Bạn đang đọc Xin Lỗi, Tôi Lỡ Yêu Em Mất Rồi: Chương Bí Mật Bại Lộ
Hắn nằm đó được 1 tuần rồi …. nó thì đả bình phục được .
– Hy à mày ăn chút gì đi . Hân tiến lại gần nó .
– “…”
– Mày không ăn thì làm sao được?.
– “…”
Hân thở dài ngao ngán con bạn .
– Chừng nào anh Minh tỉnh ?. Nó hỏi mắt cứ dán vào hắn .
– Sẻ sớm thôi , bây giờ mày ăn chút gì đi .
– “…,”
– Tùy mày vậy . Cháo tao để trên bàn , tao về nhà mày lấy chút đồ .
Nó gật đầu nhẹ .
Nó vẩn ngồi đó , nhìn hắn vì nó mà hắn ra nông nổi này .
” Cạch”
Có tiếng cửa mở , một người đàn bà trong rất quý phái bước vào . Nó quay qua nhìn nó thoáng giật mình vì đó là mẹ của Triết Minh .
Nó đứng dậy cúi đầu chào lể phép .
Bà đứng nhìn con trai bà , mím môi thật chặc .
– Tôi cần nói chuyện với cô . Bà Nguyệt lên tiếng .
– Vâng . Nói rồi nó bước ra ngoài cùng với bà Nguyệt .
Tại Cateen Bệnh Viện .
– Tại sao thằng Minh bị như vậy ?.
– Tại cháu . Nó cuối gầm mặt xuống .
– Cô nên tránh xa nó .
Nó ngước mặt lên nhìn bà .
– Tôi đả lo lể cưới cho nó với Bích Vân . ( Cô người mẩu í )
– Nhưng ……
– Tôi mong cô tránh xa nó , cô nên buông tha nó .
Nó không nói gì chỉ cúi mặt xuống .
” Nghỉ củng phải nó mang lại nhìu phiền phức cho hắn . ” Suy nghỉ của nó .
– Tôi mong cô làm theo lời tôi nói . Nói rồi bà Nguyệt đứng lên đi về .
****
– Mày giải thích cho tao . Hân quát
– Sao mày thấy nó . Nó hoảng hốt Hân đang cầm tờ giấy về căn bệnh của nó .
– Bao lâu rồi .
– “…”
– Tao hỏi bao lâu rồi . Hân khóc .
– Trước khi tao về Vn .
– Bệnh Máu Trắng mà mày giấu tụi tao à .
– Tao ….
– Đi chửa trị đi .
– Nhưng … cơ hội sống không ày biết không ?.
– Chửa trị càng sớm càng tốt .
– Cho tao thêm thời gian .
– Tới khi nào .
– Anh Minh tĩnh dậy .
– Trong 2 tuần anh Minh không tỉnh dậy mày củng phải đi chửa trị .
– Ừ .
” Xoạt ” Bổng có một tờ giấy rớt ra từ tờ giấy khám bệnh của nó .
Hân cuối xuống nhặt lên .
– Hân …..
Hân mở to mắt nhìn nó rồi nhìn tờ giấy .
– Mày …. mày ….
– Nó gật đầu .
– Với ai ? .
– Anh Minh . Nó mím môi thật chặc
– Lúc dã ngoại ?.
Nó gật đầu .
– Mấy tháng rồi .
– Một tháng …
Nói tới đây nó bật khóc .
– Mẹ anh Minh kêu tao tránh xa anh Minh ra . Nó mím môi nói
– Lúc tao về hả ?.
– Ừ …
Nó kể đầu đuôi sự việc cho Hân nghe . Con bạn củng khóc cho nó .
——————–