Bạn đang đọc Xin Lỗi, Tôi Lỡ Yêu Em Mất Rồi: Chương Tai nạn (2)
Chiếc xe cứu thương đang chạy nhanh với tốc độ , nó nằm đó …
Nó được đưa vô phòng cấp cứu …
Hắn ngồi đó thẩn thờ hơn 6 tiếng ai kêu gì hắn củng không nghe hắn chỉ biết bây giờ hắn cần nó …
– Triết Minh , Đằng Hy đâu . Hân vổ mạnh vào vai hắn .
– “…”
– Triết Minh . Hân như khóc thét .
– Thằng khốn này . Quốc Bảo dơ nắm đấm ra đánh mạnh vào mặt hắn . Máu phún ra từ khóe miệng . Hắn vẩn không nói gì .
Bác sĩ đi ra đi vô đều lắc đầu . Hân như muốn ngất cứ khóc lên khóc xuốn , còn Bảo Nam chỉ ngồi thừ ra đó .
” Cạch ”
Cửa phòng cấp cứu mở ra hắn lao như bay đến .
– Bác sỉ cô ấy có sao không . Hắn nắm tay bác sĩ hỏi .
– Bệnh nhân đả qua được cơn nguy hiểm .
Hắn thở hắc ra , nó mà mệnh hệ gì hắn củng không sống nổi .
– Bây giờ có thể vào thăm không . Hân hỏi .
– Không cho bệnh nhân nghỉ ngơi cái đả .
Nói rồi bác sĩ bước đi .
– Triết MInh anh về đi tôi ở đây lo cho nó được rồi . Hân nói
– Không cần tôi sẻ ở đây chừng nào Đằng Hy tỉnh .
Hân củng không nói gì chỉ ngồi đó chờ đến sáng mai .
***
Sáng hôm sau .
Hân bước vô phòng nó xem tình hình thế nào thì …
– Hy … mày tỉnh rồi ả . Hân chạy lại hỏi nó
– Tao đang ở đâu . Nói rồi nó xoa nhẹ đầu nó .
– À … mày bị tai nạn nhưng không sao .
Từ ngoài cửa Triết Minh bước vô cùng Quốc Bảo , Bảo Nam , Thái Linh
Triết Minh bước nhanh về phía nó .
– Hy em còn đau không . Triết Minh hỏi nó .
Nó hơi lùi mình về phía sau . Ngước mặt lên hỏi Hân .
– Anh ta là ai ? . Nó hỏi Hân
Hân như đơ họng .
– Mày không nhớ à ?
– Không .
– Vậy em nhớ chị không . Thái Linh bước ra hỏi .
– Nhớ . Nó gật đầu nói
– Chị tên gì ?. Thái LInh hỏi tiếp
– Thái Linh .
– Vậy còn anh ? Bảo Nam bước ra
– Bảo Nam . Còn người kia là Quốc Bảo . Nó nói
Hân chạy nhanh ra cửa kêu bác sĩ .
– Do cô ấy bị chấn thương đầu và quên một phần kí ức nào đó . Bác sỉ từ tốn nói
– Vậy tại sao cô ấy nhớ chúng tôi còn anh ấy thì không ?. Hân hỏi
– Do ký ức xấu về người đó nhìu cô ấy như muốn quên đi .
Nói rồi bác sỉ bước ra khỏi phòng .
Triết Minh chỉ đứng đó nhìn nó .
– Thôi anh về nghỉ ngơi đi em ở đây coi nó cho . Hân nói
– Ừ . nói rồi hắn bước ra khỏi phòng .
Ngày ngày Triết Minh đều đến thăm nó , củng hỏi nó là có nhớ Hắn chưa nó chỉ lắc đầu .Gần một tuần nay nó củng chỉ lắc đầu .
– Mày định dối anh Minh đến bao giờ mày không thấy hắn đau khổ à . Hân hỏi nó
– Không hắn làm tao đau khổ còn ôm cô người mẩu kia nửa chứ à còn hủy hợp đồng của mày . Nó lắc đầu nói ( chậc chậc nhớ ra từ 2 hôm trước rồi mà giấu người ta )
– Mày thiệt tình , mày định giấu tới bao giờ .
– Chừng nào tao thấy được thì tao tha . Nó chu mỏ nói .
– Lớn rồi chứ có phải con nít đâu con nhỏ này . Hân kí đầu nó
– Đau nha con quỹ .
” Cạch ” ( t/g haha anh Minh nảy giờ ở ngoài nghe tất hôhô )
– A……n……….h……….. nó lấp bấp
Triết Minh nhìn nó . Tiến nhanh về phía nó .
Hắn ôm chầm lấy nó .
– Tao ra ngoài mua đồ ày nhá . Hân nói rồi chạy tọt đi .
Hắn ôm nó vùi đầu vào tóc nó , ngửi lấy mùi hương quen thuộc của nó .
– Bảo bối em hư lắm . Hân mắng yêu nó .
– Ai kêu anh dám hôn cô người mẩu kia . Nó phụng phịu .
– Em ghen à . Hắn cười nhìn nó
– Ai thèm ghen chứ . Nó chu mỏ cải .
– Phải phạt em bảo bối à .
Nói rồi hắn cuối xuốn hôn lên môi nó , nụ hôn nhẹ nhàng hắn muốn hôn nó mãi cho tới khi nó không thở nổi thì hắn mới buông ra .
Nó lườm hắn .
– Định giết em à .
Hắn chỉ cười rồi ôm nó vào lòng hắn .