Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 27: Du Bồ Tát


Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 27: Du Bồ Tát

Chương 60: Người chơi cao cấp

Edit: OnlyU

Năm người đi đến dinh Trần Thanh Sơn mà không gặp bất kỳ trở ngại gì, kỳ quái là khi đi qua phố xá sầm uất, họ phát hiện trên đường chỉ còn vài người thưa thớt, cảnh náo nhiệt ngày thường đã biến mất, cả trấn Thanh Sơn như một tòa thành trống không.

Vương Hành lên tiếng giải thích: “Bắt đầu từ chiều ngày thứ tư, trấn Thanh Sơn không có bao nhiêu người xuất hiện, đến ngày thứ năm thì không còn thấy một ai. Giống hệt một tòa thành trống, nghe nói đây là tập tục của họ, một ngày trước hội du thần sẽ có bách quỷ dạ hành, nhà nhà đều đóng chặt cửa. Đến ngày thứ sáu các căn nhà mới sáng đèn, người lớn trẻ nhỏ thức dậy tham gia hội du thần.”

Kikuno Karin cũng nói: “Nước tôi cũng có du thần tế, hoạt động tương tự, nội dung hơi khác một chút. Trong truyền thuyết, bệnh dịch tàn sát bừa bãi, sau đó thần linh giáng thế, phù hộ người dân do đó hoạt động thần tế có thể lưu truyền đến ngày nay.”

Vương Hành khá ngạc nhiên: “Quảng Đông Phúc Kiến cũng có truyền thuyết về hội du thần tương tự như vậy, bệnh dịch giết chết hàng loạt người dân sau đó thần linh phù hộ nên có hoạt động hội du thần. Trong đời sống hiện đại, nó phát triển thành phong tục tập quán dân tộc, kỳ thật đây là một phong tục tập quán dân tộc văn hóa rất thú vị, náo nhiệt, độc đáo và cực kỳ long trọng.”

Cao Yến cười nói: “Điều này chứng tỏ các truyền thuyết thần thoại giống nhau, bản chất khác biệt không lớn.”

Cậu nói xong chợt nhớ lại màn “Canh Rùa Biển”, Asuro từng nhắc đến “thần chí cao sáng tạo toàn thế giới”, vậy đây chính là lý do mà các quốc gia khác nhau nhưng thần thoại đều có điểm chung sao?

Cao Yến rũ mắt, ghi nhớ liên tưởng bất ngờ này vào lòng, hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm, hơn nữa không có trường hợp nào chứng minh suy đoán của cậu, có nghĩ nhiều cũng vô ích.

Vương Hành đẩy cửa dinh Trần Thanh Sơn, năm người lục tục đi vào, cánh cửa “két” một tiếng dài đóng lại.

Không lâu sau, cửa sổ nhà đối diện hé ra một khe nhỏ, bên trong tối thui không thấy gì. Bỗng nhiên, trong bóng tối có thứ gì đó lóe lên một cái, ngay sau đó là từng con mắt xếp sau khe cửa nhìn chòng chọc về phía đối diện.

Hình ảnh thật khiến người ta rợn tóc gáy, như là phía sau cửa sổ đang có vô số người rình coi.

Du Tiểu Kiệt bỗng lạnh sống lưng, cả người không khỏe nói: “Không biết tại sao, vừa nãy ở cửa em có cảm giác có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào em.”

Hắn nói xong hơi hối hận, vì trên đường không một bóng người, ngoại trừ tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của bọn họ thì không còn âm thanh nào khác, cửa sổ các căn nhà bên cạnh cũng đang đóng kín, theo lý mà nói thì không có ai rình rập mới đúng.

Vậy nên hắn nghĩ cảm giác của hắn sai rồi.

Thế nhưng Cao Yến lại nói: “Tôi cũng có cảm giác bị nhìn lén.”

Du Tiểu Kiệt: “?”

Kikuno Karin, Triệu Hồi Âm và Vương Hành cũng quay qua gật đầu nói: “Chúng tôi cũng vậy.”

Du Tiểu Kiệt: “Má ơi!”

Thật dkm kinh khủng.

Du Tiểu Kiệt suy đoán: “Dân trấn đang rình coi chúng ta? Hay là đang rình rập Trần Thanh Sơn? Hoặc là rình xem người chơi nào đến tìm Trần Thanh Sơn?”

Hắn có xu hướng nghiêng về câu cuối hơn, vì mục đích của dân trấn là muốn có tháp cốt, thế nên rình xem người chơi nào đến tìm Trần Thanh Sơn cũng sẽ biết tiến độ hoàn thành của tháp cốt, hơn nữa ngày mai đã là hội du thần.

Du Tiểu Kiệt chậc một tiếng, có chút chán ghét.

Triệu Hồi Âm trầm mặt: “Tháp cốt, phải nhanh hoàn thành tháp cốt!”

Vương Hành cũng mặt lạnh nói: “Trần Thanh Sơn có nguyên liệu làm tháp cốt!”

Rõ ràng tháp cốt đã gần hoàn thành xong, rõ ràng đã có nguyên liệu làm tháp cốt, thế mà dân trấn và Trần Thanh Sơn còn lừa người chơi đến miếu âm công và nghĩa trang chịu chết?!

Trần Thanh Sơn đang cầm tẩu thuốc gõ gõ xuống thềm đá, tàn thuốc rơi ra, ông mở mắt nhìn năm người chơi khí thế hừng hực đi đến trước mặt, thờ ơ nói: “Tháp cốt của tôi đương nhiên là của tôi, ngay từ đầu tôi đã nói với các cậu, muốn có tháp cốt không phải là người xứ khác. Chính các cậu không nghe, tưởng là nhiệm vụ gì đó, cả đám chạy đến trước mặt tôi muốn tháp cốt. Mấy người muốn có tháp cốt đương nhiên phải tự đi tìm nguyên liệu, chẳng lẽ muốn tôi đưa ra?”

Vương Hành tức giận chỉ trích: “Ông đã có nguyên liệu sao còn lừa gạt người chơi rằng trấn Thanh Sơn không có khung trúc và giấy?”

Trần Thanh Sơn đáp: “Vốn không có, ngoại trừ thứ tôi đang cất giữ.”

Triệu Hồi Âm cắn răng: “Vậy là ngay từ đầu ông đã biết dân trấn lừa người chơi… Lừa người xứ khác về nguyên liệu làm giấy và khung trúc nhưng không thèm nhắc nhở một câu, chỉ mở to mắt nhìn họ đi chịu chết?”

Mọi người rất phẫn nộ, nhưng Trần Thanh Sơn chỉ chậm chạp hút thuốc, không chút áy náy hay chột dạ: “Mấy người không hỏi mà, những gì tôi nói đều là sự thật, còn lại là chưa nói mà thôi. Tôi không gạt các người, không gạt một câu một chữ nào hết.”

Bọn họ không còn lời gì để nói, đúng là Trần Thanh Sơn không lừa gạt bọn họ, thậm chí còn hỏi gì đáp nấy, chỉ là không nói một chút gì về tin tức cần thiết, mặc cho người chơi bị lừa xoay như chong chóng.

Trần Thanh Sơn cười nhạo: “Tôi đã nhắc nhở rất nhiều lần rồi, nhưng các người tự cho là thông minh hoài nghi tôi cố ý gài bẫy cho các người nhảy vào, các người hoài nghi không tin từng câu nói của tôi. Mấy người bị gạt, liên quan gì đến tôi?”

Vương Hành và Triệu Hồi Âm á khẩu không trả lời được, Du Tiểu Kiệt quan sát bên cạnh rồi xoa cằm cảm thán: “Nghệ thuật ngôn ngữ còn lợi hại hơn tôi, mặt không đỏ tim không đập, lý lẽ hùng hồn, thật sự hù dọa người khác.”

Trần Thanh Sơn nghe vậy ngẩng đầu trừng hắn một cái.

Du Tiểu Kiệt thấy thế cười ha hả: “Trần Thanh Sơn đúng không? Đừng trừng tôi nha, tôi đâu có nói sai. Ông lớn tiếng dọa người, cây ngay không sợ chết đứng, ai suy nghĩ không nhanh nhạy hoặc tâm tư đơn thuần chắc chắn bị ông hù dọa.”

Triệu Hồi Âm và Vương Hành đã bị dọa: “…”

Già đầu như vậy, lần đầu bị đánh giá là suy nghĩ không linh hoạt và tâm tư đơn thuần.

Du Tiểu Kiệt nói tiếp: “Tôi đã nghe anh Yến nói, tuy ông không nói dối, đúng là nói thật nhưng có một số việc rõ ràng có thể nói thẳng nhưng ông lại cố ý không nói. Ví dụ như chuyện khung trúc và giấy để làm tháp cốt, nguyên liệu không phải là xà ngang ở miếu âm công, ván quan tài và da người ở nghĩa trang, tất cả là giả, là lời đồn, dân trấn bị lừa, nhưng ông biết là giả đúng không? Thế nhưng ông chưa từng nói ra, cố ý phụ họa với mấy lời đồn thổi tạo thành lời nói dối, bản thân ông bị hiềm nghi đồng lõa.”

“Ông nói không cố ý dọa người chơi?”

Trần Thanh Sơn tức giận trừng hắn, sau đó rút tẩu thuốc ra chỉ vào Cao Yến hỏi: “Cậu dẫn bọn họ đến đây là để chất vấn tôi?”

Cao Yến nhàn nhạt nói: “Ông đúng là bị hiềm nghi đồng lõa.”

Trần Thanh Sơn xùy một tiếng khinh miệt, khá gay gắt nói: “Muốn có được thứ gì thì trước tiên phải trả giá, càng là thứ cần thiết thì càng nguy hiểm.Không phải người chơi các người đã biết đạo lý này từ lâu rồi sao? Trấn Thanh Sơn không có một người nào còn sống ngoại trừ người chơi, các người không thể tự đánh giá cấp bậc và mức độ nguy hiểm của một màn trung cấp sao? Tôi nói cái gì các người đều tin, dân trấn nói gì các người cũng tin, ngu xuẩn!”

“Dân trấn ngu muội, người chơi thì ngu xuẩn!”

Ba người Du Tiểu Kiệt, Vương Hành và Triệu Hồi Âm khiếp sợ mở to mắt nhìn Trần Thanh Sơn bắt đầu chửi mắng, dường như vò mẻ không sợ sứt nữa. Hoàn cảnh trong Trấn Thanh Sơn quá mức chân thật, đôi lúc khiến người chơi bỏ qua hiện thực đây chỉ là một sân chơi.


Nhất là Vương Hành và Triệu Hồi Âm đã ở trong sân chơi quá lâu, thậm chí họ có ảo giác trấn Thanh Sơn tồn tại thật sự.

Nhưng hiện tại Trần Thanh Sơn trực tiếp đánh nát ảo giác của họ, chỉ rõ “Người chơi” và “Sân chơi”, thậm chí biết sân chơi phân cấp bậc và mức độ nguy hiểm, biết quỷ quái trong sân chơi nói dối thành tính.

Nói như vậy, NPC sẽ không phá hỏng bối cảnh thiết lập sân chơi, càng không nói ra từ ngữ phạm quy là “Người chơi” và “Sân chơi”, ngoại trừ – BOSS!

Du Tiểu Kiệt sợ hãi kêu lên: “Ông là BOSS?!”

Một lúc lâu sau, hắn vẫn còn hoảng sợ nói: “Tôi còn nghĩ rằng màn này không có BOSS? Nhìn thế nào cũng thấy màn này không có BOSS… Ông là ai?”

Cao Yến ngồi xuống, một tay chống mặt, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó ở hư không, không có lập tức trả lời, mặc cho mọi người ngạc nhiên và nghi ngờ suy đoán thân phận Trần Thanh Sơn.

Kikuno Karin vuốt ống tay áo, cô nhìn về phía Cao Yến, thấy cậu bình tĩnh ung dung, rõ ràng đã đoán được từ lâu, cô thở dài trong lòng, so ra cô vẫn kém Cao Yến, giống như dù cô có cố gắng thế nào cũng không đuổi theo kịp chị cả vậy.

Đó là thiên phú của họ, thiên phú ngàn dặm mới tìm được một.

Trần Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, không trả lời suy đoán của mọi người mà bày vẻ mặt “phiền muốn chết”. Ông không thèm để ý đến nhóm Du Tiểu Kiệt mà quay đầu qua, chỉ tẩu thuốc vào Cao Yến hỏi: “Cậu tới làm chi?”

“Tìm ông.”

Trần Thanh Sơn: “Nói thừa.”

Cao Yến nói tiếp: “Tìm ông đương nhiên có việc, vấn đề này liên quan đến hội du thần, mà giữa ông và hội du thần ngoại trừ tháp cốt thì còn có gì liên quan đến nhau chứ? Đương nhiên tôi tới tìm ông đòi tháp cốt rồi.”

Trần Thanh Sơn đen mặt: “Tôi không cho.”

Cao Yến: “Không sao, tôi có thể cướp.”

Trần Thanh Sơn: “Cậu có cần vô sỉ như vậy không?”

“Tôi đã biểu hiện vô sỉ một cách quang minh chính đại như thế rồi mà ông còn hỏi ngược lại, có cần thiết không?”

Không cần thiết…

Trần Thanh Sơn chợt phản ứng, thở phì phò mắng: “Không có sự đồng ý của tôi thì cậu không lấy được, bảy tháp cốt phía sau tôi cũng không ngồi không!”

Cao Yến gật đầu tán thành: “Các vị hưởng hương hỏa thờ cúng, tôi biết mà. Thế nhưng nhang đèn thờ cúng đã ngừng từ lâu, thần linh ngã xuống còn đánh thắng được 90 người chơi trung cấp sao?”

Cao Yến nhếch môi, liếc mắt nhìn Trần Thanh Sơn, không hề sợ hãi nói: “90 người chơi trung cấp cùng xông lên, kéo cũng có thể kéo chết các vị, huống chi mục đích của chúng tôi chỉ là tháp cốt, không có ý giết chóc.”

Cậu gật gù đắc ý, giọng nói từ bi mà thương hại: “Thế nào? Mọi người phối hợp với nhau, hợp tác lẫn nhau, tuy rằng động cơ của các vị và người chơi khác nhau nhưng khác đường vẫn về một đích, rốt cuộc chúng ta phải ngồi cùng một thuyền. Lúc này đừng phân cao thấp, ngồi xuống cùng đàm luận đi nào, hợp tác mới có thể thắng lợi.”

Trần Thanh Sơn lập tức giận dữ, ông ghét giọng điệu từ bi mà thương hại của cậu, ngay cả ánh mắt cũng mang theo sự thương hại khiến ông suýt nữa nổi sát ý. Nhưng khi thấy vẻ mặt châm biếm như cười như không của cậu, ông bỗng lập tức tỉnh táo lại.

Cao Yến đang cố chọc ông tức giận, cậu không ngại đánh nhau với tháp cốt một trận, thậm chí đang chờ mong.

Trần Thanh Sơn khẽ mắng vài câu: “Bây giờ người chơi đều gian xảo như vậy sao? Không tên nào để người ta sống mà.”

Thấy Trần Thanh Sơn không nổi điên lên, Cao Yến tỏ vẻ rất thất vọng, sau đó cậu quay qua mấy người còn lại giới thiệu: “Giới thiệu lần nữa – Trần Thanh Sơn, BOSS màn, thần linh đã ngã xuống, Thanh Sơn Linh Cảnh Tôn Vương.”

“…”

“!!!”

Một lúc thật lâu Vương Hành mới thì thào: “Má nó!”

Du Tiểu Kiệt thì vẻ mặt phức tạp nói: “Thanh Sơn Vương? Thần linh Đạo giáo, thần thủ hộ của Phúc Kiến, Thanh Sơn Linh Cảnh Tôn Vương mà Thanh Sơn Cung thờ cúng? Thần linh cũng nói dối gạt người nha.”

Trần Thanh Sơn lên tiếng: “Người và quỷ đều nói dối hết lần này đến lần khác, vậy tại sao thần linh không được? Vả lại tôi vốn không lừa các người, tôi trần thuật sự thật, nguyên vật liệu này vốn có thể chế tạo tháp cốt, chỉ là không dùng được mà thôi.”

Đề tài bỗng thay đổi, ông chỉ vào Cao Yến nói: “Tôi đã sớm nói với cậu “Trấn Thanh Sơn không còn khung trúc và giấy”, cũng nói dùng nguyên liệu khác thay thế thì tháp cốt không qua đống lửa được. Bây giờ các người vây lại chất vấn tôi là sao?”

Cao Yến liếc nhìn ông, vẫn thong thả ung dung nói: “Đây không phải là lớn tiếng dọa người sao? Nếu có thể đánh lừa ông, nói không chừng có thể lấy được tháp cốt rồi.”

Vẻ mặt Trần Thanh Sơn đầy khó chịu như nuốt phải mười cân sắt vậy, ông hậm hực nói: “Không có tháp cốt! Khung trúc và giấy cũng không có. Sao tôi có tháp cốt? Mấy tháp cốt trong phòng không qua đống lửa được.”

Cao Yến xua tay: “Không sao, chúng tôi không ngại.”

Trần Thanh Sơn trầm mặt: “Tôi ngại.”

“Ờ, nhưng không liên quan.”

Trần Thanh Sơn: “…”

Mẹ nó!

Cao Yến nói tiếp: “Đừng giả bộ nữa, ông giấu không ít tháp cốt chứ gì? Không bàn về việc ông là Thanh Sơn Vương hay là BOSS, chỉ cần thân phận “nghệ nhân chế tạo tháp cốt hàng đầu Phúc Kiến”, tôi không nghĩ đây là thân phận giả. Ít nhất dân trấn Thanh Sơn không hoài nghi, nên “Trần Thanh Sơn” là thật, tay nghề chế tạo tháp cốt giỏi nhất, yêu thích tháp cốt nhất cũng là thật. Gồm cả việc ông đau lòng và tức giận khi dân trấn thiêu hủy tháp cốt cũng là thật.”

Trần Thanh Sơn mặt không thay đổi.

Cao Yến lắc đầu: “Ông sẽ không ngồi nhìn tháp cốt bị thiêu hủy, vừa lúc ông có năng lực cứu chúng rồi mang đi cất giấu, tôi nói không sai chứ?”

Trần Thanh Sơn im lặng nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng đáp một tiếng: “Không sai.”

Cao Yến cười cười, nhẹ nhàng nói: “Hợp tác đi, mục tiêu của chúng ta giống nhau.”

“Để tôi suy nghĩ.”


Cậu xòe tay: “Nghĩ thông suốt rồi tìm tôi.”

Trần Thanh Sơn đi vào phòng thương lượng với bảy tháp cốt, mà nhóm Du Tiểu Kiệt lập tức vây lại hỏi cậu chuyện gì đang xảy ra, hợp tác với BOSS làm gì, tại sao Trần Thanh Sơn lại biến thành Thanh Sơn Vương?

Cao Yến suy nghĩ một chút, quyết định giới thiệu Trần Thanh Sơn trước, vì vậy cậu chỉ vào căn phòng sau lưng: “Bên trong còn có bảy tháp cốt, là thần linh từng phù hộ trấn Thanh Sơn, ví dụ như nữ cô, âm sai v.v…”

Mọi người: “Đệt!”

Vương Hành hỏi: “Họ là thần linh từng phù hộ trấn Thanh Sơn, nhưng bây giờ lưu lạc chỉ có thể sống nhờ vào tháp cốt… Họ đã gặp phải cảnh ngộ gì vậy?”

Cao Yến cho anh ánh mắt tán thưởng, tỏ vẻ anh hỏi đúng trọng điểm rồi.

“Thần linh trấn Thanh Sơn đã ngã xuống hết rồi.”

Mọi người nghe vậy, suy nghĩ trong lòng khác nhau, dù sớm đã có dự đoán nhưng khi nghe được rõ ràng vẫn cảm thấy phiền muộn.

Người chơi và thần linh đối kháng, người chơi màn trung cấp hiện tại đối với thần linh sợ hãi và căm hận nhiều hơn kính nể, hơn nữa người chơi sẽ thủ tiêu sự tồn tại của thần linh, thế nhưng bây giờ nghe rằng thần linh đã ngã xuống, không khỏi bi thương.

Vương Hành lên tiếng: “Nguyên nhân là vì bệnh dịch đã quét sạch tất cả trấn Thanh Sơn, mà thần linh lại không phù hộ sao?”

Cao Yến đáp: “Có thể nói như vậy, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là thần linh chủ động ngã xuống, dùng công đức bản thân phù hộ trấn Thanh Sơn.”

Du Tiểu Kiệt: “Thế nhưng trấn Thanh Sơn vẫn tiêu vong.”

Cao Yến: “Trấn Thanh Sơn tiêu vong vì bệnh dịch, mà bệnh dịch bắt nguồn từ ác nghiệt ở miếu âm công. Nhân quả giữa họ dây dưa, thần linh không thể nhúng tay nên không phù hộ. Nhưng sau khi trấn Thanh Sơn diệt vong, quan hệ nhân quả giữa dân trấn và âm hồn miếu âm công, ác hồn ở nghĩa trang vẫn không thể tháo bỏ mà trái lại càng dây dưa chặt chẽ hơn, đến tình cảnh không cách nào tháo gỡ. Chấp niệm của dân trấn quá mạnh, quanh quẩn trong trấn nhiều năm vẫn không được giải thoát.”

Cậu dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: “Thần linh nơi đây không đành lòng nhìn dân chúng và thành trấn mà họ từng bảo vệ vì chấp niệm mà khiến cả nơi này thành trấn quỷ, nhân quả gánh trên lưng sẽ gia tăng đến độ không gánh nổi nữa.”

“Thế nên thần linh chủ động ngã xuống, hợp tác với thần linh trò chơi, biến toàn bộ trấn Thanh Sơn thành màn trung cấp để người chơi tiến vào siêu độ. Mà cách thức siêu độ chính là cử hành hội du thần, vì hội du thần chính là chúng thần trừ tà trừ ác, phù hộ thôn trấn, tiêu trừ bệnh dịch, bảo vệ dân trấn. Trong trò chơi, hoàn thành việc thần linh phù hộ trấn Thanh Sơn, tạo cho dân trấn ảo tưởng có thể sống tiếp, giải quyết chấp niệm của họ. Chính là như vậy đúng không?”

Cao Yến quay đầu nhìn Kikuno Karin – người vừa lên tiếng – cậu gật đầu đáp: “Cô nói không sai.”

Cô nói tiếp: “Thần linh trấn Thanh Sơn chủ động ngã xuống, một là vì để trấn Thanh Sơn biến thành màn trung cấp, hai là vì họ dời nhân quả nặng nề đến trên người chính họ.”

Cao Yến hơi ngạc nhiên: “Cô đoán được?”

“Thức thần của tôi trải rộng toàn thành.”

Cao Yến đã hiểu, đối phương thắng ở tai mắt đông đảo.

“Kế hoạch vốn là như thế không sai, kỳ thật để qua cửa màn “Du Bồ Tát” này rất đơn giản, vì thần linh chỉ muốn phù hộ trấn Thanh Sơn mà không phải làm khó người chơi. Sở dĩ nó được phân là màn trung cấp chủ yếu là vì thần linh đông đảo yêu cầu.” Cao Yến thong thả nói tiếp: “Người chơi chỉ cần tìm Trần Thanh Sơn, muốn có tháp cốt của ông là được. Sau đó vào ngày thứ sáu, người chơi mặc tháp cốt du thần, nhảy qua đống lửa, mang tượng thần hoàn chỉnh quay về lại miếu thờ, biểu thị tất cả đều thuận lợi, thần linh sẽ không vứt bỏ họ, bệnh dịch sẽ được diệt trừ.”

“Như vậy, chấp niệm tiêu tan, tất cả đều viên mãn và vui vẻ. Đáng tiếc, họ không may gặp phải một tên rác rưởi, hắn hướng dẫn dân trấn và người chơi khác, khiến cả trấn Thanh Sơn thành đại bản doanh để hắn thu hoạch giá trị tín ngưỡng.”

Vẻ mặt Vương Hành và Triệu Hồi Âm rất khó coi, nhất là Vương Hành, anh đã từng gặp Địa Tạng, hiện tại tức giận và thù hận trong lòng anh cuồn cuộn như sóng to gió lớn, nhưng anh kiềm nén đến tận cùng mà không bạo phát.

Cao Yến chờ mọi người bình tĩnh mới nói tiếp: “Bối cảnh màn trung cấp là như vậy, dân trấn từng tham lam vô độ, tạo nghiệt ở miếu âm công, vứt bỏ thần linh công chính. Kết quả là họ bị nhân quả quấn thân, phải trả cái giá là toàn trấn bị diệt, thần linh không phù hộ họ, họ oán giận thần linh vứt bỏ họ. Có qua có lại, nhân quả giằng co, vốn cuối cùng thanh toán xong xuôi.”

“Thế nhưng chấp niệm của dân trấn quá nặng, bao vây cả trấn Thanh Sơn. Một vòng lại một vòng, nhân quả nối tiếp nhân quả, cuối cùng là cục diện trước mắt.”

Thần linh ngã xuống, không phải các vị thần không hối hận, nếu như khi tất cả chưa lệch lạc mà đứng ra ngăn cản thì tốt rồi.

“Chấp niệm của dân trấn là sống sót sao?”

Triệu Hồi Âm nói: “Bọn họ chấp nhất với hội du thần, có lẽ vì trước khi chết họ đã cầu khẩn nhưng không được thần linh phù hộ, vậy nên chấp niệm có thể là xin thần linh phù hộ? Bọn họ hận thần linh từ bỏ họ.”

Du Tiểu Kiệt lên tiếng: “Kết quả vẫn là muốn sống sót thôi.”

Cao Yến: “Không phải. Chấp niệm của họ không phải là sống sót, tất cả chỉ là suy đoán của thần linh trong trấn mà thôi.”

Mọi người đồng loạt nhìn Cao Yến, còn chưa kịp lên tiếng hỏi lại thì đã nghe Trần Thanh Sơn âm trầm hỏi trước: “Vậy cậu nói chấp niệm của họ là gì?”

Cao Yến quay đầu lại, trông thấy cửa phòng mở rộng, Trần Thanh Sơn đứng ở ngạch cửa và mấy tháp cốt đứng sau lưng ông.

Trần Thanh Sơn trầm mặt, nét mặt không vui lặp lại lần nữa: “Cậu nói xem, dân trấn Thanh Sơn chấp niệm cái gì?”

Cao Yến không trả lời mà hỏi lại: “Sao ông không tự đi hỏi?”

Trần Thanh Sơn cau mày, nét mặt âm u nặng nề.

Cao Yến không sợ, nhàn nhạt lướt mắt qua ông mà nhìn bảy tháp cốt phía sau, lặp lại câu hỏi lần nữa: “Đối diện miếu nữ cô hay bên cạnh miếu là mấy căn nhà, mỗi ngày đều có dân trấn rình coi ở đó, sao các vị không mở cửa ra, đi ra ngoài hỏi bọn họ rốt cuộc chấp niệm cái gì?”

“Chỉ bằng suy đoán của bản thân liền cho rằng chấp niệm của họ là muốn sống sót, cho là họ ngoài mặt thờ phụng thần linh nhưng trong lòng tín ngưỡng Bồ Tát. Kỳ thật trong lòng các vị cho rằng dân trấn u mê không chịu tỉnh ngộ.”

Trần Thanh Sơn bán tín bán nghi nhìn Cao Yến, ông cho rằng ông không sai, thế nhưng giọng điệu của cậu vô cùng chắc chắn, không khỏi khiến ông sinh lòng nghi ngờ.

Lẽ nào họ thật sự đoán sai rồi sao?

Thần linh chủ động ngã xuống, ý đồ phù hộ trấn Thanh Sơn, ngay từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi sao?

“Mấy người ở lại đây trước đi, tôi, tôi biết phải làm gì.”

Trần Thanh Sơn nói xong lui vào phòng, tiếp tục bàn bạc với bảy tháp cốt.


Cao Yến đứng dậy xoay eo xoay cổ rồi nói với những người khác: “Chúng ta cũng đi thôi, tôi ở lại đây, mọi người thì sao?”

Vương Hành và Triệu Hồi Âm nói họ phải đi về, nhưng trước khi đi họ muốn hỏi rõ chấp niệm của dân trấn rốt cuộc là gì.

Cao Yến nhún vai nói: “Chấp niệm của họ là gì không quan trọng đối với chúng ta, quan trọng là… Chúng ta phải làm thế nào phá giải “lặp lại tuần hoàn” trong trấn Thanh Sơn.”

Nhắc đến việc này, Vương Hành lập tức lấy lại tinh thần: “Tôi cảm thấy “lặp lại tuần hoàn” có gì đó rất kỳ lạ. Hôm đó cậu nói có lỗ hổng, tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó trao đổi với những người khác, cuối cùng chúng tôi cho rằng “lặp lại tuần hoàn” chỉ là một lời nói dối, người chơi, dân trấn, bao gồm thần linh đều bị lừa gạt.”

Cao Yến lộ vẻ ngạc nhiên: “Mọi người đã biết?”

Vương Hành và Triệu Hồi Âm nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Cậu cũng biết?”

Ngay sau đó anh lập tức khôi phục bình tĩnh: “Tôi không nên ngạc nhiên như vậy, cậu có thể đoán được cũng rất bình thường thôi.”

Tuy rằng mới quen biết hai ngày nhưng Vương Hành đã hiểu rõ Cao Yến rất thông minh, bẩm sinh là người chơi cao cấp. Có vài người ở bất kỳ lĩnh vực gì cũng thành thạo mà trưởng thành hơn người, đó là thiên tài.

Cao Yến chính là thiên tài như vậy.

Cậu gật đầu nói: “Hai người nói tiếp đi, tôi xem có trùng khớp với suy đoán của tôi không.”

Vương Hành nói tiếp: “Ngay từ đầu tôi cho rằng có “lặp lại tuần hoàn”, nhưng sau đó lại phát hiện không gian không bị đóng kín, vì người chơi mới lục tục tiến vào, người chơi là một biến số. Mà nếu đúng là “lặp lại tuần hoàn” thì không thể xuất hiện biến số. Thứ hai là thời gian, thời gian vẫn trôi qua, người chơi rõ ràng cảm giác được, đáng sợ nhất là thời gian trong trấn Thanh Sơn cũng trôi qua.”

“Thời gian và không gian đều thay đổi thì tuyệt đối không thể là lặp lại tuần hoàn, khả năng duy nhất chính là lừa gạt! Địa Tạng để lại một lời nói dối, lừa dối dân trấn, hoặc là ám chỉ bọn họ, để bọn họ không ngừng lặp lại những hành vi trong sáu ngày khi còn sống. Chính vì nguyên nhân này nên người chơi cũng bị lừa. Có điều…” Vương Hành do dự một chút rồi nói tiếp: “Có khả năng không gian có vấn đề, ít nhất người chơi không thể rời đi.”

Cao Yến đáp: “Đó có thể là con đường bị đóng kín một mặt, khiến sân chơi có vào mà không có ra. Người chơi không ra được bị phán là qua cửa thất bại, mà thần linh chó má không phát hiện, thế nên Địa Tạng can thiệp vào sân chơi không bị tính là phá quy tắc.”

Vương Hành nói tiếp: “Chúng tôi đã hỏi thăm tất cả người chơi, không ai tìm được đạo cụ đã can thiệp không gian. Thế nhưng sau khi bàn bạc, chúng tôi nhất trí cho rằng chỉ có đánh tan tín ngưỡng của dân trấn đối với Bồ Tát, phá hỏng ám chỉ tuần hoàn mà Địa Tạng để lại mới có thể rời đi.”

Triệu Hồi Âm tiếp lời: “Chúng tôi cho rằng đạo cụ mà Địa Tạng sử dụng để đóng kín lối ra sân chơi và tín ngưỡng của dân trấn có liên quan với nhau.”

Cao Yến gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra tôi có kỹ năng không gian tương tự.”

Triệu Hồi Âm kinh hỉ: “Thật hả?”

“Nhưng không có tác dụng lớn.”

Hai người lập tức thất vọng, cũng may không ôm hy vọng quá lớn nên không đến mức thất lễ.

Cao Yến lại chậm chạp nói tiếp: “Có điều, tôi nghĩ tôi có một đạo cụ có thể thử xem.”

“…”

Đại nhân, cầu ngài nói tiếng người một hơi cho xong!

Hết chương 60

OnlyU: Yến Yến lại bắt đầu cà khịa BOSS rồi.

Chương 61: Tha thứ

Edit: OnlyU

Cao Yến xua tay: “Đến lúc đó nói tiếp.”

Vương Hành: “Bây giờ nói cũng được mà, trước hay sau một ngày thì có gì khác?”

Cao Yến trịnh trọng gật đầu: “Có.”

Vương Hành sửng sốt: “Khác chỗ nào?” Chẳng lẽ chưa thể tiết lộ được?

Cậu tươi cười đáp: “Đùa mọi người chơi.”

Vương Hành: “…” Anh bất đắc dĩ lau mặt nói: “Được rồi, mai gặp lại.”

“Tạm biệt, mà anh Vương đừng nói chuyện này với người khác, tôi còn phải nghiên cứu thêm một chút.”

Vương Hành: “OK.”

Cao Yến nhìn theo bóng dáng Vương Hành và Triệu Hồi Âm đi ra khỏi dinh Trần Thanh Sơn, cuối cùng vẫn không nói ra hai điểm máu chốt là chấp niệm của dân trấn và làm cách nào giải quyết khốn cảnh của người chơi.

Thật ra không phải cậu thích trêu đùa nhóm Vương Hành nên không nói ra mà thật sự là cậu không chắc đạo cụ kia có thể giải quyết tình huống của họ hay không, chẳng qua muốn thử một lần mà thôi. Nếu hiệu quả của đạo cụ không như cậu suy đoán, không thể phá giải đạo cụ gã Địa Tạng để lại thì phải nghĩ cách khác.

Tiễn Vương Hành và Triệu Hồi Âm ra về, ba người Cao Yến quay vào nhà, Kikuno Karin bỗng nói: “Anh nắm chắc bao nhiêu phần có thể giải quyết tình cảnh gay go hiện tại của tất cả người chơi?”

“Không nắm chắc.”

Kikuno Karin kinh ngạc: “Câu này không giống anh thường nói.”

Cậu nhún vai: “Tôi đúng là không nắm chắc, bởi vì từ trước đến giờ đạo cụ kia không có ích gì với tôi, hiệu quả chân chính… Không xác định.”

Kikuno Karin nheo mắt: “Tôi cảm thấy nếu đạo cụ đó không hiệu quả thì anh vẫn còn chiêu sau.”

Cậu nở nụ cười: “Cô nói không sai, tôi còn có anh Chử!”

Chử Toái Bích vẫn đang chờ cậu ở bên ngoài, nếu sáu ngày trôi qua, thời gian ngoài hiện thực cũng sẽ trôi qua, Chử Toái Bích sẽ phát hiện không thích hợp. Hắn sẽ tiến vào, màn trung cấp không vây được người chơi.

Kikuno Karin: “…” Đúng là đùi vàng kim chủ khiến người ta không chê vào đâu được.

Cao Yến lại bổ sung một câu: “Dù tôi không có ảnh thì cô cũng có cách rời đi đúng không?”

Cậu nhìn về phía Kikuno Karin, ánh mắt hiểu rõ: “Những gì tôi có thể đoán được thì cô cũng đoán được. Mà đạo cụ của cô nhiều hơn tôi, con đường thu hoạch tin tức cũng nhiều hơn tôi.”

Du Tiểu Kiệt nghe vậy giật mình, ngẩng đầu khiếp sợ nói: “Cái gì? Karin cũng biết? Lẽ nào chỉ có mình tôi là gà ốm sao?” Hắn còn cho rằng Kikuno Karin và hắn đều là gà ốm.

Cô khiêm tốn nói với hắn: “Anh một mình là được rồi.” Đừng kéo cô theo.

Ánh mắt Cao Yến vô cùng ngạc nhiên nhìn Du Tiểu Kiệt: “Đến giờ cậu mới phát hiện cậu luôn một mình sao?”

Dù thế nào đi nữa thì tự tin của Du Tiểu Kiệt vẫn khó ai sánh bằng.

Hắn suy sụp lên án: “Làm sao em biết được?! Karin không nói tiếng nào, hơn nữa còn luôn đi theo hỏi riêng em, rõ ràng biểu hiện không hiểu tình huống lắm!”

Cao Yến đáp: “Đó là vì người ta không hiểu rõ truyền thuyết dân gian Phúc Kiến, nhưng dù thế vẫn tra được nhiều tin tức hơn cậu.”


Kikuno Karin cân nhắc một chút rồi an ủi hắn: “Thật ra tôi kém hơn chị cả, Cao Yến, Chử lão.. lão… Chử Toái Bích và nhiều người chơi khác nữa, gồm cả Tạ Tam Thu, nên tính ra tôi cũng không lợi hại lắm đâu.”

Du Tiểu Kiệt ai oán nhìn cô một cái, cô vốn không biết những người mà cô lấy làm ví dụ đều là cao thủ.

Cao Yến khẽ nói: “Tuy cậu yếu các phương diện khác nhưng hình như vận may luôn rất tốt.”

Kikuno Karin nghe vậy rất ngạc nhiên, cô không thân thiết với Du Tiểu Kiệt bằng cậu nên không biết vận may của hắn tốt cỡ nào.

Hắn nghi ngờ hỏi lại: “Em nào có vận may tốt?”

Cao Yến liếc nhìn hắn nói: “Cậu không phát hiện ra mà thôi.”

Kỳ thật với thực lực của Du Tiểu Kiệt, hắn thật sự không có khả năng bình yên vô sự trải qua màn sơ cấp, hầu như màn nào cũng đều dựa vào người khác dẫn hắn qua cửa. Cao Yến đã cùng qua ba màn với hắn, sau đó lại quen thân ngoài hiện thực, nghe Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt kể lại những gì đã trải qua trong sân chơi.

Cậu bất ngờ phát hiện Du Tiểu Kiệt chưa từng gặp nguy hiểm, hoặc là gặp phải quỷ quái từ xa nhưng không bị phát hiện. Thỉnh thoảng trong màn nào đó, hắn còn chưa từng gặp BOSS lần nào.

Ví dụ như màn Du Bồ Tát này, ngày đầu tiên Du Tiểu Kiệt đã xuất hiện ở Thanh Sơn Cung, thế nhưng vừa khéo có sự chỉ dẫn của ông từ mà trốn vào trong. Buổi tối hắn trông thấy bầy quỷ cuồng loạn nhảy múa bên ngoài nhưng hắn trốn trong Thanh Sơn Cung, được thần linh phù hộ bình yên vô sự.

Màn trung cấp thứ nhất, Du Tiểu Kiệt và Đường Tắc bị tách ra hai sân chơi khác quả, kết quả ngay hôm sau, Du Tiểu Kiệt trùng hợp gặp được Cao Yến.

Thế nên mới nói vận may của Du Tiểu Kiệt khá tốt, nhưng không phải là kiểu nghịch thiên khiến người người chú ý mà vừa vặn có thể bảo vệ hắn an toàn.

Cao Yến không nghĩ đề tài này nữa, mà Du Tiểu Kiệt suy nghĩ một lát cũng không ra, hắn bèn ném ra khỏi đầu không thèm nghĩ nữa, trái lại chính hắn không có cảm giác bản thân may mắn, bởi vì từ nhỏ đến lớn mua vé số có trúng lần nào đâu!

Du Tiểu Kiệt quay lại vấn đề chính: “Kikuno Karin cũng có cách qua cửa sao?”

Cô im lặng một lúc lâu, sau đó nói như đinh đóng cột: “Có.”

Cô có cách.

Thân làm Miko gia tộc truyền thừa, cô có rất nhiều đạo cụ giữ mạng, mấy đạo cụ này là của những Miko trong gia tộc không thể ra khỏi trò chơi để lại cho cô, nhưng đa số đạo cụ là của chị cả.

Chị cả của Kikuno Karin – Miko xuất sắc nhất trăm năm qua – đã cướp đoạt rất nhiều đạo cụ tặng lại cho những người vai dưới trong gia tộc, nhưng tuổi tác những người kia còn lớn hơn cô mười mấy tuổi.

Những đạo cụ này đã cứu mạng rất nhiều người, cũng nhiều lần cứu Kikuno Karin.

Cô nhìn thẳng Cao Yến nói: “Nếu anh không có cách qua cửa thì tôi sẽ lấy đạo cụ cứu… mọi người.”

Du Tiểu Kiệt: “…” Đừng tưởng hắn không nhận ra, lúc nói hai chữ “mọi người”, Kikuno Karin đã do dự.

Cao Yến bật cười: “Cám ơn.”

Kikuno Karin lắc đầu: “Cao Yến, bản thân tôi không có ý hại anh. Tất cả trù tính và lừa dối chỉ có một mục đích, kéo anh vào sân chơi cũng xuất phát từ tư tâm của tôi. Chị cả của tôi đoán được chị và anh có nhân quả, nhưng chị chưa từng nghĩ sẽ hại anh. Bức tượng Quan Âm kia là do tôi tự ý chủ trương đưa đến trước mặt anh.”

Cô dừng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Nhưng nếu như tượng Quan Âm không chọn anh thì cách làm của tôi cũng vô ích mà thôi. Cao Yến, anh là người được chọn.”

Cao Yến đáp: “Không có tượng Quan Âm của cô thì ít ra tôi không có xác suất bị kéo vào trò chơi rác rưởi. Đúng là không có cô cũng sẽ có người khác, nên dù không phải cô, tôi vẫn sẽ tính toán chi li đối với những người hại tôi.”

Thế nên cậu sẽ không đồng ý thỉnh cầu của Kikuno Karin, nếu không thì thật có lỗi với bản thân khi mơ hồ bị kéo vào trò chơi.

“Xin lỗi.” Kikuno Karin chân thành nói.

Cao Yến: “Tôi nhận lời xin lỗi của cô, nhưng vẫn giữ nguyên cách làm của tôi.”

Kikuno Karin im lặng, cô có thể hiểu kiên trì của Cao Yến, nếu đổi lại là cô thì không chừng đã sớm nghĩ cách giết người kéo cô vào trò chơi rồi.

Du Tiểu Kiệt nhìn hai người, hắn nghĩ trọng tâm câu chuyện trở nên nặng nề bèn vội nói lảng sang chuyện khác: “Lại nói, hai người cũng biết chấp niệm chân chính của dân trấn sao?”

Kikuno Karin cau mày, cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không lên tiếng.

Cao Yến bèn giải đáp nghi ngờ của hắn: “Tha thứ.”

“Hả?”

“Chấp niệm chân chính của dân trấn là cầu xin tha thứ.”

Du Tiểu Kiệt hỏi lại: “Cầu xin thần linh tha thứ? Họ ý thức được sai lầm khi còn sống nên sau khi chết muốn được thần linh tha thứ?”

Cao Yến xác nhận: “Đúng vậy.”

Du Tiểu Kiệt gãi đầu gãi tai, một lúc sau mới nói một câu: “Nhìn không ra. Rất không tự nhiên.”

Ba người tiến lên, Cao Yến và Kikuno Karin không nói gì nữa, Du Tiểu Kiệt thì đang chờ hai người giải thích nhưng thấy họ không nói gì, hắn hậm hực than thở: “Nếu nhận ra sai lầm khi còn sống, vậy tại sao chết rồi vẫn phạm sai lầm tương tự?”

Hắn nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu: “Chuyện này thật kỳ quái! Lúc còn sống thì tham lam, thấy chết không cứu vì muốn năng lực của miếu âm công mạnh hơn. Rốt cuộc sau khi chết nhận ra sai lầm, được rồi, một chuyện tốt. Nhưng bọn họ tin lời gã Mật Tông, đổi thành tín ngưỡng Bồ Tát thì thôi đi, thế mà khi biết da người chơi có thể thay thế “giấy” bèn lừa dối người chơi, hướng dẫn người chơi đi miếu âm công và nghĩa trang, để người chơi bị hại chết.”

“Hành động này không giống họ đã nhận ra sai lầm, còn có thần linh… Thanh Sơn Vương và bảy tháp cốt công chính không nhúng tay vào nhân quả, xác thật làm rất đúng. Sau đó vì để giúp dân trấn hóa giải chấp niệm và vào luân hồi mà cam tâm tình nguyện ngã xuống, thật khiến người ta cảm động, nhưng thần linh cũng coi thường sinh mạng người chơi. Nếu đã ở trong trấn nhiều năm như vậy, tại sao không nói trắng ra, mặt đối mặt nói chuyện thẳng thắn?”

“Dân trấn cũng thật là, không thể gõ cửa vào uống tách trà nói chuyện một chút sao? Cách có một con phố mà tưởng họ là Ngưu Lang Chức Nữ sao? Thật kỳ cục!”

Du Tiểu Kiệt than thở liên hồi, cũng cảm thấy không giải thích được.

Cao Yến lên tiếng: “Không phải ngay từ đầu không có người chơi tử vong sao?”

Du Tiểu Kiệt hiểu ra Cao Yến ám chỉ nhóm người chơi đầu tiên, Vương Hành từng nói nếu không phải Địa Tạng âm thầm phá rối, kỳ thật không có người chơi tử vong.

Cao Yến nói tiếp: “Quỷ hồn cấp thấp, nhất là quỷ hồn chấp niệm quá nặng càng không phân thiện ác, chúng rất dễ bị dẫn dắt, vì chúng cố chấp. Người cố chấp không thể suy đoán theo lẽ thường, càng không thể phân thiện ác như người thường, không cần dùng IQ bình thường suy nghĩ về lời nói và hành động của chúng.”

“Chúng ta cũng không thể phán xét ưu khuyết điểm của chúng và nhân quả của thần linh, chúng ta chỉ là người chơi.”

“Thần linh, quỷ quái và người chơi bị đặt vào vị trí đối lập nhau, Thanh Sơn Vương là BOSS, ông ta chỉ coi thường mà không giết người chơi đã là rất tốt rồi. Một thần linh trung cấp và bảy thần linh cấp thấp ngã xuống, thật sự muốn giết người chơi ngay từ đầu thì 85 người còn sống đến giờ này sao? Mấy câu nói của Trần Thanh Sơn rất lạnh lùng nhưng không phải không có lý, người chơi phải lấy được vị trí thần linh, muốn thủ tiêu thần linh năm xưa thì phải trả giá cực lớn, mà sinh mệnh là thứ dễ bị lấy nhất.”

Cao Yến rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo nói: “Trước đây Địa Tạng cố ý để lại một lời nói dối hại người chơi, cậu đoán xem trong đó có thủ đoạn của trò chơi chó má không?”

Du Tiểu Kiệt mặt mày căng thẳng: “Dù trò chơi chó má không nhúng tay vào thì cũng trợ giúp.”

Cậu nhìn hắn tán thưởng: “Cuối cùng cậu cũng nhìn thấu bản chất của trò chơi chó má rồi.”

Du Tiểu Kiệt rất vui sướng khi được khen.

Dân trấn hối hận trước đây đã thấy chết mà không cứu người xứ khác, thần linh cũng có hối hận, bọn họ hoàn toàn tỉnh ngộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.