lùng nhìn cô, nếu cậu không nhận rõ tính tình của Tống Bắc Lưu mười năm sau thì có lẽ đã tin lời cô lúc này rồi. Vì cô tạo hình tượng là một gian thương, để đến được kho báu mà làm liều thì cũng bình thường thôi.

Nhưng Tống Bắc Lưu không phải gian thương làm liều vì tiền, mục đích của cô là sống lại, biện pháp để sống lại chính là dùng Vong Linh Thư, Vong Linh Thư nằm trong trái tim của minh thần Osiris.

Cao Yến nheo mắt, nhìn thẳng Tống Bắc Lưu trầm giọng nói: “Trong sông sa mạc có thứ giết được minh thần Osiris đúng không?”

Tống Bắc Lưu lộ vẻ kinh ngạc: “Cậu điên rồi hả?!”

“Không phải giết Osiris, chính là thứ có thể khiến minh thần mất tri giác, ít nhất đủ thời gian cho cô trộm được Vong Linh Thư sau đó rời khỏi vương quốc Minh Hà.”

Vẻ mặt của Tống Bắc Lưu từ kinh ngạc trở nên khiếp sợ, sau đó lại không biết nên khóc hay nên cười: “Cao Yến, cậu viết tiểu thuyết đó hả? Trí tưởng tượng phong phú quá, rất đặc sắc.”

“Cô muốn sống lại, giết chết anh cô.”

Nét mặt của Tống Bắc Lưu lập tức trở nên dữ tợn, cô trừng mắt nhìn Cao Yến, ánh mắt đầy sát khí: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Cậu lướt qua Tống Bắc Lưu nhìn về phía người lái thuyền, hắn cũng đang chăm chú nhìn họ. Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn lên, mèo Ai Cập trên cột buồm đang nhìn hai người, có lẽ vì họ nhắc đến Vong Linh Thư.

Cao Yến đi qua một bên, Tống Bắc Lưu ngẫm nghĩ một chút rồi đi theo.


“Cao Yến, cậu biết được những gì?”

“Chuyện nên biết tôi đều biết.”

Tống Bắc Lưu: “Cậu là ai? Làm sao biết được?”

“Tống Bắc Lưu, tôi có một giọt dương chi cam lộ.”

Cô lập tức khựng lại, ngay giây sau đã vọt đến trước mặt Cao Yến, giơ tay đè chặt vai cậu vào mạn thuyền, cô kích động nói: “Dấu ấn thần linh của cậu là Quan Thế Âm? Cậu thu được dương chi cam lộ?”

“Không… Không đúng! Tôi chết mới một năm, dấu ấn thần linh bị tách ra một năm, nhanh như vậy nó đã tìm đến cậu? Thời gian một năm mà cậu có thể thu được một giọt dương chi cam lộ? Cao Yến, tốt nhất cậu đừng lừa tôi.”

Cao Yến lên tiếng: “Tại sao cô chắc chắn dấu ấn thần linh của tôi là cái của cô bị tách ra?”

Tống Bắc Lưu nhướng mày: “Cậu không phải Quan Thế Âm?”

“Đúng, nhưng tiểu Quan Âm nói có rất nhiều người chơi có dấu ấn thần linh giống nhau, chẳng qua đi con đường khác nhau.”

“Nó ngu thì cậu cũng ngu theo? Mỗi dấu ấn thần linh chỉ có một, đâu ra nhiều như vậy?” Tống Bắc Lưu trợn trắng mắt: “Tiểu Quan Âm mới sinh ra không bao lâu, rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Nó nói dấu ấn thần linh hẳn là Bồ Tát thuộc tính lớn, Quan Thế Âm chỉ là thuộc tính nhỏ của Bồ Tát, chỉ có một.”

Cao Yến: “Vậy là ý gì?”

“Sông Hằng 1 tỉ Bồ Tát nên có rất nhiều dấu ấn thần linh. Nhưng Bồ Tát chia làm Quan Thế Âm, Địa Tạng, Văn Thù, Phổ Hiền v.v… chỉ có một dấu ấn thần linh có hình tượng cụ thể. Tiểu Quan Âm nhầm lẫn dấu ấn thần linh Bồ Tát thành dấu ấn thần linh Quan Thế Âm, thế nên nó mới nói có nhiều dấu ấn thần linh Quan Thế Âm.”

“Thì ra là vậy.”

Trước đây cậu đã lấy làm lạ, nhưng Tiểu Quan Âm chính miệng nói nên cậu không nghi ngờ nhiều.

Tống Bắc Lưu nói tiếp: “Lại nói, sao cậu biết được chuyện của tôi?”

Cao Yến không trả lời cô mà chuyển đề tài: “Tôi muốn hợp tác với cô, tôi giao dương chi cam lộ cho cô, nhưng Vong Linh Thư là của tôi.”

Tống Bắc Lưu: “Làm sao để tôi tin cậu?”

“Cô không thể không tin, Tống Bắc Lưu. Chỉ dựa vào một mình cô thì không giành được Vong Linh Thư. Sông sa mạc có thứ có thể khiến minh thần Osiris mất cảm giác, nhưng cô lấy được không?”

Tống Bắc Lưu: “Cậu nói không sai, nhưng chưa đủ để tôi mạo hiểm.”

Cao Yến nhìn lên mặt trời, mặt trời rất chói mắt, xua đuổi tất cả nước và cây cối hoa cỏ trong sa mạc, đồng thời mang đi sinh mạng ôn thuần, chỉ để lại sinh vật kịch độc.

“Vì giữa chúng ta có nhân quả rất sâu, sớm muộn gì cũng có ngày phải giải quyết. Trước khi tôi thu được dương chi cam lộ, tôi và cô đã hợp tác. Giọt dương chi cam lộ kia vốn phải đưa cho cô.”

Không sai, cậu không nên do dự.

Nếu như số phận trung thành với chân thật của cậu, vậy cậu cần gì phải chống cự?

Chân thật cũng không phải là hoàn toàn tuyệt vọng, trong tuyệt vọng hẳn có hy vọng!

Tuyệt đối có hi vọng!

Tống Bắc Lưu từ từ ôm ngực, hơi chần chờ: “Tôi vô tính luyến, không thích đàn ông hay đàn bà.”

“Cám ơn, tôi có bạn trai rồi.” Cao Yến tức giận đáp.

“Ờ.”

Tống Bắc Lưu tự mình đa tình nhưng không hề xấu hổ, trái lại còn cảm thấy may mắn.

Cao Yến nói tiếp: “Tống Bắc Lưu, dù không có tôi thì cô cũng không lấy được Vong Linh Thư.”

Cô bất mãn nói: “Đừng nói thẳng thừng như thế.”

“Vì tôi đến từ tương lai, lần này chính là bạn trai của tôi lấy được Vong Linh Thư.”

“… Hay là tôi làm bạn trai của cậu?” Tống Bắc Lưu vô sỉ hỏi.

“Cút.” Cao Yến cào cào tóc, trầm ngâm trong chốc lát rồi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tống Bắc Lưu, dấu ấn thần linh của tôi là do chính cô đưa đến, là cô kéo tôi vào trò chơi.”

Tống Bắc Lưu xua tay lia lịa: “Đừng vu oan cho tôi, tôi vốn không quen biết cậu mà.”

“… Vì chính tôi nói cho cô biết, khiến tương lai sau này cô kéo tôi vào sân chơi.”

Cô giật mình líu cả lưỡi: “Hả? Cậu đang xúi bẩy sao?”

“Tống Bắc Lưu, tôi nợ cô một câu xin lỗi.”

Cô lúng túng: “A, không sao đâu.”

Nhân quả giữa họ do Cao Yến gây ra, vốn nên để cậu kết thúc. Nhưng trước đó cậu hoàn toàn không biết, còn giận chó đánh mèo Tống Bắc Lưu và Kikuno Karin, tưởng họ ích kỷ, vì sống lại mà kéo cậu vào trò chơi.

Người thật sự kéo cậu vào trò chơi chính là bản thân cậu.

Số phận là một vòng tròn, không cách nào chạy trốn.

Nếu như muốn kết thúc mọi thứ thì chỉ cần không nói câu nào cho Tống Bắc Lưu là được, không một câu, không hợp tác. Nhưng Cao Yến ý thức rõ ràng, dù không tham dự thì cũng chỉ kết thúc số phận của cậu mà thôi.

Cậu không ảnh hưởng tới những người khác, càng không ảnh hưởng được kết quả cuối cùng.

“Tống Bắc Lưu, chờ sau khi giải quyết vài chuyện, tôi sẽ đi siêu độ vong hồn ở Minh Hà, không cần dương chi cam lộ, toàn bộ hóa thành công đức. Tôi sẽ tặng công đức cho cô, mười năm sau, cô có thể dùng công đức khổng lồ này hoành hành ở các sân chơi.”

“Công đức bàng thân, huyết mạch nguyền rủa gần như không ảnh hưởng đến cô.”

Hết chương 87

Chương 88: Vương quốc Minh Hà 11


Edit: OnlyU

Ngay lúc Tống Bắc Lưu nghĩ rằng Cao Yến đang nói đùa thì cậu bình tĩnh nhìn cô, bắt đầu kể lại chuyện anh trai của Tống Bắc Lưu, thù hận và tử vong của cô, cuối cùng nhắc đến Kikuno Karin và lăng kính u mê còn dày hơn độ sâu của khe nứt Mariana của cô.

“Chỉ cần cậu nhắc đến Karin là tôi tin ngay.” Tống Bắc Lưu thở dài, ngay cả cô cũng không chịu nổi lăng kính u mê của Kikuno Karin.

Cô than thở một lát rồi hỏi tiếp: “Cậu thật sự đến từ 10 năm sau?”

Cậu kể lại: “Tôi gặp Kikuno Karin ở màn thăng cấp “Canh Rùa Biển”, cô ấy nói có một người chị hiền dịu tuyệt đẹp phóng khoáng…”

“Ngừng! Tôi không hỏi nữa.” Tống Bắc Lưu sợ cậu nói tiếp, cô im lặng một lát rồi nói: “Bây giờ cậu sẽ hồi sinh tôi?”

“Tôi không thể.” Cao Yến lắc đầu: “Tôi chỉ có thể hồi sinh cô của mười năm sau, đừng quên tôi đến từ mười năm sau. Vì sống lại, cô tiến vào sân chơi “Giáo đường Ursula” hồi sinh Leviathan, mở cánh cổng đi vào vương quốc Minh Hà dưới đáy biển, khiến chúng ta bị cuốn vào. Nếu bây giờ cô sống lại thì sao có sự tình mười năm sau? Tôi không vào vương quốc Minh Hà siêu độ thì lấy đâu ra dương chi cam lộ?”

“Mẹ nó nghịch lý thời gian chết tiệt.” Tống Bắc Lưu than thở: “Tôi phải chết thêm mười năm nữa sao?”

Cao Yến không thể trả lời, thực tế nếu Tống Bắc Lưu không tin cậu, âm thầm làm chuyện gì mờ ám khác thì cậu cũng đành bó tay.

Không phải ai cũng dễ dàng từ bỏ Vong Linh Thư ngay trước mắt, mà sống lại là một trong những chấp niệm của Tống Bắc Lưu.

Cao Yến hỏi: “Trong sông sa mạc có thứ gì? Thứ cô thật sự muốn có, đừng lấy nọc độc bọ cạp ra lừa tôi cho qua chuyện.”

“Độc rắn.” Tống Bắc Lưu đáp.

“Nọc độc của đại xà Apep!” Cao Yến lên tiếng.

Tống Bắc Lưu kinh ngạc: “Cậu biết đại xà Apep đang ở sông sa mạc?”

“Tôi đã thấy.”

“Không có khả năng.” Cô không hề suy nghĩ đã phản bác: “Một khi Apep còn bị kẹt ở sông sa mạc thì nó vĩnh viễn không thể hiện nguyên hình.”

“Đương nhiên.”

Cao Yến cau mày, cậu nhớ lại tương lai mà “thần linh” cho cậu thấy. Ở tương lai, đại xà Apep bị vạch trần lời nói dối, thẹn quá thành giận xé rách sông sa mạc, sông sa mạc nháy mắt biến thành không gian giao nhau giữa mặt trời và mặt trăng, người lái thuyền hiện nguyện hình giết chết Du Tiểu Kiệt và Tạ Tam Thu.

Nhưng Tống Bắc Lưu lại nói Apep không thể chủ động hóa nguyên hình… Cô chắc chắn nói đúng.

Sông sa mạc vốn là lồng giam đại xà Apep, nếu là nhà giam thì tất nhiên cũng sẽ giam luôn nguyên hình của nó.

Vậy là những gì cậu thấy ở tương lai không phải là Apep chủ động xé rách sông sa mạc mà sông sa mạc bị nguyên nhân bên ngoài tác động xé rách.

Cao Yến xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó, cậu đã bỏ qua cái gì sao?

Lúc đó trên thuyền có hai nhóm người chơi, một nhóm do Tạ Tam Thu dẫn đầu, nhóm kia có 4 người mặc áo choàng đen. Mấy lần tất cả những người trên thuyền không trả lời được câu hỏi, ngoại trừ lần đầu bị quái vật tấn công thì những lần sau nhóm này hoàn toàn không bị tấn công.

Có vấn đề, trừ phi nữ thần may mắn hoàn toàn đứng về phía nhóm người kia.

Nhưng rõ ràng không có khả năng đó, vì lần thứ nhất nhóm đó đã bị tấn công, rõ ràng thiếu may mắn. Lần thứ hai thì hai nhóm tranh nhau trả lời trước, nhóm áo đen không thảo luận với nhau, mà trước khi Đường Tắc trả lời câu hỏi đã cân nhắc ít nhất một phút đồng hồ.

Nhưng khi Đường Tắc chính thức trả lời câu hỏi của người lái thuyền thì nhóm áo đen lại nhanh hơn một giây!

Rất không thích hợp!

Rõ ràng có thời gian một phút để suy nghĩ nhưng nhóm áo đen không trả lời, cố tình đợi Đường Tắc lên tiếng thì lại giành trước, hơn nữa vô cùng trùng hợp là hơn một giây.

Cao Yến nhớ lại cảnh tượng đó, cậu luôn cảm thấy kỳ quái, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Cậu lại nhớ tới cảnh người lái thuyền tức giận xé rách sông sa mạc, trời đất nháy mắt bị cắn nuốt. Sau đó nhật nguyệt giao nhau, nhưng lúc đó chỉ có 5 người nhóm Tạ Tam Thu, nhóm áo đen hoàn toàn biến mất.

Cao Yến lẩm bẩm: “Nhóm người áo đen giở trò quỷ?”

“Cậu nghĩ tới cái gì à?” Tống Bắc Lưu hỏi.

Cậu hoàn hồn: “Không có gì, cô nói tiếp đi.”

Tống Bắc Lưu nhún vai: “Đại xà Apep không thể chủ động rời khỏi sông sa mạc, thế nhưng người chơi ngoại lai hoặc linh hồn có thể rời khỏi sông sa mạc. Chỉ cần lúc rời đi nói ra tên của đại xà Apep, sau đó lại hô lên tên không gian nơi mặt trời và mặt trăng giao nhau vì đó là con đường đi, lúc đó nó có thể rời sông sa mạc.”

Cao Yến: “Đơn giản như vậy?”

Tống Bắc Lưu lắc đầu: “Không đâu. Thứ nhất, linh hồn và người chơi không ngu đến mức chỉ đường cho đại xà Apep, vì nó quá tàn bạo, nó sẽ cắn nuốt nhật nguyệt và cả người chơi. Thứ hai, có tổng cộng hai không gian nhật nguyệt giao nhau, cậu không thể xác định không gian nào sẽ mở ra.”

Tống Bắc Lưu dừng một chút rồi nói thêm: “Nhưng nếu chẳng may hai không gian đều mở ra, người có lòng dạ nham hiểm sẽ dẫn đại xà Apep vào một không gian rồi trốn thoát theo không gian khác.”

“Nơi mặt trời và mặt trăng giao nhau… Ánh bình minh và hoàng hôn.”

“Đúng! Thường thì nhìn thời gian sẽ biết là bình minh hay hoàng hôn, nhưng thời gian ở sông sa mạc không trôi qua, người chơi không cách nào phán đoán. Hai chọn một, chỉ cần xác suất may mắn hơi lớn là có thể trúng thưởng.”

“Vậy nên cô cần nọc độc của Apep là tê liệt trái tim Osiris, nhân cơ hội cướp Vong Linh Thư.”

Tống Bắc Lưu cười híp mắt: “Đúng, nhưng bây giờ tôi không cần mạo hiểm nữa. Vì cậu sẽ trao đổi dương chi cam lộ với tôi, tôi cũng không cần mạo hiểm đi lấy nọc độc của Apep.”

“Cô không cần nhưng đến lượt tôi cần.” Cao Yến ngước mắt nhìn Tống Bắc Lưu: “Cô không cần thử tôi, chính cô cũng muốn. Tống Bắc Lưu, cô căn bản không tin tôi.”

Nếu hiện giờ trong tay Tống Bắc Lưu có một điếu thuốc, cô chắc chắn sẽ rít một hơi rồi phun một vòng khói giả vờ tang thương.

“Tôi tin cậu đến từ mười năm sau, vì dấu ấn thần linh và tiểu Quan Âm, cả chuyện cậu biết Karin. Nhưng Cao Yến, cậu nói mười năm sau sẽ hồi sinh tôi, tôi đợi được mười năm sao? Vả lại nếu cậu lừa tôi thì tôi phải làm sao đây? Cậu lấy được Vong Linh Thư chạy đi giúp bạn trai nhỏ bé của cậu, mười năm sau, không chừng cậu sẽ tự dùng dương chi cam lộ. Kết quả tôi không được gì cả, không phải tôi lỗ quá sao?”

“Cậu nói xem, sao tôi có thể nhẫn nại được mười năm?”

Cao Yến đáp: “Vậy chúng ta đánh cược một lần đi, nếu cô lấy được Vong Linh Thư thì nó là của cô. Nếu cô không lấy được thì chúng ta tiếp tục hợp tác. Dù sao lúc đó cô không có lựa chọn thứ hai.”

“OK.”

Lần này Tống Bắc Lưu không do dự mà đồng ý.

“Một điều kiện duy nhất, tôi muốn 2/3 nọc độc của đại xà Apep.”

Tống Bắc Lưu lưỡng lự: “Quá nhiều nọc độc sẽ giết chết minh thần Osiris. Ông ta chết thì vương quốc Minh Hà sẽ sụp đổ, toàn bộ dân Ai Cập sẽ coi cậu là kẻ thù. Kết quả này còn nghiêm trọng hơn việc bị mất Vong Linh Thư.”

Cao Yến: “Tôi chỉ muốn mang đi cứu người mà thôi.”

Cậu nói xong lướt qua Tống Bắc Lưu, tay chân nhanh nhẹn leo lên cột buồm, ngồi xuống trước mặt mèo Ai Cập cao quý thần bí, không biết cả hai nói cái gì nhưng mèo Ai Cập khẽ gật đầu một cái.

Cao Yến cười như trút được gánh nặng, cậu nhảy xuống bong thuyền.

Lúc này người lái thuyền lên tiếng: “Hãy nói cho ta biết, nữ thần Isis xử phạt con bọ cạp thứ 7 vì tội gì?”

Có người trả lời: “Ngu xuẩn và lỗ mãng, vì nữ chủ nhân nhà giàu đã từ chối thu nhận nữ thần Isis, con bọ cạp thứ 7 đốt con của cô ta, nhưng đứa bé đó đã làm gì sai đâu? Người sai là nữ chủ nhân nhà giàu. Nữ thần Isis phải chịu đau đớn khi sinh con – nỗi đau mà người phụ nữ nào cũng trải qua – thế nhưng con bọ cạp thứ 7 lại trách oan đứa bé làm nữ thần Isis đau đớn, cho rằng thần Horus làm tổn thương Isis nên đã đốt Horus suýt bỏ mạng.”

Câu chuyện về nữ thần bọ cạp thì nổi tiếng nhất là chuyện 7 con bọ cạp được phái đi bảo vệ nữ thần Isis, sau đó xảy ra việc bọ cạp hai lần đốt trẻ con vô tội.

Bọ cạp độc ngu xuẩn tưởng Isis đau đớn vì sinh con là do Horus hại Isis nên trả thù đứa bé, kết quả suýt hại chết Horus.

Ai biết về truyền thuyết này đều cười nhạo bọ cạp độc ngu uẩn, phán nó tội ngu xuẩn lỗ mãng.

Linh hồn trên thuyền biết chuyện này cũng không khó, họ nghĩ đáp án rất chính xác.


Nhưng hai con mắt lớn cỡ hạt đậu xanh của người lái thuyền bỗng lóe lên tia ác ý lần thứ hai, hắn nói lớn: “Sai! Sai rồi!”

Hắn đang định nói tiếp thì có người lãnh đạm nói: “Tội danh chân chính là… phản bội!”

Mấy câu đắc ý của người lái thuyền bị khựng lại, hắn từ từ quay đầu, trừng mắt nhìn Cao Yến cạnh cột buồm: “Ngươi nói gì?”

“Phản bội. Con bọ cạp thứ 7 đã sớm phản bội Isis, nó âm thầm cấu kết với Set, ban đêm cố ý lẻn vào đốt đứa con của nữ chủ nhà giàu. Đến hôm sau, nữ chủ nhà giàu ôm đứa bé bị chất độc phát tác cầu cứu người xung quanh. Isis không đành lòng nhìn đứa bé phát tác chất độc bỏ mạng nên tiêu hao thần lực cứu đứa bé, dẫn đến việc sau khi sinh Horus thì cạn kiệt thần lực.”

“Lúc này con bọ cạp thứ 7 lấy lý do Horus làm tổn thương Isis mà dùng đuôi đốt Horus, Isis không còn thần lực nên không cách nào cứu con trai.” Cao Yến lặp lại lần nữa: “Vậy nên tội danh của con bọ cạp thứ 7 là phản bội.”

Người lái thuyền trừng mắt nhìn chằm chằm Cao Yến, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn mèo Ai Cập trên cột buồm.

Mèo Ai Cập từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt to màu vàng óng là ảnh ngược xấu xí của người lái thuyền, nó thình lình “meo” một tiếng, người lái thuyền như bị hù dọa đến run chân.

Hắn gầm nhẹ: “Ai mang con mèo chết tiệt đó tới?!”

Không ai trả lời, họ không thích người lái thuyền nhưng thích mèo Ai Cập.

Mèo Ai Cập ăn bọ cạp độc, sâu độc và rắn độc.

Người lái thuyền nén tức giận nói: “Gợi ý thứ ba, nơi mặt trời và mặt trăng giao nhau gọi là gì?”

Cao Yến và Tống Bắc Lưu nghe vậy đồng loạt ngẩng đầu người lái thuyền.

Hết chương 88

Chương 89: Vương quốc Minh Hà 12

Edit: OnlyU

“Xem ra chúng ta qua cửa rồi.”

“Rất rõ ràng, nhưng không ngờ Apep đã trù tính trước.”

“Không sao, mục đích của chúng ta giống nó.”

“Làm sao cậu biết tội danh của con bọ cạp thứ bảy?”

“Mèo Ai Cập nói cho tôi biết.”

Cao Yến và Tống Bắc Lưu thì thầm thảo luận, sau đó nhìn về phía người lái thuyền.

Người lái thuyền đang chìm đắm trong suy nghĩ của hắn, còn các linh hồn thì đang thảo luận nơi mặt trời và mặt trăng giao nhau rốt cuộc là vùng đất hoàng hôn hay bình minh. Mèo Ai Cập ngồi trên cột buồm nhìn mặt trời phía xa.

Ba phút trôi qua, người lái thuyền lên tiếng hỏi: “Nơi mặt trời và mặt trăng gặp nhau là ở đâu?”

Ngay lúc này, chiếc thuyền tiến vào một khu vực đặc biệt, ánh mặt trời chói chang mất đi nhiệt độ, không gian phảng phất như bị bóp méo, thời gian và gió dừng lại.

Các linh hồn không nhận ra khác thường nhưng Tống Bắc Lưu và Cao Yến lập tức nhận ra.

Thuyền đang cập bến, tốc độ chậm lại, dường như đang bỏ neo.

Không gian phía trước bỗng xuất hiện một điểm sáng màu đen, điểm sáng như lốc xoáy từ từ lan rộng ra khắp bốn phía.

Các linh hồn phấn khích hô to: “Vùng đất bình minh!

“Không, phải là vùng đất hoàng hồn!”

Người lái thuyền đầu cò trắng từ từ biến thành hư ảnh, nhưng không ai nhận thấy, mục đích của hắn đang được thực hiện.

Cao Yến bỗng nói: “Không cảm thấy quá dễ dàng sao?”

Tống Bắc Lưu không hiểu: “Cái gì?”

Cậu đáp: “Người chơi và linh hồn tình cờ xé rách sông sa mạc, khiến đại xà xuất hiện, như vậy chỉ cần người lái thuyền đưa ra câu hỏi vừa rồi thì người chơi và linh hồn sẽ trả lời. Đáp án một trong hai, quá dễ.”

Tống Bắc Lưu cũng cảm thấy kỳ quái: “Suy nghĩ lại thì xác suất chọn đúng rất cao, trừ phi còn có nguyên nhân mà chúng ta không biết.”

Điểm sáng như xoáy nước đang từ từ khuếch đại, không gian bị xé ra, thân tàu chạm vào vòng xoáy, như giả dối bị cắn nuốt mà bộc lộ chân thật xấu xí, nhưng không ai chú ý đến chân thật.

Cao Yến hỏi lại: “Cô nghe tin tức này từ đâu?”

Tống Bắc Lưu im lặng một lúc lâu mới nói: “Từ thần Bastet.”

Cô vừa dứt lời, bốn phía xung quanh bỗng trở nên im lặng như tờ, dường như thời gian và không gian đã bị dừng lại. Sau đó một câu “Vùng đất hoàng hôn” đã phá vỡ sự yên tĩnh, xung quanh lập tức rung chuyển như động đất. Không gian vỡ nát thành mảnh nhỏ, lộ ra cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp và hùng vĩ.

Mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ đang lặn xuống, nó nằm ngay nơi tiếp giáp giữa trời và đất, dường như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.

Con thuyền dừng lại ngay trước mặt trời, nhìn lên mặt trời đang lặn, chiếc thuyền nhỏ bé chỉ như con phù du.

Cao Yến quay đầu lại, đột nhiên phát hiện mấy linh hồn ồn ào nãy giờ đã biến mất không còn một ai, người lái thuyền cũng biến mất khỏi bánh lái.

Yên tĩnh, trên thuyền chỉ còn lại cậu và Tống Bắc Lưu.

Cô lên tiếng trước: “Những người khác đâu rồi?”

Cao Yến đáp: “Tôi cũng không chú ý.”

Giọng nói mềm mại của mèo Ai Cập từ phía sau truyền đến: “Ta đưa họ đi rồi.”

Cao Yến và Tống Bắc Lưu đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy mèo Ai Cập ưu nhã ngồi xổm trên mạn thuyền.

Tống Bắc Lưu quái dị nói: “Bastet?”

Vừa dứt lời, trên mặt cô xuất hiện ba vết cào.

Không đợi hai người kịp phản ứng, mặt đất bỗng chấn động kịch liệt, “rắc” một tiếng, thân tàu chia năm xẻ bảy, mặt đất nứt ra một khe sâu không thấy đáy. Ở tận cùng nơi sâu nhất truyền đến tiếng rắn kêu. Một màu đỏ tươi xuất hiện từ dưới khe nứt, nó từ từ sáng lên trong bóng tối rồi trồi lên trên, đi theo đó chính là một con rắn đen khổng lồ.

Rắn đen che khuất cả nửa bầu trời, sóng đôi cả với mặt trời to lớn.

Tống Bắc Lưu vội tìm chỗ nấp, Cao Yến thấy thế nhướng mày: “Không phải cô muốn lấy nọc độc của nó sao?”

“Đó chỉ là kiêu căng ngạo mạn thời thanh xuân của tôi, xin hãy chôn nó đi, cám ơn.”

Cao Yến tiến lên, lấy cành liễu và Thánh Thương ra, kết hợp cả hai thành giáo dài đỏ thẫm, đầu thương chia ra làm hai lưỡi dao cực kỳ sắc bén.

Trên thân của Thánh Thương có vảy kim loại, nhìn kỹ sẽ phát hiện nó đang liên tục biến đổi, phảng phất như thanh Longinus từng nếm máu tươi của Chúa Jesus ngửi thấy mùi máu tươi của thần linh lần nữa khiến nó trở nên nóng nảy hấp tấp.

Nó đang sôi sục ý chí chiến đấu.

Tống Bắc Lưu nói: “Apep phải nuốt mặt trời, cậu có thể thừa dịp nó không rảnh chú ý đến đám nhân loại kiến hôi chúng ta mà chạy trốn.”

Cao Yến bình tĩnh hỏi lại: “Cô muốn chạy trốn?”

Tống Bắc Lưu nhỏ giọng: “… Không.”

Cao Yến quay đầu nhìn Tống Bắc Lưu, sau đó cậu nhảy khỏi bong thuyền, chạy băng băng trên cánh đồng về phía rắn khổng lồ đang che cả nửa bầu trời. Cậu giơ cây thương trong tay đâm vào cơ thể lởm chởm, giống hệt tảng đá dị dạng của con rắn khổng lồ, mượn lực nhảy lên đầu nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.