Bạn đang đọc Xin Nghe Lời Thần Linh – Chương 11: Nghĩa Trang
Chương 36: Nghĩa trang
Edit: OnlyU
Trước mặt Cao Yến là quỷ phụ đã lột lớp da người, trên người chỉ còn các bắp thịt, cổ họng đỏ lòm hơi cử động, bụng có một lỗ hổng to chừng bàn tay, cuống rốn đỏ lòm từ bên trong lòi ra ngoài, rũ xuống lắc lư.
Từ vết thương ở bụng mơ hồ thấy bên trong còn đầy đủ nội tạng, móng tay quỷ phụ dài chừng 10cm, cứng rắn và sắc bén, chỉ cần tùy tiện giơ tay là có thể lưu lại mấy dấu tay thật sâu trên thân cây chuối.
Quỷ phụ âm u lạnh lùng nhìn Cao Yến, tứ chi chạm đất như dã thú, lột bỏ lớp da người, dường như ả trở nên cực kỳ linh hoạt, chỉ chớp mắt đã vọt đến trước mặt Cao Yến.
Cậu vội lùi ra sau, đồng thời giơ cành liễu lên đỡ, cành liễu mềm dẻo lại có lực sát thương rất lớn đối với quỷ phụ. Những chỗ trên tay ả chạm vào cành liễu lập tức bị cháy hòa tan, ả vội vã buông tay, trở tay nắm lấy cổ tay Cao Yến.
Cậu buông tay thả cành liễu ra, tay trái giơ ra chụp lấy cành liễu rồi đâm về phía lỗ trống trên bụng ả.
Quỷ phụ phản ứng cực nhanh, hơn nữa sức lực rất lớn, nắm chặt cổ tay Cao Yến mà nhấc cậu lên cao khỏi mặt đất. Cao Yến xoay người giữa không trung, một chân giẫm lên cành cây mượn lực bật người nhào đến trước mặt quỷ phụ, đâm thẳng đầu nhọn của cành liễu vào mặt ả.
Khoảng cách giữa hai bên cực gần, quỷ phụ cũng không né tránh, âm u và trấn định nhìn thẳng Cao Yến, cái miệng – nơi có thể miễn cưỡng nhận ra trên gương mặt không da đáng sợ – đang nở nụ cười quỷ dị.
Cao Yến chợt thấy không ổn, đang muốn rút về thì quỷ phụ bỗng há cái miệng to như chậu máu thét dài, âm thanh bén nhọn đáng sợ như vạn quỷ khóc gào, trong nháy mắt đủ để Cao Yến choáng váng ù tai, mất đi năng lực chống cự.
Tuy cậu chỉ bị choáng váng vài giây nhưng đã mất thời cơ, mà nhờ vào đó, quỷ phụ đã nhảy tót đến trước mặt cậu, vung tay đánh mạnh xuống trán cậu, sức lực này cũng phải mạnh cỡ ngàn cân.
Dù Cao Yến đã vội né tránh nhưng vẫn bị hất đi, đụng mạnh vào thân cây, bả vai cậu lập tức tê rần đau đớn, niêm mạc trong miệng bị cắn trúng chảy máu. Đầu lưỡi nếm được máu tươi ngai ngái, đau đớn khiến cậu khôi phục ý thức tỉnh táo.
Cậu vẫy vẫy cánh tay tê rần, nắm chặt cành liễu nhìn chằm chằm quỷ phụ, hai bên giằng co, rồi bỗng đồng loạt tấn công.
Từ lúc bắt đầu, Cao Yến chỉ thủ mà không công, hiện tại cậu đổi phương pháp, chặt ngang, bổ xuống, đâm tới, đầy đủ các chiêu thức trong bộ kiếm pháp. Tuy chiêu thức bình thường nhưng thắng ở thao tác thành thạo, tốc độ và lực khống chế thỏa đáng, từng chiêu như dệt thành một cái lưới, khiến quỷ phụ phải lùi ra sau mấy mét.
Hai chân Cao Yến đạp lên thân chuối, leo lên trên rồi thả người, cành liễu thẳng đứng như trường kiếm chỉa thẳng vào mặt quỷ phụ.
Ả chật vật né tránh, lúc này ả tức giận đến phát điên, dứt khoát không né tránh nữa mà giơ một tay nắm lấy cành liễu, không đếm xỉa đến vết thương đau đớn khi bị đốt cháy mà kéo Cao Yến đến trước mặt, năm ngón tay còn lại cong lại thành trảo nhằm vào đầu cậu.
Cao Yến tránh không thoát, trừ phi cậu buông cành liễu trong tay ra, nhưng vứt bỏ cành liễu thì chỉ có con đường chết.
Con ngươi cậu co rút, trảo quỷ sắc bén càng lúc càng đến gần, phảng phất như đang quay chậm, ngay cả quỹ đạo động tác đều có thể thấy rõ ràng, cậu cố nhớ lại những đạo cụ có trên người.
Đạo cụ nào có thể tấn công? Còn cái nào để phòng thủ?
Cành liễu là đạo cụ tấn công, nhưng lúc này bị quỷ phụ nắm chặt, vô dụng.
Hương Phật cần phải đốt cháy, không có thời gian. Huy chương đồng nói dối, đến giờ cậu vẫn chưa biết cách dùng, không thể tùy tiện sử dụng.
Còn lại đều là đạo cụ phụ trợ, cơ bản công năng đều đã biết rồi, hiện tại không có tác dụng gì – Không đúng!
Còn một đạo cụ!
Thử xem Asuro có thiện cảm với cậu đến cỡ nào!
Cao Yến hạ quyết tâm, lấy vòng hoa lài của Asuro ném về phía quỷ phụ. Điều khiến người ta bất ngờ là vòng hoa lài vừa chạm vào quỷ phụ lập tức tròng vào cổ ả rồi siết chặt, cuối cùng siết đứt luôn cần cổ của ả.
“Rắc”, tiếng xương gãy vang lên lanh lảnh.
Cái đầu của quỷ phụ gục xuống, xương cổ bị gãy không giữ thẳng được cái đầu khiến nó ngửa ra sau lưng, vì thế ả không thấy được tình hình phía trước nữa, hai tay quơ loạn theo bản năng kéo vòng hoa lài trên cổ ra.
Cành dương liễu được ả buông ra, Cao Yến vội lùi ra cách ả năm sáu mét. Cậu nhìn vòng hoa lài vẫn đang tiếp tục siết chặt, muốn siết đứt luôn đầu ả ra khỏi cơ thể mà chảy mồ hôi lạnh. Bây giờ cậu có thể xác định Asuro thích cậu đến cỡ nào rồi – Thích đến nỗi hận không thể siết chết cậu, khiến cậu ở lại sân chơi mãi mãi.
[Vòng hoa lài: Đến từ yêu thích của Asuro, yêu anh sẽ siết chết anh, như vậy mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em.]
Sshh!
Cao Yến căng người, mở to mắt nhìn quỷ phụ, ả thế mà đã kéo đứt được vòng hoa lài.
Được rồi, xem ra tình cảm của Asuro cũng không vững chắc lắm.
Quỷ phụ cầm cái đầu của ả cố gắn lại chỗ cũ, nhưng xương cổ đã bị gãy, ả thử vài lần đều thất bại, thế là ả dứt khoát đặt đầu qua một bên, hai mắt đảo một vòng rồi khóa chặt trên người Cao Yến.
Cao Yến: “…”
Đệt!
Cao Yến lập tức xoay người chạy vào sâu trong rừng, quỷ phụ vẫn đuổi theo không bỏ, tốc độ cực nhanh.
Cậu cắm đầu chạy, không dám quay đầu nhìn lại, vì cậu có thể cảm nhận được chất lỏng ướt át tỏa ra mùi hôi thối nhỏ xuống ngay bên tai, lá chuối tây trên đầu rung xào xạt.
Không có gió mà lá chuối lại chấn động, chứng tỏ có thứ gì đó đang chạy phía trên.
Cao Yến đột nhiên dừng lại, cùng lúc đó, móng tay đen thùi sắc bén vút qua, chém cây chuối trước mặt cậu làm hai nửa, một cơn gió lạnh quét qua làm mặt cậu bị thương.
Cao Yến lách người chạy qua bên cạnh, móng tay màu đen lại nhắm vào đầu cậu, đè xuống trán cố đâm vào, muốn moi não ra.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng sức nặng đang đè trên đầu cậu biến mất, cậu chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” trầm đục, sau đó có một bàn tay đè lên gáy, kéo cậu vào một cái ôm ấm áp.
Mùi thuốc lá hương cây cỏ quen thuộc quanh quẩn nơi đầu mũi, Cao Yến chớp chớp mắt, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, bắp thịt cả người nháy mắt đau nhức và mỏi nhừ.
“Chử Toái Bích.” Cao Yến thì thầm.
“Ừ, anh đây.” Chử Toái Bích ôm lấy Cao Yến, giọng nói có vẻ bình thản như không có chuyện gì lớn, thậm chí khóe môi còn mang ý cười, nhưng ánh mắt hắn nhìn quỷ phụ lại lạnh đến có thể đóng băng.
Quỷ phụ thèm khát máu thịt của Cao Yến, nhưng ả sợ hãi “cô gái” đột nhiên xuất hiện trước mắt, biết rõ đây chỉ là người chơi màn sơ cấp nhưng không hiểu sao lại khiến ả sinh ra cảm giác sợ hãi.
Quỷ phụ cảnh giác nhìn chằm chằm Chử Toái Bích, ả do dự đi qua đi lại tại chỗ, cuối cùng chọn cách bỏ đi.
Cao Yến quay đầu lại, không thấy quỷ phụ đâu nữa: “Trốn thật nhanh.”
Chử Toái Bích buông tay ra: “Không chạy thì chết, ả vẫn còn đầu óc.”
“Em ngạc nhiên là anh để quỷ phụ chạy trốn ngay trước mắt anh.”
Hắn lên tiếng: “Anh không thể giết chết ả ngay lập tức, phiền phức.”
Cao Yến thu cành liễu, nghe vậy thắc mắc hỏi tại sao.
Chử Toái Bích đáp: “Quỷ phụ có thể ẩn thân trong cây chuối chạy trốn, nếu thật sự gặp nguy hiểm, ả hoàn toàn có thể dùng rừng chuối để bỏ chạy, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ bị kẹt ở đây.”
Thật ra hắn có cách giết chết quỷ phụ, đó là thiêu rụi cả rừng chuối, nhưng làm vậy thì động tĩnh quá lớn, đặc biệt hiện tại vừa mới bắt đầu màn chơi.
Hành động khiêm tốn ít gây chú ý vẫn tốt hơn.
“Đi thôi, anh dẫn em ra khỏi quỷ đánh tường.”
Chử Toái Bích nói xong vén tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, dẫn Cao Yến đi vòng ra sau một bụi chuối, đồng thời lấy ra một cái đèn lồng hình hoa chuối quỷ dị.
Cao Yến hỏi: “Đây là cái gì?”
“La bàn.”
“La bàn hiệu gì vậy? Hơi xấu.” Cậu thì thầm tiến lên xem, sau đó đối diện với một gương mặt nhăn nhó, cậu lập tức sửng sốt.
Cao Yến biết la bàn này hiệu gì rồi.
Hiệu “Đầu nữ quỷ”.
Món đồ giống cái đèn lồng nhỏ làm la bàn này thật ra là đầu người sinh trưởng bên trong hoa chuối, ngũ quan trên cái đầu còn rất xinh đẹp.
Chử Toái Bích nói tiếp: “Lúc nãy anh xoay người thì không còn thấy em đâu nữa bèn đi tìm, trên đường gặp thứ này định đánh lén anh. Anh không biết đường biết xá, lại nhớ cô ta hẳn là dân bản xứ ở đây, rừng chuối coi như nhà của cô ta. Thế là anh thẳng thắn nhờ cô ta giúp dẫn đường, kỳ thật thái độ của anh rất thân thiện.”
Cao Yến: “…”
La bàn đầu thiếu nữ: “…” Mẹ nó chứ thái độ thân thiện! Mày chỉ nói một chữ “Thỉnh” là bắt đầu bạo lực!!
Chử Toái Bích cúi đầu hỏi cô ta: “Thái độ của tôi rất thân thiện, đúng không?”
Đầu thiếu nữ – La bàn – gian nan nói: “… Có nói chữ thỉnh rồi.”
Làm quỷ cũng khó khăn quá mà!
Chử Toái Bích quay đầu nhìn Cao Yến: “Thấy chưa…”
Cậu cắt ngang lời hắn: “Em biết rồi, đừng nói nữa.”
Hắn cười cười hỏi cậu: “Có bị thương không?”
Cao Yến xoa xoa vai, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
“Xem ra đập vào vai rồi.” Cao Yến dừng lại trong chốc lát rồi nói: “Quay về bôi ít rượu thuốc.”
Cao Yến ngẩng đầu nhìn mấy tàu lá chuối che hết bầu trời, mấy tia sáng yếu ớt chiếu xuống, hiện tại hẳn đã 2 giờ chiều.
“Đi đến nghĩa trang trước đi.” Cậu lắc đầu nói: “Chắc là bị bầm tím nhưng không đến mức bị thương đến xương.”
Chử Toái Bích liếc nhìn cậu thật sâu, sau đó vừa đi vừa nói: “Đi theo sau anh.”
Cao Yến đi theo sau hắn, nhìn Chử Toái Bích điều khiển la bàn đầu người trong tay, tìm đúng hướng quẹo trái quẹo phải, đi khoảng 20 phút, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng.
Đẩy ra một tàu lá chuối, cuối cùng hai người đi ra khỏi rừng chuối tới một con đường mòn. Đây là một sườn núi nhỏ, dọc theo đường nhỏ đi xuống dưới, phía dưới là nghĩa trang.
Chử Toái Bích tiện tay đặt la bàn đầu người qua một bên, quay qua Cao Yến nói: “Em còn nhớ rõ “Lòng tốt của thần linh” không?”
“Mạt gỗ đầy đất?”
Cao Yến vừa đi xuống vừa nhớ lại câu nói “Lòng tốt từ thần linh”, cũng chính là lời nhắc nhở trong sân chơi.
Thoạt nghe thì mạt gỗ đầy đất và chị em sinh đôi trong màn này không liên quan gì nhiều, cơ bản không ai liên hệ hai chuyện này với nhau, thật sự không có manh mối gì giữa hai vấn đề này.
Nhưng thực tế, mạt gỗ đầy đất cũng là một đề bài suy luận kinh điển trong “Canh rùa biển”.
Đề bài nói về một gánh xiếc, có hai người lùn là thành viên trong gánh xiếc, một người lùn bị mù và một người lùn khác. Gánh xiếc ế ẩm cần giảm thành viên, họ chỉ cần một người lùn mà thôi.
Hai người lùn giao hẹn, ai cao hơn thì người đó tự sát.
Kết quả vào ngày giao hẹn, người lùn thấp hơn tự sát, trong nhà hắn phát hiện đồ đạc làm bằng gỗ và mạt gỗ đầy đất.
Đáp án là người lùn cao hơn đã cưa ngắn đồ đạc bằng gỗ trong nhà của người lùn thấp hơn. Mà người lùn thấp kia lại bị mù, hắn không nhìn thấy gì chỉ nghĩ bản thân cao lên. Trong cơn tuyệt vọng, người lùn thấp hơn đã tự sát, lưu lại mạt gỗ đầy đất.
Đề bài suy luận này có rất nhiều điểm không hợp lý, nhưng vẫn không ngăn cản nó trở thành đề mục kinh điển trong trò chơi “Canh rùa biển”.
Đề bài có hai điểm mấu chốt: Giảm nhân viên và tự sát.
Giảm nhân viên có thể xem là đào thải/ loại bỏ, mà người lùn thấp hơn tự sát, thật ra có thể nói là hắn bị người ta gài bẫy giết chết.
Cao Yến lớn mật suy đoán: “Lòng tốt từ thần linh chính là lời nhắc nhở để qua cửa, “loại bỏ” trong trò mạt gỗ đầy đất, có phải chính là ám chỉ mối quan hệ của hai chị em sinh đôi khi còn sống cũng cạnh tranh và muốn loại bỏ nhau?”
Chử Toái Bích lên tiếng: “Dựa theo suy đoán này, trong hai chị em sinh đôi, chỉ một người có thể sống sót trong trò chơi, như vậy người chị mất tích và người em đã chết có chút thú vị.”
Người chị mất tích ở nghĩa trang, tại sao mất tích? Là bị người bắt cóc? Bây giờ người chị còn sống hay đã chết?
Theo lời cô gái tóc bím có thể biết được người em gái tử vong không phải tự sát mà là bị giết. Vậy thì, ai treo cổ người em gái lên cái cây lệch tán trong nghĩa trang?
Cao Yến nhìn quanh bốn phía: “Cái cây lệch tán…” Tầm mắt cậu bỗng dừng lại: “Đằng kia.”
Cách chỗ hai người đang đứng khoảng trăm mét, trong nghĩa trang đầy cỏ dại là cái cây lệch tán duy nhất, còn treo đầy túi da, nhìn thấy rất rõ.
Hai người xuống sườn núi, đi tới nghĩa trang.
Nghĩa trang rất ngay ngắn, đứng ở sườn núi nhìn xuống đó là một hình vuông, có chừng trăm bia mộ, có điều cỏ dại mọc cao, rõ ràng đã lâu không người quản lý. Trên bia mộ không có khắc chữ, trống không.
“Bia mộ không chữ, mộ vô danh, cô hồn dã quỷ.”
Nhìn hình thức nghĩa trang và bia mộ, đại khái có thể suy đoán nghĩa trang này có lịch sử ít nhất trăm năm trở lên, mà phần mộ không khắc tên và cuộc đời người chơi thì nghĩa trang không khác gì bãi tha ma.
Lại nói, bia mộ không khắc chữ, bên trong hẳn là mai táng người có tội.
Chử Toái Bích bỗng nói: “Còn có một khả năng.”
“Là gì?”
“Thi thể của họ chỉ có một nửa được chôn trong quan tài gỗ.”
“Vậy nửa kia đâu?”
Chử Toái Bích chỉ về phía rừng chuối tây: “Ở đó.”
Cao Yến chợt hiểu ra: “Cái đầu vừa nãy trong tay anh?”
“Đúng vậy.”
Cái đầu thiếu nữ sinh trưởng trong nụ hoa chuối không phải là cây chuối thành tinh mà là thi thể được chôn dưới rễ cây chuối, tinh phách (tinh thần hồn phách) của thi thể và cây chuối hòa vào nhau, hình thành tinh quái về mặt nghĩa.
Chử Toái Bích lại nói: “Đạo thuật trong thiên hạ bắt nguồn từ Vu thuật, dù là Đạo thuật Trung Quốc hay Đông Nam Á, Hàng đầu thuật v.v… Tất cả đều bắt nguồn từ Vu thuật. Vu thuật chia làm Hắc Vu và Bạch Vu. Bạch Vu cứu người, chữa bệnh, trừ tà. Hắc Vu điều khiển quỷ và đuổi quỷ, cũng có cách luyện chế quỷ.”
Ví dụ như luyện Kuman Thong, luyện chế hành thi và cương thi v.v… Những thứ này đều bắt nguồn từ Hắc Vu thuật, trong đó có cả biện pháp luyện chế tinh quái, rất máu me, hơn nữa còn phá hủy thiên đạo luân hồi nên bị liệt là cấm thuật.
Từ xưa đến nay, đồ vật lâu năm thành tinh, trước là động vật khai linh trí có trí thông minh, sau là cây cối hơn ngàn vạn năm thành tinh quái. Nhưng tất cả đều cần cơ duyên và thời gian, thành tinh không dễ. Đồng thời cũng có người muốn trường sinh bất lão nhưng lại chỉ sống trăm năm ngắn ngủi nên không cam lòng.
Cây cỏ vô tri nhưng trường thọ, người có trí thông minh nhưng đoản mệnh, liền có Hắc Vu kết hợp người và cây, mưu toan luyện chế ra tinh quái đạt trường sinh.
Trong đó có một biện pháp, chính là lấy một nửa thi thể của người vừa chết chưa đến một ngày chôn dưới rễ cây, sau đó dùng Đạo pháp, máu gà, máu người… khiến tinh phách người chết dung nhập vào thân cây, đề cao linh trí của cây.
Trong vòng trăm năm là có thể biến cây cối thành tinh quái, mà đa số lựa chọn dùng cây chuối, cây đa, cây liễu và cây hoè mới tốt, cây càng lâu năm càng tốt. Nhưng nếu bất hạnh gặp phải cây cối có linh trí quá mạnh thì sẽ bị phản phệ.
Cách này bị liệt vào cấm thuật, một là vi phạm quy tắc thiên đạo luân hồi, hai là điều kiện luyện chế tinh quái phi thường hà khắc, có thể thành công không nhiều, nhất là khi thất bại sẽ bị hồn phi phách tán.
Nguy hiểm quá lớn, người có gan thử không nhiều.
“Chuối tây cực âm, đa số là nữ quỷ và nữ yêu, thế nên thi thể mai táng dưới cây chuối đều là phụ nữ.”
Hơn nữa còn luyện chế thành công.
Cao Yến suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Bên trong rừng chuối có bao nhiêu tinh quái được luyện chế thành công?”
Chử Toái Bích đáp: “Hiện tại không nhiều lắm.”
Cậu thắc mắc: “Hiện tại?”
“Quỷ phụ cắn nuốt tinh quái. Khu rừng chuối nhỏ kia chính là hang ổ của quỷ phụ, tinh quái luyện chế được đều bị ả ăn.” Nét mặt Chử Toái Bích có ý gì đó sâu xa: “Thật thú vị, có người cố ý bồi dưỡng quỷ phụ, không biết có mục đích gì.”
Cao Yến im lặng không nói, cậu nhìn nghĩa trang một lúc lâu rồi bỗng hỏi: “Asuro là BOSS màn này phải không?”
“Em nghi ngờ Asuro?”
Cậu lắc đầu: “Thành thật mà nói, em không biết.”
Hai người sóng vai đi đến cái cây xiêu vẹo ở cuối nghĩa trang. Nơi này yên tĩnh không có cả tiếng côn trùng, không một ngọn gió, tĩnh mịch đến quỷ dị và đáng sợ.
“Tiểu Quan Âm từng nói, BOSS trong màn thăng cấp nổi tiếng gian xảo, tiếng ác đồn xa. Asuro… Tính tình kỳ lạ, sinh ra ở âm địa, đến giờ vẫn không biết cô bé đã sống bao lâu, nhưng cô bé không vô hại và ngây thơ như những gì bé biểu hiện.
Vòng hoa lài chính là minh chứng tốt nhất.
Asuro đưa cho cậu, tiểu Quan Âm không tình nguyện giới thiệu là “Kính yêu của Asuro”, tác dụng không rõ, có lẽ ngay cả tiểu Quan Âm cũng không biết tác dụng của vòng hoa.
Mà vòng hoa lài dùng để đeo, nếu Cao Yến không biết rõ mà đeo vòng hoa vào cổ thì không chừng bây giờ đã bị siết chết rồi.
Lúc Asuro đưa cho cậu, kỳ thật đã có suy nghĩ muốn giết cậu.
Nhưng tình cảm “kính yêu và yêu thích” trong lòng đúng là không giả.
“Ở màn trước, Asuro khiến chúng ta đi lầm hướng, nhưng thật ra toàn bộ quá trình cô bé chưa từng nói dối. Asuro là BOSS, nhưng chỉ dẫn đường Cao Yến, anh linh và quỷ hồn dân trấn mà không trực tiếp nhúng tay. Cô bé chỉ đứng ngoài xem, nhưng thật ra lại là người lên kế hoạch toàn bộ màn chơi.”
Asuro rất đáng sợ, mặc dù biểu hiện vô hại ngây thơ.
Ngay từ đầu Cao Yến đã không tin Asuro, dù sao bé là quỷ quái trong game, hơn nữa còn bày tỏ tình cảm yêu thích đối với cậu rất đột ngột.
“Em đã đoán được mục đích thật sự của Asuro ở màn trước. Hiện tại có thể xác định tình cảm yêu thích của cô bé đối với em không phải vì “đốt xương ngón tay” của Nanako. Asuro vốn không có mẹ, lấy đâu ra kính yêu? Cô bé tiếp cận em, biểu hiện yêu thích em, nguyên nhân chủ yếu là do Asuro nhận ra dấu ấn thần linh trên người em.”
Quan Thế Âm Bồ Tát Đại Từ Đại Bi, có đại năng siêu độ chúng sinh, trùng hợp cậu có đạo cụ, có thể siêu độ hơn vạn anh linh trong sân chơi.
“Mục đích Asuro mở ra màn “Hố xương vạn đứa trẻ” chính là muốn em siêu độ anh linh.”
Cậu suy tư: “Nhưng siêu độ anh linh thì Asuro được lợi gì?”
Cao Yến mặt nhăn mày nhó thật đáng yêu, Chử Toái Bích thầm cảm thán, sau đó mới nói: “Asuro là A Tu La Vương.”
Cao Yến kinh ngạc: “A Tu La Vương?”
Chử Toái Bích: “A Tu La có hơn tỉ, mỗi ngàn vạn A Tu La lại có một A Tu La vương, một triệu A Tu La Vương lại có một Đại A Tu La Vương.”
Đại A Tu La Vương cai quản A Tu La Vương, trong kinh Phật có ghi về 4 đại A Tu La Vương.
“A Tu La có phúc không đức nên được gọi là thần tiên sa ngã, sau đó bị trục xuất ra khỏi hàng thần tiên. Hiện tại chư thần ngã xuống, Asuro muốn nhân cơ hội tu đức, chưởng quản Quỷ đạo, trở thành thần tiên trong thần linh đại tân sinh.”
Thế nên Asuro hướng dẫn người chơi Cao Yến siêu độ hơn vạn anh linh trong âm địa thì công đức cũng rơi xuống người cô bé, vì Asuro muốn tu thành A Tu La Vương, trở lại hàng ngũ thần tiên.
Cao Yến lên tiếng: “Vậy nên, Asuro không thể là BOSS màn thăng cấp này?”
Hắn đáp: “Asuro chính miệng thừa nhận là BOSS trước mặt anh.”
Ở màn trước, hắn đã đoán được mục đích thật sự của Asuro và các anh linh, nhưng việc đó đối với Cao Yến chỉ có lợi mà không có hại nên hắn thuận nước đẩy thuyền không vạch trần.
Lần này ở màn thăng cấp, mục đích của Asuro lại là cướp dấu ấn thần linh của Cao Yến – Có dấu ấn thần linh cao cấp có thể giúp Asuro tu thành Đại A Tu La Vương.
Chẳng qua bây giờ mục tiêu của Asuro đã thay đổi.
Cao Yến hỏi: “Có thể tin không?”
Chử Toái Bích cười khẽ: “Không sao, cô bé có phải là BOSS hay không đều sẽ không làm hại em.”
Cậu nhíu mày, nghi ngờ nhìn Chử Toái Bích, đáng tiếc không nhìn ra manh mối nào từ nét mặt hắn.
Asuro, tiếng xấu vang xa trong trò chơi…
Cao Yến như có điều suy nghĩ, nhưng tạm thời gạt chuyện này qua một bên, quay lại đề mục trong trò chơi. Phân tích chính xác giả thuyết vừa rồi, như vậy chị em sinh đôi tồn tại quan hệ cạnh tranh ngươi sống ta chết mà không phải thân thiết yêu thương nhau như cô gái tóc bím nói.
Nhưng trong quy tắc trò “Canh rùa biển”, người ra đề không thể nói dối, cô gái tóc bím không có khả năng nói dối.
Trừ phi trong nhận thức của cô gái tóc bím, quan hệ giữa hai chị em sinh đôi rất tốt.
Như vậy đáp án người chơi có được từ cô ta không khách quan mà chỉ là trả lời chủ quan?
Cao Yến rũ mắt, Chử Toái Bích lên tiếng: “Đáng tiếc không mang xẻng, bằng không có thể đào mộ xem bên trong có đúng là một nửa thi thể hay không. Tiện tay lấy mấy cây đinh đóng quan tài luôn.”
Đinh quan tài rất có ích, không chỉ có thể đối phó với quỷ quái như oán linh trong túi xác mà còn nhiều cách dùng nữa.
Hai người vừa đi vừa nói, cuối cùng đã đến cái cây lệch tán ở cuối nghĩa trang, Cao Yến và Chử Toái Bích đứng dưới tàng cây quan sát. Thân cây cao 4m, mọc hướng về mặt trời và nghiêng ra lối đi, mà trên cành cây treo đầy túi da màu nâu.
Không biết mấy cái túi là loại da thuộc nào, cũng không biết đựng gì bên trong, có điều khắp thân cây và cành cây treo đầy túi da trông rất quỷ dị.
Chử Toái Bích tiến lên, tháo một cái túi xuống mở ra xem, bên trong là một cái hồ lô tinh xảo rất đẹp, nắp hồ lô còn cột dây đỏ.
Cao Yến: “Hồ lô?”
Cậu không hiểu ra sao, hai người liếc nhìn nhau rồi tự chia ra, đi mở các túi da ra xem, bên trong đựng Thập Giá bằng bạc và búp bê Matryoska.
*Búp bê Matryoska (tiếng Nga: матрёшка) hay Búp bê Nga hay Búp bê babushka (Búp bê lồng nhau, Búp bê làm tổ,…) là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Con búp bê nhỏ nhất sẽ được chứa đựng trong lòng con búp bê lớn hơn nó một chút, đến lượt mình con búp bê lớn được chứa trong một con búp bê khác lớn hơn, và cứ thế cho đến con lớn nhất sẽ chứa tất cả những con búp bê còn lại trong bộ
Tất cả đều là những vật không thuộc Indonesia.
Chử Toái Bích nói: “Đồ đạc của người chơi.”
Cao Yến gật đầu: “Hẳn là đồ đạc của những người chơi thất bại để lại.”
Những người chơi qua cửa thất bại, đồ vật đại biểu họ đến từ đâu bị lưu lại, giống như chiến lợi phẩm treo trên cây.
Cao Yến quay đầu nhìn thân cây, đứng dưới đất không thấy rõ, cậu bèn leo lên cây kiểm tra tỉ mỉ, ở trên cây có rất nhiều vết hằn.
“Trên cây có rất nhiều vết hằn, vết thì chồng lên nhau, vết lại không hề cùng vị trí, hẳn là từng treo rất nhiều vật nặng. Liên tưởng đến người em gái treo cổ chết trên cây, em nghĩ vật nặng là người.”
Từng có nhiều người treo cổ chết trên cái cây lệch tán này, có phải là tự sát hay không thì còn phải xem lại.
Chử Toái Bích nói: “Em có tìm thấy vài sợi tơ của dây thừng trên đó không?”
“Để em tìm thử.”
Cao Yến tỉ mỉ tìm kiếm một lát, quả nhiên tìm được một ít: “Hẳn là dùng dây thừng thắt cổ.”
Hắn gật đầu, sau đó nhìn xung quanh rồi đi vòng quanh, một lúc lâu mới quay lại dưới gốc cây nói: “Sợi dây thừng treo cổ người em gái còn ở trên cây, vừa mới bị lấy đi.”
Cao Yến mở to hai mắt: “Sao anh biết?”
“Vẫn còn mấy sợi tơ nhỏ của dây thừng, dưới đất có dấu chân của người khác, hẳn là người chơi.”
Cậu hơi ngạc nhiên, có người chơi khác tới cái cây này trước bọn họ, còn lấy được sợi dây thừng trên cây?!
Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt, Tạ Tam Thu và Dương Miên đều đang ở trong rừng chuối, hẳn là chưa đi ra, vậy người xuất hiện ở đây là một trong ba đội kia.
“Là ai?”
Chử Toái Bích hất hàm, nhìn về một hướng: “Là họ.”
Cậu nhìn theo tầm mắt của hắn, trông thấy hai người, một nam một nữ đứng trên sườn núi, không biết họ đã đứng đó nhìn bao lâu rồi.
Người đàn ông ít nói, cô gái tóc đen dài và thẳng, mặc trang phục Vu nữ (Miko) của Nhật Bản.
*Miko ban đầu có nghĩa là nữ pháp sư, bà đồng, nhà tiên tri… người chuyên truyền đạt những lời sấm truyền. Hiện nay là người giữ đền, trinh nữ hiến thần phục vụ tại những Shinto (đền thờ Thần Đạo). Đồng phục của Miko từ trước đến nay bao gồm quần Hakama, áo Kimono. và vớ Tabi. Thỉnh thoảng Miko mặc một loại áo khoác Haori trắng mỏng gọi là Chihaya. Hakama thường có màu đỏ. Áo Kimono có cánh tay dài, rộng và luôn là màu trắng, biểu tượng của sự tinh khiết. Miko thường cột một dải lụa trắng hoặc đỏ trên tóc.
Thế mà là hai người chơi Nhật Bản?
“Họ đứng đó nhìn bao lâu rồi?”
Chử Toái Bích đáp: “Vừa xuất hiện.”
Hai người kia vừa xuất hiện thì hắn đã phát hiện ra, nhưng cũng đủ chứng tỏ hai người Nhật Bản không đơn giản.
“Họ hành động thật nhanh.” Cao Yến leo xuống, vững vàng tiếp đất rồi ngẩng đầu nhìn sườn núi: “Vừa rồi họ đi con đường khác tới đây.”
“Có khả năng là vậy.”
Hai người Nhật Bản kia nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cô gái xoay người đi vào rừng chuối, người đàn ông cao to ít nói nghe theo lời sai bảo của cô, im lặng đi theo sau lưng cô.
Hết chương 36