Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 12: Đào Mộ


Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 12: Đào Mộ

Chương 37: Đào mộ (A)


Edit: OnlyU

“Thì ra còn có đường khác đến nghĩa trang trước.” Cao Yến dời tầm mắt, nhìn Chử Toái Bích nói: “Có lẽ họ hỏi được từ quỷ quái trong biệt thự.”

Cô gái tóc bím và Asuro chỉ nói cho người chơi biết một con đường đi đến nghĩa trang, con đường này phải đi qua rừng chuối tây, trong rừng có quỷ, người chơi bị cản trở.

Mà hai người Nhật kia xuất phát muộn hơn, trên đường không gặp nhau, chứng tỏ còn có con đường khác.

Chử Toái Bích gật đầu: “Dây thừng bị họ lấy đi rồi.”

“Không biết dây thừng có tác dụng gì.”

Chử Toái Bích không cách nào trả lời.

Cao Yến cũng không hy vọng có thể biết đáp án ngay lập tức, cậu ngẩng đầu nhìn thân cây, sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Buổi sáng, hai chị em đi học ngang nghĩa trang, người chị mất tích. Hoàng hôn, em gái treo cổ trên cây lệch tán… Hai người đi học? Trường học ở thị trấn, nhất định phải đi ngang qua nghĩa trang.”

Cậu dừng trong chốc lát rồi lắc đầu, thu hồi suy nghĩa bay xa: “Không liên quan nhiều đến trường học.”

Chử Toái Bích hỏi: “Người chị mất tích lúc nào?”

Cậu không hiểu rõ ý hắn: “Hả?”

“Sáng sớm đến trường, hay trong khoảng thời gian cả ngày, không có gì chắc chắn về thời gian cô chị mất tích. Lúc em gái treo cổ trên cây là hoàng hôn cùng ngày cô chị mất tích hay là hoàng hôn mấy ngày sau?”

Chử Toái Bích nói tiếp: “Mạt gỗ đầy đất chỉ ra hai manh mối là “loại bỏ” và “mưu sát”, thế nên bây giờ có thể suy đoán một chuyện, giữa hai chị em sinh đôi tồn tại quan hệ cạnh tranh, quan hệ này làm họ loại bỏ lẫn nhau, đến khi chỉ còn một người sóng sót. Để sóng sót, cô em cố mưu sát người chị, nhưng có khả năng giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô chị mất tích. Sau đó không lâu, cô em treo cổ trên cây xiêu vẹo, nguyên nhân cái chết là bị giết.”

Cao Yến hỏi: “Hay là cô chị không chết, cô ta quay về báo thù?”

“Đó cũng là một trong những khả năng.”

Cao Yến lại nói: “Cô gái tóc bím cho rằng người em bị mưu sát, có tin được không?”

Trong trò “Mạt gỗ đầy đất”, người lùn bị mù chết vì bị mưu sát, nhưng thật ra là thuộc về trường hợp bị lừa tự sát. Huống hồ câu trả lời của cô gái tóc bím thiên về chủ quan, nếu như cô ta nói cô em tử vong do bị giết, vậy coi như gạt người chơi.

Chử Toái Bích nói: “Anh nghĩ có thể tin.”

“Tại sao?”

Hắn suy tư trong chốc lát rồi đáp: “Không biết em có nghe qua lời giải thích về quan hệ cạnh tranh giữa các cặp sinh đôi chưa?”

“Ví dụ như?”

“Ngươi chết ta sống.”

Cao Yến ngẩn ra, sau đó cau mày nói: “Em có nghe qua, có vài cặp song sinh không hiểu sao lại cạnh tranh nhau, họ căm thù, chống đối và nỗ lực giết chết đối phương. Nhưng họ không hận đối phương, trái lại còn rất yêu thương nhau, nhưng không cách nào cùng tồn tại.”

Có lời giải thích, kỳ thật đa số các cặp sinh đôi đều có dục vọng cắn nuốt nhau, bọn họ cho rằng cơ thể hoàn mỹ không đại biểu linh hồn hoàn chỉnh. Sinh đôi phân chia nửa linh hồn của họ, làm họ thường mất hồn mất vía.

Trừ phi chị em sinh đôi hoặc anh em tử vong, một nửa linh hồn còn lại mới trở về, lúc đó họ mới có thể an tâm.

Một vài số liệu thống kê chỉ rõ, ở giai đoạn phôi thai, cặp sinh đôi đã bắt đầu cạnh tranh, cũng giết chết anh chị em của mình, cắn nuốt phôi thai để bản thân sống sót.

Chử Toái Bích nói tiếp: “Ở Đức có một cặp chị em sinh đôi, quan hệ lúc nhỏ rất tốt, yêu thương nhau, chỉ trò chuyện với nhau, thậm chí tạo ra ngôn ngữ riêng trao đổi với nhau. Nhưng khi lớn lên, hai người từ từ sinh ra tính cạnh tranh, căm thù nhau, tổn thương nhau, không nói không cười, tránh né đám đông, cho đến khi người em giết chết người chị, cô em mới khôi phục giống một người bình thường.”

Hai chị em này dựa vào nhau, lại hận không thể giết chết đối phương.

Khi hai người còn sống, không ai rời bỏ người còn lại, nhưng họ cố giết nhau mấy lần. Mà lần cuối cùng, cô em đã giết được chị, thoát khỏi người chị song sinh đồng thời tìm được tự do.

Sau đó, cô khôi phục cuộc sống của người bình thường.

Người ngoài không hiểu loại quan hệ giữa hai người, Cao Yến cũng không hiểu, cậu chỉ biết giữa hai chị em sinh đôi có tồn tại quan hệ cạnh tranh, vừa yêu vừa căm thù nhau.

Cao Yến lên tiếng: “Ý anh nói là cặp chị em sinh đôi trong vụ này có thể cũng là quan hệ giống vậy, thế nên cô gái tóc bím nói hai chị em rất yêu thương nhau kỳ thật không nói dối, cũng không phải là suy nghĩ chủ quan, mà là tình cảm giữa cặp song sinh rất tốt, nhưng không đại biểu không có cạnh tranh.”

Cao Yến nghĩ khả năng này rất cao, thế nên tạm thời bổ sung vào phạm vi đáp án, chờ tìm thêm vài manh mối nhỏ sẽ bổ sung bối cảnh hoàn chỉnh.

Lúc này Chử Toái Bích đã tháo mấy cái túi da khác trên cây ném xuống đất, từ từ chồng chất đến khoảng 50, 60 túi.

Cao Yến: “… Hơi nhiều.”

Ba cái túi vừa mở lúc nãy chứa hồ lô, Thập Giá bằng bạc và búp bê Nga. Nếu mỗi túi đều là đồ đạc của những người chơi trước lưu lại, vậy màn này lưu lại ít nhất hơn trăm người chơi.

Những người đến được màn thăng cấp đều có chút bản lĩnh, thế mà có hơn 100 người lưu lại sân chơi, đủ thấy màn này nguy hiểm đáng sợ đến cỡ nào.

Chử Toái Bích mở túi da thuộc, bên trong có các loại vật phẩm như pháp linh, Kim chương chử, tràng hạt, còn có Gohei, Thần Nhạc Linh.


*Tràng hạt

*Thần Nhạc Linh

*Pháp linh

*Kim cương chử hay chùy kim cương (tiếng Phạn: वज्र – vajra) là một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đặc biệt, nó là biểu tượng của Kim cương thừa. Theo ngôn ngữ Tây Tạng thì nó có tên là dorje (Wylie: rdo-rje; ZWPY: dojê ), cũng là một cái tên nam giới ở Tây Tạng và Bhutan. Dorje cũng có nghĩa là một cái vương trượng nhỏ được các vị lạt-ma Tây Tạng cầm ở bên tay phải trong các buổi lễ tôn giáo. Đây là một pháp khí có tính chất cứng rắn của kim cương, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời, nó có thêm sức mạnh vô địch của sấm sét (tiếng Anh: diamond thunderbolt). Do vậy, nó là biểu tượng cho tinh thần kiên định và uy lực tâm linh.

*Gohei (ngự tệ) là một chiếc đũa mảnh dẻ bằng gỗ không sơn với hai tua giấy dài cột thắt vào hai phía đối diện của nó.

“Đồ đạc của Phật tăng và Miko .” Cao Yến ngồi xổm xuống, đầu ngón tay lật lật mấy món đồ dưới đất.

Pháp linh và Kim cương chử là dụng cụ Phật tăng dùng để trừ tà, còn Gohei, Thần Nhạc Linh là vật mà Miko tế tự thường dùng. Nói cách khác, những người từng vào sân chơi này có Phật tăng và Miko.

“Trong hai người chơi Nhật Bản vừa rồi, cô gái đó cũng là Miko.”

Cô gái tóc đen dài kia là Miko, người đàn ông cao lớn hẳn là thủ vệ của cô.

“Trong nhà còn một nhóm Phật tăng, trong đội chúng ta cũng có Đạo sĩ. Cảm thấy thân phận người chơi trước có chút trùng hợp với chúng ta lần này.”

Trùng hợp khiến người ta không thích nổi.

Chử Toái Bích yên lặng nghe Cao Yến phân tích, nhưng không mở các túi da còn lại nữa mà đứng dậy nhìn nghĩa trang vắng lặng chờ nhóm Tạ Tam Thu đến, đồng thời nói với Cao Yến: “Chờ mọi người đến, chúng ta đào mộ.”

Cậu nhướng mày: “Không có dụng cụ.”

Chử Toái Bích: “Thử tìm một chút, dùng cành cây đào cũng được. Dù sao khó đến đây được một lần, phải xác nhận vài chuyện và mang ít vật hữu dụng về.”

Cao Yến nghĩ hắn nói có lý, gật đầu phụ họa: “Cũng được.”

Hai người đứng dưới gốc cây vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh, chờ nhóm Tạ Tam Thu đến.

Khoảng nửa tiếng sau, bóng dáng Tạ Tam Thu và Dương Miên xuất hiện ở sườn núi, Cao Yến ngẩng đầu là có thể thấy hai người. Hai bên thấy nhau, Tạ Tam Thu và Dương Miên lập tức đi xuống.

Chử Toái Bích nghe tiếng bước chân liền mở mắt: “Chậm nhỉ.”

Tạ Tam Thu: “Tiện đường kiểm tra một vài thứ.” Y nhìn cái cây lệch tán và túi da đầy đất, nhẹ nhàng xoay xoay cây dù nhỏ trong tay: “Có người nuôi thứ gì đó trong rừng chuối.”

Dương Miên đi đến cạnh Cao Yến, cô cũng thấy đồ vật trong túi da, được cậu nhắc nhở một chút liền hiểu tình huống.

Cao Yến hỏi: “Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt chưa ra à?”

Dương Miên đáp: “Chắc là sắp rồi.” Sau đó cô nàng hướng Tạ Tam Thu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy không biết hắn dùng thủ đoạn gì trong rừng, khiến quỷ quái trong rừng không dám quậy nữa, quỷ đánh tường cũng bị phá. Chắc không lâu nữa, Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt sẽ ra tới.”

Cô vừa dứt lời, bóng dáng hai người kia đã xuất hiện ở sườn núi. Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt trông thấy nhóm Cao Yến lập tức vội vàng đi xuống, kể cho họ những gì xảy ra trong rừng chuối.

Sau khi nói chuyện xong, yên tĩnh trong thoáng chốc. Chử Toái Bích bỗng ngẩng đầu nói: “Đông đủ cả rồi? Vừa lúc, đi đào mộ đi.”

“???”

Chử Toái Bích nói tiếp: “Đào mở quan tài ra xem có đúng thi thể bên trong chỉ có một nửa không, thuận tiện lấy mấy cây đinh đóng quan tài phòng thân.”

Tạ Tam Thu hỏi: “Chờ chúng tôi đến để bảo chúng tôi đi đào mộ đó hả?”

Chử Toái Bích: “Đừng tưởng chỉ có thế, tôi không chỉ bảo mấy người đi đào mộ thôi đâu.”

Tạ Tam Thu: “…” Lão súc sinh!

Mọi người vừa nói chuyện vừa tìm dụng cụ đào đất, sau đó đến một ngôi mộ, đầu tiên đẩy ngã bia mộ rồi bắt đầu đào. Cũng may ngôi mộ này không trải xi măng, nếu không sẽ không dễ đào như vậy.

Nhiều người cùng đào một ngôi mộ, hơn 10 phút sau đã đến quan tài bên dưới. Quan tài này rất bình thường, bốn góc đều đóng đinh.

Chử Toái Bích nhảy xuống hố, gõ lên nắp quan tài một cái, sau đó đè một góc quan tài, hơi dùng sức một chút đã nảy ra được một khe hở.

Du Tiểu Kiệt khiếp sợ: “Mạnh như vậy sao?”

Cao Yến cũng nhảy xuống hố, đứng ở góc khác đẩy nắp quan tài, mở ra cái khe rộng cỡ bàn tay.

Hai người hợp lực, dứt khoát đẩy nắp quan tài ra, thứ bên trong hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người. Đó là một thi thể còn hoàn hảo nhưng chỉ còn phân nửa, mà lại là bổ dọc mất nửa người, thân trên thân dưới đều còn nhưng không có đầu. Nội tạng và ruột chảy ra cũng chỉ còn phân nửa, trông rất buồn nôn.

Du Tiểu Kiệt thấy thế mắng một tiếng: “Đờ mờ!”

Đường Tắc cau mày, Dương Miên cảm thấy khó chịu, chỉ có Tạ Tam Thu ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm ra: “Thi thể chỉ có một nửa, mà lại là chẻ dọc.”

Y suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó giơ ngón cái chỉ về phía rừng chuối: “Một nửa còn lại chôn trong kia à?”

Chử Toái Bích gật đầu.

Dương Miên nhìn nửa thi thể trong quan tài, sau đó nhìn theo hướng chỉ của Tạ Tam Thu, nhớ đến cái đầu cô gặp trong rừng, lập tức hiểu ra.


“Dưỡng thi?”

Mọi người ngầm thừa nhận. Đường Tắc kinh ngạc: “Đây là phương pháp dưỡng thi gì vậy?”

Hắn từng nghe qua, dưỡng thi phần lớn là thi thể phải đầy đủ, không giống thi thể một nửa trước mặt và cái đầu chôn trong rừng chuối.

Dương Miên giải thích: “Có rất nhiều cấm thuật dưỡng thi, Trung Quốc dùng đất dưỡng thi, tụ âm khí và huyết khí dưỡng thành cương thi. Vài quốc gia Đông Nam Á thì dùng tro cốt, xương và một vài tài liệu luyện chế trong chùa miếu, cuối cùng luyện thành quỷ có thể sai khiến. Trừ hai cấm thuật dưỡng thi này còn có một vài cách ít người biết tới, hơn nữa đã bị cấm sử dụng từ lâu rồi.”

Cấm thuật này chính là dùng tinh phách của người chuyển vào trong cây cối, trải qua năm này tháng nọ mở linh trí, trở thành tinh quái, đạt được mục đích tái sinh.

“Tuổi thọ cũng kéo dài theo, nhưng vì làm trái thiên luân nên đã bị cấm sử dụng từ rất lâu. Loại cấm thuật này hẳn đã thất truyền mới đúng, vả lại rất ít khi thành công.”

Dương Miên hơi nghi ngờ, dừng lại trong chốc lát rồi nói thêm: “Kỳ thật người kết hợp với cây cối luyện thành tinh quái, độ khó rất cao. Có điều nếu kết hợp người và động vật, sau đó luyện chế thành tinh quái thì xác xuất thành công tương đối cao.”

Vì động vật thông minh hơn cây cối.

Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt gật đầu hiểu rõ, đồng thời kinh ngạc về cấm thuật quỷ dị này không thôi.

“Sao trong sân chơi lại xuất hiện cấm thuật này? Ai thi triển cấm thuật? Mục đích là gì?” Đường Tắc ngẩng đầu nhìn chu vi nghĩa trang, đại khái chừng 100 bia mộ: “Bên trong đều là người bị thi triển cấm thuật?”

Cao Yến thò tay vào trong quan tài, vừa mới chạm vào vạt áo thi thể đã bị Chử Toái Bích nắm lấy cổ tay. Hắn khẽ nói: “Thứ này không sạch sẽ, đừng chạm vào.”

Hắn không cho cậu chạm vào nhưng lại tự tay thò vào quan tài, lật vạt áo thi thể ra, không tìm được gì khác. Bộ quần áo trên người thi thể là áo tang màu trắng rất đơn giản, ngoài ra không tìm được gì chứng minh thân phận người này khi còn sống.

Chử Toái Bích ngẩng đầu, hai người nhìn nhau. Cậu nhướng mày: “Hay là đào thêm một cái?”

Chương 37: Đào mộ (B)

Edit: OnlyU

Chử Toái Bích: “OK.”

Mọi người: “…” Quá lắm rồi, bạn à!

Tuy ngoài miệng nói không tốt lắm nhưng mọi người vẫn hào hứng chọn một ngôi mộ đào lên, có kinh nghiệm lần đầu, tốc độ lần thứ hai nhanh hơn 2 phút.

Quan tài mở ra, bên trong cũng là một thi thể mặc áo tang trắng chỉ có nửa người.

Điều khác biệt duy nhất chính là thi thể này là phụ nữ, vừa rồi là đàn ông.

Cao Yến nói: “Khó xác nhận thân phận.”

Chử Toái Bích bỗng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn 4 giờ, chúng ta cần phải về.”

Thế là mọi người đậy nắp quan tài lại, tiện tay thu gom mấy cây đinh quan tài. Lúc rời đi, Dương Miên chỉ vào mấy cái túi da dưới tàng cây lệch tán, hỏi có cần mang về không.

Cao Yến đáp: “Không cần, không có tác dụng gì nhiều.”

Thứ có ích chính là sợi dây thừng thì đã bị hai người Nhật mang đi.

Dương Miên hỏi: “Có đầu mối gì à anh?”

Cao Yến: “Loạn.”

Quá loạn, cả màn chơi này đều rất loạn.

Rừng chuối, nghĩa trang, túi da trên cái cây xiêu vẹo cùng với đám quỷ quái trong nhà kia, thoạt nhìn không liên quan gì đến chị em sinh đôi, hơn nữa trước mắt chỉ có những đầu mối không liên quan nhau.

Dương Miên hỏi tiếp: “Lẽ nào vốn không liên quan?”

“Không có khả năng.”

Khẳng định có liên quan, sân chơi tuyệt đối sẽ không để những nhân tố không liên quan nhau xuất hiện bên trong.

Kinh nghiệm qua 3 màn chơi trước giúp Cao Yến hiểu được, bất cứ quỷ quái nào xuất hiện trong sân chơi đều có quan hệ, nhất định có quan hệ nhân quả riêng của chúng.

Cao Yến lên tiếng: “Về thôi.”

Chử Toái Bích nhảy lên khỏi hố trước rồi ngồi xổm ở trên vươn tay ra kéo cậu lên.

Mọi người theo đường cũ trở lại rừng chuối, lần này không gặp quỷ đánh tường, thuận lợi đi qua rừng chuối trở lại con đường nhỏ.


Đường Tắc và Dương Miên đang hỏi Cao Yến tra được manh mối gì, hy vọng từ đó có thể tìm được linh cảm, suy luận ra bối cảnh hoàn chỉnh về cặp chị em sinh đôi trong đề mục.

Bất tri bất giác, Chử Toái Bích và Tạ Tam Thu đã đi sau cùng, đương nhiên cũng là hai người cố ý đi chậm phía sau.

Tạ Tam Thu hỏi: “Dù sao anh cũng nên có chút manh mối chứ?”

Chử Toái Bích liếc y một cái mà không đáp lời.

Tạ Tam Thu cười há há hai tiếng rồi nói: “Yên tâm đi, nếu anh thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ giúp anh chăm sóc Cao Yến thật tốt.”

Vừa dứt lời, y lập tức cảm nhận được nguy hiểm, vội giơ cây dù lên trước mặt ngăn cản một trận kình phong sắc bén tấn công, ngay cả nan dù cũng trực tiếp bị gãy làm hai.

Tạ Tam Thu há hốc mồm: “Đến mức này sao? Làm gì dữ vậy? Anh đánh chết tôi là được rồi, sao còn nhân cơ hội hủy đi nhan sắc của tôi?”

Chử Toái Bích cười âm u: “Con bị hủy dung thì ba mới yên tâm giao ba nhỏ cho con chứ.”

Tạ Tam Thu: “…” Được lắm.

Dương Miên và Cao Yến đều chú ý đến hai người đi chậm phía sau, đồng thời thấy Chử Toái Bích đột nhiên ra tay tấn công Tạ Tam Thu.

Cao Yến nhướng mày, Chử Toái Bích lại phát điên à?

Dương Miên thì lắc đầu, thầm nghĩ Tạ Tam Thu lại nói bậy nói bạ gì rồi.

Lúc mọi người về đến nhà thì đã là 5 giờ rưỡi chiều, người chơi đều có mặt trong phòng khách, hai người Nhật Bản cũng có mặt. Cô gái xoay đầu lại, chống lại tầm mắt của Cao Yến, mấy giây sau lại dời đến người Chử Toái Bích.

Hắn đang rũ mắt, nghiêng đầu thì thầm với cậu, không để ý đến ánh mắt của cô ta, phỏng chừng có để ý thấy cũng lười đáp lại.

Cao Yến thầm nghĩ thái độ của cô ta khá kỳ quái, nhưng lại nhớ Chử Toái Bích đang là nữ pháp thân, có lẽ không bị nhận ra, vì vậy cậu tạm gác chuyện này qua một bên.

Tất cả người chơi đang đợi cô gái tóc bím đến, tiếp tục đặt câu hỏi.

Boong! Boong! Boong!

Ba tiếng chuông liên tục vang lên, mọi người lập tức căng thẳng, không khỏi trở nên khẩn trương.

Đúng lúc này, cô gái tóc bím xuống lầu, cô ta nhìn một vòng, nở nụ cười tươi rói: “Ồ, hôm nay mọi người thật may mắn, không chết… Không đúng, có một người chết rồi, ha ha ha, cô ta thật ngu xuẩn, thế mà muốn tấn công chúng tôi. Nhưng Asuro đã có bóng cao su mới, có lẽ cô bé sẽ không muốn quả bóng khác nữa, ý tôi là, trong khoảng thời gian ngắn, Asuro là một đứa trẻ dễ thỏa mãn mà.”

Cô gái tóc bím đi xuống lầu, hít hít mùi trong không khí, sau đó nét mặt đầy vẻ ghét bỏ, che mũi nói: “Chắc chắn mấy người đã đến nghĩa trang, dính cái mùi mà tôi ghét ở đó.”

Người chơi khác không biết sáu người Cao Yến đi ra ngoài, bây giờ nghe cô gái tóc bím nói liền biết bọn họ đã đi đến nghĩa trang, hơn nữa thoạt nhìn như không gặp nguy hiểm gì, bình an trở về.

Ánh mắt những người chơi chưa đến nghĩa trang lóe lên, trong lòng thầm suy tính.

Cô gái tóc bím nhìn rõ nét mặt từng người chơi, ý cười trên miệng ngày càng sâu. Cô chắp tay sau mông đi đến gần Cao Yến, vừa định đến bên cạnh cậu thì bị Chử Toái Bích nắm lấy bím tóc kéo đi.

Cô gái tóc bím lập tức dữ tợn: “Mày…”

Chử Toái Bích: “Xin tự trọng.”

Tạ Tam Thu thầm nhổ nước bọt, lúc này lão súc sinh giống hệt mấy con chó đi tè chiếm địa bàn vậy. Y dám cam đoan, hiện tại Chử Toái Bích đang có nét mặt giống hệt mấy bác gái trong tổ dân phố đi khuyên cô gái tóc bím, căn bản không phải để tâm cô ta dựa vào Cao Yến quá gần mà mục đích thật sự là đang khoe khoang quan hệ của hắn và Cao Yến!

Quả nhiên, câu kế tiếp của Chử Toái Bích chính là – “Cậu ấy là người của tôi!”

Nét mặt của cô gái tóc bím đơ ra trong chớp mắt, sau đó lập tức giận dữ: “Liên quan gì đến tao!”

Chử Toái Bích nghe thế không vui, nắm lấy cô ta muốn phổ cập kiến thức quan hệ giữa người với người chia thành mấy loại, với các loại thân mật khác nhau. Mà hắn và Cao Yến là quan hệ thân mật như vợ chồng.

Cô gái tóc bím: “Được rồi, câm miệng đi.”

Cô giật bím tóc trong tay hắn về, không đến gần Cao Yến nữa mà xoay người lạnh lùng bỏ đi. Lúc đi ngang qua cô gái tóc đen dài thì dừng lại mà nhìn chằm chằm đối phương.

Một lúc lâu sau, nét mặt âm u của cô gái tóc bím bỗng trở nên vui vẻ, khôi phục vẻ vui sướng rất không hài hòa.

Người chơi khác nhìn chằm chằm cô ta, hy vọng có thể nhìn ra manh mối, hoặc là tiết lộ xem cô gái tóc dài có tìm được đầu mối hay không.

Nhưng không có.

Cô gái tóc bím nhảy lên trước, vui vẻ xua tay nói: “Đến 6 giờ rồi, có chuyện thì mau hỏi đi.”

Người chơi tụ tập nhỏ giọng giao lưu, một lát sau, nhóm Phật tăng hỏi trước.

Những người khác không hiểu ngôn ngữ của họ. Họ dùng ngôn ngữ tiểu quốc Đông Nam Á, còn là tiếng địa phương, không ai nghe hiểu.

Toàn bộ quá trình, cô gái tóc bím chỉ trả lời “Đúng”, “Không” và “Không liên quan”. Lần này cô ta không nói không biết.

Vẻ mặt mọi người trầm trọng, cảnh giác lẫn nhau, đội khác cũng học theo, một người dùng loại ngôn ngữ ít người biết hỏi tất cả các câu hỏi.

Cuối cùng là hai người Nhật Bản.

Họ chỉ có hai người, so với các đội khác thì tin tức có được sẽ rất ít, thoạt nhìn là đội yếu nhất.

Người đàn ông dùng tiếng Nhật, mà trùng hợp nhóm Cao Yến có mấy người biết tiếng Nhật, người chơi một đội khác cũng hiểu.

Nhưng hai người Nhật Bản không phát giác gì bất thường, vẫn dùng tiếng Nhật đặt câu hỏi.

Cao Yến khẽ hỏi: “Họ nói gì vậy?”

Chử Toái Bích: “Chị em sinh đôi và cô gái tóc bím có quan hệ huyết thống không.”


Mấy người còn lại trong nhóm sửng sốt, không hiểu ý nghĩa của câu hỏi này.

Cô gái tóc bím luôn nói cô ta là em gái của cặp sinh đôi, khoan đã… Hình như đúng là không thể chứng minh 3 người có quan hệ máu mủ hay không.

Đáp án của cô gái tóc bím là “Không”.

Họ vốn không cùng huyết thống!

Lúc này người đàn ông hỏi câu thứ hai, đáp án vẫn là không.

Cao Yến nhìn Chử Toái Bích, hắn đáp: “Chị em sinh đôi có quan hệ huyết thống với chủ nhà này không.”

Đáp án vẫn là không, nói cách khác, chị em sinh đôi và quỷ quái trong nhà này không có quan hệ huyết thống, đương nhiên quỷ quái trong nhà có khả năng cũng không có liên hệ máu mủ.

Như vậy, quan hệ nhân quả giữa chúng là gì?

Cao Yến nhìn cô gái tóc đen, người đặt câu hỏi chân chính là cô ta, tại sao cô ta lại hỏi hai câu kỳ quái này? Còn nữa, cô ta phát hiện được gì rồi?

“Đến lượt mấy người.”

Cô gái tóc bím trợn mắt nhìn Chử Toái Bích, không quá tình nguyện nhắc nhở.

Dương Miên hỏi: “Có phải chị em sinh đôi muốn giết lẫn nhau không?”

“Đúng.”

Dương Miên thở phào nhẹ nhõm, Du Tiểu Kiệt hỏi tiếp: “Hai chị em chết cùng một ngày đúng không?”

“Đúng.”

Cao Yến nhíu mày, thầm gạch bỏ suy đoán hai chị em chết khác ngày.

Đường Tắc hỏi tiếp: “Lúc còn sống, giữa hai chị em có cạnh tranh nhau, đúng không?”

“Đúng.”

Liên tục ba câu trả lời khẳng định khiến người khác chú ý, bởi vì đáp án khẳng định chứng tỏ họ suy đoán đúng quỹ đạo, đã tiếp cận chân tướng.

Cao Yến chú ý đến cô gái tóc đen, chợt suy đoán đối phương nghe hiểu tiếng Trung.

Nói vậy, họ không phải là đội yếu thế, ít nhất có thể lấy được rất nhiều manh mối.

Đến lượt Tạ Tam Thu hỏi: “Chị em sinh đôi tử vong gây chấn động, đúng không?”

Cô gái tóc bím do dự trong chốc lát rồi trả lời: “Đúng.”

Gần như trong chớp mắt, Cao Yến nhận ra mục đích Tạ Tam Thu hỏi câu này.

Ngay từ đầu khi họ vào sân chơi, cô gái tóc bím đã nói rất có nhiều người tới, bọn họ tò mò chuyện của chị em sinh đôi. Hơn nữa những người này xuất phát từ lòng hiếu kỳ mà không phải vì tìm kiếm cô chị bị mất tích, cũng không muốn điều tra nguyên nhân cô em tử vong, họ chỉ hiếu kỳ mà thôi.

Tuy những người này là người chơi, nhưng những nhân vật mà người chơi sắm vai trong sân chơi cũng có tác dụng thúc đẩy tình tiết.

Chị em sinh đôi một chết một mất tích khiến nhiều người quan tâm như vậy là tình huống gì?

Trừ phi bản phân hai người rất nổi tiếng.

Lúc này Asuro chạy vào từ bên ngoài, cô bé đến trước mặt Cao Yến phàn nàn: “Sao Yến Yến không đợi em? Em chờ anh ở ngoài đến mỏi chân.”

Cao Yến cúi người, nhặt mấy cọng cỏ dính trên quần áo Asuro, ôn hòa cười nói: “Anh nghĩ có lẽ em chơi bóng rất vui, đã quên anh rồi.”

“Sao, sao có thể?”

Asuro chột dạ dời tầm mắt.

Cô bé có biết tình huống trong rừng chuối hay không, tại sao biến mất giữa đường, mấy câu hỏi này, mọi người đều biết rõ trong lòng.

Cao Yến không muốn vạch trần Asuro, vì vậy ngồi xổm xuống hỏi: “Người chị chết ở nghĩa trang đúng không?”

Asuro nghe vậy bĩu môi.

Cô gái tóc bím giậm chân mắng Cao Yến: “Gian xảo!”

Asuro thích cậu như vậy, chắc chắn chuyện gì cũng sẽ nói, mà chuyện gì cô bé cũng biết.

Asuro đáp: “Đúng.”

Cô bé chợt vỗ tay, sung sướng nói: “Yến Yến thật thông minh. Có điều mỗi ngày chỉ hỏi một câu thôi nha. Lần sau em sẽ không xuất hiện nữa, bằng không Yến Yến hỏi một mạch xong hết là có thể qua cửa rồi.”

Đây là bóng gió thừa nhận câu hỏi gì Asuro cũng biết đáp án, vì để tránh người chơi đi đường tắt, cô bé sẽ tránh xa người chơi.

Chử Toái Bích lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa hỏi.”

Nụ cười trên mặt Asuro lập tức cứng ngắc, lắc lắc cơ thể tròn tròn thấp bé nhưng cực kỳ linh hoạt chạy lên lầu, Chử Toái Bích nhanh tay lẹ mắt nắm áo cô bé, âm u nói: “Nhìn thấy tôi là bỏ chạy, ý gì đây?”

Asuro thấy không chạy được, dứt khoát không vùng vẫy nữa, không còn tìm đường chạy mà thở dài: “Hỏi đi.”

Chử Toái Bích ngồi xổm xuống, giọng nói rất nhỏ, khiến người khác không thể nghe được dù có dùng thần ngữ, cả Cao Yến cũng không nghe thấy.

“Bé nghe qua chuyện xưa về cặp song sinh khủng bố chưa?”

Hết chương 37


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.