Bạn đang đọc Xin Lỗi, Làm Người Yêu Tớ Đi! – Chương 19
Chap 19:
Chín ngày nghỉ Tết trôi qua kể cũng nhanh. Tết đi qua để lại chút lưu luyến trong lòng mỗi người.
Cái Tết năm nay có lẽ là cái Tết ngọt ngào nhất trong đời nó. First kiss đẹp như trong truyện tranh. Nó vẫn còn nhớ như in cảm giác mềm mại ấm áp khi Quân hôn nó. Tất cả cái dây thần kinh cảm giác đều tập trung tại đầu môi.
Chả trách đêm đó có một con bé thức suốt đêm ôm con gấu bông to bằng người mà trò chuyện. Điên đến nỗi mà bố mẹ nó nửa đêm sang phòng nó xem có bị làm sao không.
Tết là không thể thiếu lì xì. Nó lại là đứa không thích làm theo kiểu bình thường. Nó mừng tuổi cho tất cả mọi người những tờ tiền… một trăm nghìn tỷ đô la Zimbabwe. Thật sự là rất chơi nổi. Đến cả ông nội Quân là người đĩnh đạc điềm tĩnh mà cũng phải bật cười trước phong bao lì xì của nó.
Một ngày bình thường như mọi ngày, nó cùng Quân đến trường. Cái lạnh biến nó thành con “sâu ngủ”. Không biết đây là lần thứ mấy nó ngủ trên xe nữa. Cửa kính của oto mở nên gió lùa vào. Nó vừa ngủ vừa nói mớ:
– Lạnh quá!
Có một bàn tay đặt sau lưng nó, nâng người nó lên, cơ thể nó chuyển động, một vòng tay rộng lớn ôm lấy nó. Sự ấm áp và mùi hương bạc hà dễ chịu bao trùm lấy nó. Nó mơ màng đẩy người sát vào khối ấm áp đó. Cảm giác rất an toàn và dễ chịu. Môi nó vô thức vẽ thành nụ cười thiên thần. Hồi bé mẹ hay ôm nó vào lòng, bàn tay vỗ nhè nhẹ vào lưng giúp giấc ngủ nó sâu hơn.
Nó vòng hai tay lên ôm cổ người đối diện, mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại cười, nũng nịu gọi:
– Mẹ!
Có người nào đó đang cảm thấy bị xúc phạm. Người đó cúi đầu xuống, mái tóc cạ vào khuôn mặt trắng trẻo kia:
– Không phải mẹ, mà là người yêu.
Môi người đó chạm vào môi nó rồi hơi ấn mạnh xuống. Nụ hôn ngọt ngào mang theo cả ấm ức của sự nhầm lẫn kia.
Nó giật mình mở mắt. “Mẹ… ớ…. cái gì… đây…”. Các con chữ nhảy loạn lên trong đầu nó. Quên cả thở.
Trông nó và Quân phối hợp rất ăn ý. Quân hai tay ôm nó, cúi đầu xuống hôn còn nó thì vòng tay lên cổ Quân hưởng ứng.
Người nó căng cứng mất ba giây. Đến giây thứ bốn thì nó lập tức gỡ tay xuống, dùng hết sức đẩy cái người to lớn kia ra khỏi mình. Nó lắp bắp nhìn Quân:
– Cậu… cậu…
Nó chỉ tay về phía Quân, nói mãi không ra một câu. Quân nhìn cái điệu bộ của nó tự nhiên máu đểu lại nổi dậy. Cậu không nói gì, cầm lấy bàn tay đang chỉ về phía mình, rướn người đặt một nụ hôn lên cái miệng đang lắp bắp kia.
Nó giật mình, rồi có cảm giác như mình bị “troll”, hung hăng cắn vào cái môi mềm mại của ai kia. Cái người kia bị cắn nhưng vẫn ngoan cố không chùn bước. Nó lấy tay đập mấy phát vào ngực ai kia đến khi cổ tay đau nhức mới được thả.
Mặt nó đỏ phừng phừng, đáy mắt đang bùng lên ngọn lửa. Nó thở thành tiếng, kết hợp cả mũi lẫn miệng. Chứng tỏ là nhịn thở trong một thời gian rất dài. Cái người kia chẳng những không thấy hối hận lại còn nhìn nó cười gian:
– Cậu có biết bơi không mà nhịn thở giỏi thế?
***
Nó không biết rằng tất cả các hành động kia đều bị một người nào nó thấy hết qua ô cửa kính không đóng. Chiếc xe Mercedes đỏ phóng vụt lên. Người con gái tóc đỏ xoăn nhẹ trong xe nắm chặt quai cặp sách trong tay. Cả thân hình run run như đang cố kìm chế sự tức giận.
Minh Hà rít qua kẽ răng:
– Chết tiệt!
Cô lôi điện thoại ra, tức giận bấm mạnh vào màn hình gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia sau vài hồi chuông bắt máy. Không chào hỏi, không giới thiệu, cô vào thẳng luôn vấn đề:
– Chuyện bác nói với cháu khi nào thì mới được. Chẳng phải đã giấy trắng mực đen, sao con đó vẫn ở bên cạnh Quân?
– Không lâu đâu. Có lẽ vào trong kì nghỉ hè.
– Cái gì? Nghỉ hè? Vậy mà bác bảo không lâu. Cháu sắp hết kiên nhẫn rồi. – Minh Hà gần như hét lên.
– Nếu nói về nóng vội thì ta mới là người nóng vội hơn cả. Cháu yên tâm.
Minh Hà muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thở hắt ra, miễn cưỡng nói:
– Thôi được rồi. Chào bác.
Minh Hà cúp máy. Lồng ngực cô vẫn phập phồng mạnh mẽ sau lớp áo đồng phục. Cô tức giận ném mạnh cái điện thoại lên hàng ghế trước của oto.
“Khốn nạn!”
Một ngày nắng nhẹ. Huyền đang lang thang trên trung tâm thành phố.
Cô không thích phụ thuộc quá vào oto. Mười lăm tuổi – cái tuổi vẫn còn hồn nhiên và mơ mộng. Nhưng đến lúc cần thiết, cô sẽ tự khắc khoác lên mình một tấm lá chắn mang tên “thiên kim tiểu thư”. Cuộc sống học đường của cô không có gì phô trương. Cô cũng như những cô nữ sinh khác, thích ăn vặt, thích ngồi lê la quán xá, đánh nhau và nghịch phá không khác gì con trai. Mọi người đều biết cô là cháu gái của ngài “huyền thoại” trong giới kinh doanh, ai cũng nể sợ cô. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn tiếp xúc với cô, ai cũng phải ngạc nhiên thốt lên rằng: “Tại sao lại có vị tiểu thư giản dị đến thế!”. Cô đối nhân xử thế rất tốt. Nhưng đừng dại dột gì mà xúc phạm đến cô, lúc đấy chắc chắn cô sẽ cho kẻ đó biết “tiểu thư dòng họ Đào” là như thế nào! Bố Huyền – ông Đào Duy Lập là giám đốc một chuỗi các cửa hàng trang sức Luxury tại Việt Nam. Gia thế rất uy quyền. Đôi lúc cô vẫn thấy thật phiền phức với cái chức danh “tiểu thư” ấy. Cô phải đi dự tiệc, tiếp xúc với lũ con nhà giàu – mà theo cô là lũ ngớ ngẩn. Cô ghét phải tỏ ra mình quý phái đài các. Ngược lại, cô rất thích cuộc sống vui nhộn và tràn ngập tiếng cười của một học sinh bình thường.
Một thanh niên tầm lớp mười một mười hai đang trượt patin. Hắn đó đang lơ đễnh nhìn ra phía đường lớn và lao đi với tốc độ khá nhanh. Hắn không nhận ra mình đang lao đến rất gần Huyền.
“Á! Cẩn thận”. Là tiếng hét của Huyền.
Hắn đó giật mình quay lại nhưng không kịp phanh…
“Rầm!”
Huyền ngã sõng soài, cái túi xách văng ra xa. Đầu cô đập khá mạnh xuống nền đất. Phải mất một lúc lâu cô mới gượng dậy được. Lòng bàn tay bị xước mạnh, chảy ra nhiều máu.
Thanh niên kia cũng đứng dậy từ bao giờ. Không để cho Huyền nói câu nào, hắn hùng hổ chỉ tay vào mặt Huyền, quát tháo:
– Mày đi cái kiểu gì đấy? Mày có biết nhìn đường không?
– Ơ… anh bị điên à? Rõ ràng anh đâm vào tôi mà. – Huyền ú ớ. Chẳng lẽ cô đang dây vào “trẻ trâu”.
– Câm mồm đi. Tao không nói nhiều với mày. Đền cho tao đôi giày trượt này. 15 triệu.
– Gì cơ? Sao phải đền? Tôi còn chưa bắt anh trả tiền thuốc men thương tích cho tôi thì thôi.
Mọi người bắt đầu chú ý, xúm đông xúm đỏ vào. Ai cũng bàn tán thì thầm nhưng lại không một ai vào can ngăn cả. Đơn giản là họ không muốn mình bị liên lụy.
– Con ranh con! – Thằng đó vung tay, “đấm” chứ không phải “tát”.
Người Huyền cứng đờ. Thằng này… nó mất nhân tính đến nỗi đánh cả phụ nữ ư?
“Bốp”.
Cánh tay của thằng kia đang vung lên bị đá mạnh khiến hắn mất thăng bằng, ngã dúi dụi.
Huyền sững sờ đến không dám chớp mắt. Cú đá đẹp hơn phim chưởng mà cô hay xem.
Một người thanh niên mặc áo phông quần jeans vừa cứu nó. Thằng kia sau vài giây bất ngờ thì đứng thẳng dậy, miệng lại tiếp tục:
– Chó chết. Mày là thằng nào? Có biết tao là ai không?
– Mày đơn giản là thằng ranh con đánh phụ nữ. – Người thanh niên kia nhếch mép cười khẩy.
Hắn ta lập tức hoảng hốt, mặt tái mét. Miệng rối rít:
– Ơ… Anh Long. Em xin lỗi. Em không nhận ra anh. Em xin lỗi.
Long chẳng nói gì, đạp mạnh vào bụng thằng kia rồi gằn giọng:
– Biến. Đừng để tao nhìn thấy mày nữa.
Thằng đó không dám nói gì, ôm bụng chạy mất.
Long quay sang Huyền – vẫn đang ngồi bệt dưới đất. Anh chỉ nhìn cô đúng một giây và cúi xuống, bế xốc cô lên. Huyền trợn mắt nhìn Long, cô lắp bắp:
– Làm… làm… cái gì… đấy?
– Đi bệnh viện xem em có làm sao không. – Long trả lời.
Huyền nuốt nước bọt. Cô có khờ đến nỗi nghe theo lời người lạ đâu. Cô lập tức trả lời:
– Không cần đâu. Em không sao.
Long không nói gì, anh chỉ lẳng lặng bế Huyền ra chiếc xe phân khối lớn của mình, đặt phịch người Huyền xuống. Huyền định nói gì đó thì bị một chiếc mũ bảo hiểm dành cho người đua xe chụp lên đầu.
Long ngồi lên xe, anh rồ ga. Chiếc xe phân khối lớn màu trắng vọt đi. Huyền theo quán tính ật người ra sau. Cô hốt hoảng ôm lấy eo Long, mắt nhắm chặt, trong lòng cầu nguyện không gặp tai nạn giữa đường.
Không biết là bao lâu chiếc xe phân khối lớn dừng lại trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố. Long cởi mũ bảo hiểm cho Huyền rồi lại bế cô đi vào, mặc kệ cho Huyền chí chóe mắng anh vì tội tự tiện.
Bác sĩ khám cho Huyền kiểm tra rất cẩn thận. Huyền ngăn lại bảo bác sĩ chỉ cần băng vết thương ở lòng bàn tay thôi. Long nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:
– Kiểm tra cả đầu nữa. Em bị đập mạnh đầu xuống đất.
Huyền tròn mắt nhìn Long. Ngay cả đến chi tiết đấy mà cũng nhìn thấy nữa.
Bác sĩ mặc kệ Huyền có yêu cầu như thế nào cũng kiểm tra toàn bộ người Huyền, sau khi chắc chắn rồi mới quay sang nói với Long:
– Chỉ bị thâm tím ngoài da. Tôi sẽ kê thuốc bôi ngoài da. Còn vết thương ở tay thì giữ cẩn thận, tránh nước, một ngày thay băng một lần.
Long thanh toán tất cả viện phí rồi lại tiếp tục bế Huyền ra xe.
– Này anh, bác sĩ nói tôi không bị què rồi, anh thả tôi xuống được chưa?
– Ừm. Anh quên mất. – Long thản nhiên trả lời.
Huyền đứng xuống, chỉnh tà áo cho ngay ngắn rồi quay sang lườm Long, miệng lẩm bẩm. “Đồ lợi dụng.”
Điện thoại của Long rung lên. Anh bắt máy.
– Thầy. Hôm nay không học hở thầy? Em đang đứng ở cửa lớp đây.
– Có. Thầy đang đi đến lớp đây.
Huyền trố mắt. Trông ngổ ngáo thế này mà cũng là giáo viên cơ á?
– Đừng có nhìn anh như thế. Anh là giáo viên của Phương đấy.
Huyền di di tay trên môi. Phương mà cũng dây dưa đến loại người này ư? Mà sao anh ta lại biết cô là bạn Phương?
– Nếu em không tin thì đến lớp mà xem.
Long bế xốc Huyền lên xe rồi lại rồ ga phóng thẳng, mặc kệ Huyền có đồng ý hay không.
***
– Hey nhóc. Đợi thầy lâu không? – Long vẫy tay.
Mặc dù đứng đợi hơn ba mươi phút nhưng nó vẫn cố tươi cười với ông thầy bát nháo:
– Cũng không lâu đâu ạ.
Bỗng nó nhìn thấy có cái đầu của Huyền lấp ló sau lưng thầy. Khỏi phải nói nó bất ngờ như thế nào. Long nhìn cái mặt ngố tệ của nó bật cười, dùng ngón cái chỉ ra sau lưng nói:
– Thầy vớt được bạn em trên đường. Thôi vào tập đi.
Huyền kiếm một chỗ ngồi trong khi nó đi thay đồ. Hỏi ra thì mới biết nó hay kể với Long về cô và Quân. Chứng tỏ Long rất thân thiết với Phương đấy chứ.
Lớp học chỉ có mỗi mình nó. Nó cũng không hiểu thầy nó nghĩ gì nữa. Mới đầu cũng có kha khá học viên nhưng thầy đuổi hết đi, hỏi lí do thì không chịu nói.
Long bước ra khỏi phòng thay đồ. Bộ võ phục của Karate cùng đai đen. Thần khí của anh khác hẳn với lúc mặc bộ đồ trước cùng với xe phân khối. Trông Long nghiêm nghị và mang khí thế của con nhà võ.
Nhịp tim của Huyền đập lệch đi khỏi nhịp. Hai gò má ửng đỏ. Huyền giật mình cúi xuống ôm má mình.
“What… what… what the hell?”