Xin Nàng Cho Ta Một Cơ Hội

Chương chương 12: tiến cung


Bạn đang đọc Xin Nàng Cho Ta Một Cơ Hội: Chương chương 12: tiến cung

Đây là ngày thứ hai sau khi thành hôn, theo thông lệ của hoàng thất thì Thiên Chấn và Vũ Vy phải tiến cung thỉnh an hoàng hậu. Hai người từ sớm đã dậy, vừa định chuẩn bị đi vào cung, thì tiểu cung chúa lại xuất hiện
– Chào hoàng huynh, hoàng tẩu!- Thiên Nghi tươi cười nói
– Muội tìm ta có việc gì?- Thiên Chấn hỏi
– Việc hai người hoán đổi thân xác cho nhau muội ít nhiều cũng có một phần trách nhiệm!- Thiên Nghi vừa nói hai tay vừa đan vào nhau ra vẻ ủy khuất.
Cả Thiên Chấn và Vũ Vy cùng nghĩ “chỉ có một phần trách nhiệm thôi sao? Chẳng phải mọi chuyện đều do muội mà ra.”
– Thì sao?- Thiên Chấn hỏi tiếp
– Thế nên muội đem quà đến chuộc lỗi!- vừa nói Thiên Nghi vừa đưa ra một bình dược tỏa mùi thơm dìu dìu.
Thiên Chấn thấy vậy liền nhíu mi, do bị tiểu công chúa này lừa quá nhiều lần nên hắn cũng nửa tin nửa ngờ, hỏi
– Đây là gì?
– Đây là dầu thơm của Nguyệt Quế Lan Viên, loại đặc biệt!- Thiên Nghi nói bằng ánh mắt đầy tự hào.
Nghe đến Nguyệt Quế Lan Viên, Thiên Chấn không khỏi ngạc nhiên. Các chuỗi cửa hiệu của Nguyệt Quế Lan Viên đã rộng khắp tứ quốc, không chỉ bán mỗi dầu thơm mà còn y phục trang sức…. đều là đồ của nữ tử dùng. nhưng nếu muốn dùng đồ của họ phải đặt trước ít nhất là hai tháng. Dầu thơm này quả nhiên trân quý a.

– Làm sao mà muội có?- hắn hỏi tiếp
– Huynh đoán xem?- nàng nhìn hắn cười như thách thức.
– Đừng nói với ta chủ của Nguyệt Quế Lan Viên là Lưu Thiện!- Thiên Chấn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
– Huynh quả nhiên thông minh hơn người, dầu thơm này là do muội cố tình bảo nàng ấy bào chế, đảm bảo không có lọ thứ hai, huynh cứ dùng mà lấy lòng mẫu hậu!
– Muội quả nhiên tốt a!- hắn khen tán thưởng.
– Đành chịu thôi, ai bảo muội nợ huynh một chuyện!
Thiên Nghi nói xong, liền quay qua Vũ Vy nãy giờ đang ngồi xem sách, không chú ý đên hai người họ, nói
– Hoàng tẩu, tẩu còn giận ta a?
– Ta không phải giận ngươi, chỉ là ta đang tìm trong những cuốn y thư có cách nào giải dược không!- nàng mắt dán vào trong quyển sách nói.
– Tẩu đừng tìm vô ít, Hoán Tâm Xuân Dược vốn có hơn hai mươi loại, cơ hồ cách pha chế không giống nhau, chỉ có người chế mới có thể chế dược giải!- Thiên Nghi nói.
Nghe xong Vũ Vy lại thêm một lần tuyệt vọng. Hơn hai mươi loại sao!? Quả là loại dược biến thái a.
Nàng đang mơ hồ trong tiềm thức lại nghe tiếng nói kéo Vũ Vy về thực tại
– Việc trước mắt là ta với nàng nên đi thỉnh an mẫu hậu đã!- giọng nói lảnh lót của nữ tử vang lên.
– Hoàng huynh, vào cung thì huynh cũng nên đổi cách xưng hô rồi!- Thiên Nghi tốt bụng nhắc nhở.
Vũ Vy vừa định nói thì hắn đã nói trước
– Xưng hô thế nào bây giờ nhỉ?
Thiên Nghi liếc mắt nhìn hắn một cái, buông ra một câu
– “chàng”và “thiếp”!

Ầm!!! bây giờ mới hiểu được nghĩa câu “lời nói chính là con dao giết người a.” Khi lời Thiên Nghi vừa nói xong. Thiên Chấn trợn tròn hai mắt, Vũ Vy thì quyển sách cầm trên tay cơ hồ rơi xuống.
Một lúc lâu sau, Thiên Chấn hắn mới có thể nhả ra một câu
– Thái tử….ch……ch…chàng….không….sao…chứ….!
Vũ Vy nghe câu này, mặt đơ ra một lát, lát sao hỏi
– Ngươi vừa nói gì cơ?
Thiên Chấn còn thống khổ hơn nàng mấy vạn lần, hắn tốt xấu gì cũng là một nam tử a. Bỗng nhiên bảo hắn gọi như vậy, cứ như…cứ như hắn là một nam sủng vậy. Thiên Chấn không vui nói
– Nàng đừng quan tâm, chỉ là diễn ẫu hậu xem một màn thôi!
Cả hai im lặng, sắc mặt của Thiên Chấn và Vũ Vy đều u ám. Duy chỉ có tiểu công chúa khi nghe hắn nói xong liền cười ngặt nghẽo, sau đó nàng nói
– Hoàng huynh, hoàng tẩu muội vào cung thỉnh an mẫu hậu trước. Đợi hai người đấy!- nói xong tiểu công chúa lém lỉnh dụng kinh công đi mất
Cả Thiên Chấn và Vũ Vy đều ngao ngán trong lòng. Sau đó bọn họ mỗi người bước lên một kiệu vào hoàng cung. Vốn cả hai người đều có thể dụng được kinh công. Nhưng thân là thái tử, thái tử phi lại đi thỉnh an mẫu hậu sao có thể như Thiên Nghi công chúa còn trẻ con kia được chứa.
Hai người rốt cục cũng đến hoàng cung
Hậu cung, điện Phượng Tiêu….

Thiên Chấn và Vũ Vy cùng bước vào, đã thấy hoàng hậu Ngọc Phượng ngồi trên ghế phượng lớn trong điện, ở dưới là Thiên Nghi đang ngồi quan sát hai người. Ánh mắt vạn phần là đang muốn xem kịch vui.
Hoàng hậu một phượng bào quý phái, nghiêm nghị, dung nhan yêu kiều mặc dù đã có tuổi nhưng trong bà vẫn xinh đẹp. Trên người hoàng hậu toát ra phong thái nho nhã. Thiên Chấn và Vũ Vy đều cúi đầu
– Thần nhi (nữ nhi) thỉnh an mẫu hậu!
Hoàng hậu thấy nữ tử tên là Vũ Vy thì tâm mi nhíu lại. bà vốn thực không mấy hảo cảm với con dâu này vì hai năm trước chính nàng đã xin Thiên Chấn hoãn lại hôn sự. Cất giọng lãnh đãm bà nói
– Miễn lễ, ban ngồi!
Lập tức có người mang hai cái ghế lên, khi Thiên Chấn và Vũ Vy đều đã ngôi xuống hoàng hậu lại nói tiếp
– Ta vốn nghe thái tử phi, tài thêu thùa quả thực là nhân tài hiếm có chẳng hay có thể để bổn cung mở rộng tầm mắt!- ánh mắt bà nhàn nhạt ý cười, bà đương nhiên phải thử nghiệm xem Vũ Vy có xứng làm con dâu hoàng thất không.
Lời vàng ngọc vừa thốt ra, Thiên Chấn và Vũ Vy đều nhìn nhau bằng ánh mắt hoảng hốt. Vốn thực ra Vũ Vy thực sự kia thêu rất giỏi, Vũ Vy bây giờ không cần học cũng tiếp thu được. Nhưng còn Thiên Chấn thì sao, hắn vừa mới tiếp nhận thân xác ấy mấy ngày liệu hắn có làm được không
Thiên Chấn lần này đúng là khóc không thành tiếng a. Lúc nãy xưng hô thôi đã nghe rợn người rồi, bây giờ lại bắt hắn thêu thù, phải làm sao đây. Nhưng phóng lao thì phải theo lao thôi
_mèo_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.