Bạn đang đọc Xin Lỗi, Tôi Lỡ Yêu Em Mất Rồi: Chương Anh Không Nhớ Em ?
1 ngày ………..
2 ngày …………
3 ngày ……………….
4 ngày ………………………
Đằng Hy vẩn đứng ở ngoài nhìn vô , hắn chưa tỉnh ….
Ngày hôm nay tròn 2 tuần mà hắn chưa tỉnh …
” Bíp bíp bíp ”
Bổng tiếng từ máy của Triết Minh phát ra .
Bác sỉ từ từ chạy vô .
30 phút sau .
– Anh Minh bị gì hả bác sỉ ?. Nó nắm tay bác sỉ nói .
– Không cậu ta tỉnh rồi . Nói rồi bác sỉ bước đi .
Nó đứng đó mĩm cười vì hắn đả tỉnh .
– Đi vô thăm thằng Minh đi . Bảo nói .
– Em có nên không . Nó ngước mặt lên .
– Có em đi vô thăm anh Minh đi mẹ anh Minh chưa tới đâu . Thái Linh dịu dàng nói .
Nó gật đầu bước vô .
Hắn đang nằm đó đôi mắt khép hờ lại .
– Anh … nó khẻ lên tiếng .
Mở mắt nhìn người trước mặt mình .
Anh nheo đôi mắt hổ phách đó lại .
– Cô là ai ?. Cô vô nhầm phòng ai à ?.
Nó như bị đơ hoàn toàn , anh không nhận ra nó .
– Anh không nhớ ra em ?.
– Cô là ai mà phải nhớ ra cô ?.
” Cạch ”
Tiếng mở cửa Hân . Linh , Bảo , Nam bước vào .
– Minh . Nam lên tiếng .
– Cô ta là ai sao vô phòng tao ?. Anh nhăn mặt nói .
Cã đám tròn mắt nhìn hắn , hắn không nhận ra nó ? người mà hắn cứu để bây giờ hắn phải nhập viện !!
– Anh nhớ em không ?. Thái Linh bước ra hỏi .
– Thái Linh , thủ lỉnh của Sói Trắng .
– Còn em ?. Tới lượt Hân bước ra .
– Trúc Hân , người yêu của Quốc Bảo .
– Vậy sao mày không nhớ Đằng Hy ?. Quốc Bảo hỏi .
– Cô ta là Đằng Hy ?. hắn chỉ nó hỏi .
– Đúng . Bảo gật đầu nói .
– Nhưng tao chẳng nhớ gì về cô ta .
– Thôi mọi người ở lại em đi về. Nó lên tiếng .
Nói rồi nó bước nhanh ra ngoài ngăn nhửng giọt nước mắt tuôn ra .
– Hy , Hân chạy theo nó .
– Mày ở đây đi tao về trước , đừng đi theo tao , ho tao một chút riêng tư thôi .
Nói rồi nó bắt taxi và đi hút ………..
———————-